Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 174
Các bạn đang đọc truyện Ấm áp có em, ngọt ngào có anh – Chương 174 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 174KHÔNG GÌ CÓ THỂ NGĂN CẢN
Vèo…
Trong lúc Bùi Vũ Đường nói, chiếc xe màu cam đã đạt đến tốc độ tối đa, cả chiếc xe rung lên bần bật. Dưới sự điều khiển của Lâm Yên, bánh sau bỗng trượt dài khiến cả chiếc xe giống như một con rắn to lớn lao về phía trước một cách bất chấp.
Lúc này bên ngoài đường đua.
Tất cả đội viên của ZH1 đều đứng dậy, sợ hãi nhìn chiếc xe màu cam đang dần tiếp cận những chiếc xe của Speed, trong mắt bọn họ là vẻ chấn động khó có thể diễn tả thành lời.
“Cô ta điên rồi! Cô ta không muốn sống nữa chắc!”
Một đội viên của ZH1 hoảng sợ thốt lên.
Tốc độ này đã đạt đến trình độ điên cuồng. Chiếc xe của Mộc Mộc vốn đã có độ bám đường không được tốt, giờ cộng thêm việc Lâm Yên cùng lúc đạp cả chân ga lẫn chân phanh khiến bánh sau đã yếu lại bị mòn đi rất nhiều. Nếu lỡ sơ suất xảy ra sai lầm thì với tốc độ này chắc chắn không thể sống sót!
Xe nát người chết!
Thần Z nhìn chằm chằm vào chiếc xe đua màu cam với sắc mặt âm trầm. Người phụ nữ này đang làm cái gì vậy, rốt cuộc là đang thi đấu hay là đang tìm cái chết?
“Cô… cô ấy đã hoàn toàn bỏ hết hệ thống phanh…” Mộc Mộc nhíu chặt chân mày, nếu đã không có phanh lại còn đang trên đường đua… Xem ra cô gái này thật sự không hiểu tí gì về đua xe, nếu không làm sao dám lái xe như vậy!
“Đây là đang tự sát!” Một đội viên khác của ZH1 nói.
“Không tốt…” Thần Z trầm mặt, trước mắt là ba khúc cua rất gắt, nếu không có phanh lại thêm tốc độ thế này e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nhưng nhìn tình hình trước mắt thì ai có thể ngăn chiếc xe kia được? Không ai cả!
Bây giờ đã không còn bất cứ thứ gì có thể cản trở chiếc xe đua này, giờ có nói nó là con ngựa hoang mất cương cũng không đủ để hình dung về nó.
Tống Diệu Nam đứng bên cạnh cũng sững sỡ, kể cả không thắng được cũng đâu nhất thiết phải đi tìm đường chết chứ…
“Sắp đến khúc cua rồi!” Mộc Mộc vội vàng nói.
Mấy đội viên của Speed đã vào cua trước.
Tất cả những đội viên của Speed khi vào khúc cua đều phanh lại để giảm tốc độ, cũng lợi dụng hệ thống phanh để điều khiển vận tốc quay khiến xe nghiêng đi để vượt qua khúc cua.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thế nhưng, những đội viên Speed vừa mới hoàn thành khúc cua, chiếc xe màu cam do Lâm Yên điều khiển đã đuổi tới. Dựa theo tốc độ xe của Lâm Yên thì nhiều nhất là mười giây nữa sẽ vào cua.
Lúc này trên xe đua, Bùi Vũ Đường đã dần quen với tốc độ, không còn cảm giác buồn nôn như trước nữa.
Nhưng mà khi cậu ta thấy khúc cua ngay trước mắt thì cuống cuồng gào lên: “Chị Yên… mau mau mau… khúc cua, khúc cua kìa… giảm tốc độ! Con bà nó chứ!”
Bùi Vũ Đường nhanh chóng phát hiện Lâm Yên hoàn toàn không để ý đến cậu, cô vẫn làm theo ý mình giống như đã đắm chìm vào thế giới riêng của cô. Gương mặt của Lâm Yên lúc này không có bất cứ biểu cảm nào, trong mắt chỉ còn sự thờ ơ.
Ngay lúc bắt đầu vào cua, mặt mũi Bùi Vũ Đường xám ngoét, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Vèo…
Lâm Yên đột ngột xoay vô lăng.
Chiếc xe màu cam ôm sát một bên đường của khúc cua rồi cứ thế vượt qua nó.
Hai khúc cua tiếp theo, Lâm Yên cũng thực hiện thao tác y hệt như vậy rồi hoàn thành cả ba khúc cua trong nháy mắt.
Đáng lẽ khi vượt qua ba khúc cua này sẽ có ba lần cảm thấy như chiếc xe dừng lại rồi chia ra làm ba lần vượt khúc cua. Thế nhưng vào tay Lâm Yên, nó lại giống như một dòng nước chảy êm ru, cứ như cô chỉ cần một lần là vượt qua được toàn bộ, nhìn vào không hề có cảm giác chiếc xe đã dừng lại bất cứ một giây nào.
Bình luận facebook