Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối đứng ở cửa đúng lúc lại nghe thấy Thủy An Lạc nói câu này.
Thì ra, chuyện gì cô cũng biết hết.
“Giết cô ta thì đơn giản, nhưng ai biết được giết cô ta rồi sẽ gây ra hậu quả gì nữa?” Thủy An Lạc lại thở dài nói.
Kiều Nhã Nguyễn nghe vậy cũng hiểu ý của cô, giết Viên Giai Di thì dễ, thế nhưng giết cô ta rồi lại chẳng khác nào mở chốt một quả lựu đạn.
Cái này mà nổ thì phỏng chừng hậu quả sẽ không đơn giản như mấy bệnh nhân đang nằm viện kia đâu.
“Được rồi, chị đây đồng cảm với mày, hôn lễ ngay trước mắt mà lại có một chuyện thế này xảy ra, giải quyết không được chẳng lẽ lại phải dời lại hôn lễ à?”
“Anh Sở sẽ không cho phép đâu, cũng không biết anh ấy bị thần kinh hay sao mà lại hành động gấp gáp như thế để làm gì, đã bảo là tháng sáu rồi mà.” Thủy An Lạc thở dài.
“Đợi đến tháng sáu em còn mặc được váy cưới chắc?” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.
“Á...” Thủy An Lạc giật mình hét lên, suýt nữa thì cô quăng luôn cả di động ra ngoài: “Anh, anh đến đây từ lúc nào thế?” Thế mà chẳng hề có chút động tĩnh nào, hù chết cô.
Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối bước vào rồi hời hợt nói: “Vừa đúng lúc nghe được có người nói anh thần kinh.”
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở, anh nói thẳng như vậy thật khiến người ta lúng túng đấy!
“Em... đó là...” Thủy An Lạc vừa nói vừa vội vàng tắt cuộc gọi video với Kiều Nhã Nguyễn.
Tiểu Bảo Bối cười khanh khách đòi Thủy An Lạc bế. Cô đặt di động xuống rồi đón lấy con trai vào lòng, sau đó lại yên lặng cúi đầu nhìn đồng hồ, rõ ràng mới có năm rưỡi, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ cô tan làm mà.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn video bị tắt ngúm, thầm mắng Thủy An Lạc một chập, cái đồ không biết xấu hổ này, lại chạy đi quỳ gối cầu xin anh Sở tha thứ chứ gì!
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn tài liệu trong tay mình, chỉ cần cô nộp hết mấy cái này lên, đợi kiểm tra xong là cô có thể nhận được thông báo chuyển đi rồi.
Vậy nên chuyện Sở Ninh Dực tổ chức hôn lễ sớm hơn dự kiến nhất định có liên quan đến cô, hy vọng hôn lễ này sẽ không có vấn đề gì.
“Nhã Nhã, Hạ Dương tới.” Mẹ Kiều đứng dưới gọi lên một cách vui vẻ. Cứ tưởng rằng ngày sau sẽ không vui nhưng giờ biết được Sư Hạ Dương chính là Thủ trưởng của con gái thì mẹ Kiều cũng yên tâm để Kiều Nhã Nguyễn nhập ngũ rồi.
Kiều Nhã Nguyễn nghe tiếng mẹ mình thì nhịn không được mà trợn mắt nhìn trần nhà. Mẹ ơi là mẹ, thế này chẳng phải mẹ đem con gái mình gả cho một người đàn ông đã có con sao?
Lúc Kiều Nhã Nguyễn đi xuống nhà, Sư Hạ Dương đang nói chuyện với mẹ Kiều.
Kiều Nhã Nguyễn đi xuống rồi đưa hết tài liệu cho Sư Hạ Dương: “Những thứ anh bảo tôi chuẩn bị đều ở đây cả, anh xem thử xem còn thiếu cái gì nữa không?”
Sư Hạ Dương giở ra xem một lần rồi mỉm cười, nói: “Không có vấn đề gì, tôi mang cái này về trước. Dì à, sau này có thời gian cháu lại tới thăm.”
“Nhã Nhã, mau tiễn khách đi.” Mẹ Kiều đẩy Kiều Nhã Nguyễn ra ngoài.
Kiều Nhã Nguyễn bất đắc dĩ phải đi theo, đi tới bên cạnh Sư Hạ Dương rồi nhìn anh ta mở cửa xe.
“Mẹ tôi nói gì anh cũng đừng để ý, bà ấy chỉ là...”
“Tôi hiểu, đều là tấm lòng cha mẹ ấy mà, gần đây mẹ tôi vẫn nhắc cô đấy.” Sư Hạ Dương cắt lời Kiều Nhã Nguyễn.
“Nhưng mà hôm nay vẫn làm phiền anh phải chạy tới một chuyến.” Kiều Nhã Nguyễn khách khí nói.
“Chỉ tiện đường đi ngang qua thôi, tôi đi trước đây.” Sư Hạ Dương nói rồi bước lên xe.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn Sư Hạ Dương đi rồi liền thở mạnh một cái, lúc cô đang định xoay người lại thì phát hiện có một người đàn ông đang đứng đối diện nhà mình.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn đôi mắt âm trầm của người đàn ông ấy nghĩ, cái tên Ảnh đế này gần đây đúng là rảnh rỗi thật đấy.
Kiều Nhã Nguyễn nghĩ vậy rồi cũng không thèm để ý đến anh ta nữa, quay người đi thẳng vào nhà.
Phong Phong thấy ánh mắt dửng dưng không thèm quan tâm của Kiều Nhã Nguyễn thì trong lòng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa giận dữ.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook