• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 617: Có quỷ

“Mẹ kiếp, việc gì mà anh phải gấp như thế, nếu như đánh chết tôi thì ai giúp anh đi tìm người?”

Hoàng Thử Lang chỉ cảm thấy cả lồng ngực mình căng ra như thể sắp nổ tung tới nơi: “Có thể nghe tôi nói cho hết câu được không?”

“Tôi chỉ hỏi anh còn có tấm ảnh nào rõ hơn một chút hay không, tôi đã từng nói là tôi không biết hắn chưa?”

“Hai tấm ảnh này nhìn rất giống Diệp Vĩnh Khang, thế nhưng lại mờ như thế, sao tôi có thể khẳng định một trăm phần trăm với anh được đây?”

“Hôm nay có thể làm việc cho cao thủ siêu cấp số một thiên hạ như anh là vinh hạnh của Hoàng Thử Lang tôi”.

“Anh có thể tìm tới tôi, điều đó đã cho tôi đủ thể diện rồi, tôi có thể để khiến chuyện này xảy ra sai sót gì hay sao? Thật đúng là, để tôi xác nhận lại cho tử tế cái đã!”

Hoàng Thử Lang cố gắng chịu đựng cơn đau nơi lồng ngực, cầm hai tấm ảnh lên quan sát tỉ mẩn một hồi, sau đó chậm rãi đứng dậy vừa cầm ảnh vừa tiến lên phía trước.

Người đàn ông mặc váy đỏ nhíu mày, đột nhiên toát ra sát khí cực kỳ sắc bén.

“Anh lại làm sao thế, mọi người đều là người có văn hoá, đừng có động tí là lại bày ra cái vẻ muốn đánh muốn giết!”

Hoàng Thử Lang liếc mắt, nói: “Lẽ nào anh còn sợ tôi chạy mất sao? Hoàng Thử Lang tôi có thể là người như vậy à?”

“Không tin thì anh tới địa bàn giang hồ nghe ngóng thử xem, có ai không biết Hoàng Thử Lang tôi vẫn còn một biệt hiệu nữa là Tiểu Lang Quân thành thật giữ chữ tín?”

“Nếu như tôi đã đồng ý giúp anh xử lý chuyện này thoả đáng, tôi tuyệt đối sẽ không làm hỏng chuyện, tôi chỉ muốn rót cốc nước uống cho đỡ khô cổ thôi, đúng thật là”.

Hoàng Thử Lang vừa nói vừa cúi người lấy một cái cốc bên cạnh rồi rót nước vào, vào lúc đang chuẩn bị uống thì ánh mắt đột nhiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói: “Mẹ kiếp, có đĩa bay!”

Người đàn ông mặc váy đỏ quay đầu lại theo bản năng.

Hoàng Thử Lang cũng gần như cùng lúc giơ tay về phía tay nắm cửa, dùng lực vặn mạnh, mở cửa ra rồi tháo chạy.

Người đàn ông mặc váy đỏ nhìn căn phòng trống rỗng thì không hề nổi giận, khoé môi ngược lại còn nở một nụ cười quái dị như có như không.

“Tên đần, đợi đó cho tao, con mẹ nó, mày vẫn chưa đủ trình đấu với ông mày đâu!”

Hoàng Thử Lang vọt ra khỏi cửa, hết lăn lại bò men theo cầu thang xuống dưới, vừa chạy vừa gào mồm lên.

Có nói thế nào đi nữa, tốt xấu gì thì hắn cũng là “đại ca” trong giới giang hồ Giang Bắc, nhếch nhác tháo chạy như vậy quả thực hơi khó coi, vậy nên mấy lời tàn độc đương nhiên là không thể thiếu.

Soạt!

Vào lúc Hoàng Thử Lang vừa xông tới tầng một, chuẩn bị lao ra khỏi cửa phòng khách thì đột nhiên có cảm giác phía trước loé lên một hư ảnh màu đỏ, tiếp đó cả cơ thể giống như bị một bức tường chặn lại, bị chấn động tới độ bay ngược ra sau tận mấy mét, bộp một tiếng rồi ngồi bệt luôn xuống đất.

Vào lúc hắn nhìn thấy bức “tường” trước mắt thì lập tức sởn cả gai ốc!

“Anh… anh anh anh anh sao…”

Khi thấy người đàn ông mặc váy đỏ vô cớ xuất hiện ngay trước mặt mình, Hoàng Thử Lang thậm chí còn nghi ngờ đối phương có phải anh em song sinh hay không.

Con đường từ trên tầng xuống dưới, hơn nữa bản thân lại còn chạy… không đúng, phải gọi là tốc độ rút lui chiến lược nhanh như vậy, thế nhưng đối phương sao có thể vô cớ xuất hiện trước mặt mình như thế?

“Mẹ kiếp, sau lưng anh! Ultraman tới rồi!”

Hoàng Thử Lang đột nhiên kinh hoảng trừng mắt nhìn người đàn ông mặc váy đỏ rồi gào lên.

Người đàn ông mặc váy đỏ lại quay đầu lại.

Không hề nhìn thấy Ultraman gì, chỉ là lúc quay đầu lại thì Hoàng Thử Lang đã hết lăn rồi bò, lại men theo cầu thang chạy lên trên.

Người đàn ông mặc váy đỏ vẫn không hề tức giận vì bị chơi xỏ hai lần liên tiếp, khoé môi vẫn nở một cụ cười thú vị như có như không.

Hoàng Thử Lang men theo cầu thang điên cuồng chạy lên trên, đi tới hành lang tầng ba của biệt thự, chuẩn bị nhảy xuống qua cửa sổ ở cuối hành lang.

Thế nhưng vào lúc mà hắn vừa tới gần cuối hành lang, trước mắt lại hoa lên thêm lần nữa.

Ngay sau đó, người đàn ông mặc váy đỏ lại xuất hiện ngay trước mặt hắn!

Cả người Hoàng Thử Lang lại đầm đìa mồ hôi lạnh.

Lần này, hắn đã nhìn thấy rất rõ rồi!

Không phải anh em song sinh gì.

Người đàn ông mặc váy đỏ đột ngột xuất hiện trước mặt mình giống như dịch chuyển tức thời!

Sự khiếp sợ quá lớn cũng khiến cho Hoàng Thử Lang nảy sinh mong muốn được sống.

Lần này hắn không hô đĩa bay, cũng không gào lên Ultraman gì nữa.

Mà chỉ biết cắm đầu bỏ chạy.

Hai đầu hành lang đều là cửa sổ, nhảy từ đâu xuống cũng như nhau.

Thế nhưng vào lúc hắn vừa mới quay đầu chạy được hai bước, người đàn ông mặc váy đỏ lại chặn trước mặt hắn thêm lần nữa.

Hai đầu gối của Hoàng Thử Lang mềm nhũn ra, cứ thế ngồi thụp xuống đất.

Người đàn ông mặc váy đỏ cũng không nói gì, chỉ dùng một ánh mắt hết sức kỳ quái nhìn thẳng vào cái tên gian xảo này.

Hoàng Thử Lang ngồi thụp trên mặt đất, hai tay chống trên mặt đất miễn cưỡng dựng thẳng nửa người.

Sau khi đờ đẫn nhìn thẳng vào mắt người đàn ông mặc váy đỏ mấy giây, trong biệt thự đột nhiên vang lên một tiếng thét rất thảm thiết: “Má ơi, quỷ kìa!”

Hoàng Thử Lang tiểu ra quần luôn rồi.

Từ nhỏ hắn đã đã một lên côn đồ đường phố, trộm gà trộm chó đánh lộn đủ kiểu, sau này đi theo bố con nhà họ Tần, thân phận cũng lên như diều gặp gió.

Tự cho rằng bản thân cũng coi như hảo hán lăn lộn ngoài đời đã lâu, máu me cũng chỉ là một thứ quá đỗi bình thường.

Cũng nhìn thấy rất nhiều kẻ còn hung hãn tàn bạo hơn loài dã thú nhiều lần.

Thế nhưng gặp “quỷ” thì vẫn vô cùng khiếp sợ.

“Anh Quỷ này, cả đời Hoàng Thử Lang tôi chưa từng làm chuyện gì hổ thẹn với lòng mình, tôi cũng không động gì đến anh, anh ghẹo tôi để làm gì cơ chứ”.

“Ban nãy trong quán bar tôi cũng chẳng biết anh không phải là người, nếu như biết thân phận của anh sớm hơn, dù có cho tôi cả nghìn lá gan thì tôi cũng không dám động vào anh Quỷ anh đâu!”

“Tôi biết anh có oán khí, thế nhưng oan có đầu nợ có chủ, nếu như anh muốn tôi giúp anh minh oan thì anh cứ việc lên tiếng cho tôi biết”.

“Tôi không thể hiểu hết chuyện của mấy người, thế nhưng trên thế gian này tôi cũng là một người có tiếng nói”.

“Anh Quỷ à, chúng ta gặp được nhau chính là duyên phận, không phải mấy người đều phải để tâm tới nhân quả tuần hoàn gì đó hay sao”.

“Anh nghĩ mà xem, nếu như anh giết chết tôi, vậy thì tôi cũng biến thành ma, tới lúc đó hai chúng ta chỉ có thể vất vưởng bên dưới mà thôi”.

“Chi bằng anh để cho tôi lên trên trước đã, thiếu cái gì thì anh báo mộng cho tôi, tôi nhất định sẽ đốt cho anh, muốn bao nhiêu đốt bấy nhiêu, để cho anh thành tỷ phú cõi âm luôn”.

“Đợi sau khi tôi trăm tuổi, tới lúc đó hai chúng ta có thể cùng hưởng thụ kiếp ma dưới cõi âm, anh nói xem những ngày tháng đó bình yên biết bao nhiêu…”

Người đàn ông mặc váy đỏ khẽ nhíu mày, khi đối phương thao thao bất tuyệt khuyên giải, gã đột nhiên thật sự có cảm giác rất có đạo lý.

“Tôi hỏi anh, người trên tấm ảnh này đang ở đâu?”

Người đàn ông mặc váy đỏ vội vàng trầm giọng cắt đứt chuỗi đạo lý dồn dập của Hoàng Thử Lang, nếu như còn để cho hắn nói tiếp thì không chừng bản thân hắn cũng sẽ tự hoài nghi thân phận của chính mình.

“A?”

Hoàng Thử Lang ngơ ngác, lúc này mới nghĩ ra đối phương tới vì Diệp Vĩnh Khang, vội vàng nói: “Lẽ nào anh Quỷ anh cũng bị kẻ thù không đội trời chung này của tôi hại chết?”

Hoàng Thử Lang đột nhiên đứng phắt dậy, lòng đầy căm phẫn nhe nanh múa vuốt nói: “Mẹ kiếp, sao anh Quỷ không nói chuyện này từ nãy luôn đi!”

“Nếu là chuyện khác thì có thể tôi còn phải cân nhắc lợi hại, nếu như là chuyện này thì dù Hoàng Thử Lang tôi có thịt nát xương tan cũng phải báo mối thù này cho anh!”

“Mẹ kiếp, không ngờ tên này hại tôi chưa đủ mà còn hại cả anh nữa, anh Quỷ anh yên tâm, cứ giao hết chuyện này cho Hoàng Thử Lang tôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom