• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Trọng Sinh] Tổng hợp báo thù (2 Viewers)

  • [Truyện 24] Tại hôn lễ của con trai, con dâu đã ngược đãi và huỷ dung của tôi trước mặt đám đông.

Vào ngày vui trọng đại của con trai, tôi chỉ đăng một bức ảnh chụp chung với thằng bé lên mạng xã hội, thế mà lại bị cô con dâu tương lai coi thành tiểu tam.

Cô ấy dẫn theo hội bạn thân phù dâu, giương cao khẩu hiệu “Xé xác tiểu tam, để giữ gìn gia phong” xông thẳng vào nhà tôi.

“Đồ tiện nhân đẻ con trai ra không có lỗ đ*it, cô mặt dày làm tiểu tam, không biết xấu hổ à?”

“Hôm nay tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt ngay trong đám cưới của tôi! Sau này cô đừng hòng bò lên giường của bất cứ người đàn ông nào nữa!”

Bọn họ vừa chửi rủa thậm tệ, vừa giận dữ đập phá đồ đạc nhà tôi.

Đồ cổ, tranh chữ trong nhà trị giá hàng tỷ đồng đều bị phá hủy.

Con dâu tương lai còn hung hăng lôi tôi đến hội trường đám cưới, hành hạ tôi đủ kiểu.

Khi tôi bị đánh đập đến thở thoi thóp, con trai mới dẫn theo họ hàng đến hội trường hôn lễ.

Cả người tôi be bét máu, nhìn con trai bằng đôi mắt đờ đẫn:

“ Đám cưới này của con hôm nay, e là không có cô dâu rồi.”
——

01.

Sau khi phẫu thuật ở nước ngoài, chưa kịp hồi phục tôi đã vội vàng đáp chuyên cơ về nước, chỉ để tham dự đám cưới của con trai.

Trở về nhà riêng, tôi tình cờ xem được một buổi livestream ngoài trời.

Trong ống kính có một nhóm phù dâu đông đảo, đi theo sau một cô dâu mặc váy cưới. Cô dâu nước mắt lưng tròng, ấm ức kể khổ:

“Mọi người ơi, tôi thật sự không biết phải nói gì nữa. Hôm nay tôi và chồng tôi sắp kết hôn rồi, vậy mà kẻ thứ ba kia vẫn không buông tha, cứ quấn lấy chồng tôi không thôi, còn cố tình đăng ảnh thân mật của cô ấy và chồng chưa cưới của tôi để khiêu khích, thậm chí còn nhắn tin cho tôi, ép tôi chia tay, nói nếu tôi không chia tay, cô ấy sẽ phá cho tôi không cưới được!”

“Sao một tiểu tam lại có thể ức hiếp người như vậy được chứ?”

“Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, dù hôm nay là ngày vui của tôi, tôi cũng phải dành ra chút thời gian để gặp cô ấy.”

Cô dâu vừa khóc vừa kể khổ, lên án tiểu tam.

Khán giả trong phòng livestream nghe xong, đều sôi sục bình luận.

[Trời ơi, cô dâu dẫn theo dàn phù dâu đi đánh ghen ngay trong ngày cưới, kích thích quá!]

[Buổi livestream này hot quá, thảo nào có đến 100k người xem.]

[Giáp mặt với tiểu tam đừng nhân nhượng, chúng tôi ủng hộ bạn!]

[Đúng vậy, cuộc đời tôi ghét nhất là tiểu tam, chồng tôi cũng bị hồ ly tinh cướp mất.]

[Hôm nay chúng ta không ủng hộ streamer, ngày mai tiểu tam sẽ câu dẫn chồng của chúng ta. Chị em ơi, chúng ta phải đồng lòng, cùng nhau giúp streamer chống lại tiểu tam.]

Thấy khán giả livestream ủng hộ nhiệt tình, cô dâu lau nước mắt, càng có thêm động lực, nói: “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ livestream trừng trị tiểu tam ngay bây giờ!”

Ngày nay, ngày càng có nhiều streamer vô đạo đức, tạo ra những nội dung tiêu cực để câu view, bất chấp mọi thủ đoạn để có được lượt xem. Tôi chưa bao giờ quan tâm đến những buổi livestream kiểu này, nhưng cô dâu streamer này càng nhìn càng thấy quen mắt, khiến tôi không thể rời mắt được.

Bỗng nhiên, tôi nhớ ra rồi.

Đây chẳng phải là cô dâu của con trai tôi, Liễu Thanh Thanh sao?

Tôi không phải là một người mẹ cổ hủ, luôn ủng hộ con trai tự do yêu đương, không bao giờ can thiệp vào chuyện tình cảm của nó.

Nhưng con trai tôi khá hiểu chuyện, mỗi khi có bạn gái, thằng bé đều cho tôi xem ảnh và thông tin của đối phương.

Liễu Thanh Thanh và con trai tôi là bạn đại học, hai đứa yêu nhau 5 năm, tình cảm luôn rất tốt, hôm nay là ngày cưới của bọn trẻ.

Tôi và Liễu Thanh Thanh chưa từng gặp mặt, nhưng con trai tôi thường xuyên khen con bé trước mặt tôi, tôi cũng khá hài lòng về con bé, trong lòng đã coi con bé như con dâu rồi.

Không ngờ thế giới lại nhỏ bé đến vậy, xem livestream cũng có thể hóng được chuyện của con dâu tương lai.

Tắt livestream, tôi gọi điện cho con trai.

“Đình Sâm, hôm nay là ngày cưới của con, vậy mà con còn ở bên ngoài lăng nhăng với người phụ nữ khác, con không cảm thấy có lỗi với Thanh Thanh sao?”

“Con không có mà.”

“Còn chối nữa? Thanh Thanh đang phải đi đánh ghen ngay trong ngày cưới của mình đấy. Mẹ nói cho con biết, Thanh Thanh là một đứa trẻ ngoan, nếu con thật sự có lỗi với con bé, mẹ sẽ là người đầu tiên không đồng ý. Vả lại, nhà của chúng ta tuyệt đối không cho phép tiểu tam bước vào cửa, hôm nay dù đang bị bệnh nhưng mẹ vẫn cố gắng trở về tham dự đám cưới của con, nếu con làm loạn mẹ sẽ không tha cho con đâu.”

Tắt điện thoại, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Vừa mở cửa, một lực mạnh từ bên ngoài đẩy tôi bật ra.

Một nhóm người nối đuôi nhau bước vào.

“Mọi người nhìn mau, đây chính là tiểu tam mà chúng ta sẽ trừng trị hôm nay!”

“Tiểu tam trơ trẽn, dựa vào việc quyến rũ đàn ông, vậy mà lại có thể sống trong một căn nhà sang trọng như thế này!”

Tôi vừa đứng vững, một chiếc điện thoại đã chĩa thẳng vào mặt tôi, bên tai cũng vang lên đủ loại lời mắng chửi khó nghe.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, chẳng phải đây là nhóm người của Liễu Thanh Thanh sao?

Sao họ lại đến nhà tôi để bắt tiểu tam?

Tôi lập tức giải thích: “Các người nhầm rồi…”

Chưa nói hết câu, Liễu Thanh Thanh đột nhiên tát vào mặt tôi một cái: “Đồ tiện nhân đẻ con trai ra không có lỗ đ*it, lấy đâu ra mặt mũi mà dùng tiền của chồng tôi để sống sung sướng như này?”

02.

Bất chợt bị một cái tát như trời giáng, khiến cho tôi choáng váng.

Những người này xông vào nhà tôi bắt đầu chửi rủa độc địa: “Con tiện nhân này, làm gì không làm, lại đi làm tiểu tam, đúng là loại đê tiện từ trong trứng nước mà!”

“Phải đó, còn dám gây chuyện vào ngày cưới của Thanh Thanh nữa chứ, chắc chắn phải dạy dỗ cô ta!”

Hàng xóm xung quanh nghe thấy động tĩnh cũng chạy đến xem náo nhiệt, họ chỉ trỏ và châm chọc tôi.

Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào, nhìn về phía Liễu Thanh Thanh, nghiêm nghị nói: “Cô tên Liễu Thanh Thanh phải không? Cô nhận nhầm người rồi, tôi không phải là tiểu tam mà cô đang tìm.”

Nghĩ đến việc Liễu Thanh Thanh sắp trở thành con dâu của mình, hơn nữa có thể là con trai tôi đã có lỗi với cô ấy, nên tôi không tính so đo với cô ấy vì một hiểu lầm.

Tôi cứ nghĩ, khi nghe tôi nói vậy, cô ấy sẽ nhận ra mình đã tìm nhầm người.

Nhưng không ngờ, cô ấy lại càng hăng hái hơn, trực tiếp la lối một cách ngông cuồng: “Sao hả? Có gan làm tiểu tam, lại không có gan thừa nhận à? Tôi đã thấy rõ ràng bức ảnh cô đăng với chồng tôi trên vòng bạn bè của anh ấy.”

Nói xong, Liễu Thanh Thanh liền lấy điện thoại ra, đưa cho tôi xem một ảnh chụp màn hình.

Trong ảnh chụp màn hình, là bài đăng trên vòng bạn bè có ảnh tôi chụp chung với con trai, con trai ghi chú tôi là ‘Người phụ nữ quan trọng nhất’.

Nhìn thấy cái này, tôi mới bỗng hiểu ra.

Hóa ra tiểu tam trong miệng Liễu Thanh Thanh, lại chính là tôi, người mẹ già này đây.

Tôi bất lực nói: “Cô nhầm rồi, tôi là mẹ của Cố Đình Sâm, không phải tiểu tam gì cả, phiền cô lần sau làm gì thì điều tra cho rõ ràng trước đã.”

Liễu Thanh Thanh đánh giá tôi một lượt, rồi khinh bỉ nói:

“Còn muốn lừa tôi à? Nhìn cô nhiều nhất cũng chỉ mới ba mươi tuổi, sao có thể sinh ra một đứa con trai lớn như chồng tôi được?”

“Với cái đầu óc này của cô, thảo nào chỉ có thể lấy thân xác kiếm tiền!”

Không ngờ, trẻ đẹp cũng là một cái tội.

Tuy nhiên, dù cô ấy có hiểu lầm về điều đó, thì tôi cũng chưa từng đe dọa hay ép buộc cô ấy như cô ấy đã nói trong buổi livestream.

Có vẻ như Liễu Thanh Thanh này không ngoan hiền như tôi tưởng tượng.

Ánh mắt tôi lạnh đi, nhìn chằm chằm Liễu Thanh Thanh, nghiêm nghị nói: “Nếu cô không tin, cứ việc đi hỏi Đình Sâm.”

“Không cần hỏi! Nhìn cô thì biết ngay là một con hồ ly tinh không biết xấu hổ, không cần nói cũng biết, cô nhất định vì tiền mới câu dẫn chồng tôi, dù sao chồng tôi cũng là con trai nhà giàu mà.”

Nói xong, Liễu Thanh Thanh liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của tôi, khinh bỉ nói: “Đồ đàn bà đê tiện, bản thân đã có chồng rồi còn đến câu dẫn chồng tôi, thật kinh tởm!”

“Chị em ơi, đập nát cái nhà mà cô ấy kiếm được bằng cách bán thân xác đi!”

Nói xong, Liễu Thanh Thanh lập tức bắt đầu, thấy gì đập nấy.

Nhóm bạn thân và phù dâu của cô ấy cũng hăng hái, như thể bị tiêm máu gà, bắt đầu đập phá nhà tôi.

“Mọi người ơi, hôm nay chúng ta nhất định phải dạy cho cô ấy một bài học, mọi người hãy like và tặng quà cho chúng tôi, tôi sẽ cho các bạn xem trực tiếp cảnh đập phá nhà!”

Ngay lập tức, phòng livestream tràn ngập lượt thích, bình luận và quà tặng.

Số lượng người xem cũng tăng vọt.

Liễu Thanh Thanh và nhóm phù dâu đập phá rất hăng say, tất cả những thứ họ nhìn thấy đều bị phá nát.

Bình hoa, đồ cổ, phụ kiện trang sức, họ không tha thứ gì cả.

Họ nhặt lên rồi ném xuống đất cho vỡ tan tành.

Quần áo hàng hiệu, túi xách phiên bản giới hạn, tất cả đều bị họ dùng kéo cắt nát.

Thật giống như một lũ cướp.

Căn biệt thự vốn gọn gàng sạch sẽ, sau vài phút bị họ càn quét, ngay lập tức trở nên bừa bộn, đầy mảnh vỡ và rác rưởi trên sàn.

Tôi nhìn họ với vẻ mặt không cảm xúc, cảnh cáo: “Những thứ này không hề rẻ đâu, các người không sợ không đền nổi sao?”

Liễu Thanh Thanh hừ lạnh, khinh thường nói: “Cô đừng ở đây ra vẻ ta đây nữa, những thứ này đều là do chồng tôi bỏ tiền ra mua, đồ của anh ấy chính là đồ của tôi, tôi đập phá đồ của mình, còn cần phải bồi thường cho cô sao? Cô thật sự nghĩ mình là thứ gì đặc biệt lắm hả?”

Sau khi đập phá nhà tôi xong, họ lại cưỡng ép kéo tôi ra khỏi biệt thự.

“Các người làm gì vậy? Mau thả tôi ra!”

Tôi vừa mới phẫu thuật xong, cơ thể còn yếu ớt, không thể nào thoát khỏi họ, chỉ có thể hét lên.

Liễu Thanh Thanh cười đểu với tôi: “Trò hay còn chưa bắt đầu đâu! Hôm nay tôi sẽ cho cô biết cái giá phải trả khi cướp chồng của người khác!”
03.

Liễu Thanh Thanh và đám người của cô ấy cứ thế lôi tôi lên xe, rồi nhanh chóng lái xe rời đi.

“Các người rốt cuộc muốn làm gì?”

Tôi ngồi trên xe, lạnh lùng chất vấn.

Liễu Thanh Thanh ra vẻ như một nữ hoàng, khinh bỉ nói với tôi: “Làm gì? Đương nhiên là để cho con hồ ly tinh như cô thân bại danh liệt trong đám cưới của tôi rồi.”

Tôi tức đến bật cười: “Tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm lớn chuyện, nếu không, người mất mặt chính là cô đấy.”

Đây coi như là một lời cảnh cáo cho Liễu Thanh Thanh, nhưng cô ấy lại như nghe được một câu chuyện cười, cười ha hả không ngừng.

Ngay sau đó, cả xe đều tràn ngập tiếng cười chế giễu, ngay cả trên màn hình livestream cũng toàn là những dòng chữ “hahaha”.

“Tôi chỉ trừng trị một con hồ ly tinh đê tiện thôi, có gì mà mất mặt? Muốn dọa người cũng đừng dùng những lời ngu ngốc như vậy để tự lừa mình dối người chứ!”

Liễu Thanh Thanh cười xong, lại khinh thường nói với tôi.

Trong khi nói chuyện, xe đã dừng lại trước cửa một khách sạn sang trọng.

Liễu Thanh Thanh và nhóm phù dâu của cô ấy trực tiếp kéo tôi vào sảnh tiệc lớn nhất của khách sạn.

Cả khách sạn tràn ngập không khí vui mừng, mỗi một góc đều đặt ảnh cưới của Liễu Thanh Thanh và con trai tôi.

Sảnh tiệc lớn đã có khá nhiều bạn bè và người thân của gia đình nhà gái.

Ngay khi nhìn thấy tôi, ánh mắt của họ đều trở nên sắc bén.

“Thanh Thanh, đây có phải là tiểu tam mà con vừa nói muốn dạy dỗ không?”

Mẹ của Liễu Thanh Thanh là Vương Mai bước tới, khinh bỉ nhìn tôi từ đầu đến chân.

“Đúng vậy, chính là con hồ ly tinh này!” Liễu Thanh Thanh trừng mắt nhìn tôi.

“Nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì, vậy mà còn dám quyến rũ con rể của tôi? Thật sự cho rằng mình có chút nhan sắc là có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng sao?”

Vương Mai nhổ nước bọt vào tôi, như thể tôi là thứ gì đó bẩn thỉu kinh tởm.

Những người họ hàng bên nhà gái có mặt cũng phẫn nộ la lớn: “Thanh Thanh, loại đàn bà đê tiện muốn dựa vào việc bám víu nhà giàu để đổi đời này, nhất định phải dạy dỗ cho ra trò, để làm gương cho kẻ khác!”

“Cả đời tôi ghét nhất hai loại người, một là người nghèo, hai là kẻ đê tiện, từ xa tôi đã ngửi thấy mùi nghèo kiết hủ lậu trên người cô ấy, kinh tởm chết đi được.”

“Vừa nghèo vừa đê tiện, tôi nhìn cô ấy thêm một cái cũng thấy xui xẻo.”

Những người này như pháo kích, không ngừng công kích tôi, hạ thấp tôi đến mức không còn chút giá trị nào.

Tôi nhớ con trai từng nói với tôi gia cảnh của Liễu Thanh Thanh không mấy khá giả.

Lúc đó tôi còn nói tôi không quan tâm đến chuyện môn đăng hộ đối, chỉ cần người con gái có phẩm hạnh tốt, hai đứa chúng nó yêu thương nhau là được.

Nhưng bây giờ, nhìn cách hành xử của cả nhà họ, sao ai cũng như đang đứng trên đỉnh kim tự tháp vậy?

Tôi nhìn quanh những người đang lên giọng, hỏi ngược lại: “Nhìn cách ăn nói, cử chỉ, trang phục và khí chất của các người, cũng bình thường thôi, sao các người lại coi thường người khác thế?”

Câu nói của tôi như chọc vào tổ ong vò vẽ, họ lập tức phản pháo: “Một con tiểu tam chưa biết mùi đời như cô thì hiểu cái gì? Bây giờ, tuy nhìn chúng tôi không phải là người giàu có gì, nhưng sắp tới chúng tôi sẽ trở thành thông gia với nữ tỷ phú rồi, có bà ấy chống lưng, sau này muốn gì chẳng được, thành triệu phú cũng dễ như trở bàn tay.”

“Đúng vậy, một kẻ thấp hèn đến mức phải đi làm tiểu tam như cô, có thể hít thở chung bầu không khí với những người sắp giàu sang như chúng tôi đã là phúc ba đời nhà cô rồi.”

“Vậy mà còn dám lên tiếng hỗn láo với chúng tôi, cô đúng là một con hồ ly tinh trơ trẽn!”

Nghe những lời này của họ, tam quan của tôi như vỡ vụn.

Hóa ra, họ tự cao tự đại như vậy lại là vì tôi sao?

Chỉ vì Liễu Thanh Thanh sắp kết hôn với con trai tôi, nên họ cảm thấy mình là thông gia của nữ tỷ phú, có quyền coi thường tất cả những người nghèo.

Thậm chí họ còn tưởng tượng mình là triệu phú rồi.

Thật nực cười.

Tôi bất lực lắc đầu: “Nếu nữ tỷ phú mà các người nhắc đến biết cả nhà các người hành xử như thế này, chưa chắc cô ấy đã muốn trở thành thông gia với các người đâu.”

“Đồ đê tiện, quyến rũ chồng tôi chưa đủ, còn dám nguyền rủa tôi?”

Liễu Thanh Thanh tức giận đến mức mắt trợn tròn, cô ấy chĩa thẳng ống kính livestream vào tôi, rồi ra lệnh cho đám phù dâu: “Một con hồ ly tinh mà dám láo xược như vậy, các chị em, lột sạch quần áo của nó ra, cho nó nổi tiếng luôn!”

Lời nói của Liễu Thanh Thanh khiến đám phù dâu phấn khích, họ hăm hở xắn tay áo, sẵn sàng ra tay.

Tôi cau mày, cảnh cáo: “Giữa ban ngày ban mặt, ai cho các người cái quyền làm càn như vậy, các người không sợ pháp luật trừng trị sao?”

Liễu Thanh Thanh kiêu ngạo nhếch mép: “Nực cười, sao pháp luật lại bảo vệ một con tiểu tam trơ trẽn như cô được chứ? Hơn nữa, mẹ chồng tôi ghét cay ghét đắng mấy đứa tiểu tam, tôi dạy dỗ tiểu tam như vậy, bà ấy còn vỗ tay khen ngợi chẳng kịp. Có bà ấy chống lưng, tôi cần gì phải quan tâm đến pháp luật nữa?”

“Lột sạch nó ra, không chừa một mảnh nào!”

Liễu Thanh Thanh ra lệnh, đám phù dâu không chút do dự, xông vào lột đồ tôi.

Tôi cố sức bảo vệ quần áo của mình, vừa né tránh vừa chống trả quyết liệt.

Nhưng cơ thể vốn đã yếu ớt, lại thêm bọn họ người đông thế mạnh, tôi không thể chống lại được.

Chẳng mấy chốc, áo khoác của tôi đã bị họ xé toạc.

Một chiếc hộp nhung tinh xảo rơi ra từ túi áo khoác của tôi.

Thấy vậy, đám phù dâu lập tức dừng tay, đồng loạt nhìn về phía chiếc hộp nhung bất ngờ rơi xuống.

Nhân lúc không ai để ý, tôi nhanh chóng lao tới muốn nhặt nó lên, nhưng Liễu Thanh Thanh đã nhanh tay hơn một bước.

Cô ấy nhặt chiếc hộp nhung lên, nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý: “Vội vàng nhặt như vậy, xem ra thứ bên trong giá trị lắm nhỉ?”

Tôi sốt ruột, vội nói: “Đó không phải thứ gì quý giá, nhưng rất quan trọng với tôi, cô không được động vào nó!”

Nói rồi, tôi định tiến lên giành lại chiếc hộp nhung.

Nhưng Liễu Thanh Thanh đã nhanh hơn một bước, mở hộp ra, một chiếc nhẫn ngọc màu trắng xanh nằm ngay ngắn bên trong.

“Hừ, tôi còn tưởng gì, chỉ là một chiếc nhẫn cũ kỹ thôi mà!”

Liễu Thanh Thanh cầm chiếc nhẫn ngọc lên, xoay xoay nó với vẻ thích thú.

“Trả lại cho tôi.”

Tôi lại lao tới giành lấy.

Chiếc nhẫn ngọc đó là món quà mẹ chồng đã trao cho tôi vào ngày cưới.

Bà nói đó là bảo vật gia truyền của nhà họ Cố, đã được truyền qua nhiều thế hệ.

Bà dặn tôi phải giữ gìn cẩn thận, để truyền lại cho con cháu sau này.

Hai mươi năm trước, mấy tên cướp đột nhập vào nhà, tất cả những thứ có giá trị đều bị chúng lấy đi.

Khi chúng muốn lấy chiếc nhẫn này, chồng tôi đã liều mạng bảo vệ, anh ấy nói chúng có thể lấy đi bất cứ thứ gì, chỉ trừ chiếc nhẫn này.

Chính vì sự phản kháng quyết liệt đó, anh ấy đã bị chúng đâm chết.

Cho đến hơi thở cuối cùng, tay chồng tôi vẫn nắm chặt chiếc nhẫn này.

Đây không chỉ là bảo vật gia truyền, mà còn là thứ chồng tôi đã đánh đổi bằng mạng sống để bảo vệ.

Hôm nay tôi quay về nhà riêng, chính là để lấy chiếc nhẫn này, định đưa cho Liễu Thanh Thanh - con dâu tương lai, để cô ấy tiếp tục truyền lại nó cho đời sau.

Nhưng giờ đây, cô ấy làm sao xứng đáng nhận được sự kế thừa này, tôi tuyệt đối không cho phép loại người như cô ấy bước chân vào nhà họ Cố.

Nhẫn ngọc, tôi nhất định phải lấy lại!

“Cô càng muốn, tôi càng phải phá hủy nó!”

Không đợi tôi đến gần, Liễu Thanh Thanh dùng sức ném chiếc nhẫn xuống sàn.

Cùng với một tiếng động giòn tan, chiếc nhẫn ngọc vỡ thành nhiều mảnh.

Những mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.

“Không!”

Nhìn thấy bảo vật gia truyền mà chồng tôi đã thề chết bảo vệ bị vỡ vụn như vậy, tim tôi như bị dao cắt, vô cùng khó thở.

“Cô đúng là đồ súc sinh!”

Tôi không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp tát vào mặt Liễu Thanh Thanh.

“Cô dám đánh tôi?”

Liễu Thanh Thanh ôm mặt, hét lên: “Dạy cho con khốn này một bài học cho tôi!”

Nghe vậy, đám phù dâu lập tức xông vào đánh tôi.

Những cú đấm và đá của họ đều giáng xuống người tôi.

Vương Mai và đám họ hàng của bà ta cũng tham gia vào cuộc chiến, mỗi người đá đạp tôi mấy cái.

Liễu Thanh Thanh mắt đỏ hoe nhìn tôi đang bị đánh, khóc lóc với khán giả trong livestream: “Mọi người ơi, tiểu tam dám đánh chính thất, còn có thiên lý không? Còn có vương pháp không?!”

Màn hình livestream tràn ngập bình luận: [Thật quá đáng, chỉ tiếc là tôi không có mặt ở đó, nếu không tôi nhất định sẽ đánh cho cô ấy răng rơi đầy đất!]

[Theo tôi, loại người như này chắc là kiêu ngạo thành thói rồi, đáng bị dạy dỗ.]

[Thật kinh tởm, sao trên đời lại có tiểu tam đê tiện như vậy chứ!]

[Đánh mạnh vào, đánh cho gần chết mới thôi!]

Cơn mưa bình luận nhanh chóng trôi đi, màn hình tràn ngập những lời lăng mạ.

04.

Những cú đánh của đám phù dâu ngày càng tàn nhẫn hơn.

Ngay cả nhân viên phục vụ dường như cũng bị cuốn theo, lén đá tôi vài cái.

Cơ thể vốn đã yếu ớt, tôi nhanh chóng gục ngã xuống đất.

Vết mổ vừa mới khâu lại cũng bị xé toạc, máu không ngừng tuôn ra.

Cơn đau dữ dội lan khắp toàn thân, tôi bị đánh đến nỗi không còn sức để nói.

Thấy tôi không còn sức chống cự, những phù dâu kia mới chịu dừng tay.

Nhưng Liễu Thanh Thanh vẫn chưa hài lòng.

Cô ấy lấy từ trong túi ra một con dao nhỏ, rồi chậm rãi bước về phía tôi.

“Con điếm này, đã quyến rũ người đàn ông của tôi rồi còn dám đánh tôi.”

“Hôm nay, tôi sẽ rạch nát mặt cô để xem sau này cô còn quyến rũ đàn ông thế nào?”

Nói xong, Liễu Thanh Thanh không hề do dự đè mặt tôi xuống rồi dùng con dao cứa liên tục vào mặt tôi.

Mỗi nhát dao cứa xuống như có lửa đốt vào mặt, đau đến nỗi toàn thân tôi run rẩy.

Máu tươi từ khuôn mặt tôi rỉ xuống, nhuộm đỏ cả một khoảng sàn, nhìn thấy mà ghê người.

Liễu Thanh Thanh khắc xong má trái, lại khắc sang má phải.

Vài phút ngắn ngủi trôi qua, nhưng đối với tôi lại dài như cả một kiếp người, chịu đựng sự đau đớn cùng cực.

“Xong rồi!” Liễu Thanh Thanh cười hài lòng, rồi lấy gương trang điểm của cô ấy soi vào tôi.

Hai chữ ‘Tiểu tam’, một trái một phải hiện rõ trên hai má tôi.

“Đây là cái giá phải trả khi dám cướp người đàn ông của tôi. Cả đời này cô chỉ có thể sống như một con chuột cống chui rúc nơi đáy xã hội mà thôi!”

Khóe miệng Liễu Thanh Thanh nhếch lên, trên mặt tràn đầy sự đắc ý của kẻ chiến thắng.

Khách mời xung quanh cười ầm lên, ánh mắt nhìn tôi như nhìn một tên hề.

Khán giả trong phòng livestream cũng khen ngợi ‘Làm tốt lắm’, điên cuồng gõ 666!

Còn tôi, cả người đã ở trong trạng thái hấp hối, ánh mắt tan rã, miệng hé mở nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Ngay khi mí mắt tôi sắp khép lại, đột nhiên có người đến báo: “Đoàn xe của nhà họ Cố đã đến cửa rồi!”

Nghe vậy, Liễu Thanh Thanh vừa chỉnh trang lại vừa hét lớn với các vị khách có mặt: “Chồng tôi cuối cùng cũng đến rồi, mọi người mau đứng dậy chào đón!”

Vương Mai cùng một nhóm họ hàng và bạn bè nhanh chóng xếp hàng chờ đợi.

Vương Mai kích động đến mức cả người run lên: “Tuyệt quá, chúng ta sắp được gặp gia đình thông gia giàu có rồi!”

Trong sự mong đợi của mọi người, con trai tôi Cố Đình Sâm và dẫn theo người nhà họ Cố nối đuôi nhau bước vào sảnh tiệc…
05.

Cố Đình Sâm vốn đã cao lớn và điển trai, sau khi ăn mặc chỉnh tề, thằng bé càng nổi bật hơn cả một ngôi sao nam.

Kết hợp với khí chất cao quý bẩm sinh, Cố Đình Sâm thực sự khiến người ta không thể rời mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ngay khi Cố Đình Sâm xuất hiện, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ. Bình luận trên livestream cũng tăng đột biến, tất cả đều trầm trồ trước ngoại hình và khí chất của Cố Đình Sâm.

Tôi nằm trên sàn, hơi thở yếu ớt, ý thức mơ hồ. Chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.

“Chồng ơi, cuối cùng anh cũng đến rồi, người ta nóng lòng muốn gả cho anh lắm rồi.” Liễu Thanh Thanh bước những bước chân e thẹn, khoác tay Cố Đình Sâm làm nũng trước mặt mọi người.

Cố Đình Sâm mỉm cười cưng chiều, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng vuốt mũi cô ấy, bất lực nói: “Cô bé mít ướt này, sắp cưới rồi mà vẫn còn bám anh thế.”

Lúc này, Vương Mai nhìn xung quanh tìm kiếm người nhà họ Cố, sau đó cẩn thận hỏi Cố Đình Sâm: “Con rể yêu quý, vị nào là bà thông gia vậy?”

“Mẹ con vừa mới xuống máy bay, có lẽ vẫn đang ở nhà chuẩn bị, lát nữa sẽ đến.”

Vừa dứt lời, ánh mắt Cố Đình Sâm đột nhiên dừng lại trên người tôi. Nó ngay lập tức cau mày, lạnh lùng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mặt tôi đầy máu, trông thật thảm thương, có vẻ như con trai thậm chí còn không nhận ra tôi.

Liễu Thanh Thanh thoáng vẻ chột dạ, lắp bắp nói: “Chuyện là… mấy cô bạn thân của em nói muốn giúp em bắt tiểu tam, nên đã đưa người phụ nữ này đến đây để dạy cho một bài học.”

“Tiểu tam?” Cố Đình Sâm cau mày, quát lên: “Thật là hồ đồ!”

“Em không biết anh là người như thế nào sao? Anh chưa bao giờ làm những chuyện lăng nhăng đó thì tiểu tam ở đâu ra?” Cố Đình Sâm có vẻ tức giận, lời nói rất sắc bén.

Liễu Thanh Thanh bĩu môi, nhỏ nhẹ nói: “Được rồi, vậy là em nhầm rồi.”

Cô ấy nói một cách nhẹ nhàng, giống như chuyện này chỉ là nhận nhầm người, đánh nhầm người, không đáng để nhắc đến.

Tuy nhiên, Cố Đình Sâm vẫn không vui, nó nhìn máu me khắp sàn, nghiêm khắc trách mắng Liễu Thanh Thanh: “Đừng nói là anh không có tiểu tam, cho dù cô ấy có thật là tiểu tam, em cũng không thể bắt nạt người ta như vậy, làm người ta ra nông nỗi này, em có biết đây là phạm pháp không?”

Liễu Thanh Thanh tiếp tục bĩu môi, thờ ơ nói: “Thì đã sao? Nếu thật sự là tiểu tam, cô ấy đáng bị trừng phạt. Hơn nữa, mẹ anh không phải rất thích em sao? Cho dù em có làm gì quá đáng, mẹ anh chắc chắn cũng sẽ giúp em giải quyết.”

Vương Mai cũng nhân cơ hội lên tiếng: “Đúng vậy, đúng vậy, con rể tốt à, chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi, có chuyện gì thì cứ tìm bà thông gia. Bà ấy là một tỷ phú có tiền có thế kia mà!”

Nhóm phù dâu cũng hùa theo: “Đúng vậy, dù sao cũng chỉ là một nhân vật tép riu, đánh nhầm thì đã sao, có chết đâu, đừng để chuyện nhỏ này ảnh hưởng đến đám cưới.”

Cố Đình Sâm nhìn đám người này, bất lực lắc đầu, rồi lấy điện thoại ra gọi 120.

Sau khi cúp máy, thằng bé lại nhìn Liễu Thanh Thanh, nghiêm túc nói: “Dù thế nào thì chuyện này cũng là lỗi của em. Bây giờ điều quan trọng nhất không phải là nghĩ xem ai có thể bao che cho em, mà là nhanh chóng xin lỗi nạn nhân, cố gắng bù đắp cho cô ấy, nếu không thì không ai có thể giúp em được đâu.”

Vừa dứt lời, một nhóm cảnh sát từ ngoài cửa ập vào.

“Chúng tôi nhận được tin báo có người cố ý gây thương tích ở đây!”

Nói xong, cảnh sát nhìn tôi đang nằm trên vũng máu, quát lớn: “Ai đã làm chuyện này?”

Liễu Thanh Thanh và những phù dâu tham gia vào vụ đánh hội đồng vừa rồi còn đang hống hách, giờ thấy cảnh sát đột ngột đến hỏi tội, lập tức hoảng sợ, có người thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên.

Liễu Thanh Thanh khoác tay Cố Đình Sâm, cũng không khỏi nắm chặt hơn, dường như sợ bị bắt đi.

Cảm nhận được sự sợ hãi của Liễu Thanh Thanh, Cố Đình Sâm bước lên trước, đối mặt với cảnh sát, lịch sự nói: “Thưa đồng chí cảnh sát, đây chỉ là một sự hiểu lầm. Tôi đã gọi xe cứu thương và cũng sẽ cố gắng hết sức để bồi thường cho nạn nhân, dù phải trả bao nhiêu tiền cũng được. Chúng ta có thể giải quyết riêng chuyện này được không?”

Mặc dù Cố Đình Sâm cũng rất không hài lòng với hành động của Liễu Thanh Thanh, nhưng nó cũng không thể bỏ mặc người vợ sắp cưới của mình.

Cảnh sát cau mày, không khoan nhượng: “Việc có giải quyết riêng hay không không phải do chúng tôi quyết định, càng không phải do các anh chị quyết định, mà phải xem nạn nhân nói gì. Những người liên quan đều phải về đồn cảnh sát với chúng tôi để điều tra!”

Nghe đến việc phải về đồn cảnh sát để điều tra, Liễu Thanh Thanh và những người khác càng hoảng sợ hơn.

“Tôi không đi, hôm nay là ngày cưới của tôi, tôi không muốn đến đồn cảnh sát.”

Liễu Thanh Thanh buột miệng nói ra, đối với cô ấy, điều quan trọng nhất là kết hôn, cô ấy tuyệt đối không thể bỏ đám cưới để đến đồn cảnh sát được.

Cố Đình Sâm cũng khó xử, nó trầm ngâm một lúc, rồi nói với cảnh sát: “Thưa đồng chí cảnh sát, bây giờ đến đồn cảnh sát quả thực không tiện, hôm nay là ngày cưới của tôi và vợ, mẹ tôi đã đặc biệt bay từ nước ngoài về, chắc cũng sắp đến rồi. Mẹ tôi tên là Thẩm Thanh Trúc, chắc các anh đã từng nghe qua?”

Nghe đến cái tên này, viên cảnh sát vừa rồi còn nghiêm nghị, sắc mặt lập tức dịu đi vài phần.

Anh ấy nhìn Cố Đình Sâm từ trên xuống dưới: “Anh chính là con trai của nữ tỷ phú Thẩm? Chúng tôi đều đã nghe nói về bà Thẩm, những năm qua bà ấy đã giải quyết vấn đề việc làm cho vô số người trong tỉnh chúng tôi, còn làm nhiều công việc từ thiện, quyên góp xây dựng rất nhiều trường học hy vọng, bà ấy là một nhà hảo tâm nổi tiếng.”

“Là con trai của bà ấy, sao anh có thể dung túng cho vợ mình làm những việc phạm pháp như vậy?”

Lời nói của viên cảnh sát chứa đầy sự ngưỡng mộ dành cho tôi và sự bất mãn dành cho con trai tôi.

Cố Đình Sâm xấu hổ cúi đầu ho nhẹ hai tiếng, sau đó tiếp tục nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Tôi cũng chỉ vừa mới đến đây và biết chuyện này, đây hoàn toàn là một sự hiểu lầm, vợ tôi đã biết lỗi rồi. Mẹ tôi rất coi trọng đám cưới này, dù đang bị bệnh nhưng bà ấy vẫn cố gắng bay từ nước ngoài về để tham dự. Tôi hy vọng các anh có thể nể mặt mẹ tôi, để chúng tôi tổ chức xong đám cưới rồi mới giải quyết chuyện này, được không?”

Viên cảnh sát suy nghĩ một chút, rồi ngập ngừng nói: “Dựa vào hiểu biết của chúng tôi về nhân phẩm của mẹ anh, tôi không nghĩ bà ấy là người sẽ dung túng cho tội phạm.”

Rõ ràng, viên cảnh sát không muốn nhân nhượng Cố Đình Sâm trong chuyện này.

Nghe vậy, Cố Đình Sâm hơi cau mày, bất lực nói: “Nếu vậy, để mẹ tôi đích thân nói chuyện với các anh.”

Nói xong, Cố Đình Sâm lấy điện thoại ra, gọi cho tôi.

Nhưng không ai ngờ rằng, ngay khi cuộc gọi được kết nối, tiếng chuông điện thoại lại vang lên từ túi của tôi.

Cả hội trường rộng lớn chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng chuông điện thoại rõ mồn một đó.

Tuy tiếng chuông nhỏ, nhưng lại như sấm rền giữa không gian tĩnh lặng.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào tôi.

“Tiếng chuông điện thoại này…”

Cố Đình Sâm cau mày, lẩm bẩm một cách không thể tin được, sau đó từ từ bước đến bên tôi.

Thằng bé nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đầy máu của tôi lên, rồi cẩn thận lau sạch vết máu trên mặt tôi.

Cho đến khi nhìn rõ khuôn mặt của tôi, nó mới bàng hoàng, đột nhiên mở to hai mắt.

Một tiếng thét kinh hãi bật ra từ miệng Cố Đình Sâm: “Mẹ?!”

06.

Một tiếng “Mẹ” bật ra từ miệng con trai tôi, như một tiếng sấm giữa trời quang, làm cả hội trường tiệc cưới chấn động.

Mọi người tại hiện trường đều hóa đá, há hốc mồm kinh ngạc. Trên màn hình livestream, cũng tràn ngập những dấu chấm hỏi.

Liễu Thanh Thanh thì hồn xiêu phách lạc, mặt mày tái mét.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Thanh Thanh, tại sao chồng cô lại gọi tiểu tam này là mẹ?”

“Chẳng lẽ những gì cô ấy nói trước đó đều là sự thật?”

Những phù dâu vừa nãy còn hăng hái đánh đập tôi, đập phá đồ đạc giờ đây đều hoảng loạn, liên tục chất vấn Liễu Thanh Thanh.

Mặt Liễu Thanh Thanh tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra. Cô ấy mất một lúc mới có thể bước đi, run rẩy tiến đến trước mặt con trai tôi, lắp bắp: “Chồng à, anh… anh có phải nhận nhầm người không?”

Cho đến lúc này, Liễu Thanh Thanh vẫn còn ôm hy vọng mong manh, cô ấy vô cùng mong muốn con trai tôi đã nhận nhầm người.

Đôi mắt con trai tôi đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Liễu Thanh Thanh.

Con trai tôi gầm lên: “Mẹ tôi mà tôi còn có thể nhận nhầm sao? Liễu Thanh Thanh, đây chính là tiểu tam mà cô vừa nói?!”

Liễu Thanh Thanh chưa bao giờ bị con trai tôi quát mắng, đây là lần đầu tiên, cô ấy cảm nhận được sự nguy hiểm và sợ hãi.

Cô ấy run rẩy nói, giọng đầy căng thẳng: “Em, em không cố ý. Em không biết bà ấy là mẹ anh.”

Liễu Thanh Thanh, người luôn tự tin và không sợ hãi, giờ đây hoàn toàn hoảng loạn.

Giọng nói của cô ấy run lên.

Tôi được con trai ôm vào lòng, dần dần tỉnh lại.

Tôi dùng chút sức lực cuối cùng, nghiến răng nói với con trai: “Đình Sâm, đám cưới hôm nay của con e rằng sẽ không có cô dâu rồi…”

Nói xong câu đó, tôi hoàn toàn chìm vào hôn mê.

Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.

Mở mắt ra, tôi thấy con trai và vài viên cảnh sát đang ở trong phòng bệnh nhìn tôi.

“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi!” Con trai tôi xúc động nói, ánh mắt tràn đầy lo lắng, cả người cũng tiều tụy đi nhiều.

“Bà Thẩm, bà cảm thấy thế nào?” Một viên cảnh sát nhẹ nhàng hỏi.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”

“Còn Liễu Thanh Thanh và những người khác thì sao?”

Viên cảnh sát nghiêm túc nói: “Chúng tôi đã trích xuất camera giám sát tại hội trường đám cưới và tạm giữ tất cả những người liên quan đến vụ việc này tại đồn cảnh sát, chỉ chờ bà tỉnh lại để cùng xử lý.”

Tôi gật đầu, không nói thêm gì.

Con trai tôi đầy vẻ hối hận, nói một cách chân thành: “Mẹ, con xin lỗi, tất cả là lỗi của con, khiến mẹ phải chịu đựng đau khổ như vậy.”

Tôi nhìn con trai, nghiêm túc nói: “Không phải lỗi của con, nhưng người vợ chưa cưới của con không phân biệt đúng sai, lòng dạ độc ác, cô ấy tuyệt đối không thể bước vào cửa nhà họ Cố chúng ta!”

Con trai tôi không chút do dự nói: “Liễu Thanh Thanh đã làm tổn thương mẹ như vậy, con đương nhiên sẽ không tha thứ cho cô ấy, càng không thể ở bên cô ấy nữa.”

Tôi gật đầu: “Ừm, có câu nói này của con, mẹ biết phải xử lý thế nào rồi.”

Nói xong, tôi nhìn về phía cảnh sát, chậm rãi nói: “Đồng chí cảnh sát, những người đó đã xâm nhập trái phép vào nhà riêng của tôi, cố ý phá hủy những món đồ xa xỉ trị giá hàng triệu và đồ cổ, tranh vẽ trị giá hàng trăm triệu, còn bắt cóc tôi đến hội trường đám cưới, vu khống, đánh đập và làm nhục tôi.”

“Tôi không chấp nhận bất kỳ sự hòa giải nào, xin các anh hãy xử lý theo pháp luật!”

“Được.”

Viên cảnh sát đồng ý, rồi rời khỏi phòng bệnh. Trước khi đi không quên dặn tôi, sau khi vết thương lành lại, hãy mang theo tất cả các chứng từ giá trị của các vật phẩm bị hư hỏng như hóa đơn mua hàng, và báo cáo thương tích đến đồn cảnh sát để tiến hành thanh toán và truy cứu trách nhiệm.

Sau một ngày một đêm nghỉ ngơi tại bệnh viện, sáng sớm hôm sau, tôi và con trai mang theo tất cả tài liệu đến đồn cảnh sát.
07.

Bên trong đồn cảnh sát, những phù dâu từng kiêu ngạo và hống hách giờ đây đều ủ rũ, co rúm lại thành một nhóm. Bộ váy phù dâu trên người họ đã mất đi vẻ lộng lẫy, trở nên nhăn nhúm.

Liễu Thanh Thanh còn thảm hại và tiều tụy hơn họ. Đôi mắt cô ấy đỏ ngầu, cả người như quả dưa chuột héo, cô độc đứng ở một góc.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy là người chịu đả kích lớn nhất.

Đám cưới mà cô ấy đã mong chờ nhiều năm hoàn toàn bị hủy hoại, thậm chí còn đắc tội với mẹ chồng tương lai mà cô ấy cần lấy lòng nhất.

Giờ đây, không chỉ giấc mơ hào môn tan vỡ hoàn toàn, mà cô ấy còn phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ, thậm chí có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự vì đã đánh mẹ chồng.

Có lẽ cả đời này của cô ấy đã kết thúc thật rồi.

Bỗng chốc từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục thế này khiến cô ấy không thể chấp nhận được.

Mẹ cô ấy là Vương Mai và một số họ hàng thân thích đã tham gia vào vụ việc cũng đều ủ rũ đứng sang một bên, không nói một lời.

Cho đến khi nhìn thấy tôi được con trai dìu vào, sắc mặt tuyệt vọng của họ mới có chút thay đổi.

“Bà thông gia, cuối cùng bà cũng tỉnh rồi. Bà cảm thấy thế nào? Có sao không?”

Vương Mai là người đầu tiên bước tới, cố gắng nở một nụ cười quan tâm hỏi thăm tôi.

Tôi lạnh lùng đáp: “Nhờ phúc của bà, tôi chưa chết.”

Hôm qua, lúc đánh tôi, Vương Mai không hề nương tay chút nào. Đến bây giờ, trên người tôi vẫn còn in dấu giày cao gót của bà ta.

Cảm nhận được sự xa cách của tôi, Vương Mai cười gượng gạo: “Bà thông gia à, chuyện trước đó chỉ là hiểu lầm, bà đừng cứ mãi ghi hận trong lòng như thế.”

Tôi cười nhạt.

Đến nước này rồi mà Vương Mai vẫn không hề có chút hối hận nào, thậm chí còn trách tôi chấp nhặt.

Tôi không để ý đến bà ta nữa, chỉ nói với con trai: “Đưa tất cả tài liệu cho cảnh sát đi.”

Cảnh sát nhanh chóng kiểm tra các tài liệu tôi mang đến, cuối cùng tính toán ra tổng giá trị của các vật phẩm bị Liễu Thanh Thanh và những người khác đập phá là một tỷ sáu trăm năm mươi triệu.

Nghe đến con số này, những phù dâu tham gia vào vụ đập phá đều biến sắc.

“Cái này, sao có thể chứ? Một người phụ nữ làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?”

“Đúng vậy, đồng chí cảnh sát, mặc dù bà ấy là tỷ phú, nhưng tôi đề nghị các anh nên điều tra kỹ nguồn gốc số tiền đó, biết đâu toàn là tiền bẩn!”

“Đúng đúng đúng, nghe nói chồng bà ấy đã chết từ lâu rồi, số tiền đó chắc chắn là tiền không sạch sẽ.”

Những phù dâu vẫn không phục, vẫn đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, họ không tin tiền của tôi là sạch sẽ, từng câu từng chữ đều là sự phỉ báng.

Nghe vậy, viên cảnh sát khịt mũi lạnh lùng: “Phụ nữ thì đã sao? Phụ nữ thì không thể tự mình kiếm tiền sao? Bà ấy là một người có học thức cao, đã sớm leo lên đỉnh cao của giới tài chính, là nữ doanh nhân thành đạt nhất tỉnh chúng ta. Bà ấy làm từ thiện hàng năm, giúp đỡ rất nhiều trẻ em ở vùng núi nghèo khó, chỉ là bà ấy sống kín tiếng, không thích phô trương mà thôi. Nhưng sự kín tiếng của bà ấy lại trở thành lý do để các cô tùy tiện bắt nạt người khác!”

Lời nói này khiến đám phù dâu câm nín.

Viên cảnh sát tiếp tục: “Chỉ riêng số tiền thiệt hại mà các cô gây ra đã đủ để các cô ngồi tù mọt gông rồi. Thay vì ở đây phỉ báng người khác, các cô nên suy nghĩ cách bồi thường đi, bởi vì bà ấy đã kiên quyết tuyên bố không chấp nhận bất kỳ sự hòa giải nào.”

Một tỷ sáu trăm năm mươi triệu, đối với mỗi người có mặt ở đây, đều là một con số khổng lồ.

Họ không thể đền bù nổi, chỉ có thể tiếp tục chối bỏ trách nhiệm.

Đám phù dâu vẫn lớn tiếng, bất mãn nói với tôi: “Bà có nhiều tiền như vậy, tại sao còn nhắm vào chúng tôi?”

“Đúng vậy, đây chỉ là một sự hiểu lầm, nói rõ là được rồi, cần gì phải dồn chúng tôi vào đường cùng?”

“Là một nữ tỷ phú, chắc bà không nhỏ nhen đến mức so đo với chúng tôi về số tiền cỏn con này đâu nhỉ?”

Mỗi người họ đều nói một cách hùng hồn, như thể một tỷ sáu trăm năm mươi triệu đối với họ chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng gì.

Hoặc có lẽ, họ nghĩ tôi giàu có, nên phải làm người chịu thiệt, ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tôi lạnh lùng nói: “Sự việc đã đến nước này rồi, các người còn mặt mũi nào mà dùng đạo đức để ép buộc tôi, yêu cầu tôi đừng so đo với các người? Các người thật sự nghĩ tôi dễ bị bắt nạt lắm sao?”

Những người này đi theo Liễu Thanh Thanh, làm đủ mọi chuyện xấu xa, độc ác và ngông cuồng. Họ không phân biệt phải trái, phá hủy nhà tôi, làm tôi bị thương.

Đến giờ vẫn không hề hối cải.

Nếu tôi tha thứ cho họ, thì chỉ càng khuyến khích hành vi xấu xa của họ mà thôi.

Chuyện này, tôi nhất định phải truy cứu đến cùng!

Thấy thái độ kiên quyết của tôi, đám phù dâu không còn gì để nói, hoàn toàn hoảng loạn.

Họ vốn đoàn kết một lòng, giờ đây lại bắt đầu lục đục nội bộ.

Tất cả đều hướng mũi dùi về phía Liễu Thanh Thanh.

“Đều tại cô, dẫn chúng tôi đi bắt cái gì mà tiểu tam chứ.”

“Đúng vậy, tự mình không điều tra rõ ràng, lại còn khiến chúng tôi gặp rắc rối.”

“Đồ đạc là cô bảo chúng tôi đập phá, số tiền này, cô phải trả cho chúng tôi!”

“Phải đó, chúng tôi đều là vì giúp cô trút giận, không có lý do gì để chúng tôi phải gánh tội này cả.”

Họ đương nhiên đổ hết trách nhiệm lên đầu Liễu Thanh Thanh.

Liễu Thanh Thanh cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, cô ấy không chút do dự đáp trả: “Tôi bảo các người đập đồ, các người liền đập sao? Vậy nếu tôi bảo các người đi chết, các người cũng chết à?”

“Lúc livestream đập đồ, các người còn hò hét hăng hái hơn ai hết! Bây giờ xảy ra chuyện, lại muốn phủi mông bỏ đi? Đừng hòng!”

Đám phù dâu tức điên lên với Liễu Thanh Thanh, họ chửi rủa lẫn nhau, suýt chút nữa thì lao vào đánh nhau.

Nếu không có cảnh sát can ngăn, hiện trường đã trở thành một mớ hỗn độn.

Sau một hồi tranh cãi, họ lại bắt đầu biện minh cho mình, đều nói rằng mình không đập phá gì nhiều, tất cả đều là do người khác đập.

Cuối cùng, tôi đưa ra đoạn ghi hình từ camera giám sát trong nhà. Dưới ống kính camera độ nét cao, họ mới im bặt, á khẩu không nói được lời nào.

08.

Đám phù dâu không thể trốn thoát, theo ghi nhận của camera giám sát, họ phải bồi thường theo giá trị của những món đồ mà họ đã đập phá.

Tuy nhiên, mỗi món đồ mà họ đập phá đều cực kỳ đắt đỏ, hoàn toàn vượt quá khả năng chi trả của họ.

Ngay cả khi bán hết nhà cửa, họ cũng chỉ có thể trả được một phần nhỏ. Không thể bồi thường đủ, cộng thêm việc họ đều tham gia vào vụ ẩu đả, vì vậy, những phù dâu này, trong sự bất mãn tột độ, đã bị giam giữ và chờ đợi phiên tòa xét xử.

Về phần Liễu Thanh Thanh, trong toàn bộ hành động đập phá, cô ấy là người gây ra thiệt hại nhiều nhất và có giá trị nhất. Chỉ riêng cô ấy đã phải gánh chịu khoản bồi thường hàng trăm triệu.

Đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ này, Liễu Thanh Thanh bất lực, cô ấy nhìn tôi, cầu xin: “Dì ơi, chuyện này là hiểu lầm, cháu không cố ý làm dì bị thương đâu.”

“Chỉ vì quá yêu Đình Sâm, cháu mới mất lý trí, làm ra chuyện hoang đường như vậy.”

“Đình Sâm nói dì luôn rất thích cháu, dì sẽ tha thứ cho cháu chứ?”

Tôi nhìn Liễu Thanh Thanh, ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu, không biết cô ấy lấy đâu ra can đảm để nói những lời như vậy. Nhìn cô ấy, tôi thực sự thấy rõ sự đổi trắng thay đen và vô liêm sỉ của lòng người.

Tôi cười lạnh, hỏi ngược lại: “Cô nghĩ sao?”

“Đầu tiên là dẫn người đập phá nhà tôi tan hoang, sau đó lôi tôi đến hội trường hôn lễ của cô, đập phá bảo vật gia truyền của nhà chúng tôi, cho người lột quần áo tôi, đánh đập tôi một cách tàn nhẫn, còn tự tay dùng dao rạch mặt tôi thành ra như thế này.”

“Sau khi làm tất cả những điều này, cô còn mặt mũi xin tôi tha thứ sao?”

Giọng tôi tuy yếu ớt nhưng đầy sự sắc bén.

Con trai tôi nghe thấy những lời này, lập tức nổi giận, tát mạnh vào mặt Liễu Thanh Thanh.

Thằng bé quát lớn: “Liễu Thanh Thanh, cô còn là con người không? Sao có thể đối xử với mẹ tôi như vậy?”

Liễu Thanh Thanh bị cái tát mạnh mẽ này đánh bật ra sau vài bước, nhưng cô ấy không quan tâm đến cơn đau, chỉ cảm thấy hoảng sợ.

Cô ấy liên tục xua tay, cố gắng giải thích: “Đình Sâm, em, em không biết bà ấy là mẹ anh. Trước đó em xem WeChat của anh, thấy bà ấy đăng ảnh hai người trong vòng bạn bè, em cứ tưởng…”

Giọng Liễu Thanh Thanh đột ngột dừng lại, cô ấy muốn biện minh nhưng không biết phải nói tiếp thế nào.

Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Liễu Thanh Thanh: “Cô không biết? Trước khi cô ra tay, tôi đã nói với cô tôi là mẹ của Đình Sâm, phải không? Cô còn gì để chối cãi nữa?”

Khi nói, tôi cảm thấy đau nhói khắp mặt và cơ thể, trong lòng càng thêm phẫn uất.

Liễu Thanh Thanh cảm nhận được sự kiên quyết của tôi, cô ấy không thể thuyết phục tôi, chỉ có thể hướng ánh mắt về phía con trai tôi.

Cô ấy nắm lấy tay con trai tôi, lắc lư người như không xương, nũng nịu cầu xin: “Đình Sâm, anh hãy nghĩ đến tình cảm nhiều năm của chúng ta, giúp em thuyết phục mẹ anh đi. Nhiều tiền như vậy, dù có bán em đi cũng không đủ để bồi thường đâu!”

“Hơn nữa, chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi, người một nhà mà nói chuyện tiền bạc thì tổn thương tình cảm lắm, anh nói có đúng không?”

Liễu Thanh Thanh vừa nói, đôi mắt to đã ngập nước mắt.

Cô ấy khóc lóc thảm thiết, trông thật đáng thương.

Nhưng lúc này con trai tôi không còn tâm trạng nào để thương hoa tiếc ngọc nữa, nó hất tay Liễu Thanh Thanh ra, lạnh lùng nói:

“Liễu Thanh Thanh, cô còn biết xấu hổ không? Đã làm mẹ tôi ra nông nỗi này, còn dám nói chuyện trở thành người một nhà với tôi ư?”

“Cô có biết không, bố tôi mất sớm, tôi được một tay mẹ nuôi nấng lớn khôn. Bà ấy là người thân nhất của tôi trên thế giới này, cũng là vảy ngược duy nhất của tôi. Tôi còn không nỡ nặng lời với mẹ một câu, cô dựa vào cái gì mà dám đối xử với bà ấy như vậy?”

“Cô có biết không, khi mẹ tôi nhìn thấy cô khóc lóc kể lể về tiểu tam trên livestream, bà đã đặc biệt gọi điện cho tôi, hỏi tôi có làm gì có lỗi với cô không, còn dặn tôi phải đối xử tốt với cô. Vậy mà cô thì sao? Cô đã đối xử với bà ấy như thế nào?”

“Vừa mới cúp máy, cô đã xông đến nhà tôi đánh bà ấy ra nông nỗi này?!”

“Cô còn là con người không?”

“Từ hôm nay trở đi, chúng ta chấm dứt.”

“Cô hãy thành thật trả giá cho những gì mình đã làm đi!”

Nghe xong những lời này, Liễu Thanh Thanh hoàn toàn suy sụp.

Ánh mắt cầu xin trong mắt cô ấy cũng hoàn toàn tắt ngấm.

Cô ấy biết, chỗ dựa của mình đã mất hết.

Thấy vậy, Vương Mai lại bắt đầu cầu xin con trai tôi: “Con rể tốt à, con và con gái mẹ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, đừng bỏ mặc con bé vào lúc này chứ!”

“Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà hủy hoại tình cảm nhiều năm của hai đứa, không đáng đâu!”

Tôi nhìn Vương Mai, không thể tin được: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?”

“Nếu con trai tôi không đến kịp lúc, suýt nữa tôi đã chết dưới tay của các người rồi. Bây giờ bà còn có thể nói một cách nhẹ nhàng như vậy sao?”

Nói xong, tôi nhìn cảnh sát, nghiêm nghị nói: “Đồng chí cảnh sát, Vương Mai này cũng tham gia vào vụ hành hung và gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự an toàn cá nhân của tôi, mong các anh xử lý nghiêm minh!”

“Được.”

Cảnh sát đáp lại, Liễu Thanh Thanh và Vương Mai đồng thời như bị sét đánh, ngã quỵ xuống đất.

Dưới ánh mắt tuyệt vọng của Liễu Thanh Thanh và Vương Mai, tôi và con trai kiên quyết rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

Cứ như vậy, tất cả những người tham gia vào vụ đập phá và hành hung đều bị truy tố và đưa vào tù.

Dưới sự điều trị của đội ngũ y tế hàng đầu, khuôn mặt của tôi đã trở lại như cũ, không để lại một vết sẹo nào.

Vài năm sau.

Con trai tôi cưới một cô gái hiểu biết và lễ phép.

Bọn nó gặp nhau trong một hoạt động từ thiện.

Con bé tốt bụng, dịu dàng và hiểu chuyện, ánh mắt nhìn người luôn lễ phép và khiêm tốn.

Tôi rất thích cô con dâu mới này.

Một ngày trước đám cưới của hai đứa, tôi đã tặng cho con dâu một tòa nhà thương mại làm quà gặp mặt trước hôn nhân.

Năm thứ hai sau khi kết hôn, hai đứa sinh được một cô con gái đáng yêu.

Cô bé rất dễ thương và lanh lợi. Mặc dù sức khỏe tôi không tốt, thường xuyên cần điều trị, nhưng tôi vẫn cố gắng dành thời gian đến chơi với cháu gái của mình.

Một ngày nọ, tôi cùng con trai, con dâu và cháu gái đi dạo trong công viên.

Chúng tôi nhìn thấy một người phụ nữ ngớ ngẩn ngồi trên bậc thềm bên đường xin ăn.

Cô ấy tóc tai bù xù, quần áo bẩn thỉu, bốc mùi hôi thối, trông rất đáng thương.

Tôi đang định lấy tiền từ túi xách đưa cho cô ấy thì nhận ra đó là Liễu Thanh Thanh.

Lúc này, cô ấy dường như không còn tỉnh táo, miệng lặp đi lặp lại một cách máy móc: “Mẹ chồng tôi là nữ tỷ phú, tôi là vợ tương lai của một gia đình giàu có…”

Tôi nhìn cô ấy, lắc đầu, rút tay lại.

Trời làm ra tội*, còn có thể tha thứ.
*Ý chỉ thiên tai.

Tự mình làm ra tội, không thể sống được.

Cô ấy không xứng đáng nhận được sự thương hại của tôi.

-Hết-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom