• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Trọng Sinh] Tổng hợp báo thù (10 Viewers)

  • [Truyện 21] Chồng tôi là tổng tài siêu bá đạo

Chồng tôi là một tổng tài siêu bá đạo.

Chỉ vì anh từng có một giấc mơ, trong mơ anh ấy và tôi là vợ chồng.

Vì vậy anh đã cố chấp theo đuổi tôi suốt bảy năm trời, nhưng tôi không yêu anh, càng không thể chấp nhận anh ấy.

Cuối cùng anh ấy đã dùng tính mạng của cả gia đình tôi để đe doạ, ép buộc tôi phải lấy anh.

Thậm chí anh ấy còn giam cầm tôi trong biệt thự riêng, không cho phép bất kỳ người đàn ông nào tiếp xúc với tôi.

Bố tôi lén đến thăm cũng bị anh ấy đánh gãy một chân.

“Em là vợ anh, anh không cho phép bất cứ người đàn ông nào nhìn em dù chỉ một lần, kể cả bố em cũng không được!”

Để có được trái tim tôi, mỗi ngày anh ấy đều tìm cách tạo bất ngờ cho tôi, nhưng tôi vẫn không hề lay động.

Anh ấy thẹn quá hóa giận, nên đã tìm một thế thân ở bên ngoài có ngoại hình giống tôi đến tám phần.

Người phụ nữ thế thân đó dựa vào sự yêu chiều của tổng tài, muốn làm gì thì làm, cô ấy dẫn người xông vào biệt thự nơi tôi đang ở:

“Đồ đê tiện, cô dám phẫu thuật giống tôi để quyến rũ người đàn ông của tôi? Hôm nay tôi sẽ xé xác cô ra!”

Cô ấy đốt trụi tóc tôi, cắt đứt lưỡi tôi, còn ra lệnh cho vệ sĩ hamhiep tôi.

Khi tôi đang thoi thóp thở, thì tổng tài mới thong dong đến.

Người phụ nữ đó giẫm lên đầu tôi, đắc ý khoe với tổng tài: “Anh yêu, con ả đàn bà phẫu thuật thẩm mỹ này muốn trốn ở đây để quyến rũ anh, em đã dạy dỗ cô ấy thay anh rồi.”
——

01.

Chỉ vì một giấc mơ, Lệ Tư Hàn đã quấn lấy tôi suốt bảy năm, cũng đã giam cầm tôi suốt bốn năm.

Nhưng gần đây, anh ấy đã tìm được một người có ngoại hình trông giống tôi.

Hai người đã quấn quýt bên nhau được vài tháng.

Để chọc tức tôi, Lệ Tư Hàn thường xuyên gửi cho tôi những video thân mật của họ.

Lúc tôi đang ngồi trong sân thưởng thức video của họ, thì bên ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

“Anh Tư Hàn cứ ba ngày hai bữa lại chạy đến đây, hôm nay tôi phải xem thử, trong biệt thự này rốt cuộc giấu bảo bối gì!”

“Nhưng Lệ tổng đã nói, biệt thự này là khu vực cấm của anh ấy, không cho phép bất cứ ai vào mà?”

“Đúng vậy, chị Mạn Mạn. Em nghe nói trước đây có người chỉ nhìn vào biệt thự một cái, đã bị Lệ tổng đánh gãy tay chân, rồi móc mắt. Không được sự đồng ý của anh ấy mà chúng ta lén vào như thế này, có phải không ổn lắm không?”

“Sợ gì chứ? Anh Tư Hàn cưng chiều tôi hết mực, anh ấy chắc chắn không nỡ trách tôi đâu.”

Nghe cuộc đối thoại ồn ào bên ngoài sân, tôi khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Lệ Tư Hàn điên cuồng đến mức nào, tôi rõ hơn ai hết.

Anh ấy chiếm hữu tôi đến mức bệnh hoạn, coi tôi như vật sở hữu riêng của mình, giam cầm tôi trong căn biệt thự này.

Đã từng có người vì tò mò, lén lút vào biệt thự nhìn tôi một cái, đã bị Lệ Tư Hàn đánh gãy tay chân, móc mắt, ngày hôm sau đã biến mất khỏi thế gian.

Ban đầu anh ấy chỉ nổi máu ghen tuông với đàn ông, nhưng rồi anh ấy phát hiện, tôi đối xử với người giúp việc trong nhà còn dịu dàng hơn cả anh ấy.

Anh ấy tức giận sa thải tất cả người giúp việc.

Thà rằng tự mình mang cơm đến cho tôi ba bữa một ngày, cũng không muốn để cho bất cứ ai ngoài anh, nhìn tôi thêm một cái.

Nếu những người bên ngoài sân kia vào được, e rằng sẽ gặp đại nạn.

Tôi vội vàng đứng dậy, muốn đi nhắc nhở những người đó nhanh chóng rời khỏi đây.

Nhưng vừa mở cửa, một khuôn mặt giống tôi đến tám phần, hiện ra trước mắt.

Tôi còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã cho tôi một cái tát như trời giáng.

“Con tiện nhân chui ở đâu ra vậy? Dám cả gan phẫu thuật thẩm mỹ giống vẻ ngoài của tôi để chui rúc vào biệt thự của anh Tư Hàn, chẳng lẽ cô còn muốn cướp anh ấy khỏi tay tôi sao?”

02.

Bất thình lình ăn một cái tát khiến đầu óc tôi choáng váng.

“Con đàn bà đê tiện này, cô cũng to gan thật đấy! Đây là nơi mà loại con gái phẫu thuật thẩm mỹ như cô có thể đến sao?”

“Còn cố tình chỉnh sửa giống chị Mạn Mạn để quyến rũ Lệ tổng nữa chứ. Để leo lên được vị trí cao, cô cũng thật là tốn tâm cơ đấy nhỉ!”

Mãi đến lúc này, tôi mới nhận ra, người đột nhiên chạy vào đánh tôi này, chính là thế thân mà Lệ Tư Hàn tìm kiếm, Hứa Mạn Mạn.

Bởi vì tính kiểm soát bệnh hoạn của Lệ Tư Hàn, tôi luôn tỏ ra lạnh nhạt với anh ấy.

Ngay cả khi bị ép kết hôn với anh ấy, tôi vẫn đối xử lạnh lùng với anh ấy, thậm chí còn chưa bao giờ để anh ấy chạm vào tôi dù chỉ một lần.

Có lẽ là để trút giận, hoặc có thể là để bù đắp cho sự thiếu hụt trong lòng, anh ấy đã tìm kiếm khắp nơi những người giống tôi.

Và Hứa Mạn Mạn, chính là người mà anh ấy đã tìm thấy, thế thân giống tôi nhất.

Lúc này, vẻ mặt Hứa Mạn Mạn đầy tức giận, ánh mắt nhìn tôi như muốn phun ra lửa:

“Con tiện nhân này, biết anh Tư Hàn yêu tôi không thể dứt ra được, nên cô mới tìm đủ mọi cách để phẫu thuật giống tôi, muốn làm thế thân để thay thế vị trí của tôi có phải không?”

Hứa Mạn Mạn có thái độ kiêu ngạo và xấu xa, nhưng vì cô ấy không biết sự thật, nên tôi không định so đo với cô ấy về cái tát này.

Mà là tốt bụng khuyên nhủ:

“Đây không phải là nơi mà các cô có thể đến, nhân lúc Lệ Tư Hàn chưa đến, các cô hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi, nếu không thì không ai có thể giúp được các cô đâu.”

Tuy nhiên, Hứa Mạn Mạn không hề cảm kích, ngược lại còn túm tóc tôi, tức giận nói:

“Anh Tư Hàn là người đàn ông của tôi, có chỗ nào mà tôi không được đến? Làm bộ làm tịch đuổi tôi đi, chẳng phải vì sợ chính chủ là tôi, sẽ phá hỏng quỷ kế của cô, khiến cô còn không được làm kẻ thứ ba sao?”

“Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, cái giá phải trả khi cướp người đàn ông của tôi!”

Nói xong, Hứa Mạn Mạn thẳng chân đá tôi ngã xuống đất.

Tôi ngã vào một tảng đá, đầu lập tức bị rạch một đường.

Tôi lau máu trên trán, nhìn Hứa Mạn Mạn đang hung hăng, lạnh lùng nói:

“Cô làm càn như vậy, không sợ Lệ Tư Hàn biết sao?”

Hứa Mạn Mạn khịt mũi khinh thường, nói:

“Tôi chính là chân mệnh thiên nữ mà anh Tư Hàn đã tìm kiếm bấy lâu nay. Chỉ cần mặt tôi hơi trầy xước một chút, anh ấy đã đau lòng đến mất ngủ mấy ngày. Nếu anh ấy có biết thì đã sao? Chẳng lẽ anh ấy sẽ vì một con điếm hèn mọn như cô mà trách phạt tôi sao?”

Mấy cô bạn thân mà Hứa Mạn Mạn dẫn theo cũng cười lạnh phụ họa:

“Đúng vậy, ai mà không biết Lệ tổng vừa gặp đã yêu chị Mạn Mạn, một đứa phẫu thuật thẩm mỹ bắt chước chị ấy như cô, cũng xứng so sánh với chị Mạn Mạn sao?”

“Chị Mạn Mạn, Lệ tổng có thân phận cao quý, bên cạnh chắc chắn có không ít hồ ly tinh giống như con điếm này muốn quyến rũ anh ấy, hôm nay chúng ta nhân cơ hội này giết gà dọa khỉ, chặt đứt ý đồ xấu xa của mấy con đàn bà lẳng lơ đó đi!”

“Đúng vậy, hãy cho những kẻ muốn trèo cao biết, ai mới là chính thất phu nhân của Lệ tổng!”

Từng lời nói sắc bén và ánh mắt độc ác của những người này như thể muốn xé xác tôi ra.

Tôi nghiêm nghị, lạnh lùng nói: “Tốt nhất các người nên đi tìm Lệ Tư Hàn hỏi cho rõ ràng, tôi rốt cuộc là ai.”

Hứa Mạn Mạn hất cằm lên, vẻ mặt khinh bỉ nói:

“Một con đàn bà phẫu thuật thẩm mỹ lẻn vào biệt thự như cô, cũng xứng để tôi điều tra thân phận sao?”

“Tôi là người trong lòng của anh Tư Hàn, nhà họ Hứa chúng tôi lại là đối tác lớn nhất của nhà họ Lệ, cô là cái thá gì mà dám so sánh thân phận với tôi?”

Nói xong, ánh mắt cô ấy trở nên tàn nhẫn, ra lệnh cho mấy cô bạn thân phía sau:

“Lột hết quần áo của con điếm này ra cho tôi, tôi phải xem xem cô ấy có bản lĩnh chỉnh sửa được cả cơ thể giống tôi hay không!”

Nghe vậy, lũ bạn thân của cô ấy lập tức xông tới, thô bạo giật xé quần áo tôi.

Tôi vừa cố gắng bảo vệ quần áo của mình, vừa lạnh lùng hét lớn:

“Dừng tay, tôi là vợ của Lệ Tư Hàn!”
03.

Nghe tôi nói xong, mấy người họ lập tức dừng tay.

Hứa Mạn Mạn đứng ở một bên, nheo mắt nhìn chằm chằm vào tôi:

“Cô nói, cô là vợ của anh Tư Hàn?”

Tôi nghiêm túc nói: “Đúng vậy, cô chỉ là người anh ấy tìm đến để thay thế tôi mà thôi. Nếu như biết các người đối xử với tôi như vậy, anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho các người đâu.”

Tôi nói ra sự thật, cứ ngỡ Hứa Mạn Mạn sẽ dừng lại.

Thế nhưng không ngờ lũ người kia lại đồng loạt phá lên cười.

“Con khốn này, muốn trèo cao đến phát điên rồi sao?”

“Cậy có chút nhan sắc giống chị Mạn Mạn mà dám ở đây ăn nói hàm hồ, đổi trắng thay đen, bảo chị Mạn Mạn của chúng ta là thế thân của cô ta?”

“Ai mà chẳng biết Lệ tổng đi đâu cũng đưa chị Mạn Mạn theo, mày chỉ là một đứa phẫu thuật thẩm mỹ lén lút vào đây, vậy mà còn dám tự xưng là vợ của Lệ tổng?”

Hứa Mạn Mạn nhếch môi, nở nụ cười nham hiểm:

“Tưởng cô có thể phẫu thuật giống tôi để quyến rũ anh Tư Hàn thì chắc cũng có chút thủ đoạn, ai ngờ lại ngu ngốc đến thế.”

“Tôi ở bên anh Tư Hàn bấy lâu nay còn chẳng biết anh ấy có vợ. Cô có mấy cái mạng mà dám bịa chuyện nói dối trắng trợn như vậy?”

“Nếu cô thực sự là Lệ phu nhân, thì sao có thể sống một mình trong căn biệt thự hẻo lánh này?”

Nói xong, Hứa Mạn Mạn lại hừ lạnh, ra lệnh cho đám bạn của mình:

“Tiếp tục lột, không được chừa lại mảnh vải nào!”

Nghe vậy, đám bạn thân không chút do dự, lại hung hăng xé toạc quần áo tôi.

Bọn họ rõ ràng đều không biết, lý do khu vực rộng cả vài dặm này hoang vắng đến vậy, là bởi vì toàn bộ khu đất rộng lớn này đã được Lệ Tư Hàn mua lại, không có sự cho phép của anh ấy, không một ai được phép đặt chân vào.

Ban đầu biệt thự này còn có bảo vệ và người giúp việc, nhưng chỉ vì Lệ Tư Hàn ghen tuông vô cớ, anh ấy đã đuổi tất cả mọi người đi.

Việc không công khai thân phận của tôi cũng là do anh ấy không cho phép người khác nhìn tôi thêm một lần nào nữa.

Thậm chí chỉ cần bàn luận về tôi, anh ấy cũng cảm thấy đó là sự xúc phạm đối với tôi.

Không ngờ, những điều này lại trở thành lý do khiến họ không tin vào thân phận của tôi.

Nhìn thấy quần áo của mình bị xé rách tả tơi, tôi hoảng sợ, lại hét lên giận dữ:

“Tôi thực sự là vợ của Lệ Tư Hàn, không tin các người cứ gọi điện hỏi anh ấy đi!”

Nghe những lời tôi nói, họ không những không dừng tay mà còn trở nên hung hãn hơn.

Họ vừa điên cuồng xé quần áo tôi, vừa tát mạnh vào mặt tôi:

“Con tiện nhân chết tiệt, đến giờ này rồi mà còn mơ tưởng hão huyền? Hôm nay để bọn tôi cho cô tỉnh mộng!”

Mặt tôi nhanh chóng đỏ bừng và nóng rát, sưng tấy lên.

Cả người tôi tóc tai rối bời, quần áo tả tơi, gần như không còn mảnh vải che thân.

Nhìn thấy vậy, Hứa Mạn Mạn nheo mắt, ác độc lên tiếng:

“Tóc của con điếm này thật vướng víu, che mất cơ thể của nó rồi.”

Nói xong, cô ấy cười nham hiểm, móc ra một chiếc bật lửa.

Rồi châm lửa đốt tóc tôi.

Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, thiêu đốt da đầu tôi, cảm giác bỏng rát dữ dội điên cuồng bủa vây lấy tôi.

Trong chốc lát, má, tai và toàn bộ da đầu tôi đều cảm nhận được cơn đau bỏng rát khủng khiếp ấy.

Tôi quằn quại trong đau đớn, theo bản năng đưa tay lên dập lửa, nhưng hai tay lại bị người ta giữ chặt.

Chỉ trong chớp mắt, tóc tôi đã bị cháy trụi.

Cả da đầu đều là những vết bỏng ghê rợn.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Hứa Mạn Mạn cuối cùng cũng thỏa mãn cười lớn:

“Hahaha, nhìn cái bộ dạng trọc lốc xấu xí này của cô xem, sau này còn quyến rũ đàn ông kiểu gì nữa!”

Mấy cô bạn thân của cô ấy cũng cười phá lên, vỗ tay tán thưởng.

Tôi trừng mắt nhìn họ, toàn thân run rẩy hét lên:

“Các người sẽ phải hối hận!”

Bị Lệ Tư Hàn dùng tính mạng cả nhà để uy hiếp, giam cầm nhiều năm qua, tôi đã mất đi tự do.

Chỉ có thể ngày qua ngày đối diện với căn biệt thự trống rỗng, cô độc.

Điều này khiến trong lòng tôi vốn đã chất chứa đầy uất ức.

Giờ đây, tôi còn phải chịu đựng sự hành hạ từ kẻ thế thân này.

Nỗi uất ức trong lòng tôi bỗng chốc hoá thành hận thù sâu sắc.

Hứa Mạn Mạn bước đến trước mặt tôi, dùng chân giẫm mạnh lên mặt tôi:

“Còn dám lớn tiếng với tôi à? Nếu cái miệng chó của cô không thể nói ra những lời tôi muốn nghe, thì từ nay về sau cũng đừng nói nữa.”

“Cắt lưỡi của con tiện nhân này cho tôi!”

04.

Lệnh vừa hạ xuống, một tên vệ sĩ phía sau Hứa Mạn Mạn lập tức tiến về phía tôi, dao găm lăm lăm trên tay.

Nhìn thấy vậy, một cô bạn thân có vẻ nhút nhát sợ hãi lên tiếng:

“Chị Mạn Mạn, dù sao đây cũng là địa bàn của Lệ tổng, chúng ta làm lớn chuyện như vậy, có phải không ổn lắm không?”

Hứa Mạn Mạn không chút do dự nói:

“Có gì mà không ổn? Anh Tư Hàn là người đàn ông của tôi, nhà anh ấy cũng chính là nhà tôi. Tôi chỉ đang dạy dỗ một con tiện nhân không biết xấu hổ trong chính nhà mình thôi, ai dám nói gì?”

“Hơn nữa, anh Tư Hàn cưng chiều tôi như vậy, cho dù tôi có lấy mạng con tiện nhân này, anh ấy cũng chẳng nỡ nhíu mày với tôi đâu.”

Mấy cô bạn thân khác cũng phụ họa theo:

“Đúng vậy, chị Mạn Mạn của chúng ta là người phụ nữ được Lệ tổng nâng niu trong lòng bàn tay, có chuyện gì mà chị ấy không thể làm chứ?”

“Đến lúc đó, Lệ tổng chỉ đau lòng vì chị Mạn Mạn của chúng ta đã mệt mỏi vì dạy dỗ con tiện nhân kia thôi.”

Nghe họ nói như vậy, cô bạn thân nhút nhát kia cũng không còn lo lắng nữa, yên tâm xem kịch vui.

Tôi nằm trên mặt đất, nhìn thấy con dao găm trong tay tên vệ sĩ ngày càng đến gần.

Tôi sợ hãi tột độ, hoảng loạn hét lên:

“Tôi thực sự là vợ của Lệ Tư Hàn! Các người làm như vậy, Lệ Tư Hàn chắc chắn sẽ không tha cho các người đâu!”

Tuy nhiên, lời đe dọa của tôi chẳng có tác dụng gì.

Tên vệ sĩ như một cỗ máy vô tình, tiến đến trước mặt tôi, trực tiếp giơ con dao găm về phía tôi.

Tôi muốn chạy trốn, nhưng lại bị đám bạn thân của Hứa Mạn Mạn giữ chặt.

Muốn chạy trốn, nhưng lưỡi dao lạnh lẽo đó đã đâm sâu vào miệng tôi.

Sau cảm giác lạnh lẽo, là cơn đau nhói thấu tim gan.

Từng dây thần kinh của tôi như bị cắt đứt, đau đến mức gần như ngất đi.

Trong cơn mê man, tôi nhìn thấy máu chảy đầm đìa và chiếc lưỡi bị cắt đứt, rơi ra từ miệng tôi.

Đau đớn tột cùng.

Nhưng tôi thậm chí còn không còn sức để kêu lên.

Tôi như một vũng bùn, nằm trong vũng máu, không thể cử động, hơi thở yếu ớt.

Hứa Mạn Mạn khoanh tay trước ngực, thưởng thức hết thảy một màn này, cao ngạo nói: “Chỉ với cái thứ như cô, dù có phẫu thuật thành giống tôi, anh Tư Hàn cũng chẳng thèm nhìn đến, anh ấy yêu là con người của tôi, hiểu không?”

“Nếu cô thiếu đàn ông đến vậy, tôi sẽ thưởng cho cô vài tên.”

Nói xong, cô ấy nhìn mấy tên vệ sĩ phía sau, lạnh lùng nói:

“Con tiện nhân này thưởng cho các anh chơi, ai hăng hái nhất, tôi thưởng 100 vạn!”

Nghe Hứa Mạn Mạn nói vậy, mấy tên vệ sĩ lập tức sáng mắt.

Từng tên một xắn tay áo, như bầy sói đói lao về phía tôi.

Tôi nằm liệt dưới đất, không còn chút sức lực nào để chống cự.

Tôi muốn kêu cứu, nhưng không còn lưỡi, miệng đầy máu, không thể phát ra tiếng.

Chỉ có thể mặc cho chúng giày xéo.

Tuy Lệ Tư Hàn cố chấp giam cầm tôi ở đây, nhưng anh ấy chưa từng làm tôi bị thương hay chạm vào tôi.

Dù tôi không muốn gần gũi, anh cũng chưa từng ép buộc.

Anh nói, anh sẽ đợi đến khi tôi bằng lòng trao thân cho anh.

Anh nói, cả đời này tôi đã định sẵn là người của anh.

Nhưng giờ đây, tôi lại bị nhấn chìm dưới thân một đám vệ sĩ, không thể làm gì được.

Sự bất lực và tuyệt vọng bao trùm lấy tôi.

Tôi không thể nói nên lời, chỉ có nước mắt tuôn rơi.

Lệ Tư Hàn, đây có phải là kết quả mà anh muốn không?

Mấy cô bạn thân của Hứa Mạn Mạn vừa xem kịch vui, vừa tâng bốc cô ấy: “Chị Mạn Mạn đúng là sinh ra để làm Lệ phu nhân, dạy dỗ người khác cũng thật là có bài bản.”

“Đúng vậy, nhìn con đàn bà đê tiện kia lúc đầu còn cứng miệng, giờ đã bị chỉnh đến khóc luôn rồi. Haha, sau này chắc nó không dám quyến rũ đàn ông nữa đâu.”

“Chúc mừng chị Mạn Mạn đã thành công loại bỏ một con điếm, xem sau này còn ai dám tranh giành vị trí Lệ phu nhân với chị nữa không!”

Hứa Mạn Mạn được khen đến nở mày nở mặt, như một vị tướng vừa thắng trận, khóe miệng không giấu nổi vẻ đắc ý:

“Nhanh ấyy lên một chút, đừng để anh Tư Hàn nhìn thấy, làm bẩn mắt anh ấy.”

Vừa dứt lời, Lệ Tư Hàn đã bước vào sân biệt thự, quát lớn:

“Các người đang làm gì đó?”
05.

Ngay khi Lệ Tư Hàn lên tiếng, tất cả mọi người đều lập tức dừng động tác, đồng loạt nhìn về phía anh ấy.

Anh ấy mặc một bộ vest cao cấp được may đo tỉ mỉ, đeo một cặp kính gọng vàng mỏng, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng và uy nghiêm.

Nhìn thấy vậy, Hứa Mạn Mạn vốn đang hống hách, ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, dịu dàng.

Cô ấy mỉm cười ngọt ngào, tiến lên khoác tay Lệ Tư Hàn:

“Anh Tư Hàn, không phải anh đang họp khẩn cấp sao? Sao còn có thời gian đến đây?”

Lệ Tư Hàn phớt lờ câu hỏi của Hứa Mạn Mạn, hỏi ngược lại:

“Không lẽ em không biết, biệt thự này là nơi anh nghiêm cấm đặt chân vào sao? Em đến đây làm gì?”

Giọng nói của Lệ Tư Hàn không hề có chút cảm xúc nào.

Nhưng đôi mắt đen như đá Hắc Diệu Thạch lại lóe lên ánh sáng sắc bén khiến người ta sợ hãi.

Bắt gặp ánh mắt của Lệ Tư Hàn, theo bản năng Hứa Mạn Mạn rùng mình một cái.

“Tư Hàn, em thấy có một cô gái phẫu thuật thẩm mỹ lén lút lẻn vào từ bên ngoài biệt thự, nên em mới đi theo vào để bắt cô ấy.”

Nghe vậy, Lệ Tư Hàn hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn vào bên trong biệt thự.

“Các em không vào trong biệt thự chứ?”

Hứa Mạn Mạn vội vàng xua tay: “Không có.”

“Chúng em chỉ dạy dỗ cô gái phẫu thuật thẩm mỹ đó ở trong sân thôi.”

Mấy cô bạn thân của Hứa Mạn Mạn thấy bầu không khí có vẻ không ổn, vội vàng phụ họa: “Lệ tổng, chị Mạn Mạn biết nơi này rất quan trọng với anh, nên đương nhiên sẽ không làm xằng làm bậy đâu.”

“Đúng vậy, chị ấy thấy có người lén lút lẻn vào, lo lắng không yên, sợ người đó gây bất lợi cho anh.”

“Chị Mạn Mạn chỉ là quá yêu anh thôi, quan tâm ắc sẽ loạn, anh đừng trách chị ấy nhé.”

Nghe xong những lời này, sắc mặt lạnh lùng của Lệ Tư Hàn mới dịu đi một chút.

Tuy nhiên giọng nói vẫn lạnh lẽo:

“Sau này, em vẫn nên đừng đến nơi này nữa.”

Hứa Mạn Mạn tỏ vẻ không hiểu: “Tại sao vậy?”

“Em thấy nơi này rất tốt mà, hay là sau này em chuyển đến đây ở được không?”

Khi hỏi câu này, Hứa Mạn Mạn chớp chớp đôi mắt to, đầy mong đợi nhìn Lệ Tư Hàn, giống như một chú mèo con đang chờ chủ nhân gật đầu.

Nhưng khuôn mặt vừa dịu lại của Lệ Tư Hàn, lại đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Thấy vậy, sắc mặt Hứa Mạn Mạn cứng đờ, uất ức nói:

“Anh Tư Hàn… em nói gì sai sao?”

Lệ Tư Hàn từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ phòng tôi.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười khiêu khích khó nhận ra.

Sau đó, anh cố tình ôm Hứa Mạn Mạn vào lòng: “Không có, anh chỉ cảm thấy, em xứng đáng sống ở nơi tốt hơn.”

“Nơi này quá tồi tàn, nếu em muốn ở thì phải ở trang viên nhà họ Lệ.”

06.

Lệ Tư Hàn ôm Hứa Mạn Mạn trong lòng, nhưng ánh mắt lại luôn hướng về phía cửa sổ phòng tôi.

Dường như anh ấy đang hy vọng tôi có thể nhìn thấy cảnh này qua cửa sổ.

Hứa Mạn Mạn nghe vậy, trên mặt lập tức nở nụ cười hạnh phúc.

“Thật sao?”

“Anh thật sự cho phép em đến trang viên nhà họ Lệ ở sao?”

Trang viên nhà họ Lệ là nhà cũ của nhà họ Lệ.

Chỉ có người nhà họ Lệ mới có tư cách bước vào.

Lời nói của Lệ Tư Hàn rõ ràng có ý muốn Hứa Mạn Mạn trở thành người nhà họ Lệ.

Hứa Mạn Mạn, người luôn khao khát được gả cho Lệ Tư Hàn, sao có thể không xúc động đây?

Lệ Tư Hàn gật đầu, đầy ẩn ý nói: “Đương nhiên, ai bảo em ngoan như vậy chứ.”

Không đợi Hứa Mạn Mạn nói gì, Lệ Tư Hàn tiếp tục: “Nơi này là cấm địa riêng của anh, hôm nay nếu không phải nể mặt em, thì đám vệ sĩ và bạn bè của em đừng hòng sống sót rời khỏi đây.”

Một câu nói nhẹ như không của Lệ Tư Hàn lại khiến tất cả mọi người có mặt phải rùng mình. Bọn họ đều biết Lệ Tư Hàn là người quyết đoán, nói sao làm vậy.

Dưới ánh mắt sợ hãi của đám vệ sĩ và bạn thân, Hứa Mạn Mạn ôm chặt Lệ Tư Hàn: “Em biết anh thương em nhất mà.”

Lệ Tư Hàn khẽ nhếch môi, thì thầm bên tai Hứa Mạn Mạn: “Em có biết anh thích nhất điều gì ở em không?”

Hứa Mạn Mạn nhìn Lệ Tư Hàn với ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Điều gì ạ?”

Lệ Tư Hàn nhẹ nhàng nâng cằm Hứa Mạn Mạn lên, trao cho cô ấy một nụ hôn sâu: “Anh thích nhất là khi em dùng khuôn mặt này để nói yêu anh.”

Lời tỏ tình bất ngờ cùng nụ hôn của Lệ Tư Hàn khiến má Hứa Mạn Mạn ửng hồng.

“À phải rồi!” Ngay sau đó, như sực nhớ ra điều gì, ánh mắt cô ấy lóe lên tia tinh quái.

Sau đó, cô ấy nhanh chóng bước đến trước mặt tôi, kéo tôi đang thoi thóp đến trước mặt Lệ Tư Hàn.

Trước mặt Lệ Tư Hàn, cô ấy giẫm lên đầu tôi, đắc ý nói: “Anh yêu, chính con nhỏ phẫu thuật thẩm mỹ này đã lẻn vào biệt thự, em đã thay anh dạy cho ả một bài học nhớ đời rồi.”

07.

Giờ đây, mái tóc tôi đã bị đốt trụi, da đầu chi chít vết thương.

Khuôn mặt sưng phù, biến dạng, máu me be bét.

Chỗ lưỡi bị cắt vẫn không ngừng rỉ máu.

Cả người tôi trông thật thảm thương, đến mức người ta không dám nhìn thẳng.

Lệ Tư Hàn hoàn toàn không nhận ra tôi.

Ánh mắt anh ấy nhìn tôi thậm chí còn chất chứa sự ghê tởm, như thể đang nhìn một thứ gì đó dơ bẩn.

Ánh mắt anh ấy chỉ dừng lại trên người tôi một thoáng, rồi lại chuyển về phía Hứa Mạn Mạn, tràn đầy cưng chiều và tán thưởng:

“Dạy dỗ tốt lắm.”

“Nhưng sau này những việc như thế này, em đừng tự mình ra tay nữa. Nhỡ đâu em bị thương, anh sẽ đau lòng lắm.”

“Đặc biệt là khuôn mặt này của em…”

Lệ Tư Hàn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hứa Mạn Mạn. Vẻ mặt si mê đó, như đang nâng niu bảo vật yêu thích nhất của mình.

Nói xong, anh ấy không thèm nhìn tôi thêm một lần nào nữa, quay đầu ra lệnh cho vệ sĩ của mình:

“Ra ngoài đào một cái hố, chôn người đi, đừng làm bẩn sân của tôi.”

Giọng điệu của Lệ Tư Hàn hết sức bình thản, giống như việc đào hố chôn người đối với anh ấy cũng tầm thường như ăn cơm uống nước vậy.

Tôi nằm thoi thóp trên mặt đất, ngay cả thở cũng vô cùng khó khăn.

Tôi muốn kêu cứu, muốn vùng vẫy, muốn cho Lệ Tư Hàn biết tất cả những điều này.

Nhưng lưỡi đã bị cắt, máu chảy không ngừng, hơi thở cạn kiệt, tôi căn bản không thể mở miệng.

Chỉ có thể co quắp trên mặt đất, mặc cho hai tên vệ sĩ nhấc bổng cơ thể tôi, kéo ra khỏi sân biệt thự.

Ánh mắt Lệ Tư Hàn luôn vô tình hay cố ý liếc về phía cửa sổ phòng tôi.

Có lẽ vì không thấy bóng dáng mà mình mong đợi, Lệ Tư Hàn dần trở nên sốt ruột.

Ngay sau đó, anh ấy nhìn Hứa Mạn Mạn với vẻ mặt không cam lòng, cố tình nói lớn:

“Mạn Mạn, anh sẽ đưa em đến trang viên nhà họ Lệ ngay bây giờ.”

“Nếu em thích, hôm nay chúng ta sẽ chuyển đến đó.”

Nghe vậy, Hứa Mạn Mạn vô cùng phấn khích, vội vàng khoác tay Lệ Tư Hàn đi ra ngoài:

“Tốt quá, tốt quá, chúng ta đi nhanh đi, người ta nóng lòng muốn sống cùng anh lắm rồi!”

Dưới sự thúc giục của Hứa Mạn Mạn, Lệ Tư Hàn bước ra khỏi sân. Cứ ba bước anh ấy lại ngoái đầu nhìn lại, nhưng vẫn không thấy bóng dáng tôi bên cửa sổ.

Cảm giác hoàn toàn bị phớt lờ này khiến Lệ Tư Hàn vốn đang hờn dỗi, lại càng thêm khó chịu.

Đột nhiên, sắc mặt anh ấy sa sầm, dừng bước. Anh ấy hất tay Hứa Mạn Mạn ra, quay người đi vào biệt thự.

Vào trong, anh ấy nhanh chóng mở cửa phòng tôi.

“Em thật sự không quan tâm đến anh chút nào sao…”

Lời nói của Lệ Tư Hàn đột ngột dừng lại, bởi vì trong phòng không có một bóng người.

Anh ấy nhíu mày, không cam lòng lục soát khắp nơi trong biệt thự, mọi ngóc ngách đều không bỏ sót.

Nhưng vẫn không thấy bóng dáng tôi đâu.

Lệ Tư Hàn bước ra khỏi biệt thự, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Hứa Mạn Mạn, hỏi:

“Người trong biệt thự này đâu?”

Giọng nói của Lệ Tư Hàn tràn ngập sự tức giận bị kìm nén, giống như sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.

Hứa Mạn Mạn mở to mắt, vẻ mặt nghi hoặc:

“Người nào? Ngoài ả đàn bà ti tiện phẫu thuật thẩm mỹ thành em lúc nãy ra, em không thấy ai khác trong biệt thự cả!”

08.

Nghe đến đây, ánh mắt Lệ Tư Hàn đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

“Em nói, người vừa rồi, phẫu thuật thẩm mỹ thành em? Tức là, cô ấy trông rất giống em?”

Hứa Mạn Mạn không để tâm: “Đúng vậy, vì thế em mới dạy dỗ cô ấy một trận.”

“Ả đàn bà ti tiện đó biết anh thích em nên mới cố tình phẫu thuật thẩm mỹ giống em, ảo tưởng dùng cách này để quyến rũ anh, sau đó thay thế em.”

“Thậm chí còn ảo tưởng tự xưng là vợ anh, anh nói có nực cười không?”

Nói xong, Hứa Mạn Mạn còn cố tình cười khẩy một tiếng.

Nhưng lúc này, sắc mặt Lệ Tư Hàn đã trở nên cực kỳ đáng sợ.

Anh ấy đột ngột quay người, như phát điên chạy về phía ngoài sân biệt thự.

“Anh Tư Hàn? Anh Tư Hàn, anh đi đâu vậy?”

Hứa Mạn Mạn vừa khó hiểu kêu lên, vừa bước nhanh theo sau.

Mấy cô bạn thân và vệ sĩ cũng nhanh chóng chạy theo.

Lệ Tư Hàn, người luôn điềm tĩnh như núi, lúc này lại như mất trí, mặt đầy lo lắng, bước chân nhanh như bay, không ngừng nghỉ.

Vừa chạy ra khỏi biệt thự, anh ấy đã nhìn thấy bãi đất hoang cách đó không xa.

Hai vệ sĩ của nhà họ Lệ đang lấp hố.

Anh ấy lao tới, đá bay hai tên vệ sĩ đó.

Sau đó cầm lấy cái xẻng, điên cuồng đào đất.

Đôi mắt anh ấy đỏ ngầu, mặt đầy lo lắng.

Động tác đào đất cực nhanh.

Sau khi đào tôi lên, anh ấy lập tức nhanh chóng lau sạch máu và bùn đất trên mặt tôi.

Nhìn rõ khuôn mặt của tôi, sắc mặt anh ấy lại thay đổi, cả người run rẩy.

Anh ấy đưa tay, căng thẳng kiểm tra hơi thở của tôi. Thấy tôi còn thở thoi thóp, anh ấy lập tức gầm lên với hai tên vệ sĩ:

“Nhanh, nhanh gọi xe cấp cứu!”

Nhận lệnh, một trong hai tên vệ sĩ lập tức gọi điện thoại.

Hứa Mạn Mạn đi theo sau thấy Lệ Tư Hàn lo lắng cho tôi như vậy, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô ấy bĩu môi oán giận:

“Anh Tư Hàn, anh vừa vội vã chạy đến đây, vừa nhanh chóng gọi xe cấp cứu cho ả đàn bà ti tiện này, là có ý gì vậy?”

“Anh quan tâm cô ấy đến vậy sao?”

“Không phải anh đã nói chỉ yêu mình em thôi sao? Sao anh lại ôm ả đàn bà ti tiện này vào lòng?”

Đối mặt với sự chất vấn của Hứa Mạn Mạn, Lệ Tư Hàn làm như không nghe thấy.

Ánh mắt anh ấy không rời khỏi tôi một giây phút nào.

Dường như sợ rằng tôi sẽ ngừng thở vào giây tiếp theo.

Hứa Mạn Mạn không thể chấp nhận việc mình hoàn toàn bị phớt lờ.

Cô ấy bước nhanh tới, nắm lấy tay Lệ Tư Hàn, tiếp tục nói:

“Anh Tư Hàn, anh tỉnh táo lại đi, em mới là người yêu anh mà!”

“Anh quan tâm đến ả đàn bà ti tiện này như vậy, có nghĩ đến cảm nhận của em không?”

“Ả đàn bà này hơn em ở điểm nào?”

Bạn thân của Hứa Mạn Mạn cũng bênh vực cô ấy:

“Đúng vậy Lệ tổng, ả đàn bà này chỉ phẫu thuật thẩm mỹ giống chị Mạn Mạn một chút thôi, nhưng chung quy cũng chỉ là một kẻ giả mạo không ra gì, anh nhất định đừng vì loại người này mà làm tổn thương chị Mạn Mạn!”

“Đúng vậy, ả đàn bà này cố tình phẫu thuật thẩm mỹ giống chị Mạn Mạn, chính là để quyến rũ anh, anh đừng mắc lừa cô ấy!”

“Anh đừng để vẻ ngoài đáng thương của cô ấy làm mềm lòng, đây đều là do cô ấy tự chuốc lấy! Cô ấy ỷ vào việc mình có chút giống chị Mạn Mạn mà vênh váo hống hách, còn đổi trắng thay đen nói chị Mạn Mạn chỉ là thế thân của cô ấy nữa chứ! Loại đàn bà ti tiện này, chôn sống vẫn còn quá nhẹ!”

Cứ mỗi một câu họ nói, sắc mặt Lệ Tư Hàn lại càng u ám thêm một phần.

Cuối cùng, đôi mắt lạnh lùng của anh ấy nhìn sâu vào tôi, giọng nói ra như thần chết:

“Vãn Ngưng, em yên tâm, những kẻ đã bắt nạt em hôm nay, anh sẽ không tha cho một ai.”
09.

Giọng nói của Lệ Tư Hàn không lớn, nhưng lại truyền rõ ràng vào tai mọi người.

Biểu cảm trên mặt mọi người đột nhiên cứng đờ.

Không ai có thể ngờ rằng Lệ Tư Hàn lại đột nhiên nói ra những lời như vậy.

Hứa Mạn Mạn nhíu mày: “Anh Tư Hàn, anh đang đùa với em phải không?”

Nghe vậy, mấy cô bạn thân của cô ấy lập tức lên tiếng:

“Chị Mạn Mạn, Lệ tổng yêu chị như vậy, sao có thể vì một người phụ nữ khác mà trừng phạt chúng ta chứ, anh ấy chắc chắn đang đùa thôi.”

“Xem ra, cô gái phẫu thuật thẩm mỹ này hẳn là tiểu tam mà Lệ tổng nuôi ở biệt thự hoang vu này, nên Lệ tổng mới quen cô ấy.”

“Đúng vậy, chị Mạn Mạn, chị yên tâm đi, Lệ tổng không thể nào vì một tiểu tam hèn hạ mà trách mắng chị đâu, những lời đó của anh ấy chỉ là để dỗ dành tiểu tam thôi.”

Lệ Tư Hàn dường như không nghe thấy những lời này, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào tôi:

“Vãn Ngưng, đừng làm anh sợ, em mở mắt ra nhìn anh đi, nói chuyện với anh đi.”

Lệ Tư Hàn không ngừng gọi tôi, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.

Tôi được anh ôm vào lòng, cảm nhận được cơ thể run rẩy và giọng nói hoảng sợ của anh.

Ý thức tôi dần dần trở lại.

Tôi cố gắng mở mắt, khẽ há miệng muốn nói chuyện.

Nhưng vừa mở miệng, cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng khàn đục.

Máu trong miệng vẫn không ngừng trào ra.

Máu dính đầy tay Lệ Tư Hàn, anh ấy giật mình hoảng hốt.

Vô cùng kinh hãi nâng mặt tôi lên, giọng run rẩy: “Vãn Ngưng, lưỡi của em, lưỡi của em làm sao vậy?”

Tôi không thể trả lời, chỉ có thể cố gắng mở to mắt, yếu ớt nhìn anh.

Hứa Mạn Mạn đứng bên cạnh, thản nhiên nói:

“Vừa nãy con tiện nhân này cứ cứng miệng, em đã bảo người cắt lưỡi của cô ấy rồi.”

“Anh Tư Hàn, anh sẽ không trách em chứ?”

Nghe vậy, đôi mắt Lệ Tư Hàn lập tức đỏ ngầu.

Anh ấy chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Hứa Mạn Mạn.

Ánh mắt đó ẩn chứa sự sâu thẳm không thể đoán định.

Hứa Mạn Mạn không cảm thấy có gì không ổn, vẫn vênh váo tự đắc, cô ấy lắc cánh tay Lệ Tư Hàn, tiếp tục nói:

“Anh Tư Hàn, em biết anh rất yêu em, nhưng không phải ai giống em cũng là em đâu!”

“Anh đã có em rồi, không cần phải nuôi loại hàng giả hạ đẳng này, cái gì em cũng có thể thỏa mãn anh mà.”

“Con tiện nhân này chắc chắn không sống nổi đâu, lần này em sẽ tha thứ cho anh, sau này chúng ta hãy mãi mãi ở bên nhau nhé, anh đừng làm em đau lòng nữa.”

Hứa Mạn Mạn tự cho rằng những lời này của mình nói ra rất rộng lượng và đúng mực.

Lẽ ra phải khiến Lệ Tư Hàn cảm động không thôi.

Nhưng sắc mặt Lệ Tư Hàn lại càng thêm u ám, ánh mắt càng thêm đáng sợ.

Ngay sau đó, anh khẽ mở môi mỏng, lạnh lùng nói:

“Hứa Mạn Mạn, có một chuyện tôi quên nói với cô.”

“Vãn Ngưng là tình yêu cả đời của tôi, cũng là vợ của tôi.”

10.

Giọng nói của Lệ Tư Hàn tuy nhẹ nhàng, nhưng lại như một quả bom nặng ký, khiến Hứa Mạn Mạn sốc đến mức ngã quỵ xuống đất.

Còn tôi, cũng trong khoảnh khắc đó, hoàn toàn ngất đi.

Tại bệnh viện.

Lệ Tư Hàn đã tìm đến các chuyên gia y tế hàng đầu để khâu lại lưỡi cho tôi.

Các vết thương trên người tôi cũng đang dần hồi phục.

Sau vài ngày hôn mê, tôi mới tỉnh lại.

Sau đó, tôi phải nghỉ ngơi thêm nửa tháng nữa mới được xuất viện.

Tôi được Lệ Tư Hàn đưa về biệt thự.

Trong biệt thự, Hứa Mạn Mạn và mấy cô bạn thân của cô ấy, cùng với những vệ sĩ đó, tất cả đều đầu bù tóc rối bị trói gô ở đại sảnh biệt thự, giống như những tử tù đang chờ phán quyết.

Trên người bẩn thỉu, còn tỏa ra mùi hôi thối.

Vừa nhìn thấy tôi, bọn họ vốn đã suy sụp đến cùng cực, như tìm thấy một tia hy vọng giải thoát, trong mắt bỗng lóe lên tia sáng.

“Bà Lệ, chúng tôi không biết thân phận của bà, mới làm ra những chuyện đó. Không biết thì không có tội, xin bà hãy tha cho chúng tôi đi!”

Một trong những người bạn thân của Hứa Mạn Mạn vội vàng lên tiếng.

Tưởng chừng như đang cầu xin sự tha thứ, nhưng thực chất là đang trốn tránh trách nhiệm.

Tôi lạnh lùng nói: “Không biết thân phận của tôi?”

“Hôm đó tôi đã nói rõ thân phận của mình hết lần này đến lần khác, còn bảo các người gọi điện thoại để xác nhận.”

“Nhưng các người không tin, thậm chí còn cắt lưỡi của tôi.”

“Lúc đó các người không phải rất ngạo mạn sao? Sao, dám làm mà không dám nhận à?”

Tôi nói với giọng điệu sắc bén, ánh mắt lạnh lùng.

Người đó nghe xong, mặt cắt không còn giọt máu, không thể biện minh thêm được nữa.

Thấy rõ tôi muốn truy cứu đến cùng, những cô bạn thân khác lập tức lo lắng la lên:

“Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, nếu chúng tôi biết bà là bà Lệ, chúng tôi sẽ không bao giờ dám ra tay với bà đâu!”

“Đúng vậy, bây giờ bà đã bình phục xuất viện rồi, chuyện này không cần thiết phải truy cứu nữa đâu!”

“Phải đó, chúng tôi đã bị giam giữ hơn mười ngày rồi, bà cũng không sao, hà cớ gì phải chấp nhặt nữa!”

Họ thay phiên nhau kêu oan, như thể họ mới là nạn nhân, còn tôi là kẻ bạo hành ngang ngược, vô lý vậy.

Nhìn vẻ mặt giả tạo của họ, tôi lạnh lùng nói: “Khi dạy dỗ tôi, các người nào có nương tay, chỉ hận không thể ngay lập tức lấy mạng tôi thôi.”

“Giờ lại bảo tôi đừng làm lớn chuyện?”

Câu hỏi vặn lại của tôi ngay lập tức khiến mấy người đó câm nín.

Còn Hứa Mạn Mạn thì lại quay sang Lệ Tư Hàn:

“Anh Tư Hàn, lý do em ra tay với cô ấy hoàn toàn là vì yêu anh!”

“Cũng vì quá sợ mất anh nên em mới làm vậy.”

“Anh không thể trừng phạt em vì chuyện này được!”

Hứa Mạn Mạn nói một cách chân thành, thậm chí còn cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt.

Cô ấy biết Lệ Tư Hàn luôn cưng chiều mình, còn tôi thì hận cô ấy thấu xương, nên cố tình lờ tôi đi và quay sang cầu cứu Lệ Tư Hàn.

Tuy nhiên, Lệ Tư Hàn vẫn thờ ơ, giọng nói càng lạnh lùng hơn:

“Làm vợ tôi bị thương, còn muốn sống yên ổn sao?”

Nói xong, Lệ Tư Hàn quay lại nhìn tôi, dịu dàng hỏi: “Một lát nữa cảnh tượng có thể sẽ hơi đẫm máu, em có muốn tránh đi không?”

Trước đây tôi rất ghét nhìn thấy Lệ Tư Hàn đả thương người khác vì tôi, nhưng lần này, tôi không hề thay đổi sắc mặt đáp: “Không cần.”

Lệ Tư Hàn gật đầu.

Sau đó anh ấy đứng dậy, cầm lấy một con dao sắc lẹm bước về phía nhóm bạn của Hứa Mạn Mạn như một vị thần chết.

“Không, đừng…”

“A!”

Tiếng la hét thảm thiết vang lên không ngớt.

Từng người một ngã xuống, từ những người bạn thân của Hứa Mạn Mạn cho đến đám vệ sĩ.

Cái chết của họ, mỗi người một thảm khốc hơn.

Gió thoảng qua mang theo mùi máu tanh nồng nặc, khiến tôi bừng tỉnh, một lần nữa nhận thức được sự tàn nhẫn đến rợn người của Lệ Tư Hàn.

Trong căn biệt thự rộng lớn, chỉ còn lại Hứa Mạn Mạn đang run rẩy đứng giữa đống xác chết.

Thấy Lệ Tư Hàn không ra tay với mình, cô ấy vừa vui mừng vừa sợ hãi: “Anh Tư Hàn, em biết anh vẫn còn yêu em mà. Anh chắc chắn không nỡ giết em đâu.”

Lệ Tư Hàn lạnh lùng nói:

“Không, tôi chỉ không muốn cô chết quá dễ dàng. Tôi muốn Vãn Ngưng tận mắt nhìn tôi hành hạ cô đến chết.”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Hứa Mạn Mạn đột nhiên đông cứng lại, cô ấy lắc đầu nguầy nguậy: “Không, anh không thể làm vậy với em.”

“Em đã biến mất nhiều ngày như vậy, bố em chắc chắn đang tìm em.”

“Ông ấy luôn yêu thương em, nếu anh giết em, anh cũng sẽ gặp rắc rối.”

Đến nước này, Hứa Mạn Mạn đã hiểu tình cảm không thể lay chuyển được Lệ Tư Hàn, nên cô ấy mới lôi bố mình ra.

Nghe vậy, Lệ Tư Hàn khịt mũi: “Cô nghĩ tôi sẽ sợ sao?”

Nói xong, Lệ Tư Hàn giơ con dao găm trong tay lên đâm về phía Hứa Mạn Mạn.

Nhưng ngay lúc đó, bố của Hứa Mạn Mạn dẫn theo một nhóm cảnh sát phá cửa xông vào.

“Bỏ dao xuống, không được nhúc nhích!”

11.

Cảnh sát vừa vào cửa đã chĩa súng thẳng vào Lệ Tư Hàn, vẻ mặt họ vô cùng nghiêm túc, dường như chỉ cần anh cử động một chút sẽ bị bắn chết ngay lập tức.

“Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi!” Hứa Mạn Mạn vui mừng khôn xiết, nước mắt hạnh phúc trào ra.

Cô ấy như vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, thậm chí còn nhìn Lệ Tư Hàn với ánh mắt khiêu khích.

“Mau thả con gái tôi ra!” Bố của Hứa Mạn Mạn quát lớn.

“Tôi biết nhà họ Lệ các người thế lực lớn, nhưng nếu con gái tôi có mệnh hệ gì, cậu cũng đừng hòng yên ổn!”

“Mau bỏ dao xuống!”

Bố của Hứa Mạn Mạn lạnh lùng quát lớn về phía Lệ Tư Hàn, giọng điệu rõ ràng mang theo ý đe dọa.

Tuy nhiên, Lệ Tư Hàn vẫn điềm nhiên, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, kiên quyết đâm con dao vào ngực Hứa Mạn Mạn đang đắc ý.

Phập!

Đoàng!

Tiếng dao đâm vào da thịt và tiếng súng vang lên cùng lúc. Máu phun ra từ ngực Hứa Mạn Mạn, còn vai Lệ Tư Hàn cũng nở một đóa hoa máu.

Lệ Tư Hàn nhíu mày, đau đớn thoáng qua trên mặt, nhưng ánh mắt anh vẫn kiên định.

Dưới cái nhìn kinh hoàng của Hứa Mạn Mạn, anh rút dao ra, đâm tiếp.

Một nhát, rồi lại một nhát.

Mỗi nhát dao đâm xuống đều kiên quyết và mạnh mẽ. Cùng với những nhát dao đó, tiếng súng của cảnh sát cũng liên tục vang lên.

Cho đến khi cơ thể Lệ Tư Hàn đầy máu, cho đến khi Hứa Mạn Mạn hoàn toàn tắt thở, Lệ Tư Hàn mới hài lòng ném con dao xuống, ngã quỵ xuống đất.

Anh nằm đó, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa bi thương vừa thâm tình.

Anh khẽ mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó với tôi.

Tôi chậm rãi bước đến bên anh.

“Vãn Ngưng, anh đã… trả thù cho em.”

Nói xong, trên gương mặt đau đớn của Lệ Tư Hàn nở một nụ cười.

Tôi nhìn anh, không nói một lời.

Anh lại khó nhọc mở miệng, suy yếu nói: “Em có thể… nói yêu anh một lần không?”

Giọng anh yếu ớt, mang theo một chút van xin.

Tôi nhìn anh, lạnh lùng nói: “Em ghét anh.”

Ba chữ đơn giản đó như mũi dao xuyên thấu trái tim Lệ Tư Hàn, khiến biểu cảm của anh đông cứng lại, hơi thở cũng ngừng hẳn.

Đến cuối cùng, anh ấy vẫn chết không nhắm mắt mà nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng, tràn đầy tuyệt vọng.

Sau khi Lệ Tư Hàn chết, tôi bước ra khỏi biệt thự, dang rộng vòng tay hít thở thật sâu.

Gió mát thổi qua, mang theo hương thơm thoang thoảng.

Đó là mùi vị của tự do.

Đây mới chính là cuộc sống.

-Hết-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom