Sở Ninh Dực ôm con trai về phòng ngủ rồi đặt nhóc lên giường, Tiểu Bảo Bối lập tức xoay người bò bò định trốn đi.
Sở Ninh Dực lại tóm con trai về rồi đặt trong lòng mình.
Tiểu Bảo Bối vùng vẫy, thế nhưng sức lực quá yếu cho nên giãy không ra được, ở đây chẳng có mẹ cũng chẳng có bà nội, nhóc có khóc cũng chẳng có tác dụng gì.
Sở Ninh Dực thấy con trai không giãy nữa mới ôm nhóc đặt lên giường, còn anh thì ngồi trên đất nắm lấy hai cánh tay nhỏ xíu của nhóc để phòng ngừa nhóc lại trốn đi.
“Nhóc thối, hai ta nói chuyện như hai thằng đàn ông đi!”
Có ba mới là lão thối ý!
Tiểu Bảo Bối ôm lấy bình sữa của mình rồi hừ một tiếng, sau đó lại tiếp tục ngó lơ ba mình.
Sở Ninh Dực tự tay lau đi nước còn vương trên khóe mắt của con trai. Ngoại trừ Thủy An Lạc thì cũng chỉ có thằng nhóc này khóc lên mới khiến anh thấy đau lòng như vậy.
Anh không biết những ông ba khác thì thế nào, thế nhưng thằng nhóc này chính là mạng sống của anh.
“Con sắp có em trai hoặc em gái...”
“Em trai~” Đây là vấn đề nguyên tắc.
Hiện tại đang đàm phán với con trai cho nên anh theo nhóc.
“Được rồi, con có em trai, nhưng việc này không thay đổi được sự thật là ba yêu con.”
Quá dài, nhóc nghe không hiểu.
Tiểu Bảo Bối ôm bình sữa của mình rồi xích mông, tiếp tục quay lưng lại với ba mình.
Sở Ninh Dực xoa xoa cái đầu nhỏ của con trai rồi tiếp tục nói: “Con trai, con và em trai con không giống nhau. Trên đời này có thể sẽ có người khiến ba thương yêu hơn, nhưng người mà ba thương yêu nhất vẫn là con.”
Nghe không hiểu, nghe không hiểu, vẫn là nghe không hiểu.
Sở Ninh Dực bỗng nhấc Tiểu Bảo Bối lên rồi để nhóc ngồi trong lòng mình.
“Ba hy vọng con có một người em trai có thể cùng chơi với con, có thể cùng nhau lớn lên, có thể ở bên con những lúc ba mẹ không hiểu con thì vẫn có một người em trai hiểu được con.”
Sở Ninh Dực có cảm giác mình điên rồi, mấy lời này làm sao mà Tiểu Bảo Bối có thể nghe hiểu được chứ. Thế nhưng mà anh vẫn nói, bởi vì đây là suy nghĩ ngay từ ban đầu của anh.
Sở Ninh Dực ôm con trai nói lải nhải rất nhiều, đại khái là cả đời này anh cũng chưa từng nói với Thủy An Lạc nhiều đến vậy.
Tiểu Bảo Bối uống xong sữa thì ngẩng đầu nhìn ba mình vẫn đang lải nhà lải nhải. Nhóc thấy ba điên mất rồi, cứ đang nói cái quái quỷ gì ấy, nói đến mức nhóc nghe cũng thấy phát mệt.
Tiểu Bảo Bối ngáp ngáp, bình sữa trong tay nhóc cũng được ba đón lấy. Bàn tay nhóc nắm lấy quần áo của ba rồi tựa đầu vào ngực ba ngủ thiếp đi.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai sau đó hôn một cái lên khuôn mặt phúng phính của nhóc. Anh đứng dậy định đặt nhóc xuống giường thế nhưng Tiểu Bảo Bối lại lập tức khóc lên, vậy nên anh đành phải ôm con trai xuống nhà luôn.
Thế này cũng coi như là Tiểu Bảo Bối tha thứ cho ba rồi đi, nếu không thì cũng không nằm trong lòng ba mà ngủ, đã thế còn chịu nghe ba nói lảm nhảm nhiều thứ như vậy.
Tuy rằng nghe chẳng hiểu gì cả, thế nhưng con nít có giác quan rất nhạy bén.
Thủy An Lạc thấy anh ôm Tiểu Bảo Bối đi xuống thì vội vàng đứng dậy đón: “Thế nào rồi?”
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai đang ngủ say sưa rồi lại nhìn Thủy An Lạc: “Chẳng biết nghe có hiểu không.”
Sở tổng nói rất đáng thương.
Mọi người: “...”
Lời này mà cũng nói ra được luôn hả!
Thủy An Lạc giật giật khóe miệng của mình rồi cẩn thận nhìn Sở Ninh Dực: “Anh nói cái gì với nó thế?”
Sở Ninh Dực nhíu mày. Anh đã nói suốt nửa tiếng đồng hồ không hề dừng lại. Còn vấn đề cụ thể đã nói những gì thì thật sự anh không nhớ được.
Thủy An Lạc nghĩ với cái tính của Sở Ninh Dực thì mấy cái mà anh nói cô cũng chưa chắc đã có thể hiểu, thế mà còn mong đứa trẻ mới được hơn một tuổi nghe hiểu sao?
Đúng là lời nói vô căn cứ.
“Để em bế con lên cho.” Thủy An Lạc nói rồi định đón lấy Tiểu Bảo Bối, thế nhưng nhóc ta lại thở phì phò một tiếng rồi túm chặt lấy ba mình.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook