• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Trọng Sinh] Tổng hợp báo thù (1 Viewer)

  • [Truyện 23] Sau khi sống lại chị gái không muốn giúp đỡ tôi nữa

Kiếp trước tôi chưa kết hôn mà đã có thai, chị gái tôi vô tình nhìn thấy tờ giấy khám thai của tôi, nhất quyết muốn tôi phá thai.

Tôi nói với chị ấy rằng mối quan hệ giữa chúng tôi rất bình thường, sau khi bạn trai về nước sẽ chính thức tới cầu hôn tôi.

Nhưng chị ấy nhất quyết không tin, còn tẩy não mẹ tôi.

Tôi kiên nhẫn giải thích tình huống của bạn trai tôi với bọn họ, chị gái lại một mực cho rằng bạn trai tôi là một kẻ lừa đảo.

Trong lúc xô xát, tôi ngã từ cầu thang xuống dẫn đến sẩy thai.

Tôi bị nhốt trong nhà, bị buộc cắt đứt liên lạc với bên ngoài.

Tận dụng khoảng thời gian này, chị gái giới thiệu cho tôi một công nhân viên chức nhà nước, mẹ tôi đem cái ch ra để ép tôi lấy chồng.

Sau này khi chồng tôi được lên chức tăng lương, chị gái gặp ai cũng khoe khoang:

“Nhờ có tôi khi ấy ép con bé phá thai, giới thiệu cho con bé một tấm chồng tốt, bằng không bây giờ con bé đã bị kẻ lừa đảo bắt đi rồi.”

Mấy lời này đến tai chồng tôi, anh ta để tâm việc tôi từng mang thai con của người khác, đánh tôi thừa sống thiếu chết.

Tôi khóc lóc thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà, kiên quyết muốn ly hôn với chồng.

Lại bị chị gái chạy đến trách mắng:

“Em đúng là có phúc mà không biết hưởng, ai bảo em không biết giữ mình trước khi kết hôn, bị đánh một trận là còn nhẹ đấy.”

Hai người chúng tôi cãi nhau rồi động tay động chân, cả hai bất cẩn cùng ngã từ ban công xuống và chết.

Sống lại một đời, chị gái vẻ mặt giễu cợt ném tờ giấy khám thai của tôi đi:

“Kiếp này chị sẽ không bao giờ xen vào chuyện của người khác nữa, chị muốn tận mắt chứng kiến em rơi vào trong hố lửa!”
——

01.

“Cái gì đây?”

Mẹ tôi nhặt thứ mà chị Tô Vân vừa ném vào trong sọt rác, mở ra với vẻ mặt nghi hoặc.

Sau khi bà ấy nhìn thấy rõ nội dung được ghi trên đó thì vô cùng kinh ngạc, ôm ngực vội vàng hít một hơi thật sâu.

Tôi vội chạy tới vuốt ngực bà ấy:

“Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Một lúc lâu sau mẹ tôi mới phản ứng lại, chỉ vào tờ giấy khám thai bị Tô Vân vò nát, hỏi:

“Tô Tiểu! Con chưa kết hôn mà đã có thai là sao?! Nó là con của ai?”

Tôi theo bản năng ngước mắt nhìn Tô Vân, chị ấy nghịch móng tay, không nói lời nào.

“Mẹ.”

Tôi ngồi cạnh mẹ, cẩn thận giải thích như kiếp trước.

“Đứa bé là của bạn trai con, con đã nói với mẹ, lần trước con muốn dẫn anh ấy về nhà ra mắt mẹ, nhưng mẹ nói không muốn gặp.”

“Hiện tại anh ấy đang bàn bạc dự án ở nước ngoài, khi nào về nước anh ấy sẽ tới cầu hôn con.”

Dứt lời, Tô Vân cười lớn.

Tôi và mẹ cùng nhau nhìn về phía Tô Vân, mẹ tôi ngập ngừng nói:

“A Vân à, con hiểu biết sâu rộng, bạn trai của Tiểu Tiểu, con cảm thấy có đáng tin cậy không?”

Tô Vân lập tức xua tay:

“Mẹ, mẹ đừng hỏi con, Tô Tiểu nói vậy thì mẹ cứ nghe theo con bé đi.”

“Con bé nói bạn trai nó ra nước ngoài, thì chính là ra nước ngoài, con bé nói bạn trai nó lái siêu xe và sống trong biệt thự, thì chính là lái siêu xe và sống trong biệt thự, cứ tin tưởng con bé là được.”

“Mẹ tin vào mắt nhìn của con bé đi, con bé vừa tốt nghiệp đại học, thích ảo tưởng, thích mơ mộng là chuyện bình thường.”

Mẹ tôi nghe xong càng lo lắng hơn.

“Ý con là người đàn ông đó không đáng tin cậy, những điều kiện đó đều là do cậu ta nói khoác?”

Tô Vân vuốt ngón tay vừa mới dũa xong, giọng nói khinh thường:

“Đàn ông có tiền dựa vào đâu mà để Tô Tiểu vào mắt được chứ? Nếu không phải là người có gia đình thì chắc chắn là kẻ lừa đảo.”

“Mẹ, Tô Tiểu đã lớn như vậy rồi, nếu mẹ khuyên con bé phá thai chia tay thì chắc chắn nó sẽ ghi thù, và cũng rất vô ơn.”

Tôi đập bàn, dứt khoát đứng lên, chỉ thẳng vào mũi Tô Vân quát:

“Rốt cuộc chị muốn nói gì! Đừng có ở đây bôi nhọ bạn trai em như thế! Anh ấy không phải kẻ lừa đảo!”

Tô Vân hừ lạnh một tiếng:

“Được được được, anh ta không phải kẻ lừa đảo, anh ta là người đàn ông giàu có thành đạt, chị chúc hai người bên nhau mãi mãi!”

“Chị ngược lại muốn xem xem, kiếp này chị không khuyên em phá thai, giới thiệu đối tượng cho em, em sẽ bị lừa thảm thương đến mức nào!”

Nói xong, Tô Vân xoay người rời đi, không cho tôi cơ hội đáp trả.

Tôi cũng không muốn nói nhảm với chị ấy, lạnh lùng nhìn bóng lưng chị ấy rời đi, trong lòng đầy căm hận.

Kiếp trước trước khi chết, cãi nhau với Tô Vân tôi mới biết được, chị ấy chia rẽ tôi với bạn trai, khẳng định bạn trai tôi là kẻ lừa đảo, không phải bởi vì chị ấy quan tâm tôi.

Mà vì Lý Thừa Duệ thích tôi, chị ấy hưởng thụ những đồ ngon thứ tốt từ Lý Thừa Duệ, mới tìm mọi cách để gả tôi cho anh ta.

Kiếp trước chị ấy nói vì muốn tốt cho tôi mà lại làm chuyện tổn thương tôi, kiếp này còn tuyên bố nói vứt bỏ tình nghĩa giúp đỡ người khác.

Thật ghê tởm.

02.

Vì sự an toàn của tôi và đứa bé, tôi dự định chuyển đến nhà bạn trai ở.

Khi tôi đang thu dọn đồ đạc, mẹ tôi lo lắng nói:

“Con thật sự hiểu rõ bạn trai con sao?”

Tôi bỏ quần áo trong tay xuống, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ.

“Mẹ à, mẹ yên tâm, anh ấy...”

Chưa nói hết câu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Mẹ tôi tưởng là Tô Vân, vội vàng chạy ra mở cửa:

“Con bé này, sao lại không mang theo...”

Hai từ “chìa khóa” phía sau mẹ tôi nói dần nhỏ đi, bà đứng bất động ở cửa, ngơ ngác nhìn người trước mặt.

Tôi kích động chạy tới, nhào vào trong lòng người kia, không cầm được nước mắt:

“A Từ, anh, sao anh lại từ nước ngoài về?”

Cố Từ ôm chặt lấy tôi, giọng nói lộ rõ niềm vui như tìm lại được thứ gì đó đã mất:

“Anh nằm mơ, anh không gọi điện được cho em, nên có chút lo lắng.”

“Tiểu Tiểu, em có thể đến chỗ anh ở một thời gian được không? Em yên tâm, anh...”

Chưa kịp dứt lời đã bị một giọng nữ sắc bén cắt ngang:

“Anh là ai, sao đứng chặn ở cửa nhà tôi? Mau cút ra ngoài!”

Tôi và Cố Từ cùng quay đầu lại thì thấy Tô Vân đang trừng mắt nhìn chúng tôi.

Chị ấy rõ ràng hơi sửng sốt, hai mắt nhìn thẳng vào Cố Từ.

Mẹ tôi như nhìn thấy vị cứu tinh, nói với Tô Vân:

“A Vân, mau khuyên nhủ em gái con đi, con bé muốn dọn ra ngoài ở kìa.”

Tô Vân định thần lại, đánh giá Cố Từ từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường:

“Tô Tiểu, em luôn miệng nói gia cảnh bạn trai em tốt như thế nào, ấy vậy mà lần đầu tiên đến nhà, ngay cả quà cáp cũng không có.”

“Sao nào, chút tiền nhỏ ấy cũng không có, mà còn ra nước ngoài.”

“Cẩn thận anh ta đưa em sang nước ngoài rồi lấy thận đem bán đấy.”

Nói xong Tô Vân đột nhiên che miệng lại, vỗ nhẹ vào má, ra vẻ ảo não:

“Xem này, chị sơ ý nói hết chân tướng ra mất rồi.”

“Tô Tiểu, đừng để bụng mấy lời chị nói nhé, bạn trai em chính là người đàn ông giàu có thành đạt, nhìn chiếc đồng hồ Rolex anh ta đeo trên tay kìa, không biết là mua hàng nhái ở đâu, dây đeo đều bị sờn hết cả rồi.”

Nhìn dáng vẻ quái gở này, tôi thật sự muốn tát chị ấy một cái.

Cố Từ che chắn cho tôi ở phía sau, vẻ mặt buồn bã áy náy nói với mẹ tôi:

“Dì à, thật ngại quá, con không liên lạc được với Tiểu Tiểu, sợ cô ấy xảy ra chuyện, vừa xuống máy bay là lập tức chạy tới đây, không chuẩn bị quà cho dì.”

“Lần tới con sẽ chính thức đến chào hỏi dì đàng hoàng, nhất định sẽ mang quà cho dì.”

Anh ấy ngừng lại một lát, giọng điệu càng chân thành hơn:

“Nhà con ở thủ đô Mỹ, hiện tại để thuận tiện cho công việc, con đang ở thủ đô Hòa Loan.”

“Hàng xóm xung quanh đều biết con, nếu dì không yên tâm có thể đi hỏi, con sinh ra và lớn lên ở đây.”

“Hiện tại con đang tiếp quản công ty của gia đình, là công ty...”

“Ha ha ha ha ha ha, đúng là nói dối không chớp mắt.”

Cố Từ còn chưa nói xong, Tô Vân đã cười lớn.

“Thủ đô Mỹ, thủ đô Hòa Loan, công ty của gia đình, anh đúng là cả gan nói bậy.”

“Còn bảo mẹ tôi đi hỏi hàng xóm, thuê một đám người diễn kịch chắc là tốn không quá nhiều tiền, chắc là anh muốn bán hết tim gan phèo phổi của Tô Tiểu mới có thể lấy lại vốn ha.”

“À, không phải, chắc là Tô Tiểu phải bán thân để anh kiếm được tiền trước, sau đó trở nên hết giá trị thì...”

“Chát!” Một âm thanh giòn giã vang lên, khiến cho mọi người đều kinh hoàng.

Tôi lại tát Tô Vân thêm mấy cái nữa, mới trút bỏ cơn buồn bực trong lòng.

“Nếu cái miệng chó của chị không thở ra được câu nào tốt đẹp thì tốt nhất câm miệng lại đi!”

Tô Vân bị đánh thì như điên lao về phía tôi, ngay khi chị ấy sắp chạm vào tôi, Cố Từ nhấc chân đá mạnh chị ấy ra ngoài.

Tô Vân nằm trên mặt đất ôm bụng gào khóc.

Mẹ tôi chạy tới cẩn thận nắm tay Tô Vân, đau xót tột cùng:

“A Vân, con sao rồi? A Vân!”

“Mẹ! Mẹ cứ trơ mắt nhìn Tô Tiểu và tên đàn ông hung ác không biết chui từ đâu ra đó đánh con như vậy sao!”

“Mẹ đòi lại công bằng cho con đi, mẹ có còn là mẹ ruột của con không!”

Tô Vân kéo tay mẹ tôi không buông.

Thấy mẹ tôi khó xử, mặt chị ấy biến sắc, ôm mặt khóc lóc:

“Mẹ, mẹ xem từ lúc Tô Tiểu quen người đàn ông này đã biến thành cái loại gì rồi.”

“Hôm nay anh ta có thể động chân đá con, ngày mai không biết chừng có thể giết chết Tô Tiểu đấy!”

“Con thật lòng lo lắng cho Tô Tiểu, nhưng con bé thì sao, đúng là làm ơn mắc oán!”

Mẹ tôi dường như bị thuyết phục, đỡ Tô Vân đứng dậy, ra dáng một người mẹ:

“Tô Tiểu, con mau vào nhà cho mẹ, chuyện của hai người các con, mẹ không đồng ý!”

Tôi thở dài:

“Mẹ à, con xin lỗi, lần này con không thể nghe lời mẹ được.”

Cố Từ thật sự không phải như lời Tô Vân nói.

“Con ra ngoài ở một thời gian, khi nào quay về sẽ giải thích với mẹ.”

Lúc Cố Từ gõ cửa tôi cũng tưởng là Tô Vân đã quay về, sợ chị ấy lại gây rắc rối, tôi đã mang theo giấy tờ quan trọng bên người từ lâu.

Đồ đạc đang thu dọn tôi cũng không cầm theo, kéo Cố Từ vào thang máy.

Mẹ tôi muốn đuổi theo nhưng Tô Vân ra sức ngăn cản.

“Mẹ, khó mà khuyên nhủ bọn chết tiệt đó lắm, cứ để bọn nó đi đi.”

03.

Cố Từ đưa tôi về thủ đô Hòa Loan.

Vừa bước vào cửa, anh ấy đã ôm lấy tôi.

“Tiểu Tiểu, anh mơ thấy trong lúc anh ra nước ngoài bàn bạc dự án, em mang thai rồi sẩy thai, anh lại hoàn toàn không biết.”

“Rồi anh từ nước ngoài trở về, không cách nào tìm được em, anh hỏi hàng xóm nhà em, họ nói sau khi em lập gia đình thì cả nhà em đã dọn đi.”

“Anh tìm kiếm khắp thành phố cũng không thấy bóng dáng em. Tựa như em biến mất khỏi thế giới của anh vậy.”

“Để tìm được em, anh đã bán hết cổ phần của công ty, tìm khắp cả nước, cuối cùng cũng nhìn thấy một người rất giống em, anh đuổi theo, nhưng chưa kịp xác nhận đó có phải là em hay không, anh đã bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ đâm chết.”

“Anh...”

Tôi kiễng chân hôn lên môi Cố Từ, nuốt trọn câu nói còn dang dở của anh.

Kiếp trước tôi bị sẩy thai, giam lỏng trong nhà, kỳ thực vẫn luôn chờ đợi Cố Từ tới tìm tôi.

Tôi nghĩ rằng nếu Cố Từ không liên lạc được với tôi, anh ấy nhất định sẽ lo lắng cho tôi.

Nhưng cho đến khi tôi lấy chồng rồi chuyển nhà, vẫn không đợi được anh ấy.

Trước khi chết tôi mới phát hiện ra, thì ra Tô Vân lấy điện thoại của tôi, giả làm tôi liên lạc với Cố Từ.

Đến khi Cố Từ quay về và nhận ra có điều gì đó không ổn, chúng tôi đã rời đi.

Sau khi kết hôn tôi không muốn làm phiền Cố Từ nữa, giữa chúng tôi cũng không có tương lai.

Không ngờ quyết định này lại dẫn đến cái chết bi thảm của anh ấy.

Lúc đang mơ màng, tay của anh ấy đã mò mẫm dưới thân tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ tôi, khiến tôi không nhịn được mà run rẩy, phát ra tiếng rên rỉ.

“Đừng, A Từ, em đang mang thai.”

Đôi mắt đầy dục vọng của Cố Từ trong phút chốc trở nên tỉnh táo, vẻ mặt vui mừng:

“Tiểu Tiểu, ý em là anh sắp được làm bố sao?”

“Đi thôi, chúng ta mau lãnh giấy chứng nhận đi!”

Tôi ôm lấy eo anh ấy, cọ người trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái dựa vào:

“Đồ ngốc, bây giờ tối rồi, cục dân chính không làm việc, sáng mai chúng ta đi.”

Cố Từ nhẹ nhàng vuốt ve bụng tôi, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng:

“Không ngờ giấc mơ đó của anh lại là thật, khoảng thời gian này em nên cẩn thận một chút, muốn ra ngoài thì anh đi với em, anh sẽ thuê bảo mẫu đến nhà chăm sóc em.”

Tôi hôn lên trán anh ấy, không nói gì.

Những chuyện xảy ra với tôi ở kiếp trước, không nhất thiết phải nói cho anh ấy biết nữa.

Một đêm mơ đẹp.

Tôi bị đánh thức bởi một nụ hôn.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt tràn đầy yêu thương của Cố Từ.

Tôi vòng tay qua cổ anh ấy và hôn sâu hơn.

Cho đến khi cả hai hết dưỡng khí, chúng tôi mới buông ra.

Sau khi rời giường thu dọn đồ đạc, chúng tôi nắm tay nhau đi thẳng đến cục dân chính.

Bố mẹ Cố Từ mất sớm, chúng tôi kết hôn, anh ấy thông báo cho họ hàng thân thích.

Không có trở ngại gì, chỉ có những lời chúc phúc.

Trên mặt tôi nở nụ cười rạng rỡ, ngay cả bước chân cũng đầy vui vẻ.

Khoảnh khắc sắp bước vào cục dân chính, cảm xúc tôi trào dâng, cảm thấy Cố Từ nắm chặt tay tôi hơn.

Chúng tôi nhìn nhau, đều thấy sự mong đợi trong mắt đối phương.

Cuộc hôn nhân này là sự mong đợi cả đời của chúng tôi.

“Tô Tiểu! Sao con dám lén lút sau lưng mẹ tới đây kết hôn!”
04.

Giọng nói tức giận của mẹ tôi vang lên từ phía sau, tôi và Cố Từ quay đầu lại thì thấy mẹ tôi, Tô Vân, cùng vài người tôi không quen đang cầm điện thoại với vẻ mặt phấn khích.

Tô Vân khoanh tay, tỏ vẻ chuyện không liên quan gì đến mình:

“Nếu không phải do mẹ nhất định muốn tìm em thì chị cũng không thèm xen vào chuyện của người khác đâu.”

Mẹ tôi tiến tới kéo tay tôi, sắc mặt tái nhợt:

“Mau theo mẹ về nhà, nếu con dám kết hôn với kẻ lừa đảo này, mẹ sẽ chết cho con xem!”

Thấy tôi đứng im, mẹ tôi buông tôi ra, không chút do dự đập đầu vào tường.

Tôi như ngừng thở, lo lắng lao tới:

“Mẹ!”

Cố Từ chạy nhanh hơn tôi một bước ngăn mẹ tôi lại, nước mắt tôi không kìm được trào ra.

“Mẹ! Mẹ làm gì thế! Chỉ vì chuyện này mà mẹ uy hiếp con muốn tìm đến cái chết sao?”

Tôi hiểu rõ, mẹ tôi không đành lòng nhìn con gái mình bị lừa, lo lắng con gái gặp phải người lòng dạ xấu xa.

Nhưng bà ấy quá dễ bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác.

Kiếp trước sau khi tôi và Tô Vân chết, mẹ tôi biết tôi bị bạo lực gia đình, không biết lấy dũng khí từ đâu, bà ấy cầm dao chém người đàn ông đó, sau đó nhảy từ ban công xuống, chết ngay tại chỗ.

Mẹ tôi ngồi trên đất, vỗ đùi gào khóc:

“Sao con lại yêu đương mù quáng như vậy! Bị người ta lừa sang Myanmar bây giờ!”

“Nghe lời mẹ, đừng kết hôn, được không?”

Có người chĩa camera vào mặt tôi, đang phát sóng trực tiếp:

[Các anh em, mau nhìn này, Vương Bảo Xuyến thời nay kìa.]

[Ăn cái gì thì dễ bị nghẹn nhất trên thế giới? Chính là cái bánh lớn mà đàn ông vẽ nên.*]
*vẽ một cái bánh, nhìn thấy được nhưng không ăn được, những điều hư ảo

[Mặc kệ sự ngăn cản của gia đình, nhất định muốn kết hôn, đúng là mất phẩm giá.]

Tôi nhìn một loạt bình luận phía dưới:

[Người đàn ông này đẹp trai quá đi, nếu tôi mà là chị gái này, có khi cũng phạm sai lầm mất.]

[Này bình luận phía trên, người ta nói người đàn ông này muốn đưa cô gái đó ra nước ngoài đó, có giữ lại được cái mạng hay không đúng là khó nói.]

[Đáng sợ quá, đây không phải là kẻ lừa đảo hôn nhân sao, mau báo cảnh sát đi.]

Tôi tức giận, đẩy người chủ livestream ra:

“Cậu đang xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân và quyền riêng tư của tôi đấy, có tin tôi kiện cậu hay không!”

Người đó không hề sợ hãi:

“Cô đang lạc lối, tôi đang giúp cô đó, thẩm phán sẽ đứng về phía tôi.”

Nói cái quỷ gì thế.

Cố Từ che chắn cho tôi từ phía sau, sắc mặt u ám:

“Cút, đừng để tôi nói lần thứ hai.”

Khí thế của Cố Từ quá áp đảo, người đó tức giận lùi lại vài bước, không dám lên tiếng nữa.

Động tĩnh ở phía chúng tôi quá lớn, chẳng mấy chốc xung quanh mọi người đã vây xem.

Mọi người đều chỉ trỏ chúng tôi:

“Sao bây giờ còn có nhiều cô gái ngu ngốc như vậy cơ chứ, đẹp trai thì có kiếm cơm được không?”

“Cô gái à, người nhà mà không đồng ý thì cuộc hôn nhân sẽ không hạnh phúc đâu. Nếu bạn trai cô thật sự yêu cô, sẽ cố gắng nghĩ cách để mẹ cô đồng ý, chứ không phải lén lút sau lưng mẹ cô lừa cô tới lãnh giấy chứng nhận kết hôn.”

Tôi nắm chặt tay Cố Từ, giọng nói kiên định:

“Anh ấy không có lừa tôi, là tôi tự nguyện.”

“Mọi người đừng khuyên nhủ con bé nữa, vô ích thôi.”

Tô Vân châm chọc: “Con bé đang mang thai, nếu mọi người ngăn cản con bé kết hôn, nó sẽ ghi thù đấy.”

Tôi bước nhanh đến trước mặt Tô Vân, trong lòng cố nén giận:

“Chị đang nói linh tinh cái gì trước mặt mẹ thế! Chị không có bạn trai, suốt ngày muốn chia rẽ chúng tôi, chị bị thần kinh à!”

Tô Vân bĩu môi, giọng điệu giễu cợt:

“Người thần kinh là em mới đúng, suốt ngày mơ mộng hão huyền.”

“Chị nói rồi, chị sẽ không khuyên nhủ em nữa, chị ước gì em và kẻ lừa đảo này ôm chặt nhau vào, đừng ra ngoài gây họa cho người khác!”

Vừa dứt lời, ngoài đám đông vang lên một giọng nam vô cùng tức giận:

“Nhà họ Tô các người giỏi thật đấy, đòi tôi năm mươi vạn tiền sính lễ, nếu không có người nói thì tôi cũng không biết, vợ tôi và người khác muốn lãnh giấy chứng nhận kết hôn!”

05.

Vừa nói xong lời này, mọi người xung quanh đều kích động.

Khuôn mặt của mấy người đang livestream tràn đầy sự phấn khích.

Tin tức động trời, ai mà không thích.

Tôi dựa vào Cố Từ, ánh mắt dần lạnh đi.

Lý Thừa Duệ, người chồng kiếp trước của tôi.

Mẹ tôi bối rối, nghi hoặc nói:

“Sính lễ nào? Cậu đừng nói nhảm, tôi cũng không biết cậu là ai, nhận sính lễ của cậu lúc nào vậy?”

Tôi ném cho Tô Vân một cái liếc mắt, đáy mắt chị ấy chợt lóe lên tia hoảng loạn, nhân lúc Lý Thừa Duệ không để ý muốn rời khỏi đám đông.

Lý Thừa Duệ cũng không ngốc, nhanh chóng nhìn Tô Vân, lớn tiếng chất vấn chị ấy:

“Tô Vân, tôi giúp cô vào được công ty của chúng tôi, còn đưa cho cô năm mươi vạn tiền sính lễ, bây giờ em gái cô muốn gả cho người khác, cô không định cho tôi một lời giải thích sao?”

Đám đông xôn xao.

“Này là lấy sính lễ của người ta, bán em gái mình à?”

“Cho dù em gái có yêu đương mù quáng thì cũng không thể chưa có sự đồng ý của em gái mà nhận sính lễ của người khác được.”

“Mấy người đoán sai rồi, rất có thể là hai chị em nhà này hợp tác lừa tiền sính lễ, nếu không sao chuyện lớn như vậy mà em gái lại không biết được, không phải lừa tiền sính lễ thì em gái đã chẳng lập tức kết hôn, ra nước ngoài với người khác.”

Mẹ tôi tiến tới giữ chặt Tô Vân, trợn mắt không thể tin nổi:

“Những gì cậu ta nói có phải là sự thật không? Nói đi!”

Tô Vân nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt rất mất kiên nhẫn:

“Làm ơn mắc oán, lúc trước nếu không phải em ám chỉ chị rằng muốn lập gia đình, chị cũng sẽ không nhận sính lễ của Thừa Duệ.”

“Chuyện em làm thì tự mình giải quyết đi, đừng tìm chị, chị sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của em nữa.”

Nói xong những lời này, cũng ngầm khẳng định người lừa tiền sính lễ chính là tôi.

Những người đang livestream bật cười:

“Các anh em ơi, mau tặng nhiều quà đi, tôi sẽ cho mọi người xem tiếp, quay xe rồi, cực sốc!”

Tô Vân đắc ý nhếch môi, tao nhã xoay người chuẩn bị rời đi, bị tôi giữ lại.

Chị ấy giật ra nhưng không được, giận dữ nghiến răng nghiến lợi: “Buông ra!”

Tôi không những không buông, Cố Từ còn đứng chắn trước mặt chị ấy.

Thấy Cố Từ gật đầu với tôi, tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ tôi run rẩy, môi run run:

“Tiểu Tiểu, sao con có thể làm ra chuyện như vậy, thật hồ đồ!”

Có một người đang livestream đứng ra chỉ trích tôi:

“Quả nhiên, cá mè một lứa, thì ra hai người đều là kẻ lừa đảo.”

Phần bình luận có người phân tích:

[Tôi nghĩ cô gái này lừa tiền sính lễ của người khác, rồi lại gặp phải kẻ lừa đảo mưu mô hơn.]

[Trời ơi, buổi phát sóng trực tiếp này thú vị quá, tôi muốn một lễ hội của các bloggers!]

Lý Thừa Duệ nhìn tôi, giọng nói dịu dàng:

“Tiểu Tiểu, hai chúng ta là bạn học, hiểu rõ nhau, em nhận sính lễ của anh, dù em ngủ với người khác, anh cũng nhắm mắt cho qua.”

“Nhưng sau khi kết hôn, năm mươi vạn tiền sính lễ, em phải trả lại không thiếu một xu.”

Tôi cười khẩy:

“Lý Thừa Duệ, phương thức liên lạc hai chúng ta còn không có, anh nói tôi nhận sính lễ của anh, định tống tiền tôi à?”

“Ai nhận sính lễ của anh thì đi mà tìm người đấy kết hôn.”

“Giao kèo riêng của hai người, đừng cái gì cũng đổ lên đầu tôi.”

Lý Thừa Duệ tức giận:

“Không có phương thức liên lạc? Vậy ai là người trò chuyện thân mật trên Wechat với anh? Còn suốt ngày không biết xấu hổ gửi ảnh cho anh, gọi anh là chồng!?”

“Tô Tiểu, nếu hôm nay em không đăng ký kết hôn với anh, anh sẽ công khai lịch sử trò chuyện của hai chúng ta!”
06.

Người đang livestream tự cho mình là đúng đứng ra nói:

“Mọi người trong tay đều có chứng cứ, cô còn phủ nhận à, tôi chưa thấy ai không biết xấu hổ như cô đấy.”

“Hoặc là kết hôn với anh ta, hoặc là trả lại năm mươi vạn cho anh ta, và phải bồi thường cả phí tổn thương tinh thần, không thì chuyện này không xong đâu!”

Đúng lúc đó tiếng còi xe cảnh sát vang lên, tôi mỉm cười:

“Nếu như chúng ta ai cũng cho là mình đúng, chi bằng mời cảnh sát đến giải quyết đi.”

Người đầu tiên không nhịn được chính là Tô Vân, trong mắt chị ấy hiện lên vẻ dữ tợn:

“Chuyện trong nhà em gọi cảnh sát đến làm gì, muốn người ngoài chê cười sao?”

Thái độ tiêu chuẩn kép này khiến tôi tức cười:

“Chị gọi nhiều người đến đây không phải là muốn xem trò cười của em sao?”

“Năm mươi vạn không phải là con số nhỏ, các người đổ hết cho tôi là xong ư, ẩu quá rồi đấy.”

Tô Vân dùng sức hất tay tôi ra, giọng nói đầy tức giận:

“Chúng ta đều là người một nhà, tiền ai giữ quan trọng lắm sao?”

“Kiếp trước chị đã cứu em, gả em cho một người chồng tốt, trải qua những tháng ngày hạnh phúc, em không cảm ơn chị thì thôi, bị chồng đánh em còn oán trách chị.”

“Kiếp này chị sẽ không trọng tình nghĩa mà giúp đỡ em nữa, cũng không xen vào chuyện của em, sao em còn chưa buông tha cho chị thế!”

Tôi cười lạnh:

“Chị cứu tôi ư? Chị chỉ muốn có năm mươi vạn và cơ hội được vào công ty thôi.”

“Nếu không phải chị và mẹ nói nhăng nói cuội, còn gọi nhiều người tới như vậy, tôi và bạn trai tôi đã lãnh giấy chứng nhận từ lâu rồi.”

“Tô Vân, chị đúng là đồ giả tạo!”

Tô Vân vẫn muốn phản bác nhưng bị cảnh sát ngăn lại.

Sau khi hiểu rõ tình hình, tôi, Cố Từ, mẹ tôi, Tô Vân và Lý Thừa Duệ đều bị gọi đến đồn cảnh sát.

Mẹ tôi chỉ vào Cố Từ rồi bắt đầu lên án:

“Đồng chí cảnh sát, người đàn ông này chính là kẻ lừa đảo, cậu ta muốn lừa con gái tôi sang Myanmar, các anh mau bắt cậu ta đi!”

Nghe thấy vậy, cảnh sát lập tức cảnh giác, nhìn Cố Từ với vẻ mặt nghiêm túc:

“Cho tôi xem chứng minh thư của anh.”

Cố Từ lấy ra chứng minh thư và sổ hộ khẩu, cảnh sát mang đi điều tra.

Anh ấy lo lắng nhìn tôi, tôi thì thầm với anh:

“Yên tâm, đây là đồn cảnh sát, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lúc này Cố Từ mới rời đi.

Dù sao Lý Thừa Duệ cũng có não, anh ta mở lịch sử trò chuyện và giao dịch chuyển khoản năm mươi vạn đưa tới trước mặt cảnh sát, giọng điệu bình tĩnh kể lại chuyện đã xảy ra.

Chờ anh ta nói xong, tôi lập tức lấy điện thoại của mình ra mở Wechat:

“Đồng chí cảnh sát, có người mạo danh tôi, đây mới là Wechat của tôi.”

Lý Thừa Duệ cười như có như không:

“Ngày nay việc có hai tài khoản Wechat thì có gì là lạ.”

“Với những tấm ảnh em gửi cho anh, ngoài em ra thì còn ai có?”

Tô Vân làm ra dáng vẻ không hề sợ hãi:

“Tô Tiểu, đừng có lãng phí lao lực của cảnh sát nữa, có chuyện gì thì về nhà nói. Sao em lại không hiểu chuyện vậy chứ?”

“Không phải chỉ vì chị vô tình nói với mẹ chuyện bạn trai em là kẻ lừa đảo, đến nỗi em kéo tất cả chúng ta đến đồn cảnh sát ầm ĩ đấy sao?”

Mẹ tôi kéo tay tôi, phụ họa nói:

“Chị con nói đúng đấy, chuyện này chúng ta giải quyết riêng tư là được.”

“Mẹ quen mẹ của Thừa Duệ, bà ấy rất dễ gần, hơn nữa Thừa Duệ có công việc ổn định, gia cảnh cũng không tồi, người đàn ông tốt như vậy để mắt đến con, sao con không chấp nhận, sao cứ phải tìm trai bên ngoài chứ?”

“Giờ kẻ lừa đảo đó đã bị bắt đi rồi, con không phải lo cho cậu ta nữa, đi, về nhà với mẹ!”

Tôi hất tay mẹ ra, sắc mặt trầm như nước:

“Mẹ, mẹ có thể đừng náo loạn được không, cảnh sát vẫn chưa đưa ra kết quả điều tra, mẹ cứ một mực khẳng định anh ấy là kẻ lừa đảo, tại sao lời con nói một từ mẹ cũng không tin chứ?”

Tôi chỉ vào giao dịch chuyển khoản của Lý Thừa Duệ, nói với cảnh sát:

“Tài khoản này không phải của tôi, người nhận là Tô Vân, Wechat này cũng không phải của tôi, các anh có thể kiểm tra.”

07.

Tô Vân đập bàn, đứng phắt dậy:

“Kiểm tra cái gì mà kiểm tra! Em tưởng rằng ai cũng giống em đều rảnh rỗi mà làm vậy sao!”

“Còn không mau đi về! Đúng là xấu hổ!”

Tôi tức giận:

“Chị muốn vội vã rời đi như vậy, hay là tiền này chị chiếm riêng rồi?”

“Lừa tiền của người khác, coi em gái như vật trao đổi đem ra giao dịch với người ta, hai tội danh này đủ để chị ngồi mấy năm tù đấy.”

Sắc mặt Tô Vân trắng bệch, ấp úng mắng tôi:

“Em đừng có ngậm máu phun người!”

Tôi phớt lờ chị ấy, nhỏ giọng mắng: “Mù pháp luật!”

Cảnh sát điều tra rất nhanh, Cố Từ cũng đã quay lại.

Anh ấy nhìn tôi chăm chú hồi lâu, xác nhận tôi không có việc gì mới yên tâm.

Tôi dở khóc dở cười.

Dựa vào sự hiểu biết của tôi về Tô Vân, tôi biết hôm nay tôi và Cố Từ đi đăng ký kết hôn, chị ấy sẽ tới gây sự.

Lý Thừa Duệ là do tôi lén nhắn tin gọi anh ta tới.

Kiếp trước Lý Thừa Duệ đối xử với tôi vô cùng tệ, bởi anh ta cho rằng tôi là do anh ta mua về với giá năm mươi vạn.

Kiếp này tôi và Tô Vân cùng được sống lại, chị ấy đã mang tôi ra để đòi Lý Thừa Duệ năm mươi vạn tiền sính lễ từ lâu.

Chị ấy rất muốn ở bên Lý Thừa Duệ, nhưng Lý Thừa Duệ lại thấy chị ấy rất chướng mắt.

Dưới sự điều tra của cảnh sát, cuối cùng cũng tìm ra chủ nhân thật sự của Wechat, là Tô Vân.

Tô Vân nhìn những bằng chứng đó, hất cằm nói:

“Tôi hết đường chối cãi rồi.”

Lý Thừa Duệ không quan tâm chị ấy có biện minh hay không, điên cuồng hét lên:

“Con mẹ nó con khốn Tô Vân này! Trả năm mươi vạn lại cho tao!”

Tô Vân lùi lại vài bước núp sau lưng mẹ tôi, lời lẽ đúng là cây ngay không sợ chết đứng:

“Tấm ảnh tôi gửi cho anh là hình của Tô Tiểu đúng không?”

Lý Thừa Duệ kìm nén cơn giận, không kiên nhẫn gật đầu.

“Vậy nên việc Tô Tiểu có nhắn tin với anh hay không thì cũng đâu quan trọng.”

“Tôi đã hứa gả Tô Tiểu cho anh, nhưng Tô Tiểu thà kết hôn với kẻ lừa đảo còn hơn kết hôn với anh, chuyện này không liên quan tới tôi, anh phải đi tìm Tô Tiểu chứ?”

Logic này quả thực khiến tất cả mọi người ở đây phải trợn mắt há mồm.

Tôi chịu thua.

“Tô Vân, chị có cần đến bệnh viện tâm thần kiểm tra một lượt không?”

Trò hề này kết thúc bằng việc cảnh sát ra lệnh cho Tô Vân trả lại năm mươi vạn.

Theo lời Tô Vân, chị ấy đã tiêu gần hết số tiền này.

Lý Thừa Duệ giận run người:

“Tô Vân, nếu hôm nay cô mà không trả lại số tiền ấy cho tôi, ông đây sẽ khởi kiện cô!”

Mẹ tôi sợ đến mức vét sạch quan tài của mình mới có thể giúp Tô Vân trả món nợ này.

Tô Vân bị cảnh sát phê bình một hồi lâu.

Ở ngoài đồn cảnh sát, Tô Vân nổi trận lôi đình với tôi:

“Đều tại em đấy, không thì cũng chẳng có nhiều chuyện phiền phức như vậy rồi!”

“Còn bày đặt lãnh giấy chứng nhận với kẻ lừa đảo này làm gì, sao không ra nước ngoài luôn đi, giờ bị Lý Thừa Duệ bắt được, năm mươi vạn không có, em bồi thường cho chị đi!”

Tôi ném lại cho chị ấy một câu:

“Có c*t ấy! Chị có bệnh à!”
8.

Dù mẹ tôi vẫn giống như kiếp trước, dọa sẽ tự tử để uy hiếp tôi nhưng tôi vẫn không xuống nước, vẫn suôn sẻ lãnh giấy chứng nhận kết hôn cùng Cố Từ.

Khoảnh khắc con dấu được in lên cuốn sổ, tôi và Cố Từ đều rơm rớm nước mắt.

Cố Từ mua quà đến thăm nhà tôi, mẹ tôi khó chịu ra mặt.

Tôi không hiểu:

“Mẹ, cảnh sát đã nói Cố Từ không có vấn đề gì, sao mẹ lại không tin ạ?”

Mẹ tôi nhìn tôi như một đứa ngốc:

“Con thật sự bị người đàn ông này tẩy não rồi.”

“Bởi vì cảnh sát không điều tra ra được nên chứng tỏ người đàn ông đó thật sự có vấn đề.”

Lại cái logic gì thế này?

Tôi không chịu được nữa, chạy tới phòng Tô Vân làm loạn một trận.

“Tô Tiểu, em muốn tạo nghiệp à! Em đang làm gì vậy! Vì một người đàn ông mà muốn phá nhà sao!?”

Mẹ tôi vỗ đùi gào khóc muốn vào trong nhưng bị Cố Từ ngăn lại.

Anh ấy để tôi trút giận, trong khi đó vẫn giữ an toàn cho tôi.

Tô Vân bịt tai lại hét lớn:

“Tô Tiểu! Mày điên rồi sao! Mau dừng tay lại! Á! Tô Tiểu! Tao muốn giết mày!”

Nhưng sao tôi có thể để chị ấy động thủ với tôi được?

Tôi tiện tay cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, khua khoắng trước mặt Tô Vân:

“Có gan thì chị tới đây, xem chị nhanh hơn hay con dao của tôi nhanh hơn.”

Tô Vân luôn bắt nạt kẻ yếu, lúc này mới tĩnh tâm lại.

Tôi càng nghĩ càng tức giận, nhấc chân đá đổ một chiếc ghế, khiến cho Tô Vân và mẹ tôi đều giật mình.

“Không phải chị nói chị không trọng tình nghĩa giúp đỡ tôi nữa, tôn trọng số mệnh của tôi sao?”

“Sao còn suốt ngày nói linh tinh trước mặt mẹ làm cái gì!”

“Nếu để tôi biết được chị nói linh tinh bôi nhọ chồng tôi, vu khống anh ấy là kẻ lừa đảo, tôi sẽ giết chị!”

Có lẽ là nhớ lại cái chết của mình ở kiếp trước, Tô Vân cuối cùng cũng không dám lên tiếng.

Tôi cứ nghĩ rằng tôi và Cố Từ sẽ trải qua những tháng ngày yên bình, nhưng chúng tôi đã quên mất những người livestream ngày hôm đó.

Khi tôi và Cố Từ đi khám thai, có người chỉ trỏ:

“Hai người này chính là một lũ lừa đảo đó.”

“Đứa trẻ sau khi sinh ra có lẽ cũng sẽ bị bán đi, đúng là nghiệp chướng, đẻ ra đứa con gái như này, chẳng thà đẻ ra quả trứng còn hơn!”

Ngay cả bác sĩ và y tá lúc khám thai cũng khó chịu với tôi.

Bạn thân gửi video phát sóng trực tiếp cho tôi, vô cùng tức giận:

“Chị gái cậu đúng là khốn nạn, giẫm đạp lên cậu để kiếm tiền, nói nhăng nói cuội lúc đang phát sóng trực tiếp!”

Đoạn video là cảnh hôm ấy chúng tôi đứng trước cửa cục dân chính, được lan truyền rộng rãi.

Tô Vân tranh thủ lúc chuyện này đang hot, khóc lóc thê thảm trong video:

“Đúng vậy, em gái tôi từ nhỏ đã vậy rồi, rất bướng bỉnh, không bao giờ nghe lời người khác.”

“Đúng vậy, con bé vô cùng sĩ diện, tôi và mẹ tôi phải vất vả kiếm tiền để thỏa mãn lòng hư vinh của con bé.”

“Mẹ tôi lấy cái chết ra để uy hiếp nhưng cũng không có cách nào để khiến cho con bé yêu đương mù quáng này tỉnh ngộ.”

“Tôi đã cố gắng khuyên nhủ con bé nhưng vô ích, còn bị bạn trai của nó động thủ, tôi không muốn khuyên nhủ nữa, đã trưởng thành rồi thì phải chịu trách nhiệm về những quyết định của mình.”

Tôi an ủi bạn thân vài câu, bắt đầu thu thập chứng cứ.

Những người được Cố Từ sắp xếp cũng bắt đầu hành động.

[Người đàn ông này, hình như là Tổng Giám đốc của tập đoàn Cố thị.]

[Tổng Giám đốc của Cố thị không phải đã qua đời rồi sao? Bình luận phía trên nói lung tung cái gì đó?]

[Không phải không phải, ý tôi là giống con trai của ông ấy, mở trang chính thức của Cố thị mà xem.]

Sau khi bố mẹ Cố Từ qua đời, một mình anh ấy chống đỡ công ty, những năm qua hiệu suất và lợi nhuận của Cố thị không được tốt lắm, dần dần biến khỏi tầm mắt của mọi người.

Hơn nữa Cố Từ luôn khép kín, quy mô chính của anh là ở nước ngoài, rất ít người biết đến anh.

Tới tận bây giờ cũng không ai biết thân phận của anh ấy.

Nhìn thấy những bình luận này, giọng điệu Tô Vân giễu cợt:

“Tổng Giám đốc Cố thị? Đây không phải là tài khoản của em gái tôi đấy chứ? Mò đến chỗ chị mày để tẩy trắng đó à?”

“Nói khoác cũng biết đồn thổi theo chiều hướng có lợi, nói anh ta là con trai của đại gia, hay đấy.”

Phần bình luận cũng phụ họa theo lời của Tô Vân:

[Tôi là con trai duy nhất của tổng thống này, người đẹp nhìn tôi đi.]

[Tôi còn nhiều tiền hơn cả người đàn ông này, là hoàng tử của một vương quốc nọ, muốn hẹn thì nhắn tin riêng cho tôi nhé.]

[Ha ha, buồn cười chết mất, đến cái mức độ não chỉ biết yêu đương như này, zombie cũng không thèm ăn.]

9.

Tô Vân âm thầm công bố tin tức của tôi lên truyền hình trực tiếp, tôi bị truy lùng, chỉ cần ra khỏi cửa là có người nhổ nước bọt, ném rác vào tôi.

Cố Từ còn bị người ta đập phá xe.

Ngày mà tôi thu thập đầy đủ chứng cứ, tôi đã khởi kiện Tô Vân, người livestream và cả những kẻ gây rối.

Cố thị chính thức tung ra ảnh cưới của Cố Từ và tôi, thừa nhận thân phận của chúng tôi, tin này đã leo lên hot search.

Cư dân mạng hoàn toàn bùng nổ.

Đến trước cửa tòa án, người livestream trút giận lên người tôi:

“Sao cô không nói chồng cô là Tổng Giám đốc của Cố thị? Cô cố ý lừa chúng tôi phải không? Quả là tâm cơ!”

“Chuyện nhỏ như vậy mà cũng khởi kiện chúng tôi à, cô tiếp tay với Tổng Giám đốc Cố thị phải không?”

Tô Vân trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt hung dữ:

“Anh ta là Tổng Giám đốc của Cố thị á? Dựa vào đâu! Dựa vào đâu mày có thể kết hôn với Tổng Giám đốc của Cố thị!”

“Tô Tiểu, mày không nói ra thân phận của anh ta, có phải mày muốn biến tao thành trò cười đúng không!”

“Nếu để anh ta biết kiếp trước mày gả cho Lý Thừa Duệ, mày nghĩ anh ta còn cần mày nữa không?”

Tôi không nhịn được bật cười:

“Cái chuyện nhăng nhít kiếp trước này, ai mà tin chị.”

“Tô Vân, vậy nên kiếp trước chị cố ý để cho Lý Thừa Duệ biết chuyện tôi sẩy thai phải không? Chị và anh ta qua lại với nhau từ lâu rồi.”

Tô Vân cắn răng:

“Tao giới thiệu Lý Thừa Duệ cho mày, anh ấy được lên chức tăng lương, dựa vào đâu tao lại không thể đoạt lại anh ấy?”

“Cuộc sống hạnh phúc của mày là được tao ban cho, vậy nên tao cũng có quyền lấy lại!”

Đúng là thần kinh.

Trên tòa án, dù cho Tô Vân và mấy người đó có ngụy biện như thế nào, bọn họ vẫn thua kiện.

Theo phán quyết, bọn họ phải bồi thường cho tôi.

Tô Vân là người đầu tiên không đồng tình, Cố Từ cười lạnh:

“Cô cứ thử xem, luật sư của Cố thị chúng tôi cũng không để yên đâu.”

Mẹ tôi muốn tìm tôi để cầu xin, nhưng tôi
Thẳng thừng từ chối.

Nhiều lần mẹ tôi cũng nghĩ tới chuyện đó.

Lời đe dọa của Cố Từ đã có tác dụng.

Chưa đến vài hôm, đã bồi thường đầy đủ.

10.

Mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi, tôi mới biết bà ấy đã trở thành người vô gia cư.

“Tiểu Tiểu, có người cầm giấy chứng nhận sử dụng đất nhà mình rồi đuổi mẹ ra ngoài, nói rằng nhà bị chị gái con bán rồi.”

“Mẹ gọi điện thoại cho con bé, con bé nói muốn mua một căn nhà ở Bắc Kinh rồi trở thành minh tinh, mẹ phải làm sao bây giờ?”

Đây đúng là chuyện Tô Vân có thể làm được.

Tôi và Cố Từ lái xe tới đón mẹ tôi.

Mẹ tôi khóc lóc suốt dọc đường.

“Tiểu Tiểu à, đều tại mẹ nhất thời hồ đồ, đáng lẽ không nên sang tên căn nhà cho chị con.”

“Nhưng mà nó ép mẹ, nói mình bị trầm cảm, nếu không cho con bé đứng tên, nó sẽ tự sát.”

“Mẹ không thể trơ mắt nhìn con bé chết được.”

Tôi liếc mắt, không để ý đến mẹ, chỉ không ngừng gọi điện thoại cho Tô Vân.

Vẫn không bắt máy, tôi gọi lại lần nữa, phát hiện mình đã bị kéo vào danh sách đen.

Sau khi dỗ dành mẹ tôi ngủ, tôi và Cố Từ trở về phòng.

Cố Từ mang tư liệu điều tra được đặt trước mặt tôi:

“Có một người tự xưng là người tìm kiếm người tài năng đưa Tô Vân đi.”

Tôi nhíu mày: “Lừa đảo à?”

Cố Từ gật đầu.

Tôi không nhịn được mà thở dài.

Không ngờ Tô Vân một mực khẳng định Cố Từ là kẻ lừa đảo, hiện giờ chính chị ấy lại bị lừa đi.

Tôi cầm điện thoại nhắn tin cho Tô Vân:

[Dù gì cũng là chị em, đừng trách tôi không nhắc nhở chị, không có cái bánh ngon nào từ trên trời rơi xuống đâu.]

Tô Vân mắng tôi bằng một đoạn tin nhắn dài, lập tức kéo tôi vào danh sách đen.

Lúc đầu mẹ tôi luôn lo lắng cho Tô Vân, bỏ đi lâu như vậy, thậm chí một tin tức cũng không có.

Ngày dự sinh của tôi càng ngày càng tới gần, sau khi hạ sinh con gái an toàn, mẹ tôi hoàn toàn tập trung vào việc chăm sóc cho tôi và con gái, cũng không thường xuyên hỏi han về Tô Vân nữa.

Cho đến khi cảnh sát gọi cho tôi.

“Tôi là nữ minh tinh xuất sắc nhất, tôi là nữ minh tinh xuất sắc nhất, tôi mang thai đứa con của anh Vương, đứa con, đứa con,...”

Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Vân ở đồn cảnh sát, tôi hít một hơi thật sâu.

Tô Vân đầu tóc rối bù, điên điên dại dại ngồi trên ghế, nhẩm đi nhẩm lại mấy câu này.

Tôi gọi chị ấy: “Tô Vân.”

Tô Vân ngẩng đầu, ánh mắt đờ đẫn bỗng sáng lên:

“Tao đã cứu mày, tao đã cứu mày, tao cho mày cuộc sống hạnh phúc, mày nhường Tổng Giám đốc của Cố thị cho tao, nhường cho tao!”

Chị ấy điên cuồng muốn lao về phía tôi, bị cảnh sát giữ lại.

Một nữ cảnh sát nói với tôi:

“Chúng tôi tìm thấy cô ấy ở dưới gầm cầu.”

“Điều tra thì biết được cô ấy bởi vì muốn trở thành minh tinh mà bị lừa hết toàn bộ tài sản.”

“Cô ấy chưa từ bỏ ý định, đi khắp nơi tìm đạo diễn đoàn làm phim, cuối cùng bị người ta đưa tới hộp đêm, mua bán kiểu đó.”

“Những người khác không ai muốn, còn cô ấy lại rất vui vẻ, cảm thấy đây là cơ hội để tiếp cận giới thượng lưu.”

“Quả thực cô ấy đã tìm được một người giàu có, nhưng người đó rất tàn nhẫn, tra tấn cho đến khi nạn nhân phát điên.”

“Chúng tôi đang tìm kiếm thủ phạm, sẽ sớm có tin tức thôi.”

Tình trạng này của Tô Vân, tôi không thể đưa chị ấy về nhà, tôi liên hệ với một bệnh viện tâm thần, cũng không dám nói cho mẹ biết.

Thỉnh thoảng tôi sẽ đến thăm chị ấy.

Chị ấy thường xuyên nói với mọi người:

“Suỵt, đừng khuyên nhủ con bé, con bé sẽ không nghe lời đâu, cuối cùng còn oán trách cô đấy.”

“Tôn trọng số mệnh của con bé, không trọng tình nghĩa mà giúp đỡ nó nữa.”

“Hí hí, để con bé bị lấy mất thận, lấy mất thận...”

Tôi bất lực thở dài.

11.

Con gái tôi lớn lên từng ngày, mẹ tôi dần chấp nhận sự thật rằng Tô Vân đã mất tích.

Bà tự an ủi mình:

“Không có tin tức gì, đây mới là tin tức tốt nhất, nói không chừng một ngày nào đó chúng ta sẽ nhìn thấy chị con trên ti vi.”

Tôi không nói gì, đẩy con gái:

“Đi đấm lưng cho bà ngoại đi.”

Cố Từ vòng tay qua vai tôi, vẻ mặt hạnh phúc.

Hết thảy những điều này đều là may mắn vì Tô Vân đã không trọng tình nghĩa mà giúp đỡ tôi nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom