Thủy An Lạc ngồi trong phòng bệnh một lát rồi đi.
Sau khi cô đi khỏi, Lý Tử đưa tay lên day day trán của mình.
Cô học trò này của anh thông minh hơn anh nghĩ rất nhiều.
Cả ngày trời Thủy An Lạc cứ như mất hồn mất vía, rõ ràng cô cảm nhận được mình suy đoán như vậy không sai thế nhưng Lý Tử lại cho cô cảm giác anh ta rất chân thành tha thiết.
Nó khiến cô cảm thấy chỉ cần cô hoài nghi thêm một chút thôi thì đó chính là điều sỉ nhục sư phụ của mình.
***
Còn về phần Tiểu Bảo Bối, cu cậu theo chân ba suốt cả ngày, thậm chí còn đưa ra vài cái quyết định khiến đám nhân viên cấp cao trong công ty càng muốn tránh xa vị Thái tử nhỏ này hơn.
Đối với những hậu quả mà mình gây ra thì Tiểu Bảo Bối thấy rất thỏa mãn, vậy cho nên cả ngày nhóc cứ cười tít cả mắt. Sở Ninh Dực cũng phát hiện tâm tư của thằng nhóc thối nhà mình không hề đơn giản.
Thế nhưng khi nhìn thấy cái miệng toe toét lộ mấy cái răng sữa trắng hếu của thằng con mình thì anh lại thấy mình cả nghĩ quá rồi, cái thằng nhóc xấu xa này thì biết cái gì chứ?
Ra khỏi phòng họp, Tiểu Bảo Bối muốn tự đi cho nên Sở Ninh Dực liền thả nhóc xuống.
Tiểu Bảo Bối uốn a uốn éo nhìn đám người xung quanh, thế rồi tuy nhóc đi vẫn còn loạng choạng nhưng lại không hề ngã sấp trong ánh mắt run sợ của tất cả mọi người.
Cố Thanh Trần nhìn chằm chằm Tiểu Bảo Bối, đây không phải lần đầu tiên cô thấy Tiểu Bảo Bối thế nhưng lần nào trông thấy cũng chỉ muốn nhào ra cướp lấy rồi đem về nhà nuôi, thật là đáng yêu chết đi được.
“Ảnh tuyên truyền cho quảng cáo Provence phải hoàn thành trước tháng sau.” Sở Ninh Dực nói với người bên cạnh.
Cố Thanh Trần tò mò ngẩng đầu lên: “Chẳng phải hạn đến tận tháng sáu năm nay sao?”
Sở Ninh Dực hờ hững nhìn lại: “Hoàn thành trước.”
Tháng sau?
Có vẻ như lúc đó chắc Phong Phong còn chưa dịu xuống được đâu.
Mặc dù Cố Thanh Trần rất tò mò nhưng dù sao anh họ cũng là Lão Đại, cô cũng đâu dám nói gì nhiều nên chỉ có thể đồng ý, sau đó tính đi tìm Phong Phong bàn chuyện này.
“Bạ bạ” Tiểu Bảo Bối xoay người lại, đôi mắt to tròn trên gương mặt nhỏ nhắn chớp chớp nhìn ba mình: “Ma ma, tìm ma ma” Tiểu Bảo Bối vừa nói vừa lắc lư đi đến bên cạnh Sở Ninh Dực sau đó túm chặt lấy ống quần của anh.
Sở Ninh Dực khom lưng bế con trai lên: “Chuyện này tốt nhất nên giải quyết nhanh nhanh một chút, mười lăm tháng sau cậu ta còn phải làm phù rể, lúc đó phải để trống lịch ba ngày.”
“Hôn lễ của anh kết thúc trong ba ngày hả?” Cố Thanh Trần dứt khoát phản bác một câu sau đó nhận được ánh mắt lạnh như băng của Sở Ninh Dực, Cố Thanh Trần mím môi: “Được rồi, anh là ông chủ, anh quyết định hết.”
Sở Ninh Dực không thèm để ý đến cô em họ của mình nữa, anh ôm Tiểu Bảo Bối về phòng thu dọn đồ đạc, sau đó đi đón vợ tan làm.
Cố Thanh Trần bĩu môi, quả nhiên không thể đụng vào đàn ông có vợ mà.
Cả buổi chiều Thủy An Lạc rảnh rỗi không làm gì, chỉ ngồi gọi video cho Kiều Nhã Nguyễn nguyên buổi. Kiều Nhã Nguyễn đang vội chuẩn bị tài liệu, Thủy An Lạc cứ nghĩ cô bạn thân đang làm bài cho mình cho nên cũng không để ý lắm.
“Mày nói xem, có phải gần đây tao bị chứng ảo tưởng nghiêm trọng rồi không, sao tao lại nói ra mấy câu đó nhỉ?” Thủy An Lạc bò ra bàn, ủ rũ nói.
“Đúng, mày không chỉ bị ảo tưởng mà còn bị chứng suy diễn lung tung nữa.” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng rồi ngầng đầu nhìn người trong video: “Nếu mày nghi ngờ thật thì cứ hỏi thẳng luôn đi, đừng có tự kỷ nữa, xem anh ta trả lời ra làm sao.”
“Cảm giác của tao là anh ấy biết, mà kể cả không phải anh ấy làm thì anh ấy cũng biết người kia là ai! Dù sao thì gần đây anh ấy cũng là người ở gần Viên Giai Di mà.”
“Không đúng, tao cảm thấy rất kỳ quái. Bọn họ đã biết Viên Giai Di ở đâu rồi thế sao không dứt khoát giết chết cô ta luôn đi cho rồi? Đây chẳng phải là tác phong từ trước tới nay của anh Sở nhà mày sao?!”
“Ngày hôm nay cô ta còn đến bệnh viên ra oai với tao đó. Mày nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế chắc?” Thủy An Lạc thở dài: “Trước đây anh Sở chỉ giết Tôm Lớn, thế nhưng còn những người bên cạnh ông ta thì sao?”
Bình luận facebook