Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 607: Thêm mồi lửa
“Đừng căng thẳng như thế”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn hai tên bắt cóc đã sợ hết hồn, anh hờ hững nói: "Trong hai người các anh, có một người có thể tiếp tục sống, về phần người này sẽ là ai… "
Trong lúc nói, ánh mắt Diệp Vĩnh Khang lần lượt dừng lại vài giây trên cơ thể hai người họ.
Nhưng vài giây này, lại dài đằng đẵng như cả một thế kỷ đối với hai tên bắt cóc, cả hai người sợ đến toát mồ hôi hột.
Mãi cho đến khi thần kinh của hai người sắp căng đến cực điểm, Diệp Vĩnh Khang mới thờ ơ lên tiếng: "Để cho công bằng, chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi kiến thức, để tôi đặt câu hỏi, còn hai người các anh giành quyền trả lời”.
"Ai trả lời nhiều câu hỏi hơn, chính xác hơn, toàn diện hơn, thì người đó sẽ được sống”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang hỏi: “Câu hỏi thứ nhất…"
"Tôi nói, tôi nói hết!"
Diệp Vĩnh Khang còn chưa kịp nói hết lời, tên bắt cóc bên trái đã nóng lòng nói: “Là cậu hai của nhà họ Kiều đã sai khiến chúng tôi làm thế”.
"Những gì chúng tôi làm vốn là nhận tiền của người khác để giúp họ diệt trừ tai họa, Kiều Tử Phi đã cho chúng tôi một số tiền lớn để khống chế cô bé này lại”.
"Hơn nữa cũng không cần phải tổn hại đến mạng sống của con nhóc này, chỉ cần giám sát nó và không để nó liên lạc với thế giới bên ngoài, hơn nữa không để nó đi ra ngoài là được”.
"Công việc này rất nhẹ nhàng, lại không có gì khó, cho nên chúng tôi đã nhận lời, chuyện chính là như vậy, chúng tôi cũng chỉ giúp người khác làm việc thôi”.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì gật đầu, ánh mắt không khỏi rơi trên người tên bắt cóc bên phải.
Tên bắt cóc kia bị dọa đến mức ướt đẫm đáy quần, bị thôi thúc bởi khát vọng sống sót mãnh liệt, hắn vội vàng lớn tiếng nói: “Tôi cũng có chuyện muốn nói, để để phòng Kiều Tử Phi qua cầu rút ván, nên tôi đã cố tình lưu lại lịch sử thanh toán”.
"Chỉ cần có lịch sử chuyển tiền này thì có thể chứng minh Kiều Tử Phi đã sai khiến chúng tôi làm thế, hơn nữa, lúc anh ta tìm chúng tôi, tôi còn lén quay lại nữa!"
Vừa nói, tên bắt cóc kia đã vội móc điện thoại ra, chuyển lịch sử thanh toán của Kiều Tử Phi đã cho bọn họ ra và một đoạn video mà Kiều Tử Phi đã sai khiến bọn họ làm việc.
Diệp Vĩnh Khang hài lòng gật đầu, nói: “Hai người các anh, một người trả lời nhanh nhất, người kia thì trả lời tốt nhất, tôi nên xử lý như thế nào đây?"
Hai người sợ hãi run cầm cập, trong lòng thầm cầu mong không phải là mình.
Một hồi lâu sau, Diệp Vĩnh Khang mới lên tiếng: "Như vậy đi, thấy hai người có thành ý như vậy, tôi sẽ cho thêm một cơ hội sống cho các anh, các anh có thể tiếp tục sống”.
Hai tên bắt cóc nghe xong lập tức thả lỏng, mồ hôi lạnh đã sớm ướt đẫm quần áo trên người bọn họ, như thể bị ai đó dội một chậu nước lạnh lên đầu.
"Cảm ơn, cảm ơn anh đã không giết chúng tôi, sau này chúng tôi nhất định sẽ báo đáp…"
Hai người vội vàng dập đầu bày tỏ lòng cảm kích với Diệp Vĩnh Khang.
"Đừng vội nói mấy lời nhảm nhí này”.
Diệp Vĩnh Khang ngắt lời đối phương nói: “Nếu như các anh muốn báo đáp tôi, vậy đừng đợi sau này nữa, ngày mai tôi cần các anh làm giúp tôi một việc”.
"Chuyện gì?"
Hai người nghi hoặc nói.
Diệp Vĩnh Khang cũng không đáp lại, trong nháy mắt đã giơ chân lên đá vào đầu mỗi người một cái nhanh như chớp, hai người ngã xuống đất ngất đi không nói một lời.
Ngay sau đó Diệp Vĩnh Khang tìm vài sợi dây thừng từ ban công, rồi trói chặt hai người lại bằng một kỹ thuật rất chuyên nghiệp, lúc này mới hét lớn về phía trong nhà: “Được rồi, dắt Tiểu Văn ra đi, nhớ bịt mắt Tiểu Văn lại”.
Diệp Vĩnh Khang không muốn để Tiểu Văn nhìn thấy cảnh máu me trong phòng, sợ cô bé sẽ bị ám ảnh về mặt tâm lý.
Kiều Tử Huyên nhanh chóng bước ra ngoài cùng với Tiểu Văn, người đã nhắm mắt lại, khi cô ta nhìn thấy cái xác đẫm máu trong phòng, nhất thời sợ hãi ớn lạnh sống lưng.
Nhưng dù sao tố chất tâm lý của cô ta mạnh hơn người thường rất nhiều, nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhìn hai tên bắt cóc đã ngất xỉu bị trói lại bằng cách buộc ngũ hoa và nói: “Hai người này giải quyết như thế nào?"
Diệp Vĩnh Khang cười một cách nghiền ngẫm: “Sẽ có người tới xử lý thôi”.
"Ai?"
Kiều Tử Huyên hoài nghi hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt đáp: “Ngày mai cô sẽ biết thôi”.
Trước khi rời đi, Diệp Vĩnh Khang đã cài lại cửa, không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào.
Trên đường lái xe trở về, Diệp Vĩnh Khang lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Sử Nam Bắc.
Hai người dẫn theo Tiểu Văn trở lại khu nhà máy bỏ hoang, Tiểu Văn là một đứa trẻ vô cùng lanh lợi và hiểu chuyện, cô bé cũng không hỏi gì, chỉ yên lặng ngồi một bên.
"Tiểu Văn, đừng sợ, cháu bây giờ đã an toàn rồi, cháu xuống lầu chơi một lát đi, đừng ra khỏi nhà máy là được, cô chú có chút việc cần phải bàn bạc”.
Kiều Tử Huyên lấy chìa khóa xe cho Tiểu Văn rồi nói: “Trên xe của cô có máy tính bảng, cháu vào trong xe chơi đi”.
Tiểu Văn gật đầu một cách hiểu chuyện, cầm lấy chìa khóa xe rồi chạy ra ngoài.
Kiều Tử Huyên đã quay lại một đoạn video của Tiểu Văn và mình bằng di động, sau đó chỉnh sửa một tin nhắn và gửi một lượt cho bà Vương.
Bà Vương kích động không thôi, nhanh chóng gửi lại một tin nhắn: Cô chủ, tôi có lỗi với cô, tôi cũng bị ép buộc, cô yên tâm, ngày mai tôi biết phải làm thế nào.
Kiều Tử Huyên nhìn câu trả lời của bà Vương gật đầu hài lòng, sau đó nói với Diệp Vĩnh Khang: “Bên phía bà Vương đã giải quyết xong rồi, tiếp theo phải làm thế nào?"
Diệp Vĩnh Khang cúi đầu suy tính một lúc, rồi nói: “Chỉ dựa vào hai tên bắt cóc và bà Vương vẫn còn chưa đủ”.
"Ngày mai nếu muốn hoàn toàn lật đổ Kiều Tử Phi, cần phải thêm một ngọn lửa nữa mới được”.
Kiều Tử Huyên là người vô cùng thông minh, nghe Diệp Vĩnh Khang nói xong, đã lập tức hiểu được ý của đối phương: “Ý anh nói Lục Điền?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu: “Anh ta là tài xế của bố cô, lời nói của anh ta rất có trọng lượng”.
Kiều Tử Huyên cau mày nói: “Nhưng Lục Điền bây giờ đã là người của Kiều Tử Phi, anh ta chắc chắn sẽ đề phòng, sẽ rất khó để ra tay với anh ta”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: “Lục Điền vốn là tài xế của bố cô, trong tình huống bình thường, tài xế chắc chắn phải là thân tín, và tuyệt đối trung thành”.
"Nhưng Lục Điền lại bị Kiều Tử Phi xúi giục, lại còn cùng nhau lên kế hoạch làm chuyện độc ác để giết bố cô”.
"Chứng minh người này là một kẻ tiểu nhân tham tiền phụ nghĩa, không kiên định và vô đạo đức”.
"Hạng người này nhất định có điểm yếu chí mạng, chỉ cần có đủ lợi ích, hạng người này có thể bán đứng đạo đức và ranh giới cuối cùng của mình”.
Kiều Tử Huyên nghe xong suy tư một hồi, hơi lo ngại nói: “Tôi rất đồng ý với ý mà anh nói, Kiều Tử Phi chắc chắn đã cho Lục Điền rất nhiều lợi ích, Lục Điền mới lựa chọn phản bội”.
"Nhưng Lục Điền cũng không phải là kẻ ngốc, nếu anh ta đã lên con tàu này, bây giờ dù tôi có cho anh ta bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì anh ta cũng sẽ không giúp tôi, anh ta cũng biết cho dù có giúp tôi giành lại quyền nắm giữ của nhà họ Kiều, tôi chắc chắn cũng sẽ không tha cho anh ta”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong, chậm rãi lấy ra một điếu thuốc, châm trong miệng, rồi nhẹ nhàng phả ra một làn khói, mới nói: “Ngoài tiền ra, anh ta còn thích gì?"
Kiều Tử Huyên suy nghĩ một lúc, đột nhiên mở miệng nói: “Lục Điền là người rất háo sắc, thậm chí có vài lần ánh mắt anh ta nhìn tôi rất khác lạ, có một lần còn định ra hiệu ngầm với tôi, kết quả bị tôi mắng một trận, lúc đầu vì nể mặt bố tôi, nên tôi mới không so đo với anh ta”.
"Vậy thì đúng rồi!"
Diệp Vĩnh Khang nhìn Kiều Tử Huyên nói nói với vẻ nghiền ngẫm: “Tôi nghĩ kế tiếp phải làm gì không cần tôi nói rồi chứ”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn hai tên bắt cóc đã sợ hết hồn, anh hờ hững nói: "Trong hai người các anh, có một người có thể tiếp tục sống, về phần người này sẽ là ai… "
Trong lúc nói, ánh mắt Diệp Vĩnh Khang lần lượt dừng lại vài giây trên cơ thể hai người họ.
Nhưng vài giây này, lại dài đằng đẵng như cả một thế kỷ đối với hai tên bắt cóc, cả hai người sợ đến toát mồ hôi hột.
Mãi cho đến khi thần kinh của hai người sắp căng đến cực điểm, Diệp Vĩnh Khang mới thờ ơ lên tiếng: "Để cho công bằng, chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi kiến thức, để tôi đặt câu hỏi, còn hai người các anh giành quyền trả lời”.
"Ai trả lời nhiều câu hỏi hơn, chính xác hơn, toàn diện hơn, thì người đó sẽ được sống”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang hỏi: “Câu hỏi thứ nhất…"
"Tôi nói, tôi nói hết!"
Diệp Vĩnh Khang còn chưa kịp nói hết lời, tên bắt cóc bên trái đã nóng lòng nói: “Là cậu hai của nhà họ Kiều đã sai khiến chúng tôi làm thế”.
"Những gì chúng tôi làm vốn là nhận tiền của người khác để giúp họ diệt trừ tai họa, Kiều Tử Phi đã cho chúng tôi một số tiền lớn để khống chế cô bé này lại”.
"Hơn nữa cũng không cần phải tổn hại đến mạng sống của con nhóc này, chỉ cần giám sát nó và không để nó liên lạc với thế giới bên ngoài, hơn nữa không để nó đi ra ngoài là được”.
"Công việc này rất nhẹ nhàng, lại không có gì khó, cho nên chúng tôi đã nhận lời, chuyện chính là như vậy, chúng tôi cũng chỉ giúp người khác làm việc thôi”.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì gật đầu, ánh mắt không khỏi rơi trên người tên bắt cóc bên phải.
Tên bắt cóc kia bị dọa đến mức ướt đẫm đáy quần, bị thôi thúc bởi khát vọng sống sót mãnh liệt, hắn vội vàng lớn tiếng nói: “Tôi cũng có chuyện muốn nói, để để phòng Kiều Tử Phi qua cầu rút ván, nên tôi đã cố tình lưu lại lịch sử thanh toán”.
"Chỉ cần có lịch sử chuyển tiền này thì có thể chứng minh Kiều Tử Phi đã sai khiến chúng tôi làm thế, hơn nữa, lúc anh ta tìm chúng tôi, tôi còn lén quay lại nữa!"
Vừa nói, tên bắt cóc kia đã vội móc điện thoại ra, chuyển lịch sử thanh toán của Kiều Tử Phi đã cho bọn họ ra và một đoạn video mà Kiều Tử Phi đã sai khiến bọn họ làm việc.
Diệp Vĩnh Khang hài lòng gật đầu, nói: “Hai người các anh, một người trả lời nhanh nhất, người kia thì trả lời tốt nhất, tôi nên xử lý như thế nào đây?"
Hai người sợ hãi run cầm cập, trong lòng thầm cầu mong không phải là mình.
Một hồi lâu sau, Diệp Vĩnh Khang mới lên tiếng: "Như vậy đi, thấy hai người có thành ý như vậy, tôi sẽ cho thêm một cơ hội sống cho các anh, các anh có thể tiếp tục sống”.
Hai tên bắt cóc nghe xong lập tức thả lỏng, mồ hôi lạnh đã sớm ướt đẫm quần áo trên người bọn họ, như thể bị ai đó dội một chậu nước lạnh lên đầu.
"Cảm ơn, cảm ơn anh đã không giết chúng tôi, sau này chúng tôi nhất định sẽ báo đáp…"
Hai người vội vàng dập đầu bày tỏ lòng cảm kích với Diệp Vĩnh Khang.
"Đừng vội nói mấy lời nhảm nhí này”.
Diệp Vĩnh Khang ngắt lời đối phương nói: “Nếu như các anh muốn báo đáp tôi, vậy đừng đợi sau này nữa, ngày mai tôi cần các anh làm giúp tôi một việc”.
"Chuyện gì?"
Hai người nghi hoặc nói.
Diệp Vĩnh Khang cũng không đáp lại, trong nháy mắt đã giơ chân lên đá vào đầu mỗi người một cái nhanh như chớp, hai người ngã xuống đất ngất đi không nói một lời.
Ngay sau đó Diệp Vĩnh Khang tìm vài sợi dây thừng từ ban công, rồi trói chặt hai người lại bằng một kỹ thuật rất chuyên nghiệp, lúc này mới hét lớn về phía trong nhà: “Được rồi, dắt Tiểu Văn ra đi, nhớ bịt mắt Tiểu Văn lại”.
Diệp Vĩnh Khang không muốn để Tiểu Văn nhìn thấy cảnh máu me trong phòng, sợ cô bé sẽ bị ám ảnh về mặt tâm lý.
Kiều Tử Huyên nhanh chóng bước ra ngoài cùng với Tiểu Văn, người đã nhắm mắt lại, khi cô ta nhìn thấy cái xác đẫm máu trong phòng, nhất thời sợ hãi ớn lạnh sống lưng.
Nhưng dù sao tố chất tâm lý của cô ta mạnh hơn người thường rất nhiều, nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhìn hai tên bắt cóc đã ngất xỉu bị trói lại bằng cách buộc ngũ hoa và nói: “Hai người này giải quyết như thế nào?"
Diệp Vĩnh Khang cười một cách nghiền ngẫm: “Sẽ có người tới xử lý thôi”.
"Ai?"
Kiều Tử Huyên hoài nghi hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt đáp: “Ngày mai cô sẽ biết thôi”.
Trước khi rời đi, Diệp Vĩnh Khang đã cài lại cửa, không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào.
Trên đường lái xe trở về, Diệp Vĩnh Khang lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Sử Nam Bắc.
Hai người dẫn theo Tiểu Văn trở lại khu nhà máy bỏ hoang, Tiểu Văn là một đứa trẻ vô cùng lanh lợi và hiểu chuyện, cô bé cũng không hỏi gì, chỉ yên lặng ngồi một bên.
"Tiểu Văn, đừng sợ, cháu bây giờ đã an toàn rồi, cháu xuống lầu chơi một lát đi, đừng ra khỏi nhà máy là được, cô chú có chút việc cần phải bàn bạc”.
Kiều Tử Huyên lấy chìa khóa xe cho Tiểu Văn rồi nói: “Trên xe của cô có máy tính bảng, cháu vào trong xe chơi đi”.
Tiểu Văn gật đầu một cách hiểu chuyện, cầm lấy chìa khóa xe rồi chạy ra ngoài.
Kiều Tử Huyên đã quay lại một đoạn video của Tiểu Văn và mình bằng di động, sau đó chỉnh sửa một tin nhắn và gửi một lượt cho bà Vương.
Bà Vương kích động không thôi, nhanh chóng gửi lại một tin nhắn: Cô chủ, tôi có lỗi với cô, tôi cũng bị ép buộc, cô yên tâm, ngày mai tôi biết phải làm thế nào.
Kiều Tử Huyên nhìn câu trả lời của bà Vương gật đầu hài lòng, sau đó nói với Diệp Vĩnh Khang: “Bên phía bà Vương đã giải quyết xong rồi, tiếp theo phải làm thế nào?"
Diệp Vĩnh Khang cúi đầu suy tính một lúc, rồi nói: “Chỉ dựa vào hai tên bắt cóc và bà Vương vẫn còn chưa đủ”.
"Ngày mai nếu muốn hoàn toàn lật đổ Kiều Tử Phi, cần phải thêm một ngọn lửa nữa mới được”.
Kiều Tử Huyên là người vô cùng thông minh, nghe Diệp Vĩnh Khang nói xong, đã lập tức hiểu được ý của đối phương: “Ý anh nói Lục Điền?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu: “Anh ta là tài xế của bố cô, lời nói của anh ta rất có trọng lượng”.
Kiều Tử Huyên cau mày nói: “Nhưng Lục Điền bây giờ đã là người của Kiều Tử Phi, anh ta chắc chắn sẽ đề phòng, sẽ rất khó để ra tay với anh ta”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: “Lục Điền vốn là tài xế của bố cô, trong tình huống bình thường, tài xế chắc chắn phải là thân tín, và tuyệt đối trung thành”.
"Nhưng Lục Điền lại bị Kiều Tử Phi xúi giục, lại còn cùng nhau lên kế hoạch làm chuyện độc ác để giết bố cô”.
"Chứng minh người này là một kẻ tiểu nhân tham tiền phụ nghĩa, không kiên định và vô đạo đức”.
"Hạng người này nhất định có điểm yếu chí mạng, chỉ cần có đủ lợi ích, hạng người này có thể bán đứng đạo đức và ranh giới cuối cùng của mình”.
Kiều Tử Huyên nghe xong suy tư một hồi, hơi lo ngại nói: “Tôi rất đồng ý với ý mà anh nói, Kiều Tử Phi chắc chắn đã cho Lục Điền rất nhiều lợi ích, Lục Điền mới lựa chọn phản bội”.
"Nhưng Lục Điền cũng không phải là kẻ ngốc, nếu anh ta đã lên con tàu này, bây giờ dù tôi có cho anh ta bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì anh ta cũng sẽ không giúp tôi, anh ta cũng biết cho dù có giúp tôi giành lại quyền nắm giữ của nhà họ Kiều, tôi chắc chắn cũng sẽ không tha cho anh ta”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong, chậm rãi lấy ra một điếu thuốc, châm trong miệng, rồi nhẹ nhàng phả ra một làn khói, mới nói: “Ngoài tiền ra, anh ta còn thích gì?"
Kiều Tử Huyên suy nghĩ một lúc, đột nhiên mở miệng nói: “Lục Điền là người rất háo sắc, thậm chí có vài lần ánh mắt anh ta nhìn tôi rất khác lạ, có một lần còn định ra hiệu ngầm với tôi, kết quả bị tôi mắng một trận, lúc đầu vì nể mặt bố tôi, nên tôi mới không so đo với anh ta”.
"Vậy thì đúng rồi!"
Diệp Vĩnh Khang nhìn Kiều Tử Huyên nói nói với vẻ nghiền ngẫm: “Tôi nghĩ kế tiếp phải làm gì không cần tôi nói rồi chứ”.
Bình luận facebook