Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 622: Gã béo Kim Cương La Hán
Ba Ác Ma hoàn toàn không có tiếng trên giang hồ.
Cho dù những môn phái võ thuật cổ truyền cũng ít ai từng nghe đến danh tiếng của Ba Ác Ma.
Nhưng như vậy không có nghĩa là họ không có năng lực.
Bản thân Giáo phái áo đỏ đã là một giáo phái đầy bí ẩn, họ không bao giờ tiếp túc với thế giới bên ngoài, nằm im lìm một thời gian dài tại vùng đất lạnh giá và cằn cỗi Địa Tàng Phật Quốc.
Không ai biết chính xác trụ sở của họ.
Mà Ba Ác Ma trong giáo phái áo đỏ thuộc một trong số những sát thủ bí mật dưới trướng Giáo hoàng, thậm chí trong nội bộ Giáo phái áo đỏ cũng có rất ít người biết đến chứ đừng nói là bên ngoài.
Là một trong số những sát thủ bí mật dưới trướng Giáo hoàng, Ba Ác Ma chỉ thực hiện những nhiệm vụ bí bí mật mà chỉ Giáo hoàng và các thành viên cấp cao của Giáo phái ảo đỏ mới biết.
Không ai biết chính xác sức mạnh của họ ra sao, nhưng có một điều chắc chắn rằng, trong tất cả những nhiệm vụ mà họ đã thực hiện những năm qua, chưa có cái nào là thất bại cả.
Bởi vì theo giáo lệnh của Giáo phái áo đỏ, nếu như sát thủ không hoàn thành được nhiệm vụ, cho dù có cơ hội để rút lui thì cũng phải tự mình chặt đứt.
Là một sát thủ trong Giáo phái áo đỏ, thất bại đồng nghĩa với cái chết.
Anh cả là một vị La Hán thân vàng vô địch thiên hạ.
Chỉ huyền thần lực của anh hai gần như là bất khả chiến bại.
Em ba thì có bí thuật tàng hình hiếm thấy, là sát thủ hàng đầu trong số các thích khách.
Nếu như ai đó không may trở thành mục tiêu của ba người họ thì coi như xui xẻo tám đời.
Vì vậy khi gã béo Kim Cương La Hán và gã cao gầy Chỉ Huyền Thần Thông đối diện với một ngục tối khổng lồ và vô danh như vậy, họ không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.
Gã béo Kim Cương La Hán cũng tỏ ra rất lịch sự, nheo mắt cười nói với Tần Phong: “Vậy thì phiền cậu đi trước dẫn đường rồi”.
Tần Phong khá bất ngờ với phản ứng này của đối phương, tò mò hỏi: “Hai người không sợ bên dưới có mai phục sao?”
Gã béo Kim Cương La Hán nheo mắt cười nói: “Cũng vậy thôi, cũng vậy thôi, không sao cả”.
Tần Phong nhếch miệng, sau đó dẫn hai người xuống bậc thang đi xuống dưới lòng đất.
Dọc theo đường đi, vẻ mặt của hai người đều rất thoải mái, không hề căng thẳng, thậm chí không cảnh giác, giống như đi chợ vậy.
Ngược lại Tần Phong đang dẫn đường nhìn thấy tâm thế của hai người họ, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.
Bởi vì cậu ta biết rõ trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể duy trì trạng thái thoải mái, chỉ có hai nguyên nhân.
Đầu tiên là một kẻ điên.
Thứ hai là một kẻ đủ mạnh và có lòng tin về năng lực của mình.
Nhưng hai người này rõ ràng không phải bị điên.
Chẳng trách vừa rồi Sử Nam Bắc bảo cậu ta ra ngoài đón hai người này, còn đặc biệt dặn dò không được chủ động chọc tức bọn họ.
Rất nhanh đã tới trại huấn luyện dưới lòng đất.
109 anh em Thiên Diệt chia thành hai nhóm và đứng thành hai bên.
Ở giữa sân tập, Sử Nam Bắc ngồi trên một tấm nệm, mặc một chiếc áo khoác màu đen và đeo kinh râm. Nhìn từ xa, dáng người phập phồng của hắn giống như một quả bóng khổng lồ.
“Xin chào, chúng tôi tới đây để lấy hai thứ”.
Gã béo mập Kim Cương La Hán đứng cách bên kia khoảng ba mươi mét, mỉm cười nói với Sử Nam Bắc.
Giọng điệu của hắn rất khiêm tốn và lịch sự, hoàn toàn không giống tới gây chuyện.
Mặc dù họ cách nhau ba mươi mét nhưng giọng nói của hắn vẫn truyền đến tai tất cả mọi người có mặt một cách rõ ràng.
Sắc mặt của anh em Thiên Diệt ở bên cạnh hơi thay đổi, cách mấy chục mét, giọng nói nhẹ nhàng mà rõ ràng, mọi người ở bên ngoài thì thích xem náo nhiệt, nhưng đối với nội bộ anh em Thiên Diệt mà nói, chuyện này thật đáng sợ.
Có thể điều khiển sóng âm một cách hoàn hảo như vậy, nội lực của người này có lẽ đã đạt tới cảnh giới viên mãn!
“Ồ? Hai thứ à?”
Sử Nam Bắc chậm rãi lấy chiếc chày kim cương từ trong túi ra, treo lên đầu ngón tay, lắc nhẹ nói: “Tôi biết hai người tới đây tìm cái này, đây là thứ thứ nhất, thứ thứ hai là gì vậy?”
Gã béo mập Kim Cương La Hán vẫn nở nụ cười trên môi, vẻ mặt nhân hậu, ăn nói lịch sự khách sáo.
Chỉ là nội dung những gì hắn nói tiếp theo khiến người ta sởn gai ốc: “Thứ thứ hai chính là tính mạng của anh”.
Sử Nam Bắc ngây ra, sau đó lập tức bật cười ha ha: “Đúng vậy, đúng vậy, sao tôi lại quên mất chứ, quy tắc tôi cũng hiểu, không để ai sống sót hả”.
“Chỉ là, chuyện này cũng phải hợp tình hợp lý, đồ trên thế giới này, không phải ai muốn thì sẽ thuộc về người đó”.
“Hai thứ mà hai người muốn, chúng tôi cũng không nỡ đưa, vậy thì phải làm sao giờ?”
Xét về kích thước, thân hình mập ú của Sử Nam Bắc cũng ngang ngửa với gã béo mập Kim Cương La Hán này, nếu nhìn từ xa còn cho rằng hai quả bóng tròn ủng đang nói chuyện.
“Dễ nói ấy mà”.
Gã béo Kim Cương La Hán nheo mắt cười nói: “Thứ muốn có được chia thành hai loại, một loại là tình nguyện đưa, loại còn lại là không tình nguyện đưa”.
“Tôi khá thích cách đầu tiên, vui vẻ thoải mái không đau khổ. Nhưng rất nhiều lúc đều gặp phải cách thức thứ hai”.
“Một người muốn, một người không đưa. Vậy thì chỉ đành cùng nhau thương lượng, anh nói xem có phải không?”
Nói xong gã béo Kim Cương La Hán mỉm cười, từ từ bước tới chỗ Sử Nam Bắc.
Bước chân của hắn rất chậm và nhẹ, không có một âm thanh nào cả.
Nhưng hắn giẫm ở chỗ nào đều để lại một dấu chân sâu hơn ba tấc, sỏi ở sân tập dưới chân hắn giống như đậu phụ, chỉ cần bị hắn giẫm lên sỏi đều sẽ bị nghiền nát hết.
Năng lực của Kim Cương La Hán sau khi đạt tới một cảnh giới nhất định, ngược lại càng lúc càng nhẹ bẫng.
Bước một bước lún sâu ba tấc như này mới chỉ là nhập môn của Kim Cương La Hán mà thôi.
“Để tôi nói chuyện với anh trước!”
Tần Phong hét lên, dấn đầu lao về phía gã béo mập Kim Cương La Hán.
Mặc dù cậu ta có thể nhỉn ra được hai người này là cao thủ hàng đầu, nhưng cậu ta vẫn muốn đi tới sờ mông hổ.
Trong trại huấn luyện, khái niệm tôn trọng kẻ mạnh đã ăn sâu vào xương tủy của mỗi người anh em Thiên Diệt.
Trong mắt họ không phân biệt thắng bại, chỉ cần kẻ địch càng mạnh, họ sẽ càng hưng phấn.
“Xuất kích!”
Đối mặt với đối thủ đáng gờm như vậy, Tần Phong hoàn toàn không dám lơ là, lập tức tung ra đòn hiểm hóc.
Cơ thể nhanh chóng va chạm, khi còn cách đối phương chừng mười mét thì cơ thể đột nhiên bật lên, xoay tròn vài cái lộn nhào trong không trung, mang theo sức mạnh chồng chất, hai nắm đấm thò ra đập mạnh vào đầu đối phương từ trên cao xuống!
Kiểu đánh cuồng phong này là chuyên môn của Tần Phong, tốc độ nhanh như chớp, góc tấn công từ trên xuống dưới càng thêm xảo trá, quái gở.
Nhiều tầng sức mạnh được xếp chồng lên nhau, cho dù là một viên đá cũng sẽ bị đập vỡ thành những mảnh vụn!
Nhưng mà Tần Phong cũng không ngây thơ đến mức cho rằng đòn này sẽ hạ gục được đối thủ.
Nếu nói bộ não của Tần Phong đứng thứ hai trong trại huấn luyện thì không ai dám nhận đứng thứ nhất, ngay cả Sử Nam Bắc cũng đánh giá Tần Phong rằng cậu ta là người thông minh nhanh nhẹn nhất.
Trong lúc lao xuống tấn công, Tần Phong thực ra đã nghĩ tới mười chiêu tiếp theo mà mình sẽ tung ra.
Gặp đòn này, đối phương nhất định phải né, đến lúc đó cậu ta sẽ vòng ra sau, đánh thẳng vào bắp chân, sau đó chuyển vào khớp xương và các bộ phận yếu ớt khác của đối phương.
Dùng thân pháp để đối phó, tuyệt đối không được cứng nhắc với đối phương.
Phải nói rằng mưu kế của Tần Phong hoàn hảo về mọi mặt.
Chỉ là cậu ta bỏ qua một điểm, trước một đối thủ có thực lực tuyệt đối, bất kỳ thủ đoạn chiêu trò nào cũng là vô ích.
Cho dù những môn phái võ thuật cổ truyền cũng ít ai từng nghe đến danh tiếng của Ba Ác Ma.
Nhưng như vậy không có nghĩa là họ không có năng lực.
Bản thân Giáo phái áo đỏ đã là một giáo phái đầy bí ẩn, họ không bao giờ tiếp túc với thế giới bên ngoài, nằm im lìm một thời gian dài tại vùng đất lạnh giá và cằn cỗi Địa Tàng Phật Quốc.
Không ai biết chính xác trụ sở của họ.
Mà Ba Ác Ma trong giáo phái áo đỏ thuộc một trong số những sát thủ bí mật dưới trướng Giáo hoàng, thậm chí trong nội bộ Giáo phái áo đỏ cũng có rất ít người biết đến chứ đừng nói là bên ngoài.
Là một trong số những sát thủ bí mật dưới trướng Giáo hoàng, Ba Ác Ma chỉ thực hiện những nhiệm vụ bí bí mật mà chỉ Giáo hoàng và các thành viên cấp cao của Giáo phái ảo đỏ mới biết.
Không ai biết chính xác sức mạnh của họ ra sao, nhưng có một điều chắc chắn rằng, trong tất cả những nhiệm vụ mà họ đã thực hiện những năm qua, chưa có cái nào là thất bại cả.
Bởi vì theo giáo lệnh của Giáo phái áo đỏ, nếu như sát thủ không hoàn thành được nhiệm vụ, cho dù có cơ hội để rút lui thì cũng phải tự mình chặt đứt.
Là một sát thủ trong Giáo phái áo đỏ, thất bại đồng nghĩa với cái chết.
Anh cả là một vị La Hán thân vàng vô địch thiên hạ.
Chỉ huyền thần lực của anh hai gần như là bất khả chiến bại.
Em ba thì có bí thuật tàng hình hiếm thấy, là sát thủ hàng đầu trong số các thích khách.
Nếu như ai đó không may trở thành mục tiêu của ba người họ thì coi như xui xẻo tám đời.
Vì vậy khi gã béo Kim Cương La Hán và gã cao gầy Chỉ Huyền Thần Thông đối diện với một ngục tối khổng lồ và vô danh như vậy, họ không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.
Gã béo Kim Cương La Hán cũng tỏ ra rất lịch sự, nheo mắt cười nói với Tần Phong: “Vậy thì phiền cậu đi trước dẫn đường rồi”.
Tần Phong khá bất ngờ với phản ứng này của đối phương, tò mò hỏi: “Hai người không sợ bên dưới có mai phục sao?”
Gã béo Kim Cương La Hán nheo mắt cười nói: “Cũng vậy thôi, cũng vậy thôi, không sao cả”.
Tần Phong nhếch miệng, sau đó dẫn hai người xuống bậc thang đi xuống dưới lòng đất.
Dọc theo đường đi, vẻ mặt của hai người đều rất thoải mái, không hề căng thẳng, thậm chí không cảnh giác, giống như đi chợ vậy.
Ngược lại Tần Phong đang dẫn đường nhìn thấy tâm thế của hai người họ, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.
Bởi vì cậu ta biết rõ trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể duy trì trạng thái thoải mái, chỉ có hai nguyên nhân.
Đầu tiên là một kẻ điên.
Thứ hai là một kẻ đủ mạnh và có lòng tin về năng lực của mình.
Nhưng hai người này rõ ràng không phải bị điên.
Chẳng trách vừa rồi Sử Nam Bắc bảo cậu ta ra ngoài đón hai người này, còn đặc biệt dặn dò không được chủ động chọc tức bọn họ.
Rất nhanh đã tới trại huấn luyện dưới lòng đất.
109 anh em Thiên Diệt chia thành hai nhóm và đứng thành hai bên.
Ở giữa sân tập, Sử Nam Bắc ngồi trên một tấm nệm, mặc một chiếc áo khoác màu đen và đeo kinh râm. Nhìn từ xa, dáng người phập phồng của hắn giống như một quả bóng khổng lồ.
“Xin chào, chúng tôi tới đây để lấy hai thứ”.
Gã béo mập Kim Cương La Hán đứng cách bên kia khoảng ba mươi mét, mỉm cười nói với Sử Nam Bắc.
Giọng điệu của hắn rất khiêm tốn và lịch sự, hoàn toàn không giống tới gây chuyện.
Mặc dù họ cách nhau ba mươi mét nhưng giọng nói của hắn vẫn truyền đến tai tất cả mọi người có mặt một cách rõ ràng.
Sắc mặt của anh em Thiên Diệt ở bên cạnh hơi thay đổi, cách mấy chục mét, giọng nói nhẹ nhàng mà rõ ràng, mọi người ở bên ngoài thì thích xem náo nhiệt, nhưng đối với nội bộ anh em Thiên Diệt mà nói, chuyện này thật đáng sợ.
Có thể điều khiển sóng âm một cách hoàn hảo như vậy, nội lực của người này có lẽ đã đạt tới cảnh giới viên mãn!
“Ồ? Hai thứ à?”
Sử Nam Bắc chậm rãi lấy chiếc chày kim cương từ trong túi ra, treo lên đầu ngón tay, lắc nhẹ nói: “Tôi biết hai người tới đây tìm cái này, đây là thứ thứ nhất, thứ thứ hai là gì vậy?”
Gã béo mập Kim Cương La Hán vẫn nở nụ cười trên môi, vẻ mặt nhân hậu, ăn nói lịch sự khách sáo.
Chỉ là nội dung những gì hắn nói tiếp theo khiến người ta sởn gai ốc: “Thứ thứ hai chính là tính mạng của anh”.
Sử Nam Bắc ngây ra, sau đó lập tức bật cười ha ha: “Đúng vậy, đúng vậy, sao tôi lại quên mất chứ, quy tắc tôi cũng hiểu, không để ai sống sót hả”.
“Chỉ là, chuyện này cũng phải hợp tình hợp lý, đồ trên thế giới này, không phải ai muốn thì sẽ thuộc về người đó”.
“Hai thứ mà hai người muốn, chúng tôi cũng không nỡ đưa, vậy thì phải làm sao giờ?”
Xét về kích thước, thân hình mập ú của Sử Nam Bắc cũng ngang ngửa với gã béo mập Kim Cương La Hán này, nếu nhìn từ xa còn cho rằng hai quả bóng tròn ủng đang nói chuyện.
“Dễ nói ấy mà”.
Gã béo Kim Cương La Hán nheo mắt cười nói: “Thứ muốn có được chia thành hai loại, một loại là tình nguyện đưa, loại còn lại là không tình nguyện đưa”.
“Tôi khá thích cách đầu tiên, vui vẻ thoải mái không đau khổ. Nhưng rất nhiều lúc đều gặp phải cách thức thứ hai”.
“Một người muốn, một người không đưa. Vậy thì chỉ đành cùng nhau thương lượng, anh nói xem có phải không?”
Nói xong gã béo Kim Cương La Hán mỉm cười, từ từ bước tới chỗ Sử Nam Bắc.
Bước chân của hắn rất chậm và nhẹ, không có một âm thanh nào cả.
Nhưng hắn giẫm ở chỗ nào đều để lại một dấu chân sâu hơn ba tấc, sỏi ở sân tập dưới chân hắn giống như đậu phụ, chỉ cần bị hắn giẫm lên sỏi đều sẽ bị nghiền nát hết.
Năng lực của Kim Cương La Hán sau khi đạt tới một cảnh giới nhất định, ngược lại càng lúc càng nhẹ bẫng.
Bước một bước lún sâu ba tấc như này mới chỉ là nhập môn của Kim Cương La Hán mà thôi.
“Để tôi nói chuyện với anh trước!”
Tần Phong hét lên, dấn đầu lao về phía gã béo mập Kim Cương La Hán.
Mặc dù cậu ta có thể nhỉn ra được hai người này là cao thủ hàng đầu, nhưng cậu ta vẫn muốn đi tới sờ mông hổ.
Trong trại huấn luyện, khái niệm tôn trọng kẻ mạnh đã ăn sâu vào xương tủy của mỗi người anh em Thiên Diệt.
Trong mắt họ không phân biệt thắng bại, chỉ cần kẻ địch càng mạnh, họ sẽ càng hưng phấn.
“Xuất kích!”
Đối mặt với đối thủ đáng gờm như vậy, Tần Phong hoàn toàn không dám lơ là, lập tức tung ra đòn hiểm hóc.
Cơ thể nhanh chóng va chạm, khi còn cách đối phương chừng mười mét thì cơ thể đột nhiên bật lên, xoay tròn vài cái lộn nhào trong không trung, mang theo sức mạnh chồng chất, hai nắm đấm thò ra đập mạnh vào đầu đối phương từ trên cao xuống!
Kiểu đánh cuồng phong này là chuyên môn của Tần Phong, tốc độ nhanh như chớp, góc tấn công từ trên xuống dưới càng thêm xảo trá, quái gở.
Nhiều tầng sức mạnh được xếp chồng lên nhau, cho dù là một viên đá cũng sẽ bị đập vỡ thành những mảnh vụn!
Nhưng mà Tần Phong cũng không ngây thơ đến mức cho rằng đòn này sẽ hạ gục được đối thủ.
Nếu nói bộ não của Tần Phong đứng thứ hai trong trại huấn luyện thì không ai dám nhận đứng thứ nhất, ngay cả Sử Nam Bắc cũng đánh giá Tần Phong rằng cậu ta là người thông minh nhanh nhẹn nhất.
Trong lúc lao xuống tấn công, Tần Phong thực ra đã nghĩ tới mười chiêu tiếp theo mà mình sẽ tung ra.
Gặp đòn này, đối phương nhất định phải né, đến lúc đó cậu ta sẽ vòng ra sau, đánh thẳng vào bắp chân, sau đó chuyển vào khớp xương và các bộ phận yếu ớt khác của đối phương.
Dùng thân pháp để đối phó, tuyệt đối không được cứng nhắc với đối phương.
Phải nói rằng mưu kế của Tần Phong hoàn hảo về mọi mặt.
Chỉ là cậu ta bỏ qua một điểm, trước một đối thủ có thực lực tuyệt đối, bất kỳ thủ đoạn chiêu trò nào cũng là vô ích.
Bình luận facebook