Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172
Các bạn đang đọc truyện Ấm áp có em, ngọt ngào có anh – Chương 172 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
ĐẾN LÚC ĐÓ ĐỪNG CẦU XIN TÔI
Trên đường đua, Lâm Yên chọn xe xong liền mở cửa ngồi vào ghế lái.
Bùi Vũ Đường cũng chui vào ngay lập tức.
“Cậu làm gì vậy?” Lâm Yên ngây ra nhìn Bùi Vũ Đường.
Bùi Vũ Đường thành thục cài chắc đai an toàn lại, đáp: “Đương nhiên là chạy rồi! Chị Yên, chẳng phải chị muốn dẫn em chạy sao?”
Bùi Vũ Đường còn ngây ngốc hơn cả Lâm Yên, nhìn vẻ mặt của Lâm Yên có vẻ như cô không muốn cho cậu ta lên xe cho lắm. Chẳng lẽ Lâm Yên không phải tính toán dẫn cậu ta chạy trốn?
Lâm Yên lập tức thở dài, sao cái thằng nhóc ngứa đòn này cứ mua thêm việc vào mình cơ chứ, cô nói muốn dẫn cậu ta chạy trốn lúc nào? Từ đầu tới đuôi, ngay cả nửa chữ còn chưa từng nhắc đến, sức tưởng tượng của Bùi Vũ Đường quả thật quá phong phú.
“Xuống xe đi!” Lâm Yên nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, phất tay ra lệnh.
“Em không xuống!” Bùi Vũ Đường lắc đầu nguầy nguậy, “Chị Yên, chị không thể như vậy được, chúng ta đã chạy phải chạy có đôi!”
“Rốt cuộc cậu có xuống xe hay không đây?” Lâm Yên nhìn thẳng vào Bùi Vũ Đường, khóe miệng khẽ giật.
“Em không xuống! Có chết cũng không xuống!” Bùi Vũ Đường kiên quyết đáp lại.
“Được! Đây chính là do cậu nói! Đến lúc đó đừng có cầu xin tôi.” Lâm Yên nhún vai nói.
Cô đã khuyên thằng nhóc ngứa đòn này xuống xe rồi, là chính cậu ta không chịu xuống, đến lúc đó không thể trách cô được.
Cho dù là hoa tiêu đã được huấn luyện đặc biệt cũng không có mấy người dám ngồi cùng xe với cô.
Lâm Yên không quan tâm với Bùi Vũ Đường nữa, cô giẫm lên chân côn, đồng thời quan sát chân ga cùng chân phanh mấy lần.
Một giây sau, cờ lệnh được phất lên.
Theo chuyển động của cờ lệnh, động cơ của những chiếc xe đội Speed đồng loạt rú lên.
Nguồn : ngontinh hay.com
Trong nháy mắt, những chiếc xe của Speed phóng qua vạch xuất phát rồi nhanh chóng biến mất.
Thế nhưng lúc này, Lâm Yên vẫn đang giẫm chân côn và lau bụi trên tay lái.
“Chị Yên, chị đang làm cái gì thế? Rốt cuộc chúng ta có chạy hay không?” Bùi Vũ Đường ngây ngốc nhìn Lâm Yên.
“Vội cái gì, tôi còn chưa thua mà! Chờ thua rồi hẵng trốn cũng không muộn.” Lâm Yên liếc mắt nhìn Bùi Vũ Đường, nói.
Bùi Vũ Đường nghe Lâm Yên nói vậy liền sửng sốt, cân nhắc tỉ mỉ một chút thì lời của chị Yên… hình như cũng có lý. Bọn họ còn chưa thua cơ mà, chưa thua thì chạy làm cái gì, chờ lát nữa Lâm Yên thua rồi bọn họ mới chạy, để cho tên Tống Diệu Nam kia tức chết đi!
“Nhưng mà… kể cả có như vậy thì chị cũng nên di chuyển đi chứ, bây giờ còn chẳng kịp ăn khói của Speed rồi!” Bùi Vũ Đường la lên.
Lâm Yên không nói gì, ném di động của mình cho Bùi Vũ Đường.
Bùi Vũ Đường ngoan ngoãn bắt lấy, vẻ mặt đầy ngơ ngác, thế này là có ý gì?
“Chị Yên, em có di động rồi, chị không cần tặng em đâu.” Bùi Vũ Đường nhìn Lâm Yên.
“Đừng có mơ.” Lâm Yên không nhịn được phải nói, “Mở nhạc cho tôi, bài nào nhạc bốc vào! Tốt nhất là bài nào chỉ cần nghe là máu trong người sôi lên ấy, nếu không… tôi sẽ chẳng có chút cảm giác nào mất.”
Đua với loại đội xe như Speed thế này cô thật sự chẳng có nổi bất cứ cảm xúc nào.
Lúc này, ở bên ngoài đường đua, những đội viên của ZH1 đều đang nhìn chằm chằm vào cái xe đua màu cam còn chưa động đậy kia, cuối cùng chỉ có thể ngán ngẩm lắc đầu.
“Ha, rốt cuộc chúng ta đang làm cái gì thế? Để một đứa con gái chẳng biết cái quái gì mặc đồng phục của chúng ta, lái xe đua của chúng ta rồi đứng im tại chỗ như vậy?” Một đội viên ZH1 khinh thường hừ lạnh.
Bình luận facebook