• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 488: Nhất Trụ Nhất Huyền

Trong cuốn nhật ký không phải là bản cáo trạng tội ác của bố Mao Nhất Trụ.

Mà mỗi câu mỗi chữ đều là sự ngọt ngào, hạnh phúc, yêu thương và nhớ nhung.

Cuốn nhật ký ghi lại từng khoảnh khắc giữa bố mẹ Mao Nhất Trụ, từ chi tiết nhỏ như một người đàn ông cao lớn cường tráng lại dùng một cây cỏ dại để làm ra một con chuồn chuồn tinh xảo.

Đến chi tiết lớn như không màng ý kiến của mọi người, chiến đấu chống lại toàn bộ bộ lạc!

Mà trong cuốn nhật ký cũng tiết lộ nguyên nhân thật sự khiến mẹ Mao Nhất Trụ ra đi.

Lúc đầu, bố của Mao Nhất Trụ nhất quyết không chịu chia tay với mẹ Mao Nhất Trụ, đừng nói là vị trí trưởng tộc, ông ấy thậm chí còn muốn cùng rời đi với mẹ cậu ta.

Vất bỏ vị trí trưởng tộc, từ bỏ hết vinh hoa phú quý, chỉ cần hai người được ở bên nhau là được.

Nhưng vận mệnh không cho họ quá nhiều lựa chọn, một số thế lực thù địch trong bộ lạc vốn đã thèm muốn vị trí này lâu rồi, cho nên chúng đưa ra một yêu cầu rất tàn nhẫn.

Bọn họ đi, được thôi. Nhưng hai đứa con trong bụng thì phải bỏ.

Chúng muốn diệt cỏ tận gốc, hai đứa trẻ này chính là mối nguy cơ rình rập.

Cuối cùng, vì để cứu hai đứa trẻ, mẹ của Mao Nhất Trụ đã quỳ xuống đất và cầu xin chồng rằng hãy để cho bà ấy đi.

Trong nhật ký viết rằng, mẹ của Mao Nhất Trụ sinh ra cặp song sinh, buổi tối hôm rời đi, bố của Mao Nhất Trụ đã ôm hai đứa bé quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã.

Nhiều năm qua, vì để đảm bảo sự an toàn cho hai đứa con của mình, bố của Mao Nhất Trụ cố tình tỏ ra lạnh lùng vô tình, cố ý tìm kiếm một tình yêu mới.

Hơn nữa phải dùng vô số thủ đoạn từng bước giải tỏa mối bất hòa, tất cả mọi thứ đều là vì muốn bảo vệ hai toàn cho hai đứa nhỏ.

Về nguồn gốc của viên ngọc định hồn, trong nhật ký không được ghi lại.

Nhưng lúc này ai cũng biết, mọi chuyện là do ai làm.

“Mao Nhất Trụ, mẹ của anh tên là Trương Niên Hoa đúng không?”

Trương Tịnh đóng cuốn nhật ký lại, nhẹ nhàng xoa lên trang tiêu đề của cuốn nhật ký có viết dòng chữ Trương Niên Hoa.

Mao Nhất Trụ nước mắt lưng tròng, khẽ gật đầu: “Đây là tên Long Hạ của mẹ anh, chỉ có bố anh mới biết”.

Trương Tịnh hít sâu một hơi, nói: “Mao Nhất Trụ, Mao Nhất Huyền, cái tên này là do bố anh đặt cho sao?”

Mao Nhất Trụ gật đầu: “Anh cũng không biết vì sao ông ấy lại đặt cho bọn anh hai cái tên kỳ lạ này”.

Trương Tịnh cẩn thận đưa cuốn nhật ký lại cho Mao Nhất Trụ: “Thời nhà Đường, có một nhà thơ tên là Lý Thương Ẩn, ông ấy có một bài thơ tên là ”.

Mao Nhất Trụ và Mao Nhất Huyền đều sững sờ trong giây lát, sau khi hoàn hồn, họ đột nhiên quỳ phịch xuống đất: “Bố!”

Đến tận bây giờ họ mới biết được nguồn gốc tên họ của mình.

Hai câu đầu trong : Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư niên hoa!

Dưới chân núi.

“Anh Diệp, chị Tiểu Túy, Trương Tịnh, lần này thật sự rất cám ơn mọi người. Mọi người đã cứu một người đàn ông lòng dạ xấu xa, làm ra chuyện bẩn thỉu và đê hèn như tôi”.

“Bây giờ nói gì thì cũng muộn rồi, hôm nay tôi xin nói một câu, sau này nếu như cần dùng tới tôi, tôi nhất định sẽ nhảy vào núi đao biển lửa!”

Mao Nhất Trụ vừa thấy cảm động vừa thấy có lỗi trong lòng.

Điều mà cậu ta không bao giờ ngờ được đó là Diệp Vĩnh Khang không những không tính toán chuyện cậu ta định giết bọn họ, mà thậm chí còn không có ý định chiếm đoạt ngọc định hồn.

Hơn nữa anh còn thề rằng, chuyện này anh sẽ luôn để trong lòng đến khi cơ thể mục nát, tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ ai!

Điều này ngoài việc khiến cho Mao Nhất Trụ vô cùng ngạc nhiên còn càng khiến cậu ta cảm thấy tội lỗi vì hành động thiếu suy nghĩ của mình.

Trước đó, cậu ta chưa bao giờ tin rằng trên đời này có người nhìn thấy những bảo vật đó, đặc biệt là viên ngọc định hồn mà lại không động lòng cả.

Nhưng những người trước mặt này đều là rồng phượng, đương nhiên biết rằng giá trị của viên ngọc định hồn đó, ai có được nó, đừng nói là giàu nhất thiên hạ, chỉ cần lăn lộn một chút, top mười của Forbes không là vấn đề gì.

Tuy nhiên đối mặt với những cám dỗ đó, những người này lại không hề dao động.

“Còn tôi nữa”.

Mao Nhất Huyền che mặt nhẹ nhàng nói: “Những chuyện mà mọi người làm cho anh em chúng tôi, cả đời này anh em chúng tôi cũng không có cách nào báo đáp. Chỉ cần mọi người cần, cái mạng này của hai anh em chúng tôi mọi người muốn lấy lúc nào cũng được”.

“Hai người đang nói gì vậy!”

Trương Tịnh trợn mắt nói: “Hai người chẳng qua chỉ là mốn bảo vệ mẹ mình mà thôi, dù sao mọi chuyện cũng đã rõ ràng rồi, sau này không cho phép ai nhắc tới nữa”.

“Sau này hai người phải sống thật tốt, đừng động một chút là đòi sống chết này cơ. Bố mẹ hai người làm những chuyện này, không phải vì muốn hai người sống thật tốt sao”.

“Được rồi, nói tiếp thành dạy đời mất, hai người mau quay về đi, sau này phải hiếu thuận với bố đấy. Ông ấy là một người bố siêu cừ luôn, hai người nên cảm thấy tự hào về ông ấy”.

Mao Nhất Trụ gật mạnh, nói: “Vậy thì những lời không cần thiết tôi sẽ không nói nhiều nữa, anh Diệp, chị Tiểu Túy, Tịnh Tịnh, mọi người bảo trọng, hẹn sau này gặp lại!”

“Đợi chút”.

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nghĩ ra gì đó, liền bảo Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh lên xe trước, còn mình ở lại.

“Anh Diệp, còn chuyện gì sao?”

Mao Nhất Trụ khó hiểu hỏi.

Diệp Vĩnh Khang nhìn Mao Nhất Huyền, nói: “Tôi có hai câu hỏi, câu đầu tiên có hơi mạo muội, hai người có thể từ chối trả lời, tôi muốn biết vì sao Mao Nhất Huyền phải mang khăn che mặt”.

Nhắc đến câu hỏi này, trong mắt Mao Nhất Trụ hiện lêm một tia mất mát.

Mao Nhất Huyền thở dài, giọng điệu có chút buồn bã: “Khoảng ba năm trước, cũng là lúc tôi và anh trai lần đầu biết được tung tích của mẹ”.

“Tôi đã gặp phải con quái vật ở cửa hang. Mặt của tôi không cẩn thận bị nó cào xước, bị hủy dung nhan”.

“Sau đó trúng một loại độc kỳ lạ, dùng mọi cách cũng không thể khôi phục lại khuôn mặt cũ được, vì vậy lúc nào cũng phải che kín mặt”.

Mao Nhất Trụ cũng thở dài nói: “Lần trước chúng ta đi bắt trăn mào gà cũng vì em gái của tôi. Thử dùng cách lấy độc trị độc, nhưng vẫn thất bại”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày: “Con quái vật ở cửa rốt cuộc là thứ gì? Lẽ nào thật sự là thây ma sao?”

Mao Nhất Trụ khẽ lắc đầu, cười khổ nói: “Trên đời này làm gì có thây ma, tôi cũng đã nghiên cứu về con quái vật đó”.

“Sau này mới biết rằng con quái vật đó ban đầu chỉ là một con tinh tinh rất bình thường. Sau đó không rõ vì lý do gì, cơ thể của nó đã bị đột biến”.

“Hiện tại vẫn chưa rõ nguyên nhân đột biến, nhưng khả năng lớn nhất là nó đã bị tiêm một thứ thuốc đặc biệt gì đó”.

“Sau đó biến thành một con quái vật hình người, còn những sợi xích trên tay chân của nó cũng là do bị con người lắp vào”.

“Từ bốn sợi xích có thể suy ra được rằng trước đây con quái vật này là một vật thí nghiệm, sau đó không biết vì lý do gì mà tới đây”.

“Tôi đã lấy mẫu chất độc trên mặt em gái mình và tìm kiếm rất nhiều chuyên gia hàng đầu để nghiên cứu, nhưng những chuyên gia đó cũng không thể nào xác định được đây rốt cuộc là độc tố gì”.

“Nhưng có một điều chắc chắn, thứ này hoàn toàn không phải một chất độc, nó giống như một chiết xuất gen hơn”.

“Chiết xuất gen?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Sau một lúc lâu, anh lại nhìn Mao Nhất Huyền, nói: “Câu hỏi thứ hai, hôm nay tôi có thể đánh bại con quái vật thực ra là nhờ sự giúp đỡ bí mật của cô, nói cho tôi biết điểm chí mạng của con quái vật nằm ở đâu”.

“Nhưng tôi có một câu hỏi. Vì sao cô biết điểm chí mạng của con quái vật nằm ở đâu, hơn nữa có khả năng tấn công tầm xa tuyệt vời như vậy, vì sao cô không tự mình giết chết nó?”

Mao Nhất Huyền ngây ra: “Điểm chí mạng? Tôi không biết, khi đó lúc anh đang chiến đấu với con quái vậy, tôi chỉ âm thầm đứng nhìn thôi”.

“Hơn nữa, tôi cũng không giỏi bất kỳ đòn tấn công tầm xa nào cả…”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên có chút sững sờ: “Ý của cô là, hôm nay người âm thầm giúp tôi không phải là cô sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom