Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 606: Điểm đột phá
Nghe xong Kiều Tử Huyên lo lắng nói: “Vậy có phải tình hình hiện giờ của Tiểu Văn rất nguy hiểm không?”
Diệp Vĩnh Khang im lặng một chốc mới nói: “Chắc hẳn là không, tôi tin Kiều Tử Phi cũng biết Tiểu Văn quan trọng với bà Vương thế nào”.
“Nếu Tiểu Văn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chắc chắn quân cờ là bà Vương sẽ không còn”.
“Nếu đổi lại là tôi, tôi không chỉ không làm khó Tiểu Văn mà còn cho cô bé ăn uống no say, chỉ cần cô bé nằm trong tầm kiểm soát của tôi là được”.
Để kiểm chứng suy đoán của Diệp Vĩnh Khang, Kiều Tử Huyên gọi điện cho giáo viên của Tiểu Văn để hỏi tình hình gần đây của Tiểu Văn.
Vì trước đây có lần bà Vương không thể bỏ bê công việc để đi nên Kiều Tử Huyên đã từng đến họp phụ huynh cho Tiểu Văn thay bà Vương, nên Kiều Tử Huyên vẫn luôn giữ cách liên lạc với chủ nhiệm của Tiểu Văn.
“Hả? Gần đây Tiểu Văn xin nghỉ à? Tôi cũng không biết chuyện này, ngại quá, dạo này tôi không ở Ninh Bắc nên không biết. Được, vậy làm phiền thầy rồi, tôi sẽ gọi cho bà nội Tiểu Văn hỏi xem”.
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Tử Huyên nói: “Xem ra anh đoán đúng, chín mươi phần trăm Tiểu Văn bị khống chế rồi”.
Sự việc đã đi đến nước này, dù cuối cùng tìm được một bước đột phá, chỉ cần tìm được Tiểu Văn để cô bé thoát khỏi nguy hiểm thì chuyện này dễ giải quyết rồi.
“Nhưng Ninh Bắc lớn như thế, chúng sẽ giấu Tiểu Văn ở đâu?”
Kiều Tử Huyên nhíu mày nói.
Diệp Vĩnh Khang im lặng hồi lâu mới nói: “Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ để Tiểu Văn ở nơi có thể khiến bà Vương yên tâm, để tránh sinh thêm chuyện, cũng để trấn an bà Vương”.
“Nơi có thể làm bà Vương yên tâm sao?”
Kiều Tử Huyên sửng sốt, bỗng ngẩng phắt lên nói: “Tiểu Văn đang ở nhà”.
Nói rồi Kiều Tử Huyên không đợi được nữa vội vàng đi ra ngoài.
“Đợi đã”.
Diệp Vĩnh Khang gọi đối phương lại: “Bây giờ người nhà họ Kiều đang tìm cô khắp nơi, chiếc xe này của cô bắt mắt lắm, cô định chủ động bị bại lộ sao?”
“Vậy phải làm sao?”
Kiều Tử Huyên nhíu mày, lúc mày mới nhận ra mình gấp gáp quá lại quên mất đi thứ quan trọng như vậy.
Nhưng bây giờ họ chỉ có một phương tiện đi lại, hơn nữa cũng không thể gọi xe, vì thế lực của nhà họ Kiều ở Ninh Bắc rất đáng sợ, nếu bị ai đó nhận ra thì phiền phức.
“Đừng vội, cô ở đây đợi tôi một lát, tôi ra ngoài một chút”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đi ra ngoài.
“Anh đi đâu đấy?”
Kiều Tử Huyên ở phía sau khó hiểu hỏi.
“Lát nữa cô sẽ biết thôi”.
Diệp Vĩnh Khang không quay đầu lại mà chỉ khoát tay, đi thẳng ra ngoài.
Kiều Tử Huyên ngơ ngác không hiểu gì, mặc dù Diệp Vĩnh Khang là người tỉnh khác, không có khả năng bị người khác nhận ra nhưng vào lúc quan trọng này mà anh ta ra ngoài làm gì?
Nhưng khó hiểu vẫn hoàn khó hiểu, Kiều Tử Huyên vẫn kiên nhẫn đứng đợi.
Khoảng mười phút sau, dưới lầu bỗng vang lên tiếng động cơ ô tô, Kiều Tử Huyên ngạc nhiên, vội cẩn thận thò đầu ra nhìn.
Khi cô ta nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đang kéo cửa sổ xuống cười với mình, Kiều Tử Huyên mới yên tâm, vội vàng xuống lầu rồi ngồi vào ghế phụ lái.
“Cô chỉ đường đi”.
Diệp Vĩnh Khang đạp chân ga lái xe rời đi.
“Đến phía trước thì rẽ trái”.
Kiều Tử Huyên vừa chỉ đường vừa ngờ vực nói: “Anh lấy đâu ra chiếc xe này thế?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Chặn bừa một chiếc trên đường”.
Kiều Tử Huyên nhíu mày: “Đã là lúc nào rồi mà anh còn tâm trạng để đùa hả?”
“Tôi nói thật mà”.
Diệp Vĩnh Khang cười giải thích: “Chiếc Santana này cũng mấy trăm nghìn tệ, huống gì còn là đồ second-hand, tôi chuyển cho anh ta ba trăm nghìn tệ, dĩ nhiên anh ta liền vui vẻ đưa xe cho tôi”.
Kiều Tử Huyên mới bừng tỉnh, đồng thời cũng thầm bội phục khả năng ứng biến của Diệp Vĩnh Khang.
Mặc dù ba trăm nghìn tệ không là gì với cô ta, nhưng bảo tức khắc chặn một chiếc xe rồi mua lại thì không có khả năng nghĩ đến.
Dưới sự chỉ đường của Kiều Tử Huyên, Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng lái xe đến khu dân cư nơi bà Vương sống.
Bà Vương sống ở tầng hai mươi lăm trong tòa nhà, căn hộ này là căn Kiều Tử Huyên mua cho bà ta, hơn nữa sau đó Kiều Tử Huyên cũng đến mấy lần nên rất quen đường.
Hai người lặng lẽ đi đến trước cửa nhà bà Vương, Kiều Tử Huyên bỗng nhíu mày nói: “Thôi xong, tôi không có chìa khóa nơi này, nếu gõ cửa thì rất dễ khiến đám bắt cóc cảnh giác”.
Diệp Vĩnh Khang cười đầy ẩn ý: “Ai nói phải có chìa khóa mới vào trong được?”
Kiều Tử Huyên khó hiểu: “Vậy phải vào bằng cách nào?”
Ầm!
Kiều Tử Huyên vừa dứt lời, vẫn chưa kịp phản ứng thì Diệp Vĩnh Khang bỗng đạp mạnh lên cánh cửa.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, cánh cửa chống trộm cao cấp thế mà lại bị Diệp Vĩnh Khang đạp hỏng.
Sau đó cơ thể Diệp Vĩnh Khang xoẹt qua, nhanh chóng bước vào trong, bên trong vang lên hai tiếng rầm rầm.
Kiều Tử Huyên đứng ngoài cửa sửng sốt mấy giây, sau khi phản ứng lại mới vội vàng chạy vào, lúc nhìn thấy cảnh tượng trong nhà thì trố mắt.
Chỉ thấy có ba người đàn ông cả người co rúm lại dưới nền nhà phòng khách, mặt mày méo mó, ôm bụng phát ra tiếng hừ hừ như đang cảm thấy cực kỳ đau.
Trong góc phòng khách có một cô bé mặc váy trắng đứng đó, đôi mắt to tròn hiện lên vẻ kinh ngạc cùng hốt hoảng.
“Cô Kiều”.
Cô bé bỗng thận trọng gọi.
Kiều Tử Huyên vội tiến đến ôm lấy cô bé: “Tiểu Văn đừng sợ, cô đến cứu cháu đây”.
Sau khi nhìn thấy Kiều Tử Huyên, sự sợ hãi và oan ức bị đè nén đã lâu bỗng như được trút ra, cô bé nhào vào lòng Kiều Tử Huyên òa khóc.
Nhưng may mắn là hai tên bắt cóc này không làm khó Tiểu Văn, chỉ hơi dọa nạt cô bé như Diệp Vĩnh Khang đã suy đoán.
Hai tay Diệp Vĩnh Khang khoanh trước ngực nhìn ba tên bắt cóc đang kêu rên đau đớn, lạnh nhạt nói: “Tao không có sức phí thời gian với bọn mày, nói cho tao biết mọi chuyện”.
Ba tên bắt cóc bị Diệp Vĩnh Khang đánh khá mạnh, lúc này đã không còn bất kỳ sức chống đỡ nào nữa, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Sau khi nghe Diệp Vĩnh Khang hỏi thế chúng không đáp lời mà cắn răng bày ra bộ dạng có chết cũng không nói.
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy vẻ mặt này của ba người bọn chúng, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo khó thấy, sau đó nói với Kiều Tử Huyên: “Cô dẫn Tiểu Văn vào phòng nghỉ đi, có một số cảnh không thích hợp để trẻ em nhìn thấy”.
Kiểu Tử Huyên biết Diệp Vĩnh Khang muốn làm gì, cô ta gật đầu dẫn Tiểu Văn vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
“Cho bọn mày cơ hội nhưng chính bọn mày không cần, vậy thì đừng trách tao”.
Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng bật cười, anh bỗng giơ một chân lên đạp mạnh về phía cổ một tên bắt cóc.
Chỉ nghe một tiếng rắc, hai tên bắt cóc bên cạnh hoảng sợ suýt tè ra quần.
Người làm cái nghề này như chúng trên tay cũng không phải chưa từng dính máu, tự cho rằng mình là người gặp nhiều cảnh tượng kinh hoàng.
Nhưng họ chưa từng thấy cách thức nào tàn nhẫn đến thế.
Một chân giẫm nát cổ hắn, xương cổ trắng phao và phẩn cổ toàn là máu hiện ra hệt như một quả cà nát bị giẫm bẹp.
Càng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh là sau khi làm ra chuyện này, người kia thậm chí không ngước mắt lên như thể chỉ đang giẫm chết một con kiến.
Diệp Vĩnh Khang im lặng một chốc mới nói: “Chắc hẳn là không, tôi tin Kiều Tử Phi cũng biết Tiểu Văn quan trọng với bà Vương thế nào”.
“Nếu Tiểu Văn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chắc chắn quân cờ là bà Vương sẽ không còn”.
“Nếu đổi lại là tôi, tôi không chỉ không làm khó Tiểu Văn mà còn cho cô bé ăn uống no say, chỉ cần cô bé nằm trong tầm kiểm soát của tôi là được”.
Để kiểm chứng suy đoán của Diệp Vĩnh Khang, Kiều Tử Huyên gọi điện cho giáo viên của Tiểu Văn để hỏi tình hình gần đây của Tiểu Văn.
Vì trước đây có lần bà Vương không thể bỏ bê công việc để đi nên Kiều Tử Huyên đã từng đến họp phụ huynh cho Tiểu Văn thay bà Vương, nên Kiều Tử Huyên vẫn luôn giữ cách liên lạc với chủ nhiệm của Tiểu Văn.
“Hả? Gần đây Tiểu Văn xin nghỉ à? Tôi cũng không biết chuyện này, ngại quá, dạo này tôi không ở Ninh Bắc nên không biết. Được, vậy làm phiền thầy rồi, tôi sẽ gọi cho bà nội Tiểu Văn hỏi xem”.
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Tử Huyên nói: “Xem ra anh đoán đúng, chín mươi phần trăm Tiểu Văn bị khống chế rồi”.
Sự việc đã đi đến nước này, dù cuối cùng tìm được một bước đột phá, chỉ cần tìm được Tiểu Văn để cô bé thoát khỏi nguy hiểm thì chuyện này dễ giải quyết rồi.
“Nhưng Ninh Bắc lớn như thế, chúng sẽ giấu Tiểu Văn ở đâu?”
Kiều Tử Huyên nhíu mày nói.
Diệp Vĩnh Khang im lặng hồi lâu mới nói: “Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ để Tiểu Văn ở nơi có thể khiến bà Vương yên tâm, để tránh sinh thêm chuyện, cũng để trấn an bà Vương”.
“Nơi có thể làm bà Vương yên tâm sao?”
Kiều Tử Huyên sửng sốt, bỗng ngẩng phắt lên nói: “Tiểu Văn đang ở nhà”.
Nói rồi Kiều Tử Huyên không đợi được nữa vội vàng đi ra ngoài.
“Đợi đã”.
Diệp Vĩnh Khang gọi đối phương lại: “Bây giờ người nhà họ Kiều đang tìm cô khắp nơi, chiếc xe này của cô bắt mắt lắm, cô định chủ động bị bại lộ sao?”
“Vậy phải làm sao?”
Kiều Tử Huyên nhíu mày, lúc mày mới nhận ra mình gấp gáp quá lại quên mất đi thứ quan trọng như vậy.
Nhưng bây giờ họ chỉ có một phương tiện đi lại, hơn nữa cũng không thể gọi xe, vì thế lực của nhà họ Kiều ở Ninh Bắc rất đáng sợ, nếu bị ai đó nhận ra thì phiền phức.
“Đừng vội, cô ở đây đợi tôi một lát, tôi ra ngoài một chút”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đi ra ngoài.
“Anh đi đâu đấy?”
Kiều Tử Huyên ở phía sau khó hiểu hỏi.
“Lát nữa cô sẽ biết thôi”.
Diệp Vĩnh Khang không quay đầu lại mà chỉ khoát tay, đi thẳng ra ngoài.
Kiều Tử Huyên ngơ ngác không hiểu gì, mặc dù Diệp Vĩnh Khang là người tỉnh khác, không có khả năng bị người khác nhận ra nhưng vào lúc quan trọng này mà anh ta ra ngoài làm gì?
Nhưng khó hiểu vẫn hoàn khó hiểu, Kiều Tử Huyên vẫn kiên nhẫn đứng đợi.
Khoảng mười phút sau, dưới lầu bỗng vang lên tiếng động cơ ô tô, Kiều Tử Huyên ngạc nhiên, vội cẩn thận thò đầu ra nhìn.
Khi cô ta nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đang kéo cửa sổ xuống cười với mình, Kiều Tử Huyên mới yên tâm, vội vàng xuống lầu rồi ngồi vào ghế phụ lái.
“Cô chỉ đường đi”.
Diệp Vĩnh Khang đạp chân ga lái xe rời đi.
“Đến phía trước thì rẽ trái”.
Kiều Tử Huyên vừa chỉ đường vừa ngờ vực nói: “Anh lấy đâu ra chiếc xe này thế?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Chặn bừa một chiếc trên đường”.
Kiều Tử Huyên nhíu mày: “Đã là lúc nào rồi mà anh còn tâm trạng để đùa hả?”
“Tôi nói thật mà”.
Diệp Vĩnh Khang cười giải thích: “Chiếc Santana này cũng mấy trăm nghìn tệ, huống gì còn là đồ second-hand, tôi chuyển cho anh ta ba trăm nghìn tệ, dĩ nhiên anh ta liền vui vẻ đưa xe cho tôi”.
Kiều Tử Huyên mới bừng tỉnh, đồng thời cũng thầm bội phục khả năng ứng biến của Diệp Vĩnh Khang.
Mặc dù ba trăm nghìn tệ không là gì với cô ta, nhưng bảo tức khắc chặn một chiếc xe rồi mua lại thì không có khả năng nghĩ đến.
Dưới sự chỉ đường của Kiều Tử Huyên, Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng lái xe đến khu dân cư nơi bà Vương sống.
Bà Vương sống ở tầng hai mươi lăm trong tòa nhà, căn hộ này là căn Kiều Tử Huyên mua cho bà ta, hơn nữa sau đó Kiều Tử Huyên cũng đến mấy lần nên rất quen đường.
Hai người lặng lẽ đi đến trước cửa nhà bà Vương, Kiều Tử Huyên bỗng nhíu mày nói: “Thôi xong, tôi không có chìa khóa nơi này, nếu gõ cửa thì rất dễ khiến đám bắt cóc cảnh giác”.
Diệp Vĩnh Khang cười đầy ẩn ý: “Ai nói phải có chìa khóa mới vào trong được?”
Kiều Tử Huyên khó hiểu: “Vậy phải vào bằng cách nào?”
Ầm!
Kiều Tử Huyên vừa dứt lời, vẫn chưa kịp phản ứng thì Diệp Vĩnh Khang bỗng đạp mạnh lên cánh cửa.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, cánh cửa chống trộm cao cấp thế mà lại bị Diệp Vĩnh Khang đạp hỏng.
Sau đó cơ thể Diệp Vĩnh Khang xoẹt qua, nhanh chóng bước vào trong, bên trong vang lên hai tiếng rầm rầm.
Kiều Tử Huyên đứng ngoài cửa sửng sốt mấy giây, sau khi phản ứng lại mới vội vàng chạy vào, lúc nhìn thấy cảnh tượng trong nhà thì trố mắt.
Chỉ thấy có ba người đàn ông cả người co rúm lại dưới nền nhà phòng khách, mặt mày méo mó, ôm bụng phát ra tiếng hừ hừ như đang cảm thấy cực kỳ đau.
Trong góc phòng khách có một cô bé mặc váy trắng đứng đó, đôi mắt to tròn hiện lên vẻ kinh ngạc cùng hốt hoảng.
“Cô Kiều”.
Cô bé bỗng thận trọng gọi.
Kiều Tử Huyên vội tiến đến ôm lấy cô bé: “Tiểu Văn đừng sợ, cô đến cứu cháu đây”.
Sau khi nhìn thấy Kiều Tử Huyên, sự sợ hãi và oan ức bị đè nén đã lâu bỗng như được trút ra, cô bé nhào vào lòng Kiều Tử Huyên òa khóc.
Nhưng may mắn là hai tên bắt cóc này không làm khó Tiểu Văn, chỉ hơi dọa nạt cô bé như Diệp Vĩnh Khang đã suy đoán.
Hai tay Diệp Vĩnh Khang khoanh trước ngực nhìn ba tên bắt cóc đang kêu rên đau đớn, lạnh nhạt nói: “Tao không có sức phí thời gian với bọn mày, nói cho tao biết mọi chuyện”.
Ba tên bắt cóc bị Diệp Vĩnh Khang đánh khá mạnh, lúc này đã không còn bất kỳ sức chống đỡ nào nữa, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Sau khi nghe Diệp Vĩnh Khang hỏi thế chúng không đáp lời mà cắn răng bày ra bộ dạng có chết cũng không nói.
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy vẻ mặt này của ba người bọn chúng, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo khó thấy, sau đó nói với Kiều Tử Huyên: “Cô dẫn Tiểu Văn vào phòng nghỉ đi, có một số cảnh không thích hợp để trẻ em nhìn thấy”.
Kiểu Tử Huyên biết Diệp Vĩnh Khang muốn làm gì, cô ta gật đầu dẫn Tiểu Văn vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
“Cho bọn mày cơ hội nhưng chính bọn mày không cần, vậy thì đừng trách tao”.
Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng bật cười, anh bỗng giơ một chân lên đạp mạnh về phía cổ một tên bắt cóc.
Chỉ nghe một tiếng rắc, hai tên bắt cóc bên cạnh hoảng sợ suýt tè ra quần.
Người làm cái nghề này như chúng trên tay cũng không phải chưa từng dính máu, tự cho rằng mình là người gặp nhiều cảnh tượng kinh hoàng.
Nhưng họ chưa từng thấy cách thức nào tàn nhẫn đến thế.
Một chân giẫm nát cổ hắn, xương cổ trắng phao và phẩn cổ toàn là máu hiện ra hệt như một quả cà nát bị giẫm bẹp.
Càng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh là sau khi làm ra chuyện này, người kia thậm chí không ngước mắt lên như thể chỉ đang giẫm chết một con kiến.
Bình luận facebook