Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191
Các bạn đang đọc truyện Ấm áp có em, ngọt ngào có anh – Chương 191 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 191TRẢ LẠI SỰ TRONG SẠCH CHO CÔ
“Chú cảnh sát! Người báo cảnh sát rõ ràng là chúng tôi mà! Là chúng tôi có được không? Chúng tôi báo cảnh sát là để mấy người bắt cái kẻ bạo lực này lại cơ mà! Sao lại thả cô ta đi được!”
Một đống người nhốn nháo tranh nhau nói làm ông chú cảnh sát sầm mặt lại, quát lớn: “Yên tĩnh! Ồn ào cái gì! Mấy người nghĩ đây là chỗ nào hả?”
Nói xong, ông chú lại nhìn đám thanh niên – người gãy tay kẻ gãy chân với vẻ mặt khó chịu: “Mấy cậu đường đường là đàn ông con trai, thằng nào thắng nấy to như con voi thế kia mà lại có mặt mũi nói cô bé này đánh các cậu thành ra như vậy, không cảm thấy xấu hổ à?”
Đám người Tống Diệu Nam bị mắng té tát, oan ức đến mức muốn khóc. Chính bọn họ cũng không muốn thừa nhận điều này có được không? Ông chú này nghĩ bọn họ muốn nói mình bị một đứa con gái đánh thành thế này lắm sao?
“Chú cảnh sát, chúng tôi nói thật đấy! Không tin thì mấy người cứ đi điều tra đi!”
“Chính cô ta đánh bọn tôi mà!”
“Đúng thế, vì sao lại không tin chúng tôi chứ!”
Nhìn dáng vẻ đáng thương gần như tan vỡ của đám người Tống Diệu Nam, đến ngay cả đám người Bùi Vũ Đường cũng cảm thấy đồng tình.
Chú cảnh sát gì kia ơi, những gì bọn họ nói là sự thật đấy…
Ông chú cảnh sát ghét bỏ nhìn đám con trai đang nước mắt nước mũi tùm lum gào khóc, nói: “Thế ý của mấy cậu là cô bé này cũng tham gia đánh nhau, cùng với mấy đứa kia đánh các cậu?”
Cảnh sát vừa nói vừa chỉ vào đám Bùi Vũ Đường.
Tống Diệu Nam nghe vậy thì thành thật lắc đầu như trống bỏi, mấy người khác thì đồng thanh hô: “Không phải! Là một mình cô ta đánh bọn tôi!”
Ông chú cảnh sát: “…”
Đừng nói đến ông chú này, mà ngay cả mấy đồng nghiệp khác của ông chú cũng không nghe nổi nữa.
Một nữ cảnh sát đứng phía sau nghiêm mặt nói: “Mấy cậu nói vậy mà cũng nghe được sao? Một cô gái như cô ấy mà lại đánh mấy cậu thành ra như thế này? Mấy cậu nói đi, cô ấy dùng cái gì đánh các cậu thành như thế này?”
Tống Diệu Nam yếu ớt nói: “Không… không dùng cái gì cả…”
Ông chú cảnh sát tức đến mức bật cười, lập tức sải bước đi tới kiểm tra sơ bộ vết thương của bọn họ: “Giờ các cậu nói với tôi là một đứa con gái có thể tay không đánh các cậu thế này? Muốn bịa cũng phải hợp lí một chút chứ!”
Lâm Yên đứng bên cạnh vừa nghe vừa gật gù: “Đúng vậy đúng vậy, chú cảnh sát nói không sai…”
Đám người Bùi Vũ Đường hết cậu nhìn tôi, lại tôi nhìn cậu, cứ thế đứng đó im thin thít ngoan ngoãn nhìn “đại lão” trước mắt, không dám nói trái lời.
Nói thật, nếu như không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy thì chính bọn họ cũng không tin nổi chuyện này là do Lâm Yên gây ra.
Còn về phần đám người Tống Diệu Nam, sau khi bị mắng thêm một lần đã tủi hờn không chịu nổi, tiếp tục khóc la:
“Chúng tôi nào biết cái cô gái bạo lực kia làm thế nào chứ…”
“Chú cảnh sát! Bọn tôi thật sự không nói láo!”
“Đúng vậy! Chú tin chúng tôi đi mà! Cô ta thật sự là một con quái vật!”
Vẻ mặt chú cảnh sát ngày càng khó chấp nhận: “Chúng tôi đã điều tra rồi, chỗ đó không có camera an ninh.”
“Không có camera… Tại sao lại không có camera chứ?” Tống Diệu Nam hô lên.
Nói rồi gã mới nhớ ra rằng lúc đó bọn họ đã cố ý tìm một góc chết để tiện hành sự, kết quả không ngờ lại tự bê đá đập chân mình. Vietwriter.vn
Chú cảnh sát nói xong lại quay sang an ủi Lâm Yên: “Cháu yên tâm, bọn chú sẽ không nghe những kẻ này oan uổng cháu đâu. Nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho cháu!”
Bình luận facebook