Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 616: Hoàng Thử Lang cảm thấy ghê tởm
Nụ cười của người phụ nữ mặc váy đỏ suýt thì khiến Hoàng Thử Lang tan chảy tại chỗ.
“Đúng rồi, nhà anh có nuôi một con mèo rất đặc biệt, biết nhào lộn, anh thấy giờ vẫn còn sớm, chi bằng em theo anh về nhà, anh bảo con mèo đó lộn nhào cho em xem, thú vị lắm đấy”.
Mặc dù lúc này Hoàng Thử Lang chỉ hận không thể bổ nhào thẳng tới, thế nhưng sâu bên trong lòng hắn vẫn giữ vững giới hạn mình là một người văn minh.
Người phụ nữ mỉm cười rồi khẽ gật đầu.
Hoàng Thử Lang chậm rãi đứng dậy, rất phong độ làm một động tác tay tỏ ý mời người phụ nữ kia, nở một nụ cười tự mình cho rằng rất biết kiềm chế, không hề nóng vội một chút nào.
Chỉ có điều trong khoảnh khắc đó, máu mũi của hắn cứ thế chảy ra.
“Dạo này… hơi nóng trong người, hơn nữa anh tin rằng một người phụ nữ xinh đẹp như em nhất định sẽ không để tâm tới những chi tiết bé xíu này đúng không?”
Trong lòng Hoàng Thử Lang đang hoang mang cực độ, thế nhưng vẫn cố nở một nụ cười.
Người phụ nữ không hề lộ ra vẻ khinh thường hay ghét bỏ gì mà chỉ rút ra hai tờ khăn giấy, mỉm cười đưa cho Hoàng Thử Lang.
Thế là máu mũi của Hoàng Thử Lang lại càng chảy ra nhiều hơn.
May là giống như những gì mà Hoàng Thử Lang vừa nói, người đẹp mặc váy đỏ quốc sắc thiên hương này dường như không phải là kiểu người để tâm tới mấy chi tiết nhỏ nhặt này.
Cô ta không vì chuyện ngoài ý muốn này của Hoàng Thử Lang mà ghét bỏ hắn, ngược lại còn cực kỳ ngoan ngoãn ngồi lên trên xe của Hoàng Thử Lang, không chút phản kháng đi theo Hoàng Thử Lang vào trong ngôi nhà xa hoa của hắn.
“Đây chính là nhà của anh, sao nào, cũng không tệ nhỉ”.
Hoàng Thử Lang vô cùng tự hào dẫn người phụ nữ mặc váy đỏ vào trong ngôi nhà xa hoa được bài trí cực kỳ nguy nga lộng lẫy của mình.
“Đừng nhìn nơi này chỗ nào cũng là vàng bạc châu báu, kỳ thực anh không hề thích chút nào, bản thân anh lại thích những thứ trông lịch sự tao nhã một chút”.
Hoàng Thử Lang chỉ vào bức thư pháp đang treo trong phòng khách, giới thiệu: “Bức tranh chữ này là anh xin được của một ông lão”.
“Phong cách thư pháp của ông ấy chỉ phù hợp với thị hiếu của số ít người, thế nhưng anh lại cực kỳ thích phong cách thanh cao thoát tục, khác xa với phong vị thấp kém bên trong thư pháp của ông ấy”.
Người phụ nữ mặc váy đỏ ngẩng đầu lên, nhìn thấy tác phẩm thư pháp viết ba chữ “Phát Đại Tài” thì không khỏi kinh ngạc.
“Đúng rồi, đặc sắc trong nhà anh không chỉ có thế thôi đâu, đặc biệt nhất là phòng ngủ của anh, cực kỳ cực kỳ đặc biệt, đi, anh dẫn em đi tham quan”.
Hoàng Thử Lang vội vàng kéo tay người phụ nữ mặc váy đỏ vào bên trong phòng ngủ.
“Cục cưng à, điều hoà nhà anh để nhiệt độ hơi cao, em có thấy nóng không, nếu như nóng thì có thể cởi bỏ váy ra, nào, anh giúp em, ôi chao, đồ hư ạ, lại còn xấu hổ nữa, ha ha ha”.
Khoảng chừng một phút sau, bên trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng thét rất lớn.
“Mẹ kiếp, cô… cô…cô…”
Hoàng Thử Lang mặc một cái quần lót màu đỏ chót, một tay ôm lấy ngực, tay còn lại chỉ vào người phụ nữ mặc váy đỏ, sau đó đột nhiên cảm thấy bên trong dạ dày quặn lại, ôm lấy cái thùng rác bên cạnh rồi nôn thốc nôn tháo.
Chuyện có thể khiến cho Hoàng Thử Lang cảm thấy kinh tởm tới phát nôn nhất định không hề bình thường.
Chỉ vì ban nãy lúc bàn tay hắn mò vào trong váy của đối phương đã chạm phải một thứ tuyệt đối không nên xuất hiện trên người phụ nữ.
Nghĩ tới cảnh tượng ban nãy bản thân đã ôm chầm một người đàn ông mà hôn chùn chụt, luôn miệng cục cưng này cục cưng kia, Hoàng Thử Lang chỉ hận không thể nôn luôn cả mật ra.
Người phụ nữ mặc váy đỏ đứng bên cạnh hứng thú nhìn Hoàng Thử Lang nôn oẹ, cuối cùng cũng lên tiếng: “Lần sau đối đãi với phụ nữ không cần phải vòng vo như vậy, trực tiếp chút là được rồi”.
Giọng nói của gã hết sức trầm khàn, hoàn toàn khác biệt với gương mặt xinh đẹp kia.
Nghe thấy giọng nam thấp ồm ồm, Hoàng Thử Lang lại càng nôn oẹ ác liệt hơn.
“Mẹ kiếp, tên khốn nạn nhà mày dám chơi ông đây!”
Hoàng Thử Lang cảm thấy bản thân đang phải chịu đựng nỗi sỉ nhục quá lớn, cầm lấy một cái gạt tàn trên tủ đầu giường rồi ném mạnh về phía đối phương.
Choang!
Thế nhưng đối phương chỉ khẽ giơ tay lên, cái gạt tàn được làm bằng thuỷ tinh công nghiệp đã vỡ nát ngay giữa không trung.
Hoàng Thử Lang đột nhiên ngừng lại tất cả mọi động tác.
Mặc dù hắn chưa từng luyện võ, nhưng từ bé tới lớn cũng là một tên côn đồ tàn nhẫn, cũng từng gặp một số cao thủ thật sự.
Dựa vào sức mạnh này của đối phương, hắn đã biết nếu như hôm nay hắn cứng rắn, e rằng dù hắn có mất luôn cái mạng này thì cũng chưa chắc đã có thể khiến cho đối phương bị thương.
Lúc này, Hoàng Thử Lang đang cực kỳ hối hận, để tiện “hành sự”, trên đường tới đây hắn còn gửi tin nhắn cho đám đàn em của mình, bảo bọn chúng tới nơi nào cách nhà mình ít nhất ba cây số, ngoài ra còn không được cho bất cứ ai lại gần chỗ này.
Thật ra theo lý thường mà nói thì không cần thiết phải như vậy, Hoàng Thử Lang làm như thế chẳng qua là vì muốn khoe khoang với đám đàn em của hắn về thành ngữ “nhượng bộ lui binh” mà hắn vừa mới học được.
Kết quả lần này giả bộ thành ra lớn chuyện luôn rồi!
Thế nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng là người từng trải sự đời, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, bình thản châm một điếu thuốc rồi nhìn đối phương nói: “Hôm nay ở quán bar tôi có hơi mạo phạm, xin lỗi anh”.
“Chỉ là chuyện này cũng không thể trách tôi hết được, bản năng tìm bạn đời là rất bình thường, có điều nếu chuyện đã vậy, dù anh có giết tôi thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả”.
“Thế này đi, anh nói cho tôi một con số, coi như chúng ta kết bạn với nhau”.
Mặc dù thường ngày Hoàng Thử Lang rất thích ra vẻ, nhưng lại là một người hết sức thông minh, hắn hiểu rất rõ cách giải quyết vấn đề trực tiếp nhất và hiệu quả nhất trên thế giới này chính là tiền.
Thế nhưng đối phương lại chẳng buồn liếc nhìn tờ chi phiếu đó lấy một lần, lên tiếng nói: “Giúp tôi tìm một người”.
“Tìm người?”
Hoàng Thử Lang nghi hoặc hỏi: “Ai?”
Đối phương rút điện thoại ra, mở một tấm ảnh bên trong máy rồi đặt lên trên bàn.
Đây là manh mối mà hai đồng nghiệp của hắn có được khi lần theo con tàu đánh bạc ban đầu, vừa mới gửi tới vào buổi chiều.
Hai đồng nghiệp này đang trên đường trở về, người đàn ông mặc váy đỏ này vốn định đợi họ trở về rồi tính tiếp, thế nhưng không ngờ vào lúc vô ý tới quán bar giải trí lại đụng phải đại ca của thế giới ngầm Giang Bắc.
Mặc dù giáo phái áo đỏ của bọn họ nhất định không thuộc về thế lực giang hồ ngầm, thế nhưng cũng đã không ít lần tiếp xúc với thế lực giang hồ, bọn họ biết rõ người của thế giới ngầm này đôi lúc tìm người còn nhanh hơn cả Cục tuần tra.
Bức ảnh trên màn hình điện thoại là ảnh chụp từ camera giám sát trên con tàu đánh bạc kia, rõ ràng trông rất mờ, chỉ có thể nhìn thấy một nửa gương mặt và một cái bóng lưng.
Thế nhưng Hoàng Thử Lang vừa nhìn đã nhận ra ngay người đó chính là Diệp Vĩnh Khang!
“Bức ảnh này của anh cũng mờ quá đi, tôi làm sao mà nhận ra chứ, có tấm nào rõ hơn một chút không?”
Hoàng Thử Lang cực kỳ thông minh, trên mặt không có chút dấu vết nào cho thấy hắn quen biết người này.
Chỉ có điều người mà hắn đối diện lần này không phải người bình thường.
Người đàn ông mặc váy đỏ này là Lão Tam trong số Ba Ác Ma của giáo phái áo đỏ!
Tu vi trên người đã nhìn rõ mồn một từ lâu, dù Hoàng Thử Lang có che giấu tốt tới đâu thì vẻ quái dị loé lên trong đáy mắt vẫn không thể lọt khỏi mắt của người đàn ông mặc váy đỏ.
Bốp!
Hoàng Thử Lang chỉ cảm thấy ngực mình đột nhiên giống như bị một cái búa nặng đập trúng, cả lồng ngực như muốn rách toạc ra, hắn không khỏi rú lên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu lớn!
Mà người đàn ông mặc váy đỏ lại vẫn ngồi cách hắn ít nhất ba mét, hắn thậm chí còn chẳng nhìn thấy rõ đối phương đã ra tay kiểu gì!
“Nếu như còn nói dối nửa chữ nữa, tôi nhất định sẽ khiến cho anh sống không bằng chết”.
Người đàn ông mặc váy đỏ bình thản lên tiếng.
“Đúng rồi, nhà anh có nuôi một con mèo rất đặc biệt, biết nhào lộn, anh thấy giờ vẫn còn sớm, chi bằng em theo anh về nhà, anh bảo con mèo đó lộn nhào cho em xem, thú vị lắm đấy”.
Mặc dù lúc này Hoàng Thử Lang chỉ hận không thể bổ nhào thẳng tới, thế nhưng sâu bên trong lòng hắn vẫn giữ vững giới hạn mình là một người văn minh.
Người phụ nữ mỉm cười rồi khẽ gật đầu.
Hoàng Thử Lang chậm rãi đứng dậy, rất phong độ làm một động tác tay tỏ ý mời người phụ nữ kia, nở một nụ cười tự mình cho rằng rất biết kiềm chế, không hề nóng vội một chút nào.
Chỉ có điều trong khoảnh khắc đó, máu mũi của hắn cứ thế chảy ra.
“Dạo này… hơi nóng trong người, hơn nữa anh tin rằng một người phụ nữ xinh đẹp như em nhất định sẽ không để tâm tới những chi tiết bé xíu này đúng không?”
Trong lòng Hoàng Thử Lang đang hoang mang cực độ, thế nhưng vẫn cố nở một nụ cười.
Người phụ nữ không hề lộ ra vẻ khinh thường hay ghét bỏ gì mà chỉ rút ra hai tờ khăn giấy, mỉm cười đưa cho Hoàng Thử Lang.
Thế là máu mũi của Hoàng Thử Lang lại càng chảy ra nhiều hơn.
May là giống như những gì mà Hoàng Thử Lang vừa nói, người đẹp mặc váy đỏ quốc sắc thiên hương này dường như không phải là kiểu người để tâm tới mấy chi tiết nhỏ nhặt này.
Cô ta không vì chuyện ngoài ý muốn này của Hoàng Thử Lang mà ghét bỏ hắn, ngược lại còn cực kỳ ngoan ngoãn ngồi lên trên xe của Hoàng Thử Lang, không chút phản kháng đi theo Hoàng Thử Lang vào trong ngôi nhà xa hoa của hắn.
“Đây chính là nhà của anh, sao nào, cũng không tệ nhỉ”.
Hoàng Thử Lang vô cùng tự hào dẫn người phụ nữ mặc váy đỏ vào trong ngôi nhà xa hoa được bài trí cực kỳ nguy nga lộng lẫy của mình.
“Đừng nhìn nơi này chỗ nào cũng là vàng bạc châu báu, kỳ thực anh không hề thích chút nào, bản thân anh lại thích những thứ trông lịch sự tao nhã một chút”.
Hoàng Thử Lang chỉ vào bức thư pháp đang treo trong phòng khách, giới thiệu: “Bức tranh chữ này là anh xin được của một ông lão”.
“Phong cách thư pháp của ông ấy chỉ phù hợp với thị hiếu của số ít người, thế nhưng anh lại cực kỳ thích phong cách thanh cao thoát tục, khác xa với phong vị thấp kém bên trong thư pháp của ông ấy”.
Người phụ nữ mặc váy đỏ ngẩng đầu lên, nhìn thấy tác phẩm thư pháp viết ba chữ “Phát Đại Tài” thì không khỏi kinh ngạc.
“Đúng rồi, đặc sắc trong nhà anh không chỉ có thế thôi đâu, đặc biệt nhất là phòng ngủ của anh, cực kỳ cực kỳ đặc biệt, đi, anh dẫn em đi tham quan”.
Hoàng Thử Lang vội vàng kéo tay người phụ nữ mặc váy đỏ vào bên trong phòng ngủ.
“Cục cưng à, điều hoà nhà anh để nhiệt độ hơi cao, em có thấy nóng không, nếu như nóng thì có thể cởi bỏ váy ra, nào, anh giúp em, ôi chao, đồ hư ạ, lại còn xấu hổ nữa, ha ha ha”.
Khoảng chừng một phút sau, bên trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng thét rất lớn.
“Mẹ kiếp, cô… cô…cô…”
Hoàng Thử Lang mặc một cái quần lót màu đỏ chót, một tay ôm lấy ngực, tay còn lại chỉ vào người phụ nữ mặc váy đỏ, sau đó đột nhiên cảm thấy bên trong dạ dày quặn lại, ôm lấy cái thùng rác bên cạnh rồi nôn thốc nôn tháo.
Chuyện có thể khiến cho Hoàng Thử Lang cảm thấy kinh tởm tới phát nôn nhất định không hề bình thường.
Chỉ vì ban nãy lúc bàn tay hắn mò vào trong váy của đối phương đã chạm phải một thứ tuyệt đối không nên xuất hiện trên người phụ nữ.
Nghĩ tới cảnh tượng ban nãy bản thân đã ôm chầm một người đàn ông mà hôn chùn chụt, luôn miệng cục cưng này cục cưng kia, Hoàng Thử Lang chỉ hận không thể nôn luôn cả mật ra.
Người phụ nữ mặc váy đỏ đứng bên cạnh hứng thú nhìn Hoàng Thử Lang nôn oẹ, cuối cùng cũng lên tiếng: “Lần sau đối đãi với phụ nữ không cần phải vòng vo như vậy, trực tiếp chút là được rồi”.
Giọng nói của gã hết sức trầm khàn, hoàn toàn khác biệt với gương mặt xinh đẹp kia.
Nghe thấy giọng nam thấp ồm ồm, Hoàng Thử Lang lại càng nôn oẹ ác liệt hơn.
“Mẹ kiếp, tên khốn nạn nhà mày dám chơi ông đây!”
Hoàng Thử Lang cảm thấy bản thân đang phải chịu đựng nỗi sỉ nhục quá lớn, cầm lấy một cái gạt tàn trên tủ đầu giường rồi ném mạnh về phía đối phương.
Choang!
Thế nhưng đối phương chỉ khẽ giơ tay lên, cái gạt tàn được làm bằng thuỷ tinh công nghiệp đã vỡ nát ngay giữa không trung.
Hoàng Thử Lang đột nhiên ngừng lại tất cả mọi động tác.
Mặc dù hắn chưa từng luyện võ, nhưng từ bé tới lớn cũng là một tên côn đồ tàn nhẫn, cũng từng gặp một số cao thủ thật sự.
Dựa vào sức mạnh này của đối phương, hắn đã biết nếu như hôm nay hắn cứng rắn, e rằng dù hắn có mất luôn cái mạng này thì cũng chưa chắc đã có thể khiến cho đối phương bị thương.
Lúc này, Hoàng Thử Lang đang cực kỳ hối hận, để tiện “hành sự”, trên đường tới đây hắn còn gửi tin nhắn cho đám đàn em của mình, bảo bọn chúng tới nơi nào cách nhà mình ít nhất ba cây số, ngoài ra còn không được cho bất cứ ai lại gần chỗ này.
Thật ra theo lý thường mà nói thì không cần thiết phải như vậy, Hoàng Thử Lang làm như thế chẳng qua là vì muốn khoe khoang với đám đàn em của hắn về thành ngữ “nhượng bộ lui binh” mà hắn vừa mới học được.
Kết quả lần này giả bộ thành ra lớn chuyện luôn rồi!
Thế nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng là người từng trải sự đời, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, bình thản châm một điếu thuốc rồi nhìn đối phương nói: “Hôm nay ở quán bar tôi có hơi mạo phạm, xin lỗi anh”.
“Chỉ là chuyện này cũng không thể trách tôi hết được, bản năng tìm bạn đời là rất bình thường, có điều nếu chuyện đã vậy, dù anh có giết tôi thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả”.
“Thế này đi, anh nói cho tôi một con số, coi như chúng ta kết bạn với nhau”.
Mặc dù thường ngày Hoàng Thử Lang rất thích ra vẻ, nhưng lại là một người hết sức thông minh, hắn hiểu rất rõ cách giải quyết vấn đề trực tiếp nhất và hiệu quả nhất trên thế giới này chính là tiền.
Thế nhưng đối phương lại chẳng buồn liếc nhìn tờ chi phiếu đó lấy một lần, lên tiếng nói: “Giúp tôi tìm một người”.
“Tìm người?”
Hoàng Thử Lang nghi hoặc hỏi: “Ai?”
Đối phương rút điện thoại ra, mở một tấm ảnh bên trong máy rồi đặt lên trên bàn.
Đây là manh mối mà hai đồng nghiệp của hắn có được khi lần theo con tàu đánh bạc ban đầu, vừa mới gửi tới vào buổi chiều.
Hai đồng nghiệp này đang trên đường trở về, người đàn ông mặc váy đỏ này vốn định đợi họ trở về rồi tính tiếp, thế nhưng không ngờ vào lúc vô ý tới quán bar giải trí lại đụng phải đại ca của thế giới ngầm Giang Bắc.
Mặc dù giáo phái áo đỏ của bọn họ nhất định không thuộc về thế lực giang hồ ngầm, thế nhưng cũng đã không ít lần tiếp xúc với thế lực giang hồ, bọn họ biết rõ người của thế giới ngầm này đôi lúc tìm người còn nhanh hơn cả Cục tuần tra.
Bức ảnh trên màn hình điện thoại là ảnh chụp từ camera giám sát trên con tàu đánh bạc kia, rõ ràng trông rất mờ, chỉ có thể nhìn thấy một nửa gương mặt và một cái bóng lưng.
Thế nhưng Hoàng Thử Lang vừa nhìn đã nhận ra ngay người đó chính là Diệp Vĩnh Khang!
“Bức ảnh này của anh cũng mờ quá đi, tôi làm sao mà nhận ra chứ, có tấm nào rõ hơn một chút không?”
Hoàng Thử Lang cực kỳ thông minh, trên mặt không có chút dấu vết nào cho thấy hắn quen biết người này.
Chỉ có điều người mà hắn đối diện lần này không phải người bình thường.
Người đàn ông mặc váy đỏ này là Lão Tam trong số Ba Ác Ma của giáo phái áo đỏ!
Tu vi trên người đã nhìn rõ mồn một từ lâu, dù Hoàng Thử Lang có che giấu tốt tới đâu thì vẻ quái dị loé lên trong đáy mắt vẫn không thể lọt khỏi mắt của người đàn ông mặc váy đỏ.
Bốp!
Hoàng Thử Lang chỉ cảm thấy ngực mình đột nhiên giống như bị một cái búa nặng đập trúng, cả lồng ngực như muốn rách toạc ra, hắn không khỏi rú lên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu lớn!
Mà người đàn ông mặc váy đỏ lại vẫn ngồi cách hắn ít nhất ba mét, hắn thậm chí còn chẳng nhìn thấy rõ đối phương đã ra tay kiểu gì!
“Nếu như còn nói dối nửa chữ nữa, tôi nhất định sẽ khiến cho anh sống không bằng chết”.
Người đàn ông mặc váy đỏ bình thản lên tiếng.
Bình luận facebook