Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 643-646
Chương 643: Tiểu đạo đồng
“Chính là ông ta!”
Thánh nữ Loan Loan nhìn thấy đạo sĩ mũi trâu này liền lập tức sợ hãi hét lên, chạy vội ra đằng sau lưng Diệp Vĩnh Khang, thò nửa cái đầu nhỏ ra, hoảng sợ nói: “Cẩn thận cây gậy trúc của tên đạo sĩ này!”
Thật ra không cần Thánh nữ Loan Loan nhắc nhở, Diệp Vô Kỵ cũng tập trung toàn lực lên đỉnh điểm trong chốc lát, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào!
Bởi vì ngay từ cái nhìn đầu tiên với tên đạo sĩ mũi trâu kia, anh đã cảm thấy trong mắt người kia có một sự căng thẳng cực kỳ mạnh mẽ.
Căng thẳng này không phải là bạo lực, cũng không phải là cảm giác kiêu ngạo độc đoán, mà là trạng thái nhu hòa đến cực điểm, trạng thái này tuy trầm mặc, nhưng lại có khả năng nuốt chửng ngàn dặm như một con hổ.
Nhưng những lời nói tiếp theo của đạo sĩ mũi trâu vượt ngoài dự liệu của Diệp Vĩnh Khang.
“Xin hỏi hai vị đã mua vé chưa?”
Đạo sĩ Thanh Ngưu cười hỏi.
Diệp Vĩnh Khang vô cùng mơ hồ, vé?
Thấy hai người không có động tĩnh gì, vẻ mặt đạo sĩ Thanh Ngưu trầm xuống: “Lẽ nào hai người trốn vé?”
“Không có, chúng tôi mua vé rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng lấy hai tấm vé vào núi Thanh Thành ra.
Đạo sĩ nhẹ nhàng nâng cây trúc nhỏ trong tay mình lên, hai tấm vé vào cửa lập tức bay về phía đối phương.
Đạo sĩ bắt lấy, liếc mắt một cái, gật đầu nói: “Ừm, quả nhiên là vé ngày hôm nay”.
Nói xong ông ta lại hất tay lên, hai tấm vé bay trở lại tay Diệp Vĩnh Khang, sau đó hai chân kẹp khẽ vào mông của con trâu, con trâu xanh lắc đầu một cái rồi lao về con đường phía trước.
Mãi cho đến khi bóng dáng của đạo sĩ Thanh Ngưu biến mất trong rừng, Diệp Vĩnh Khang và Thánh nữ Loan Loan mới hoàn hồn lại.
“Ông ta… chỉ là vì muốn kiểm tra vé à?”
Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện này.
Thánh nữ Loan Loan cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, do dự nói: "Có thể .... Hôm nay đến lượt ông ta làm nhiệm vụ."
Điều này đặc biệt phi logic.
Một lão đạo sĩ nửa người nửa tiên tu vi không biết đã đạt tới cảnh giới đáng sợ nào lại thực sự quan tâm đến chuyện hai người họ có trốn vé hay không. Chuyện này nếu như không phải đích thân trải nghiệm, e là dù đánh chết họ cũng không tin.
Thấy Diệp Vĩnh Khang tỏ vẻ sững sờ, Thánh nữ Loan Loan cho rằng anh nghĩ mình đang nói dối, vội vàng giải thích: “Tôi không lừa anh, trước đây ở dưới chân núi tôi thật sự đã đánh nhau một trận… mà nói chính xác là tôi đã bị ông ta đánh”.
“Nhưng vừa rồi vì sao ông ta nhìn thấy tôi mà lại không nhận ra thì tôi không rõ, dù sao những gì tôi nói đều là thật, hơn nữa ông ta thực sự rất mạnh. Khi đó đến một chiêu của ông ta tôi cũng không đỡ nổi, nếu không phải do tôi chạy nhanh, e là cái mạng nhỏ này cũng đứt rồi”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, nhìn về phía bóng dáng của đạo sĩ Thanh Ngưu đã dần biến mất, thở dài nói: “Đó là do ông ta thủ hạ lưu tình, nếu như ông ta thực sự muốn giết cô, cô có chạy thế nào cũng chết”.
Vừa rồi, Diệp Vĩnh Khang đón lấy tấm vé mà đạo sĩ Thanh Ngưu tiện tay ném ra, anh cảm giác được một cỗ năng lượng phẫn nộ vô song ngưng tụ trên tấm vé.
Cũng do đạo sĩ đó không ra tay, nếu như thật sự ra tay, luồng chân khí hùng mạnh đó bạo phát, ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng không có đủ tự tin rằng mình có thể chống lại được sức uy hiếp mạnh mẽ của luồng chân khí bạo phát đó.
“Đi thôi, đừng nghĩ nhiều vậy làm gì, đã đến đây rồi. Cho dù phía trước là phúc hay là họa thì cũng phải đi”.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này anh đã nảy sinh sự tò mò vô cùng lớn đối với núi Thanh Thành, trước đây anh chỉ từng nghe nói cao thủ lâm võ giang hồ của Long Hạ nhiều vô kể.
Đặc biệt ở những nơi tu luyện Đạo giáo hay Phật giáo này, rất có thể có rất nhiều nhân vật bất tử nửa người nửa tiên sống ẩn dật không nhập thế.
Lúc đầu Diệp Vĩnh Khang vẫn còn hoài nghi về tất cả những chuyện này, nhưng khi vừa gặp vị đạo sĩ Thanh Ngưu kia, anh đột nhiên trở nên rất tin lời nói này.
Không biết có phải là ảo giác hay không, thời điểm Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy đạo sĩ Thanh Ngưu vừa rồi, anh đột nhiên cảm giác như một cánh cửa mới đang từ từ mở ra trước mặt.
Dọc theo đường đi vẫn không thấy dóng dáng ma nào, cả con đường vắng lặng đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Khi đến gần đỉnh núi, con đường càng lúc càng rộng, mặt đất được lát bằng những dải đá trắng xám, lan can được lát bằng đá hoa trắng.
Có rất nhiều ngôi chùa Đạo giáo, hương khói, xung quanh được quét dọn rất gọn gàng, thể hiện một tinh thần bất tử không có ở trần gian.
Nhưng cảm giác không thể tìm thấy một bóng người ở xung quanh, thực sự khiến người ta cảm thấy rất bất an.
“Thật kỳ quái, đám đạo sĩ mũi trâu này đi đâu hết rồi?”
Thánh nữ Loan Loan vừa lo lắng vừa nghi ngờ.
Diệp Vĩnh Khang cũng hơi nhíu mày: “Cô có biết hồ Hàn U ở đâu không?”
Thánh nữ Loan Loan lắc đầu nói: "Tôi chỉ biết hồ Hàn U ở trên núi Thanh Thành, nhưng tôi không biết chính xác vị trí".
Ngay khi cả hai còn chưa biết phải làm gì tiếp theo thì đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng sột soạt.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên tỉnh táo lại, theo bản năng giơ hai lòng bàn tay lên chuẩn bị tấn công, thì đột nhiên nhìn thấy một cậu bé đứng sau lưng bọn họ, trông chừng bảy tám tuổi, đang cầm một câu chổi còn cao hơn cả người, đang quét lá phía sau.
Đạo đồng đó cũng không nói gì, thậm chí cũng không buồn nhìn đám người Diệp Vĩnh Khang một cái, dường như coi hai người họ là không khí.
Thánh nữ Loan Loan liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, sau khi được sự đồng ý của đối phương, cô ta cúi xuống nở một nụ cười đặc biệt dịu dàng, nói: "Bạn nhỏ à, mọi người ở đây đâu rồi?"
Đạo đồng không nói lời nào, như thể không nghe thấy, vẫn cầm cây chổi còn cao hơn cả người, quét lá rụng một cách rất nhàn nhã từ từ.
Thánh nữ Loan Loan sửng sốt, quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang với vẻ mặt khó hiểu, đưa tay chỉ vào miệng, chắc là hỏi tiểu đạo đồng này liệu có phải bị điếc không.
Diệp Vĩnh Khang cũng bối rối, và ra hiệu cho Loan Loan hỏi lại.
Thánh nữ Loan Loan lại mỉm cười dịu dàng, cố ý đi vòng tới phía trước cậu bé đó, nhẹ nhàng hỏi: “Bạn nhỏ à, cháu có biết hồ Hàn U ở đâu không?”
Tiểu đạo sĩ dừng động tác trong tay, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thánh nữ Loan Loan, sau đó khẽ gật đầu.
“Hả, cháu có thể nghe thấy cô nói chuyện à, vậy thì tốt quá!”
Thánh nữ Loan Loan vội vàng hỏi: “Vậy cháu có biết đường đi tới hồ Hàn U không?”
Đạo đồng không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà quay đầu lại, ánh mắt ở trên người Diệp Diệp Vĩnh Khang trong chốc lát, sau đó liền chỉ vào một con đường nhỏ.
“Men theo con đường nhỏ này thì có thể tìm thấy hồ Hàn U sao?”
Thánh nữ Loan Loan lại hỏi.
Nhưng lần này tiểu đạo đồng không nói gì nữa mà tiếp tục cuối đầu xuống, từ từ chậm rãi quét lá rụng trên đất.
Loan Loan bối rối nhìn tiểu đạo đồng, sau đó lại nhìn Diệp Vĩnh Khang.
Đang định hỏi lại, nhưng còn chưa kịp mở miệng, tiểu đạo đồng đó đã cầm chiếc chổi bước xuống bậc thềm.
“Này, đợi đã, cô còn chưa nói xong mà…”
Chương 644: Đóng băng
Núi Thanh Thành không chỉ là một ngọn núi, mà là một dãy núi bao gồm hàng chục đỉnh núi lớn nhỏ khác nhau.
Chỉ một phần của đỉnh chính là mở cửa cho khách du lịch, vì vậy nhiều người nghiễm nhiên coi núi Thanh Thành chỉ là một ngọn núi.
Sau khi lên đến đỉnh chính sẽ có hàng chục con đường giống như mạng nhện dẫn đến các đỉnh khác nhau theo mọi hướng.
Nhưng những con đường nhỏ này không bao giờ mở cửa cho khách du lịch.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang và Thánh nữ Loan Loan đang đi trên một trong những con đường lát đá xanh dẫn đến hàng chục đỉnh núi này.
“Này, xị mặt ra thế làm gì, có phải có chuyện gì không đúng không?”
Thánh nữ Loan Loan thấy Diệp Vĩnh Khang đang đi bên cạnh với vẻ mặt dữ tợn, trên đường đi cũng không nói một lời nào nên không kìm được hỏi một câu.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Cô không cảm thấy tiểu đạo đồng vừa rồi rất kỳ lạ sao?”
“Hả? Kỳ lạ chỗ nào, ngoại trừ tai hơi lãng ra thì những cái khác vẫn ổn mà”.
Thánh nữ Loan Loan tỏ ra không quan tâm, sự chú ý tập trung hết vào những bông hoa nhỏ không rõ tên hai bên vệ đường.
“Tôi cứ cảm thấy trên người cậu bé đó có một cảm giác rất già dặn trưởng thành, không phù hợp với độ tuổi của cậu bé ấy chút nào”.
Diệp Vĩnh Khang nói ra nghi vấn trong lòng: “Hành động, ánh mắt, giọng điệu của cậu bé đó đều không giống một đứa trẻ bảy, tám tuổi”.
"Còn có một chỗ đặc biệt kỳ lạ. Từ lúc bước vào cửa núi, trên đường chúng ta đi không gặp bất kỳ ai ngoại trừ đạo sĩ mũi trâu cưỡi con trâu xanh”.
"Nhưng tiểu đạo đồng đó lại xuất hiện phía sau chúng ta một cách khó hiểu. Chúng ta đều là người tu luyện võ công. Một người sống sờ sờ đột nhiên xuất hiện sau lưng chúng ta, nhưng chúng ta lại không ngay lập tức nhận ra. Cô cho rằng điều này có hợp lý không?"
Nghe xong lời này, Thánh nữ Loan Loan rơi vào trầm tư, thấp giọng hỏi: “Nghe anh nói vậy, hình như là như thế thật”.
“Cậu nhóc đó ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài thì hình như không có chỗ nào giống một đứa trẻ hết”.
“Ầy, đừng quan tâm cậu bé đó nữa, đám đạo sĩ mũi trâu này vốn dĩ lúc nào cũng thần thần quỷ quỷ, những đứa trẻ lớn lên ở đây chắc cũng như vậy thôi”.
“Điều tôi lo lắng duy nhất bây giờ là tiểu đạo đồng đó liệu có lừa chúng ta không, men theo con đường nhỏ này thật sự có thể tìm được hồ Hàn U sao?”
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu liếc nhìn một cái đỉnh núi phụ cách đó không xa, thở ra một hơi nói: "Nghĩ nhiều vậy làm gì, đã đâm lao rồi thì phải theo lao, cứ đi rồi tính tiếp vậy”.
Cả hai tiếp tục đi dọc con đường mòn lát đá xanh này đến đỉnh một ngọn núi khác.
Trên đường vẫn không có một bóng người, cảnh vật xung quanh cũng khá đẹp, nhưng lúc này hai người đều không có tâm trạng thưởng thức.
Ngay từ khi bước vào cửa núi Thanh Thành, mọi thứ ở đây đều mang một bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Cả đường vắng hoe không một bóng người, đạo sĩ Thanh Ngưu cưỡi trâu xanh, tay cầm một thanh trúc rõ ràng là tu vi thâm sâu khó đoán nhưng lại giả dạng thành một nhân viên soát vé, còn có một tiểu đạo đồng ngoại trừ khuôn mặt non nớt ra thì không có chút dáng vẻ nào của trẻ con cả.
Tất cả mọi chuyện không có gì là bình thường cả, giống như lạc vào một màn sương mù đầy ẩn số.
Khoảng cách từ đỉnh chính đến đỉnh phụ không quá xa, hai người đều có võ công, nhất định là khỏe hơn so với người bình thường nhiều, đến chân đỉnh phụ mất khoảng hai tiếng đồng hồ.
Cảm nhận đầu tiên là nhiệt độ ở đây rất thấp, càng men theo con đường nhỏ lên cao thì nhiệt độ càng giảm.
Khi sắp gần lên đến đỉnh, diện mạo và thảm thực vật xung quanh thực sự được bao phủ bởi một lớp những bông tuyết trắng xóa băng giá.
Đánh giá về độ cao và vị trí địa lý của đỉnh núi này cùng với mùa hiện tại, cảnh tượng này rất phi lý.
Nhưng đối với công chúa Loan Loan, đây là một chuyện khiến cô ta thấy cực kỳ vui.
“Xem ra tiểu đạo đồng đó không nói dối, hồ Hàn U nhất định là ở bên trên, nếu không nơi này sẽ không thể như vậy được”.
Thánh nữ Loan Loan hào hứng xoa tay, trên mặt lộ ra vẻ sốt ruột chờ mong.
Diệp Vĩnh Khang thấy bộ dạng đó của đối phương, biểu cảm có chút kỳ quái, nhẹ giọng nói: “Chỉ vì lên đó tắm một cái, có cần phải vui đến vậy không?”
Thánh nữ Loan Loan ngẩn ra, vội vàng nói: “Đương nhiên là vui rồi, anh không biết lão quái vật Xích Viêm đó đáng sợ như nào đâu, nếu như bị ông ta đuổi kịp, hai chúng ta đều sẽ biến thành lợn quay đấy”.
“Chỉ cần tôi ngâm mình trong hồ Hàn U, áp chế Phần Hỏa Quyết trong cơ thể, lão quái vật đó dù có tài giỏi thế nào cũng không thể tìm được chúng ta. Ôi trời, đừng nói nhảm nữa, mau chóng đi lên thôi, chút ít thời gian này đối với chúng ta là cả sinh mạng đấy”.
Nói xong Thánh nữ Loan Loan nóng lòng chạy men theo con đường nhỏ.
Diệp Vĩnh Khang nhìn bóng lưng gấp gáp của Thánh nữ Loan Loan, khóe miệng nhếch lên một tia đầy ẩn ý, lẩm bầm: “Vậy à?”
Càng lên đến đỉnh, nhiệt độ càng giảm sâu.
Khi còn cách đỉnh núi khoảng 100m, khu vực xung quanh đã đông cứng thành băng, cứ như đến một thế giới băng tuyết vậy.
Đi quanh con đường được bao phủ bởi một lớp băng dày, sau đó vòng ra phía sau nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy một hồ bơi có kích thước bằng một sân bóng rổ.
Hồ nước rất kỳ lạ, xung quanh là băng tuyết nhưng hồ nước này không hề bị đóng băng, khi nhìn kỹ thì thấy hồ nước khẽ dao động.
“Hồ Hàn U, thật sự là hồ Hàn U!”
Thánh nữ Loan Loan vui mừng nhảy cẫng lên, nóng lòng muốn lập tức lao xuống, Diệp Vĩnh Khang cũng theo sát phía sau.
Hai người vừa bước xuống bên cạnh hồ Hàn U, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt sống lưng ập đến, như thể rơi xuống hang động chín tầng hẻo lánh vậy.
Cũng may cả hai đều là cao thủ võ thuật, chân khí trong cơ thể họ có thể chống lại được luồng khí lạnh này, nếu là người bình thường hoặc là người tu vi chưa tới nơi tới chốn, gặp phải luồng khí lạnh buốt đáng sợ này e là đã đông cứng thành băng rồi.
Hồ Hàn U được bao quanh bởi một bức tường băng cao khoảng chục mét, nhưng có một khe băng ở bên phải chỉ đủ cho một người đi qua.
Thánh nữ Loan Loan nhìn mặt nước lạnh lẽo có một tầng hơi trắng mờ mịt, trong mắt tràn đầy kích động cùng háo hức.
“Còn ngây ra đó làm gì, khó khăn lắm mới tìm được, còn không mau xuống đi, không phải vừa rồi cô nói thời gian là sinh mạng sao?”
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh nhẹ giọng thúc giục.
Thánh nữ Loan Loan nuốt một ngụm nước bọt, sau đó bình tĩnh lại sau cơn hưng phấn, chỉ vào khe nứt trên tường băng nói: "Anh ra ngoài đó trước, chờ tôi ở bên ngoài".
Diệp Vĩnh Khang nói: "Tại sao?"
Thánh nữ Loan Loan trợn trừng mắt nói: “Anh nói xem tại sao. Một cô gái như tôi muốn ngâm mình xuống tắm, lẽ nào anh lại định đứng bên cạnh trông chừng sao?”
Diệp Vĩnh Khang nhún vai, nói: “Chứ còn gì nữa, đừng quên bây giờ cô còn có một thân phận nữa là bạn gái của tôi. Tôi xem bạn gái mình tắm, chẳng lẽ còn phải tránh đi sao?”
Chương 645: Quái vật dưới lòng hồ
Thánh nữ Loan Loan vừa nghe thấy câu này, khuôn mặt tươi cười của cô ta lập tức đỏ bừng lên.
Thực ra đối với hầu hết mọi người, lời trêu đùa của Diệp Vĩnh Khang không có tác dụng gì cả.
Tuy nhiên, môi trường mà Thánh nữ Loan Loan trưởng thành và quan niệm mà cô ta được dạy không giống với những người khác, cho rằng dù chỉ là một câu nói đùa không gây tổn hại đến ai cũng là đang giở trò đồi bại.
“Đừng làm loạn nữa, thời gian gấp gáp như vậy, mau ra ngoài đi, giúp tôi trông chừng ở bên ngoài, nếu như có người tới thì anh giúp tôi chặn lại. Nếu đã là bạn trai của tôi, anh không thể để người khác nhìn trộm tôi tắm được đúng không. Mau đi đi, nắm chắc thời gian”.
Thánh nữ Loan Loan vội vàng đẩy Diệp Vĩnh Khang ra, Diệp Vĩnh Khang nhún vai bất lực, không còn cách nào khác chỉ đành men theo khe hở của bức tường băng, đi ra bên ngoài.
Tuy nhiên lúc này sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang có chút thay đổi.
Thực chất trong quá trình tiếp xúc với Loan Loan những ngày qua, anh đã âm thầm thăm dò, cũng tìm ra được chút manh mối.
Chỉ là vẫn còn một số mấu chốt vẫn chưa thể có được một lời giải thích hợp lý, điều duy nhất anh có thể chắc chắn lúc này không thể hoàn toàn tin tưởng những lời Loan Loan nói, và chắc hẳn cô ta có điều gì đó đang giấu kín.
Điều anh có thể làm bây giờ là đi từng bước một, Diệp Vĩnh Khang cũng có thể thấy rằng tuy rằng cô gái này bề ngoài trông có vẻ ngây thơ, nhưng trên thực tế không phải vậy.
Đầu óc của cô ta tương đối đơn giản, nhưng không có nghĩa là cô ta không biết suy tính.
Thời gian trôi qua nửa tiếng lúc nào không hay.
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn thời gian: “Tắm thôi mà sao lâu vậy?”
Khi Diệp Vĩnh Khang vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang.
Diệp Vĩnh Khang đanh mặt lại, vội vàng xoay người nhanh chóng đi vào bên trong, nhìn thấy mặt hồ Hàn U trước mặt sóng cuộn ào ào, rung chuyển kịch liệt.
Thánh nữ Loan Loan nằm trên bờ ướt đẫm cả người.
“Này, tỉnh lại đi, cô không sao chứ!”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng vươn tay bắt mạch cho đối phương, may là không có gì nghiêm trọng, chỉ là ngất đi thôi.
Ngay lúc Diệp Vĩnh Khang thở phào nhẹ nhõm, anh đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.
Thánh nữ Loan Loan toàn thân ướt sũng, quần áo đầu tóc dính đầy băng tuyết, nhưng cô ta có Phần Hỏa Quyết bảo vệ cơ thể, những thứ này không thể làm tổn thương cô ta được.
Chỉ là, cô ta tắm mà không cần cởi đồ sao?
Hoặc là, chuyện này xảy ra sau khi cô ta đã mặc quần áo?
Diệp Vĩnh Khang nhìn quanh rõ ràng không thấy dấu hiệu đánh nhau, nhưng khi kiểm tra mạch vừa rồi, anh phát hiện cơ thể cô ta đã tiêu hao rất nhiều nội khí.
Điều này cho thấy rằng cô ta đã có một cuộc chiến khốc liệt trước khi bất tỉnh.
Nhưng điều này cũng không hợp lý, nếu đã bị đối phương đánh ngất, đồng nghĩa với việc sức mạnh của đối thủ phải trên cơ của Loan Loan.
Nhưng nếu đã như vậy, tại sao từ đầu đến cuối đều không nghe thấy Loan Loan kêu cứu?
Hơn nữa, Diệp Vĩnh Khang từ nãy đến giờ không hề nghe thấy tiếng đánh nhau.
Suy tư một hồi, ánh mắt Diệp Vĩnh Khang rơi vào mặt hồ vắng lặng vẫn còn đang gợn sóng lăn tăn.
Lẽ nào cuộc chiến xảy ra dưới nước sao?
Nếu đúng như vậy thì khá là hợp lý, đánh nhau dưới nước không thể kêu cứu, cũng không thể phát ra tiếng động.
Nhưng nếu đúng như vậy thì lại xuất hiện một vấn đề mới.
Loan Loan đánh nhau với ai?
Lẽ nào dưới nước có gì đó sao?
Một loạt nghi vấn từ từ hiện ra trong đầu, Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ một hồi nhưng không nghĩ ra được lý do.
Sau khi cân nhắc một hồi, Diệp Vĩnh Khang quyết định đánh thức Loan trước, chỉ cần cô ta tỉnh lại thì sẽ biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Diệp Vĩnh Khang đỡ Loan Loan dạy, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô ta, sau đó từ từ truyền một luồng chân khí vào trong cơ thể cô ta.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm giác được chân khí vừa tiến vào trong cơ thể Loan Loan, liền bị một cỗ chân khí cường hãn vô song trong cơ thể cô ta hấp thụ!
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang lập tức thay đổi!
Một luồng chân khí, nếu muốn hấp thụ một luồng chân khí khác thì bắt buộc luồng chân khí đó phải mạnh gấp 10 lần luồng chân khí bị hấp thụ!
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang không cho rằng bản thân đệ nhất thiên hạ, nhưng ít nhất anh cũng phải nằm trong top 30.
Cũng có nghĩa là, sức chiến đấu của đối phương đồng thời phải mạnh hơn anh gấp 10 lần, hoặc là hơn 10 lần!
Đây là sự tồn tại đáng sợ đến mức nào?
Có thể khẳng định rằng, luồng chân khí này tuyệt đối không phải của Loan Loan. Bởi vì nếu như cô ta thực sự mạnh đến thế thì không cần phải vòng vo tam quốc vậy làm gì.
Vì vậy chỉ có một cách giải thích, luồng chân khí này là do đối thủ để lại khi đánh nhau với Loan Loan!
Tuy nhiên, đối phương nếu đã mạnh như vậy, vì sao lại chỉ khiến cô ta bị thương mà không trực tiếp ra tay giết chết cô ta?
Ầm ầm
Lúc này Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nghe thấy hồ Hàn U phát ra tiếng động kịch liệt, quay đầu lại nhìn, phát hiện ra mặt nước thật sự bắt đầu sôi trào, giống như đã bị đun sôi vậy.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Khi tiếng động càng lúc càng lớn, cả mặt đất bắt đầu rung chuyển, nước trong hồ lạnh lẽo ban đầu bây giờ cuộn trào như sóng lớn!
Uỳnh!
Một tiếng động cực lớn vang lên, giữa mặt hồ như bị ai đó ném một quả bom vào khiến cho một cột nước bắn lên trời!
Khi nhìn kỹ, sắc mặt Diệp Vĩnh Khang lập tức cứng đờ.
Chỉ thấy một con quái vật cao một mét bảy mét tám có hình dáng và ngoại hình giống hệt Phù Văn Quỷ Giáp mà họ đã gặp phải trên đường tới đây!
Nhưng chỗ khác biệt so với con mà họ gặp trước đây là toàn bộ cơ thể của con quái vật này trong như pha lê, giống như một tác phẩm điêu khắc trên băng!
Diệp Vĩnh Khang chưa kịp định thần lại, con quái vật đột nhiên giơ tay lên, lòng bàn tay hướng xuống dưới, quạt mạnh một nhát.
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm, nước trong hồ lạnh lẽo này lập tức bị luồng khí kéo mạnh thành hai cột nước cuộn trào!
Lòng bàn tay của con quái vật đột nhiên hất lên, quạt mạnh về phía Diệp Vĩnh Khang.
Hai cột nước giống như hai con rồng nước, xoay tròn và tấn công về phía Diệp Vĩnh Khang một cách mãnh liệt!
Vì sợ Loan Loan bị thương, Diệp Vĩnh Khang không dám chọn cách tránh né, đành khoanh tay định đỡ đòn.
Bùm!
Hai cột nước đập mạnh vào cánh tay Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy cơ thể của mình như bị đầu máy va chạm, cả người lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
Còn chưa kịp đứng vững, con quái vật lại hất tay lên, quạt mạnh về phía trên, một quả bóng nước có kích thước bằng quả bóng đá bay vút lên trời!
Thấy con quái vật lại định ném quả bóng đó về phía Diệp Vĩnh Khang, anh liền nhón chân bật lên khỏi mặt đất. Con quái vật chưa kịp ném quả bóng ra, cả người anh đã như một mũi tên bắn nhanh về phía con nó!
Tốc độ tấn công của con quái vật này siêu nhanh, lại còn là tầm xa, nếu như chỉ phòng thủ thì bản thân sẽ luôn ở thế bị động.
Cách duy nhất là chuyển hướng tấn công trước!
Nếu con quái vật này đã giỏi tấn công tầm xa, vậy thì sẽ trực tiếp áp sát, không cho nó bất kỳ cơ hội nào, khiến nó mất đi hoàn toàn lợi thế tấn công tầm xa!
Chương 646: Lá chắn băng
Thân hình Diệp Vĩnh Khang nhanh như bay, lúc này con quái vật vừa mới hút quả bóng nước vào lòng bàn tay, còn chưa kịp đánh ra, Diệp Vĩnh Khang đã tới gần rồi!
Uồm--
Một âm thanh lớn vang lên, chân khí nội thể của Diệp Vĩnh Khang ngay lập tức dồn vào hai nắm đấm, đập thẳng vào ngực con quái vật kia với tốc độ cao!
Tuy nhiên, vào lúc này, con quái vật đột nhiên thu quả bóng nước lại rồi ép nó về phía ngực của mình. Một lớp khiên băng trong suốt như pha lê lập tức ngưng tụ trên ngực của nó!
Bùm!
Sau một tiếng nổ lớn, cơ thể Diệp Vĩnh Khang bị một lực lớn làm cho chấn động, bay ngược về phía sau.
Tấm khiên băng trên ngực con quái vật cũng có những vết nứt giống như mạng nhện, ‘rắc’ một tiếng đã vỡ vụn.
Diệp Vĩnh Khang rơi trở lại bên bờ hồ Hàn U, đồng tử co lại.
Không ngờ sức phòng ngự của con quái vật lại mạnh như vậy, tuy rằng đòn tấn công vừa rồi của anh không dùng toàn lực nhưng cũng phải đến sáu bảy phần.
Sức mạnh cực hạn khác với sức mạnh thực chiến.
Ví dụ như một võ sĩ quyền anh. Sức mạnh của một cú đấm vào bao cát là 1.000 pound, nhưng nếu có thể đạt mức 500 pound trong thực chiến đã là rất ok rồi.
Vì bao cát là vật chết nên người ta có đủ thời gian để chọn khoảng cách tấn công tốt nhất, từ đó điều chỉnh tư thế tấn công tốt nhất.
Nhưng trong thực chiến, đối thủ sẽ không bao giờ cho ta một cơ hội như vậy.
Vì vậy, cho dù Diệp Vĩnh Khang chỉ dùng sáu bảy phần sức mạnh, thì cũng đã được coi là một lực rất khủng khiếp rồi, ngay cả một chiếc xe bọc thép cũng phải móp méo dưới một lực như vậy.
Đủ để thấy khả năng phòng thủ ghê gớm của lớp lá chắn băng mà con quái vật kia vừa ngưng tụ ra!
Không để Diệp Vĩnh Khang kịp phản ứng, con quái vật lại lật lòng bàn tay, hút khí hai luồng nước và tiếp tục tung đòn tấn công tầm xa dữ dội vào Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang chỉ có thể né tránh, nhưng trong lòng lại không ngừng bất an.
Mặc dù xét từ tầm vóc của anh, đòn tấn công của con quái vật kia không thể làm anh bị thương được, nhưng cũng không thể luôn ở thế bị động mãi.
Diệp Vĩnh Khang không thể đảm bảo rằng mình sẽ không có sơ hở nào, dù có có mạnh mẽ đến đâu thì anh cũng chỉ là con người, đến lúc nào đó sẽ kiệt sức.
Nhưng con quái vật kia hoàn toàn không phải là người, nó dường như có một nguồn năng lượng ổn định, có thể liên tục tấn công anh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, con quái vật kia sẽ khiến anh kiệt sức mà chết mất.
Chạy?
Trong đầu Diệp Vĩnh Khang chợt lóe lên một ý nghĩ, nếu đã không thể dây dưa dài dòng thì chi bằng chạy cho rồi?
Nhưng ngay khi ý tưởng này vừa lóe lên, anh đột nhiên nhìn thấy Thánh nữ Loan Loan vẫn đang hôn mê nằm trên mặt đất.
Toàn bộ sự việc bắt đầu với bài đăng của Tiểu Bạch Long, sau đó đến Dognun trên chiếc du thuyền, đến Ba Ác Ma, rồi Thánh nữ Loan Loan.
Rồi trên đường đến đây, lại tiếp tục phát sinh hàng loạt chuyện không thể tưởng tượng nổi, chẳng hạn như Phù Văn Quỷ Giáp trong rừng trước đó, sau đó là đạo sĩ mũi trâu ở con đường mòn trên núi Thanh Thành không một bóng người, và cậu bé đạo sĩ chẳng hề giống trẻ con ngoại trừ ngoại hình ra.
Cùng với nguồn chân khí đáng sợ trong cơ thể của Loan Loan gấp mười lần cơ thể anh vừa rồi, mọi thứ đều được kết nối thành chuỗi, giống như một màn sương mù.
Không thể lui!
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy rất kỳ quái, cho nên anh kiên định với ý nghĩ này.
Bây giờ chuyện đã đến nước này, đành phải đối mặt thôi, trốn tránh cũng không giải quyết được gì.
Hôm nay, nhất định phải đấu với con quái vật nửa trong suốt trước mặt này, có lẽ trong đây ẩn giấu một bí mật có thể hóa giải hết mọi bí ẩn!
Diệp Vĩnh Khang tiếp tục chiến đấu, đòn tấn công của con quái vật nửa trong suốt ngày càng trở nên nhanh chóng và dữ dội hơn.
Rồng nước, bóng nước, đao nước, vô số chiêu thức tấn công tầm xa trút xuống Diệp Vĩnh Khang như mưa.
Diệp Vĩnh Khang cũng vài lần tìm thấy khoảng không, liền triển khai thân hình để tấn công nó.
Nhưng khả năng phòng ngự của lá chắn băng của quái vật quá ghê gớm, Diệp Vĩnh Khang không có cơ hội ngưng tụ ra sức mạnh cực hạn, nếu có thể triển khai được sức mạnh này thì có thể sẽ phá vỡ được lá chắn băng.
Nhưng lại chẳng thể đả thương được con quái vật.
Không thể tiếp tục như thế này lâu hơn nữa!
Khi Diệp Vĩnh Khang cảm thấy thể lực bắt đầu suy giảm, đầu óc anh cũng bắt đầu vận hành với tốc độ cao.
Các chiến thuật phòng ngự phản công trước đó đã được thử nghiệm nhiều lần nhưng cuối cùng đều không thành công.
Cuối cùng, xem ra phải thay đổi chiến lược mới được, bằng không, nếu cứ tiếp tục ra đòn như này, Diệp Vĩnh Khang không đảm bảo mình sẽ trụ được bao lâu.
Diệp Vĩnh Khang không tiếp tục tấn công con quái vật nửa trong suốt nữa, mà khi triển khai cơ thể để né tránh hoặc đỡ đòn, anh dành toàn bộ sức lực để quan sát con quái vật.
Khả năng phòng thủ bằng lá chắn băng của quái vật quá ghê gớm, tốc độ ngưng tụ rất nhanh, có thể ngưng tụ ngay lập tức lên, xuống, trước, sau, trái, phải, nên việc tìm kiếm một đòn cận chiến là không khả thi chút nào.
Nhưng dưới cơ hồ tay không tấc sắt, lại càng không thể đấu lại đối thủ ở khoảng cách xa.
Không phải Diệp Vĩnh Khang không thể tấn công từ xa, mà là trong trường hợp không có vũ khí, anh chỉ có thể chọn phương thức dùng chân khí trong cơ thể làm vũ khí.
Nhưng phương pháp này có một nhược điểm lớn là dưới sự tấn công dồn dập của quái vật, Diệp Vĩnh Khang không có cơ hội ngưng tụ chân khí của mình thành sức mạnh tối thượng rồi phóng ra, tối đa chỉ có thể dùng 30% sức mạnh.
Nhưng khả năng phòng thủ bằng lá chắn băng của con quái vật quá mạnh, đòn đánh từ xa chỉ dùng 30% sức mạnh không hề có tác dụng gì.
Hơn nữa, đòn tấn công tầm xa là một chiêu thức rất tốn sức, nếu không chắc chắn có thể hồi phục trong thời gian ngắn, mà hấp tấp sử dụng phương pháp này thì không khác gì chủ động tìm đến cái chết.
Diệp Vĩnh Khang càng lúc càng lo lắng, đã thử vô số cách nhưng đều không có tác dụng.
Chết tiệt, trong tay mà có súng thì tốt rồi!
Diệp Vĩnh Khang trong lòng thầm cay cú, tuy rằng căn cơ tu luyện của anh rất mạnh, nhưng lại có một khuyết điểm rất lớn, chính là chưa tìm được vũ khí vừa tay.
Đối với một cao thủ ở cảnh giới đỉnh cao như anh mà nói, điều kiện lựa chọn vũ khí rất khắc nghiệt.
Đầu tiên, vũ khí phải hoàn toàn phù hợp với từ trường và khí trường trên người, tương tự như một loại cảm ứng linh hồn.
Nếu không có cảm ứng như vậy, ngay cả vũ khí tốt nhất trên thế giới cũng sẽ không có tác dụng là bao.
Thứ hai, bản thân vũ khí phải là thần binh lợi khí có phẩm chất tối thượng trở lên.
Bằng không, nếu là một thanh kiếm bình thường, mặc dù có thể cảm ứng được từ trường, khí trường, nhưng bản thân năng lượng của kiếm lại không theo kịp, thì cũng chả có tác dụng gì nhiều.
Giống như một người thợ săn phải tìm được một con chó trung thành với mình vậy.
Con chó săn này đầu tiên phải trung thành, thứ hai, còn phải mạnh.
Bằng không, nếu là con thỏ nhỏ, trung thành cũng vô dụng.
Diệp Vĩnh Khang không biết đã bao nhiêu lần cố gắng tìm cho mình một loại vũ khí thích hợp, vô cùng lao tâm khổ tứ, thậm chí có lần suýt mất mạng.
Kết quả là, cũng tìm được một số vũ khí, nhưng chúng không phù hợp với từ trường và khí trường của anh.
Chỉ có Sử Nam Bắc là được lợi, hắn hưởng hết, số thần binh lợi khí mà Diệp Vĩnh Khang đổi mạng ra lấy về đều hợp với tên này!
Thế chả khác nào cho không hắn cả!
“Chính là ông ta!”
Thánh nữ Loan Loan nhìn thấy đạo sĩ mũi trâu này liền lập tức sợ hãi hét lên, chạy vội ra đằng sau lưng Diệp Vĩnh Khang, thò nửa cái đầu nhỏ ra, hoảng sợ nói: “Cẩn thận cây gậy trúc của tên đạo sĩ này!”
Thật ra không cần Thánh nữ Loan Loan nhắc nhở, Diệp Vô Kỵ cũng tập trung toàn lực lên đỉnh điểm trong chốc lát, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào!
Bởi vì ngay từ cái nhìn đầu tiên với tên đạo sĩ mũi trâu kia, anh đã cảm thấy trong mắt người kia có một sự căng thẳng cực kỳ mạnh mẽ.
Căng thẳng này không phải là bạo lực, cũng không phải là cảm giác kiêu ngạo độc đoán, mà là trạng thái nhu hòa đến cực điểm, trạng thái này tuy trầm mặc, nhưng lại có khả năng nuốt chửng ngàn dặm như một con hổ.
Nhưng những lời nói tiếp theo của đạo sĩ mũi trâu vượt ngoài dự liệu của Diệp Vĩnh Khang.
“Xin hỏi hai vị đã mua vé chưa?”
Đạo sĩ Thanh Ngưu cười hỏi.
Diệp Vĩnh Khang vô cùng mơ hồ, vé?
Thấy hai người không có động tĩnh gì, vẻ mặt đạo sĩ Thanh Ngưu trầm xuống: “Lẽ nào hai người trốn vé?”
“Không có, chúng tôi mua vé rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng lấy hai tấm vé vào núi Thanh Thành ra.
Đạo sĩ nhẹ nhàng nâng cây trúc nhỏ trong tay mình lên, hai tấm vé vào cửa lập tức bay về phía đối phương.
Đạo sĩ bắt lấy, liếc mắt một cái, gật đầu nói: “Ừm, quả nhiên là vé ngày hôm nay”.
Nói xong ông ta lại hất tay lên, hai tấm vé bay trở lại tay Diệp Vĩnh Khang, sau đó hai chân kẹp khẽ vào mông của con trâu, con trâu xanh lắc đầu một cái rồi lao về con đường phía trước.
Mãi cho đến khi bóng dáng của đạo sĩ Thanh Ngưu biến mất trong rừng, Diệp Vĩnh Khang và Thánh nữ Loan Loan mới hoàn hồn lại.
“Ông ta… chỉ là vì muốn kiểm tra vé à?”
Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện này.
Thánh nữ Loan Loan cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, do dự nói: "Có thể .... Hôm nay đến lượt ông ta làm nhiệm vụ."
Điều này đặc biệt phi logic.
Một lão đạo sĩ nửa người nửa tiên tu vi không biết đã đạt tới cảnh giới đáng sợ nào lại thực sự quan tâm đến chuyện hai người họ có trốn vé hay không. Chuyện này nếu như không phải đích thân trải nghiệm, e là dù đánh chết họ cũng không tin.
Thấy Diệp Vĩnh Khang tỏ vẻ sững sờ, Thánh nữ Loan Loan cho rằng anh nghĩ mình đang nói dối, vội vàng giải thích: “Tôi không lừa anh, trước đây ở dưới chân núi tôi thật sự đã đánh nhau một trận… mà nói chính xác là tôi đã bị ông ta đánh”.
“Nhưng vừa rồi vì sao ông ta nhìn thấy tôi mà lại không nhận ra thì tôi không rõ, dù sao những gì tôi nói đều là thật, hơn nữa ông ta thực sự rất mạnh. Khi đó đến một chiêu của ông ta tôi cũng không đỡ nổi, nếu không phải do tôi chạy nhanh, e là cái mạng nhỏ này cũng đứt rồi”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, nhìn về phía bóng dáng của đạo sĩ Thanh Ngưu đã dần biến mất, thở dài nói: “Đó là do ông ta thủ hạ lưu tình, nếu như ông ta thực sự muốn giết cô, cô có chạy thế nào cũng chết”.
Vừa rồi, Diệp Vĩnh Khang đón lấy tấm vé mà đạo sĩ Thanh Ngưu tiện tay ném ra, anh cảm giác được một cỗ năng lượng phẫn nộ vô song ngưng tụ trên tấm vé.
Cũng do đạo sĩ đó không ra tay, nếu như thật sự ra tay, luồng chân khí hùng mạnh đó bạo phát, ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng không có đủ tự tin rằng mình có thể chống lại được sức uy hiếp mạnh mẽ của luồng chân khí bạo phát đó.
“Đi thôi, đừng nghĩ nhiều vậy làm gì, đã đến đây rồi. Cho dù phía trước là phúc hay là họa thì cũng phải đi”.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này anh đã nảy sinh sự tò mò vô cùng lớn đối với núi Thanh Thành, trước đây anh chỉ từng nghe nói cao thủ lâm võ giang hồ của Long Hạ nhiều vô kể.
Đặc biệt ở những nơi tu luyện Đạo giáo hay Phật giáo này, rất có thể có rất nhiều nhân vật bất tử nửa người nửa tiên sống ẩn dật không nhập thế.
Lúc đầu Diệp Vĩnh Khang vẫn còn hoài nghi về tất cả những chuyện này, nhưng khi vừa gặp vị đạo sĩ Thanh Ngưu kia, anh đột nhiên trở nên rất tin lời nói này.
Không biết có phải là ảo giác hay không, thời điểm Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy đạo sĩ Thanh Ngưu vừa rồi, anh đột nhiên cảm giác như một cánh cửa mới đang từ từ mở ra trước mặt.
Dọc theo đường đi vẫn không thấy dóng dáng ma nào, cả con đường vắng lặng đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Khi đến gần đỉnh núi, con đường càng lúc càng rộng, mặt đất được lát bằng những dải đá trắng xám, lan can được lát bằng đá hoa trắng.
Có rất nhiều ngôi chùa Đạo giáo, hương khói, xung quanh được quét dọn rất gọn gàng, thể hiện một tinh thần bất tử không có ở trần gian.
Nhưng cảm giác không thể tìm thấy một bóng người ở xung quanh, thực sự khiến người ta cảm thấy rất bất an.
“Thật kỳ quái, đám đạo sĩ mũi trâu này đi đâu hết rồi?”
Thánh nữ Loan Loan vừa lo lắng vừa nghi ngờ.
Diệp Vĩnh Khang cũng hơi nhíu mày: “Cô có biết hồ Hàn U ở đâu không?”
Thánh nữ Loan Loan lắc đầu nói: "Tôi chỉ biết hồ Hàn U ở trên núi Thanh Thành, nhưng tôi không biết chính xác vị trí".
Ngay khi cả hai còn chưa biết phải làm gì tiếp theo thì đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng sột soạt.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên tỉnh táo lại, theo bản năng giơ hai lòng bàn tay lên chuẩn bị tấn công, thì đột nhiên nhìn thấy một cậu bé đứng sau lưng bọn họ, trông chừng bảy tám tuổi, đang cầm một câu chổi còn cao hơn cả người, đang quét lá phía sau.
Đạo đồng đó cũng không nói gì, thậm chí cũng không buồn nhìn đám người Diệp Vĩnh Khang một cái, dường như coi hai người họ là không khí.
Thánh nữ Loan Loan liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, sau khi được sự đồng ý của đối phương, cô ta cúi xuống nở một nụ cười đặc biệt dịu dàng, nói: "Bạn nhỏ à, mọi người ở đây đâu rồi?"
Đạo đồng không nói lời nào, như thể không nghe thấy, vẫn cầm cây chổi còn cao hơn cả người, quét lá rụng một cách rất nhàn nhã từ từ.
Thánh nữ Loan Loan sửng sốt, quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang với vẻ mặt khó hiểu, đưa tay chỉ vào miệng, chắc là hỏi tiểu đạo đồng này liệu có phải bị điếc không.
Diệp Vĩnh Khang cũng bối rối, và ra hiệu cho Loan Loan hỏi lại.
Thánh nữ Loan Loan lại mỉm cười dịu dàng, cố ý đi vòng tới phía trước cậu bé đó, nhẹ nhàng hỏi: “Bạn nhỏ à, cháu có biết hồ Hàn U ở đâu không?”
Tiểu đạo sĩ dừng động tác trong tay, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thánh nữ Loan Loan, sau đó khẽ gật đầu.
“Hả, cháu có thể nghe thấy cô nói chuyện à, vậy thì tốt quá!”
Thánh nữ Loan Loan vội vàng hỏi: “Vậy cháu có biết đường đi tới hồ Hàn U không?”
Đạo đồng không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà quay đầu lại, ánh mắt ở trên người Diệp Diệp Vĩnh Khang trong chốc lát, sau đó liền chỉ vào một con đường nhỏ.
“Men theo con đường nhỏ này thì có thể tìm thấy hồ Hàn U sao?”
Thánh nữ Loan Loan lại hỏi.
Nhưng lần này tiểu đạo đồng không nói gì nữa mà tiếp tục cuối đầu xuống, từ từ chậm rãi quét lá rụng trên đất.
Loan Loan bối rối nhìn tiểu đạo đồng, sau đó lại nhìn Diệp Vĩnh Khang.
Đang định hỏi lại, nhưng còn chưa kịp mở miệng, tiểu đạo đồng đó đã cầm chiếc chổi bước xuống bậc thềm.
“Này, đợi đã, cô còn chưa nói xong mà…”
Chương 644: Đóng băng
Núi Thanh Thành không chỉ là một ngọn núi, mà là một dãy núi bao gồm hàng chục đỉnh núi lớn nhỏ khác nhau.
Chỉ một phần của đỉnh chính là mở cửa cho khách du lịch, vì vậy nhiều người nghiễm nhiên coi núi Thanh Thành chỉ là một ngọn núi.
Sau khi lên đến đỉnh chính sẽ có hàng chục con đường giống như mạng nhện dẫn đến các đỉnh khác nhau theo mọi hướng.
Nhưng những con đường nhỏ này không bao giờ mở cửa cho khách du lịch.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang và Thánh nữ Loan Loan đang đi trên một trong những con đường lát đá xanh dẫn đến hàng chục đỉnh núi này.
“Này, xị mặt ra thế làm gì, có phải có chuyện gì không đúng không?”
Thánh nữ Loan Loan thấy Diệp Vĩnh Khang đang đi bên cạnh với vẻ mặt dữ tợn, trên đường đi cũng không nói một lời nào nên không kìm được hỏi một câu.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Cô không cảm thấy tiểu đạo đồng vừa rồi rất kỳ lạ sao?”
“Hả? Kỳ lạ chỗ nào, ngoại trừ tai hơi lãng ra thì những cái khác vẫn ổn mà”.
Thánh nữ Loan Loan tỏ ra không quan tâm, sự chú ý tập trung hết vào những bông hoa nhỏ không rõ tên hai bên vệ đường.
“Tôi cứ cảm thấy trên người cậu bé đó có một cảm giác rất già dặn trưởng thành, không phù hợp với độ tuổi của cậu bé ấy chút nào”.
Diệp Vĩnh Khang nói ra nghi vấn trong lòng: “Hành động, ánh mắt, giọng điệu của cậu bé đó đều không giống một đứa trẻ bảy, tám tuổi”.
"Còn có một chỗ đặc biệt kỳ lạ. Từ lúc bước vào cửa núi, trên đường chúng ta đi không gặp bất kỳ ai ngoại trừ đạo sĩ mũi trâu cưỡi con trâu xanh”.
"Nhưng tiểu đạo đồng đó lại xuất hiện phía sau chúng ta một cách khó hiểu. Chúng ta đều là người tu luyện võ công. Một người sống sờ sờ đột nhiên xuất hiện sau lưng chúng ta, nhưng chúng ta lại không ngay lập tức nhận ra. Cô cho rằng điều này có hợp lý không?"
Nghe xong lời này, Thánh nữ Loan Loan rơi vào trầm tư, thấp giọng hỏi: “Nghe anh nói vậy, hình như là như thế thật”.
“Cậu nhóc đó ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài thì hình như không có chỗ nào giống một đứa trẻ hết”.
“Ầy, đừng quan tâm cậu bé đó nữa, đám đạo sĩ mũi trâu này vốn dĩ lúc nào cũng thần thần quỷ quỷ, những đứa trẻ lớn lên ở đây chắc cũng như vậy thôi”.
“Điều tôi lo lắng duy nhất bây giờ là tiểu đạo đồng đó liệu có lừa chúng ta không, men theo con đường nhỏ này thật sự có thể tìm được hồ Hàn U sao?”
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu liếc nhìn một cái đỉnh núi phụ cách đó không xa, thở ra một hơi nói: "Nghĩ nhiều vậy làm gì, đã đâm lao rồi thì phải theo lao, cứ đi rồi tính tiếp vậy”.
Cả hai tiếp tục đi dọc con đường mòn lát đá xanh này đến đỉnh một ngọn núi khác.
Trên đường vẫn không có một bóng người, cảnh vật xung quanh cũng khá đẹp, nhưng lúc này hai người đều không có tâm trạng thưởng thức.
Ngay từ khi bước vào cửa núi Thanh Thành, mọi thứ ở đây đều mang một bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Cả đường vắng hoe không một bóng người, đạo sĩ Thanh Ngưu cưỡi trâu xanh, tay cầm một thanh trúc rõ ràng là tu vi thâm sâu khó đoán nhưng lại giả dạng thành một nhân viên soát vé, còn có một tiểu đạo đồng ngoại trừ khuôn mặt non nớt ra thì không có chút dáng vẻ nào của trẻ con cả.
Tất cả mọi chuyện không có gì là bình thường cả, giống như lạc vào một màn sương mù đầy ẩn số.
Khoảng cách từ đỉnh chính đến đỉnh phụ không quá xa, hai người đều có võ công, nhất định là khỏe hơn so với người bình thường nhiều, đến chân đỉnh phụ mất khoảng hai tiếng đồng hồ.
Cảm nhận đầu tiên là nhiệt độ ở đây rất thấp, càng men theo con đường nhỏ lên cao thì nhiệt độ càng giảm.
Khi sắp gần lên đến đỉnh, diện mạo và thảm thực vật xung quanh thực sự được bao phủ bởi một lớp những bông tuyết trắng xóa băng giá.
Đánh giá về độ cao và vị trí địa lý của đỉnh núi này cùng với mùa hiện tại, cảnh tượng này rất phi lý.
Nhưng đối với công chúa Loan Loan, đây là một chuyện khiến cô ta thấy cực kỳ vui.
“Xem ra tiểu đạo đồng đó không nói dối, hồ Hàn U nhất định là ở bên trên, nếu không nơi này sẽ không thể như vậy được”.
Thánh nữ Loan Loan hào hứng xoa tay, trên mặt lộ ra vẻ sốt ruột chờ mong.
Diệp Vĩnh Khang thấy bộ dạng đó của đối phương, biểu cảm có chút kỳ quái, nhẹ giọng nói: “Chỉ vì lên đó tắm một cái, có cần phải vui đến vậy không?”
Thánh nữ Loan Loan ngẩn ra, vội vàng nói: “Đương nhiên là vui rồi, anh không biết lão quái vật Xích Viêm đó đáng sợ như nào đâu, nếu như bị ông ta đuổi kịp, hai chúng ta đều sẽ biến thành lợn quay đấy”.
“Chỉ cần tôi ngâm mình trong hồ Hàn U, áp chế Phần Hỏa Quyết trong cơ thể, lão quái vật đó dù có tài giỏi thế nào cũng không thể tìm được chúng ta. Ôi trời, đừng nói nhảm nữa, mau chóng đi lên thôi, chút ít thời gian này đối với chúng ta là cả sinh mạng đấy”.
Nói xong Thánh nữ Loan Loan nóng lòng chạy men theo con đường nhỏ.
Diệp Vĩnh Khang nhìn bóng lưng gấp gáp của Thánh nữ Loan Loan, khóe miệng nhếch lên một tia đầy ẩn ý, lẩm bầm: “Vậy à?”
Càng lên đến đỉnh, nhiệt độ càng giảm sâu.
Khi còn cách đỉnh núi khoảng 100m, khu vực xung quanh đã đông cứng thành băng, cứ như đến một thế giới băng tuyết vậy.
Đi quanh con đường được bao phủ bởi một lớp băng dày, sau đó vòng ra phía sau nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy một hồ bơi có kích thước bằng một sân bóng rổ.
Hồ nước rất kỳ lạ, xung quanh là băng tuyết nhưng hồ nước này không hề bị đóng băng, khi nhìn kỹ thì thấy hồ nước khẽ dao động.
“Hồ Hàn U, thật sự là hồ Hàn U!”
Thánh nữ Loan Loan vui mừng nhảy cẫng lên, nóng lòng muốn lập tức lao xuống, Diệp Vĩnh Khang cũng theo sát phía sau.
Hai người vừa bước xuống bên cạnh hồ Hàn U, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt sống lưng ập đến, như thể rơi xuống hang động chín tầng hẻo lánh vậy.
Cũng may cả hai đều là cao thủ võ thuật, chân khí trong cơ thể họ có thể chống lại được luồng khí lạnh này, nếu là người bình thường hoặc là người tu vi chưa tới nơi tới chốn, gặp phải luồng khí lạnh buốt đáng sợ này e là đã đông cứng thành băng rồi.
Hồ Hàn U được bao quanh bởi một bức tường băng cao khoảng chục mét, nhưng có một khe băng ở bên phải chỉ đủ cho một người đi qua.
Thánh nữ Loan Loan nhìn mặt nước lạnh lẽo có một tầng hơi trắng mờ mịt, trong mắt tràn đầy kích động cùng háo hức.
“Còn ngây ra đó làm gì, khó khăn lắm mới tìm được, còn không mau xuống đi, không phải vừa rồi cô nói thời gian là sinh mạng sao?”
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh nhẹ giọng thúc giục.
Thánh nữ Loan Loan nuốt một ngụm nước bọt, sau đó bình tĩnh lại sau cơn hưng phấn, chỉ vào khe nứt trên tường băng nói: "Anh ra ngoài đó trước, chờ tôi ở bên ngoài".
Diệp Vĩnh Khang nói: "Tại sao?"
Thánh nữ Loan Loan trợn trừng mắt nói: “Anh nói xem tại sao. Một cô gái như tôi muốn ngâm mình xuống tắm, lẽ nào anh lại định đứng bên cạnh trông chừng sao?”
Diệp Vĩnh Khang nhún vai, nói: “Chứ còn gì nữa, đừng quên bây giờ cô còn có một thân phận nữa là bạn gái của tôi. Tôi xem bạn gái mình tắm, chẳng lẽ còn phải tránh đi sao?”
Chương 645: Quái vật dưới lòng hồ
Thánh nữ Loan Loan vừa nghe thấy câu này, khuôn mặt tươi cười của cô ta lập tức đỏ bừng lên.
Thực ra đối với hầu hết mọi người, lời trêu đùa của Diệp Vĩnh Khang không có tác dụng gì cả.
Tuy nhiên, môi trường mà Thánh nữ Loan Loan trưởng thành và quan niệm mà cô ta được dạy không giống với những người khác, cho rằng dù chỉ là một câu nói đùa không gây tổn hại đến ai cũng là đang giở trò đồi bại.
“Đừng làm loạn nữa, thời gian gấp gáp như vậy, mau ra ngoài đi, giúp tôi trông chừng ở bên ngoài, nếu như có người tới thì anh giúp tôi chặn lại. Nếu đã là bạn trai của tôi, anh không thể để người khác nhìn trộm tôi tắm được đúng không. Mau đi đi, nắm chắc thời gian”.
Thánh nữ Loan Loan vội vàng đẩy Diệp Vĩnh Khang ra, Diệp Vĩnh Khang nhún vai bất lực, không còn cách nào khác chỉ đành men theo khe hở của bức tường băng, đi ra bên ngoài.
Tuy nhiên lúc này sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang có chút thay đổi.
Thực chất trong quá trình tiếp xúc với Loan Loan những ngày qua, anh đã âm thầm thăm dò, cũng tìm ra được chút manh mối.
Chỉ là vẫn còn một số mấu chốt vẫn chưa thể có được một lời giải thích hợp lý, điều duy nhất anh có thể chắc chắn lúc này không thể hoàn toàn tin tưởng những lời Loan Loan nói, và chắc hẳn cô ta có điều gì đó đang giấu kín.
Điều anh có thể làm bây giờ là đi từng bước một, Diệp Vĩnh Khang cũng có thể thấy rằng tuy rằng cô gái này bề ngoài trông có vẻ ngây thơ, nhưng trên thực tế không phải vậy.
Đầu óc của cô ta tương đối đơn giản, nhưng không có nghĩa là cô ta không biết suy tính.
Thời gian trôi qua nửa tiếng lúc nào không hay.
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn thời gian: “Tắm thôi mà sao lâu vậy?”
Khi Diệp Vĩnh Khang vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang.
Diệp Vĩnh Khang đanh mặt lại, vội vàng xoay người nhanh chóng đi vào bên trong, nhìn thấy mặt hồ Hàn U trước mặt sóng cuộn ào ào, rung chuyển kịch liệt.
Thánh nữ Loan Loan nằm trên bờ ướt đẫm cả người.
“Này, tỉnh lại đi, cô không sao chứ!”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng vươn tay bắt mạch cho đối phương, may là không có gì nghiêm trọng, chỉ là ngất đi thôi.
Ngay lúc Diệp Vĩnh Khang thở phào nhẹ nhõm, anh đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.
Thánh nữ Loan Loan toàn thân ướt sũng, quần áo đầu tóc dính đầy băng tuyết, nhưng cô ta có Phần Hỏa Quyết bảo vệ cơ thể, những thứ này không thể làm tổn thương cô ta được.
Chỉ là, cô ta tắm mà không cần cởi đồ sao?
Hoặc là, chuyện này xảy ra sau khi cô ta đã mặc quần áo?
Diệp Vĩnh Khang nhìn quanh rõ ràng không thấy dấu hiệu đánh nhau, nhưng khi kiểm tra mạch vừa rồi, anh phát hiện cơ thể cô ta đã tiêu hao rất nhiều nội khí.
Điều này cho thấy rằng cô ta đã có một cuộc chiến khốc liệt trước khi bất tỉnh.
Nhưng điều này cũng không hợp lý, nếu đã bị đối phương đánh ngất, đồng nghĩa với việc sức mạnh của đối thủ phải trên cơ của Loan Loan.
Nhưng nếu đã như vậy, tại sao từ đầu đến cuối đều không nghe thấy Loan Loan kêu cứu?
Hơn nữa, Diệp Vĩnh Khang từ nãy đến giờ không hề nghe thấy tiếng đánh nhau.
Suy tư một hồi, ánh mắt Diệp Vĩnh Khang rơi vào mặt hồ vắng lặng vẫn còn đang gợn sóng lăn tăn.
Lẽ nào cuộc chiến xảy ra dưới nước sao?
Nếu đúng như vậy thì khá là hợp lý, đánh nhau dưới nước không thể kêu cứu, cũng không thể phát ra tiếng động.
Nhưng nếu đúng như vậy thì lại xuất hiện một vấn đề mới.
Loan Loan đánh nhau với ai?
Lẽ nào dưới nước có gì đó sao?
Một loạt nghi vấn từ từ hiện ra trong đầu, Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ một hồi nhưng không nghĩ ra được lý do.
Sau khi cân nhắc một hồi, Diệp Vĩnh Khang quyết định đánh thức Loan trước, chỉ cần cô ta tỉnh lại thì sẽ biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Diệp Vĩnh Khang đỡ Loan Loan dạy, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô ta, sau đó từ từ truyền một luồng chân khí vào trong cơ thể cô ta.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm giác được chân khí vừa tiến vào trong cơ thể Loan Loan, liền bị một cỗ chân khí cường hãn vô song trong cơ thể cô ta hấp thụ!
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang lập tức thay đổi!
Một luồng chân khí, nếu muốn hấp thụ một luồng chân khí khác thì bắt buộc luồng chân khí đó phải mạnh gấp 10 lần luồng chân khí bị hấp thụ!
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang không cho rằng bản thân đệ nhất thiên hạ, nhưng ít nhất anh cũng phải nằm trong top 30.
Cũng có nghĩa là, sức chiến đấu của đối phương đồng thời phải mạnh hơn anh gấp 10 lần, hoặc là hơn 10 lần!
Đây là sự tồn tại đáng sợ đến mức nào?
Có thể khẳng định rằng, luồng chân khí này tuyệt đối không phải của Loan Loan. Bởi vì nếu như cô ta thực sự mạnh đến thế thì không cần phải vòng vo tam quốc vậy làm gì.
Vì vậy chỉ có một cách giải thích, luồng chân khí này là do đối thủ để lại khi đánh nhau với Loan Loan!
Tuy nhiên, đối phương nếu đã mạnh như vậy, vì sao lại chỉ khiến cô ta bị thương mà không trực tiếp ra tay giết chết cô ta?
Ầm ầm
Lúc này Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nghe thấy hồ Hàn U phát ra tiếng động kịch liệt, quay đầu lại nhìn, phát hiện ra mặt nước thật sự bắt đầu sôi trào, giống như đã bị đun sôi vậy.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Khi tiếng động càng lúc càng lớn, cả mặt đất bắt đầu rung chuyển, nước trong hồ lạnh lẽo ban đầu bây giờ cuộn trào như sóng lớn!
Uỳnh!
Một tiếng động cực lớn vang lên, giữa mặt hồ như bị ai đó ném một quả bom vào khiến cho một cột nước bắn lên trời!
Khi nhìn kỹ, sắc mặt Diệp Vĩnh Khang lập tức cứng đờ.
Chỉ thấy một con quái vật cao một mét bảy mét tám có hình dáng và ngoại hình giống hệt Phù Văn Quỷ Giáp mà họ đã gặp phải trên đường tới đây!
Nhưng chỗ khác biệt so với con mà họ gặp trước đây là toàn bộ cơ thể của con quái vật này trong như pha lê, giống như một tác phẩm điêu khắc trên băng!
Diệp Vĩnh Khang chưa kịp định thần lại, con quái vật đột nhiên giơ tay lên, lòng bàn tay hướng xuống dưới, quạt mạnh một nhát.
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm, nước trong hồ lạnh lẽo này lập tức bị luồng khí kéo mạnh thành hai cột nước cuộn trào!
Lòng bàn tay của con quái vật đột nhiên hất lên, quạt mạnh về phía Diệp Vĩnh Khang.
Hai cột nước giống như hai con rồng nước, xoay tròn và tấn công về phía Diệp Vĩnh Khang một cách mãnh liệt!
Vì sợ Loan Loan bị thương, Diệp Vĩnh Khang không dám chọn cách tránh né, đành khoanh tay định đỡ đòn.
Bùm!
Hai cột nước đập mạnh vào cánh tay Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy cơ thể của mình như bị đầu máy va chạm, cả người lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
Còn chưa kịp đứng vững, con quái vật lại hất tay lên, quạt mạnh về phía trên, một quả bóng nước có kích thước bằng quả bóng đá bay vút lên trời!
Thấy con quái vật lại định ném quả bóng đó về phía Diệp Vĩnh Khang, anh liền nhón chân bật lên khỏi mặt đất. Con quái vật chưa kịp ném quả bóng ra, cả người anh đã như một mũi tên bắn nhanh về phía con nó!
Tốc độ tấn công của con quái vật này siêu nhanh, lại còn là tầm xa, nếu như chỉ phòng thủ thì bản thân sẽ luôn ở thế bị động.
Cách duy nhất là chuyển hướng tấn công trước!
Nếu con quái vật này đã giỏi tấn công tầm xa, vậy thì sẽ trực tiếp áp sát, không cho nó bất kỳ cơ hội nào, khiến nó mất đi hoàn toàn lợi thế tấn công tầm xa!
Chương 646: Lá chắn băng
Thân hình Diệp Vĩnh Khang nhanh như bay, lúc này con quái vật vừa mới hút quả bóng nước vào lòng bàn tay, còn chưa kịp đánh ra, Diệp Vĩnh Khang đã tới gần rồi!
Uồm--
Một âm thanh lớn vang lên, chân khí nội thể của Diệp Vĩnh Khang ngay lập tức dồn vào hai nắm đấm, đập thẳng vào ngực con quái vật kia với tốc độ cao!
Tuy nhiên, vào lúc này, con quái vật đột nhiên thu quả bóng nước lại rồi ép nó về phía ngực của mình. Một lớp khiên băng trong suốt như pha lê lập tức ngưng tụ trên ngực của nó!
Bùm!
Sau một tiếng nổ lớn, cơ thể Diệp Vĩnh Khang bị một lực lớn làm cho chấn động, bay ngược về phía sau.
Tấm khiên băng trên ngực con quái vật cũng có những vết nứt giống như mạng nhện, ‘rắc’ một tiếng đã vỡ vụn.
Diệp Vĩnh Khang rơi trở lại bên bờ hồ Hàn U, đồng tử co lại.
Không ngờ sức phòng ngự của con quái vật lại mạnh như vậy, tuy rằng đòn tấn công vừa rồi của anh không dùng toàn lực nhưng cũng phải đến sáu bảy phần.
Sức mạnh cực hạn khác với sức mạnh thực chiến.
Ví dụ như một võ sĩ quyền anh. Sức mạnh của một cú đấm vào bao cát là 1.000 pound, nhưng nếu có thể đạt mức 500 pound trong thực chiến đã là rất ok rồi.
Vì bao cát là vật chết nên người ta có đủ thời gian để chọn khoảng cách tấn công tốt nhất, từ đó điều chỉnh tư thế tấn công tốt nhất.
Nhưng trong thực chiến, đối thủ sẽ không bao giờ cho ta một cơ hội như vậy.
Vì vậy, cho dù Diệp Vĩnh Khang chỉ dùng sáu bảy phần sức mạnh, thì cũng đã được coi là một lực rất khủng khiếp rồi, ngay cả một chiếc xe bọc thép cũng phải móp méo dưới một lực như vậy.
Đủ để thấy khả năng phòng thủ ghê gớm của lớp lá chắn băng mà con quái vật kia vừa ngưng tụ ra!
Không để Diệp Vĩnh Khang kịp phản ứng, con quái vật lại lật lòng bàn tay, hút khí hai luồng nước và tiếp tục tung đòn tấn công tầm xa dữ dội vào Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang chỉ có thể né tránh, nhưng trong lòng lại không ngừng bất an.
Mặc dù xét từ tầm vóc của anh, đòn tấn công của con quái vật kia không thể làm anh bị thương được, nhưng cũng không thể luôn ở thế bị động mãi.
Diệp Vĩnh Khang không thể đảm bảo rằng mình sẽ không có sơ hở nào, dù có có mạnh mẽ đến đâu thì anh cũng chỉ là con người, đến lúc nào đó sẽ kiệt sức.
Nhưng con quái vật kia hoàn toàn không phải là người, nó dường như có một nguồn năng lượng ổn định, có thể liên tục tấn công anh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, con quái vật kia sẽ khiến anh kiệt sức mà chết mất.
Chạy?
Trong đầu Diệp Vĩnh Khang chợt lóe lên một ý nghĩ, nếu đã không thể dây dưa dài dòng thì chi bằng chạy cho rồi?
Nhưng ngay khi ý tưởng này vừa lóe lên, anh đột nhiên nhìn thấy Thánh nữ Loan Loan vẫn đang hôn mê nằm trên mặt đất.
Toàn bộ sự việc bắt đầu với bài đăng của Tiểu Bạch Long, sau đó đến Dognun trên chiếc du thuyền, đến Ba Ác Ma, rồi Thánh nữ Loan Loan.
Rồi trên đường đến đây, lại tiếp tục phát sinh hàng loạt chuyện không thể tưởng tượng nổi, chẳng hạn như Phù Văn Quỷ Giáp trong rừng trước đó, sau đó là đạo sĩ mũi trâu ở con đường mòn trên núi Thanh Thành không một bóng người, và cậu bé đạo sĩ chẳng hề giống trẻ con ngoại trừ ngoại hình ra.
Cùng với nguồn chân khí đáng sợ trong cơ thể của Loan Loan gấp mười lần cơ thể anh vừa rồi, mọi thứ đều được kết nối thành chuỗi, giống như một màn sương mù.
Không thể lui!
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy rất kỳ quái, cho nên anh kiên định với ý nghĩ này.
Bây giờ chuyện đã đến nước này, đành phải đối mặt thôi, trốn tránh cũng không giải quyết được gì.
Hôm nay, nhất định phải đấu với con quái vật nửa trong suốt trước mặt này, có lẽ trong đây ẩn giấu một bí mật có thể hóa giải hết mọi bí ẩn!
Diệp Vĩnh Khang tiếp tục chiến đấu, đòn tấn công của con quái vật nửa trong suốt ngày càng trở nên nhanh chóng và dữ dội hơn.
Rồng nước, bóng nước, đao nước, vô số chiêu thức tấn công tầm xa trút xuống Diệp Vĩnh Khang như mưa.
Diệp Vĩnh Khang cũng vài lần tìm thấy khoảng không, liền triển khai thân hình để tấn công nó.
Nhưng khả năng phòng ngự của lá chắn băng của quái vật quá ghê gớm, Diệp Vĩnh Khang không có cơ hội ngưng tụ ra sức mạnh cực hạn, nếu có thể triển khai được sức mạnh này thì có thể sẽ phá vỡ được lá chắn băng.
Nhưng lại chẳng thể đả thương được con quái vật.
Không thể tiếp tục như thế này lâu hơn nữa!
Khi Diệp Vĩnh Khang cảm thấy thể lực bắt đầu suy giảm, đầu óc anh cũng bắt đầu vận hành với tốc độ cao.
Các chiến thuật phòng ngự phản công trước đó đã được thử nghiệm nhiều lần nhưng cuối cùng đều không thành công.
Cuối cùng, xem ra phải thay đổi chiến lược mới được, bằng không, nếu cứ tiếp tục ra đòn như này, Diệp Vĩnh Khang không đảm bảo mình sẽ trụ được bao lâu.
Diệp Vĩnh Khang không tiếp tục tấn công con quái vật nửa trong suốt nữa, mà khi triển khai cơ thể để né tránh hoặc đỡ đòn, anh dành toàn bộ sức lực để quan sát con quái vật.
Khả năng phòng thủ bằng lá chắn băng của quái vật quá ghê gớm, tốc độ ngưng tụ rất nhanh, có thể ngưng tụ ngay lập tức lên, xuống, trước, sau, trái, phải, nên việc tìm kiếm một đòn cận chiến là không khả thi chút nào.
Nhưng dưới cơ hồ tay không tấc sắt, lại càng không thể đấu lại đối thủ ở khoảng cách xa.
Không phải Diệp Vĩnh Khang không thể tấn công từ xa, mà là trong trường hợp không có vũ khí, anh chỉ có thể chọn phương thức dùng chân khí trong cơ thể làm vũ khí.
Nhưng phương pháp này có một nhược điểm lớn là dưới sự tấn công dồn dập của quái vật, Diệp Vĩnh Khang không có cơ hội ngưng tụ chân khí của mình thành sức mạnh tối thượng rồi phóng ra, tối đa chỉ có thể dùng 30% sức mạnh.
Nhưng khả năng phòng thủ bằng lá chắn băng của con quái vật quá mạnh, đòn đánh từ xa chỉ dùng 30% sức mạnh không hề có tác dụng gì.
Hơn nữa, đòn tấn công tầm xa là một chiêu thức rất tốn sức, nếu không chắc chắn có thể hồi phục trong thời gian ngắn, mà hấp tấp sử dụng phương pháp này thì không khác gì chủ động tìm đến cái chết.
Diệp Vĩnh Khang càng lúc càng lo lắng, đã thử vô số cách nhưng đều không có tác dụng.
Chết tiệt, trong tay mà có súng thì tốt rồi!
Diệp Vĩnh Khang trong lòng thầm cay cú, tuy rằng căn cơ tu luyện của anh rất mạnh, nhưng lại có một khuyết điểm rất lớn, chính là chưa tìm được vũ khí vừa tay.
Đối với một cao thủ ở cảnh giới đỉnh cao như anh mà nói, điều kiện lựa chọn vũ khí rất khắc nghiệt.
Đầu tiên, vũ khí phải hoàn toàn phù hợp với từ trường và khí trường trên người, tương tự như một loại cảm ứng linh hồn.
Nếu không có cảm ứng như vậy, ngay cả vũ khí tốt nhất trên thế giới cũng sẽ không có tác dụng là bao.
Thứ hai, bản thân vũ khí phải là thần binh lợi khí có phẩm chất tối thượng trở lên.
Bằng không, nếu là một thanh kiếm bình thường, mặc dù có thể cảm ứng được từ trường, khí trường, nhưng bản thân năng lượng của kiếm lại không theo kịp, thì cũng chả có tác dụng gì nhiều.
Giống như một người thợ săn phải tìm được một con chó trung thành với mình vậy.
Con chó săn này đầu tiên phải trung thành, thứ hai, còn phải mạnh.
Bằng không, nếu là con thỏ nhỏ, trung thành cũng vô dụng.
Diệp Vĩnh Khang không biết đã bao nhiêu lần cố gắng tìm cho mình một loại vũ khí thích hợp, vô cùng lao tâm khổ tứ, thậm chí có lần suýt mất mạng.
Kết quả là, cũng tìm được một số vũ khí, nhưng chúng không phù hợp với từ trường và khí trường của anh.
Chỉ có Sử Nam Bắc là được lợi, hắn hưởng hết, số thần binh lợi khí mà Diệp Vĩnh Khang đổi mạng ra lấy về đều hợp với tên này!
Thế chả khác nào cho không hắn cả!
Bình luận facebook