Hai người chiến hữu có chút xấu hổ, đội trưởng là vì yểm hộ bọn họ thiếu chút nữa bị nước lũ cuốn đi nhưng chân vẫn bị thân cây làm cho bị thương, cho nên lúc này chị dâu như vậy, bọn họ thật ra rất ngượng ngùng.
“Anh để em xem một chút.” An Hinh Duyệt trừng mắt nhìn Sở Lạc Ninh, rất có tư thế nếu anh không cho em xem, việc này em sẽ không để yên đâu.
Sở Lạc Nhất vốn là đang giúp hai người kia, nghe thấy giọng nói hơi nức nở lại bướng bỉnh của An Hinh Duyệt, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Hai người kia cũng giật mình. Có người dám quát Lão Đại của bọn họ, thật là dịp ngàn năm có một.
Hai người này đều lớn tuổi hơn Sở Lạc Ninh. Hồi Sở Lạc Ninh trở lại từng đấu đá với anh, có điều bây giờ đã cam tâm tình nguyện gọi anh một tiếng Lão Đại rồi.
Sở Lạc Ninh nhíu mày trong nháy mắt, nước mắt An Hinh Duyệt đã tuôn xuống. Sở Lạc Ninh lập tức đầu hàng, ngồi xuống duỗi thẳng chân của mình ra, “Chân không sao cả, lúc sụt lở bọn anh đã rút lui đến vị trí an toàn rồi. Em xem, chỉ bị thương có một...” Chữ “chút” Sở Lạc Ninh còn chưa nói ra đã bị An Hinh Duyệt trừng cho một cái.
Cả cái chân không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra cái gì, nhưng nếu thật sự chú ý sẽ phát hiện, hầu như cả chân đều là màu tím, lẽ nào anh không có cảm giác hay sao?
Sở Lạc Nhất nhìn thấy, kêu lên một tiếng, vội vàng bỏ lại mấy thứ trong tay chạy tới, “Anh Cả.”
Vết thương kia đối với Sở Lạc Ninh mà nói thật sự chẳng là gì, nhưng hai cô nàng này sắp khóc khiến anh nghĩ vấn đề nghiêm trọng rồi. Nghiêm trọng không phải là vết thương của anh, mà là nước mắt của bọn họ.
“Chỉ là vết thương ngoài da thôi mà, sau khi thoát ra được nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.” Sở Lạc Ninh xoa đầu hai cô. Ngoại trừ mẹ ra, đây là hai người phụ nữ quan trọng nhất với anh.
An Hinh Duyệt cúi đầu, không cho anh thấy mình rơi lệ.
Sở Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất lập tức chạy đi. Đâu phải cô cố ý, ai biết mọi chuyện sẽ biến thành như bây giờ.
Thấy Sở Lạc Nhất đi rồi, Sở Lạc Ninh mới ôm người con gái kia vào lòng, “Chờ kết thúc đợt cứu trợ thiên tai này anh sẽ trở về. Sao em lại chạy tới đây làm gì?”
An Hinh Duyệt tựa ở trong ngực anh, bàn tay nhỏ nhắn nắm thật chặt lấy cánh tay anh, sau đó nói: “Bao Đậu nói anh ở nơi đây, em liền muốn tới, không liên quan gì đến Bao Đậu đâu.”
“Em học cái thói xấu đấy của nó từ khi nào thế?”
“Em nhớ anh.” An Hinh Duyệt nhỏ giọng nói.
Sở Lạc Ninh khựng lại một chút, cúi đầu hôn lên vầng trán lạnh lẽo của cô.
“Bẩn...” Cô vừa mới chui từ trong nước lũ ra đấy.
Sở Lạc Ninh cười nhẹ thành tiếng, nhưng vẫn tiếp tục nụ hôn kia, “Thật muốn cưới em về nhà ngay bây giờ.” Đáng tiếc, tuổi anh còn trẻ, cô cũng chưa đủ lớn, “Nhưng lần sau em dám làm loạn như vậy nữa, xem anh có chỉnh em không.”
An Hinh Duyệt ngốc nghếch nở nụ cười. Tuy rằng lần này rất mạo hiểm, thế nhưng may thay chính vào lúc nguy hiểm nhất, cô vẫn được ở bên cạnh anh.
Mưa dần rơi lớn hơn, nụ cười trên gương mặt An Hinh Duyệt biến mất, đầy lo lắng nhìn bên ngoài.
Lều đã được dựng xong, hai người chiến hữu của họ chung một lều, ba người bọn họ một lều. Căn lều được dựng bên dưới hang, cũng coi như vững chãi, chí ít có thể tránh mưa.
Trong lều, An Hinh Duyệt vẫn cúi đầu nhìn chân của Sở Lạc Ninh. Điều kiện quá kém, phía dưới vẫn là bùn đất ướt nhẹp, cho nên tác dụng duy nhất của cái lều cũng chỉ là che mưa, muốn nghỉ ngơi là không có khả năng.
Sở Lạc Nhất cầm lấy cái di động ướt sũng của mình, đừng nói là tín hiệu, ngay cả khởi động máy cũng không được. Không biết mẹ hiện tại thế nào, cô có dự cảm trở về cô sẽ bị dạy bảo rất thảm.
Bình luận facebook