• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (4 Viewers)

  • Chương 567: Thể chất cuồng thú

Chính là bây giờ!

Diệp Vĩnh Khang nhắm chuẩn thời cơ, cơ thể nhanh như chớp đuổi theo công kích, ngắm ngay vào ngực đối phương, là một cú đấm mạnh mẽ như cuồng phong!

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!

Một loạt âm thanh bị bóp nghẹt làm rung chuyển màng nhĩ của tất cả mọi người có mặt tại đây, giống như hàng nghìn khẩu đại bác bắn cùng một lúc.

Sau cơn bão dữ dội kéo dài hơn mười giây, cơ thể của Địa Tàng cuối cùng cũng rơi xuống đất, lập tức không còn động tĩnh gì.

Thắng rồi!

Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi suýt chút nữa không nhịn được mà nhảy cẫng lên, nhưng vừa rồi họ thực sự đã sợ hãi.

Cơ thể Diệp Vĩnh Khang đứng vững trên đất, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lâm Sư Hổ.

Lâm Sư Hổ sững sờ hơn mười giây, sau đó mới hoàn hồn lại.

Ngay sau đó, trong mắt ông ta lóe lên một tia kinh hãi!

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời ông ta cảm thấy sợ hãi.

Địa Tàng đã bị đánh bại?

Không, không thể nào, Địa Tàng ở sự tồn tại bất khả chiến bại, làm sao có thể thất bại được!

Mặc dù sự thật đã ở trước mắt, Lâm Sư Hổ vẫn không dám sự thật khó tin này.

“Lên cho tao!”

Trong nỗi sợ hãi vô tận, Lâm Sư Hổ hét lớn.

Trong đầu vẫn còn tồn tại chút hi vọng cuối cùng, có hàng nghìn hộ vệ nhà họ Lâm ở đây, ông ta vẫn chưa thua!

Soạt!

Đúng lúc này, thân hình của Diệp Vĩnh Khang chợt lóe lên, anh lập tức túm lấy cổ áo của Lâm Sư Hổ, phẫn nộ nói: “Đứng im hết!”

Cùng lúc đó, Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi cùng quét tới bên cạnh Diệp Vĩnh Khang, một trái một phải, sẵn sàng xung trận.

“Đừng quan tâm tới tôi, giết cho tôi!”

Lâm Sư Hổ trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu như máu gầm lên một tiếng, lúc này ông ta đã hoàn toàn phát điên rồi.

Cho dù hôm nay phải chết cũng sẽ tuyệt đối không dễ dàng thả những người này đi.

Sau khi nghe thấy mệnh lệnh này, các hộ vệ của nhà họ Lâm đứng xung quanh nghiến răng thì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ một bàn tay lên, hung hăng tát vào mặt Lâm Sư Hổ một cái.

Bốp!

Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, đầu óc Lâm Sư Hổ lập tức như một quả dưa hấu bị nổ tung!

Mọi người có mặt đều sững sờ trước cảnh tượng này.

Không phải do hộ vệ nhà họ Lâm chưa từng nhìn thấy giết người, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy phương thức giết người tàn nhẫn và đáng sợ như vậy!

“Nghe kỹ đây, Lâm Sư Hổ đã chết rồi, nếu như muốn chết cùng ông ta thì cứ lên!”

Diệp Vĩnh Khang tức giận hét lên, đồng thời cũng không quên liếc về phía Lâm Quốc Thư một cái.

Lâm Quốc Thư khẽ ngây người ra, lập tức hiểu được ý của Diệp Vĩnh Khang, vội vàng hét lên một tiếng: “Tất cả không được nhúc nhích!”

Nói xong, Lâm Quốc Thư bước vào giữa đám đông, hét tiếp: “Nghe kỹ đây, Lâm Sư Hổ đã chết, dựa theo quy định của nhà họ Lâm, tôi sẽ chính thức tiếp nhận quyền chỉ huy của đội hộ vệ!”

“Sau này, tất cả hành động của mọi người đều sẽ phải nghe theo lệnh của tôi!”

“Đương nhiên, tôi cũng sẽ không cưỡng ép mọi người, nếu như không muốn đi theo tôi có thể lập tức rời đi, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản!”

“Các anh em bằng lòng ở lại, gia chủ nhà họ Lâm tôi xin cam đoan, những ngày sau này của các cậu tuyệt đối sẽ tốt hơn trước”.

“Bây giờ, tôi sẽ cho các cậu ba giây để đưa ra quyết định, một, hai….”

Đội hộ vệ ngẩn ra một lúc, sau đó vội vàng hét lớn: “Chúng tôi tình nguyện đi theo gia chủ Lâm!”

Bọn họ không phải kẻ ngốc, mặc dù trước đây bọn họ trung thành với Lâm Sư Hổ, nhưng bây giờ ông ta đã chết rồi.

Vì vậy lựa chọn Lâm Quốc Thư là điểm đến và là cách thức tốt nhất của họ, hơn nữa uy danh của Lâm Sư Hổ trong lòng họ không đáng đến mức để họ bỏ đi tương lai hay là cái mạng nhỏ của mình.

“Được rồi, bây giờ tôi ra lệnh cho các cậu lập tức lui xuống, chờ đợi chỉ thị tiếp theo!”

Lâm Quốc Thư lớn tiếng nói.

“Vâng ạ!”

Đội hộ vệ giải tán ngay lập tức, cả sân nhà giờ chỉ còn lại Lâm Quốc Thư và đám người Diệp Vĩnh Khang.

“Cậu Diệp, bây giờ…”

Lâm Quốc Thư lúc này đã hoàn toàn hoàn hồn lại, những giọt mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán.

Nếu cảm giác trước đây Diệp Vĩnh Khang mang lại cho ông ta là kinh ngạc đến khó tin thì cảm giác rõ ràng nhất mà ông ta cảm nhận được về Diệp Vĩnh Khang lúc này chính là hai từ: Đáng sợ!

Ông ta không thể ngờ được rằng chàng thanh niên trẻ tuổi với vẻ ngoài giản dị và thân hình hơi gầy này không chỉ có bối cảnh và lai lịch hầm hố mà còn là một cao thủ hàng đầu có thể tay không đánh bại Địa Tàng!

Lúc này Lâm Quốc Thư hoàn toàn không biết phải nói gì, giống như một con động vật nhỏ đáng thương đang chờ đợi sự kết án của dã thú.

“Yên tâm đi, đó không phải là lỗi của ông, Lâm Sư Hổ đã phải trả giá cho sự thiếu hiểu biết và liều lĩnh của mình”.

Diệp Vĩnh Khang vỗ nhẹ vào vai Lâm Quốc Thư, ôn tồn nói: “Việc này đối với ông là một chuyện tốt, sau này toàn bộ nhà họ Lâm, không ai có thể ngáng chân ông được nữa”.

“Chuyện ngày hôm nay tôi có thể không tiếp tục truy cứu, nhưng ông phải nhớ kỹ, thứ nhất, sau này nếu như còn dám làm chuyện xấu, tôi có thể đảm bảo rằng ông sẽ không bao giờ có cơ hội quỳ xuống cầu xin lòng thương xót nữa!”

Lâm Quốc Thư toát mồ hôi lạnh: “Cậu Diệp yên tâm, tôi nhớ kỹ rồi, sau này nhất định sẽ không làm sai chuyện gì nữa”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Thứ hai, chuyện hôm nay xảy ra ở đây, tôi hi vọng ông không tiết lộ ra bên ngoài dù chỉ là nửa từ”.

“Cho dù là Lâm Sư Hổ hay Lâm Đông, nguyên nhân cái chết của họ, tôi tin rằng ông có thể tự mình xử lý được”.

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn Địa Tàng đang nằm trên mặt đất đã ngưng động đậy, nhẹ giọng nói: “Còn Địa Tàng, tôi không hi vọng ai đó biết đến sự tồn tại của nó, càng không muốn ai biết tung tích của nó”.

“Vâng, cậu Diệp, cậu yên tâm. Tôi biết nên xử lý thế nào”.

Lâm Quốc Thư vội vàng gật đầu trả lời.

Diệp Vĩnh Khang gật nhẹ, nháy mắt với Tần Đại Dạ ở bên cạnh một cái, Tần Đại Dạ lập tức hiểu ra, vội vàng nhấc Địa Tàng đã bất động lên, đi theo Diệp Vĩnh Khang ra ngoài trang viên nhà họ Lâm mà không quay đầu lại.

“Anh Diệp, anh đỉnh vãi chưởng, vừa rồi khi cú đấm của thứ này giáng vào người anh, cho dù là một tảng sắt cũng sẽ bị vỡ, anh lại…”

Ngay khi ba người vừa bước ra khỏi trang viên nhà họ Lâm, Tần Đại Dạ không khỏi cảm thán với Diệp Vĩnh Khang.

Mặc dù khi đó hắn đứng cách mấy mét, nhưng dựa vào luồng khí mạnh mẽ từ cú đấm đó, không khó để đoán được trong cú đấm đó ẩn chứa lực nổ đáng sợ đến mức nào.

Tuy nhiên điều đáng ngạc nhiên là anh Diệp thực sự không hề bị thương chút nào khi lĩnh trọn cú đấm này…

Phụt!

Tuy nhiên, Tần Đại Dạ còn chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phun ra một ngụm máu từ trong miệng.

“Anh Diệp!”

Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi kinh ngạc thất thần, vội vàng đi tới đỡ.

“Không sao”.

Diệp Vĩnh Khang lấy khăn giấy lau vết máu trên khóe miệng, nhìn Địa Tàng đang hôn mê, không nhịn được cười nói: “Bao nhiêu năm rồi không bị người ta đánh đến phụt máu, xem ra lần này tôi thật sự lấy được kho báu rồi!”

Cú đấm vừa rồi của Địa Tàng đã khiến cho khí huyết của Diệp Vĩnh Khang trào ra, nếu không phải vì anh cưỡng ép dùng chân khí nén xuống thì cú đấm vừa rồi đủ tặng anh một vé xuống báo danh với Diêm Vương rồi.

Nhưng anh không cảm thấy xấu hổ hay tức giận về điều đó mà trái lại anh tràn đầy niềm vui không thể che giấu được.

Bởi vì chỉ có bản thân anh hiểu rõ nhất, vừa rồi chân khí mà anh dùng để cưỡng ép khí huyết xuống mạnh mẽ đến mức nào.

Từng có một lần khi đang so tài với Sử Nam Bắc, Sử Nam Bắc cố gắng hết sức để phá tan chân khí đó, kết quả hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Diệp Vĩnh Khang, ngược lại Sử Nam Bắc bị đánh văng ra ngoài vài mét!

Vì vậy hoàn toàn có thể tưởng tượng được sức mạnh của cú đấm vừa rồi của Địa Tàng!

Xem ra lần này Diệp Vĩnh Khang thật sự nhặt được bảo bối rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom