• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 569: Ăn lẩu và xem phim

Bài đăng này Diệp Vĩnh Khang vô tình nhìn thấy cách đây năm năm.

Nội dung bài đăng tình cờ là lệnh thưởng đi tìm thất phẩm linh châu, người đăng bài có biệt danh là “Tiểu Bạch Long”.

Bên trên có nói rằng nếu ai sẵn lòng giúp anh ta đến Tàng Địa Phật Quốc lấy thất phẩm linh châu, anh ta sẽ tặng một người đó một phần thưởng bất ngờ.

Bài đăng này đã im hơi lặng tiếng suốt hai mươi năm, đến tận bây giờ vẫn không nhận được sự quan tâm, bởi trong mắt mọi người, tác giả của bài đăng này chỉ đang muốn gây cười mà thôi.

Thứ nhất, Tàng Địa Phật Quốc không thuộc thế giới ngầm, mà thuộc phạm vi lãnh thổ nước Long Hạ, nước Long Hạ có biệt danh là vùng đất cấm dành cho lính đánh thuê, luôn có thái độ cứng rắn không khoan nhượng với các nhân viên vũ trang nước ngoài, vì vậy không có ai đem cái đầu của mình ra để đùa cả.

Thứ hai, tất cả các lệnh thưởng trên trang web đều được đánh giấu rõ ràng với giá trị cụ thể hoặc các vật phẩm thưởng.

Nhưng người này thì hay rồi, anh ta chỉ dùng từ ‘không thể ngờ được’ để nhắc đến, làm gì có ai tình nguyện đi chết vì một lời nói suông chứ?

Vậy nên bài đăng này không gây nên bất kỳ sóng gió nào cả, và mọi người chỉ coi tác giả viết bài này như một tên ngốc nhàn rỗi.

Lúc trước khi Diệp Vĩnh Khang vô tình bấm vào bài đăng này, anh chỉ cười nhạt rồi bỏ qua.

Mãi cho đến vừa rồi khi nghe thấy Sử Nam Bắc nhắc đến chuyện thất phẩm linh châu, Diệp Vĩnh Khang mới nhớ ra bài đăng này.

Lẽ nào bài đăng này không phải là một trò đùa?

Diệp Vĩnh Khang trầm ngâm nhìn những dòng chữ trên màn hình.

Bây giờ, bất kể động cơ của tác giả bài đăng này là gì, nói tóm lại, có thể giải thích được rằng phải có một mối liên hệ nào đó giữa Địa Tàng Phật Quốc và thất phẩm linh châu này.

Nếu không nội dung của bài đăng hai mươi năm trước sẽ không thể giống hệt những lời mà Sử Nam Bắc vừa nói, điều này chắc chắn không thể giải thích là do trùng hợp được.

Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện của Địa Tàng như vậy.

Đây là thể chất cuồng thú hiếm có trên thế giới, một khi nắm bắt được, đối với Điện Long Thần mà nói sẽ như hổ mọc thêm cánh, sức chiến đấu toàn diện sẽ tăng lên gấp bội.

Khi đó Diệp Vĩnh Khang có thể tổ chức lại mô hình của thế giới ngầm, đạt được mục tiêu cuối cùng của mình.

Vì vậy, Diệp Vĩnh Khang sẽ không bao giờ từ bỏ chuyện này một cách dễ dàng.

Nếu như có thể khẳng định được, thất phẩm linh châu thật sự có ở Tàng Địa Phật Quốc thì Diệp Vĩnh Khang dù phải mạo hiểm cả tính mạng cũng sẽ không ngại đi tới đó một chuyến.

Điện Long Thần từ lúc chưa có gì đến bây giờ, từ yếu đến mạnh, mỗi bước đi đều có thể miêu tả là chấn động, trải qua vô số gian khổ sinh tử mới có được quy mô như ngày hôm nay.

Cho nên Diệp Vĩnh Khang hiểu rõ một đạo lý, cơ hội càng quý giá thì sẽ phải đối mặt với nguy hiểm càng đáng sợ.

Hai vế bổ sung cho nhau, trên con đường đi tới đỉnh cao không có ai có thể thuận buồm xuôi gió, con thường suôn sẻ chỉ là con đường cho những kẻ hèn nhát và tầm thường lựa chọn.

Về phần Diệp Vĩnh Khang, anh hoàn toàn không có sự lựa chọn thứ hai. Nếu như anh chọn tầm thường đồng nghĩa với sự hủy diệt và cái chết!

Chỉ là Tàng Địa Phật Quốc này mang một màu sắc huyền bí mãnh liệt, và giáo hoàng áo đỏ tọa lạc trên vùng đất huyền bí đó lại càng huyền bí thêm huyền bí.

Và viên thất phẩm linh châu đó mới chỉ là trong tin đồn, Diệp Vĩnh Khang không có chút manh mối gì về nó, cho dù hùng hổ xông tới Tàng Địa Phật Quốc thì cũng không có tác dụng gì.

“Chồng ơi, anh về rồi à, sao không nói với em một tiếng”.

Lúc này, Hạ Huyền Trúc cũng đã tan sở quay về, nhìn thấy đèn trong phòng làm việc đã bật sáng, cô liền đẩy cửa bước vào.

“Một mình trốn trong phòng làm việc làm gì thế, có phải lại lén lút xem phim người lớn không, anh đúng là xấu quá đi!”

Hạ Huyền Trúc duỗi tay ôm cổ Diệp Vĩnh Khang từ phía sau, ánh mắt vô thức nhìn vào màn hình.

“Tàng Địa Phật Quốc? Thất phẩm linh châu? Chồng à, anh cũng thích tiểu thuyết giả tưởng sao?”

Sau khi nhìn nội dung trên bài đăng, Hạ Huyền Trúc mặc nhiên coi đó là phần mở đầu của một cuốn tiểu thuyết giả tưởng.

Khi nhìn ngày tháng đăng bài, Hạ Huyền Trúc đột nhiên khó hiểu hỏi: “Hả? Bài đăng từ hai mươi năm trước?”

“Khi đó mạng Internet mới nổi lên mà, lẽ nào khi đó đã có tiểu thuyết trên mạng rồi sao?”

“Nhưng mà em nhớ cuốn tiểu thuyết sớm nhất trên mạng được viết cách đây hơn mười năm bởi một anh chàng siêu đẹp trai có bút danh là Lục Nguyệt Thiên mà”.

“Để em hỏi thử tác giả này xem, nói không chừng anh ấy thực sự là người khởi xướng của tiểu thuyết mạng đấy”.

Hạ Huyền Trúc vừa nói vừa lấy con chuột từ tay của Diệp Vĩnh Khang, gõ comment đầu tiên dưới mục bài đăng này sau hai mươi năm: Xin chào, xin hỏi là vị tác giả nào vậy? Không ngờ rằng từ hai mươi năm trước anh đã bắt đầu viết tiểu thuyết mạng rồi, nhưng tại sao anh chỉ viết mỗi phần đầu thôi vậy?

Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười: “Người ta viết bài đăng này hai mươi năm trước rồi, có khi bản thân người ấy quên rồi cũng nên, em còn hi vọng người ta rep em sao?”

“Không chắc đâu”.

Hạ Huyền Trúc hất cằm nói: “Nhỡ đâu người ta là một người cố chấp thì sao? Dù sao rep comment cũng chẳng mất tiền”.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Hôm nay hiếm khi em được tan làm sớm, anh cũng đang ở nhà. Hai chúng ta đưa Tiểu Trân đi xem phim đi, Tiểu Trân đòi xem phim Na Tra từ lâu lắm rồi”.

“Được, hai chúng ta đã lâu rồi chưa đưa Tiểu Trân đi chơi, gọi cả mẹ nữa, lát nữa mời mọi người ăn một bữa lẩu”.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đóng máy tính lại, mỗi khi cả nhà quây quần bên nhau là lúc anh cảm thấy thoải mái và vui vẻ nhất.

Bọn họ vui vẻ thưởng thức bữa lẩu chua cay nóng hổi, sau đó vào rạp chiếu phim gần đó, vì suất chiếu này bổ sung tức thời nên không đặt vé trước được, phải xếp hàng mua vé tại chỗ.

Ngay khi gia đình Diệp Vĩnh Khang vừa đến chỗ xếp hàng thì đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng động lớn.

Và kèm theo đó là tiếng kêu của một cô bé: “Đừng đánh nữa, cầu xin các người đừng đánh nữa”.

Sau đó là một tràng tiếng kêu đau đớn của một người đàn ông.

Bởi vì hàng người xếp hàng dài đông đúc, những người phía sau không tài nào biết được phía trước đang xảy ra chuyện gì.

“Sao anh nghe giọng nói quen quen thế nhỉ”.

Diệp Vĩnh Khang gãi đầu, dường như nghe thấy một giọng nói quen thuộc giữa những tiếng ồn ào.

“Hình như là giọng của Tiểu Mã!”

Hạ Huyền Trúc cũng nghe thấy giọng nói này, vội vàng tiến lên phía trước.

“Mẹ, mẹ ở đây trông chừng Tiểu Trân nhé, con đi tới phía trước xem”.

Diệp Vĩnh Khang dặn dò Trương Hoa Phương một câu sau đó vội vàng đuổi theo Hạ Huyền Trúc.

Hai người tách đám đông ra, nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị đang bị vài người đàn ông lực lưỡng xung quanh điên cuồng đá vào người.

Bên cạnh là một bé gái khoảng sáu bảy tuổi bất lực ngồi dưới đất bật khóc.

“Dừng tay cho tôi!”

Hạ Huyền Trúc làm sao có thể nhịn được khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô vội vàng hét lớn một tiếng, bước lên phía trước cố gắng đẩy những gã đàn ông cường tráng này ra.

“Mẹ kiếp cô là ai, cút sang một bên, đừng cản đường chúng tôi làm việc”.

Một gã đàn ông cường tráng chửi bới Hạ Huyền Trúc.

“Vĩnh Khang!”

Hạ Huyền Trúc đương nhiên sẽ không ngốc đến mức để mình chịu thiệt, vội vàng xoay người gọi Diệp Vĩnh Khang giúp đỡ.

Diệp Vĩnh Khang đút hai tay trong túi quần, đánh giá mấy gã cường tráng đó một lượt, nhẹ giọng nói: “Có hai chuyện, thứ nhất, lập tức xin lỗi vợ tôi. Thứ hai, đưa người đến bệnh viện, trả toàn bộ chi phí và bồi thường số tiền thích đáng”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom