Sở Ninh Dực vẫn cúi đầu nhìn con trai. Vừa nãy đang nói chuyện với Thủy An Lạc về chuyện của Kiều Nhã Nguyễn cho nên anh chưa để ý đến thằng nhóc này.
Nhưng mà hiện tại bị cả nhà lên án rồi nên anh cảm thấy chuyện này hẳn là chuyện lớn rồi.
Tiểu Bảo Bối khác với những đứa trẻ khác. Sau khi Tiểu Bảo Bối biết nhận thức thì mới quay về bên cạnh ba, hơn nữa quan hệ của hai ba con cũng rất tốt. Nhóc cũng rất thích em trai và em gái. Thế nhưng tiền đề của việc này là không để cho Tiểu Bảo Bối cảm giác rằng ba đã không cần nhóc nữa.
Mà Sở Ninh Dực lại phạm vào điểm tối kỵ này cho nên Tiểu Bảo Bối mới đau lòng.
Trẻ con không biết biểu đạt bằng lời nói, thế nhưng hành động lại tỏ ra rất rõ rằng nhóc đang đau lòng.
Thủy An Lạc vẫn ôm Tiểu Bảo Bối nhẹ nhàng dỗ dành, thế nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn tóm lấy quần áo của mẹ mà rầu rĩ không vui.
Sở Ninh Dực đưa tay lên day day cái trán của mình, lớn chuyện rồi, giờ anh phải làm thế nào để giải thích với con trai về vấn đề này đây?
Sắc mặt của Sở Mặc Bạch lúc này cũng rất khó coi, hoàn toàn là vì con trai đã chọc vào cháu trai bảo bối của ông. Hiện tại Tiểu Bảo Bối chính là Hoàng đế trong cái nhà này. Thái tử gì gì đó cũng mặc xác không thèm quan tâm.
Thím Vu đưa bình sữa cho Tiểu Bảo Bối. Sở Ninh Dực nhận lấy rồi tỏ ý muốn bón cho Tiểu Bảo Bối, thế nhưng con trai anh lại quay đầu đi không thèm để ý đến ba nữa.
Thủy An Lạc nhận lấy bình sữa rồi cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối: “Ba con không cố ý đâu, cũng không phải ba không thích Tiểu Bảo Bối mà.”
Vừa nói xong thì Tiểu Bảo Bối lập tức òa một tiếng, thân thể nho bé của nhóc liền chôn chặt trong lòng mẹ. Tuy không phát ra tiếng khóc nào nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn run lẩy bẩy, báo cho mọi người biết rằng nhóc đang khóc.
Trái tim Thủy An Lạc đau đớn. Cô vội vàng ôm con trai đứng dậy định đưa nhóc về phòng trên lầu dỗ dành.
Hà Tiêu Nhiên nổi giận đùng đùng nhìn con trai mình: “Con xem con làm ra cái chuyện "tốt đẹp" gì rồi đây?”
Sở Ninh Dực thấy Tiểu Bảo Bối như vậy cũng đau lòng lắm. Tiểu Bảo Bối vẫn luôn đòi một em trai, đây vốn là một chuyện tốt. Thế nhưng anh vừa mới về đã nói một câu như vậy khiến con trai đau lòng, đến giờ vẫn chẳng khá hơn.
Sở Ninh Dực đưa tay vuốt mặt một cái rồi đứng dậy nhấc Tiểu Bảo Bối ra khỏi lòng Thủy An Lạc rồi ôm vào lòng mình.
“Oa...” Tiểu Bảo Bối lập tức oa oa khóc lớn, sau đó giãy giụa muốn đi tìm mẹ.
Sở Ninh Dực cầm lấy bình sữa trong tay Thủy An Lạc rồi ôm con trai đi lên lầu.
“Anh đừng có chọc giận nó nữa!” Thủy An Lạc đứng dưới kêu lên một cách lo lắng.
“Được rồi, chuyện giữa hai đứa nó thì để hai đứa nó tự giải quyết đi!” Hà Tiêu Nhiên nói.
Thủy An Lạc nghe thấy tiếng khóc lạc cả giọng của Tiểu Bảo Bối thì vẫn có chút không nỡ. Thế nhưng mẹ chồng cô nói không sai, Tiểu Bảo Bối mặc dù còn nhỏ nhưng vẫn có thể hiểu được đại khái lời của người lớn.
Ngay từ đầu Sở Ninh Dực đã nợ Tiểu Bảo Bối, đây là sự thật không thể chối cãi. Anh không hề tham dự vào quãng thời gian Tiểu Bảo Bối nằm trong bụng cô chín tháng mười này, cũng không có mặt lúc nhóc đến với cuộc đời này, cho nên chung quy lại anh vẫn thấy có lỗi với Tiểu Bảo Bối.
Vậy nên có khả năng Tiểu Bảo Bối vẫn âm thầm để ý thái độ của ba mình đối với em trai em gái sau này.
Kết quả, Sở Ninh Dực vừa về đã cho nhóc một tiếng sét.
“Tiểu Bảo Bối với anh Sở vẫn luôn tình cảm với nhau lắm mà.” Thủy An Lạc buồn bực nói.
“Trẻ con ấy mà, càng nhỏ thì càng nhạy cảm. Giờ mà xử lý không tốt thì Tiểu Bảo Bối có lẽ sẽ không thích đứa em mà con sắp sinh ra đâu.” Hà Tiêu Nhiên vỗ vỗ tay của Thủy An Lạc
“Đúng vậy, cả hai đứa đều là con một cho nên không hiểu. Trước đây cô hai với cô út của các con trước đây đánh nhau không ít đâu đấy, nhất là khi tuổi không chênh lệch nhau nhiều.” Sở Mặc Bạch cũng lên tiếng.
Kỳ thực Thủy An Lạc cũng hiểu chuyện này, bởi vì trong quá trình lớn lên của cô còn có một Thủy An Kiều nữa, nhưng may mà lúc đó người mà ba cô yêu hơn vẫn là chính cô.
Bình luận facebook