• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 642: Đạo sĩ Thanh Ngưu

Thuộc địa núi Thanh Thành.

Đây là thánh địa của Đạo giáo với danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất đạo”, đứng dưới chân núi nhìn ra, cây cối trên núi xanh um tươi tốt, thấp thoáng một lớp sương mỏng, cảm giác như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.

Dọc theo đường đi, Thánh nữ Loan Loan thường ngày đến ăn cũng nói không ngừng bỗng nhiên trở nên yên lặng.

Vừa bước vào sơn môn, sắc mặt liền trở nên đanh lại, mỗi khi bước về phía trước vài bước lại phải nhìn xung quanh thật cẩn thận.

"Nghiêm trọng thế làm gì? Sao hả? Sợ đạo sĩ cưỡi Thanh Ngưu, tay cầm gậy trúc tôi nói lần trước rồi hả?"

Diệp Vĩnh Khang cười trêu chọc nhưng vẻ mặt lại khá thoải mái, trên đường đi đút tay vào túi quần ngó đông ngó tây như thể anh chỉ đang ngắm phong cảnh trên ngọn núi này mà thôi.

"Không phải tất cả, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng ngày hôm nay có một chút khác biệt".

Thánh nữ nhẹ nhàng lắc đầu, lộ ra vẻ lo lắng: "Lần trước tới đây, vừa mới dưới chân núi đã cảm nhận được một loại cảm giác thù địch".

"Loại thù địch này không thể diễn tả chính xác bằng lời, nhưng dù sao nó cũng là một cảm giác nguy hiểm".

"Tôi cũng có thể giải thích nguồn gốc của cảm giác này. Đây là thánh địa của Đạo giáo đã tồn tại hàng nghìn năm".

"Mặc dù ít có tranh chấp với thế giới bên ngoài trong những năm gần đây, nhưng có một nhóm đạo sĩ mũi trâu trên núi ngày ngày dốc lòng tu luyện Đạo giáo".

"Điều này không có nghĩa là mỗi ngày họ đều chặt củi gánh nước, khi không có việc gì thì xuống núi đánh đấm chút, nhân tiện bắt mấy tên trốn vé kiếm thêm chút thu nhập cho sơn môn".

"Như tôi đã nói, không biết trong núi này ẩn chứa bao nhiêu lão quái vật tu vi mấy chục năm".

"Ngoài những lão quái vật đó ra, chưởng giáo đương nhiệm Lý Huyền Thông, cũng như Tứ Thiên Sư về cầm kì thi họa, đều là những nhân vật nửa người nửa tiên".

"Trong mắt những người được gọi là chính phái này, Giáo phái áo đỏ của chúng tôi đều là tà giáo".

"Phần Hỏa Quyết trên người tôi tất nhiên là tà thuật, bất kể là chính phái hay tà phái".

"Khí tức trên người tôi sẽ phản ứng với khí tức ở đây. Nói một cách đơn giản, chỉ cần tôi bước vào sơn môn, những lão quái vật nửa người nửa tiên kia đều có thể cảm nhận được".

"Đồng thời, không biết có phải cố ý uy hiếp tôi để tôi biết khó mà lui hay không, mà lại toát ra một loạI khí tức đầy thù địch và nguy hiểm".

"Đạo sĩ mũi trâu cưỡi Thanh Ngưu lần trước đánh bại tôi chỉ trong một chiêu. Bây giờ nghĩ lại có lẽ đó không phải là một cuộc gặp gỡ tình cờ".

"Có thể bọn họ nhìn thấy tôi tiếp tục đi về phía trước, mà bỏ qua cảnh báo khí tức, liền xuống núi đối phó với tôi".

"Lần này, tôi hoàn toàn không cảm thấy bầu không khí thù địch và nguy hiểm đó, nhưng lại khiến tôi cảm thấy đặc biệt khó chịu".

Diệp Vĩnh Khang gật đầu sau khi nghe những lời này, nhưng anh có thể hiểu được cái thứ khí tức kì dị mà Thánh nữ Loan Loan nói.

Một số đạo sĩ khi đã đạt đến đỉnh cao của Đại Thừa thực sự có thể cảm nhận được những kẻ xâm nhập có khí tức đối kháng với các bài công pháp mà họ luyện tập từ một khoảng cách xa, sau đó đưa ra cảnh báo qua khí tức của họ.

Loại cảm giác này có chút giống với việc động vật có thể cảm nhận được khí tức của thiên địch, thông thường ở dưới chân núi, nơi có thú dữ ẩn hiện, các loại gia súc như trâu bò, ngựa chắc chắn sẽ dừng lại hoặc chọn đi đường vòng.

"Sao cô không xem lại mình đi, giờ cô đang hối hận muốn chết, muốn quay về cũng không được".

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói với vẻ lãnh đạm.

Thánh nữ Loan Loan lắc đầu dứt khoát nói: "Không thể quay lại được. Cho dù trước mặt có là núi đao biển lửa, tôi cũng phải nghiến răng mà tiến lên!"

Diệp Vĩnh Khang nghe xong lời này liền cười khổ: "Nói trước nhé, nếu trước mặt thực sự là núi đao biển lửa thì tôi sẽ không lao vào đó theo cô đâu đấy".

Hai người tiếp tục đi dọc theo con đường núi.

Khí trời trong núi rất trong lành, xung quanh cây cối tươi tốt, có vô số cây cổ thụ cao ngất, khí trong này vô cùng dồi dào, quả thực là một nơi đặc biệt thích hợp cho việc tu luyện.

Chỉ là khi càng đến gần đỉnh núi, ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Con đường mà họ đi không thuộc khu thắng cảnh, thường dành cho các đạo sĩ đạo giáo nên rất ít du khách xuất hiện ở đây, nếu bị bắt sẽ phải đối mặt với số tiền phạt rất lớn.

Nhưng điều kỳ lạ là dọc đường đi, đừng nói đến khách du lịch, ngay cả đạo sĩ lên núi cũng không thấy đâu.

Điều này hơi bất thường, lẽ nào hôm nay các đạo sĩ mũi trâu trên núi đã đồng loạt đình công?

"Anh nói xem đằng trước liệu có mai phục không?"

Thánh nữ Loan Loan quá lo lắng, không khỏi hỏi một câu vô cùng trẻ con.

Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc mắt nhìn đối phương, không hề trả lời trực tiếp câu hỏi của đối phương mà hỏi: "Lão đạo sĩ mũi trâu cưỡi Thanh Ngưu cô gặp trước đây có phải Lý Huyền Thông hay một trong Tứ Đại Thiên Sư không?"

Loan Loan lắc đầu chắc chắn: "Tuy rằng tôi chưa nhìn thấy bọn họ trông như thế nào, nhưng người đó chắc chắn không phải là Tứ Thiên Sư, huống chi là Lý Huyền Thông, bởi vì mấy người đó tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở chân núi".

Diệp Vĩnh Khang nghe xong lại hỏi: "Cô nghĩ năng lực của cô so với người ta như thế nào?"

Thánh nữ khẽ thở dài: "Coi như khác nhau một trời một vực đi, lúc đó ngay đến một chiêu tôi cũng không đỡ được, cây gậy trúc nhỏ trong tay đạo sĩ mũi trâu đó khẽ vung lên một cái là tôi đã bị đánh bay rồi".

"Thế thì không phải là đúng rồi!"

Diệp Vĩnh Khang trợn mắt nói: "Đạo sĩ đó không phải người đứng đầu cũng không phải Tứ Thiên Sư mà đã có thể xử lý cô bằng một chiêu".

“Thế cô nói xem, nếu họ muốn đối phó với cô, thì có cần lao tâm khổ tứ, nghĩ trăm phương ngàn kế thế không?"

"Giống như việc cô muốn lấy một cây kẹo mút của một đứa trẻ ba tuổi ấy, cô có cần chuẩn bị tinh thần rồi áo chống đạn, súng liên thanh, pháo phủng các kiểu không?”

Loan Loan nghe đối phương nói xong, đột nhiên cảm thấy câu hỏi mình vừa hỏi thật là ngây ngô.

Nhưng vẫn cố chấp nói: "Tôi chỉ hỏi đại một câu thôi, anh nghĩ ai cũng túc trí đa mưu như anh à!"

Diệp Vĩnh Khang nghe vậy lập tức không vui: "Này, cô nói kiểu gì thế, môn ngữ văn trong Giáo phái áo đỏ các cô là thầy thể dục đứng lớp à?"

"Túc trí đa mưu là cái gì? Trông tôi già thế à? Nên nói là thông minh lanh lợi, hiểu chưa?"

Thánh Nữ trợn to hai mắt nói: "Không phải túc trí đa mưu thì cũng mưu ma quỷ kế".

"Đệch, nay cô quyết sống mái với tôi đấy hả, sao tôi lại mưu ma quỷ kế được, này là lỗi ăn nói nghiêm trọng đấy, đợi hôm nào tôi đến Giáo phái áo đỏ xem xem giáo viên ngữ văn của mấy người dạy dỗ thế nào!"

Diệp Vĩnh Khang phản bác lại.

Mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu nhưng chuyện cãi vã giữa hai người đã trở thành thông lệ, từ khi khởi hành từ Giang Bắc, họ chưa bao giờ ngừng đấu khẩu.

Tuy nhiên, căng thẳng giữa cả hai đã dịu đi rất nhiều, tạm thời không để ý đến tình cảnh lúc này.

Cho đến khi đột nhiên nghe thấy tiếng bò kêu từ phía trước.

Hai người ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy phía trước không xa, một đạo sĩ mũi trâu, tay cầm một cây trúc xanh, mặc áo bào xanh, cưỡi trên lưng một con trâu màu xanh to lớn, đang nở nụ cười tươi rói quan sát hai người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom