Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190
Các bạn đang đọc truyện Ấm áp có em, ngọt ngào có anh – Chương 190 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 190DÙ SAO TÔI CŨNG CHỈ LÀ MỘT NGƯỜI CON GÁI YẾU ĐUỐI
Đồn cảnh sát.
Bùi Vũ Đường cùng với đội xe ZH1, cộng thêm đám Tống Diệu Nam và hơn chục thanh niên đứng xếp hàng cùng nhau, nhìn qua thì thấy vô cùng hài hòa. Chỉ có một điều duy nhất không phù hợp đó là bên cạnh Bùi Vũ Đường lại là một cô gái nhỏ nhắn, một mình cỗ đứng lẫn trong đám con trai.
Cô gái này đội mũ lưỡi trai, mặc đồ thoải mái, đeo một túi vải bố, cả người lẫn gương mặt đều trắng nõn sạch sẽ không chút vết bẩn nào. Thậm chí dù là tóc hay quần áo đều rất chỉnh tề, chỗ được coi là bị thương duy nhất là phần mu bàn tay hơi hồng hồng.
Một chú cảnh sát tầm tuổi trung niên cầm sổ ghi chép đi tới trước mặt hàng người này, ánh mắt đảo qua đảo lại từng người một.
Bên phe Bùi Vũ Đường chỉ có một mình Bùi Vũ Đường là bị thương, những người khác ai nấy đều khỏe mạnh bình thường.
Thế nhưng, bên phe Tống Diệu nam lại không như vậy, hầu như tất cả các thành viên đều bị thương. Tống Tử Nghĩa còn được chuyển thẳng vào bệnh viện…
Vừa nhìn là biết đám người Tống Diệu Nam ở thế yếu, bị đám người Bùi Vũ Đường đánh.
Chú cảnh sát âm thầm phán đoán, thế nhưng khi nhìn về phía Lâm Yên thì chú cảnh sát hơi ngẩn ra.
Hiển nhiên là đám mấy thằng nhóc này đánh nhau, còn cô bé này là người trông thấy xông vào khuyên can.
Thế nên chú cảnh sát nhìn “cô bé” ngoan ngoãn đáng yêu đứng lẫn trong đám người, nhỏ nhẹ từ tốn nói: “Cô bé, cháu đi ra đây nào.”
Lâm Yên chớp mắt một cái, ngoan ngoãn đi ra: “Dạ…”
Chú cảnh sát thấy Lâm Yên ngoan ngoãn như vậy, lại nhìn chỗ mu bàn tay đỏ hồng của cô thì nghiêm túc khuyên: “Cháu là người gọi điện báo cảnh sát đúng không? Một cô gái như cháu lần sau thấy có đánh nhau thì phải nhớ tránh xa ra một chút nhé, đừng có dính vào, lỡ để bị thương đến mình thì phải làm sao?”
Dứt lời, đám người Tống Diệu Nam đồng loạt ngẩng đầu nhìn trân trối ông chú cảnh sát: “???”
Khoan đã, có chỗ nào đó sai sai!!!
Ngay cả đám người ZH1 và Bùi Vũ Đường nghe thấy những lời này cũng ngây ra tại chỗ
Lâm Yên nghe vậy thì tiếp tục làm bộ ngoan ngoãn tỏ vẻ mình rất tiếp thu lời khuyên bảo này, cái đầu nhỏ gật gù liên tục: “Cảm ơn chú cảnh sát! Chú nói không sai ạ! Không hổ là người làm công, người bảo vệ của nhân dân ạ! Cháu thay mặt người dân chân thành cảm ơn chú! Dù sao cháu cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, để tránh khỏi việc bị thương thì lần sau cháu nhất định sẽ tránh xa những chuyện nguy hiểm này, sau đó gọi điện báo cảnh sát ạ!”
Đám người Tống Diệu Nam: “…”
Đám người Bùi Vũ Đường: “…”
Nghe những lời này, những kẻ bị đánh bầm dập trong đám người Tống Diệu Nam lập tức trợn trừng mắt, hoàn toàn bị hành động vô liêm sỉ này của Lâm Yên làm cho “mở rộng tầm mắt”.
Đám Bùi Vũ Đường thì dè dặt đưa mắt nhìn Lâm Yên rồi len lén nuốt nước bọt, vẻ mặt ai nấy lúc này đều khó có thể mà hình dung. Vietwriter.vn
Chú cảnh sát kia thấy Lâm Yên đã hiểu ra vấn đề thì vẻ mặt càng thêm dịu dàng, sau đó chỉ vào người đồng nghiệp ở khu làm việc, nói: “Ừ, cháu nhớ kĩ là tốt rồi! Con gái ra đường nhất định phải chú ý bảo vệ bản thân. Được rồi, cháu ra làm ghi chép với đồng chí này đi, sau đó về nhà sớm.”
Má nó!
Cái quỷ gì vậy?!
Thả cô ta đi về?
Giây phút ấy, đám người Tống Diệu Nam rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bắt đầu nhao nhao kháng nghị.
Tống Diệu Nam khó khăn giơ cánh tay đã gãy của mình lên, run run chỉ vào Lâm Yên rồi tức giận lên án: “Chú cảnh sát, chú có nhầm không vậy? Dựa vào đâu mà cô ta được thả về! Người đánh bọn tôi chính là cô ta! Thả ai chứ không thể thả cô ta được!”
“Đúng vậy! Chính cô ta đã đánh chúng tôi! Chân tôi gãy rồi đây này!”
“Chú cảnh sát, còn có tay của tôi nữa! Xương tay của tôi vỡ nát cả rồi.”
Bình luận facebook