• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 620: Thích khách

Một bóng người màu đỏ từ trong không khí hiện ra trên ghế sô pha đối diện với Diệp Vĩnh Khang.

Ngay sau đó gã cầm chai sâm panh trên bàn, lại cầm một ly đế cao, nghiêng chai rượu, chất lỏng sâm panh màu vàng nhạt như một đường vàng mảnh, chậm rãi rót đầy hai phần ba ly.

Diệp Vĩnh Khang đang ăn chuối, còn người đàn ông mặc váy đỏ đang nhấp sâm panh.

Trong căn phòng yên lặng như tờ.

"Cái quái gì thế, cách thức giao tiếp của giáo phái áo đỏ bọn mày với mọi người là bằng thần giao cách cảm à? Nếu đúng như vậy thì tao chỉ có thể nói lời xin lỗi, tao không hiểu mấy thứ đó”.

Diệp Vĩnh Khang cười hờ hững nói.

Người đàn ông mặc váy đỏ khẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Diệp Vĩnh Khang vài giây, giọng nói khàn đặc chậm rãi: “Có thể giết được Dognun, xem ra mày quả nhiên không phải người bình thường”.

Diệp Vĩnh Khang nheo mắt đáp lời: “Nếu mày là một cô gái thì tốt rồi”.

Ánh mắt người đàn ông mặc váy đỏ lóe lên một tia hung dữ, gã trầm giọng nói: “Tại sao phải giết Dognun!"

Diệp Vĩnh Khang cười khẩy nói: “Động cơ rất quan trọng sao?"

Người đàn ông mặc váy đỏ nhướng mắt nhìn với vẻ giận dữ, vừa hung ác vừa lạnh lùng.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười nhìn lại ánh mắt của đối phương, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo vẻ giễu cợt và nghiền ngẫm.

"Giao con chip và khai đồng bọn của mình ra, tao có thể để mày chết một cách thoải mái một chút!"

Người đàn ông mặc váy màu đỏ đằng đằng sát khí nói.

Nhìn thấy đối phương vẫn trưng ra vẻ mặt giễu cợt, sát khí trên khuôn mặt gã càng lớn: “Mày tưởng rằng im lặng là được sao?"

"Bọn tao có thể xác định vị trí của con chíp, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai đồng bọn của tao lúc này đã trên đường đến nơi giấu con chíp rồi”.

"Về phần chủ mưu đứng sau mày và đồng bọn của mày, nếu mày không chịu nói, thì đến lúc đó tao và đồng bọn của tao chỉ có thể đến hỏi thăm người nhà của mày thôi”.

Diệp Vĩnh Khang hơi sững người, nhét nửa quả chuối còn lại vào miệng, anh nhìn người đàn ông mặc váy đỏ thốt ra từng chữ: “Mẹ kiếp!"

Điều mà Diệp Vĩnh Khang ghét nhất trong đời chính là ai đó dùng người nhà của anh để uy hiếp!

"Muốn chết hả?"

Nhìn thấy không thể tiếp tục trò chuyện vui vẻ nữa, cuối cùng hai bên đã trở mặt.

Người đàn ông mặc váy đỏ ra tay trước.

Ly sâm panh nhẹ nhàng gõ lên bàn trà, một giọt rượu sâm panh trong suốt như pha lê ngay lập tức bật lên từ trong ly.

Người đàn ông mặc váy đỏ khép năm ngón tay lại, lòng bàn tay trắng nõn của gã đột nhiên lướt qua.

Vèo...

Giọt rượu sâm panh to bằng hạt đậu nành đột nhiên lao về phía trán của Diệp Vĩnh Khang như một viên đạn bắn ra với tốc độ cực nhanh trong chớp mắt.

Giọt nước bay giết người!

Diệp Vĩnh Khang dường như đã có sự chuẩn bị trước, đối diện với giọt nước bay với tốc độ cao chết chóc này mà khoa học bình thường không thể lý giải được, nhưng anh lại không chọn né tránh cũng không chọn đỡ lấy.

Thay vào đó, anh sử dụng hai ngón, dùng ngón tay như một thanh kiếm, đâm vào giọt nước một cách mãnh liệt!

Bùm!

Đầu ngón tay và giọt nước va vào nhau, lại vang lên một tiếng va chạm mạnh của một vật nặng!

Giọt nước ngay lập tức biến thành sương mù.

Mà sức tấn công kiếm hai ngón của Diệp Vĩnh Khang lại không hề giảm đi chút nào, sau khi xuyên qua giọt nước lại tiếp tục lấy cổ họng của đối phương!

Sắc mặt của người đàn ông mặc váy đỏ trông vô cùng kinh hoàng!

Chỉ có bản thân gã mới biết được sức mạnh đáng sợ của kỹ thuật giết người bằng giọt nước của mình.

Nó nhìn trông chỉ như một cái hất tay tùy ý, nhưng trên thực tế, giọt nước nho nhỏ đã ngưng tụ một lực rất lớn thành một điểm, và không ngừng chồng chất vào nhau trong quá trình bay!

Hơn nữa bởi vì tính chất đặc biệt của giọt nước có một sức xuyên thấu cực mạnh, ngay lúc giọt nước va chạm vật thể, nó cũng sẽ không tạo ra nhiều lực.

Nhưng sau khi sức mạnh này xuyên qua lớp ngoài da, nó sẽ giải phóng sức bùng nổ gấp trăm lần trong nháy mắt!

Đây là lý do tại sao bất cứ ai bị giết bởi giọt nước, đều chỉ có một vết bầm tím trên da.

Trong toàn bộ giáo phái màu đỏ, gã chắc chắn không phải là thiên hạ vô địch, cao thủ có thể đánh bại gã cũng có rất nhiều.

Nhưng điều này không có nghĩa là những người có thể đánh bại gã có thể chịu được đòn tấn công giọt nước đáng kinh ngạc của gã từ phía chính diện.

Hầu hết họ đều chọn cách né tránh hoặc tháo chạy, nhưng có một số quái vật đồng mình da sắt có thể chống lại bằng cơ thể chúng.

Có điều, gã chưa bao giờ ngờ rằng, trên thế giới này lại có người có thể dễ dàng đánh tan giọt nước giết người của gã chỉ bằng đầu ngón tay!

Hơn nữa, sức tấn công không hề giảm!

Trên thực tế, trong lòng Diệp Vĩnh Khang không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Hai ngón tay của anh nhìn trông rất tùy ý, nhưng trên thực tế anh đã tập trung toàn bộ sức mạnh trên cơ thể mình thành một điểm vào đầu ngón tay.

Trên đời này hiếm có đối thủ nào có thể khiến Diệp Vĩnh Khang dùng hết sức lực ngay từ đòn tấn công đầu tiên, đủ để thấy được đòn tấn công bằng giọt nước của đối thủ đáng sợ đến mức nào!

Diệp Vĩnh Khang không những có sức chiến đấu cực mạnh, mà còn có kinh nghiệm thực tế vô cùng dày dặn.

Đối thủ lần này có thể chất đột biến tàng hình cực kỳ hiếm thấy, lại có kỹ năng ám sát siêu phàm như giọt nước.

Đối mặt với đối thủ giỏi ám sát như vậy, cách tốt nhất chính là giết bằng một đòn, cố gắng không để rơi vào trạng thái dây dưa với đối phương.

Vì vậy hai ngón tay sau khi đánh vỡ giọt nước, chẳng những tốc độ không giảm, mà ngược lại, lại thêm mấy phần sức bởi vì tác dụng của lực quán tính.

Vị trí tấn công cũng là điểm chí mạng nhất nằm ngay cổ họng, ở trước mặt một đối thủ như vậy tuyệt đối không thể để đối thủ có bất cứ cơ hội hít thở nào!

Soạt...

Hai ngón tay như kiếm!

Tuy nhiên, tốc độ của Diệp Vĩnh Khang trong chốc lát đã chậm hơn một chút.

Ngay khi đòn hai ngón chết người này sắp đâm vào cổ họng đối phương chưa đầy một centimet, người đàn ông mặc váy đỏ đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi!

Hai tay Diệp Vĩnh Khang đâm vào không khí, trong lòng thầm nói "Gay rồi", ngay sau đó đột nhiên xoay tay lại và tấn công về phía sau.

Cùng lúc đó, bóng dáng của người đàn ông mặc váy đỏ cũng vừa xuất hiện phía sau Diệp Vĩnh Khang, nhìn thấy đòn tấn công của đối phương lại thực sự đoán được vị trí của mình, gã chỉ có thể từ bỏ đột kích, tiếp tục sử dụng thuật ẩn thân để đối phó với đối thủ.

Sau khi biết được sự lợi hại của Diệp Vĩnh Khang, người đàn ông mặc váy đỏ không dám hấp tấp tấn công liên tiếp, nhanh chóng chọn việc phát huy ưu thế lớn nhất của thuật ẩn thân, để làm đối phương tiêu hao sức lực.

Trong đại sảnh biệt thự, Diệp Vĩnh Khang khẽ bước lên nửa bước, cánh tay buông thõng tự nhiên, sắc mặt nghiêm trọng, điều chỉnh từng tế bào, từng tấc dây thần kinh trong toàn bộ cơ thể mình đến trạng thái nhạy cảm nhất.

Người đàn ông mặc váy đỏ cũng không dám manh động, trốn về một phía không xác định, hai bên cứ thế giằng co, chờ đợi sơ hở của đối phương.

Sự tĩnh lặng kéo dài đúng năm phút.

Nhưng sát khí trong không khí gần như đã nồng nặc đến cực điểm.

Đây là tình huống mà Diệp Vĩnh Khang không muốn đối diện nhất.

Xét về sức chiến đấu, mặc dù người đàn ông mặc váy đỏ mạnh, nhưng vẫn có một khoảng cách đáng kể so với Diệp Vĩnh Khang.

Thế nhưng dựa vào thể chất đột biến tàng hình hiếm có của gã lại có thể khiến Diệp Vĩnh Khang mất đi ưu thế nghiền nát, đồng thời có thể lật ngược được tình thế nguy hiểm.

Diệp Vĩnh Khang có tỷ lệ thắng là chín mươi phần trăm.

Người đàn ông mặc váy đỏ chỉ có mười phần trăm cơ hội chiến thắng.

Diệp Vĩnh Khang biết điều này, người đàn ông mặc váy đỏ cũng biết rõ.

Vì vậy nếu Diệp Vĩnh Khang thua, thì bên kia sẽ mất máu.

Còn nếu người đàn ông mặc váy đỏ thua, thì đó là lẽ đương nhiên.

Chỉ có điều, gã lấy nhỏ cược lớn!

Lấy nhỏ cược lớn có nghĩa là người đàn ông mặc váy đỏ có thể điên cuồng hơn, lại càng có thể mặc sức ra tay!

Điều này giống như một người lớn đối diện với một cậu học sinh đang cầm con dao nhọn.

Cơ hội chiến thắng là rất lớn, nhưng chỉ cần bị con dao đâm trúng thì sẽ bị hủy diệt một cách hoàn toàn!

Hai bên đều không dám manh động.

Nhưng cứ tiếp tục giằng co như vậy, người chịu thiệt thòi chắc chắn là Diệp Vĩnh Khang, bởi vì anh ở ngoài sáng, còn đối phương ở trong bóng tối!

Ngay khi không khí bí bách đến cực điểm, cổng biệt thự đột nhiên bị ai đó đá ra "Rầm" một cái.

"Anh Diệp, tránh ra!"

Hoàng Thử Lang xách nón bảo hiểm, xông vào với tiếng gào thét!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom