• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 647-650

Chương 647: Phản công!

Cuộc tấn công của con quái vật ngày càng trở nên nhanh chóng và dữ dội hơn, mặc dù Diệp Vĩnh Khang đã né tránh, nhưng thể lực của anh đã bắt đầu giảm sút.

Chết tiệt, cái thứ chết tiệt gì thế này, nó có năng lượng vô hạn chắc?

Diệp Vĩnh Khang vừa né tránh, vừa chửi thầm.

Trên đời này có rất nhiều thứ kì dị, đối với hầu hết mọi người, thế giới mà họ nhìn thấy cả đời này chỉ như cái giếng mà con ếch nhìn vào thôi.

Bởi vì Diệp Vĩnh Khang đã trải qua muôn vàn chuyện, nên kiến thức của anh rộng hơn người thường rất nhiều.

Anh đã từng nhìn thấy một con như thuồng luồng ở khe núi, cũng từng bắt gặp một con thằn lằn khổng lồ to bằng con gấu đen trong khu rừng nguyên sinh.

Kỳ lạ nhất là một lần, khi ra khơi vào ban đêm để mở một cuộc tấn công bất ngờ vào một hòn đảo nhỏ, chiến hạm của họ đã bị tấn công bởi một con trăn khổng lồ to hơn cả cái vạc nước!

Còn rất nhiều thứ như vậy nữa, nhưng cho dù những con quái vật đó có kỳ quái đến đâu, thì chúng vẫn là những sinh vật của tự nhiên, và chúng không thể thoát khỏi một số quy luật cơ bản của tự nhiên, năng lượng vật chất của chúng phải có giới hạn.

Nhưng con vật nửa trong suốt trước mặt này chẳng biết là thứ gì, nó dường như có năng lượng vô hạn.

Không thể, tuyệt đối không thể!

Diệp Vĩnh Khang nghiến răng, tin chắc rằng bất luận con quái vật này có là gì đi nữa, chỉ cần nó xuất hiện ở thế giới tự nhiên này, thì nhất định phải tuân theo quy luật cơ bản của thế giới này.

Vì vậy, năng lượng của nó không thể là vô hạn, trừ khi có nguồn năng lượng bổ sung ổn định ...

Từ đã!

Trong đầu Diệp Vĩnh Khang chợt lóe lên!

Nước!

Diệp Vĩnh Khang chợt nhận ra mỗi lần con này tấn công, nó sẽ dùng lòng bàn tay hút nước trong hồ Hàn U.

Ngay cả lá chắn băng mạnh vô song của nó cũng phải ngưng tụ bằng nước!

Nếu muốn đánh bại thứ này, phải cắt nguồn năng lượng của nó trước đã!

Ngay khi ý nghĩ này xẹt qua, Diệp Vĩnh Khang lập tức hạ quyết tâm.

Tuy rằng suy đoán của anh chưa chắc đã chính xác, nhưng lúc này không có thời gian cho anh thử đúng sai, chỉ có thể cắn răng cược một phen!

Thấy đánh mãi mà mục tiêu không chết, con quái vật có hơi tức giận, dùng hai lòng bàn tay hút lấy một con rồng nước to lớn, sau đó vung về phía trước, sau đó chuẩn bị đánh ra một quả cầu nước ở ngay phía sau.

“Ầm” một tiếng, con rồng nước to lớn bay ra, dưới sức công kích mạnh mẽ của bóng nước, lập tức vỡ tan thành hàng chục đao nước cực kỳ sắc bén, lao về phía Diệp Vĩnh Khang như mưa!

Diệp Vĩnh Khang đứng dậy, vặn người thành một vòng cung khó tin giữa không trung, tránh được sự tấn công của đao nước dường như không có kẽ hở kia một cách thần kỳ.

Quái vật nửa trong suốt thấy đợt tấn công này lại thất bại, lòng bàn tay tiếp tục xoay chuyển, cố gắng hút lấy rồng nước rồi tiếp tục tấn công.

Tuy nhiên, lần này Diệp Vĩnh Khang không cho nó cơ hội để hút rồng nước.

Diệp Vĩnh Khang nhảy lên từ con đao nước không chút kẽ hở kia, lòng bàn chân sau đột nhiên đạp về phía sau một cái, vừa vặn đạp trúng ngay đao nước đằng sau đang lao đến.

Toàn thân theo phản lực của cú đá này, cộng với chân khí của bản thân, cả người lập tức hóa thành dư ảnh phóng về phía quái vật!

Vào lúc này, lòng bàn tay của con quái vật lại hướng xuống dưới, hai con rồng nước lại từ hồ Hàn U lao ra.

Tuy nhiên, ngay khi hai con rồng nước đến lòng bàn tay của con quái vật, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cắn răng, cưỡng chế xoay người giữa không trung, lập tức điều chỉnh hướng tấn công, tung ra một chiêu đá ngang về phía hai con rồng nước đang vùng lên!

Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, hai con rồng nước đang phóng lên phía trên đã bị Diệp Vĩnh Khang đá vỡ tan!

Ngay lập tức, sử dụng sức mạnh sóng xung kích của vụ nổ rồng nước này, anh ưỡn người lên và tung một cú đấm vào ngực con quái vật!

Bang!

Một âm thanh nặng nề vang lên, cú đấm đập mạnh vào ngực con quái vật.

Con quái vật mất đi sự bảo vệ của lá chắn băng, toàn bộ cơ thể lập tức bị lực mạnh mẽ này đập bay ra ngoài!

Xong!

Diệp Vĩnh Khang vui mừng khôn xiết, xem ra điểm yếu của con quái vật chính là nước!

Chỉ cần không cho nó hút rồng nước, thì còn quái vật không thể làm gì được!

Diệp Vĩnh Khang không hề dừng lại, tiếp tục đuổi theo yêu quái đã bay ra ngoài.

Bùm bùm bùm bùm bùm bùm!

Hàng loạt âm thanh dữ dội vang lên, sau khi Diệp Vĩnh Khang đuổi kịp con quái vật, anh thẳng tay đánh con quái vật giữa không trung bằng một loạt cú đấm nhanh như chớp!

Bùm!

Cơ thể con quái vật đập mạnh vào bờ, đập vỡ tảng băng dày trên bờ thành một cái hố lớn.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang không có ý định nương tay, cơ thể đột nhiên từ giữa không trung rơi xuống, khuỵu gối, nện vào ngực con quái vật!

Nhưng cơ thể con quái vật dường như không bị tổn hại nhiều sau khi bị va chạm mạnh, ngay khi Diệp Vĩnh Khang định đập đầu gối xuống, nó lập tức lật sang một bên.

Bùm!

Đầu gối rắn chắc của Diệp Vĩnh Khang đập vào mặt băng, cả mặt đất nhất thời rung lên.

Nhưng con quái vật không nhân cơ hội này đánh lại Diệp Vĩnh Khang, mà vội vàng vươn lòng bàn tay hướng về phía mặt nước.

Vẫn còn cố đấm ăn xôi à!

Đương nhiên Diệp Vĩnh Khang biết con quái vật này muốn làm gì, tất nhiên anh sẽ không cho nó cơ hội.

Anh lắc mình một cái đến bên cạnh con quái vật, đập mạnh khuỷu tay vào hai tay đang chìa ra kia của nó.

Cánh tay của con quái vật đã bị bẻ cong, nên đương nhiên nó không thể tiếp tục hoàn thành quá trình hút rồng nước.

Diệp Vĩnh Khang thừa thắng xông lên, tiếp tục tung đòn tấn công dữ dội về phía con quái vật!

Con quái vật bị mất nguồn cung cấp nước trong hồ, sức chiến đấu của nó lập tức giảm đáng kể.

Giao đấu chưa đến mười chiêu, con quái vật liền lâm vào thế chỉ thuần chịu đòn, không hề có sức đánh trả.

Bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm!

Nắm đấm của Diệp Vĩnh Khang nhanh như chớp, anh tung ra một cú đấm dữ dội và nhanh về phía ngực con quái vật.

Mặc dù thân thể con quái vật vô cùng cứng rắn, nhưng nếu không có tấm khiên băng bảo vệ, đối mặt với những cú đấm nhanh, hung ác của Diệp Vĩnh Khang, cũng chỉ có thể liên tục lùi lại.

Sau khoảng hai trăm cú đấm, ngực con quái vật cuối cùng cũng bắt đầu có vài vết nứt như sợi tóc.

Thấy cơ hội đã đến, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ chân lên, tung một cú đá mạnh vào con quái vật, khiến nó văng ra xa mấy mét, sau đó lập tức đá chân sau xuống đất, dùng tay phải tung ra một cú đá thẳng, đấm một cú đấm đầy trọng lượng vào ngực nó!

Bởi vì con quái vật không còn sức đánh trả, nên Diệp Vĩnh Khang có đủ thời gian nạp chín phần lực cho cú đấm này, nhất định phải kết thúc cuộc chiến bằng cú đấm này!

Sức mạnh của cú đấm này đủ để miêu tả bằng thần lực, bất cứ nơi nào nó đi qua, xỉ băng trên mặt đất ngay lập tức bị sức mạnh của cú đấm này cuốn lên.

Trông giống như một cơn lốc xoáy màu trắng đập thẳng vào con quái vật!

Vù--

Diệp Vĩnh Khang lúc này mới chợt nhận ra phía sau có điều gì đó không ổn, khi ý thức được, vẻ mặt của anh đột nhiên đông cứng lại!

Nhưng khi anh định vội vã quay lại thì đã quá muộn.

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy rõ ràng một lòng bàn tay ấm áp đã đặt ở trên lưng mình!
Chương 648: Muôn vàn nỗi hoài nghi

Đồng tử của Diệp Vĩnh Khang co rút mạnh!

Lúc này, mọi sự chú ý của anh đều đổ dồn vào con quái vật nửa trong suốt trước mặt, chân khí nội thể trong cơ thể cũng lưu chuyển đến hai nắm đấm.

Để lộ sơ hở sau lưng!

Hơn nữa, đối phương có thể lặng lẽ xuất hiện sau lưng anh, ko hề có dấu hiệu nào, chứng tỏ đối phương cũng phải là cao thủ hàng đầu.

Để lộ tấm lưng hoàn toàn không đề phòng của mình trước cao thủ hàng đầu, e rằng ngay cả những người không hiểu võ thuật cũng biết thế nghĩa là sao.

Ngay lúc Diệp Vĩnh Khang gần như tuyệt vọng, anh chợt nhận ra đối phương không hề ra tay, chỉ khẽ đặt lòng bàn tay lên lưng anh mà thôi.

Ngay khi Diệp Vĩnh Khang định lợi dụng kẽ hở này để giãy ra, thì anh đột nhiên cảm thấy mình bị một lực mạnh nắm lấy, cả người đến một ngón tay cũng ko nhúc nhích được.

Cùng lúc đó, con quái vật trước mặt đột nhiên giơ tay đánh mạnh vào ngực Diệp Vĩnh Khang.

Trong mắt Diệp Vĩnh Khang lóe lên một tia đau đớn, tuy rằng con quái vật nửa trong suốt đã bị anh đánh nứt cả ngực ra rồi, nhưng lúc này anh không hề nhúc nhích được tí nào, hơn nữa chân khí của anh dường như cũng bị lòng bàn tay ở đằng sau giữ chặt lại.

Lúc này, ngay cả một người bình thường không hiểu võ công cũng có thể dễ dàng giết chết anh, chứ đừng nói đến con quái vật kia.

Anh giương mắt nhìn nắm đấm của con quái vật lao về phía mình.

Thậm chí đã sẵn sàng từ bỏ.

Tuy nhiên, khi tay của con quái vật nửa trong suốt đập vào cơ thể mình, Diệp Vĩnh Khang chợt nhận ra nó không có chút sức mạnh nào.

Cũng giống như bàn tay trên lưng, bàn tay của con quái vật nửa trong suốt chỉ đặt nhẹ vào vai của Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang lúc đầu còn sửng sốt, nhưng sau khi phản ứng lại, liền cảm thấy tim mình đột nhiên thắt lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi!

Con quái vật nửa trong suốt không hề công kích anh, mà cũng bị khí tức mạnh mẽ của lòng bàn tay trên lưng anh hút vào!

Trong trường hợp này, tu vi của người phía sau anh phải đạt tới cảnh giới đáng sợ nào rồi!

Thông qua một bàn tay, có thể khống chế được toàn bộ chân khí nội thể trong cơ thể Diệp Vĩnh Khang đã là ghê gớm lắm rồi.

Thế mà lúc này lại còn có thể dễ dàng điều khiển con quái vật nửa trong suốt thông qua chính cơ thể của mình, không thể tìm được ngôn ngữ thích hợp để miêu tả sức mạnh này!

Thậm chí đã hoàn toàn vượt qua khái niệm nhận thức trước đó của Diệp Vĩnh Khang.

Nhưng ngoài kinh ngạc, Diệp Vĩnh Khang còn hoang mang hơn.

Đối phương đang cố làm gì vậy?

Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy hai luồng khí vô cùng lạnh từ trên vai truyền đến.

Đảo mắt liếc một cái, liền phát hiện bàn tay con quái vật nửa trong suốt trên vai đang xuyên thấu vào trong cơ thể mình!

Đầu tiên là bàn tay, sau đó là cẳng tay, con quái vật không ngừng xâm nhập vào cơ thể anh.

Lúc này Diệp Vĩnh Khang không có thời gian nghĩ tới cảnh tượng khó tin nào cả.

Bởi vì khi con quái vật tiếp tục xâm nhập vào trong cơ thể anh, nguồn khí lạnh tràn vào cơ thể anh ngày càng dữ dội hơn.

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy như lục phủ ngũ tạng đều đã bị đóng băng đến nơi, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kêu lục cục của cơ bắp và máu trong cơ thể đông lại thành đá.

Nhưng anh còn chẳng thể cử động được ngay cả ngón chân cái, chân khí trong cơ thể cũng bị đông lại, không thể thi triển ra để chống lại khí tức cực kỳ lạnh lẽo như ở nơi hầm băng này.

Ngay sau đó, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy mình dần mất đi ý thức.

Sau đó, anh không biết gì nữa.

"Này, tỉnh lại, Diệp Vĩnh Khang, tỉnh lại!"

Không biết đã qua bao lâu, Diệp Vĩnh Khang nghe thấy một giọng nói, cố gắng lắm mới chậm rãi mở mắt ra được, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt Loan Loan tràn đầy lo lắng.

"Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, tôi tưởng anh sắp chết rồi kìa!"

Thánh nữ Loan Loan thấy Diệp Vĩnh Khang tỉnh lại, liền thở ra phào một hơi, vội vàng hỏi: "Huyền Thủy Giáp đâu?"

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân không còn sức lực, thậm chí ngay cả ngồi dậy cũng phải dùng một tay chống xuống đất.

"Huyền Thủy gì cơ?"

Diệp Vĩnh Khang vừa hỏi vừa cố gắng cử động cánh tay, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, ê ẩm như vừa trải qua một trận đại chiến.

"Chính là con quái vật ở hồ Hàn U ấy".

Loan Loan vội vàng hỏi.

Diệp Vĩnh Khang hít sâu mấy hơi, mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút, đang định trả lời, thì chợt nhận ra điều gì đó, nhìn Loan Loan hỏi: “Cô biết con quái vật đó à? Hơn nữa còn biết tên nó nữa?"

Thánh nữ sửng sốt một chút, trong mắt rõ ràng xẹt qua một tia bối rối, nhanh chóng nói: "Sao tôi biết được, tôi cũng là vào trong nước mới gặp nó mà".

"Cái tên Huyền Thủy Giáp là do tôi đã từng thấy trong một cuốn sách cổ, cuốn sách cổ đó có ghi lại một thứ gọi là Huyền Thủy Giáp, rất giống với con vật đó, cho nên tôi mới đoán 80% là con Huyền Thủy Giáp trong cuốn sách cổ đó".

Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm đối phương vài giây, sau đó đột nhiên cười nhẹ: "Sao cô căng thẳng vậy, tôi chỉ hỏi đại thôi mà".

"Mà này, vừa mới xảy ra chuyện gì vậy, tôi đã ngủ bao lâu rồi?"

Diệp Vĩnh Khang nhìn quanh và thấy mình vẫn đang ở trên bờ hồ vắng vẻ lạnh lẽo đó.

Loan Loan nói: "Tôi cũng không biết nữa. Khi tôi tỉnh dậy, thì thấy anh cũng đang nằm bên bờ hồ".

"Lúc đó, anh không biết trông anh đáng sợ như nào đâu, cả người giống như một cục băng, mặt thì tái nhợt, trông mà phát khiếp".

"Tôi còn tưởng anh đã chết rồi, nhưng tôi thấy anh vẫn còn thở và mạch của anh vẫn đập bình thường, gọi mãi anh mới tỉnh lại đấy".

Diệp Vĩnh Khang gõ nhẹ đầu, cẩn thận nghĩ kỹ lại sự việc trước khi ngất đi, nhưng không tìm ra manh mối.

Anh chỉ nhớ rõ mình bị một bàn tay giữ chặt lại, sau đó con quái vật nửa trong suốt như từ từ xuyên vào trong cơ thể của anh, sau đó anh ngất đi.

Có rất nhiều câu hỏi được đặt ra ở đây, câu hỏi đầu tiên là ai là người đã giữ sau lưng anh lúc đó, và mục đích của người đó khi làm việc này là gì?

Thứ hai là trước khi ngất đi, anh cảm nhận rõ ràng nội tạng, cơ và xương, thậm chí máu trong huyết quản đã đông lại thành đá.

Hơn nữa, chân khí nội thể của anh lúc đó cũng ở trạng thái đông đặc, thân thể không khác gì người thường, theo lẽ thường tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Nhưng anh vẫn tỉnh lại được.
Chương 649: Lý Huyền Thông

"Này, hỏi anh một câu, sau khi tôi ngất đi đã xảy ra chuyện gì vậy, con Huyền Thủy Giáp kia đã biến đi đâu rồi?"

Thánh nữ Loan Loan nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra, vội vàng hỏi một câu khác.

Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt có chút kỳ quái, anh không nghi ngờ người xuất hiện sau lưng anh vừa rồi chính là Loan Loan.

Bởi vì cô ta tuyệt đối không thể có được sức mạnh như vậy, nếu cô ta thực sự mạnh như vậy, thì cô ta cũng chẳng cần bày vẽ với anh như thế.

Nhưng có một điều chắc chắn là cô gái này chắc hẳn đang giấu mình rất nhiều điều.

Cho nên Diệp Vĩnh Khang tất nhiên không thể nói hết chân tướng cho đối phương nghe rồi, anh nói: "Vừa rồi tôi nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, lúc xông vào thì cô đã nằm bên đó rồi".

"Tôi thấy cái hồ có vẻ lạ nên tiến lên kiểm tra thì bất ngờ bị con quái vật tấn công. Tôi đã phải mất rất nhiều công sức mới xử được con quái vật đó đấy. Khi con quái vật bị tôi đánh bại, nó đột nhiên phát nổ, vụ nổ khiến tôi hôn mê bất tỉnh".

"Cái gì, anh đập nát Huyền Thủy Giáp rồi hả?"

Thánh nữ Loan Loan đột nhiên trợn to hai mắt, sắc mặt trầm xuống, quát Diệp Vĩnh Khang: “Sao anh lại phá nát nó, anh có biết thứ đó quý giá như thế nào không, có biết không……”

Đang tức phát điên, thì Loan Loan đột nhiên phát hiện đối phương đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt rất lạ.

Loan Loan sững sờ, mãi sau đó mới nhận ra mình hơi thô lỗ, vội vàng đổi giọng, bĩu môi nói: "Trước kia tôi đọc được trong quyển sách cổ đó, nói loài vật này rất quý, tôi còn tưởng vớ được đồ quý rồi, không ngờ anh lại giết chết nó mất tiêu".

Diệp Vĩnh Khang bất lực nhún vai: "Thứ đó muốn giết tôi, tôi phải đánh lại".

"Được rồi, dù sao anh cũng không sao rồi, chúng ta vẫn đạt được mục đích của chuyến đi này. Chúng ta hãy tranh thủ thời gian xuống núi trước, để tránh đám đạo sĩ mũi trâu tìm được rồi gây khó dễ".

Thánh nữ nhìn làn hơi nước bốc lên mờ ảo ở hồ Hàn U, thở dài thườn thượt với vẻ tiếc nuối.

Hai người quay trở lại theo con đường ban đầu, khi đi ngang qua đạo quán núi Thanh Thành, họ nhìn thấy cậu bé đạo sĩ vẫn đang quét rác ở đó.

"Tiểu sư phó, chúng tôi đi trước đây, vừa rồi cám ơn cậu đã giúp đỡ".

Diệp Vĩnh Khang cười với cậu nhóc, nhưng đối phương không ngẩng đầu lên, coi như không nghe thấy anh, coi hai người như không khí.

Thánh nữ Loan Loan lúc này đang canh cánh trong lòng về con Huyền Thủy Giáp, nên đã chuyển sự bất mãn của mình sang cậu nhóc, giận dữ nói: "Này, đang nói chuyện với cậu đấy, còn nhỏ như vậy mà đã láo toét, lớn lên thể nào cũng là phế vật thôi!"

Nói xong tức giận quay đầu đi xuống bậc thang, Diệp Vĩnh Khang nhìn cậu nhóc cười gượng gạo, vẻ mặt như muốn nói cô gái kia không hiểu chuyện, cậu đừng để bụng.

Cậu nhóc cầm cây chổi cao hơn cả đầu, bình thản quét những chiếc lá rơi trên mặt đất.

Một lúc sau, những chiếc lá rơi trên mặt đất đã được cậu nhóc quét thành đống nhỏ, sau đó nhẹ nhàng giơ chổi lên, đống lá bỗng nhiên không gió mà bay lên, giống như sinh vật sống, chúng nhẹ nhàng trôi về phía thùng rác cách đó mười thước.

Lúc này, đột nhiên có tiếng đàn cổ truyền đến.

Âm thanh hùng hổ và kéo dài, khiến người ta cảm thấy trong lòng rất bình yên.

Cùng với tiếng đàn cổ, một cụ già mặc áo bào xanh, giẫm lên cây đàn cổ, từ trên cao hạ xuống đất.

Cùng lúc đó, có thêm ba đạo sĩ áo xanh từ ba hướng khác nhau bay lơ lửng tới, thân hình nhanh nhẹn, nhẹ nhàng như không có trọng lượng, giống như tiên giáng trần.

Tứ Đại Thiên Sư về cầm kì thi họa của núi Thanh Thành đã đến đủ.

Sau đó là từ trong hàng chục đạo quán lớn nhỏ, các đạo sĩ trẻ tuổi bắt đầu lon ton chạy ra.

Một lúc sau, lễ đài lớn phía trước đạo quán trên núi Thanh Thành đã có hàng nghìn đạo sĩ.

Tứ Đại Thiên Sư đứng hàng đầu trong đám đông, hàng ngàn đạo sĩ đều tỏ vẻ kính nể, toàn bộ đạo đường im phăng phắc.

Chỉ có cậu nhóc kia là ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả những điều này, vẫn vô tư quét những chiếc lá rụng trên mặt đất.

Tứ Đại Thiên Sư tiến lên một bước, cúi xuống chắp tay: "Chúc mừng chưởng môn xuất quan!"

Cậu nhóc quét lá rụng trên mặt đất không những không bằng lòng mà còn mở miệng nói với chất giọng già dặn: “Tu đạo bất tại vu tâm, đại đạo vô hình, thiên địa tự nhiên, các người đem mấy người bát nháo này lên núi lúc nào vậy".

Tứ Đại Thiên Sư tái mặt, vội vàng nói: "Xin chưởng môn thứ lỗi, chúng tôi biết sai rồi".

Nói xong, lập tức giơ tay ra hiệu cho hàng nghìn người phía sau giải tán.

Tứ Đại Thiên Sư vẫn cung kính duy trì tư thế chắp tay cúi người, cho đến khi "cậu nhóc" kia chậm rãi đặt chổi xuống, nói: "Thôi bỏ đi, về sau cần chú ý hơn là được. Tôi đã bế quan hơn mười năm rồi, trên núi có xảy ra chuyện gì khác thường không?"

Cầm Hiên Tử, người đứng đầu Tứ Đại Thiên Sư, vội vàng bước tới, cung kính nói: "Bẩm chưởng môn, núi Thanh Thành là thánh địa của Đạo giáo, tôi tuân lệnh chưởng môn, dẫn dắt tất cả đệ tử dốc hết tâm sức tu Đạo mỗi ngày, không hề xảy ra chuyện gì đặc biệt".

Moo—

Lúc này, tiếng kêu của một con bò xanh vang lên.

Đạo sĩ Thanh Ngưu vừa lúc đi ngang qua, quay đầu cười với "cậu nhóc": "Đừng để bọn họ lừa".

"Trong hơn mười năm ông sống ẩn dật, mỗi tháng đều bắt được vài kẻ trốn vé, số người không bị bắt còn nhiều hơn, cộng lại tốn thất không ít tiền đâu, khoản tiền này đều do bốn lão già kia chi trả, chả liên quan gì đến tôi".

Nói xong, đạo sĩ Thanh Ngưu cười haha, ngâm nga một bài hát, cưỡi con bò xanh đi về phía một ngọn núi khác để tuần tra.

Tứ Đại Thiên Sư, giống như thần thánh đối với người ngoài, lúc này, lại bị dọa cho tái cả mặt.

Nếu là người khác nói ra lời này, trời mới biết bốn vị có căn cơ tu luyện sâu không dò được này sẽ làm những gì.

Tuy nhiên, ở núi Thanh Thành này, ngoài chưởng môn Lý Huyền Thông đã bế quan tu luyện hơn mười năm và đạt tới cảnh giới phản lão hoàn đồng, thì chỉ có đạo sĩ Thanh Ngưu là họ không dám chọc vào.

Trên thực tế, xét riêng về cấp bậc, cấp bậc của Tứ Đại Thiên Sư ở núi Thanh Thành chỉ đứng sau Lý Huyền Thông, người đứng đầu ở núi Thanh Thành, mà đạo sĩ Thanh Ngưu lại là đệ tử cấp thấp nhất của toàn bộ núi Thanh Thành.

Nhưng, trong toàn bộ núi Thanh Thành, đừng nói là Tứ Thiên Sư, cho dù là Lý Huyền Thông thì đạo sĩ Thanh Ngưu, “đệ tử cấp dưới” có cấp bậc thấp nhất cũng vẫn rất nhơn nhơn.

Những gì ông ta nói là quyền uy trong toàn bộ núi Thanh Thành, tất cả mọi người phải tuân theo nó, ngoại trừ đạo sĩ Thanh Ngưu này.

Ví dụ như hôm nay, ngày chưởng môn bế quan hơn mười năm xuất quan, mọi người đều đến chúc mừng, nhưng đạo sĩ Thanh Ngưu lại ngoảnh mặt làm ngơ, thích gì làm nấy.

Một ví dụ khác là hai thanh niên vừa rời đi kia, trước khi lên núi, Lý Huyền Thông đã ra lệnh rõ ràng cho mọi người né tránh, cho dù hai thanh niên đó có làm gì thì cũng không nên xen vào.

Tuy nhiên, đạo sĩ Thanh Ngưu vẫn tản bộ loanh quanh như mọi lần, không biết chỉ là trùng hợp hay cố ý đến đó, không những không né tránh hai thanh niên mà còn đi kiểm tra vé vào của đối phương.

Nếu hai thanh niên này không mua vé, với phong cách cổ hủ của đạo sĩ Thanh Ngưu, cho dù Lý Huyền Thông có lên tiếng, thì có khi hai thanh niên này cũng khó tránh khỏi việc bị phạt tiền gấp mười lần giá vé, sau đó bị bắt phải quét dọn đạo quán ba ngày mới thôi.
Chương 650: Luyện Khí kỳ cấp bốn mươi chín nghìn chín trăm chín mươi tám

Không ai có thể ngờ vị đạo sĩ già cưỡi trên một con trâu màu xanh, lại khiến cho chưởng môn Lý Huyền Thông phải dung túng cho lão, mà lão còn ở cấp chót trên núi Thanh Thành.

Đây không phải là bởi vì Lý Huyền Thông cố ý khi dễ cho lão.

Mà là, trên núi Thanh Thành, vai vế cao thấp không được đánh giá bằng thâm niên, chỉ cần ở trên núi Thanh Thành hơn ba năm, thì có thể được xác định vai vế tùy theo trình độ tu luyện.

Vai vế tăng lên cùng với tu vi.

Tầng dưới cùng được gọi là Luyện Khí kỳ, khi đạt đến tầng này thì có thể miễn cưỡng được coi như bước vào ngưỡng cửa tu luyện.

Luyện Khí kỳ chia làm chín cấp, sau chín cấp sẽ tiến vào cảnh giới tiếp theo, cứ thế mà suy ra, nếu có thể tu luyện đến cảnh giới thứ chín, thì sẽ đạt tới cấp bậc Thiên Sư.

Về thời gian, đạo sĩ Thanh Ngưu bắt đầu tu luyện Đạo từ khi còn thiếu niên, đến nay cũng trải qua một con giáp rồi.

Nhưng tu vi của lão vẫn đang trong giai đoạn Luyện Khí kỳ.

Nhưng mà, nếu lão bắt đầu động tay động chân, toàn bộ núi Thanh Thành có lẽ chỉ có chưởng môn là miễn cưỡng khống chế được lão, còn Tứ Đại Thiên Sư ở trước mặt lão cũng chỉ như đám đàn em thôi.

Bởi vì lão đạo sĩ Thanh Ngưu này, lão đã tu luyện Luyện Khí kỳ đến cảnh giới kinh người chưa từng thấy, cảnh giới mà sau cũng không còn ai có thể đạt đến cảnh giới này!

Người bình thường tu luyện đến cấp chín trong Luyện Khí kỳ, đương nhiên sẽ tiến lên tầng thứ hai.

Nhưng đạo sĩ Thanh Ngưu đã tu Luyện Khí kỳ đến tầng 49,998 kinh thiên động địa!

Thực ra không phải lão cố ý làm vậy, Luyện Khí kỳ sau khi đột phá cấp chín, chân khí trong cơ thể sẽ tự động chuyển hóa lên tầng thứ hai, cho dù có muốn hay không.

Đây không phải là thứ mà con người có thể kiểm soát được.

Người ta nói rằng đạo sĩ Thanh Ngưu này là một thiên tài nghìn năm có một, có tài năng đáng kinh ngạc.

Chỉ mất chưa đầy một năm để đạt đến giai đoạn thứ chín của Luyện Khí kỳ với một tốc độ đáng kinh ngạc!

Người bình thường có thể hoàn thành quá trình này trong vòng năm năm đã đủ để được coi là thiên tài rồi, qua đó có thể thấy lão là con quái vật đáng sợ đến nhường nào.

Tuy nhiên, ngay khi tất cả mọi người đều mong chờ kỳ tích của thiên tài vô song này, trong vòng chưa đầy một năm đã đột phá Luyện khí kỳ và tiến vào tầng thứ hai, thì việc tu luyện của lão đột nhiên đình trệ.

Sự đình trệ này kéo dài mười năm.

Mọi người thở dài chán nản, lúc đó mới nhận ra đây đâu phải là thiên tài, những đệ tử tu luyện với lão lúc đầu, kém nhất cũng đã đột phá tầng hai rồi.

Thậm chí có người còn nghi ngờ lúc đầu lão đã dùng thứ tà đạo gì đó, trong thời gian ngắn đã làm ngược ý trời để nhanh chóng nâng cao tu vi, về sau lại bị đình trệ do phản tác dụng.

Trên thực tế, không chỉ những người khác, mà ngay cả bản thân lão cũng rất bối rối.

Lúc đầu lão không hề dùng đường tắt nào, chỉ tu luyện bình thường, nhưng tại sao tu vi của lão đột nhiên đình trệ?

Tuy nhiên, lão vẫn không bỏ cuộc, vẫn nỗ lực bứt phá từng ngày.

Sau vô số thất bại, câu chuyện cuối cùng cũng mở ra một bước ngoặt.

Một đêm nọ, khi lão tiếp tục thiền định và luyện khí như bình thường, thì đột nhiên cảm thấy chân khí đã trì trệ mười năm trong cơ thể đột nhiên dâng trào.

Những luồng chân khí như thể một cánh cửa vẫn luôn đóng này nay lại đột nhiên mở ra, trào dâng cuồng nhiệt trong cơ thể lão.

Với sức nóng của đan điền, cuối cùng lão cũng cảm nhận được khoái cảm do đột phá mang lại!

Cuối cùng cũng đột phá!

Mười năm!

Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến!

Nhưng lão chưa kịp vui mừng thì đột nhiên phát hiện ra rằng tu vi của mình vẫn đang trong Luyện Khí kỳ.

Lão lập tức khó hiểu, vừa rồi lão rõ ràng cảm nhận được cảm giác đột phá, tại sao vẫn ở Luyện Khí kỳ?

Chẳng nhẽ lão bị ảo giác?

Lão cố gắng vận hành lại cơ khí nội thể trong cơ thể mình, lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác đột phá.

Nhưng tu vi vẫn trong Luyện Khí kỳ!

Chuyện gì đang xảy ra vậy!

Lão đột nhiên như muốn phát điên, cố gắng hết lần này đến lần khác, mỗi lần cố gắng lại là một lần cảm nhận được cảm giác đột phá.

Nhưng mỗi lần như vậy, tu vi lão vẫn mãi ở trong giai đoạn Luyện Khí kỳ.

Tinh thần của lão cuối cùng đã bị đẩy đến mức giới hạn.

Lão là người duy nhất biết mười năm qua mình đã phải chịu đựng những dằn vặt như thế nào.

Ngày đó khi lão đã dần quen với việc này, thì nó lại cho lão hi vọng, rồi cũng là nó, đã đập tan hi vọng của lão.

Loại thăng trầm này đối với bất kỳ một người nào cũng đủ để khiến họ phát điên.

Lão bắt đầu gầm rú như điên, mấy tên có vai vế cao hơn ở cùng phòng với lão đã cho rằng lão bị điên rồi, nên vội vã tiến về phía trước để cố gắng kiểm soát lão.

Kết quả là, chỉ với một cái vẫy tay, lão đã đánh bay hết đám người này ra ngoài.

Lần này lão đột nhiên choáng váng.

Những tên đó đều có tu vi cao hơn lão, thậm chí một người trong số họ đã lên đến tầng ba.

Thế mà lão, một kẻ đang ở Luyện Khí kỳ, làm sao có thể đánh bay hết họ ra ngoài thế được?

Sau khi nghe tin, chưởng môn cũ lúc đó liền chạy đến, cảm thấy khó tin khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Ông ta nhanh chóng đưa một tia Khí Cơ Quán Chú vào cơ thể đối phương để tìm hiểu.

Nhưng điều tra thì có sao, thời điểm biết được sự thật, ngay chưởng môn, tâm tính vốn đã khó lường, vẫn phải kinh ngạc trợn mắt!

Ông ta phát hiện trong cơ thể đối phương có ba mươi chín đạo luyện khí!

Nói cách khác Luyện Khí kỳ của lão đã đạt đến cấp ba mươi chín!

Ngay cả một chưởng môn đã sống trăm tuổi, có kiến thức uyên bác cũng chưa từng nghe nói đến tình huống kỳ quái như vậy!

Kể từ đó, luyện khí trong cơ thể lão mỗi ngày đều đột phá, từ hàng chục lớp đến hàng trăm lớp, rồi hàng nghìn lớp, nhưng vẫn không có dấu hiệu tăng tầng.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Mặc dù Luyện Khí kỳ là tầng thấp nhất của tu luyện, nhưng có một hiện tượng gọi là biến lượng sinh ra biến chất.

Điều này giống như một người đàn ông trưởng thành đối mặt với một đứa trẻ năm hoặc sáu tuổi. Nếu cả hai đánh nhau, kết quả không cần nói cũng biết.

Nhưng số lượng trẻ em liên tục tăng lên, một đứa không đánh được thì mười đứa, mười đứa không đánh được thì một trăm, rồi hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn, hàng triệu đứa trẻ!

Chưởng môn cũ ngày nào cũng suy nghĩ về vấn đề này, cho đến cuối đời, cũng nhìn ra được chút ít.

Lúc hấp hối, ông ta nói một lời với chưởng môn mới lúc đó: "Lăng Hiên Tử, một bước lên cảnh giới thần tiên".

Sau khi giải thích câu này, ông ta đã qua đời.

Những lời cuối cùng chưởng môn cũ để lại mà nhiều người không hiểu đã khiến Lý Huyền Thông lúc đó hít một hơi thật sâu.

Ông ta hiểu những lời của chưởng môn cũ có ý nghĩa gì.

Trên con đường Đạo giáo, từ xa xưa đã có một câu nói.

Trên thực tế, việc mọc cánh thành tiên không phải là ám chỉ việc lên thiên đàng sau khi chết trong quan niệm của Phật giáo về thế giới sau khi chết.

Mọc cánh thành tiên, được các Đạo gia biết đến, là đỉnh cao nhất mà bản thân đạt được khi tu luyện.

Người đã đạt tới cảnh giới này, không còn là phàm nhân thuần túy, có thể chặt sông ngăn nước, có thể mượn sức mạnh trời đất, đạt tới đỉnh cao!

Cảnh giới tiên nhân như vậy nghe có vẻ phi lý, nhưng từ khi tổ tiên của đạo môn thành lập đạo môn hàng nghìn năm trước, quả thực có không ít người đã tu luyện đến cảnh giới này.

Khoảng cách quá xa nên không thể xác minh được, nhưng Bành tổ chân nhân, người đã đạt đến cảnh giới này ba trăm năm trước, có bằng chứng xác thực.

Tuy nhiên, kể từ khi Bành tổ chân nhân qua đời, trên con đường Đạo giáo, chưa từng có người nào tu luyện đến cảnh giới tiên nhân, cho dù đó là Thanh Thành, Long Hổ hay Đạo giáo chính thống tự xưng Võ Đang.

Nếu một ngày nào đó Lăng Hiên Tử thực sự bước vào Tiên Cảnh, sẽ có được vinh quang tột bậc của toàn bộ núi Thanh Thành, thậm chí là toàn bộ Đạo gia!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom