Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 565: Địa Tàng tới!
Như mọi người đã biết, ba cao thủ hàng đầu dưới trướng của Lâm Sư Hổ lần lượt là Thiết Đông Qua và Hắc Bạch Song Sát.
Nhưng trong đa số các trường hợp, Hắc Bạch Song Sát thường sẽ không ra tay, bởi vì một mình Thiết Đông Qua có thể xử lý hầu hết mọi việc rồi.
Mà Thiết Đông Qua là người có lực chiến đấu yếu nhất trong số ba người, chọn bừa một người trong Hắc Bạch Song Sát, lực chiến đấu cũng mạnh gấp ba lần Thiết Đông Qua.
Tuy nhiên bây giờ, khi Hắc Bạch Song Sát cùng nhau liên thủ lại lại bị người ta giết chết trong vòng chưa đầy năm giây!
Hơn nữa trạng thái chết của Hắc Bạch Song Sát vô cùng kỳ lạ, cơ thể của hai người đều vặn vẹo như xoắn, chân tay co quắp, cổ cong, thân hình cũng vặn vẹo, con ngươi lồi ra ngoài, giống như khi còn sống họ bị bóp cổ đến chết vậy.
“Lão Tần, sau này anh phải học hỏi Diệp Nhi nhiều hơn, nhìn người ta xem, võ công không những không thụt lùi mà còn tiến bộ lên không ít”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu khen ngợi Thiên Diệp Nhi, cứ nghĩ rằng cô ấy bận rộn ở công ty của Hạ Huyền Trúc, võ công nhất định sẽ bị đình trệ, không ngờ rằng lại tiến bộ như vậy.
“Nghe thấy chưa, sau này phải học hỏi chị đây nhiều vào nhé!”
Thiên Diệp Nhi vênh váo hất cằm với Tần Đại Dạ.
“Xì, nếu đổi lại thành tôi thì chỉ một đấm là xong chuyện”.
Tần Đại Dạ bày ra vẻ mặt không phục.
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ, ánh mắt rơi vào người Lâm Sư Hổ: “Vừa nãy tôi đã nói chuyện với gia chủ của các ông rồi”.
“Lần này tôi tới đây là để giải quyết vấn đề, không phải để gây chuyện”.
“Nỗi đau mất mát của ông tôi có thể hiểu, nhưng việc này cũng không thể trách ai được. Tôi thấy chuyện này cứ cho qua như vậy đi, tôi có thể không truy cứu nữa”.
Diệp Vĩnh Khang thật sự không muốn làm lớn chuyện lần này, anh có tâm lý muốn cho đối phương một cơ hội.
Nhưng Lâm Sư Hổ không những không cảm kích, trong mắt lại tràn đầy sự tức giận!
“Diệp Vĩnh Khang, xem ra quả thực tao đã đánh giá thấp mày. Nếu là chuyện khác, tao có thể suy nghĩ đến việc cho mày và hai thuộc hạ này của mày gia nhập vào nhà họ Lâm”.
“Nhưng sai lầm lần này của mày không thể tha thứ được”.
“Hôm nay mày không chỉ phải chết, mà tất cả mọi người xung quanh mày và toàn bộ Giang Bắc đều phải trả giá bằng máu cho Bắc Nhi của tao!”
Diệp Vĩnh Khang không khỏi hơi nhíu mày khi nghe thấy những lời này, xem ra hôm nay anh muốn nhân từ một lần cũng không được rồi.
Nếu ông ta đã muốn chết, vậy thì anh sẽ cho ông ta được toại nguyện!
Diệp Vĩnh Khang thở dài, Tần Đại Dạ ở bên cạnh lập tức hiểu ý, nóng lòng tiến lên một bước, nhướng mày nhìn Lâm Sư Hổ nói: “Vậy ông còn gì lấy ra hết đi, đúng lúc ông đây đang muốn được gãi ngứa”.
Trước sự khiêu khích của Tần Đại Dạ, Lâm Sư Hổ chỉ cười khẩy, sau đó hét lớn: “Ra đây!”
Gào!
Sau tiếng hét lớn của Lâm Sư Hổ, một tiếng gầm giống như dã thú đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Tiếp theo là một luồng sát khí cực mạnh quét tới!
Luồng sát khí này vô cùng mạnh mẽ, thậm chí khiến cho không khí xung quanh cũng có chút vặn vẹo, đám thành viên trong đội hộ vệ nhà họ Lâm bắt đầu run lên như cầy sấy.
Đồng thời, Tần Đại Dạ cũng thu lại vẻ mặt thản nhiên, thay vào đó là biểu cảm rất nghiêm túc.
Luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ!
Ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ như vậy kể từ khi trở về nước!
Bịch! Bịch! Bịch!
Với tiếng bước chân ầm ầm, một bóng người chậm rãi bước vào từ cửa.
Mọi người đồng loạt nín thở, bóng người càng lúc càng gần, tất cả mọi người chỉ cảm thấy lồng ngực bị một luồng khí lớn ép chặt.
Dáng người không cao cũng không vạm vỡ, miễn cưỡng thì được một mét bảy, vóc dáng rất bình thường.
Thứ đặc biệt nhất chính là đôi mắt của gã!
Con người trên thế giới này có mắt đen, mắt xanh và một số ít mắt vàng.
Nhưng đôi mắt của gã đàn ông này lại có màu xanh lục, giống như mắt của một con sói trong bóng tối!
Hơn nữa, hai cánh tay của gã mọc đầy lông lá, trên người toát ra hơi thở dã thú rất mạnh, giống như một con dã thú đang bước đi bằng hai chân vậy!
Trên cổ của gã cũng có một chiếc vòng kim loại.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, trong lòng nghĩ chẳng lẽ đây chính là Địa Tàng mà bác Hải nói?
“Chú hai, tuyệt đối đừng manh động!”
Sau khi nhìn thấy con quái vật này, Lâm Quốc Thư – người đã bị kéo sang một bên, đột nhiên kinh hãi gầm lên: “Chú hiểu rõ Địa Tàng hơn anh, nếu như thả nó ra, hậu quả chú biết rất rõ!”
“Ông đây không quan tâm nhiều như vậy!”
Ý thức của Lâm Sư Hổ lúc này đã hoàn toàn bị cơn hận và sự tức giận xâm chiếm, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù là hậu quả gì, tao cũng sẽ phải báo thù cho Bắc Nhi của tao!”
Nói xong, Lâm Sư Hổ đột nhiên vươn một cánh tay ra móc vào sợi dây kim loại trên cổ của Địa Tàng.
“Không!”
Lâm Quốc Thư hét lên một tiếng đầy tuyệt vọng.
Cạch!
Cùng lúc đó, Lâm Sư Hổ đã cởi sợi dây trên cổ của Địa Tàng ra.
Bùm!
Ngay lập tức, một luồng sát khí càng thêm dữ dội bộc phát từ cơ thể của Địa Tàng, những hộ vệ xung quanh của nhà họ Lâm thậm chí bắt đầu ôm bụng nôn mửa.
Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi cũng tỏ ra kinh hoàng.
“Con quái vật ở đâu ra, nhận một đấm của ông đi!”
Tần Đại Dạ cũng bị áp lực của luồng sát khí mạnh mẽ này làm cho nghẹt thở, đành phải hét lên một tiếng rồi lao về phía trước.
Thiên Diệp Nhi ở bên cạnh cũng nhanh chóng di chuyển, lao về phía trước.
Grừ!
Lúc này, Địa Tàng đột nhiên gầm lên một tiếng như sấm, một làn sóng âm thanh cực kỳ mạnh mẽ quét về phía Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi như một cơn thủy triều.
Bùm!
Hình bóng của hai người va chạm kịch liệt với sóng âm, phát ra một âm thanh vô cùng lớn như tiếng sấm!
Soạt!
Cơ thể của hai người cũng bị sóng âm thanh đáng sợ này làm cho bay ngược trở lại, lòng bàn chân của họ tạo thành bốn vết hằn rõ ràng trên phiến đá xanh lớn và cứng.
“Mẹ kiếp!”
Tần Đại Dạ tức giận nghiến răng ket két, từ trước đến giờ hắn chưa từng chịu thiệt như vậy, bị người khác đánh bật trở lại mà không hề đến gần.
Thiên Diệp Nhi ở bên cạnh sắc mặt cũng đanh lại, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp phải một con quái vật có nội lực mạnh mẽ như vậy.
Ngay khi hai người đang định tiếp tục lao về phía trước, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói: “Lui xuống trước đi, hai người không phải đối thủ của nó đâu”.
Nói xong Diệp Vĩnh Khang chậm rãi tiến lên trước hai bước, nhìn chằm chằm Địa Tàng vài giây, khẽ gật đầu, sau đó móc ngón tay về phía Địa Tàng.
Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi ở bên cạnh cũng từ từ lui về khoảng cách vài mét, vẻ mặt nghiêm trọng.
Bởi vì họ chưa từng thấy Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc coi trọng đối phương như vậy.
Điều này cho thấy lần này Diệp Vĩnh Khang đã gặp phải đối thủ thực sự!
Đôi mắt xanh lục của Địa Tàng cũng dán chặt vào người Diệp Vĩnh Khang, dường như gã cũng cảm thấy được mùi nguy hiểm từ người đối phương.
Ngay lập tức, Địa Tàng bắt đầu từ từ tiến về phía trước.
Động tác của gã cứng đơ và chậm chạp, giống như một thây ma đang đi trong phim vậy.
Mỗi bước đi về phía trước, bầu không khí tại hiện trường lại trở nên trầm mặc hơn một chút, ngay cả Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi ở cách đó không xa cũng cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn.
Chưa kể đến những hộ vệ nhà họ Lâm ở bên cạnh đều tái mặt, có nhiều người còn ngất xỉu tại chỗ vì thiếu dưỡng khí.
Cuộc chiến sắp bắt đầu!
Nhưng trong đa số các trường hợp, Hắc Bạch Song Sát thường sẽ không ra tay, bởi vì một mình Thiết Đông Qua có thể xử lý hầu hết mọi việc rồi.
Mà Thiết Đông Qua là người có lực chiến đấu yếu nhất trong số ba người, chọn bừa một người trong Hắc Bạch Song Sát, lực chiến đấu cũng mạnh gấp ba lần Thiết Đông Qua.
Tuy nhiên bây giờ, khi Hắc Bạch Song Sát cùng nhau liên thủ lại lại bị người ta giết chết trong vòng chưa đầy năm giây!
Hơn nữa trạng thái chết của Hắc Bạch Song Sát vô cùng kỳ lạ, cơ thể của hai người đều vặn vẹo như xoắn, chân tay co quắp, cổ cong, thân hình cũng vặn vẹo, con ngươi lồi ra ngoài, giống như khi còn sống họ bị bóp cổ đến chết vậy.
“Lão Tần, sau này anh phải học hỏi Diệp Nhi nhiều hơn, nhìn người ta xem, võ công không những không thụt lùi mà còn tiến bộ lên không ít”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu khen ngợi Thiên Diệp Nhi, cứ nghĩ rằng cô ấy bận rộn ở công ty của Hạ Huyền Trúc, võ công nhất định sẽ bị đình trệ, không ngờ rằng lại tiến bộ như vậy.
“Nghe thấy chưa, sau này phải học hỏi chị đây nhiều vào nhé!”
Thiên Diệp Nhi vênh váo hất cằm với Tần Đại Dạ.
“Xì, nếu đổi lại thành tôi thì chỉ một đấm là xong chuyện”.
Tần Đại Dạ bày ra vẻ mặt không phục.
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ, ánh mắt rơi vào người Lâm Sư Hổ: “Vừa nãy tôi đã nói chuyện với gia chủ của các ông rồi”.
“Lần này tôi tới đây là để giải quyết vấn đề, không phải để gây chuyện”.
“Nỗi đau mất mát của ông tôi có thể hiểu, nhưng việc này cũng không thể trách ai được. Tôi thấy chuyện này cứ cho qua như vậy đi, tôi có thể không truy cứu nữa”.
Diệp Vĩnh Khang thật sự không muốn làm lớn chuyện lần này, anh có tâm lý muốn cho đối phương một cơ hội.
Nhưng Lâm Sư Hổ không những không cảm kích, trong mắt lại tràn đầy sự tức giận!
“Diệp Vĩnh Khang, xem ra quả thực tao đã đánh giá thấp mày. Nếu là chuyện khác, tao có thể suy nghĩ đến việc cho mày và hai thuộc hạ này của mày gia nhập vào nhà họ Lâm”.
“Nhưng sai lầm lần này của mày không thể tha thứ được”.
“Hôm nay mày không chỉ phải chết, mà tất cả mọi người xung quanh mày và toàn bộ Giang Bắc đều phải trả giá bằng máu cho Bắc Nhi của tao!”
Diệp Vĩnh Khang không khỏi hơi nhíu mày khi nghe thấy những lời này, xem ra hôm nay anh muốn nhân từ một lần cũng không được rồi.
Nếu ông ta đã muốn chết, vậy thì anh sẽ cho ông ta được toại nguyện!
Diệp Vĩnh Khang thở dài, Tần Đại Dạ ở bên cạnh lập tức hiểu ý, nóng lòng tiến lên một bước, nhướng mày nhìn Lâm Sư Hổ nói: “Vậy ông còn gì lấy ra hết đi, đúng lúc ông đây đang muốn được gãi ngứa”.
Trước sự khiêu khích của Tần Đại Dạ, Lâm Sư Hổ chỉ cười khẩy, sau đó hét lớn: “Ra đây!”
Gào!
Sau tiếng hét lớn của Lâm Sư Hổ, một tiếng gầm giống như dã thú đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Tiếp theo là một luồng sát khí cực mạnh quét tới!
Luồng sát khí này vô cùng mạnh mẽ, thậm chí khiến cho không khí xung quanh cũng có chút vặn vẹo, đám thành viên trong đội hộ vệ nhà họ Lâm bắt đầu run lên như cầy sấy.
Đồng thời, Tần Đại Dạ cũng thu lại vẻ mặt thản nhiên, thay vào đó là biểu cảm rất nghiêm túc.
Luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ!
Ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ như vậy kể từ khi trở về nước!
Bịch! Bịch! Bịch!
Với tiếng bước chân ầm ầm, một bóng người chậm rãi bước vào từ cửa.
Mọi người đồng loạt nín thở, bóng người càng lúc càng gần, tất cả mọi người chỉ cảm thấy lồng ngực bị một luồng khí lớn ép chặt.
Dáng người không cao cũng không vạm vỡ, miễn cưỡng thì được một mét bảy, vóc dáng rất bình thường.
Thứ đặc biệt nhất chính là đôi mắt của gã!
Con người trên thế giới này có mắt đen, mắt xanh và một số ít mắt vàng.
Nhưng đôi mắt của gã đàn ông này lại có màu xanh lục, giống như mắt của một con sói trong bóng tối!
Hơn nữa, hai cánh tay của gã mọc đầy lông lá, trên người toát ra hơi thở dã thú rất mạnh, giống như một con dã thú đang bước đi bằng hai chân vậy!
Trên cổ của gã cũng có một chiếc vòng kim loại.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, trong lòng nghĩ chẳng lẽ đây chính là Địa Tàng mà bác Hải nói?
“Chú hai, tuyệt đối đừng manh động!”
Sau khi nhìn thấy con quái vật này, Lâm Quốc Thư – người đã bị kéo sang một bên, đột nhiên kinh hãi gầm lên: “Chú hiểu rõ Địa Tàng hơn anh, nếu như thả nó ra, hậu quả chú biết rất rõ!”
“Ông đây không quan tâm nhiều như vậy!”
Ý thức của Lâm Sư Hổ lúc này đã hoàn toàn bị cơn hận và sự tức giận xâm chiếm, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù là hậu quả gì, tao cũng sẽ phải báo thù cho Bắc Nhi của tao!”
Nói xong, Lâm Sư Hổ đột nhiên vươn một cánh tay ra móc vào sợi dây kim loại trên cổ của Địa Tàng.
“Không!”
Lâm Quốc Thư hét lên một tiếng đầy tuyệt vọng.
Cạch!
Cùng lúc đó, Lâm Sư Hổ đã cởi sợi dây trên cổ của Địa Tàng ra.
Bùm!
Ngay lập tức, một luồng sát khí càng thêm dữ dội bộc phát từ cơ thể của Địa Tàng, những hộ vệ xung quanh của nhà họ Lâm thậm chí bắt đầu ôm bụng nôn mửa.
Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi cũng tỏ ra kinh hoàng.
“Con quái vật ở đâu ra, nhận một đấm của ông đi!”
Tần Đại Dạ cũng bị áp lực của luồng sát khí mạnh mẽ này làm cho nghẹt thở, đành phải hét lên một tiếng rồi lao về phía trước.
Thiên Diệp Nhi ở bên cạnh cũng nhanh chóng di chuyển, lao về phía trước.
Grừ!
Lúc này, Địa Tàng đột nhiên gầm lên một tiếng như sấm, một làn sóng âm thanh cực kỳ mạnh mẽ quét về phía Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi như một cơn thủy triều.
Bùm!
Hình bóng của hai người va chạm kịch liệt với sóng âm, phát ra một âm thanh vô cùng lớn như tiếng sấm!
Soạt!
Cơ thể của hai người cũng bị sóng âm thanh đáng sợ này làm cho bay ngược trở lại, lòng bàn chân của họ tạo thành bốn vết hằn rõ ràng trên phiến đá xanh lớn và cứng.
“Mẹ kiếp!”
Tần Đại Dạ tức giận nghiến răng ket két, từ trước đến giờ hắn chưa từng chịu thiệt như vậy, bị người khác đánh bật trở lại mà không hề đến gần.
Thiên Diệp Nhi ở bên cạnh sắc mặt cũng đanh lại, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp phải một con quái vật có nội lực mạnh mẽ như vậy.
Ngay khi hai người đang định tiếp tục lao về phía trước, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói: “Lui xuống trước đi, hai người không phải đối thủ của nó đâu”.
Nói xong Diệp Vĩnh Khang chậm rãi tiến lên trước hai bước, nhìn chằm chằm Địa Tàng vài giây, khẽ gật đầu, sau đó móc ngón tay về phía Địa Tàng.
Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi ở bên cạnh cũng từ từ lui về khoảng cách vài mét, vẻ mặt nghiêm trọng.
Bởi vì họ chưa từng thấy Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc coi trọng đối phương như vậy.
Điều này cho thấy lần này Diệp Vĩnh Khang đã gặp phải đối thủ thực sự!
Đôi mắt xanh lục của Địa Tàng cũng dán chặt vào người Diệp Vĩnh Khang, dường như gã cũng cảm thấy được mùi nguy hiểm từ người đối phương.
Ngay lập tức, Địa Tàng bắt đầu từ từ tiến về phía trước.
Động tác của gã cứng đơ và chậm chạp, giống như một thây ma đang đi trong phim vậy.
Mỗi bước đi về phía trước, bầu không khí tại hiện trường lại trở nên trầm mặc hơn một chút, ngay cả Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi ở cách đó không xa cũng cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn.
Chưa kể đến những hộ vệ nhà họ Lâm ở bên cạnh đều tái mặt, có nhiều người còn ngất xỉu tại chỗ vì thiếu dưỡng khí.
Cuộc chiến sắp bắt đầu!
Bình luận facebook