Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 577: Không to không bé
Quả nhiên khuôn mặt Hạ Thiên Minh lập tức sầm xuống, ông ta gõ mạnh vào bàn, hằn học nhìn Tiểu Mã một cái, sau đó nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Bây giờ có người tố cáo công ty anh định quay bộ phim này, nghi ngờ là ăn cắp kịch bản, anh có gì muốn nói không?”
“Hả? Ăn cắp, không, không, không, sao có thể được, chúng tôi không làm chuyện đó”.
Diệp Vĩnh Khang vội xua tay nói.
“Mẹ kiếp, chứng cứ rành rành, anh còn định ngụy biện à?”
Tiểu Mã tức giận chửi rủa Diệp Vĩnh Khang, sau đó vẫy tay với Hạ Thiên Minh: “Đừng nhiều lời với anh ta nữa, mau lấy chứng cứ ra cho anh ta xem đi!”
Khuôn mặt của Hạ Thiên Minh u ámđến mức ông ta hận không thể lập tức tống cổ thứ bất lịch sự này ra ngoài.
Mẹ kiếp đến lượt hắn ở đây chỉ này chỉ nọ à?
Tuy nhiên bị ngăn cách bởi tính chuyên nghiệp trong nghiệp vụ, Hạ Thiên Minh không thể nổi cáu, bảo nhân viên chiếu bộ phim mà Tiểu Mã đã cung cấp lên màn hình.
Khi bộ phim bắt đầu chiếu, tất cả mọi người trong phòng họp lập tức trợn tròn mắt!
Thứ… chết tiệt này mà gọi là phim sao?
Đầu tiên là tạo hình của các diễn viên, người thì đeo mặt nạ lợn, người thì đeo túi ni lông khoét hai mắt, nếu không có tiêu đề ‘Tân Tây Du Ký’ xuất hiện ở đầu phim, e rằng không ai có thể nhìn ra được đám người này đang làm gì.
Sau đó là lời thoại, khi Đường Tăng bị ‘yêu quái’ bịt túi ni lông trên mặt bắt lại đột nhiên ẻo lả nói một câu: “Chị yêu quái à, chị đừng có làm vậy mà, người ta sợ lắm đấy!”
Ngoài ra còn có rất nhiều tình tiết kỳ quặc: Bốn sư trò tranh nhau giết Bạch Long Mã làm thịt nướng, còn vì một cái chân ngựa nướng mà ra tay đánh nhau, Đường Tăng chỉ vì ăn hơi nhiều mà bị mấy đồ đệ đè xuống đất đánh cho tím tái mặt mũi.
Cuối cùng một bầy yêu quái xuất hiện và giải cứu Đường Tăng, tình tiết này khiến cho người ta nổi da gà.
“Đây là…bộ phim mà các người đã quay sao?”
Hạ Thiên Minh xoa xoa thái dương của mình một cách tuyệt vọng, nếu như trên thế giới này có giải thưởng cho bộ phim nát nhất, cái được gọi là ‘bộ phim’ này tuyệt đối sẽ ẵm trọn tất cả các hạng mục.
Tiểu Mã bày ra vẻ mặt không quan tâm: “Trước tiên không cần quan tâm chất lượng của bộ phim này thế nào. Tóm lại, bộ phim này chúng tôi đã quay xong rồi thì có nghĩa rằng kịch bản này là do chúng tôi tạo ra”.
“Bây giờ tác phẩm của chúng tôi đã bị đạo nhái mà chúng tôi không hề hay biết. Chúng tôi phải điều tra sự việc này đến cùng. Nếu kết quả không hài lòng thì chúng tôi sẽ lập tức công bố sự việc này trước dư luận!”
“Đủ rồi!”
Khi Kiều Tử Huyên nghe thấy những điều này, cô ta không thể chịu đựng được nữa, lập tức mắng cho Tiểu Mã một trận, nếu như không phải có rất nhiều người đang nhìn thì cô ta đã tát cho hắn một cái rồi.
Đã từng gặp loại ngu ngốc, nhưng ngu đến mức độ này thì đúng là lần đầu thấy!
Đây là đâu chứ?
Những ai đang ngồi trong phòng họp?
Với tư cách là đơn vị trực tiếp quản lý của địa phương, lẽ nào hắn không biết rằng mấy người này có thể quyết định số phận của một công ty chỉ trong vài câu sao?
Bây giờ hắn lại dám buông lời đe dọa?
Công khai trước dư luận?
Những người này chỉ cần thao tác một chút thì đến cơ hội phát biểu hắn cũng chẳng có!
“Xin lỗi các vị, tôi là Kiều Tử Huyên, chủ tịch của công ty phim ảnh Kiều Tuyên. Nhân viên này của tôi thường ngày không biết cách nói chuyện, nhưng anh ta hoàn toàn không có ý xung đột với các vị, tôi đứng đây xin lỗi mọi người”.
Kiều Tử Huyên vội vàng đứng dậy xin lỗi.
“Ồ, cô chính là Kiều Tử Huyên à?”
Sắc mặt của đám người Hạ Thiên Minh vốn đã u ám đến cực điểm, nhưng sau khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói rằng mình là Kiều Tử Huyên, họ mới dần dần thả lỏng ra.
Mặc dù công ty phim ảnh Kiều Tuyên là đơn vị dưới quyền quản lý của họ, nhưng họ cũng biết rất rõ lai lịch của chủ tịch Kiều của công ty này.
Đó chính là trưởng công chúa của nhà họ Kiều nổi tiếng ở Ninh Bắc. Lần này khi công ty phim ảnh Kiều Tuyên tiến vào Giang Bắc, Kiều Tử Huyên thậm chí còn chưa từng tiếp xúc với bọn họ, trực tiếp đánh tiếng với lãnh đạo cho mở công ty luôn.
“Không sao không sao, thanh niên ấy mà, có lúc tính tình hơi thẳng thắn một chút, có thể hiểu được”.
Cho dù Hạ Thiên Minh rất bất mãn với Tiểu Mã, nhưng ông ta cũng phải nể mặt Kiều Tử Huyên.
“Thật sự rất xin lỗi, gây rắc rối cho ông rồi, đợi lần sau tôi sẽ mời mọi người ăn một bữa để bày tỏ thành ý”.
Kiều Tử Huyên cư xử rất lịch sự, đó cũng chính là điểm khác biệt giữa cô ta và những con cháu nhà tài phiệt khác.
Thực tế với thân phận của Kiều Tử Huyên, cho dù lúc này cô ta có chỉ thẳng vào mặt Hạ Thiên Minh chửi bới thì đối phương cũng không dám làm gì cô ta.
Nhưng cô ta lại tỏ ra vô cùng lịch sự, dựa vào điểm này thôi đã khiến cho Hạ Thiên Minh nhìn cô ta bằng con mắt khác.
Mà Kiều Tử Huyên cũng dựa vào điểm này để tạo ra cho mình một mạng lưới quan hệ rộng rãi, từ quan chức, quý tộc hay là tam giáo cửu lưu, dường như thâm nhập vào hầu hết tầng lớp.
Diệp Vĩnh Khang ngồi ở bên cạnh không khỏi ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Kiều Tử Huyên, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ này thật không đơn giản.
“Ha ha, cô Kiều khách sáo rồi, sau này chúng ta nói chuyện nhiều hơn nhé. Tôi còn phải nhờ cô Kiều giúp chúng tôi quảng bá thêm văn hóa địa phương ở Giang Bắc nữa đấy”.
Hạ Thiên Minh mỉm cười rạng rỡ, chuyện vừa rồi với Tiểu Mã cũng coi như bỏ qua.
“Anh Diệp, anh có muốn nói gì về chuyện này không?”
Giọng điệu Hạ Thiên Minh khi nói chuyện với Diệp Vĩnh Khang lập tức trở nên nghiêm túc.
Phải nói rằng hành động này của Kiều Tử Huyên rất thông minh, bất giác khiến cho Hạ Thiên Minh đứng về phe mình từ lúc nào.
Nhưng may thay lần này Diệp Vĩnh Khang đã chuẩn bị kỹ càng, không sợ bất kỳ sóng gió nào, trả lời: “Rất xin lỗi, từ đầu đến cuối chúng tôi vẫn không biết rằng chúng tôi có liên quan đến việc đạo nhái”.
“Bộ phim vừa phát khá sáng tạo và hài hước. Tôi phải khâm phục sự tài tình của nhà sản xuất khi làm nên một bộ phim kinh điển như vậy”.
“Chỉ là công ty phim ảnh Kiều Tuyên cũng coi trọng công ty chúng tôi quá rồi, công ty nhỏ giống chúng tôi, với một bộ phim chất lượng cao như vậy thì khả năng đạo nhái cũng không có”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang lấy một chiếc USB từ trong người ra: “Đây là nửa đầu bộ phim chúng tôi đang quay, nửa sau vẫn chưa quay xong, mời mọi người xem giúp, xem xem rốt cuộc có đạo nhái ở đâu không?”
Khi Tiểu Mã nghe thấy vậy định sửng cồ lên nhưng đột nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Kiều Tử Huyên, hắn chỉ đành thôi.
Bởi vì bộ phim này vẫn chưa chiếu vì vậy không thể phát công khai được, đám người Hạ Thiên Minh chỉ có thể sang một căn phòng đặc biệt khác để xem.
Nhân lúc đám người Hạ Thiên Minh rời đi, Tiểu Mã nhìn Diệp Vĩnh Khang đắc ý nói: “Diệp Vĩnh Khang, nhìn không ra đấy, anh không những giỏi ăn bám mà lại còn là một kẻ thích ăn cắp, ha ha ha, ăn cắp sướng tay lắm hả!”
Diệp Vĩnh Khang thản nhiên cười đáp: “Cảm ơn đã khen, nhưng cậu cũng không đơn giản. Trước đây tôi nghĩ cậu chỉ là một tên ngốc, không ngờ rằng cậu thật sự có thể quay ra được thứ này, đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy”.
“Trong lòng tôi, địa vị bây giờ của cậu đã từ một tên ngốc biến thành một thằng ngu rồi đấy, chúc mừng nhé”.
“Đụ mẹ anh nói lại lần nữa xem nào!”
Tiểu Mã nghe thấy vậy lập tức sửng cồ lên, đứng bật dậy như thể hắn muốn lao tới và nuốt chửng Diệp Vĩnh Khang ngay lập tức.
“Sao thế, lần trước vẫn chưa đánh đủ hả?”
Diệp Vĩnh Khang vui đùa nói, hoàn toàn không coi đối phương ra gì.
“Anh…”
Tiểu Mã đột nhiên nhớ ra mình không phải đối thủ của người này, chỉ đành hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang, như thể muốn cào vào mặt anh vậy.
Tuy nhiên Kiều Tử Huyên ở bên cạnh đột nhiên lại cảm thấy không đúng lắm, đối với chuyện ăn cắp nghiêm trọng như vậy nhưng sao đối phương lại tỏ ra bình thản như không thế?
“Hả? Ăn cắp, không, không, không, sao có thể được, chúng tôi không làm chuyện đó”.
Diệp Vĩnh Khang vội xua tay nói.
“Mẹ kiếp, chứng cứ rành rành, anh còn định ngụy biện à?”
Tiểu Mã tức giận chửi rủa Diệp Vĩnh Khang, sau đó vẫy tay với Hạ Thiên Minh: “Đừng nhiều lời với anh ta nữa, mau lấy chứng cứ ra cho anh ta xem đi!”
Khuôn mặt của Hạ Thiên Minh u ámđến mức ông ta hận không thể lập tức tống cổ thứ bất lịch sự này ra ngoài.
Mẹ kiếp đến lượt hắn ở đây chỉ này chỉ nọ à?
Tuy nhiên bị ngăn cách bởi tính chuyên nghiệp trong nghiệp vụ, Hạ Thiên Minh không thể nổi cáu, bảo nhân viên chiếu bộ phim mà Tiểu Mã đã cung cấp lên màn hình.
Khi bộ phim bắt đầu chiếu, tất cả mọi người trong phòng họp lập tức trợn tròn mắt!
Thứ… chết tiệt này mà gọi là phim sao?
Đầu tiên là tạo hình của các diễn viên, người thì đeo mặt nạ lợn, người thì đeo túi ni lông khoét hai mắt, nếu không có tiêu đề ‘Tân Tây Du Ký’ xuất hiện ở đầu phim, e rằng không ai có thể nhìn ra được đám người này đang làm gì.
Sau đó là lời thoại, khi Đường Tăng bị ‘yêu quái’ bịt túi ni lông trên mặt bắt lại đột nhiên ẻo lả nói một câu: “Chị yêu quái à, chị đừng có làm vậy mà, người ta sợ lắm đấy!”
Ngoài ra còn có rất nhiều tình tiết kỳ quặc: Bốn sư trò tranh nhau giết Bạch Long Mã làm thịt nướng, còn vì một cái chân ngựa nướng mà ra tay đánh nhau, Đường Tăng chỉ vì ăn hơi nhiều mà bị mấy đồ đệ đè xuống đất đánh cho tím tái mặt mũi.
Cuối cùng một bầy yêu quái xuất hiện và giải cứu Đường Tăng, tình tiết này khiến cho người ta nổi da gà.
“Đây là…bộ phim mà các người đã quay sao?”
Hạ Thiên Minh xoa xoa thái dương của mình một cách tuyệt vọng, nếu như trên thế giới này có giải thưởng cho bộ phim nát nhất, cái được gọi là ‘bộ phim’ này tuyệt đối sẽ ẵm trọn tất cả các hạng mục.
Tiểu Mã bày ra vẻ mặt không quan tâm: “Trước tiên không cần quan tâm chất lượng của bộ phim này thế nào. Tóm lại, bộ phim này chúng tôi đã quay xong rồi thì có nghĩa rằng kịch bản này là do chúng tôi tạo ra”.
“Bây giờ tác phẩm của chúng tôi đã bị đạo nhái mà chúng tôi không hề hay biết. Chúng tôi phải điều tra sự việc này đến cùng. Nếu kết quả không hài lòng thì chúng tôi sẽ lập tức công bố sự việc này trước dư luận!”
“Đủ rồi!”
Khi Kiều Tử Huyên nghe thấy những điều này, cô ta không thể chịu đựng được nữa, lập tức mắng cho Tiểu Mã một trận, nếu như không phải có rất nhiều người đang nhìn thì cô ta đã tát cho hắn một cái rồi.
Đã từng gặp loại ngu ngốc, nhưng ngu đến mức độ này thì đúng là lần đầu thấy!
Đây là đâu chứ?
Những ai đang ngồi trong phòng họp?
Với tư cách là đơn vị trực tiếp quản lý của địa phương, lẽ nào hắn không biết rằng mấy người này có thể quyết định số phận của một công ty chỉ trong vài câu sao?
Bây giờ hắn lại dám buông lời đe dọa?
Công khai trước dư luận?
Những người này chỉ cần thao tác một chút thì đến cơ hội phát biểu hắn cũng chẳng có!
“Xin lỗi các vị, tôi là Kiều Tử Huyên, chủ tịch của công ty phim ảnh Kiều Tuyên. Nhân viên này của tôi thường ngày không biết cách nói chuyện, nhưng anh ta hoàn toàn không có ý xung đột với các vị, tôi đứng đây xin lỗi mọi người”.
Kiều Tử Huyên vội vàng đứng dậy xin lỗi.
“Ồ, cô chính là Kiều Tử Huyên à?”
Sắc mặt của đám người Hạ Thiên Minh vốn đã u ám đến cực điểm, nhưng sau khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói rằng mình là Kiều Tử Huyên, họ mới dần dần thả lỏng ra.
Mặc dù công ty phim ảnh Kiều Tuyên là đơn vị dưới quyền quản lý của họ, nhưng họ cũng biết rất rõ lai lịch của chủ tịch Kiều của công ty này.
Đó chính là trưởng công chúa của nhà họ Kiều nổi tiếng ở Ninh Bắc. Lần này khi công ty phim ảnh Kiều Tuyên tiến vào Giang Bắc, Kiều Tử Huyên thậm chí còn chưa từng tiếp xúc với bọn họ, trực tiếp đánh tiếng với lãnh đạo cho mở công ty luôn.
“Không sao không sao, thanh niên ấy mà, có lúc tính tình hơi thẳng thắn một chút, có thể hiểu được”.
Cho dù Hạ Thiên Minh rất bất mãn với Tiểu Mã, nhưng ông ta cũng phải nể mặt Kiều Tử Huyên.
“Thật sự rất xin lỗi, gây rắc rối cho ông rồi, đợi lần sau tôi sẽ mời mọi người ăn một bữa để bày tỏ thành ý”.
Kiều Tử Huyên cư xử rất lịch sự, đó cũng chính là điểm khác biệt giữa cô ta và những con cháu nhà tài phiệt khác.
Thực tế với thân phận của Kiều Tử Huyên, cho dù lúc này cô ta có chỉ thẳng vào mặt Hạ Thiên Minh chửi bới thì đối phương cũng không dám làm gì cô ta.
Nhưng cô ta lại tỏ ra vô cùng lịch sự, dựa vào điểm này thôi đã khiến cho Hạ Thiên Minh nhìn cô ta bằng con mắt khác.
Mà Kiều Tử Huyên cũng dựa vào điểm này để tạo ra cho mình một mạng lưới quan hệ rộng rãi, từ quan chức, quý tộc hay là tam giáo cửu lưu, dường như thâm nhập vào hầu hết tầng lớp.
Diệp Vĩnh Khang ngồi ở bên cạnh không khỏi ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Kiều Tử Huyên, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ này thật không đơn giản.
“Ha ha, cô Kiều khách sáo rồi, sau này chúng ta nói chuyện nhiều hơn nhé. Tôi còn phải nhờ cô Kiều giúp chúng tôi quảng bá thêm văn hóa địa phương ở Giang Bắc nữa đấy”.
Hạ Thiên Minh mỉm cười rạng rỡ, chuyện vừa rồi với Tiểu Mã cũng coi như bỏ qua.
“Anh Diệp, anh có muốn nói gì về chuyện này không?”
Giọng điệu Hạ Thiên Minh khi nói chuyện với Diệp Vĩnh Khang lập tức trở nên nghiêm túc.
Phải nói rằng hành động này của Kiều Tử Huyên rất thông minh, bất giác khiến cho Hạ Thiên Minh đứng về phe mình từ lúc nào.
Nhưng may thay lần này Diệp Vĩnh Khang đã chuẩn bị kỹ càng, không sợ bất kỳ sóng gió nào, trả lời: “Rất xin lỗi, từ đầu đến cuối chúng tôi vẫn không biết rằng chúng tôi có liên quan đến việc đạo nhái”.
“Bộ phim vừa phát khá sáng tạo và hài hước. Tôi phải khâm phục sự tài tình của nhà sản xuất khi làm nên một bộ phim kinh điển như vậy”.
“Chỉ là công ty phim ảnh Kiều Tuyên cũng coi trọng công ty chúng tôi quá rồi, công ty nhỏ giống chúng tôi, với một bộ phim chất lượng cao như vậy thì khả năng đạo nhái cũng không có”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang lấy một chiếc USB từ trong người ra: “Đây là nửa đầu bộ phim chúng tôi đang quay, nửa sau vẫn chưa quay xong, mời mọi người xem giúp, xem xem rốt cuộc có đạo nhái ở đâu không?”
Khi Tiểu Mã nghe thấy vậy định sửng cồ lên nhưng đột nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Kiều Tử Huyên, hắn chỉ đành thôi.
Bởi vì bộ phim này vẫn chưa chiếu vì vậy không thể phát công khai được, đám người Hạ Thiên Minh chỉ có thể sang một căn phòng đặc biệt khác để xem.
Nhân lúc đám người Hạ Thiên Minh rời đi, Tiểu Mã nhìn Diệp Vĩnh Khang đắc ý nói: “Diệp Vĩnh Khang, nhìn không ra đấy, anh không những giỏi ăn bám mà lại còn là một kẻ thích ăn cắp, ha ha ha, ăn cắp sướng tay lắm hả!”
Diệp Vĩnh Khang thản nhiên cười đáp: “Cảm ơn đã khen, nhưng cậu cũng không đơn giản. Trước đây tôi nghĩ cậu chỉ là một tên ngốc, không ngờ rằng cậu thật sự có thể quay ra được thứ này, đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy”.
“Trong lòng tôi, địa vị bây giờ của cậu đã từ một tên ngốc biến thành một thằng ngu rồi đấy, chúc mừng nhé”.
“Đụ mẹ anh nói lại lần nữa xem nào!”
Tiểu Mã nghe thấy vậy lập tức sửng cồ lên, đứng bật dậy như thể hắn muốn lao tới và nuốt chửng Diệp Vĩnh Khang ngay lập tức.
“Sao thế, lần trước vẫn chưa đánh đủ hả?”
Diệp Vĩnh Khang vui đùa nói, hoàn toàn không coi đối phương ra gì.
“Anh…”
Tiểu Mã đột nhiên nhớ ra mình không phải đối thủ của người này, chỉ đành hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang, như thể muốn cào vào mặt anh vậy.
Tuy nhiên Kiều Tử Huyên ở bên cạnh đột nhiên lại cảm thấy không đúng lắm, đối với chuyện ăn cắp nghiêm trọng như vậy nhưng sao đối phương lại tỏ ra bình thản như không thế?
Bình luận facebook