• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 564: Cánh tay kỳ lân tia chớp

Một đòn tấn công bất ngờ như vạn quân sấm sét đến từ Thiết Đông Qua, không khỏi khiến đội hộ vệ nhà họ Lâm đứng xung quanh cảm thấy ớn lạnh.

Tốc độ và sức bật này, cộng thêm sức nặng cùng với cơ thể cứng rắn không thể phá vỡ của Thiết Đông Qua, nếu như nện xuống, đừng nói là một người sống, cho dù là một con khủng long, e rằng cũng sẽ bị đập thành thịt vụn trong nháy mắt!

Ngay cả Lâm Sư Hổ đứng ở cách đó không xa cũng không khỏi nhẹ nhàng cau mày lại.

Nhưng ông ta như vậy không chỉ là bởi một đòn tấn công hung tàn ác liệt khó mà tin nổi của Thiết Đông Qua, mà càng nhiều hơn lại là oán trách.

Mới vừa rồi rõ ràng đã dặn dò lại ba lần với hắn, người ở giữa nhất định phải giữ còn sống, nhưng hắn lại sử dụng một chiêu tàn bạo như vậy!

Sức mạnh lan tỏa từ đòn đánh này, không chỉ tên mặc đồ bảo vệ kia không chịu nổi mà e rằng sinh vật trong bán kính mười mét cũng không thể sống sót!

Như vậy, chẳng phải là quá hời cho hung thủ đã giết hại con trai ông ta rồi sao?

Chỉ có điều việc đã đến nước này, muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp, sau chuyện này chỉ có thể giết thêm vài người ở Giang Bắc, để làm nguôi ngoai cơn giận trong lòng ông ta.

Ngay khi tất cả mọi người đều chờ xem ba người kia bị đánh trúng, sẽ có hậu quả thế nào, khóe miệng người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ, lôi thôi lếch thếch lại đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười đặc biệt kỳ dị.

Nụ cười đó vô cùng quái lạ, mang vẻ trào phúng, khinh miệt, coi thường, còn nhiều hơn lại là kiểu trêu chọc như mèo vờn chuột vậy.

Ngay khi tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, người đó đột nhiên cử động!

Hự…

Cùng với một tiếng quát, Tần Đại Dạ đột nhiên vung cánh tay phải trông có vẻ cơ bắp hơn nhiều so với bên trái, đón lấy cơ thể của Thiết Đông Qua, hung hăng đánh ra một đòn móc lên.

Ầm!

Bỗng chốc, một tiếng động lớn có thể so với lựu đạn nổ tung trên không trung!

Toàn bộ mặt đất cũng theo đó mà rung chuyển, ngay sau đó xuất hiện cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi!

Cơ thể Thiết Đông Qua trông có vẻ vô cùng rắn chắc, đột nhiên bay rất nhanh lên không trung theo hướng ngược lại.

Lúc bay đến độ cao khoảng mười mấy mét, mới bắt đầu rơi xuống.

Bùm!

Cơ thể béo mập mấy trăm cân của Thiết Đông Qua rắn chắc cường tráng rơi xuống mặt đá xanh cứng rắn.

Trên ngực bị lõm xuống một mảng lớn, miệng mũi ứa máu, đôi mắt trợn tròn đầy vẻ khiếp sợ và khó tin.

Sau mấy giây khẽ co giật, hai chân hắn khẽ động, rồi tắt thở trong nháy mắt.

Ầm!

Tất cả mọi người ở đó chỉ cảm thấy đầu óc giống như bị búa đập mạnh!

Bọn họ trợn mắt há mồm, thậm chí không dám tin tưởng hình ảnh đang xảy ra trước mắt!

Một đòn!

Chỉ vỏn vẹn một đòn, trong nháy mắt đã giết chết Thiết Đông Qua mà ngay cả rìu cũng ko chém đứt?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Cho dù sự thật đã xảy ra ngay trước mắt, nhưng rất nhiều người vẫn không muốn tin!

Bởi vì chuyện này đối với bọn họ mà nói quả thực quá mức khó tin.

“Thằng nhóc cậu nếu còn tiếp tục lười biếng như vậy thì sớm muộn cũng có ngày bị đánh tàn phế!”

Diệp Vĩnh Khang lại tỏ vẻ rất không vừa lòng, cau mày răn dạy với Tần Đại Dạ một câu.

Sau khi bị sắp xếp đến nhà trẻ làm bảo vệ, suốt ngày Tần Đại Dạ không ngủ thì đi hâm nóng tình cảm với mấy cô giáo trẻ tuổi trong trường.

Cánh tay kỳ lân tia chớp mà hắn vẫn tự hào cũng không chú tâm tập luyện, nếu không, uy lực của cú đấm vừa nãy tạo ra, tuyệt đối không chỉ có một chút nhỏ như vậy.

“Tôi biết rồi anh Diệp, tôi cũng không ngờ lại thụt lùi nhanh như vậy”.

Tần Đại Dạ cũng tỏ ra đặc biệt không hài lòng với cú đánh vừa nãy, nếu đổi lại là sức chiến đấu bình thường của hắn thì vừa rồi sau khi tên mập bị đánh trúng, cả người từ trên xuống dưới và lục phủ ngũ tạng phải bị chấn động mạnh, vỡ nát trong nháy mắt, mất mạng ngay tại chỗ mới đúng.

Nhưng vậy mà hắn còn bay lên trên mười mấy mét, hơn nữa rơi xuống đất còn co giật hai phát mới chết, đây đúng là thất bại của Tần Đại Dạ.

“Xem ra, tao đã đánh giá thấp mày rồi!”

Ánh mắt như dã thú của Lâm Sư Hổ nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang, ông ta không ngờ rằng bên cạnh đối phương vẫn còn cao thủ như thế.

“Để tôi xử hắn”.

Lúc này, bên cạnh Lâm Sư Hổ truyền tới một giọng nói nhỏ nhẹ.

Người vừa lên tiếng là một gã đàn ông trẻ tuổi, vóc dáng cao, sắc mặt có vẻ tái nhợt, mặc một bộ đồ trắng, có eo thon mảnh khảnh như phụ nữ, nói chuyện cũng hơi ẻo lả, khiến người nghe cảm thấy rất không thoải mái.

“Để tôi lên trước cho!”

Một người đàn ông đứng bên cạnh người mặc đồ trắng cũng cùng lên tiếng, người này có vóc dáng đen lùn vững chãi, để tóc đầu đinh, trên mặt có một vết sẹo từ trán đến cằm, đôi mắt lóe sáng bất thường, huyệt thái dương nhô lên cao, vừa nhìn đã biết là cao thủ luyện Nội Gia Đòn đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.

“Hai người cùng nhau xông lên đi!”

Lâm Sư Hổ trầm giọng hạ lệnh, lúc này ông ta không còn khinh thường Diệp Vĩnh Khang giống như trước nữa.

Hừ…

Cùng với mệnh lệnh của Lâm Sư Hổ, hai bóng người một đen một trắng trong phút chốc lao vụt ra, giống như hai tia chớp trắng đen phóng tới phía đối diện trong nháy mắt!

“Ha ha, thú vị đấy!”

Đối mặt với hai đòn tấn công có sát khí gấp nhiều lần Thiết Đông Qua vừa nãy, trong mắt Tần Đại Dạ đột nhiên thoáng qua vẻ phấn khích.

Đòn đánh chết Thiết Đông Qua vừa nãy không hiệu quả lắm là bởi vì gần đây đúng là Tần Đại Dạ chểnh mảng việc tập luyện, và một nguyên nhân quan trọng nữa là vừa rồi hắn chưa nghiêm túc đối mặt.

Bởi đòn tấn công của Thiết Đông Qua không khơi dậy được hứng thú của hắn, cho nên cú đánh đó chỉ đánh qua loa mà thôi.

Do đó lúc này, khi hắn đối mặt với hai đòn tấn công nhanh và mạnh này, nhất thời tỏ ra đặc biệt phấn khích.

Đôm đốp!

Cánh tay bên phải của Tần Đại Dạ đột nhiên truyền tới một tiếng vang lanh lảnh, ngay sau đó trên bắp thịt cánh tay đột nhiên căng phồng, cường tráng hơn ít nhất ba lần so với cánh tay bên trái, quả đấm trở nên to lớn như bao cát!

Hự!

Tần Đại Dạ chợt quát lên một tiếng, chỉ là cú đấm này của hắn còn chưa kịp tung ra, đã nhìn thấy một bóng người màu hồng nhạt đột nhiên xông đến từ bên cạnh, nghênh đón hai đòn tấn công màu trắng đen.

“Hừ, cô đừng cướp việc của tôi chứ!”

Tần Đại Dạ gào thét, đang chuẩn bị tiến lên trước giành lại “miếng thịt” đến tận tay, nhưng đã muộn.

Bóng người màu hồng nhạt và hai bóng người một đen một trắng giữa không trung đã đan vào nhau trong chớp mắt, không đến năm giây, hai bóng người đột nhiên rơi xuống đất.

Thiên Diệp Nhi cũng vững vàng đứng lại vị trí cũ.

“Cô làm gì vậy chứ, đây là việc của tôi mà!”

Tần Đại Dạ than phiền với Thiên Diệp Nhi.

Thiên Diệp Nhi liếc mắt nói: “Trên đầu bọn họ khắc tên anh à, dựa vào đâu mà đều là của anh? Ai bảo tốc độ của anh chậm như vậy chứ?”

“Tôi…”

Tần Đại Dạ nhìn cánh tay vừa căng phồng của mình, rồi lại nhìn hai cái xác chết một đen một trắng trên nền đất, chỉ có thể thở dài mang theo sự tiếc nuối.

Nhưng đối với Lâm Sư Hổ và đội hộ vệ của nhà họ Lâm bên cạnh mà nói, cảnh tượng xảy ra trước mắt không còn thoải mái như vậy nữa.

Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, hai mắt trợn tròn, bắp chân của một vài người không khống chế được mà khẽ run lên.

Nếu như vừa rồi Thiết Đông Qua bị giết trong nháy mắt, đối với bọn họ mà nói là cảm giác chấn động vô cũng lớn, vậy thì cảnh tượng xảy ra trước mắt này, chỉ có thể dùng đáng sợ để hình dung!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom