• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Trọng Sinh] Tổng hợp báo thù (3 Viewers)

  • [Truyện 27] Liệu anh có đuổi kịp em không?

Quấy rầy Văn Duật 7 năm, bất luận tôi có làm cái gì thì anh ấy vẫn không yêu tôi.

Cuối cùng tôi cũng sắp ch rồi.

Nhìn màn hình hiển thị Văn Duật gọi đến, tôi mỉm cười nói: “ Văn Duật, anh đã được tự do.”
——

01.

Cái đêm tôi biết mình bị bệnh ung thư máu.

Tôi đã đi tham dự buổi họp lớp cấp 3 kỉ niệm 10 năm ra trường.

Tôi ngồi trong một góc KTV trên tay cầm một cốc rượu.

Nghe các bạn học hàn huyên.

So bì xem ai có chiếc túi đắt tiền hơn.

Ai có cuộc hôn nhân viên mãn.

Ai có sự nghiệp thành công.

Một lúc sau có vài người đến tụ tập trước chỗ ngồi của tôi, mỉa mai nói: “ Văn Duật không đi cùng cậu sao?”

Tôi gượng cười nói, “ Công ty của anh ấy có chút việc bận nên không thể đến.”

Tôi không để ý phản ứng của bọn họ.

Tôi biết bọn họ đang muốn xem tôi khó xử.

Bầu không khí ở đây khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

Tôi uống một hớp rượu muốn giải toả đi nỗi ức chế trong lồng ngực.

Tiếng nhạc và tiếng ồn đột nhiên dừng lại.

Tôi nhìn ra ngoài cửa.

Là Văn Duật và Hàn Huệ đến.

Những người đó đồng loạt đánh ánh mắt về phía tôi.

Tay tôi nắm chặt cốc rượu.

Rượu bị đổ ra ngoài rồi, tôi cũng viện cớ đi vệ sinh.

Tôi hoảng loạn bỏ chạy ra bên ngoài.

Sau đó dựa người lên cửa nhà vệ sinh.

Tôi cười cười, trước hôm họp lớp.

Tôi mặt dày hỏi đi hỏi lại anh ấy liệu có thể đến đó cùng tôi không.

Cuối cùng vì tôi cứ dính mãi không buông nên anh ấy đã đồng ý.

Đợi đến cuộc hẹn, thì tôi lại nhận được tin nhắn anh ấy gửi nói tạm thời có việc không thể đi cùng tôi được.

Quả nhiên trong lòng anh ấy tôi vĩnh viễn không thể so sánh được với Hàn Huệ.

Rõ ràng là đã quen với điều đó nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn tủi.

02.

Tôi nghe thấy có người đang lớn tiếng thảo luận ở chỗ bồn rửa tay.

Các cô ấy sợ tôi không nghe thấy nên đã lớn tiếng nói,

“ Cả ngày hôm nay Lộ Hòa ở trước mặt chúng ta giả vờ cái gì chứ, ai mà không biết năm đó cô ấy thích Văn Duật, còn cứng miệng không thèm thừa nhận nữa, nghe nói cô ấy và Văn Duật kết hôn rồi nhưng ngay cả hôn lễ cũng không có, mình buồn cười ch mất.”

Từng câu từng chữ một cứa lên trái tim của tôi.

Nước mắt của tôi lập tức trào ra.

Việc tôi thích Văn Duật thật ra không phải là bí mật gì.

Bởi vì có người đã đọc trộm nhật kí của tôi.

Bọn họ đứng trên băng ghế không kiêng dè đọc nó cho mọi người nghe.

Sau đó truyền tay nhau xem.

Tôi bây giờ vẫn còn nhớ rõ cảm giác lúc đó của mình như thế nào.

Bọn họ che miệng cười, ánh mắt như dao không thể giấu được sự khinh thường trong đó...

Tôi không hiểu tại sao bọn họ lại làm vậy với tôi, trước nay tôi chưa từng đắc tội gì với bọn họ cả, khi đó bọn họ hành động giống như tôi là kẻ thù của bọn họ vậy.

Tôi nói tôi không hề thích Văn Duật, nói xong tôi đã xé cuốn nhật kí đó của mình.

Suy cho cùng thì bọn họ nói tôi đang dính lấy Văn Duật quả không sai.

Đã 7 năm rồi.

Hồi đó sau khi biết Hàn Huệ đã có bạn trai.

Anh ấy thường xuyên uống rượu.

Nhìn thấy anh ấy tự hủy hoại bản thân vì Hàn Huệ.

Tôi không biết phải khuyên anh ấy làm sao, bởi vì tôi yêu thầm Văn Duật nên tôi đã ghen tỵ với cô ấy.

Vào một ngày nọ, anh ấy lại uống say đã nhầm tưởng tôi thành Hàn Huệ.

Anh ấy còn chủ động hôn tôi.

Lúc đó trong đầu tôi rất hoảng loạn, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Tôi không thể cưỡng lại nó.

Anh ấy ấn tôi lên cửa, sau đó say sưa hôn tôi.

Nhưng trong miệng anh ấy luôn gọi tên của Hàn Huệ.

03.

Tôi biết diện mạo của mình trông không giống với cô ấy.

Nhưng tôi lại giả vờ như không nhận ra.

Đột nhiên anh ấy dừng lại và đẩy tôi ra.

Không biết có phải là anh ấy đột nhiên thanh tỉnh rồi không.

Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt bị kìm nén ham muốn, như thể đang cố gắng kiềm chế bản thân.

Tôi không dám đối diện với anh ấy.

Rất lâu sau anh ấy cũng không làm bước tiếp theo, tôi biết anh ấy đang nghĩ gì.

Tôi đánh bạo cởi cúc áo của anh ấy, ngón tay không ngừng run run.

Sau đó, anh ấy đã ôm tôi đặt lên giường và đè lên người tôi...

Rõ ràng là bản thân tự nguyện nhưng ngày hôm sau, khi tỉnh lại tôi đã mặt dày không biết xấu hổ bắt anh ấy phải chịu trách nhiệm với tôi.

Tôi chụp ảnh giường chiếu của chúng tôi, dùng nó để uy hiếp ép buộc anh ấy phải ở bên tôi.

Đến hiện tại tôi vẫn còn nhớ rõ.

Ánh mắt anh ấy khi nhìn tôi, đầy vẻ khinh thường.

Ánh mắt đó giống như nhìn thấy một loại chất thải nào đó, nó khiến cho tôi cảm thấy không thoải mái.

Anh ấy cười chế nhạo nói, “ Lộ Hòa, cô rẻ tiền quá còn không biết nhục!”

Tôi không thể phản bác lại anh ấy.

Anh ấy nói không sai, tôi đê tiện như vậy đấy.

Tôi không thể khống chế được bản thân không yêu anh ấy, tôi muốn được ở bên anh ấy.

Khi đó tôi đã ngây thơ cho rằng.

Anh ấy không yêu tôi nhưng chỉ cần tôi cố gắng thì anh ấy sẽ yêu tôi.

Anh ấy thích Hàn Huệ, vậy thì tôi sẽ học làm cô ấy.

Trước nay Hàn Huệ luôn để tóc đen dài thẳng, tháng nào tôi cũng dành ra một ngày để đi tiệm tóc, duỗi mái tóc xoăn tự nhiên vốn có của mình thành một mái tóc dài thẳng mượt.

Cô ấy thích mặc quần áo màu trắng, tôi đã vứt hết những bộ quần áo sặc sỡ của mình trong tủ quần áo, thậm chí tôi còn có một khoảng thời gian giống như người điên xem ảnh chụp của Hàn Huệ, học theo dáng cười của cô ấy, khi cô ấy cười khóe mắt sẽ cong cong.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, anh ấy đã coi tôi thành Hàn Huệ.

Kể từ đó tôi bắt đầu bắt chước theo cô ấy.

Tôi để kiểu tóc giống với cô ấy, mặc quần áo tương tự với cô ấy.

Thậm chí tôi và cô ấy còn thích ăn một món giống nhau.

Cô ấy thích ăn xoài nhưng tôi từng bị dị ứng với nó.

Tôi vẫn tiếp tục bắt chước theo cô ấy.

Tôi cứ nghĩ làm như vậy Văn Duật sẽ vui, nhưng chỉ khiến cho anh ấy nổi giận đùng đùng, so với ngày tôi ép anh ấy kết hôn với tôi còn hung dữ hơn.

“ Lộ Hòa, có phải bản thân cô không có lòng tự trọng không? Cô không phải là cô ấy, vĩnh viễn cô sẽ không thể nào bắt chước giống với cô ấy được.”

Sau này, tôi không bắt chước cô ấy nữa, tôi sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ càng làm anh ấy tức giận hơn.

Tôi cảm thấy bản thân có kiên nhẫn có dũng khí chờ đến khi anh ấy yêu tôi.

Nhưng hiện tại đã 7 năm trôi qua rồi, anh ấy vẫn không hề yêu tôi.

Xem ra, có lẽ tôi không thể đợi được đến ngày đó.

04.

Buổi tối, tôi nằm trên giường nhìn trần nhà trầm ngâm.

Sau khi Văn Duật tắm xong cả người đầy mùi rượu nằm lên giường đi ngủ.

Tôi nghiêng người ôm lấy anh ấy: “ Văn Duật, chúng ta tổ chức đám cưới nhé, có được không?”

Thật ra đã kết hôn 7 năm rồi nhưng chúng tôi vẫn chưa có một đám cưới.

Tôi biết hiện tại có thể ngủ chung một giường với anh ấy đều là do tôi ép buộc mà có được.

Tôi không dám yêu cầu thêm bất cứ điều gì khác.

Có thể là do thấy bản thân mình không sống được lâu nữa, tôi tự hỏi liệu mình có thể để lại một chút tiếc nuối hay không.

Anh ấy có vẻ sửng sốt, vẻ mặt khó dò nói, “ Tôi không có thời gian.”

Dù tôi biết đây là một lời từ chối lịch sự của anh ấy.

Tôi cũng đã lường trước được nó, nhưng bản thân vẫn cảm thấy thất vọng.

Tôi vẫn cố chấp nói, “ Vậy khi nào thì anh có thời gian rảnh? Chỉ một ngày thôi.”

“ Không, nửa ngày thôi cũng được, cầu xin anh.”

Anh ấy nhắm mắt lại và không trả lời tôi.

Tôi từ từ buông anh ấy ra và quay người lại về phía anh ấy.

Một lúc lâu sau, anh ấy mới từ tốn nói, “ Đợi đến cuối năm đi.”

Tôi mỉm cười, “ Anh nói phải giữ lời đó.”

Tôi nhẩm tính còn 3 tháng nữa là hết năm rồi, mặc dù không biết bản thân có thể đợi được đến ngày đó không.

Nhưng tôi vẫn hy vọng.

Trước khi con người chìm vào trong giấc ngủ say vẫn muốn có một chút kỉ niệm khó quên...

05.

Tôi đã mơ một giấc mơ.

Quay trở về lúc bản thân còn nhỏ.

Bố tôi sống ở nông thôn thông qua sự nỗ lực của bản thân mà có thể trụ được ở thành phố.

Bố tôi đã ngoại tình với thư kí của ông, còn có một đứa con trai 3 tuổi.

Nhưng sau khi mẹ tôi biết chuyện, bà vẫn không đồng ý ly hôn với bố.

Bà vẫn còn yêu ông rất nhiều.

Bà vẫn luôn ảo tưởng rằng sẽ có một ngày nào đó ông sẽ lại yêu bà.

Dần dần.

Bà ngày càng trở nên bất ổn về tinh thần.

Thỉnh thoảng bà còn tự nói chuyện với chính mình.

Đôi khi, bà còn đánh tôi.

Có một lần, bà đã nhốt tôi trong phòng.

Lúc đầu, tôi đã khóc rất to hi vọng sẽ có người chú ý đến tôi.

Nhưng vì là khu biệt thự nên nhà tôi nằm ở vị trí tương đối xa, hầu như không có người qua lại.

Cho tới chạng vạng tối 2 ngày sau, tôi cũng chưa được ăn và uống một ngụm nước nào.

Lúc đó tôi đã không còn sức để mà khóc nữa, lúc tôi tưởng rằng mình sẽ ch vì đói.

Tôi đã nhìn thấy một cậu bé, đang xoay quả bóng rổ trên tay.

Tôi đã dùng hết sức lực để gọi cậu ấy, nhưng giọng phát ra không lớn lắm, tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ không nghe thấy.

Nhưng cậu ấy đã ngẩng đầu lên và phát hiện ra tôi.

Cậu ấy đã ném cho tôi một miếng socola.

Sau đó cảnh sát được gọi đến.

06.

Cậu ấy sợ tôi sợ hãi, luôn đứng dưới nhà an ủi tôi, "Không sao đâu, đừng sợ, tớ sẽ ở đây với cậu."

Tôi vẫn nhớ rõ từng lời cậu ấy nói lúc đó.

Khi đó cậu ấy giống như vị thần đến cứu rỗi.

Từ khoảnh khắc đó, cậu ấy trở thành một ánh sáng trong cuộc đời tôi.

Sau đó, bố mẹ tôi vẫn tiếp tục cãi vã không ngừng.

Niềm vui duy nhất của tôi là kéo đàn violin trong phòng.

Điều kỳ lạ là, trước đây tôi chưa từng gặp cậu ấy ở gần nhà.

Nhưng sau khi xảy ra chuyện đó, chúng tôi luôn gặp nhau.

Lúc đó, tôi cảm thấy thế giới này vẫn còn điều tốt đẹp.

Tôi rất vui.

Chúng tôi học cùng tiểu học, cùng cấp hai.

Ngày khai giảng cấp ba, tôi lại nhìn thấy cậu ấy trong lớp.

Chúng tôi không chỉ học cùng trường, mà còn cùng lớp.

Tôi có chút mừng thầm, nhưng cũng tiếc cho cậu ấy.

Nghe bạn bè nói cậu ấy gặp sự cố trong kỳ thi vào cấp ba, không làm bài thi toán.

Sau đó, chúng tôi không chỉ là bạn học, mà còn trở thành bạn bè.

Nhưng sau khi kết thúc năm nhất, cậu ấy như trở thành một người khác.

Sau kỳ thi đại học, bố tôi bị bệnh, người phụ nữ kia sợ tôi tranh giành tài sản nên ép bố tôi gửi tôi du học nước ngoài.

Tôi định liên lạc với cậu ấy, nhưng cậu ấy đã đổi số điện
thoại.

07.

4 năm sau, tôi trở về nước.

Tôi không thể kiềm chế được tình cảm của mình, tôi muốn tỏ tình với cậu ấy.

Hôm đó, tôi ngập ngừng đứng trước mặt cậu ấy, do dự rất lâu.

Tôi đỏ bừng tai và hỏi cậu ấy, "Văn Duật, cậu đã có người mình thích chưa?"

Cậu ấy im lặng rất lâu rồi nói, "Tất nhiên là tớ đã có người mình thích rồi."

Câu trả lời của cậu ấy như dội một gáo nước lạnh, dập tắt hy vọng của tôi.

Sau này, tôi biết người cậu ấy thích là Hàn Tuệ.

Nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói với Hàn Tuệ, vẫn luôn thầm yêu cô ấy.

Sau đó xảy ra chuyện của 7 năm trước.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy.

Sờ trán, tôi lại sốt, đã liên tục cả tháng rồi.

08.

Văn Duật vừa tắm xong, quấn khăn tắm quanh người.

Anh ấy nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tôi và hỏi: "Em đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?"

Tôi mỉm cười với anh ấy: "Đi rồi, bác sĩ nói là do thay đổi thời tiết."

Tôi vẫn chưa có ý định nói với anh ấy.

Thật ra, tôi khá tò mò nếu anh ấy biết tôi mắc bệnh nan y thì sẽ phản ứng ra sao.

Vui mừng vì cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tôi?

Hay sẽ có chút buồn?

Tôi nghĩ khả năng cao là vui mừng.

Nếu có buồn thì chắc cũng chỉ vì thương hại thôi, dù sao chúng tôi đã quen biết nhiều năm, dù không có tình yêu thì cũng phải có chút cảm xúc khác.

Thật ra, bây giờ anh đối xử với tôi tốt hơn nhiều so với năm đầu tiên sau khi kết hôn.

Lúc đầu anh gọi tôi là đê tiện, không biết xấu hổ, và một số lời lẽ mà tôi không nhớ rõ nữa, có lẽ vì đã lâu anh không nói những lời đó.

Bây giờ, anh không còn căng thẳng, đối đầu với tôi như trước, mà chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt.

Nhưng tôi biết rất rõ, đây chỉ là sự nhượng bộ của anh, anh vẫn không yêu tôi.

Anh nói với tôi: "Lớn thế này rồi mà không biết tự chăm sóc bản thân."

Tôi cười đùa với anh ấy: "Vậy anh có thể chăm sóc em không?"

Anh cau mày, không trả lời, rồi mặc quần áo và rời đi.

Vô tình, tôi lại nhìn thấy hình xăm trên ngực anh, cảm thấy hơi chói mắt.

"h h Amo solo te"

Hình xăm này là từ cái đêm mà tôi ép anh đăng ký kết hôn 7 năm trước.

Khi anh nằm bên tôi và hôn tôi.

Tôi nhìn thấy hình xăm trên ngực anh.

Lần đầu tiên của chúng tôi rõ ràng không có, chắc chắn là anh mới xăm gần đây.

Tôi tò mò hỏi anh: "Sao anh lại nghĩ đến chuyện xăm hình?"

Anh ấy tiếp tục hành động của mình, giọng điệu nhàn nhạt: "Chỉ là tự nhiên muốn thôi."

09.

Tôi hỏi anh: "Xăm cái gì vậy?" Nhìn có vẻ là tiếng Anh, nhưng tôi không hiểu.

Anh không nói gì.

Nhưng hôm đó anh rất "mãnh liệt" với tôi.

Tôi nghĩ việc anh không yêu tôi là thật, nhưng việc anh có ham muốn với tôi cũng là thật.

Có lẽ do sự tò mò của tôi trỗi dậy.

Sáng sớm, tôi tranh thủ khi anh ấy còn chưa thức dậy, mở điện thoại tìm kiếm.

Khi tôi nhìn thấy câu trả lời, tim tôi như bị thứ gì đó thắt chặt, đau nhói.

Tôi lẩm bẩm: "h h là chữ cái đầu của tên Hàn Tuệ, Văn Duật, anh thật sự yêu cô ấy đến vậy sao."

Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn anh ấy nữa.

Chúng tôi lần lượt lái xe đến công ty.

Nghe thật buồn cười, sống cùng nhau, ngủ cùng nhau, làm việc cùng nhau.

Nhưng lại phải giả vờ như không quen biết nhau.

Ban đầu vì muốn nhìn thấy anh nhiều hơn, tôi đã trở thành trợ lý của anh ấy.

Tất nhiên là tôi quấn lấy anh, khiến anh không chịu nổi mới đồng ý.

10.

Đến công ty, tôi đang báo cáo lịch trình cho anh.

Hàn Tuệ đột nhiên không gõ cửa, xông vào.

Cô ấy lịch sự nói với tôi: "Xin lỗi, tôi có việc cần nói riêng với tổng giám đốc, cô có thể ra ngoài một lát không?"

Hàn Tuệ là người mà Văn Duật luôn thầm yêu, đồng thời cũng là đứa trẻ được mẹ anh nhận nuôi.

Mẹ của Văn Duật và mẹ của Hàn Tuệ là bạn thân, sau khi bố mẹ của Hàn Tuệ qua đời vì tai nạn xe hơi, bố mẹ Văn Duật đã nhận nuôi cô ấy.

Tôi nhìn sang Văn Duật, anh ấy ra hiệu cho tôi ra ngoài.

Tôi gật đầu và bước ra.

Chiều tối, khi tan làm.

Tôi nhìn Văn Duật đang ngồi đọc tạp chí trong phòng khách, đắm chìm trong suy nghĩ.

Tôi suy nghĩ rất lâu, rồi hỏi anh ấy: "Văn Duật, anh có yêu em không?"

Anh ấy cau mày, "Đừng hỏi những câu hỏi vô nghĩa như vậy."

Rõ ràng, tôi đã biết câu trả lời, Văn Duật không yêu tôi.

Tôi lại hỏi anh ấy: "Vậy nếu em chết, anh có buồn không?"

Sắc mặt anh ấy tối sầm lại, giọng trầm xuống: "Đừng hỏi những câu hỏi như vậy nữa, cũng đừng làm những hành động trẻ con, em biết bây giờ anh đã rất nể mặt em rồi."

Tôi lại biết được câu trả lời, Văn Duật sẽ không buồn.

Thật ra, anh ấy nói vậy cũng có lý do.

Trước đây, anh ấy rất ít khi để ý đến tôi, cũng không về nhà, khi nói chuyện thì lạnh lùng châm biếm.

Tôi không còn cách nào khác, đành dùng sự trẻ con cầm dao đe dọa anh ấy.

Anh vội vàng chạy từ công ty về, bảo tôi buông dao xuống.

Quả nhiên, hiệu quả rất tốt, mỗi ngày anh đều về nhà, cũng không nói lời cay nghiệt với tôi nữa.

Tôi đã đạt được mục đích, nhưng tôi không hề cảm thấy vui.

Hôm nay, tôi đã có được câu trả lời, Văn Duật vẫn không yêu tôi.

11.

Nước mắt trong hốc mắt gần như tràn ra, tôi vội vàng lên lầu.

Đêm tĩnh mịch, tối đen, tối đen vô cùng.

Mưa ào ào rơi không ngớt.

Văn Duật đến tận rạng sáng mới lên lầu, sau khi tắm xong, anh vén chăn nằm xuống bên cạnh tôi.

Tôi lau khô nước mắt, quay lưng lại.

Tôi chùm chăn lên đầu giả vờ ngủ.

Văn Duật bật đèn ngủ trên tủ đầu giường.

Anh vẫn không nói gì.

Ánh nắng ấm áp chiếu qua rèm cửa.

Tôi dụi dụi đôi mắt sưng đỏ.

Văn Duật đang thắt cà vạt, "Dậy rồi à?"

Tôi nở nụ cười nhẹ nhàng với anh ấy, "Ừ, chào buổi sáng."

Tôi chân trần chạy đến giúp anh thắt cà vạt.

Tôi chăm chú nhìn anh, mỗi lần nhìn là thêm một lần ít ỏi.

Không kìm được mà hôn lên má anh một cái.

Khi anh còn chưa kịp phản ứng, tôi đã chạy đi rồi.

Đến cổng công ty, tôi và thư ký của Văn Duật đi cùng một thang máy.

Cô ấy cầm trong tay một hộp quà.

Cô ấy cười, ghé sát vào tai tôi nói: "Chị Lộ, năm nào Văn tổng cũng tự tay chọn quà cho giám đốc Hàn của phòng kế hoạch, có phải thật sự có chuyện gì không chị?"

Tôi gượng cười, "Có lẽ vậy."

Đến sinh nhật tôi, anh ấy cũng sẽ tặng quà.

Tôi biết anh ấy sợ tôi gây rắc rối, sợ tôi làm ầm lên.

Mỗi lần sinh nhật đều để dịch vụ chuyển phát nhanh gửi bánh kem cho tôi.

Có lẽ anh ấy cố tình làm tôi khó chịu.

Ngay cả bánh mà anh mua cũng xấu xí, may mà vị cũng tạm được.

Đến công ty, tôi nói với Văn Duật rằng tôi đã xin nghỉ phép hai tháng để thư giãn, tĩnh dưỡng cơ thể.

Tay anh đang ký hợp đồng dừng lại một chút, "Ừ, nghỉ ngơi một chút cũng tốt." Vẫn là giọng điệu lạnh lùng, không có cảm xúc.

Thật ra tôi đã định nghỉ việc, nhưng sợ Văn Duật nghi ngờ.

Không phải vì Văn Duật lo lắng cho tôi, mà tôi không muốn anh ấy thấy tôi trong tình trạng thảm hại như vậy.

Tôi muốn ra đi một cách đường hoàng.

12.

Buổi chiều tôi đi đón Thẩm Trạch Xuyên.

Cậu ấy là một trong số ít những người bạn thời cấp ba của tôi, thật trùng hợp, cậu ấy cũng đi du học nước ngoài, sau đó định cư ở đó.

Cậu ấy là nhiếp ảnh gia tự do, cuộc sống bình thản, mỗi ngày đều đi du lịch khắp nơi, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu ấy.

Nhờ cậu ấy, tôi được nhìn thấy biển huỳnh quang ở Puerto Rico, cực quang ở Iceland, mặt trời nửa đêm ở Na Uy...

Cậu ấy chia sẻ với tôi những cảnh đẹp mà cậu ấy đã nhìn thấy, những gì cậu ấy đã trải qua.

Cậu ấy ngồi ở ghế phụ, cảm thán: "Cậu gầy đi rồi."

Tôi cười với cậu ấy, "Dạo này mình giảm cân."

Chúng tôi tìm một nhà hàng để ăn.

Cậu ấy kể cho tôi nghe những chuyện thú vị mà cậu ấy gặp.

Thật kỳ diệu, cậu ấy luôn biết cách làm tôi bật cười.

Tôi ăn món mà cậu ấy gắp cho tôi.

Đột nhiên, tôi bị chảy máu mũi.

Máu nhỏ xuống chiếc váy trắng của tôi.

Túi của tôi trượt khỏi ghế, tôi chẳng buồn nhặt lên.

Tôi chạy vào nhà vệ sinh, rửa bằng nước.

Tôi mở vòi nước rửa sạch máu trên tay.

Dường như không thể rửa sạch, máu đỏ tươi cứ chảy mãi.

Tôi dùng rất nhiều khăn giấy bịt chặt mũi.

Nhìn tay mình đầy máu, mùi tanh của máu nồng nặc trong không khí.

Một lúc sau, máu mới ngừng chảy.

Tôi không ngừng dùng nước rửa vết máu trên váy.

Chiếc váy trắng tinh, màu đỏ tươi cứ loang ra.

Nhưng mãi không thể rửa sạch.

13.

Khi bước ra ngoài, đầu tôi choáng váng, chỉ có thể dựa vào tường mà đi.

Thẩm Trạch Xuyên nắm lấy tay tôi, đỡ lấy tôi, vừa tức giận vừa bất lực nói: "Sao không đi bệnh viện?"

Tôi sững người một chút, mỉm cười với cậu ấy: "Chỉ là chảy máu mũi thôi, tớ không yếu đuối đến thế."

Cậu ấy đưa tờ giấy chẩn đoán của tôi ra trước mặt: "Tớ biết hết rồi."

Tôi ngước lên nhìn cậu ấy, trong mắt có chút bất ngờ: “Sao cậu lấy được giấy chẩn đoán của tớ?”

“Chính bác sĩ của cậu nói với tớ, ông ấy thấy cậu có ý định tự tử, muốn tớ khuyên cậu thêm, dù sao cậu cũng còn trẻ.”

Thẩm Trạch Xuyên nói đến đây, ánh mắt phức tạp nhìn tôi: “Cậu có thể yêu thương bản thân một lần được không, chỉ một lần thôi, hợp tác điều trị được không?”

Tôi dừng lại một lát, "Không chữa khỏi được đâu, hóa trị còn phải cạo trọc đầu, cậu cũng biết mà, tớ thích đẹp nhất, thà cứ vui vẻ tận hưởng cuộc sống, cậu nói có phải không?"

Cậu ấy biết tính tôi, nên không khuyên thêm.

Cậu ấy khoác áo ngoài lên người tôi để che đi vết máu.

Khi gần về đến nhà, chúng tôi đi ngang qua công viên.

Tôi nói: "Đi dạo với tớ một chút nhé."

Đi trên con đường mùa thu, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.

Thẩm Trạch Xuyên không nói một lời.

Tôi trêu cậu ấy: "Tớ còn chưa chết mà, cậu đừng cau có thế. Người ta nói rồi, đời người ai cũng phải chết, chết sớm hay muộn cũng đều phải chết cả."

Cậu ấy trầm ngâm: "Cậu ta có biết không?"

Tôi lắc đầu: "Tớ không nói với anh ấy."

"Vì sao không nói?"

Tôi khựng lại: "Không muốn nói."

Nói ra, có lẽ anh ấy cũng chỉ nghĩ tôi đang giả vờ đáng thương.

Vì thực ra, tôi từng giả bệnh.

Lúc đó, Hàn Tuệ vừa phẫu thuật viêm ruột thừa.

Những ngày đó, Văn Duật ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc cô ấy.

Nhìn anh chăm lo cho cô ấy, lòng tôi không khỏi ghen tị.

Không thể phủ nhận, tôi đã ghen tị với cô ấy.

Tôi cố tình tắm nước lạnh suốt nhiều ngày, quả nhiên tôi bị sốt.

Ban đêm, tôi nhích lại gần anh ấy, nắm tay anh, yếu ớt nói: "Em khó chịu quá, ôm em đi."

Anh gạt tay tôi ra, giọng đầy châm biếm: "Đừng giả vờ nữa, làm mấy việc vô ích."

Phải nói rằng, điều đó thực sự rất đau lòng.

14.

Chúng tôi cứ đi mãi, Thẩm Trạch Xuyên bỗng dừng lại.

Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy nói: "Lộ Hòa, nếu phải chọn giữa người yêu cậu và người cậu yêu, cậu sẽ chọn ai?"

Tôi nhìn cậu ấy, không trả lời.

Cậu ấy cũng không hỏi thêm.

Có lẽ trong lòng chúng tôi đều đã có câu trả lời.

Cậu ấy đưa tôi đến trước cửa nhà.

Tôi nhìn chiếc xe đậu trước cửa, hôm nay anh ấy về sớm hơn mọi khi.

Tôi mở cửa thấy Văn Duật ngồi trong phòng khách hút thuốc.

Anh ấy rất hiếm khi hút thuốc.

Tôi thử dò xét nói: "Sao hôm nay anh về sớm thế?"

Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc áo khoác tôi đang mặc, cau mày: "Thẩm Trạch Xuyên về rồi?" Anh hỏi một câu không liên quan.

Tôi ừ một tiếng, biết anh không thích Thẩm Trạch Xuyên, nên tôi chuyển chủ đề: "Còn một tháng nữa là sinh nhật anh rồi, anh muốn quà gì?"

Anh lạnh lùng nói: "Em đã hỏi 7 năm rồi, mà vẫn không biết anh muốn gì sao?"

Tôi biết, anh muốn tôi ký vào đơn ly hôn.

Năm nào cũng vậy, thế mà tôi vẫn cứ hỏi.

Tôi cười nhạt, giọng khàn khàn nói: "Vậy anh cứ chờ đi."

Anh cười nhẹ hai tiếng: "Chờ đến khi em chết sao?"

Lòng tôi thắt lại, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể: "Chết cũng không ký."

Nói xong, tôi vội vã chạy lên lầu như trốn tránh.

Tôi lẩm bẩm: "Văn Duật, lần này em sẽ thực hiện mong muốn của anh."

Đêm đó, tôi bị cơn đau đánh thức.

15.

Tôi sợ làm Văn Duật thức giấc.

Gắng gượng ngồi dậy khỏi giường, mồ hôi nhỏ từng giọt trên trán.

Tôi vịn vào cầu thang chạy xuống phòng khách, quỳ gục trên sàn.

Lông mày nhíu chặt, hơi thở dồn dập, đôi tay nắm chặt tấm vải nhung trên ghế sofa đã ướt đẫm mồ hôi.

Tôi như bị một con thú vô hình cắn xé, toàn bộ lưng và tứ chi như đang nứt ra từng mảng.

Bàn tay run rẩy khó khăn mở nắp hộp thuốc giảm đau, dường như đã tiêu tốn hết toàn bộ sức lực của tôi.

Không uống nước, lạ thật, tôi không cảm thấy đắng chút nào.

Cửa sổ phòng khách không đóng, gió lạnh buổi sáng nhẹ nhàng thổi qua.

Sau một đêm, cuối cùng cơn đau cũng giảm bớt.

Tôi khó nhọc đứng dậy, đối diện với Văn Duật đang nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

Anh ấy nói với giọng đầy ẩn ý: "Hôm nay dậy sớm thế?"

Sắc mặt tôi cứng lại: "Em đói quá, nên dậy tìm gì ăn."

Tôi nhìn anh ấy và hỏi: "Chúng ta có thể tổ chức đám cưới sớm hơn một chút không?"

Anh ấy nhìn tôi, giọng điệu không rõ cảm xúc: "Đợi sau sinh nhật của Hàn Tuệ."

Tôi gật đầu, cười khẽ: "Nói rồi thì phải giữ lời, không được đổi ý đâu."

Cuối tuần, Văn Duật trở về nhà cũ.

Tôi đã xem qua vòng bạn bè.

Bố mẹ anh ngồi ở hàng trước, anh vòng tay ôm lấy Hàn Tuệ.

Trên gương mặt cả bốn người đều tràn đầy hạnh phúc.

Rốt cuộc, họ mới thực sự là người một nhà.

Ban đầu, khi Hàn Tuệ tổ chức sinh nhật, tôi cũng cố đến tham dự, không muốn để mình trông như một kẻ hẹp hòi.

Tôi biết bố mẹ anh ấy luôn không thích tôi, họ đã chứng kiến Hàn Tuệ lớn lên, từ đầu đã coi cô ấy như con dâu.

Nhưng không ngờ tôi lại chen chân vào.

Tôi liên tục cố gắng lấy lòng bố mẹ anh ấy, biết được mẹ anh ấy bị chứng đau nửa đầu kinh niên, đã uống rất nhiều thuốc mà không khỏi.

Tôi nghe ngóng khắp nơi và biết có một vị Đông y đã chữa khỏi cho nhiều người.

Tôi lái xe hơn 600 km để xin thuốc, vị Đông y sống ở một ngôi làng.

Đúng lúc trời đổ mưa lớn, nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, xe cũng bị hỏng máy.

Tôi không biết phải làm gì, chỉ đành đợi mưa tạnh rồi gọi xe kéo.

Trời đã tối, tôi rất sợ, định gọi điện cho Văn Duật, đã bấm xong số nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại.

Tôi nhắn tin cho Thẩm Trạch Xuyên, cậu ấy cũng không trả lời.

Nghe tiếng sấm chớp bên ngoài, mưa không ngừng táp vào cửa kính xe.
16.

Đúng lúc đó, có người gõ cửa kính xe tôi.

Tôi nhớ đến những bộ phim kinh dị đã xem, nào là kẻ giết người trong đêm mưa, buôn bán phụ nữ, buôn bán nội tạng...

Tôi quá sợ hãi, gọi điện cho Văn Duật, mãi lâu sau mới có người nghe máy, là giọng của một cô gái: "Anh Duật hiện tại không tiện nghe điện thoại, có việc gì tôi có thể nhắn lại cho anh ấy."

Người bên ngoài cửa sổ xe đã rời đi.

Tôi nói: "Không có gì nữa rồi."

Tôi bật cười, muộn thế này, chắc anh ấy đang ở cùng Hàn Tuệ.

Sau đó, tôi biết được hôm đó, khi đưa Hàn Tuệ về nhà, trên đường xảy ra tai nạn giao thông.

Tôi lấy được thuốc và mang đến nhà cũ của nhà họ Văn.

Mẹ anh ấy lạnh lùng ném thuốc xuống đất, nói một cách cay nghiệt: "Xúi quẩy, toàn bày chuyện chẳng ra gì."

Tôi không biết phải làm gì.

Lần đó, mẹ Văn Duật uống rượu và nhắc lại chuyện xưa.

Bà ấy nói với Hàn Tuệ: "Thật sự hy vọng con có thể làm con dâu của mẹ, con là một đứa trẻ ngoan, không giống một số người, thật là trơ trẽn, không có lòng tự trọng."

Tôi biết những lời đó là nhắm vào tôi.

Ngay lập tức, tôi không biết phải làm gì, mặt nóng bừng.

Tôi nhìn về phía Văn Duật, mong mỏi anh ấy sẽ nói một lời bênh vực tôi.

Nhưng anh ấy thậm chí không thèm nhìn tôi lấy một lần.

Tôi cứ thế lặng lẽ ngồi ăn mà không nói gì.

Nếu tôi bỏ đi, trong mắt bố mẹ anh ấy, tôi sẽ lại mắc thêm một tội.

Trên đường về, Văn Duật nhìn tôi một cách hờ hững, giọng đều đều nói: "Sau này em đừng về nhà cũ nữa."

Tôi sững sờ nhìn anh, vội vàng nói: "Xin lỗi, là lỗi của em, lần sau em sẽ làm bố mẹ vui, anh đừng như vậy, được không?"

Hàng lông mày vốn đang hơi nhíu của anh ấy càng nhíu chặt hơn: "Em thật đê tiện phải không? Nhất định phải làm bố mẹ anh bực mình à?"

Trái tim tôi thắt lại, như thể vừa bị ai đó đâm một nhát.

Quả nhiên, những nỗ lực của tôi trong mắt họ chẳng có giá trị gì.

17.

Tôi cảm thấy hơi đói, nên nấu một bát mì.

Nhưng tôi không thể nuốt xuống, chỉ muốn nôn.

Tôi nôn hết mọi thứ mình đã ăn.

Cứ nôn mãi, đến khi miệng đắng ngắt, nước mắt chảy ra.

Tôi chống tay lên bồn rửa, cố gắng đứng vững trong một lúc lâu.

Nhìn những vết đỏ trên cánh tay mình, tôi tự hỏi nếu mặc váy cưới, liệu có xấu không.

Tối đến, Văn Duật từ nhà cũ trở về.

Tôi hỏi anh: "Khi nào chúng ta tổ chức đám cưới?"

Anh im lặng.

Tôi nói: "Chỉ cần nửa ngày thôi."

Anh ấy đáp: "Đợi thêm chút nữa, dạo này công ty bận."

Tôi không từ bỏ, hỏi: "Không cần tổ chức lễ cưới cũng được, chỉ cần chụp một bức ảnh cưới thôi, được không?"

Tôi sợ rằng sẽ không kịp nữa, có một tấm ảnh cũng tốt rồi.

Anh do dự rất lâu, cuối cùng nhẹ nhàng đáp: "Sau khi anh đi công tác về, khoảng một tháng."

Tôi gật đầu: "Được, một tháng, em sẽ đợi anh."

Anh vuốt tóc tôi, nói nhẹ nhàng: "Đừng giảm cân nữa, ăn nhiều vào."

Tôi nói: "Vâng, em sẽ ăn."

Văn Duật đi công tác rồi.

Tôi cảm thấy cơ thể mình ngày càng yếu đi.

Mỗi đêm đau đớn đến mức không thể ngủ được.

Bác sĩ kê cho tôi thuốc giảm đau liều cao hơn.

Tim đau, xương đau, tứ chi đau, thậm chí cả răng cũng đau.

Mọi bộ phận trên cơ thể đều đau đớn, như thể bị những con sâu không ngừng gặm nhấm.

Tôi cuộn tròn trên giường, lăn lộn.

Mỗi ngày sốt nhẹ, rồi sốt cao, liên tục, không ngừng thay đổi.

Tôi uống thuốc ngủ và thuốc giảm đau để ngủ.

Rồi lại tỉnh dậy trong trạng thái mơ hồ.

18.

Dạ dày tôi trống rỗng, tôi đói.

Tôi nên ăn gì đó, nhưng cứ nhìn thấy đồ ăn là cảm giác buồn nôn ập đến.

Cố nuốt vài miếng thức ăn.

Rồi lại nôn ra, nôn đến mức dạ dày như muốn lộn ra ngoài.

Cổ họng tôi khó chịu vô cùng, ho không ngừng, thậm chí ho ra máu.

Miệng tôi tràn ngập vị rỉ sét, cổ họng bỏng rát, như có dao mắc kẹt ở giữa.

Chắc tôi không sống được bao lâu nữa.

Hôm nay còn 5 ngày nữa là đến lúc Văn Duật trở về.

Còn 12 tiếng nữa đến khi anh về.

Còn 11 tiếng nữa, tôi gọi điện cho anh ấy.

Tôi cố gắng chỉnh giọng để nghe thật tự nhiên: "Anh sắp về chưa?"

Tôi muốn xác nhận.

Anh ấy ừ một tiếng.

Nghe câu trả lời của anh, tôi thấy cơn đau trong người dường như tan biến đi nhiều.

Tôi nghĩ mình nên đi thử váy cưới.

Cánh tay và xương quai xanh của tôi đều đầy những vết xuất huyết.

Tôi đánh một lớp phấn dày.

May mắn là có thể che đi.

Sợ làm bẩn váy cưới của tiệm, tôi chỉ nhìn mà không thử.

Tôi nhìn những chiếc váy cưới trắng tinh, mềm mại và thuần khiết không chút tì vết.

Từng lớp vải mỏng bồng bềnh như niềm mong mỏi về tình yêu, là sự khát khao hạnh phúc.

Thật đẹp.

Tôi mua một chiếc váy cưới đơn giản nhất.

Tôi cũng mua một bộ vest nam mà tôi nghĩ là đẹp nhất.

Váy cưới được gửi về nhà, tôi dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ ngôi nhà.

Tôi mặc váy cưới và đi từ đầu phòng khách đến cuối phòng khách.

Đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần.

Tôi đã đặt lịch với nhiếp ảnh gia chụp ảnh cưới, xác nhận địa điểm chụp.

Tôi không kìm được sự háo hức trong lòng.

Hai ngày nay tôi thậm chí ăn uống tốt hơn.

Cơ thể dường như cũng không còn đau nữa.

19.

Tôi đếm từng giờ trôi qua để sống.

Cuối cùng, vào ngày thứ ba mươi.

Tôi ngồi trong phòng khách chờ đợi.

Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên.

Đợi mãi đến tận nửa đêm.

Trong đêm tối không bật đèn, vạn vật tĩnh lặng, một mình tôi cảm thấy có chút sợ hãi.

Cả người lạnh toát, toàn thân đau nhức.

Tôi nằm ngửa trên sàn nhà, hai mắt sâu thẳm, trống rỗng.

Tay tôi run rẩy gọi điện cho Văn Duật: "Anh về chưa?"

Anh nói: "Bên này có biến cố bất ngờ, xử lý xong anh sẽ về ngay."

Tôi đáp: "Được, không vội" rồi cúp máy.

Tại sao, tại sao anh lại không thể dành nửa ngày cho tôi?

Tứ chi tôi co giật.

Tôi không thể thở nổi, như thể bị một sợi dây vô hình siết chặt cổ họng, càng vùng vẫy, cảm giác ngạt thở càng trở nên dữ dội hơn.

Ngày hôm sau, tôi đến địa điểm đã đặt trước.

Nhiếp ảnh gia có chút ngạc nhiên khi chỉ có mình tôi.

Anh ấy khéo léo hỏi: "Xin hỏi chú rể đâu?"

Tôi thản nhiên đáp: "Không có chú rể, là tôi muốn tự mình chụp."

Trên đường về, tôi ngất đi.

Người qua đường gọi 120, y tá nói: "Chúng tôi vừa thông báo cho liên hệ cuối cùng trong điện thoại của cô."

Tôi thấy Văn Duật gọi cho tôi vài cuộc nhỡ.

Đang định gọi lại thì anh ấy gọi đến.

Giọng anh có vẻ gấp gáp: "Sao em lại ngất? Bác sĩ nói gì?"

Tôi đáp: "Chỉ là thiếu máu nhẹ, không có gì nghiêm trọng."

Anh nói: "Anh sẽ về ngay."

Tôi chùng lòng: "Không cần đâu, anh cứ giải quyết công việc bên đó cho tốt đi."

Cả hai chúng tôi không nói gì thêm, im lặng kéo dài.

20.

Sau một lúc lâu, tôi nói: "Văn Duật, vậy thì... tạm biệt nhé, em cúp máy đây."

Anh trả lời: "Chăm sóc bản thân cho tốt, anh nhất định sẽ về sớm, lần này chắc chắn."

Tôi không nói gì.

Anh nói thêm: "Lần này, anh nhất định giữ lời."

Tôi mỉm cười: "Ừ."

Bác sĩ nói tình trạng của tôi không khả quan, khuyên tôi nên nhập viện ngay, nhưng tôi từ chối.

Tôi hỏi ông ấy: "Bác sĩ, tôi còn bao nhiêu thời gian?"

Bác sĩ trả lời: "Nếu không điều trị, khoảng một đến ba tháng, nhưng giai đoạn sau sẽ ngày càng đau đớn hơn."

Thẩm Trạch Xuyên đến đón tôi.

Cậu ấy do dự hồi lâu rồi chậm rãi nói: "Cậu có biết Văn Duật ra nước ngoài làm gì không?"

"Cậu ấy ra nước ngoài..."

"Tớ biết," tôi ngắt lời cậu ấy, giọng khàn đặc, khó khăn lên tiếng.

Từ lâu tôi đã biết rồi.

Hôm đó, tôi thấy máy tính của Văn Duật, anh ấy đã đặt lịch tại Trung tâm nghiên cứu ung thư MD Anderson ở Mỹ.

Tôi tưởng anh ấy đã biết điều gì đó về tôi.

Cho đến khi tôi nhìn thấy tên Hàn Tuệ, thì ra cô ấy bị ung thư dạ dày.

Thế là tôi hiểu, những lần anh ấy nói bận việc, không có thời gian, đi công tác đều là vì Hàn Tuệ.

Tôi cũng từng muốn thử một lần nói với Văn Duật rằng tôi cũng bị bệnh.

Thật lòng mà nói, tôi không ghét Hàn Tuệ, tôi ngưỡng mộ cô ấy.

Văn Duật luôn chăm sóc cô ấy từng chút một.

Ghế sau xe đạp của Văn Duật mãi mãi là dành cho Hàn Tuệ.

Tôi chỉ có thể lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh.

Tôi ích kỷ.

Tôi khao khát tình yêu của Văn Duật.

Vì vậy tôi dùng trách nhiệm để ràng buộc anh, giữ chân anh.

Đôi khi tôi ghen tị với Hàn Tuệ.

Tôi cảm thấy có chút bất công, tại sao Văn Duật không thể quay đầu nhìn tôi một lần.

Nhưng tôi biết rõ hơn ai hết, đó không phải lỗi của Văn Duật, cũng không phải lỗi của Hàn Tuệ.

Tôi muốn buông tay, nhưng chỉ cần còn sống, tôi không thể kiềm chế được tình yêu dành cho Văn Duật.

Ngoại truyện - Văn Duật

01.

Lộ Hòa chết rồi.

Nhưng tôi không tin, tôi nghĩ nhất định là cô ấy chỉ đang giận tôi, đây chỉ là một trò đùa.

Tôi quỳ trên sàn nhà, nắm lấy tay cô ấy, đặt lên má mình, nhưng tay cô ấy không còn chút hơi ấm nào.

Cánh tay cô ấy đầy những vết bầm tím, những điểm xuất huyết đỏ. Cô ấy chắc chắn đã chịu đựng đau đớn lắm.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy căm hận bản thân mình như lúc này.

Tôi căm hận tại sao mình không thể về sớm hơn, tại sao tôi không thể quan tâm đến cô ấy hơn một chút.

Đối diện với mỗi lần cô ấy cầu xin tôi, tại sao tôi lại không bao giờ để tâm?

Chính tôi đã hết lần này đến lần khác khiến cô ấy mất hy vọng.

Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp cô ấy.

Thật ra, hôm đó khi tôi đi đến dưới khu nhà cô ấy, đó không phải là tình cờ.

Nhà chúng tôi ở ngoài, còn nhà cô ấy ở trong cùng, tôi vốn không có lý do để đi ngang qua.

Bố mẹ tôi luôn có yêu cầu rất cao đối với tôi, sự kiểm soát của họ khiến tôi nghẹt thở.

Chỉ vì tôi không đạt điểm cao nhất trong kỳ thi, họ đã liên tục trách móc tôi. Lúc đó, tôi còn nhỏ, và trong cơn tức giận, tôi đã chạy ra ngoài.

Tôi chạy rất xa và nghe thấy tiếng đàn violin, ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy.

Tôi trốn sau gốc cây, lặng lẽ quan sát cô ấy. Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rọi khuôn mặt cô, bóng dáng cô trong ánh chiều tà thật thanh tao và duyên dáng. Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy một nàng công chúa.

Sau đó, cứ vài ngày tôi lại lén đến để nhìn cô ấy. Tôi phát hiện ra rằng tôi rất thích nghe cô ấy chơi violin.

02.

Đến lần thứ 167 tôi đến để nghe cô ấy chơi violin, nhưng hôm đó cô ấy không chơi đàn. Tôi đứng đợi một lúc ở dưới nhà.

Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng cô ấy, cô ấy kêu cứu.

Khi tôi nhìn lên, cô ấy đang nằm yếu ớt trên bậu cửa sổ, trông như sắp gục ngã.

Tôi bối rối không biết phải làm gì, vội vàng lấy thanh sô cô la trong túi ném cho cô ấy.

Nhìn khuôn mặt cô trắng bệch như một tờ giấy, đôi môi không còn chút máu, tôi chỉ có thể đứng dưới an ủi cô ấy không ngừng.

Sau sự việc đó, tôi không còn lén lút quan sát cô ấy nữa, mà mỗi lần đều giả vờ tình cờ gặp, để có cơ hội chào cô ấy.

Mỗi lần cô ấy đều cười với tôi, và tôi nghĩ đó là nụ cười đẹp nhất trên thế giới.

Để được học cùng trường với cô ấy, tôi đã không làm bài kiểm tra toán, môn mà tôi giỏi nhất.

May mắn thay, tôi và cô ấy được phân vào cùng một trường.

Càng may mắn hơn khi chúng tôi được xếp cùng một lớp. Tôi phát hiện ra rằng cô ấy là một cô gái hoạt bát và năng động.

Cô ấy thường tìm tôi để hỏi bài, và tôi thầm mừng vì học giỏi thật tuyệt.

Dần dần, cô ấy chủ động nói chuyện với tôi nhiều hơn, mỗi khi nhìn thấy nét mặt tinh nghịch của cô ấy, trong lòng tôi tràn đầy niềm vui.

Chúng tôi còn trở thành bạn bè, có cả Thẩm Trạch Xuyên, nhưng tôi hơi khó chịu với cậu ta, vì cậu ấy lúc nào cũng ở bên cạnh Lộ Hòa.

Chiều hôm đó, ngay trước khi nghỉ hè, tôi đi vệ sinh giữa giờ học. Khi vừa bước vào lớp, tôi nghe thấy giọng cô ấy tức giận nói: "Tôi không thích Văn Duật, quá khứ, hiện tại, và tương lai cũng không. Thích cậu ấy không bằng thích Thẩm Trạch Xuyên, nên đừng ai nói linh tinh nữa."

Khi nghe những lời cô ấy nói, tôi cảm thấy máu trong cơ thể sôi sục không ngừng. Tôi siết chặt đồng phục, lòng bàn tay bấm đến mức chảy máu.

03.

Tôi đã nhờ giáo viên chuyển từ học văn sang học lý.

Sau đó, cô ấy cùng Thẩm Trạch Xuyên đi du học, tôi nhìn thấy những bài đăng của cô ấy.

Phần lớn đều là ảnh chụp cùng Thẩm Trạch Xuyên.

Tay tôi bất giác siết chặt thành nắm đấm, ngực như bị nhồi bông, không thở nổi.

Khi cô ấy về nước và tìm tôi, tôi có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.

Cô ấy hỏi tôi có thích ai không, tôi muốn nói thẳng với cô ấy "Tớ thích cậu."

Nhưng rồi lại nhớ đến những lời cô ấy từng nói, tôi không thể mở miệng.

Sau đó cô ấy có lẽ nghĩ rằng tôi thích Hàn Tuệ, nhưng tôi chỉ coi Hàn Tuệ là em gái.

Hàn Tuệ cũng không thích tôi, cô ấy đã có người mà cô ấy thích.

Tôi từng nghe người ta nói rằng cô ấy về nước vì chia tay với Thẩm Trạch Xuyên.

Dường như tôi lại nghe thấy những lời năm xưa của cô ấy, giọng nói lạnh lùng như một lưỡi dao sắc bén cắt qua lồng ngực.

Tôi đã suy sụp suốt một thời gian dài, và tôi nhớ rằng đêm đó, cô ấy luôn ở bên cạnh tôi.

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, cuối cùng không thể kiềm chế được mà hôn cô ấy.

Tôi gọi tên Hàn Tuệ như một sự thách thức.

Cô ấy không đẩy tôi ra.

Đã từ rất lâu, tôi muốn chiếm hữu cô ấy.

Nhưng tôi đã kiềm chế, tôi dừng lại và lặng lẽ ngắm khuôn mặt ửng đỏ của cô.

Tôi nén lại khao khát trong lòng, định quay đi.

Nhưng cô ấy lại kéo tôi lại.

04.

Vào ngày tôi cùng cô ấy đi đăng ký kết hôn, tôi đã xăm tên cô ấy lên ngực: "h h Amo solo te. Hòa Hòa, anh chỉ yêu em."

Tôi không dám xăm bằng tiếng Trung hay tiếng Anh, nên đã chọn tiếng Ý.

Sau khi kết hôn, cô ấy ngày nào cũng ríu rít quanh tôi, hỏi tôi muốn ăn gì, uống gì, thích gì.

Tôi cảm thấy cô ấy giống như một chú chim nhỏ líu lo suốt ngày, nhưng cô ấy là một chú chim sơn ca.

Tôi đã nói những lời rất nặng nề với cô ấy, vì tôi giận cô ấy.

Bây giờ nghĩ lại, hành động của tôi không phải là sự trẻ con bốc đồng, mà là ngu ngốc.

Là tôi cứ mỗi ngày lại cắm một con dao vào trái tim cô ấy, thậm chí còn xoáy thêm vào.

Sau đó cô ấy dọa sẽ tự tử, tim tôi như ngừng đập.

Nếu cô ấy không bỏ con dao xuống kịp thời, có lẽ tôi đã quỳ xuống trước cô ấy.

Tôi đã có lý do để trở về nhà, không còn phải nói những lời tàn nhẫn với cô ấy nữa.

Để lấy lòng tôi, cô ấy bắt chước Hàn Tuệ, nhưng khi tôi thấy những vết phát ban trên người cô ấy, tôi đã nổi giận với cô ấy.

Tôi biết cô ấy muốn làm hài lòng bố mẹ tôi, nên lần đó cô ấy đi mua thuốc.

Lúc Thẩm Trạch Xuyên nhắn tin cho tôi, tôi cũng không để ý Hàn Huy ở trên xe, thả cô ấy xuống.

Tôi muốn đi tìm Lộ Hòa, nhưng tôi lái xe quá nhanh và gặp tai nạn.

Cô ấy càng thêm tin tưởng Thẩm Trạch Xuyên.

Tôi không muốn cô ấy bị bố mẹ tôi làm nhục, nên tôi lại nói những lời tàn nhẫn với cô ấy.

Khi cô ấy nói muốn tổ chức đám cưới, tôi rất ngạc nhiên, vì trước đây cô ấy chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó.

Tôi định đồng ý ngay, nhưng lòng tự tôn của tôi lại trỗi dậy, nên tôi chỉ đành liên tục trì hoãn.

Cô ấy đã nói nhiều lần, tôi không nhẫn tâm nữa, nên đồng ý với cô ấy.

Rồi Hàn Tuệ bị chẩn đoán mắc ung thư dạ dày, tôi đưa cô ấy sang Mỹ điều trị.

Tôi sợ Lộ Hòa hiểu lầm, nên không nói cho cô ấy biết.

Chính tôi đã không giữ lời hứa, chính tôi đã khiến cô ấy thất vọng hết lần này đến lần khác.

Cô ấy đã phải cô đơn và đau đớn như thế nào, không chỉ về thể xác.

Tôi thấy món quà sinh nhật mà cô ấy để lại cho tôi.

Là đơn ly hôn.

Tôi đã xé nó.

05.

Tôi nghĩ về những lần cô ấy hỏi tôi muốn món quà sinh nhật gì, tôi nhắm mắt làm ngơ.

Chỉ có chiếc bánh mà tôi tự tay làm, nhưng cô ấy không biết điều đó.

Cô ấy nói xin lỗi tôi, cô ấy luôn nghĩ rằng mình ép buộc tôi, trói buộc tôi.

Nhưng cô ấy chưa bao giờ có lỗi với tôi, chính tôi mới là người có lỗi với cô ấy.

Một cô gái tốt như vậy, là chính tôi đã từ từ hủy hoại tâm hồn cô ấy, đẩy cô ấy từng bước đến cái chết.

Nửa năm sau khi Lộ Hòa chết, tôi không hề rời khỏi phòng.

Cửa hàng áo cưới đã gửi ảnh đến.

Chỉ có một mình Lộ Hòa.

Mỗi ngày tôi đều ôm bức ảnh cưới của cô ấy và chìm vào giấc ngủ.

Tôi đã chấp nhận rằng cô ấy thực sự đã rời xa tôi.

Mùa xuân, hoa anh đào trong sân đã nở.

Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại nhìn thấy nụ cười của cô ấy, từng lời nói, từng cử chỉ của cô ấy.

Có lẽ trí nhớ của tôi đang ngày càng kém đi.

Tôi nấu món cháo gà xé mà Lộ Hòa thích nhất, nhưng lại quên mất việc tắt bếp.

Tôi hôn lên Lộ Hòa trong bức ảnh.

"Lộ Hòa, anh yêu em, nhưng không biết còn có thể đuổi kịp em hay không."

(Hết)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom