• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 605: Hãy tin tôi

Diệp Vĩnh Khang đề nghị nên về Giang Bắc trước, ít nhất ẩn náu ở một nơi an toàn, sau đó mới nghĩ cách giải quyết chuyện này.

Nhưng Kiều Tử Huyên đã bác bỏ ngay lập tức: “Không được, nếu tôi đi vào lúc này vậy chắc chắn tội danh mưu hại bố sẽ bị chụp lên đầu tôi”.

“Đến lúc đó, Kiều Tử Phi thành công kế nhiệm vị trí gia chủ, lại thêm mắm dặm muối thì cả đời này tôi cũng không thể rửa sạch nỗi oan được”.

Diệp Vĩnh Khang cau mày suy nghĩ, thấy cũng có lý, bèn nói tiếp: “Không thì trực tiếp dùng bạo lực, tôi giết chết tên Kiều Tử Phi luôn là được!”

“Vừa nãy tôi còn phải lo cho cô, nếu không thì tôi đã bắt thằng nhãi kia lại rồi!”

Nhưng sau khi Kiều Tử Huyên nghe xong lại lắc đầu: “Không đơn giản vậy đâu, nhà họ Kiều được bảo vệ nghiêm ngặt, hơn nữa còn có ba cao thủ trấn giữ”.

“Cho dù có bản lĩnh đánh bại bọn họ nhưng bát nước bẩn đã hắt lên người tôi vẫn không thể rửa sạch được, tôi vĩnh viễn sẽ phải đội trên đầu tội danh giết bố soán vị”.

Nhất thời Diệp Vĩnh Khang rơi vào trầm tư, tiến không được lùi không xong, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Tinh...

Lúc này, điện thoại Kiều Tử Huyên đột nhiên có thông báo tin tức mới nhất từ trang mạng xã hội của nhà họ Kiều, ngoài tuyên bố việc Kiều Tử Huyên giết bố mưu quyền rồi bỏ trốn, còn kêu gọi tất cả mọi người cùng truy nã Kiều Tử Huyên, sau đó là tin tang lễ của bố Kiều Tử Huyên sẽ được cử hành vào hai giờ chiều mai.

Kiều Tử Huyên biến sắc: “Nguy rồi!”

“Có chuyện gì thế?”

Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng lướt qua màn hình điện thoại của Kiều Tử Huyên, vừa liếc mắt đã thấy rõ âm mưu trong đó, anh nghiêm nghị nói: “Xem ra cậu em trai này của cô cũng có chút đầu óc đấy”.

“Một khi tang lễ ngày mai kết thúc, cậu ta có thể dùng một số thủ đoạn, đường đường chính chính trở thành gia chủ”.

“Cậu ta ra lệnh truy nã này coi như đã hoàn toàn gán tội danh giết bố lên đầu cô, hoặc tìm ra cô rồi bí mật giết chết, hoặc ép cô không dám lộ mặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta ngồi lên chức gia chủ, đúng là liên hoàn kế không chút sơ hở”.

Kiều Tử Huyên cắn răng, một chút hy vọng cuối cùng trong lòng cũng tan biến, mưu kế này của Kiều Tử Phi đã dồn Kiều Tử Huyên đi vào đường cùng!

Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Kiều Tử Huyên, Diệp Vĩnh Khang vội vàng đáp: “Cô đừng lo, càng gặp phiền phức thì cô càng phải giữ bình tĩnh!”

“Hơn nữa chuyện này cũng chưa đến mức không thể thu xếp được, ít nhất là trước khi tang lễ ngày mai kết thúc, chúng ta vẫn còn đường cứu vãn!”

Vừa nói, Diệp Vĩnh Khang vừa khoác vai Kiều Tử Huyên, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Không phải lúc trước cô từng nói với tôi rằng, chặng đường cô đi đến bây giờ không hề dễ dàng sao?”

“Mà bây giờ nhưng chỉ là một bài kiểm tra dành cho cô thôi, tôi hy vọng cô có thể nghênh đón khó khăn như lần trước gặp phải khổ nạn vậy, chứ không phải buông tay hay trốn tránh!”

“Hơn nữa… bây giờ ít ra cô vẫn còn tôi giúp cô, cô có thể không tin mình nhưng cô nhất định phải tin tôi, bây giờ tôi cần một Kiều Tử Huyên bình tĩnh dùng hết sức phối hợp với tôi, có thể làm được không?”

Kiều Tử Huyên sững sờ nhìn ánh mắt Diệp Vĩnh Khang, khi đôi mắt cô ta giao với ánh nhìn ấy, đột nhiên cô ta cảm thấy từ sâu trong nội tâm chợt có gì đó rung động.

Ánh mắt người đàn ông này vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tựa đầm sâu không đáy trong núi sâu.

Nhưng bên dưới đầm nước bình tĩnh này lại như hàm chứa sức mạnh và dũng khí vô cùng mạnh mẽ.

Bị ánh mắt ấy nhìn chăm chú, Kiều Tử Huyên đột nhiên thấy kiên định chưa từng có, trạng thái tuyệt vọng ban nãy lập tức dấy lên ánh lửa!

“Cảm ơn!”

Kiều Tử Huyên nhẹ nhàng nói, hai chữ này đã biểu đạt trái tim kiên định của cô ta, cùng với sự tin tưởng và biết ơn dành cho Diệp Vĩnh Khang.

Sau đó, hai người lại thương lượng lần nữa để tìm được chỗ đột phá trong chuyện này.

“Cô có thấy chuyện này có chỗ nào khiến cô rất bất ngờ không?”

Diệp Vĩnh Khang hỏi, anh tin chắc rằng, thế giới này không có âm mưu nào hoàn hảo, chỉ cần có âm mưu nhất định sẽ có điểm đột phá được.

Mà điểm đột phá này bình thường sẽ xuất hiện ở tình tiết phi logic nhất của toàn bộ âm mưu.

Kiều Tử Huyên ủ rũ suy tư, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Bà Vương! Tôi nghĩ mãi mà không hiểu vì sao bà Vương lại vu cáo tôi!”

“Tôi không chắc về những người khác nhưng bà Vương đã nuôi tôi từ nhỏ, đối xử với tôi như thể đối đãi con ruột của mình vậy”.

“Trong cả nhà họ Kiều, người khiến tôi tin tưởng tuyệt đối ngoài bố ra thì cũng chỉ có mỗi bà Vương”.

“Dù thế nào đi nữa tôi cũng không ngờ là sẽ có ngày bà ấy vu cáo mình, thậm chí đến tận lúc này tôi vẫn không dám tin đó là sự thật”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong vội hỏi: “Vậy có khi nào Kiều Tử Phi dùng tiền mua chuộc bà ta không?”

“Không thể nào!”

Kiều Tử Huyên nói chắc như đinh đóng cột: “Bà Vương tuyệt đối không phải người tham tiền, mỗi ngày lễ tết hoặc sinh nhật, tôi đều chuẩn bị cho bà ấy phong bì lì xì, thậm chí còn tặng bà ấy một căn hộ”.

“Tổng cộng ít nhất cũng mấy triệu tệ rồi, lần nào bà Vương cũng nhận nhưng sau thì luôn kiếm lý do đổi những thứ đó thành món khác để trả lại cho tôi, ví dụ như quà sinh nhật hay quà tết gì đó”.

“Lúc tôi tặng bà ấy căn hộ, dù bà ấy không từ chối được cũng không chịu dọn nhà cũ qua đó, nhưng lại khăng khăng thêm tên tôi lên sổ hộ khẩu, bằng không nói sao bà ấy cũng không chịu dọn”.

“Người giống bà Vương không thể bị mua chuộc bằng tiền tài được, hơn nữa, cứ cho là bà ấy muốn tiền thì bà ấy cũng sẽ nói thẳng với tôi, muốn bao nhiêu tôi cũng sẽ cho”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì lại rơi vào trầm tư lần nữa, anh cứ cảm thấy chuyện này kỳ lạ.

Dù là về phần tình cảm hay là về tiền tài, bà Vương cũng tuyệt đối không có lý do để hãm hại Kiều Tử Huyên, vậy thì còn nguyên nhân nào nữa?

“Bà Vương có người thân nào hay món đồ nào vô cùng quan trọng với bà ta không? Thứ mà có thể khiến bà ta không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí còn đáng giá hơn mạng mình cả trăm lần?”

Kiều Tử Huyên ngẫm nghĩ, đột nhiên bật thốt lên: “Tiểu Văn!”

Diệp Vĩnh Khang sững người: “Tiểu Văn nào?”

Kiều Tử Huyên đáp: “Cháu gái của bà Vương, hồi Tiểu Văn còn nhỏ, bố mẹ cô bé đã qua đời trong một tai nạn giao thông, mấy năm nay cô bé được một mình bà Vương nuôi lớn”.

“Năm nay chắc là tầm mười tuổi rồi, vì chuyện này nên bố tôi có cho bà Vương một đặc quyền, nếu như không có việc gì đặc biệt thì có thể về nhà với cháu gái vào bảy rưỡi tối mỗi ngày”.

“Sau khi bố mẹ Tiểu Văn qua đời thì cô bé là trụ cột tinh thần duy nhất của bà Vương!”

Sau khi Kiều Tử Huyên nói xong, ánh mắt Diệp Vĩnh Khang sáng lên: “Thế thì mọi chuyện coi như sáng tỏ rồi, bảy tám phần là Kiều Tử Phi đã khống chế Tiểu Văn, ép buộc bà Vương phải vu cáo cô!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom