• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 614: Thể chất đột biến tàng hình

“Cô gửi hai tấm ảnh này sang điện thoại của tôi. Ngoài ra, tôi nhấn mạnh một lần nữa, cô có thể điều tra vụ án này, nhưng phải hết sức cẩn thận, không được phép xung đột trực tiếp với hung thủ!”

Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc nhắc nhở Lý Thanh Từ một lần nữa với thái độ cực kỳ nghiêm túc, sau đó vội vàng mang chiếc chày kim cương rời đi, lái xe thẳng tới trại huấn luyện.

“Đại ca, sao anh lại tới đây, có phải có nhiệm vụ mới không, lần này đi đâu, hôm qua tới Ninh Bắc tôi còn chưa chơi đã ấy”.

Khi Sử Nam Bắc nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đi vào trong văn phòng, vội vàng hưng phấn xoa hai tay hỏi.

“Cậu nghĩ mình đang trong kỳ nghỉ à?”

Diệp Vĩnh Khang tức giận ném chiếc chày kim cương xuống bàn: “Thứ này tạm thời để ở chỗ cậu, tuyệt đối đừng làm mất!”

Sử Nam Bắc đánh giá chiếc chày kim cương bằng hai ngón tay, nhìn nó một lúc rồi nghi ngờ hỏi: “Đại ca, từ khi nào mà anh cũng theo đạo Phật vậy?”

“Khốn kiếp, bảo cậu giữ thì cậu giữ đi, lắm mồm thế làm gì?”

Diệp Vĩnh Khang tức giận trừng mắt nhìn hắn, hỏi: “Nói chuyện chính với cậu, tôi nhớ ba năm trước, khi cậu dắt người trở về sau khi làm nhiện vụ ở Bắc Phi, cậu có nói mình đã gặp phải một cao thủ tàng hình ở đó?”

“Đúng vậy đó!”

Nhắc đến sự việc ba năm trước, Sử Nam Bắc lập tức tỏ ra rất phấn khích, lập tức hăng hái hẳn lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc đó không phải các anh không tin sao, còn nói tôi chém gió”.

“Tôi thề với trời, khi đó tôi thật sự đã gặp được một cao thủ tàng hình, nếu không tôi cũng không thể khoác lác thế được”.

“Chuyện đó thực sự rất quỷ dị, một người sống sờ sờ đang đứng trước mặt tôi, khi tôi xông tới, đột nhiên biến mất, sau đó lại bỗng xuất hiện phía sau đâm tôi một cái”.

“Cũng may tôi da dày, nếu không đã ngỏm rồi. Cũng may thằng cha đó mặc dù có thể tàng hình, nhưng năng lực chiến đấu vẫn còn kém lắm. Cuối cùng tôi đã chớp lấy cơ hội và giết chết hắn”.

“Sau khi quay lại tôi kể mà mọi người không tin. Tôi vẫn luôn ghi nhớ chuyện này, mấy năm nay vẫn đang không ngừng tìm hiểu thuật tàng hình”.

“Hơn một năm trước, tôi vô tình nhìn thấy một nghệ sĩ biểu diễn ảo thuật trên đường phố Nam Dương”.

“Người đó cũng biểu diễn khả năng tàng hình trước mặt mọi người, hơn nữa không nhìn ra bất cứ sai sót nào”.

“Sau đó tôi đã tới tìm anh ta. Lúc đầu anh ta không chịu nói, nhưng khi bị tôi đấm cho một trận, anh ta đã tiết lộ sự thật với tôi”.

“Anh ta nói bản thân anh ta cũng không biết nguyên nhân, hồi nhỏ có một lần, thứ trong đũng quần anh ta đã vô tình bị một con chó cắn, chuyện đó khiến anh ta suýt chết”.

“Sau khi vết thương được chữa lành, có lần anh ta vô tình nín thở khi đang soi gương, đột nhiên phát hiện bản thân đã biến mất”.

“Nhưng mỗi lần chỉ có thể biến mất vài giây, vài tiếng sau mới lại có thể biến mất thêm vài giây nữa được, cũng không có tác dụng gì, sau này anh ta chạy ra đường kiếm sống bằng nghề ảo thuật tàng hình này”.

“Tôi nhìn thì thấy có vẻ không giống nói dối lắm, vì vậy tôi đã kiểm tra cơ thể của anh ta một cách cẩn thận và phát hiển ra thằng nhãi này không ngờ cũng là một thể chất đột biến”.

“Chỉ là gen đột biến của anh ta rất yếu. Theo ước tính, đây là lý do vì sao anh ta chỉ có thể biến mất trong vài giây”.

“Từ sau đó, tôi đã có thể đoán được trên đời này, trong số những thể chất đột biến hiếm thấy, rất có thể có cơ thể có tố chất tàng hình”.

“Nhưng tiền đề của việc tu luyện loại bí thuật này chính là phải trở thành thái giám. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, cũng chưa từng gặp được thêm người nào có thể tàng hình nữa”.

“Đại ca, tôi thề với trời, tôi thật sự không nói dối. Khi đó tôi thật sự đã gặp phải một người biết thuật tàng hình!”

Nhìn vẻ mặt kích động của Sử Nam Bắc, Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu: “Hình như tôi cũng gặp một người biết thuật tàng hình rồi”.

Nói xong, anh lấy hai tấm ảnh chụp từ camera giám sát trong điện thoại di động của mình ra đưa cho Sử Nam Bắc xem.

“Đúng đúng đúng, chính là như vậy!”

Sử Nam Bắc nhìn thoáng qua bóng ma trong hai bức ảnh chụp màn hình: “Khi đó thằng nhãi đó ẩn thân, cũng không phải là vô hình hoàn toàn, vẫn có ảo ảnh trong không khí, giống hệt như bóng ma này. Đại ca, người này giờ đang ở đâu. Tôi nhất định phải giải quyết bí ẩn đã ám ảnh tôi nhiều năm qua”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: “Hiện giờ cũng chưa rõ, chỉ biết rằng người này rất có thể hiện nay đang ở Giang Bắc”.

“Chuyện này tạm thời cậu đừng nói gì hết, chiếc chày kim cương này phải trông chừng cho kỹ, tốt nhất là lúc nào cũng mang theo bên người, sau này để tâm nhiều hơn chút, người đó rất có thể vì chiếc chày kim cương này mà tới tìm cậu đấy”.

Sử Nam Bắc nghe xong vội vàng đeo chiếc chày kim cương vào cổ, hưng phấn nói: “Chết tiệt, thế tôi phải cất thứ này đi, đợi thằng nhãi đó tới tìm tôi, bí ẩn này chưa được giải quyết ngày nào là tôi không yên ngày đó!”

Sau khi quay về nhà, Diệp Vĩnh Khang lại mở bài đăng của Tiểu Bạch Long ra, nhưng đối phương vẫn bặt vô âm tín.

Mặc dù hiện tại vẫn chưa có bằng chứng xác thực, nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể khẳng định rằng vấn đề này chắc chắn có mối liên hệ chặt chẽ không thể tách rời với Giáo phái áo đỏ.

Hơn nữa, lần này ba người này tới đây rất có thể là nhắm vào mình!

Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ vấn đề này cả ngày, cho đến buổi tối khi Hạ Huyền Trúc đi làm về, tạm thời gác lại chuyện này sang một bên, cùng vợ trò chuyện cười nói.

Cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, Diệp Vĩnh Khang cũng không muốn thấy Hạ Huyền Trúc lo lắng cho mình.

Sáng sớm.

Hầu hết những người bình thường về cơ bản đều đang ngủ lúc này.

Nhưng đối với những người thích cuộc sống về đêm, đây là thời điểm bắt đầu một ngày.

Hoàng Thử Lang được công nhận là ‘đại ca’ của thế giới ngầm ở Giang Bắc, đồng thời cũng là một kẻ thích sống về đêm.

Mỗi khi đêm đến, Hoàng Thử Lang sẽ khoác lên mình chiếc gile màu đỏ sẫm yêu thích của mình, chiếc quần tây đen, đôi giày thể thao màu trắng như tuyết, hơn nữa còn chăm chút cho cái đầu đinh bóng loáng của mình, sau đó sẽ đi vận động ở một hộp đêm.

Theo cách nói của hắn, bóng đêm luôn khiến người ta nảy sinh cảm hứng. Mỗi ngày hắn đều lượn khắp các hộp đêm lớn, thực ra là muốn tìm đối tượng để tiến hành tìm hiểu sâu hơn về cuộc sống.

Nhưng cụ thể có tìm hiểu về cuộc sống hay không thì không rõ, dù sao mỗi đêm việc hắn thích làm nhất là chạy tới hộp đêm tán gái.

Là ‘đại ca’ được công nhận trong giới giang hồ ngầm ở Giang Bắc, thân phận, địa vị, tiền hắn đều không thiếu. Nếu hắn cần thì có thể bắt được rất nhiều cô em xinh tươi.

Nhưng hắn có sở thích đặc biệt của riêng mình, hắn không bao giờ chạm vào phụ nữ địa phương, cho dù đối phương có xinh đẹp đến đâu, hắn cũng không hứng thú.

Bởi vì hắn hiểu rằng những người phụ nữ này đều nhắm vào thân phận và địa vị của hắn chứ không phải vì sức hấp dẫn của hắn.

Hoàng Thử Lang không thích những người phụ nữ thô tục này, hắn muốn một người phụ nữ có thể hiểu được tâm hồn hắn.

Vì vậy hắn đặt mục tiêu vào những người từ nơi khác tới, nhưng người này không biết hắn có thân phận gì, hắn có thể tiếp cận họ như một người bình thường.

Đêm đó Hoàng Thử Lang đến liên tiếp ba hộp đêm nhưng không tìm được đối tượng thích hợp, phụ nữ từ nơi khác đến có khá nhiều nhưng Hoàng Thử Lang cũng kén chọn lắm chứ ấy tưởng đùa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom