Thủy An Lạc nói xong, sắc mặt của Viên Giai Di lập tức thay đổi.
Thủy An Lạc lui về phía sau một bước nhìn vẻ mặt dữ tợn của cô ta, khóe môi của cô khẽ cong lên: “Trước khi tôi và Sở Ninh Dực kết hôn thì tất cả mọi người đã nói cho tôi biết rằng, anh ấy có một mối tình đầu không thể dứt bỏ được! Khi đó tôi đâu có biết cô là ai, thế nhưng tôi ghen tị với cô. Sau đó hai chúng tôi ly hôn, lúc tôi gặp chuyện, anh ấy đang ở bên cô tại Pháp! Khi đó tôi ghen lắm, thậm chí còn hận cô nữa, nhưng bây giờ xem ra đó chính là chuyện ngu ngốc nhất mà tôi từng làm, cô nói đúng không?”
“Mày có ý gì?” Viên Giai Di tức giận nói.
“Ý là, cô không đáng.” Thủy An Lạc đanh giọng lại nói: “Kể cả cô có đứng dậy được thì sao? Đôi chân này không phải của cô thì suy cho cùng nó vẫn không phải là của cô.” Thủy An Lạc nói rồi dứt khoát xoay người đi, nhưng mà đi được hai bước, cô lại quay đầu nhìn về phía Viên Giai Di: “Nó giống như kiểu, bất kể cô có làm gì thì Sở Ninh Dực cũng vĩnh viễn không bao giờ thuộc về cô vậy.”
Thủy An Lạc nói xong, quả quyết xoay người bỏ đi.
Viên Giai Di khẽ run lên, rồi dần run đến mức lẩy bẩy, cuối cùng cô ta dựa vào vách tường, ngay cả khóe môi của cô ta cũng run theo.
Cô ta đến tìm Thủy An Lạc để thị uy, thế quái nào lại thành chính cô ta bị người kia thị uy ngược lại chứ?
“Thủy An Lạc, suy cho cùng thì mày cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì?!” Viên Giai Di không chịu thua mà kêu lên.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn cô gái đang dựa trên tường.
“Mặc kệ tôi có phải người tốt hay không thì tôi chỉ cần tốt hơn cô là được rồi, trong mắt của Sở Ninh Dực tôi là người tốt, vậy là đủ! Cô nói xem?” Thủy An Lạc nói một cách kiêu ngạo, hoàn toàn không biết nói như vậy thì có gì không ổn.
“Viên Giai Di, nếu như tôi là cô thì hiện tại tôi sẽ nhảy từ đây xuống ngay lập tức, dù sao có sống cũng chẳng còn chút mặt mũi nào cả mà.” Thủy An Lạc nói có chút nặng lời nhưng cũng chẳng cảm thấy mình nói sai cái gì.
Nếu như cô sai, vậy thì những người bị thương đang nằm trong phòng bệnh cũng sai rồi sao?
Cho nên khi đối mặt với Viên Giai Di thì cô cần gì phải chừa lại mặt mũi cho cô ta cơ chứ?
Sắc mặt của Viên Giai Di ngày càng trở nên xấu xí, gân xanh trên mu bàn tay của cô ta nổi hẳn lên nên có thể thấy rõ được cô ta dùng sức đến cỡ nào.
“Viên Giai Di, nếu đã biết tính của tôi rồi thì cô đừng nên tới đây để tự rước lấy nhục! Nói thật, cô còn chẳng bằng Lâm Thiến Thần.” Thủy An Lạc nói rồi lại xoay người đi, lần này thì đi hẳn xuống lầu.
Viên Giai Di dựa người vào cửa, sắc mặt cô ta tái nhợt. Đương nhiên cô ta biết cách làm người của Thủy An Lạc là như thế nào, đó chính là ép Lâm Thiến Thần phải chết, là ép Lan Hinh phải phát điên, tất nhiên cô ta biết Thủy An Lạc chẳng phải người tốt lành gì.
Nhưng Viên Giai Di cho rằng bản thân đã trải qua nhiều thứ như vậy thì Thủy An Lạc đâu còn đáng để cô ta phải để trong mắt, nhưng không ngờ chỉ trong một lần khẩu chiến thôi mà cô ta đã thua thảm hại đến thế này.
“Thủy An Lạc, cứ coi như mày có một cái mồm khéo ăn khéo nói đi thì sao chứ? Tao muốn thử nhìn xem mày còn có thể sống thoải mái được bao lâu nữa đây?” Viên Giai Di lạnh lùng nói. Sau đó cô ta đứng thẳng người dậy rồi rút di động của mình ra.
Thủy An Lạc rời khỏi phòng làm việc liền đi thẳng đến khu nội trú, lúc này Lý Tử đã tỉnh lại nên đang nằm ôm di động của mình suy nghĩ sự đời. Anh vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy Thủy An Lạc bước vào.
Lý Tử nhìn bộ mặt bí xị không vui của cô, khẽ cười nói: “Lại sao thế này?”
“Em gặp Viên Giai Di rồi, lời anh nói hồi trước đúng là rất chính xác, cô ta chính là một con chó dại cắn càn!” Thủy An Lạc buồn bực nói, sự sắc bén trên mặt đã sớm thu lại.
Lý Tử bỏ điện thoại ra rồi ngồi trên giường nhìn Thủy An Lạc: “Nhưng mà em cũng đâu có thua cô ta đâu?!”
Anh ta hiểu Thủy An Lạc, chắc chắn cô sẽ không thua.
Bình luận facebook