Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 612: Thế giới này rất công bằng
“Kiều Tử Phi, cậu im miệng cho tôi!”
Một thủ lĩnh nhỏ của đội hộ vệ nhà họ Kiều nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu hại chết gia chủ, còn lừa chúng tôi, suýt chút nữa trở thành đồng phạm với cậu. Hôm nay, chúng tôi phải báo thù cho gia chủ!”
Đội hộ vệ nhà họ Kiều tuyệt đối trung thành với gia chủ quá cổ, bây giờ sự thật đã sáng tỏ, bọn họ làm sao có thể tha cho Kiều Tử Phi được?
“Các người đừng qua đây, tôi là cậu chủ nhà họ Kiều đấy…”
Kiều Tử Phi chưa kịp nói xong, một con dao bằng thép sáng chói đã chém về phía đầu hắn, Kiều Tử Phi cũng luyện chút võ thuật, vô thức nắm lấy cổ tay cầm dao của đối phương.
Nhưng đúng lúc này, vô vàn con dao thép ở xung quanh chém về phía hắn như những hạt mưa dày đặc.
Trong vòng chưa đầy một phút, Kiều Tử Phi đã bị cơn phẫn nộ của đội hộ vệ nhà họ Kiều chặt ra thành trăm mảnh!
“Cô chủ, chúng tôi đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ, tình nguyện chịu sự trừng phạt của cô chủ!”
Một nhóm hộ vệ của nhà họ Kiều quỳ gối trước mặt Kiều Tử Huyên với những con dao thép đẫm máu.
Kiều Tử Huyên nhẹ giọng nói: “Thôi bỏ đi, các anh cũng là bị lừa. Đứng dậy hết đi, chuyện này không tiếp tục truy cứu nữa”.
“Cảm ơn cô chủ, sau này tôi thề chết đi theo cô chủ, nguyện ý hết lòng vì cô chủ!”
Đội hộ vệ của nhà họ Kiều đồng thanh đáp lại, vừa cảm thấy tội lỗi, vừa cảm thấy biết ơn Kiều Tử Huyên.
Mấy người hộ vệ của nhà họ Kiều nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu, lớn tiếng nói: “Cô chủ, nhà họ Kiều không thể một ngày không có chủ, đội hộ vệ nhà họ Kiều chúng tôi muốn tôn cô chủ lên làm gia chủ mới của nhà họ Kiều!”
Những người khác của nhà họ Kiều cũng bày tỏ rõ lập trường, nhanh chóng phụ họa theo: “Đúng vậy, Tử Huyên, nhà họ Kiều bây giờ cần cháu dẫn dắt!”
Trước những lời thỉnh cầu của mọi người, Kiều Tử Huyên không hề tỏ ra kênh kiệu, nói: “Nếu mọi người đã tin tưởng tôi, vậy thì tôi sẽ cố gắng làm tốt phần việc của mình”.
“Vị trí gia chủ này, từ hôm nay tôi sẽ ngồi vào, nhưng tôi phải nói những lời khó nghe trước. Nếu như mọi người đã lựa chọn tôi làm gia chủ, sau này làm làm việc dựa theo quy tắc của tôi!”
“Ai dám có tâm tư riêng thì tôi sẽ không hiền như bố tôi đâu”.
Vừa nói Kiều Tử Huyên vừa quay về phía nhóm tầng lớp thượng hưu Ninh Bắc tới tham gia tang lễ đứng đằng sau cô ta, nói: “Các vị tiền bối, các vị bằng hữu. Hôm nay nhà họ Kiều xảy ra những chuyện này cũng là do nhà họ Kiều gia môn bất hạnh, mong các vị đừng cười”.
“Kinh nghiệm của tôi còn rất ít, sau này nếu như có gì sai sót mong các vị chỉ bảo thêm. Tử Huyên tôi ở đây cám ơn các vị trước!”
Nói xong Kiều Tử Huyên cúi đầu một cái thật sâu với tất cả mọi người.
“Ôi chao, Từ Huyên à, cháu nói gì thế. Bọn ta biết cháu từ hồi bé tí đến giờ, còn có thể không tin cháu được sao?”
“Yên tâm đi, sau này có gì cần giúp đỡ, đừng có ngại ngần với bác làm gì!”
Một nhóm người lần lượt lên tiếng.
Diệp Vĩnh Khang đứng cách đó không xa cũng khẽ gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Kiều Tử Huyên thật sự là một người phụ nữ phi thường, cô ta luôn bình tĩnh khi gặp khó khăn, và chỉ với một vài câu nói, cô ta đã có thể củng cố vị trí gia chủ của mình.
“Sử Đông Bắc, mẹ kiếp cậu đang nhìn cái quái gì vậy, mau chóng giải tán các anh em đi!”
Diệp Vĩnh Khang thấy Sử Nam Bắc đang nhìn chằm chằm vào cơ thể đầy đặn của Kiều Tử Huyên liền lập tức đá mạnh một cái vào mông thằng cha này.
“Đại ca, anh lại gọi nhầm tên tôi rồi, tôi là Sử Nam Bắc, không phải Sử Đông Tây”.
Sử Nam Bắc hậm hực xoa mông nói: “Giải tán luôn á, mãi mới được chuyến tới thành phố lớn, cho tôi chơi ở đây thêm vài ngày đi”.
“Khốn kiếp, mau lên, ngứa ngáy lắm rồi đúng không hả, lời của tôi mà cậu dám không nghe theo sao?”
Diệp Vĩnh Khang giơ nắm đấm lên, khiến cho Sử Nam Bắc sợ mất mật, đành phải nhanh chóng giải tán các anh em trong hội Thiên Diệt đi.
Diệp Vĩnh Khang cũng lặng lẽ rời đi, chuyện này coi như giải quyết xong hoàn toàn rồi, những chuyện tiếp theo không cần anh bận tâm nữa.
Sau khi Kiều Tử Huyên giải quyết xong chuyện ở đó thì trời đã tối rồi.
“Về gấp vậy à, hay là ở đây chơi thêm vài ngày nữa”.
Kiều Tử Huyên đích thân lái xe đưa Diệp Vĩnh Khang ra sân bay.
“Bên kia còn nhiều việc lắm, phải về gấp thôi. Lần sau có thời gian rảnh tôi nhất định sẽ tới Ninh Bắc thăm cô, cô không có việc bận thì có thể tới Giang Bắc chơi”.
Diệp Vĩnh Khang ngồi ở ghế phụ lái, nhìn Kiều Tử Huyên sắc mặt bình thản, khẽ thở dài nói: “Có lúc tôi thật sự bái phục cô đấy, xảy ra chuyện như vậy, đổi thành người khác thì đã suy sụp rồi”.
Kiều Tử Huyên lại cười khổ nói: “Ý của anh là cảm thấy tôi là động vật máu lạnh, trái tim sắt đá, vô tình vô nghĩa đúng không?”
“Không phải, tôi không có ý đó…”
“Anh không cần giải thích, tôi không có ý trách anh”.
Kiều Tử Huyên khẽ thở dài nói: “Vô tâm, cứng rắn, máu lạnh, những từ ngữ này đôi khi không mang nghĩa xúc phạm”.
“Ví dụ như tôi, trưởng công chúa xinh đẹp nhà họ Kiều, xinh đẹp mỹ miều được nhiều người ngưỡng mộ, từ khi sinh ra đã được ngậm thìa vàng, xuất phát điểm của tôi là đỉnh cao mà hầu hết mọi người phấn đấu cả đời cũng không đạt được”.
“Nhưng thế giới này luôn công bằng, đạt được một số thứ thì phải trả giá bằng cách mất đi một số thứ”.
“Nếu như đổi lại là người bình thường, gặp phải những chuyện này, có thể khóc thật to, có thể vò đầu bứt tai, có thể say xỉn, dùng nhiều cách để trút bỏ cảm xúc của mình”.
“Nhưng tôi thì không thể. Nhà họ Kiều loạn lạc, bên ngoài nhìn có vẻ bình lặng nhưng thực tế trong lòng đang trào dâng, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của tôi”.
“Sơ ý một chút, có lẽ kết quả cũng không khá hơn Kiều Tử Phi là bao, vì vậy tôi phải tỏ ra vô tình, tỏ ra máu lạnh, chỉ có như vậy, những người đó mới không dám hành động hấp tấp”.
“Tôi có được sự giàu có, nổi tiếng, ngoại hình mà người người ghen tị. Tôi tốt nghiệp một trường danh tiếng, sinh ra trong một gia đình giàu có, và bây giờ tôi là gia chủ của nhà họ Kiều danh tiếng lẫy lừng”.
“Nhưng tôi lại không có tư cách để bộc lộ cảm xúc như một người bình thường. Tôi không thể quá vui mừng, càng không thể qua đau thương, ít nhất là không được thể hiện ra ngoài mặt”.
“Bởi vì đối với một người như tôi, bất kỳ cảm xúc nào cũng có thể trở thành nhược điểm chí mạng!”
“Tôi có mọi thứ mà người bình thường khao khát, nhưng tôi lại mất đi tư cách thể hiện cảm xúc. Có lúc thấy chuyện này thật nực cười”.
Khi Kiều Tử Huyên nói những lời này, cô ta nói một cách chậm rãi, như thể đang kể một câu chuyện bình thường.
Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang lại cảm thấy trong lòng chua xót, bởi vì anh có thể cảm nhận được, những lời lẽ tưởng chừng như bình thường này, phía sau lại ẩn chứa một linh hồn đầy vết sẹo.
“Ít nhất trước mặt tôi cô không cần phải như vậy”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Kiều Tử Huyên cười nói: “Nên khóc thì cứ khóc, nên cười thì cứ cười. Tôi nhất định sẽ giúp cô giữ bí mật. Nếu như kìm nén cảm xúc quá lâu thì sẽ sinh bệnh đấy”.
Tuy nhiên Kiều Tử Huyên lại nở một nụ cười đặc biệt cay đắng: “Từ nhỏ đến lớn, mặc dù thời gian bố ở bên cạnh tôi rất ít. Nhưng ông ấy rất nuông chiều và yêu thương rôi, dùng mọi cách để bù đắp những gì ông ấy nợ tôi”.
“Thật ra tôi không hề trách ông ấy chút nào, ông ấy là gia chủ nhà họ Kiều, quản lý công ty mấy chục nghìn người, còn phải lãnh đạo nhà họ Kiều, đương nhiên sẽ không có nhiều thời gian ở bên cạnh tôi”.
“Tôi cũng rất hiểu chuyện. Từ nhỏ đến lớn cho dù làm chuyện gì cũng rất nỗ lực, bố tôi luôn cảm thấy rất tự hào vã hãnh diện về tôi, rất nhiều lần ông khen tôi là đứa con gái ngoan ở bên ngoài”.
“Hôm nay sau tang lễ, tôi cố ý tìm một nơi không có người, chuẩn bị khóc một trận thật lớn, nhưng anh có biết xảy ra chuyện gì không?”
Một thủ lĩnh nhỏ của đội hộ vệ nhà họ Kiều nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu hại chết gia chủ, còn lừa chúng tôi, suýt chút nữa trở thành đồng phạm với cậu. Hôm nay, chúng tôi phải báo thù cho gia chủ!”
Đội hộ vệ nhà họ Kiều tuyệt đối trung thành với gia chủ quá cổ, bây giờ sự thật đã sáng tỏ, bọn họ làm sao có thể tha cho Kiều Tử Phi được?
“Các người đừng qua đây, tôi là cậu chủ nhà họ Kiều đấy…”
Kiều Tử Phi chưa kịp nói xong, một con dao bằng thép sáng chói đã chém về phía đầu hắn, Kiều Tử Phi cũng luyện chút võ thuật, vô thức nắm lấy cổ tay cầm dao của đối phương.
Nhưng đúng lúc này, vô vàn con dao thép ở xung quanh chém về phía hắn như những hạt mưa dày đặc.
Trong vòng chưa đầy một phút, Kiều Tử Phi đã bị cơn phẫn nộ của đội hộ vệ nhà họ Kiều chặt ra thành trăm mảnh!
“Cô chủ, chúng tôi đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ, tình nguyện chịu sự trừng phạt của cô chủ!”
Một nhóm hộ vệ của nhà họ Kiều quỳ gối trước mặt Kiều Tử Huyên với những con dao thép đẫm máu.
Kiều Tử Huyên nhẹ giọng nói: “Thôi bỏ đi, các anh cũng là bị lừa. Đứng dậy hết đi, chuyện này không tiếp tục truy cứu nữa”.
“Cảm ơn cô chủ, sau này tôi thề chết đi theo cô chủ, nguyện ý hết lòng vì cô chủ!”
Đội hộ vệ của nhà họ Kiều đồng thanh đáp lại, vừa cảm thấy tội lỗi, vừa cảm thấy biết ơn Kiều Tử Huyên.
Mấy người hộ vệ của nhà họ Kiều nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu, lớn tiếng nói: “Cô chủ, nhà họ Kiều không thể một ngày không có chủ, đội hộ vệ nhà họ Kiều chúng tôi muốn tôn cô chủ lên làm gia chủ mới của nhà họ Kiều!”
Những người khác của nhà họ Kiều cũng bày tỏ rõ lập trường, nhanh chóng phụ họa theo: “Đúng vậy, Tử Huyên, nhà họ Kiều bây giờ cần cháu dẫn dắt!”
Trước những lời thỉnh cầu của mọi người, Kiều Tử Huyên không hề tỏ ra kênh kiệu, nói: “Nếu mọi người đã tin tưởng tôi, vậy thì tôi sẽ cố gắng làm tốt phần việc của mình”.
“Vị trí gia chủ này, từ hôm nay tôi sẽ ngồi vào, nhưng tôi phải nói những lời khó nghe trước. Nếu như mọi người đã lựa chọn tôi làm gia chủ, sau này làm làm việc dựa theo quy tắc của tôi!”
“Ai dám có tâm tư riêng thì tôi sẽ không hiền như bố tôi đâu”.
Vừa nói Kiều Tử Huyên vừa quay về phía nhóm tầng lớp thượng hưu Ninh Bắc tới tham gia tang lễ đứng đằng sau cô ta, nói: “Các vị tiền bối, các vị bằng hữu. Hôm nay nhà họ Kiều xảy ra những chuyện này cũng là do nhà họ Kiều gia môn bất hạnh, mong các vị đừng cười”.
“Kinh nghiệm của tôi còn rất ít, sau này nếu như có gì sai sót mong các vị chỉ bảo thêm. Tử Huyên tôi ở đây cám ơn các vị trước!”
Nói xong Kiều Tử Huyên cúi đầu một cái thật sâu với tất cả mọi người.
“Ôi chao, Từ Huyên à, cháu nói gì thế. Bọn ta biết cháu từ hồi bé tí đến giờ, còn có thể không tin cháu được sao?”
“Yên tâm đi, sau này có gì cần giúp đỡ, đừng có ngại ngần với bác làm gì!”
Một nhóm người lần lượt lên tiếng.
Diệp Vĩnh Khang đứng cách đó không xa cũng khẽ gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Kiều Tử Huyên thật sự là một người phụ nữ phi thường, cô ta luôn bình tĩnh khi gặp khó khăn, và chỉ với một vài câu nói, cô ta đã có thể củng cố vị trí gia chủ của mình.
“Sử Đông Bắc, mẹ kiếp cậu đang nhìn cái quái gì vậy, mau chóng giải tán các anh em đi!”
Diệp Vĩnh Khang thấy Sử Nam Bắc đang nhìn chằm chằm vào cơ thể đầy đặn của Kiều Tử Huyên liền lập tức đá mạnh một cái vào mông thằng cha này.
“Đại ca, anh lại gọi nhầm tên tôi rồi, tôi là Sử Nam Bắc, không phải Sử Đông Tây”.
Sử Nam Bắc hậm hực xoa mông nói: “Giải tán luôn á, mãi mới được chuyến tới thành phố lớn, cho tôi chơi ở đây thêm vài ngày đi”.
“Khốn kiếp, mau lên, ngứa ngáy lắm rồi đúng không hả, lời của tôi mà cậu dám không nghe theo sao?”
Diệp Vĩnh Khang giơ nắm đấm lên, khiến cho Sử Nam Bắc sợ mất mật, đành phải nhanh chóng giải tán các anh em trong hội Thiên Diệt đi.
Diệp Vĩnh Khang cũng lặng lẽ rời đi, chuyện này coi như giải quyết xong hoàn toàn rồi, những chuyện tiếp theo không cần anh bận tâm nữa.
Sau khi Kiều Tử Huyên giải quyết xong chuyện ở đó thì trời đã tối rồi.
“Về gấp vậy à, hay là ở đây chơi thêm vài ngày nữa”.
Kiều Tử Huyên đích thân lái xe đưa Diệp Vĩnh Khang ra sân bay.
“Bên kia còn nhiều việc lắm, phải về gấp thôi. Lần sau có thời gian rảnh tôi nhất định sẽ tới Ninh Bắc thăm cô, cô không có việc bận thì có thể tới Giang Bắc chơi”.
Diệp Vĩnh Khang ngồi ở ghế phụ lái, nhìn Kiều Tử Huyên sắc mặt bình thản, khẽ thở dài nói: “Có lúc tôi thật sự bái phục cô đấy, xảy ra chuyện như vậy, đổi thành người khác thì đã suy sụp rồi”.
Kiều Tử Huyên lại cười khổ nói: “Ý của anh là cảm thấy tôi là động vật máu lạnh, trái tim sắt đá, vô tình vô nghĩa đúng không?”
“Không phải, tôi không có ý đó…”
“Anh không cần giải thích, tôi không có ý trách anh”.
Kiều Tử Huyên khẽ thở dài nói: “Vô tâm, cứng rắn, máu lạnh, những từ ngữ này đôi khi không mang nghĩa xúc phạm”.
“Ví dụ như tôi, trưởng công chúa xinh đẹp nhà họ Kiều, xinh đẹp mỹ miều được nhiều người ngưỡng mộ, từ khi sinh ra đã được ngậm thìa vàng, xuất phát điểm của tôi là đỉnh cao mà hầu hết mọi người phấn đấu cả đời cũng không đạt được”.
“Nhưng thế giới này luôn công bằng, đạt được một số thứ thì phải trả giá bằng cách mất đi một số thứ”.
“Nếu như đổi lại là người bình thường, gặp phải những chuyện này, có thể khóc thật to, có thể vò đầu bứt tai, có thể say xỉn, dùng nhiều cách để trút bỏ cảm xúc của mình”.
“Nhưng tôi thì không thể. Nhà họ Kiều loạn lạc, bên ngoài nhìn có vẻ bình lặng nhưng thực tế trong lòng đang trào dâng, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của tôi”.
“Sơ ý một chút, có lẽ kết quả cũng không khá hơn Kiều Tử Phi là bao, vì vậy tôi phải tỏ ra vô tình, tỏ ra máu lạnh, chỉ có như vậy, những người đó mới không dám hành động hấp tấp”.
“Tôi có được sự giàu có, nổi tiếng, ngoại hình mà người người ghen tị. Tôi tốt nghiệp một trường danh tiếng, sinh ra trong một gia đình giàu có, và bây giờ tôi là gia chủ của nhà họ Kiều danh tiếng lẫy lừng”.
“Nhưng tôi lại không có tư cách để bộc lộ cảm xúc như một người bình thường. Tôi không thể quá vui mừng, càng không thể qua đau thương, ít nhất là không được thể hiện ra ngoài mặt”.
“Bởi vì đối với một người như tôi, bất kỳ cảm xúc nào cũng có thể trở thành nhược điểm chí mạng!”
“Tôi có mọi thứ mà người bình thường khao khát, nhưng tôi lại mất đi tư cách thể hiện cảm xúc. Có lúc thấy chuyện này thật nực cười”.
Khi Kiều Tử Huyên nói những lời này, cô ta nói một cách chậm rãi, như thể đang kể một câu chuyện bình thường.
Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang lại cảm thấy trong lòng chua xót, bởi vì anh có thể cảm nhận được, những lời lẽ tưởng chừng như bình thường này, phía sau lại ẩn chứa một linh hồn đầy vết sẹo.
“Ít nhất trước mặt tôi cô không cần phải như vậy”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Kiều Tử Huyên cười nói: “Nên khóc thì cứ khóc, nên cười thì cứ cười. Tôi nhất định sẽ giúp cô giữ bí mật. Nếu như kìm nén cảm xúc quá lâu thì sẽ sinh bệnh đấy”.
Tuy nhiên Kiều Tử Huyên lại nở một nụ cười đặc biệt cay đắng: “Từ nhỏ đến lớn, mặc dù thời gian bố ở bên cạnh tôi rất ít. Nhưng ông ấy rất nuông chiều và yêu thương rôi, dùng mọi cách để bù đắp những gì ông ấy nợ tôi”.
“Thật ra tôi không hề trách ông ấy chút nào, ông ấy là gia chủ nhà họ Kiều, quản lý công ty mấy chục nghìn người, còn phải lãnh đạo nhà họ Kiều, đương nhiên sẽ không có nhiều thời gian ở bên cạnh tôi”.
“Tôi cũng rất hiểu chuyện. Từ nhỏ đến lớn cho dù làm chuyện gì cũng rất nỗ lực, bố tôi luôn cảm thấy rất tự hào vã hãnh diện về tôi, rất nhiều lần ông khen tôi là đứa con gái ngoan ở bên ngoài”.
“Hôm nay sau tang lễ, tôi cố ý tìm một nơi không có người, chuẩn bị khóc một trận thật lớn, nhưng anh có biết xảy ra chuyện gì không?”
Bình luận facebook