Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 619: Ôi quỷ
Hoàng Thử Lang nghe xong liền giậm chân mắng chửi: “Mẹ nó, có quỷ!”
Đám đàn em bên cạnh giơ ngón tay cái lên tán dương: “Đúng là anh Hoàng, ngay cả Thái Sơn sụp đổ cũng không mất đi tính hài hước, nhưng khí phách này cũng đủ để chúng ta không sánh kịp”.
Hoàng Thử Lang không muốn phí lời với bọn họ, liền nhìn xung quanh nói: “Vị pháp sư tôi bảo các người mời đến đâu?”
“Ở đây”.
Một tên đàn em dẫn theo một người đàn ông mặc bộ đồ thiên sư đi vào.
Hoàng Thử Lang nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới rồi nghi hoặc hỏi: “Anh có chắc anh là pháp sư không?”
Người đàn ông đó cao lớn thô kệch, mặt mày nanh ác, trên người mặc bộ đồ pháp sư nhàu nhĩ, nhìn thế nào cũng không giống hình tượng thiên sư, mà giống một tên khốn thu phí bảo kê hơn.
“Anh Hoàng, người không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài được, tôi là dựa vào cái này để kiếm ăn đấy”.
Người đàn ông lực lưỡng biết tên thật của Hoàng Thử Lang, nên nhanh chóng cười nịnh nọt.
“Thôi được rồi!”
Hoàng Thử Lang xua tay, ôm tâm trạng còn nước còn tát nói: “Nếu anh có thể giúp tôi thu phục con quỷ trong này thì tôi sẽ cho anh một triệu tệ!”
Người đàn ông lực lưỡng kia trợn tròn mắt: “Anh Hoàng nói thật sao?”
“Đừng phí lời nữa, tôi giống đang đùa à?”
“Cảm ơn, cảm ơn anh Hoàng, tôi sẽ đi bắt quỷ ngay”.
Người đàn ông lực lưỡng nóng lòng chạy nhanh về phía biệt thự, như sợ người khác cướp mất.
Lúc chạy vào sân, đột nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, hắn lấy điện thoại gọi: “Giữ cho tôi phòng bao to nhất và cô em số 8… Chết tiệt, coi thường ai thế hả, lát nữa ông đây sẽ cầm tiền ném vào mặt mày!”
Mắng chửi xong, người đàn ông lực lưỡng mới đi về phía sảnh chính của biệt thự với khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn không phải là người tài cao dũng cảm, càng không phải vì hắn thực sự biết cách bắt quỷ.
Mà là vì từ nhỏ hắn đã phải lăn lộn trong giang hồ, thành thạo trộm gà chó, ăn nhậu, mại dâm, cờ bạc. Hai năm đầu xem vài bộ tiểu thuyết về bói toán trên mạng, sau đó thấy có cơ hội kinh doanh từ nó cho nên mua một bộ đồ thiên sư chín tệ chín rồi khoác lên người.
Sau đó, hắn mở một gian hàng ở “phố quỷ” chuyên bán hương vàng. Rồi dựng lên cho mình một đoạn kinh nghiệm huyền thoại, thay đổi danh tính, trở thành đệ tử truyền kỳ thứ n của một môn phái nào đó, bắt đầu đi lừa đảo.
Không ngờ chỉ dựa vào vài thuật ngữ chuyên môn học được từ những cuốn tiểu thuyết trên mạng, mà đã có thể đánh lừa người khác. Còn có một đám ngu ngốc phụ họa theo, dù không tính là đại phú đại quý, nhưng tốt hơn nhiều so với bọn ăn trộm chó gà, ít nhất cũng không phải liều mạng bị người ta bắt rồi đánh đập.
Sau hai năm làm “thiên sư”, hắn nhận ra một điều rằng trên đời này không có phong thủy, cũng chẳng có ma quỷ nào cả.
Chỉ có lòng người quấy phá mà thôi.
Mặc dù không biết trong ngôi biệt thự này có thứ gì, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng Hoàng Thử Lang đang bị ảo giác, hoặc một hiện tượng bình thường nào đó có thể giải thích được bằng khoa học.
Hắn chỉ cần lên đi dạo một vòng, cố làm ra vẻ thần bí rồi quay lại tư vấn tâm lý cho Hoàng Thử Lang thì một triệu sẽ thuộc về hắn, trên đời này còn chuyện gì tốt hơn như vậy?
Lúc này, bên ngoài biệt thự, ngoại trừ Hoàng Thử Lang, không ai tin rằng bên trong có quỷ.
Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn mê tín phong kiến vậy chứ?
Nếu anh Hoàng đã nói có quỷ thì hắn sẽ giả bộ tin.
So với ma quỷ, bọn họ quan tâm đến việc khiến anh Hoàng hài lòng để có được nhiều lợi ích hơn.
“Anh Diệp, để tên nhãi đó xuống thăm dò trước xem con quỷ đó lợi hại đến đâu rồi chúng ta xử lý. Xe sẽ đỗ bên cạnh, lát nữa chúng ta có thể di chuyển nhanh hơn chút”.
Hoàng Thử Lang nghiêm túc, sẵn sàng chạy bất cứ lúc nào.
Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, mặc dù không tin bên trong có quỷ, nhưng anh cảm thấy để tên kia vào thăm dò trước cũng không sao.
Lúc này, ánh đèn trong biệt thự lúc tỏ lúc mờ, bên trong truyền ra tiếng quát lớn tức giận: “Tôi là đệ tử đời thứ bảy mươi bảy của phái Mao Sơn. Là yêu ma quỷ quái nào dám làm loạn ở đây? Còn không mau hiện thân!”
Người bên ngoài đang rất bình tĩnh, nhưng nghe thấy vậy xong liền sững sờ, lẽ nào bên trong thật sự có ma quỷ sao?
Hoàng Thử Lang vã mồ hôi hột, căng thẳng nuốt nước bọt, lâu lâu liếc nhìn chiếc xe đỗ bên cạnh.
Ngay sau đó, bên trong truyền ra tiếng xô đổ, có vẻ như là một cuộc chiến khá ác liệt.
“Không ngờ tên đó thực sự là cao thủ!”
Hoàng Thử Lang nghe thấy động tĩnh này liền vô cùng căng thẳng.
Lúc này, một giọng nói không thích hợp thời điểm đột nhiên vang lên.
“Chết tiệt, có quỷ thật à?”
Sau đó người đàn ông lực lưỡng hét lớn, cửa sổ kính trên tầng ba vỡ toang, cơ thể của hắn bay ra ngoài rồi rơi xuống đất cùng với một tiếng động mạnh.
Không khí xung quanh lập tức yên lặng.
“Đi xem thử đi”.
Hoàng Thử Lang đẩy một tên đàn em lên trước, người đó run rẩy bước đến chỗ người đàn ông lực lưỡng, vươn tay kiểm tra hơi thở, đột nhiên hét lên rồi quay đầu bỏ chạy.
“Hắn hắn hắn... tắt thở rồi!”
“Hoảng cái gì chứ!”
Hoàng Thử Lang quát lớn: “Tao đã nói mấy lần rồi, không được hoảng loạn, phải bình tĩnh, hiểu chưa?”
Nói xong, Hoàng Thử Lang chạy về phía chiếc xe đang đỗ: “Anh Diệp, trời sắp mưa rồi, chúng ta mau về thu dọn quần áo đi!”
Nhưng khi hắn quay đầu lại, chợt phát hiện ra Diệp Vĩnh Khang không đi theo mà lại chậm rãi đi về phía xác của người đàn ông lực lưỡng.
“Anh Diệp, anh Diệp, anh làm gì vậy, mau về thôi!”
Hoàng Thử Lang sốt ruột giậm chân, định nghiến răng xông lên thì lại thấy Diệp Vĩnh Khang khẽ xua tay ra hiệu đừng lại gần.
Khi đến chỗ thi thể của người đàn ông lực lưỡng, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng ngồi xổm xuống quan sát. Sắc mặt của người đàn ông lực lưỡng rất dữ tợn, tròng mắt trợn tròn, như thể trước lúc chết đã nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ.
Nhưng vết thương chí mạng của hắn là một vết bầm kỳ lạ trên trán.
Vết bầm này to bằng quả trứng cút, màu tím đem, hình dạng giống như giọt nước đọng lại trên mặt đất.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng đưa tay ra sờ thử, quả thực rất mềm mại.
Xương trán dưới vết bầm dập nát do bị lực mạnh đập vào, khiến não vỡ nát mà chết.
Cách chết giống hệt ông chủ quầy bán hàng.
Diệp Vĩnh khang vuốt cằm suy tư một lát, sau đó chậm rãi đứng lên, đi về phía cổng biệt thự.
“Anh Diệp, anh đừng vào!”
Hoàng Thử Lang ở phía sau hét lớn, nhưng lúc này Diệp Vĩnh Khang đã vào biệt thự rồi.
Sảnh lớn vô cùng ngổn ngang, bàn ghế sô đổ.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, nhìn thoáng qua đã biết đây không phải là dấu vết của trận đánh nhau mà là do tên kia tự biến giả thành thật, một mình diễn kịch độc thoại.
Rầm!
Lúc này, cánh cửa biệt thự phía sau đột nhiên đóng sầm lại.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cười, nhặt quả chuối trên bàn lên, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha sang trọng mà Hoàng Thử Lang đã bỏ rất nhiều tiền ra để mua.
Nhàn nhã bắt chéo chân, vừa lột vỏ chuối vừa bình tĩnh nói: “Tôi chính là Diệp Vĩnh Khang mà anh đang tìm, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát đi!”
Đám đàn em bên cạnh giơ ngón tay cái lên tán dương: “Đúng là anh Hoàng, ngay cả Thái Sơn sụp đổ cũng không mất đi tính hài hước, nhưng khí phách này cũng đủ để chúng ta không sánh kịp”.
Hoàng Thử Lang không muốn phí lời với bọn họ, liền nhìn xung quanh nói: “Vị pháp sư tôi bảo các người mời đến đâu?”
“Ở đây”.
Một tên đàn em dẫn theo một người đàn ông mặc bộ đồ thiên sư đi vào.
Hoàng Thử Lang nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới rồi nghi hoặc hỏi: “Anh có chắc anh là pháp sư không?”
Người đàn ông đó cao lớn thô kệch, mặt mày nanh ác, trên người mặc bộ đồ pháp sư nhàu nhĩ, nhìn thế nào cũng không giống hình tượng thiên sư, mà giống một tên khốn thu phí bảo kê hơn.
“Anh Hoàng, người không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài được, tôi là dựa vào cái này để kiếm ăn đấy”.
Người đàn ông lực lưỡng biết tên thật của Hoàng Thử Lang, nên nhanh chóng cười nịnh nọt.
“Thôi được rồi!”
Hoàng Thử Lang xua tay, ôm tâm trạng còn nước còn tát nói: “Nếu anh có thể giúp tôi thu phục con quỷ trong này thì tôi sẽ cho anh một triệu tệ!”
Người đàn ông lực lưỡng kia trợn tròn mắt: “Anh Hoàng nói thật sao?”
“Đừng phí lời nữa, tôi giống đang đùa à?”
“Cảm ơn, cảm ơn anh Hoàng, tôi sẽ đi bắt quỷ ngay”.
Người đàn ông lực lưỡng nóng lòng chạy nhanh về phía biệt thự, như sợ người khác cướp mất.
Lúc chạy vào sân, đột nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, hắn lấy điện thoại gọi: “Giữ cho tôi phòng bao to nhất và cô em số 8… Chết tiệt, coi thường ai thế hả, lát nữa ông đây sẽ cầm tiền ném vào mặt mày!”
Mắng chửi xong, người đàn ông lực lưỡng mới đi về phía sảnh chính của biệt thự với khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn không phải là người tài cao dũng cảm, càng không phải vì hắn thực sự biết cách bắt quỷ.
Mà là vì từ nhỏ hắn đã phải lăn lộn trong giang hồ, thành thạo trộm gà chó, ăn nhậu, mại dâm, cờ bạc. Hai năm đầu xem vài bộ tiểu thuyết về bói toán trên mạng, sau đó thấy có cơ hội kinh doanh từ nó cho nên mua một bộ đồ thiên sư chín tệ chín rồi khoác lên người.
Sau đó, hắn mở một gian hàng ở “phố quỷ” chuyên bán hương vàng. Rồi dựng lên cho mình một đoạn kinh nghiệm huyền thoại, thay đổi danh tính, trở thành đệ tử truyền kỳ thứ n của một môn phái nào đó, bắt đầu đi lừa đảo.
Không ngờ chỉ dựa vào vài thuật ngữ chuyên môn học được từ những cuốn tiểu thuyết trên mạng, mà đã có thể đánh lừa người khác. Còn có một đám ngu ngốc phụ họa theo, dù không tính là đại phú đại quý, nhưng tốt hơn nhiều so với bọn ăn trộm chó gà, ít nhất cũng không phải liều mạng bị người ta bắt rồi đánh đập.
Sau hai năm làm “thiên sư”, hắn nhận ra một điều rằng trên đời này không có phong thủy, cũng chẳng có ma quỷ nào cả.
Chỉ có lòng người quấy phá mà thôi.
Mặc dù không biết trong ngôi biệt thự này có thứ gì, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng Hoàng Thử Lang đang bị ảo giác, hoặc một hiện tượng bình thường nào đó có thể giải thích được bằng khoa học.
Hắn chỉ cần lên đi dạo một vòng, cố làm ra vẻ thần bí rồi quay lại tư vấn tâm lý cho Hoàng Thử Lang thì một triệu sẽ thuộc về hắn, trên đời này còn chuyện gì tốt hơn như vậy?
Lúc này, bên ngoài biệt thự, ngoại trừ Hoàng Thử Lang, không ai tin rằng bên trong có quỷ.
Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn mê tín phong kiến vậy chứ?
Nếu anh Hoàng đã nói có quỷ thì hắn sẽ giả bộ tin.
So với ma quỷ, bọn họ quan tâm đến việc khiến anh Hoàng hài lòng để có được nhiều lợi ích hơn.
“Anh Diệp, để tên nhãi đó xuống thăm dò trước xem con quỷ đó lợi hại đến đâu rồi chúng ta xử lý. Xe sẽ đỗ bên cạnh, lát nữa chúng ta có thể di chuyển nhanh hơn chút”.
Hoàng Thử Lang nghiêm túc, sẵn sàng chạy bất cứ lúc nào.
Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, mặc dù không tin bên trong có quỷ, nhưng anh cảm thấy để tên kia vào thăm dò trước cũng không sao.
Lúc này, ánh đèn trong biệt thự lúc tỏ lúc mờ, bên trong truyền ra tiếng quát lớn tức giận: “Tôi là đệ tử đời thứ bảy mươi bảy của phái Mao Sơn. Là yêu ma quỷ quái nào dám làm loạn ở đây? Còn không mau hiện thân!”
Người bên ngoài đang rất bình tĩnh, nhưng nghe thấy vậy xong liền sững sờ, lẽ nào bên trong thật sự có ma quỷ sao?
Hoàng Thử Lang vã mồ hôi hột, căng thẳng nuốt nước bọt, lâu lâu liếc nhìn chiếc xe đỗ bên cạnh.
Ngay sau đó, bên trong truyền ra tiếng xô đổ, có vẻ như là một cuộc chiến khá ác liệt.
“Không ngờ tên đó thực sự là cao thủ!”
Hoàng Thử Lang nghe thấy động tĩnh này liền vô cùng căng thẳng.
Lúc này, một giọng nói không thích hợp thời điểm đột nhiên vang lên.
“Chết tiệt, có quỷ thật à?”
Sau đó người đàn ông lực lưỡng hét lớn, cửa sổ kính trên tầng ba vỡ toang, cơ thể của hắn bay ra ngoài rồi rơi xuống đất cùng với một tiếng động mạnh.
Không khí xung quanh lập tức yên lặng.
“Đi xem thử đi”.
Hoàng Thử Lang đẩy một tên đàn em lên trước, người đó run rẩy bước đến chỗ người đàn ông lực lưỡng, vươn tay kiểm tra hơi thở, đột nhiên hét lên rồi quay đầu bỏ chạy.
“Hắn hắn hắn... tắt thở rồi!”
“Hoảng cái gì chứ!”
Hoàng Thử Lang quát lớn: “Tao đã nói mấy lần rồi, không được hoảng loạn, phải bình tĩnh, hiểu chưa?”
Nói xong, Hoàng Thử Lang chạy về phía chiếc xe đang đỗ: “Anh Diệp, trời sắp mưa rồi, chúng ta mau về thu dọn quần áo đi!”
Nhưng khi hắn quay đầu lại, chợt phát hiện ra Diệp Vĩnh Khang không đi theo mà lại chậm rãi đi về phía xác của người đàn ông lực lưỡng.
“Anh Diệp, anh Diệp, anh làm gì vậy, mau về thôi!”
Hoàng Thử Lang sốt ruột giậm chân, định nghiến răng xông lên thì lại thấy Diệp Vĩnh Khang khẽ xua tay ra hiệu đừng lại gần.
Khi đến chỗ thi thể của người đàn ông lực lưỡng, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng ngồi xổm xuống quan sát. Sắc mặt của người đàn ông lực lưỡng rất dữ tợn, tròng mắt trợn tròn, như thể trước lúc chết đã nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ.
Nhưng vết thương chí mạng của hắn là một vết bầm kỳ lạ trên trán.
Vết bầm này to bằng quả trứng cút, màu tím đem, hình dạng giống như giọt nước đọng lại trên mặt đất.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng đưa tay ra sờ thử, quả thực rất mềm mại.
Xương trán dưới vết bầm dập nát do bị lực mạnh đập vào, khiến não vỡ nát mà chết.
Cách chết giống hệt ông chủ quầy bán hàng.
Diệp Vĩnh khang vuốt cằm suy tư một lát, sau đó chậm rãi đứng lên, đi về phía cổng biệt thự.
“Anh Diệp, anh đừng vào!”
Hoàng Thử Lang ở phía sau hét lớn, nhưng lúc này Diệp Vĩnh Khang đã vào biệt thự rồi.
Sảnh lớn vô cùng ngổn ngang, bàn ghế sô đổ.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, nhìn thoáng qua đã biết đây không phải là dấu vết của trận đánh nhau mà là do tên kia tự biến giả thành thật, một mình diễn kịch độc thoại.
Rầm!
Lúc này, cánh cửa biệt thự phía sau đột nhiên đóng sầm lại.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cười, nhặt quả chuối trên bàn lên, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha sang trọng mà Hoàng Thử Lang đã bỏ rất nhiều tiền ra để mua.
Nhàn nhã bắt chéo chân, vừa lột vỏ chuối vừa bình tĩnh nói: “Tôi chính là Diệp Vĩnh Khang mà anh đang tìm, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát đi!”
Bình luận facebook