Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 621: Phá vỡ thế cục!
Sự xuất hiện đột ngột của Hoàng Thử Lang khiến Diệp Vĩnh Khang có chút bất ngờ, nhưng anh vẫn né sang theo bản năng.
Cùng lúc đó, Hoàng Thử Lang đập mạnh chiếc mũ bảo hiểm trong tay về phía trước.
Soạt!
Một vũng nước đổ ào ra khỏi mũ bảo hiểm.
Diệp Vĩnh Khang tức giận đến mức chửi cha mắng mẹ, thằng cha này lúc này đột nhiên xuất hiện làm một chuyện kỳ lạ như vậy, đúng là...
Tuy nhiên trước khi Diệp Vĩnh Khang kịp chửi thề, từ góc khuất ánh sáng bên cạnh đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang phi nhanh về bên trái.
Bụp!
Diệp Vĩnh Khang sao có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một như vậy, theo sự di chuyển của bóng đen, anh liên tiếp tung ra mấy cú đấm nhanh như vũ bão.
Bụp bụp bụp bụp!
Thân hình của người đàn ông váy đỏ bị mấy đòn này đánh bay, sự công kích của Diệp Vĩnh Khang không hề giảm bớt, bước một bước lên trước, đấm thêm một đòn mãnh liệt như tia chớp vào người hắn.
Cuối cùng khi người đàn ông mặc váy đỏ nặng nề ngã xuống đất, xương cốt và kinh mạch đã bị Diệp Vĩnh Khang đánh thành vũng bùn, chết ngay lập tức.
Mặc dù đã chết rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra được gã đàn ông váy đỏ vẫn tràn đầy nghi hoặc và không thể tin được.
Hắn thật sự không thể hiểu nổi, đối phương vì soa lại đoán được vị trí của hắn.
Diệp Vĩnh Khang thở phào một hơi, quay đầu lại khen Hoàng Thử Lang: “Lão Hoàng, cũng may có anh, sao anh nghĩ ra được chiêu này vậy?”
Thực ra nguyên nhân Diệp Vĩnh Khang có thể bất ngờ công kích và giết chết người đàn ông váy đỏ không phải vì anh dự đoán được.
Người đàn ông váy đỏ là một sát thủ hàng đầu, còn sử dụng thuật ẩn thân, đương nhiên không thể dễ dàng đoán được vị trí của đối phương.
Hoàng Thử Lang bất ngờ lao tới và hất tung vũng nước trong mũ bảo hiểm của mình, bóng dáng của người đàn ông mặc váy đỏ có thể ẩn đi nhưng không có nghĩa là biến mất.
Khi vết nước bắn lên người, đương nhiên có thể dễ dàng nhận ra vị trí của hắn.
Nguyên tắc này thực ra rất đơn giản, nhưng thường thì càng đơn giản càng khó nghĩ ra.
Hoàng Thử Lang cũng tỏ ra đặc biệt tự hào, hất cằm nói: “Đó là do tôi thường ngày có thói quen đọc nhiều sách”.
“Tôi không chỉ yêu thích văn học, khoa học xã hội, địa lý triết học mà còn say mê phong thủy bát quái”.
“Tôi vừa dùng một loại bí thuật của Mao Sơn, có tên là ‘đại pháp nước sạch trấn quỷ’!”
Diệp Vĩnh Khang cau mày nghi ngờ hỏi: “Đại pháp nước sạch trấn quỷ?”
Hoàng Thử Lang gật đầu giải thích: “Nước tiểu của thiếu niên...”
“Đợi đã!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên ngớ ra: “Ý của anh là thứ vừa nãy anh hất ra là...”
Hoàng Thử Lang nheo mắt cười: “Nước tiểu của Hoàng Thử Lang tôi”.
“Đụ mẹ!”
Diệp Vĩnh Khang như cháy nhà, vội vàng cởi áo khoác ngoài của mình ra, miệng không ngừng nôn ọe.
Cái thứ đó của Hoàng Thử Lang không chỉ bắn vào người đàn ông mặc váy đỏ.
“Mẹ kiếp anh có bệnh à, anh thì là thiếu niên cái khỉ gì, sau này có thể nói trước một tiếng được không
Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy bụng dạ mình muốn lộn ngược lên.
Hoàng Thử Lang gãi đầu cười nói: “Tuy rằng tôi không còn là thiếu niên, nhưng trong lòng tôi vẫn là một chàng trai thuần khiết hoàn mỹ, hơn nữa không phải cách này có hiệu quả rất cao sao?”
Diệp Vĩnh Khang cạn lời với tên này, cũng không biết nên cảm ơn hay là tát cho hắn một cái vêu mỏ.
Cũng may Diệp Vĩnh Khang không mắc bệnh sạch sẽ, hơn nữa đã từng ở trên chiến trường rất nhiều năm, chút vết bẩn này vẫn chưa đạt đến mức ba ngày chưa tắm.
“Anh Diệp, anh nói xem đây rõ ràng là một con người, sao lại có thể tàng hình nhỉ?”
Lúc này Hoàng Thử Lang cũng phát hiện ra người đàn ông váy đỏ không phải ma quỷ gì, cơ thể vẫn còn ấm.
“Chuyện này có chút nằm ngoài tầm hiểu biết của anh, vì vậy tôi sẽ không giải thích cho anh nữa”.
Diệp Vĩnh Khang lấy khăn lau sạch vết nước trên tay: “Ở đây anh thu xếp dọn dẹp đi, nhớ kỹ, chuyện này phải giữ mồm giữ miệng, không được khoe khoang chuyện này ở bên ngoài, nếu không đến lúc tự chuốc họa vào thân đấy”.
Nói xong Diệp Vĩnh Khang vội vàng gửi tin nhắn cho Diệp Thiên Nhi, Tần Đại Dạ và Lý Thanh Từ, sau khi xác nhận mọi việc ở nhà và Lý Thanh Từ đều ổn, anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuộc gọi cuối cùng là cho Sử Nam Bắc.
“Những người đến lần này có lẽ không dễ đối phó, cậu cẩn thận đấy”.
Diệp Vĩnh Khang đoán 80% rằng hai người còn lại sẽ đi tìm Sử Nam Bắc theo vị trí của chày kim cương.
Sử Nam Bắc ở đầu dây bên kia tỏ ra đặc biệt hứng thú: “Ý anh là thằng cha tàng hình sẽ tới tìm tôi à?”
“Đã bị tôi xử rồi, hai đồng bọn còn lại của hắn có lẽ đang trên đường tới tìm cậu đấy”.
“Đù, đại ca, anh đừng chơi vậy chứ. Đã nói rõ để tên tàng hình cho tôi rồi mà?”
“Được rồi, lắm mồm thế, lát nữa gửi xác tới cho cậu, cậu cứ từ từ mà nghiên cứu. Nhớ kỹ, lát nữa nhất định phải xử lý hai tên đó thật sạch sẽ, không được để ai sống sót”.
Diệp Vĩnh Khang đặc biệt dặn dò một câu rồi mới cúp máy, sau đó lái xe thẳng về nhà, mở bài đăng của Tiểu Bạch Long, đợi đối phương trả lời.
Về phía Sử Nam Bắc, Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không lo lắng.
Nếu như đường đường là một trong số Ngũ Đại Thiên Vương của Điện Long Thần mà lại dễ dàng bị đánh bại thì hắn đừng có lăn lộn làm gì nữa.
Vừa nãy Diệp Vĩnh Khang gọi điện thoại nhắc nhở chỉ là vì sợ thằng cha này đã lâu chưa gặp đối thủ như vậy, đến lúc đó lại vì khinh địch mà tốn thời gian và công sức.
Vùng ngoại ô phía Đông, đất hoang, cỏ dại mọc um tùm.
Hai người đàn ông mặc áo choàng đỏ sẫm, đội mũ lưỡi liềm kaki đứng trên bãi đất hoang, cùng với khung cảnh u ám xung quanh, hai người họ trông như hai bóng ma lang thang.
“Có phải nhầm rồi không?”
Người đàn ông bên phải gầy gò, hàng lông mày ngắn, trông giống một người thường xuyên cáu kỉnh.
“Nhưng định vị hiển thị là ở đây mà”.
Người đàn ông bên cạnh trời sinh trắng trẻo, mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, khiến người ta cảm thấy nhân hậu, tốt bụng.
“Hay là liên hệ với chú ba, hỏi xem tình hình bên đó thế nào rồi?”
Gã trắng mập nói.
“Ừ, cũng được”.
Gã cao gầy gật đầu.
Lúc này bọn họ hoàn toàn không biết tin tức người đàn ông váy đỏ đã bị giết, hơn nữa bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó.
Bởi vì trong mắt họ, người đàn ông váy đỏ không thể xảy ra chuyện được, cho dù gặp phải đối thủ vô cùng mạnh mẽ, đánh không lại thì ít nhất hắn có thể thoát thân bằng tuyệt chiêu tàng hình của mình.
Chuyện giết hắn khó như lên trời vậy.
“Ai vậy!”
Lúc này, gã cao gầy và gã béo mập đồng thời ngẩng đầu lên.
Một bóng đen chậm rãi đi tới cách đó không xa.
Khi đến gần thì ra là một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai.
“Tôi là Tần Phong, nhận lệnh của đại ca chúng tôi, ở đây đợi các vị khách quý. Đại ca chúng tôi nói rằng thứ mà các vị đang tìm, anh ấy đã chuẩn bị sẵn cho các vị rồi. Mời các vị ngồi xuống cùng uống trà, đón nhận tình hữu nghị của chủ nhà”.
Tần Phong vừa nói vừa chỉ nhẹ vào bãi đất hoang bên cạnh.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, từ dưới đất đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm. Sau đó chính giữa đột nhiên mở ra một khe hở, để lộ ra một lối đi đủ rộng cho mấy người đi qua.
Cùng lúc đó, Hoàng Thử Lang đập mạnh chiếc mũ bảo hiểm trong tay về phía trước.
Soạt!
Một vũng nước đổ ào ra khỏi mũ bảo hiểm.
Diệp Vĩnh Khang tức giận đến mức chửi cha mắng mẹ, thằng cha này lúc này đột nhiên xuất hiện làm một chuyện kỳ lạ như vậy, đúng là...
Tuy nhiên trước khi Diệp Vĩnh Khang kịp chửi thề, từ góc khuất ánh sáng bên cạnh đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang phi nhanh về bên trái.
Bụp!
Diệp Vĩnh Khang sao có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một như vậy, theo sự di chuyển của bóng đen, anh liên tiếp tung ra mấy cú đấm nhanh như vũ bão.
Bụp bụp bụp bụp!
Thân hình của người đàn ông váy đỏ bị mấy đòn này đánh bay, sự công kích của Diệp Vĩnh Khang không hề giảm bớt, bước một bước lên trước, đấm thêm một đòn mãnh liệt như tia chớp vào người hắn.
Cuối cùng khi người đàn ông mặc váy đỏ nặng nề ngã xuống đất, xương cốt và kinh mạch đã bị Diệp Vĩnh Khang đánh thành vũng bùn, chết ngay lập tức.
Mặc dù đã chết rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra được gã đàn ông váy đỏ vẫn tràn đầy nghi hoặc và không thể tin được.
Hắn thật sự không thể hiểu nổi, đối phương vì soa lại đoán được vị trí của hắn.
Diệp Vĩnh Khang thở phào một hơi, quay đầu lại khen Hoàng Thử Lang: “Lão Hoàng, cũng may có anh, sao anh nghĩ ra được chiêu này vậy?”
Thực ra nguyên nhân Diệp Vĩnh Khang có thể bất ngờ công kích và giết chết người đàn ông váy đỏ không phải vì anh dự đoán được.
Người đàn ông váy đỏ là một sát thủ hàng đầu, còn sử dụng thuật ẩn thân, đương nhiên không thể dễ dàng đoán được vị trí của đối phương.
Hoàng Thử Lang bất ngờ lao tới và hất tung vũng nước trong mũ bảo hiểm của mình, bóng dáng của người đàn ông mặc váy đỏ có thể ẩn đi nhưng không có nghĩa là biến mất.
Khi vết nước bắn lên người, đương nhiên có thể dễ dàng nhận ra vị trí của hắn.
Nguyên tắc này thực ra rất đơn giản, nhưng thường thì càng đơn giản càng khó nghĩ ra.
Hoàng Thử Lang cũng tỏ ra đặc biệt tự hào, hất cằm nói: “Đó là do tôi thường ngày có thói quen đọc nhiều sách”.
“Tôi không chỉ yêu thích văn học, khoa học xã hội, địa lý triết học mà còn say mê phong thủy bát quái”.
“Tôi vừa dùng một loại bí thuật của Mao Sơn, có tên là ‘đại pháp nước sạch trấn quỷ’!”
Diệp Vĩnh Khang cau mày nghi ngờ hỏi: “Đại pháp nước sạch trấn quỷ?”
Hoàng Thử Lang gật đầu giải thích: “Nước tiểu của thiếu niên...”
“Đợi đã!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên ngớ ra: “Ý của anh là thứ vừa nãy anh hất ra là...”
Hoàng Thử Lang nheo mắt cười: “Nước tiểu của Hoàng Thử Lang tôi”.
“Đụ mẹ!”
Diệp Vĩnh Khang như cháy nhà, vội vàng cởi áo khoác ngoài của mình ra, miệng không ngừng nôn ọe.
Cái thứ đó của Hoàng Thử Lang không chỉ bắn vào người đàn ông mặc váy đỏ.
“Mẹ kiếp anh có bệnh à, anh thì là thiếu niên cái khỉ gì, sau này có thể nói trước một tiếng được không
Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy bụng dạ mình muốn lộn ngược lên.
Hoàng Thử Lang gãi đầu cười nói: “Tuy rằng tôi không còn là thiếu niên, nhưng trong lòng tôi vẫn là một chàng trai thuần khiết hoàn mỹ, hơn nữa không phải cách này có hiệu quả rất cao sao?”
Diệp Vĩnh Khang cạn lời với tên này, cũng không biết nên cảm ơn hay là tát cho hắn một cái vêu mỏ.
Cũng may Diệp Vĩnh Khang không mắc bệnh sạch sẽ, hơn nữa đã từng ở trên chiến trường rất nhiều năm, chút vết bẩn này vẫn chưa đạt đến mức ba ngày chưa tắm.
“Anh Diệp, anh nói xem đây rõ ràng là một con người, sao lại có thể tàng hình nhỉ?”
Lúc này Hoàng Thử Lang cũng phát hiện ra người đàn ông váy đỏ không phải ma quỷ gì, cơ thể vẫn còn ấm.
“Chuyện này có chút nằm ngoài tầm hiểu biết của anh, vì vậy tôi sẽ không giải thích cho anh nữa”.
Diệp Vĩnh Khang lấy khăn lau sạch vết nước trên tay: “Ở đây anh thu xếp dọn dẹp đi, nhớ kỹ, chuyện này phải giữ mồm giữ miệng, không được khoe khoang chuyện này ở bên ngoài, nếu không đến lúc tự chuốc họa vào thân đấy”.
Nói xong Diệp Vĩnh Khang vội vàng gửi tin nhắn cho Diệp Thiên Nhi, Tần Đại Dạ và Lý Thanh Từ, sau khi xác nhận mọi việc ở nhà và Lý Thanh Từ đều ổn, anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuộc gọi cuối cùng là cho Sử Nam Bắc.
“Những người đến lần này có lẽ không dễ đối phó, cậu cẩn thận đấy”.
Diệp Vĩnh Khang đoán 80% rằng hai người còn lại sẽ đi tìm Sử Nam Bắc theo vị trí của chày kim cương.
Sử Nam Bắc ở đầu dây bên kia tỏ ra đặc biệt hứng thú: “Ý anh là thằng cha tàng hình sẽ tới tìm tôi à?”
“Đã bị tôi xử rồi, hai đồng bọn còn lại của hắn có lẽ đang trên đường tới tìm cậu đấy”.
“Đù, đại ca, anh đừng chơi vậy chứ. Đã nói rõ để tên tàng hình cho tôi rồi mà?”
“Được rồi, lắm mồm thế, lát nữa gửi xác tới cho cậu, cậu cứ từ từ mà nghiên cứu. Nhớ kỹ, lát nữa nhất định phải xử lý hai tên đó thật sạch sẽ, không được để ai sống sót”.
Diệp Vĩnh Khang đặc biệt dặn dò một câu rồi mới cúp máy, sau đó lái xe thẳng về nhà, mở bài đăng của Tiểu Bạch Long, đợi đối phương trả lời.
Về phía Sử Nam Bắc, Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không lo lắng.
Nếu như đường đường là một trong số Ngũ Đại Thiên Vương của Điện Long Thần mà lại dễ dàng bị đánh bại thì hắn đừng có lăn lộn làm gì nữa.
Vừa nãy Diệp Vĩnh Khang gọi điện thoại nhắc nhở chỉ là vì sợ thằng cha này đã lâu chưa gặp đối thủ như vậy, đến lúc đó lại vì khinh địch mà tốn thời gian và công sức.
Vùng ngoại ô phía Đông, đất hoang, cỏ dại mọc um tùm.
Hai người đàn ông mặc áo choàng đỏ sẫm, đội mũ lưỡi liềm kaki đứng trên bãi đất hoang, cùng với khung cảnh u ám xung quanh, hai người họ trông như hai bóng ma lang thang.
“Có phải nhầm rồi không?”
Người đàn ông bên phải gầy gò, hàng lông mày ngắn, trông giống một người thường xuyên cáu kỉnh.
“Nhưng định vị hiển thị là ở đây mà”.
Người đàn ông bên cạnh trời sinh trắng trẻo, mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, khiến người ta cảm thấy nhân hậu, tốt bụng.
“Hay là liên hệ với chú ba, hỏi xem tình hình bên đó thế nào rồi?”
Gã trắng mập nói.
“Ừ, cũng được”.
Gã cao gầy gật đầu.
Lúc này bọn họ hoàn toàn không biết tin tức người đàn ông váy đỏ đã bị giết, hơn nữa bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó.
Bởi vì trong mắt họ, người đàn ông váy đỏ không thể xảy ra chuyện được, cho dù gặp phải đối thủ vô cùng mạnh mẽ, đánh không lại thì ít nhất hắn có thể thoát thân bằng tuyệt chiêu tàng hình của mình.
Chuyện giết hắn khó như lên trời vậy.
“Ai vậy!”
Lúc này, gã cao gầy và gã béo mập đồng thời ngẩng đầu lên.
Một bóng đen chậm rãi đi tới cách đó không xa.
Khi đến gần thì ra là một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai.
“Tôi là Tần Phong, nhận lệnh của đại ca chúng tôi, ở đây đợi các vị khách quý. Đại ca chúng tôi nói rằng thứ mà các vị đang tìm, anh ấy đã chuẩn bị sẵn cho các vị rồi. Mời các vị ngồi xuống cùng uống trà, đón nhận tình hữu nghị của chủ nhà”.
Tần Phong vừa nói vừa chỉ nhẹ vào bãi đất hoang bên cạnh.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, từ dưới đất đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm. Sau đó chính giữa đột nhiên mở ra một khe hở, để lộ ra một lối đi đủ rộng cho mấy người đi qua.
Bình luận facebook