Bị con trai cho một gậy thế này khiến Sở Ninh Dực hoàn toàn bình tĩnh lại. Quả nhiên cái thằng nhóc này sinh ra là để đập anh mà. Hiện tại anh có dòm cái bụng của vợ mình thì cũng chẳng kích động nổi nữa.
Hà Tiêu Nhiên muốn hai người họ quay về nhà lớn để thuận tiện chăm sóc.
Thủy An Lạc cúi đầu nghịch cái tay của con trai không lên tiếng.
Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối vẫn đang ngủ trong lòng, bàn tay to lớn của anh nhè nhẹ vỗ lên thân thể nhỏ bé của con trai. Anh ngẩng đầu nhìn mẹ mình rồi nói: “Bên này cách bệnh viện khá gần. Hơn nữa ở nhà lớn có nhiều người quá, Lạc Lạc về ở cũng không quen! Ở đây đã có thím Vu chăm sóc rồi nên không sao đâu ạ.”
Đương nhiên là Hà Tiêu Nhiên sẽ không nói những lời như kiểu có thai rồi thì đừng làm việc nữa, dù sao bà cũng chẳng phải là mẫu người cổ hủ gì.
“Thím Vu còn phải chăm sóc Tiểu Bảo Bối nữa.” Hà Tiêu Nhiên nhíu mày, nói: “Hay là mẹ lại tìm thêm một người nữa qua đây.”
“Mẹ, cái nhà này nhỏ có bấy nhiêu thôi, nhiều người quá không tốt.”
Hà Tiêu Nhiên quay đầu nhìn căn hộ gần 200m2 này, nhỏ chỗ nào mà nhỏ hả?
Thủy An Lạc đã quen với việc Sở tổng trợn mắt nói láo cho nên cũng chẳng để ý nhiều.
“Mẹ, con đi làm đều là Ninh Dực đưa đón con, ở nhà cũng có thím Vu rồi, con không sao thật mà.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
“Tụi nhỏ có con rồi cũng cần có cuộc sống riêng của mình, không cần thiết thì không nên ép chúng nó.” Sở Mặc Bạch lên tiếng, sau đó lại nhìn Sở Ninh Dực: “Nếu đã mang thai thì Lạc Lạc cũng đừng quan tâm quá đến chuyện hôn lễ nữa, mẹ con với Sở Ninh Dực lo là được rồi.”
Thủy An Lạc ngoan ngoãn trả lời: “Để con đi gọi điện thoại cho ba của con. Hôm nay lúc con gọi thì ba con đang bận.” Thủy An Lạc nói xong thì chờ ba chồng gật đầu mới đứng dậy đi lên lầu.
Lần này Thủy An Lạc gọi điện thì rất lâu sau đó mới có người bắt máy, may mà lần này không phải là nhân viên của ba cô.
“Lạc Lạc?” Thủy Mặc Vân không cần nhìn tên người gọi đến. Người có thể gọi vào số này cho ông cũng chỉ có một mình con gái của ông mà thôi.
“Ba, ba đã hết bận chưa, hôm nay con gọi cho ba mấy lần rồi đấy.” Thủy An Lạc nằm trên giường oán giận.
“Lúc ăn trưa thì ba có khoảng một giờ để nói chuyện phiếm với con.” Thủy Mặc Vân thấp giọng cười rồi lại day day trán tựa vào lưng ghế.
“Thế ba không ăn cơm à?” Thủy An Lạc nhíu mày hỏi.
“Tiểu Mã đi lấy cơm cho ba rồi, vẫn chưa trở lại.” Hiếm khi Thủy Mặc Vân mới có thời gian rảnh rỗi để trò chuyện với con gái thế này.
“Tiểu Bảo Bối đâu rồi?” Thủy Mặc Vân hỏi.
“Nó đang ngủ ạ. Cả ngày hôm nay thằng bé bị anh Sở chọc giận cho nên vừa mới quấy một trận xong.” Thủy An Lạc nói rồi ôm con gấu bông ngồi dậy tựa vào đầu giường: “Ba à, tháng sau là tới ngày tổ chức hôn lễ của con rồi, ba có thể tới được không?""
“Ninh Dực đã nói với ba rồi, đến lúc đó để ba coi xem sao, có thời gian nhất định sẽ về.” Thủy Mặc Vân hứa hẹn, rồi nói tiếp: “Đã nói với mẹ con chưa?”
“Nói rồi ạ, mẹ bảo đầu tháng sau mẹ sẽ qua đây, còn có cả chú Lạc nữa.” Thủy An Lạc thấp giọng nói. Trước mặt Lạc Vân cô vẫn luôn gọi ông là ba Lạc, thế nhưng trước mặt Thủy Mặc Vân thì cô chỉ gọi một tiếng chú Lạc mà thôi.
“Ừ.” Thủy Mặc Vân nhẹ nhàng nói: “Sáng nay Ninh Dực có gửi tin nhắn cho ba, nó nói con lại có thai rồi à?”
Ây da...
Hai má của Thủy An Lạc đỏ lên. Cái tay của anh Sở đúng là nhanh thật đấy, cô còn chưa kịp nói gì mà anh đã nói ra hết rồi.
“Hay lắm, ba lại sắp có thêm đứa cháu ngoại nữa rồi.” Thủy Mặc Vân cười nói.
“Báo cáo!”
Thủy An Lạc còn chưa mở miệng thì nghe được một giọng nữ mạnh mẽ vang lên.
Phụ nữ?
Thủy An Lạc lập tức căng thẳng, người phụ nữ nào sẽ qua tìm ba cô vào lúc này chứ?
Bình luận facebook