• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 578-580

Chương 578: Người phụ nữ này không đơn giản

Thấy Kiều Tử Huyên nhìn mình chằm chằm, Diệp Vĩnh Khang nhướng mày nói: “Nhìn tôi làm gì, sao thế, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp trai phong độ của tôi rồi sao?”

Đây là lần đầu tiên Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy Kiều Tử Huyên, không ngờ rằng lại là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng không hiểu sao làm gì không làm lại tới đây gây chuyện, vì vậy Diệp Vĩnh Khang không khách khí gì với cô ta.

“Mẹ kiếp nữa, anh nghĩ mình là ai đấy, dám nói chuyện với sếp Kiều như vậy, sếp Kiều, thằng cha này đang gạ gẫm cô đấy, cô…”

Trước khi Kiều Tử Huyên lên tiếng, Tiểu Mã đã lập tức nhảy dựng lên như con chó bị giẫm vào đuôi.

“Câm mồm!”

Kiều Tử Huyên chỉ trích một sau, sau đó ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang cũng nheo mắt đón tiếp ánh mắt của đối phương, thầm nghĩ nhân cơ hội này ra oai một tí.

Nhưng hành động tiếp theo của Kiều Tử Huyên hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Diệp Vĩnh Khang.

“Anh chính là giám đốc Diệp Vĩnh Khang đúng không, tôi là Kiều Tử Huyên, nghe danh anh đã lâu, vẫn luôn muốn đích thân gặp mặt nhưng bận nhiều việc quá, thật sự không thể phân thân được. Anh Diệp, rất vui được gặp anh”.

Kiều Tử Huyên hoàn toàn không tỏ ra ngạo mạn và độc đáo như suy nghĩ của Diệp Vĩnh Khang mà rất lịch sự bước lên trước, nhiệt tình đưa một tay ra.

“Hả?”

Hành động này của đối phương khiến cho Diệp Vĩnh Khang tỏ ra hơi bối rối: “Ồ, ồ, cô Kiều khách sáo rồi, gặp được cô tôi cũng rất vui”.

Đúng là tự tát vào mặt mình mà, huống hồ Diệp Vĩnh Khang là một người ngoài cứng trong mềm, lời nói và biểu cảm chân thành của Kiều Tử Huyên khiến cho anh cảm thấy có chút xấu hổ.

“Anh Diệp, thực sự xin lỗi, sự việc cụ thể đến tận bây giờ tôi cũng vẫn chưa biết rõ. Tôi chỉ nghe Tiểu Mã nói rằng ai đó đã ăn cắp tác phẩm của chúng tôi”.

“Khi đến đây tôi mới biết là anh. Tôi nghĩ trong chuyện này nhất định là có hiểu nhầm gì đó, tuy nhiên việc công là việc công, việc tư là việc tư, nếu nhân viên của tôi đã nói ra chuyện này, tôi nhất định phải tuân theo các thủ tục và luật pháp liên quan, mong anh Diệp hiểu cho”.

Kiều Tử Huyên mỉm cười chân thành nhìn Diệp Vĩnh Khang.

“Ừ, ừ, không sao, nên vậy mà, nên vậy mà”.

Diệp Vĩnh Khang mơ hồ đáp lại, nhưng trong lòng lại thầm nói, người phụ nữ này quả là lợi hại.

Những lời nói vừa rồi của cô ta rất chân thành và lịch sự, quan trọng nhất những lời này đã vô hình cho cô ta một đường lui.

Thứ nhất, cô ta nói rằng chuyện này là do Tiểu Mã làm, không liên quan gì đến cô ta, cô ta không biết gì hết, vì vậy lát nữa nếu như là kết quả không tốt, cô ta có thể phủi sạch mọi dây dưa với mình.

Thứ hai, trong lúc tỏ ra lịch sự, cô ta cũng nhấn mạnh việc tách biệt chuyện công và chuyện tư, nên nếu sau này nếu như kết quả có lợi cho cô ta thì sẽ không ngăn được việc cô ta ‘bất lực’ chỉ đành dựa theo quy định của pháp luật, truy cứu trách nhiệm của công ty giải trí Huyền Trúc.

Thủ đoạn hoàn hảo như vậy, một mũi tên trúng hai đích, xem ra người phụ nữ này đúng là không thể đoán được.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không phải ăn chay, đây là cơ hội rất tốt để gây sát thương cho đối phương, sao anh có thể vì vài câu nói mà bỏ qua được chứ?

“Sếp Kiều, sao cô lại lịch sự với thằng ngu vậy làm gì, loại như này á, nói chuyện với anh ta cũng là một sự sỉ nhục, hoàn toàn không xứng ngồi cùng hàng với chúng ta”.

Tiểu Mã cực kỳ không hài lòng với thái độ của Kiều Tử Huyên đối với Diệp Vĩnh Khang, miệng không ngừng lầm bầm càm ràm.

Kiều Tử Huyên không quan tâm đến tên ngu này, bởi vì lúc này trong lòng cô ta gần như đã có phán đoán chính xác về kết quả cuối cùng.

Trong trường hợp này, lựa chọn duy nhất là cố gắng giữ khoảng cách với thứ ngu ngốc này.

Một lúc sau, Hạ Thiên Minh và một số nhân viên sắc mặt u ám bước từ bên ngoài vào, Kiều Tử Huyên nhìn sắc mặt của mấy người họ liền chắc chắn 100% về kết quả cuối cùng, không khỏi thở dài một hơi.

“Sao rồi, đã nói bằng chứng rành rành mà. Anh Hạ, tôi đã nói tôi nhất định sẽ không vu khống ai vô cớ, thằng cha này ăn cắp kịch bản của chúng tôi, chuyện này phải xử lý nghiêm khắc, nếu như không phạt nặng, sau này thanh danh của Giang Bắc chúng ta sẽ bị hủy hoại, vì vậy tôi cho rằng…”

Tiểu Mã ngu một cách đáng sợ, cho đến bây giờ vẫn không phát hiện ra bất cứ chỗ không ổn nào, nhìn thấy đám người Hạ Thiên Minh tiến vào, vội vàng khua chân múa tay.

“Im miệng chô tôi!”

Hạ Thiên Minh đột nhiên đập bàn, chỉ vào Tiểu Mã: “Mã Chí Khôn, chuyện này tôi cần cậu cho tôi một lời giải thích hợp lý!”

Tiểu Mã ngẩn ra: “Sao vậy, tôi giải thích gì chứ?”

“Cậu giải thích cho tôi, cậu dựa vào đâu mà nói người khác ăn cắp kịch bản”.

Hạ Thiên Minh tức giận nói: “Bộ phim mà công ty giải trí Huyền Trúc đang quay không liên quan gì đến bộ phim dở tệ mà cậu vừa đưa, hơn nữa chủ đề còn cách xa một trăm tắm nghìn dặm, cậu dựa vào đâu mà nói người ta ăn cắp kịch bản. Miệng của cậu có phải nhàn rỗi quá nên cố ý tới chỗ tôi gây chuyện không?”

“Hả? Không thể nào!”

Sắc mặt Tiểu Mã lập tức thay đổi: “Bộ này là dựa theo kịch bản gốc mà, sao có thể không giống được?”

“Vậy ý của cậu cả cuộc thẩm định của chúng tôi có vấn đề à?”

Hạ Thiên Minh cau mày nói.

“Không, không, không, tôi không có ý đó, tôi chỉ là, tôi chỉ là nói…”

Tiểu Mã lo lắng đến mức quay mòng mòng, nhất thời không biết nên làm gì.

Phía Hạ Thiên Minh không thể có vấn đề gì được, bởi vì bộ phim của công ty giải trí Huyền Trúc sớm muộn cũng sẽ chiếu, vì vậy họ không việc gì phải che giấu cho chuyện tương lai của đối phương cả.

Nhưng vậy cũng không đúng, mình rõ ràng là dựa theo kịch bản mà Lý Hiểu Đan đưa, làm sao có thể khác được.

Lẽ nào…

Đột nhiên, một ý nghĩ nảy ra trong đầu của Tiểu Mã.

“Đợi tôi gọi một cuộc!”

Trong lòng Tiểu Mã hoảng sợ, vội vàng lấy điện thoại di động đi ra ngoài cửa gọi điện thoại cho Lý Hiểu Đan, trầm giọng nói: “Như này là sao?”

Lý Hiểu Đan ở đầu dây bên kia nói: “Có chuyện gì vậy?”

“Kịch bản cô đưa tôi tại sao không giống kịch bản mà bọn họ đang quay?”

Tiểu Mã nghiến răng nói.

Lý Hiểu Đan ở đầu dây bên kia sửng sốt đáp: “Đương nhiên không giống rồi, tôi làm sao có thể đưa kịch bản của bộ phim còn chưa chiếu cho anh được chứ”.

“Hơn nữa khi đó anh chỉ nói rằng đưa cho anh một tập kịch bản, không nói rõ là kịch bản nào, vì vậy tôi đã đưa cho anh kịch bản mà tôi đã viết hồi học tiểu học. Thế nào, không tệ lắm đúng không?”

“Cô dám chơi tôi!”

Tiểu Mã nghiến răng răng rắc: “Lẽ nào cô không muốn bà nội của mình được chữa trị sao?”

Lý Hiểu Đan ở đầu dây bên kia cười nói: “Ồ, chuyện này không cần anh Tiểu Mã phải lo lắng đâu”.

“Nói đến đây tôi phải cảm ơn anh đấy, từ khi anh đưa mọi người rời khỏi đoàn làm phim, tôi đã được nhận vai nữ phụ”.

“Sếp Hạ đưa ra cho tôi mức lương sáu triệu, sau khi biết hoàn cảnh gia đình tôi còn đặc biệt đưa trước cho tôi ba triệu”.

“Bà nội của tôi hiện giờ đang được điều trị ở bệnh viện tốt nhất, phục hồi rất nhanh, mấy ngày nay còn ra quảng trường nhảy được rồi đấy”.

Ầm!

Tiểu Mã chỉ cảm thấy đầu mình nổ tung, lúc đó mới hoàn toàn phản ứng lại, chuyện này từ đầu đến cuối đều là một trò lừa!
Chương 579: Bị trúng kế

“Cô chơi tôi à?”

Cảm xúc của Tiểu Mã hoàn toàn bùng nổ, tức giận nói: “Cô có biết cô làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?

Lý Hiểu Đan ở đầu dây bên kia phá lên cười: “Không ngờ anh cũng khá thông minh đấy, lại có thể nhận ra được tôi đang chơi anh”.

“Anh nói hậu quả à, đương nhiên là tôi biết rồi, hậu quả là anh xong đời rồi, chỉ riêng chuyện vu oan giá họa cho người khác đã đủ để anh phải trả giá rồi. Tôi khuyên anh nên lo cho thân mình trước đi, ha ha ha ha!”

Lý Hiểu Đan cười xong liền cúp máy.

“Con nhãi này, mày chờ đấy cho ông!”

Tiểu Mã giận dữ gầm lên.

Sau đó hắn tức giận đi về phía phòng họp, chỉ vào Diệp Vĩnh Khang, hậm hực nói: “Thằng chó, mày dám chơi đểu tao, chuyện này tao chưa xong với mày đâu!”

“Ừ, quả thực chưa xong”.

Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ, sau đó quay đầu lại nói với Hạ Thiên Minh: “Bây giờ tôi với thân phận là tổng giám đốc công ty giải trí Huyền Trúc, đại diện cho công ty, chính thức đệ đơn khiếu nại về vấn đề này”.

“Thứ nhất, truy cứu trách nhiệm với công ty phim ảnh Kiều Tuyên vì đã bôi nhọ danh dự của chúng tôi, yêu cầu đối phương công khai xin lỗi chúng tôi trước giới truyền thông, bồi thường thiệt hại về danh tiếng và tổn thất tinh thần, sau đó truy cứu trách nhiệm hình sự theo quy định của pháp luật có liên quan”.

“Thứ hai, bộ phim mà vừa rồi công ty Kiều Tuyên chiếu là do nhân viên trong công ty chúng tôi Lý Hiểu Đan viết khi còn học tiểu học, mà ba ngày trước, cô ấy đã nộp đơn đăng ký bản quyền, chuyện này có thể điều tra ngay ra được”.

“Vì vậy, bộ phim mà công ty Kiều Tuyên vừa chiếu là kịch bản ăn cắp của công ty chúng tôi. Chuyện này nhất định phải điều tra đến cùng!”

Tiểu Mã sau khi nghe xong chuyện này thì mặt mày tái mét!

Bôi nhọ danh dự, ăn cắp bản quyền, nếu bị kết án hai tội danh này cũng đủ để nhốt hắn mấy năm!

Hắn không thể tưởng tượng được, kế hoạch tự mãn của mình, đến cuối cùng mới phát hiện ra thằng hề chính là mình!

“Sếp Kiều, tôi…”

Tiểu Mã chỉ có thể nhìn Kiều Tử Huyên cầu cứu, hắn tin rằng với năng lực của Kiều Tử Huyên tuyệt đối có thể bảo lãnh hắn ra được.

“Tiểu Mã, sao anh có thể làm ra chuyện này chứ?”

Tuy nhiên Kiều Tử Huyên đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn Tiểu Mã nói: “Công ty đã nhắc đi nhắc lại rằng không được làm bất cứ chuyện gì vi phạm đạo đức nghề nghiệp và vi phạm pháp luật”.

“Nhưng anh không chịu nghe, chuyện đến nước này, tôi cũng không giúp được anh đâu, anh phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình!”

Sau khi nói xong, Kiều Tử Huyên nở một nụ cười vô cùng hối lối với Diệp Vĩnh Khang: “Thực sự rất xin lỗi anh Diệp, tôi quản lý không sát sao, để cho nhân viên dưới trướng làm ra loại chuyện này, xin anh tha thứ, tuy nhiên chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao che, nhất định sẽ phối hợp với cơ quan chức năng, khiến cho Tiểu Mã nhận hình phạt thích đáng”.

“Sếp Kiều, cô không thể như vậy được!”

Tiểu Mã lo lắng đến mức trán lấm tấm mồ hôi: “Tôi là nam chính số một của công ty, nếu như cô không cứu tôi, vậy thì cả bộ phim sẽ bị hủy hoại!”

Vào thời khắc mấu chốt, cuối cùng đầu óc của Tiểu Mã cũng nảy ra được một ý, câu nói này đánh trúng điểm yếu của Kiều Tử Huyên.

Sau khi nghe xong, Kiều Tử Huyên cũng hơi suy nghĩ, cũng cảm thấy rằng nếu như lúc này từ bỏ Tiểu Mã, bộ phim đang chờ quay của cô ta cũng sẽ toang theo, điều này sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều kế hoạch của cô ta.

“Ha ha, anh Diệp, vô cùng xin lỗi. Anh xem chuyện này ầm ĩ vậy, vừa nãy tôi đã nói nhất định là có hiểu nhầm, không ngờ lại là sự thật”.

Kiều Tử Huyên nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Tiểu Mã còn trẻ chưa hiểu chuyện, phạm sai lầm như vậy nhất định là không thể tha thứ được”.

“Nhưng tôi nghĩ vẫn nên cho anh ta một cơ hội, là lãnh đạo, tôi không thể trơ mắt nhìn nhân viên của mình bị hủy hoại được”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong cười nhẹ: “Sếp Kiều quả là một người trọng tình trọng nghĩa, có thể quen biết một người bạn như sếp Kiều đây tôi cảm thấy rất vinh hạnh”.

“Chỉ là giống như lời cô vừa nói, công ra công, tư ra tư, hai chuyện này không thể lẫn lộn được”.

“Chuyện này cũng không phải ân oán cá nhân của tôi, chủ yếu là chuyện của hai công ty Huyền Trúc và Kiều Tuyên, vì vậy tôi không thể tự quyết định được”.

Diệp Vĩnh Khang cũng nở một nụ cười xin lỗi với Kiều Tử Huyên, cũng kéo sự việc trở về quỹ đạo.

Những lời vừa rồi của Kiều Tử Huyên rõ ràng là đang đổ lỗi cho Tiểu Mã, cố gắng gạt bỏ mọi liên quan đến mình và công ty.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang sao có thể trúng chiêu của cô ta được chứ, khẩu phật tâm xà thì ai chả làm được?

Tuy nhiên Kiều Tử Huyên vẫn duy trì nụ cười: “Anh Diệp đúng là gì cũng biết, chuyện này thực sự tôi cũng rất khó xử”.

“Nếu như là chuyện công thì đã đơn giản rồi. Công ty và Tiểu Mã sẽ cùng nhau gánh vác trách nhiệm”.

“Nhưng trong hợp đồng giữa công ty chúng tôi và nghệ sĩ có một điều khoản như này. Mọi hậu quả do hành vi cá nhân của nghệ sĩ sẽ do một mình nghệ sĩ gánh chịu, không liên quan gì đến công ty”.

“Sự hiểu nhầm này công ty chúng tôi không hề hay biết, thuộc về hành vi cá nhân của Tiểu Mã, vì vậy về mặt pháp lý, công ty chúng tôi thực sự bất lực, Tiểu Mã chỉ có thể tự làm tự chịu mà thôi”.

“Tôi đang cầu xin sự ưu ái của anh Diệp, không phải vì bản thân tôi hay vì công ty phim ảnh Kiều Tuyên mà chỉ là đơn thuần muốn giúp Tiểu Mã”.

“Đương nhiên, anh Diệp có sẵn sàng giúp đỡ không là chuyện của anh Diệp, nếu như anh Diệp nhất quyết truy cứu bắt Tiểu Mã chịu trách nhiệm, đó cũng là bổn phận của anh Diệp”.

“Cho dù anh Diệp có lựa chọn như thế nào đi chăng nữa, điều đó cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn giữa tôi và anh Diệp, cũng như hai công ty Huyền Trúc và Kiều Tuyên”.

“Và tôi hi vọng rằng hai công ty chúng ta có thể làm việc cùng nhau để đóng góp cho việc truyền bá văn hóa địa phương ở Giang Bắc”.

“Tuyệt đối đừng vì chút chuyện cỏn con mà gây hiểu nhầm lớn. Các vị lãnh đạo hàng ngày cũng phải giải quyết rất nhiều việc, gánh vác trọng trách lớn lao về văn hóa Giang Bắc. Là một doanh nghiệp, tất cả những gì chúng ta có thể làm là hợp tác hết sức và cố gắng không gây rắc rối cho các vị lãnh đạo, anh Diệp, anh xem đúng không?”

Ngay khi Kiều Tử Huyên nói xong, Hạ Thiên Minh đã nhanh chóng khen ngợi: “Cô Kiều không phải người Giang Bắc nhưng lúc nào cũng nghĩ cho Giang Bắc. Tấm lòng này của cô Kiều đủ khiến cho toàn bộ Giang Bắc cảm thấy rất ngưỡng mộ!”

Những vị quản lý cấp cao còn lại cũng hết lời khen ngợi Kiều Tử Huyên, Hạ Thiên Minh không quên quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, cười nói: “Anh Diệp, thực sự rất xin lỗi. Lần này để xảy ra sai lầm lớn như vậy cũng là do chúng tôi giám sát chưa nghiêm, mong anh Diệp hiểu cho”.

Trong lòng Diệp Vĩnh Khang thầm cười khổ, đồng thời dò xét Kiều Tử Huyên một lần nữa, càng lúc càng cảm thấy người phụ nữ này thực sự quá lợi hại.

Một vài lời nói nhỏ nhẹ, bề ngoài thể hiện sự chân thành nhưng bên trong ngấm ngầm giành lấy sự ủng hộ của đám người Hạ Thiên Minh, hơn nữa còn nâng cô ta lên một vị trí cao cả.

Ý của Hạ Thiên Minh vừa rồi đã rất rõ ràng, nếu như lúc này Diệp Vĩnh Khang vẫn tiếp tục cố chấp tức là không nể mặt bọn họ.

“Ha ha, nếu đều vì muốn quảng bá văn hóa Giang Bắc, vậy tôi còn gì để nói được nữa. Mục đích của công ty giải trí Huyền Trúc chúng tôi vẫn luôn là đóng góp cho nền văn hóa Giang Bắc, chuyện này chẳng qua chỉ là hiểu nhầm, mọi người ngồi xuống nói chuyện là được rồi”.

Diệp Vĩnh Khang tỏ ra rất rộng lượng, nhưng anh cũng đành bất lực, nếu như đã không thể ra tay với công ty phim ảnh Kiều Tuyên vậy thì chỉ đành nói lời hay ý đẹp một chút.
Chương 580: Tiểu Bạch Long trả lời tin nhắn

Sau khi rời khỏi Cục quản lý điện ảnh và truyền hình, Diệp Vĩnh Khang đến thẳng văn phòng của Hạ Huyền Trúc.

"Sao rồi, lần này công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên tự vác đá đập chân mình rồi đúng không?”

Hạ Huyền Trúc ngẩng đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói.

Cô biết đạo văn và phỉ báng đồng nghĩa với việc gì, lần này cho dù công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên có chỗ dựa vững đến mức nào, nếu giẫm lên ranh giới đỏ này, nhất định sẽ bị lột một lớp da.

Lý Hiểu Đan cũng đang ở trong văn phòng của Hạ Huyền Trúc, đợi Diệp Vĩnh Khang trở lại và mang tin tốt cho họ, nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Anh Diệp, anh không biết Tiểu Mã tức giận như thế nào đâu, vừa rồi còn gửi tin nhắn chửi tôi một trận, kết quả bị tôi chửi lại, ha ha ha ha!"

Lý Hiểu Đan cũng như Hạ Huyền Trúc, đều tin tưởng tuyệt đối vào chiến lược này.

Trước đó khi Tiểu Mã gửi tin nhắn đến, Lý Hiểu Đan ngay lập tức báo cáo tình hình cho Diệp Vĩnh Khang.

Dựa vào đầu óc của Diệp Vĩnh Khang, những suy nghĩ xấu xa này của Tiểu Mã đương nhiên không thể qua mắt được anh, vừa nhìn cũng có thể biết ngay Tiểu Mã định giở trò gì.

Thế là lập tức tương kế tựu kế, để Lý Hiểu Đan đồng ý đi đến cuộc hẹn, giả vờ đồng ý với yêu cầu của Tiểu Mã để hắn trúng kế.

Mà Tiểu Mã quả nhiên trúng kế, hai tội danh đạo văn và phỉ báng đồng thời bị chụp lên đầu, thế là bọn chúng đã ăn đủ một vố.

Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang cười gượng, nhìn Hạ Huyền Trúc nói: "Sau này, phải cẩn thận hơn với công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên, người phụ nữ Kiều Tử Huyên này, không đơn giản”.

Sau đó Diệp Vĩnh Khang kể lại sơ qua chuyện vừa xảy ra.

"Không ngờ Kiều Tử Huyên này lại lợi hại như vậy, dễ dàng làm chuyện này lắng xuống như thế”.

Sau khi nghe xong, Hạ Huyền Trúc cũng thầm bái phục Kiều Tử Huyên, đồng thời cũng cảm thấy hơi lo lắng, đối mặt với một đối thủ vừa có chỉ số EQ và IQ cao, vừa có tâm địa cực kỳ kín đáo, nếu là người khác trong lòng cũng không thể kiên định.

Nhìn thấy sự lo lắng của Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang mỉm cười trấn an: "Em cũng đừng nghĩ nhiều, dù sao Kiều Tử Huyên có giỏi thế nào, dù sao thì quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được, nếu cô ta thật sự lật mặt, vậy thì chồng em cũng không chịu thua đâu”.

Nghe được lời nói này của Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc khẽ thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần gặp phải khó khăn lớn đến thế nào, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn khiến cho Hạ Huyền Trúc cảm thấy yên tâm.

Cùng lúc này, trong văn phòng của chủ tịch công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên.

"Thật là sơ suất, không ngờ tên chó Diệp Vĩnh Khang lại gian xảo như vậy, dám vu cáo ông đây!"

"Còn con khốn Lý Hiểu Đan, quả thật không biết điều, lại dám hùa với Diệp Vĩnh Khang lừa gạt tôi”.

"Sếp Kiều, tôi không thể nuốt trôi cục tức này, tôi nghĩ không cần thiết phải dông dài với bọn chúng. Cô có thể dùng chút mối quan hệ, kêu người tới giết chúng luôn”.

Tiểu Mã hết sức phẫn nộ, tay chân khua loạn xạ bày tỏ sự bất mãn của bản thân.

Kiều Tử Huyên lại không lộ ra chút cảm xúc nào, lặng lẽ nhìn hắn nhảy lên nhảy xuống như một thằng hề.

Cô ta thực sự không thể hiểu nổi, trên đời này sao lại có người ngu xuẩn như vậy?

"Nói xong chưa?"

Chờ Tiểu Mã nói xong, Kiều Tử Huyên mới thản nhiên nói: "Nếu anh đã nói xong, vậy tôi cũng nói hai câu”.

"Mã Chí Khôn, anh nghe rõ cho tôi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, lần này, tôi cho anh cơ hội cuối cùng”.

"Nếu có lần sau, hậu quả tự mình gánh lấy”.

"Sau này, tôi không muốn xuất hiện bất cứ sai sót nào, anh cứ ở trong trường quay tập trung quay xong bộ phim này cho tôi!"

"Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng, nếu anh lại dám khiêu chiến giới hạn của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cho anh đến cả cơ hội hối hận cũng không có!"

Khi Kiều Tử Huyên nói những lời này, giọng điệu của cô ta vô cùng bình tĩnh.

Nhưng Tiểu Mã nghe xong không nhịn được mà rùng mình, hắn có thể cảm nhận được cảm giác ớn lạnh từ trong lời của Kiều Tử Huyên.

Đồng thời, hắn cũng cảm thấy lần này Kiều Tử Huyên thực sự nổi giận rồi.

"Xin lỗi sếp Kiều, tôi đảm bảo sẽ không gây ra rắc rối nữa, sau này tôi nhất định sẽ chuyên tâm quay phim”.

"Hơn nữa cô đừng lo lắng, cho dù bên đó có làm gì thì điều quan trọng nhất vẫn là doanh thu phòng vé và danh tiếng”.

"Đến ngày ra rạp, với danh tiếng của tôi và phương thức quảng bá mạnh mẽ của công ty, nhất định khiến bọn chúng thua tơi tả, đến lúc ấy nợ cũ hận mới tính luôn một thể!"

Tiểu Mã vội vàng bày tỏ lòng trung thành của mình với Kiều Tử Huyên, thực tâm hắn là một kẻ nhát gan yếu đuối, khi Kiều Tử Huyên thực sự tức giận, hắn sẽ lập tức biến thành một con cun cút nhát gan.

Chuyện này tạm thời gác lại, thời gian tiếp theo, bên Tiểu Mã cũng tạm nguôi ngọn lửa giận, hai công ty tiếp tục quay phim mới của mình.

Ba ngày sau, Diệp Vĩnh Khang xin nghỉ phép, không tới công ty, mà mới sáng sớm đã ngồi trước máy vi tính ở phòng làm việc.

Ba ngày trước, người đàn ông bí ẩn tên Tiểu Bạch Long nói rằng ba hôm sau anh ta sẽ gửi cho Diệp Vĩnh Khang một thông báo.

Và hôm nay chính là ngày đã định.

Sở dĩ Diệp Vĩnh Khang quan tâm đến chuyện này, trước hết là vì thể chất cuồng thú quý hiếm của Địa Tàng.

Mà lúc này, Tiểu Bạch Long dường như là người duy nhất biết tung tích của thất phẩm linh châu, vì vậy Diệp Vĩnh Khang nhất định phải coi trọng.

Một lý do khác là Diệp Vĩnh Khang luôn cảm thấy người tên Tiểu Bạch Long này không phải là người đơn giản, anh vô cùng muốn biết rốt cuộc anh ta là ai.

Diệp Vĩnh Khang đợi từ sáng cho đến hơn ba giờ chiều, biểu tượng tin nhắn chợt lóe lên.

Tiểu Bạch Long gửi tin nhắn đến thật!

"Hai giờ sáng ngày mai, ngoại ô phía Tây Giang Bắc, sẽ có một chiếc tàu du lịch cắm cờ màu xanh xen lẫn màu tím đi qua. Trên tàu có một người đàn ông đeo chày kim cương, tìm hắn rồi trừ khử luôn!"

Sau khi gửi xong thông báo này, Tiểu Bạch Long lại không có động tĩnh gì.

Diệp Vĩnh Khang cau mày trầm tư, tuy rằng đối với anh giết người không phải là chuyện gì lạ lùng.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng tuyệt đối không lạm sát người vô tội.

Tiểu Bạch Long lại không nói rõ lai lịch của mục tiêu.

Nếu tên kia là kẻ gian ác, thì không có gì để nói, Diệp Vĩnh Khang cũng coi như là tiện tay trừa hại vì dân.

Nhưng nếu mục tiêu là một người tốt, sống đúng pháp luật thì sao?

Sau một hồi cân nhắc, Diệp Vĩnh Khang định tối nay đến đó xem chuyện gì đã xảy ra rồi lên kế hoạch tiếp theo.

Mới hơn mười hai giờ tối, Diệp Vĩnh Khang đã lái xe đi tới vị trí mà Tiểu Bạch Long nói.

Mặc dù thời gian mà Tiểu Bạch Long nói là hai giờ sáng, nhưng vì không biết tình hình thế nào, Diệp Vĩnh Khang định đi tới quan sát trước.

Sông Giang chảy qua thành phố Giang Bắc, có tài nguyên đường thủy vô cùng tốt, hàng ngày có rất nhiều tàu chở hàng hoặc tàu du lịch đi qua sông.

Khu vực ven sông ở ngoại ô phía Tây do nhiều nguyên nhân nên vẫn chưa được khai phá, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, cho dù là ban ngày cũng hiếm có bóng người, huống hồ là nửa đêm về sáng.

Diệp Vĩnh Khang đậu xe gần đó, lặng lẽ đi về phía bờ sông.

Thời tiết đêm nay không tốt lắm, mây dày đặc, xung quanh yên ắng không tiếng động.

Thỉnh thoảng một cơn gió sông thổi đến khiến đám cỏ dại xung quanh phát ra tiếng xào xạc làm nơi đây càng trở nên u ám.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom