An Hinh Duyệt vươn tay vuốt ve cẳng chân xanh tím của anh, lòng đau đớn. Người này thực sự không có cảm giác gì sao?
Sở Lạc Nhất vừa nghe tiếng mưa bên ngoài, vừa nhìn về phía Sở Lạc Ninh, “Mưa thế này lúc nào mới ngừng?”
“Chờ lúc nào em chuẩn bị tâm lý chịu đòn xong.”
“Anh có phải anh em không hả? Anh chẳng thương em tí nào cả.” Sở Lạc Nhất kêu lên.
“Anh thương em không có nghĩa là để em làm loạn như vậy. Giờ không biết cô Sở ở nhà đang sợ thành cái dạng gì rồi đây.” Sở Lạc Ninh nói, giật lấy điện thoại di động của cô, “Chỉnh trang lại quần áo, vắt hết nước đi, có thể nhắm mắt ngủ được lúc nào hay lúc ấy. “
“Anh đi đâu thế?” An Hinh Duyệt căng thẳng mở miệng hỏi.
Sở Lạc Ninh lắc lắc chiếc di động trong tay mình, “Đi nghĩ cách báo tin cho cô Sở, để cho mẹ khỏi bất an không nghỉ ngơi được.”
Sở Lạc Ninh nói như vậy, Sở Lạc Nhất càng tự trách hơn.
Vì thời gian này nhất định mọi người đang lo cho chị Miên Miên chứ không phải cô. Bởi vì cô có rồng bảo vệ, chị Miên Miên thì không có.
Mà rồng xuất hiện, có nghĩa là cô đang thực sự đối mặt với cái chết.
Sau khi Sở Lạc Ninh đi ra ngoài, liền tiến vào căn lều bên cạnh, không biết mày mò làm gì với bọn họ. Hai cô cũng cởi đồ, vắt sạch nước rồi mới lại mặc vào, thoải mái hơn trước rất nhiều.
Sở Lạc Nhất vươn tay ôm lấy cánh tay của An Hinh Duyệt, thấp giọng nói: “Lần này em thực sự xong đời rồi.”
“Không sao đâu, để chị bảo mọi người là chị đòi em dẫn đi, yên tâm, họ sẽ không làm khó chị đâu.”
“Chị nghĩ mọi người sẽ tin à? Ba em dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết việc này là do em làm.” Mấu chốt ở chỗ, lần này cô khiến mẹ mình lo lắng, cho nên ba nhất định sẽ không đứng về phe cô.
“Nhưng cũng là do chị muốn đến mà, có liên quan gì đến em đâu?” An Hinh Duyệt nhẹ nhàng ôm lấy Sở Lạc Nhất, “Chị thực sự rất vui, có thể được gặp anh ấy trong tình cảnh như vậy, còn có được trải nghiệm đặc biệt như thế. Có lẽ sau này sẽ chẳng còn cơ hội nữa, mọi người vẫn sẽ coi chị là một cô công chúa để che chở như trước kia.”
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, nhìn An Hinh Duyệt tiếp tục rũ mắt xuống, “Chị không thích cuộc sống bây giờ sao?”
An Hinh Duyệt lắc đầu, “Giống như mẹ chị ấy, cả đời chẳng ra ngoài mấy, cho dù là ở trong Thấm Tâm Viên, một năm mẹ cũng không ra ngoài được mấy lần, đây là tính cách của mẹ, cũng là tính cách của chị, nhưng đôi khi, chị lại hy vọng sẽ có gì đó khác biệt, giống như lần này này. Bao Đậu, chị thật sự rất cảm ơn em.”
Sở Lạc Nhất hơi thở dài, không nói gì nữa mà chỉ dựa vào vai An Hinh Duyệt nghe tiếng mưa rơi bên ngoài lều.
Sát vách...
Sở Lạc Ninh đã đem di động của Sở Lạc Nhất phân thây, lúc này đang cải tạo thành một loại máy điện báo gì đó.
“Đệch, em gái anh dùng di động loại gì vậy, cao cấp thế, bên trong còn có cả thiết bị này?” Thiếu úy Bạch Hằng kinh ngạc nói.
Sở Lạc Ninh quay đầu lại liếc mắt nhìn chiến hữu, tiếp tục cải tạo, chỉ giải thích: “Nhất Nhất thích vẽ, bình thường nó hay đi đến mấy chỗ kỳ quái. Ba tôi cố ý thêm mấy thứ vào di động của nó, đề phòng nó bị mất tích.”
Ba anh là ai?
Sở Ninh Dực đó!
Sở Ninh Dực là ai, chính là thiên tài quái dị đã nghiên cứu ra cách giết người bằng mã tia tử ngoại, đến bây giờ vẫn chưa có ai có thể phá giải được.
Cho nên, phát minh ra một chiếc điện thoại thông minh cũng không có gì lạ cả.
***
Thành phố A, Thấm Tâm Viên.
Tất cả mọi người đang ở trong phòng khách, chờ tin tức từ bên kia. Mà tin tức Sở Vi gửi về là: Mưa quá lớn, máy bay buộc phải đáp xuống gần đó, cũng có nghĩa là căn bản không thể tiến vào vùng thiên tai chứ càng không nói đến nơi xuất hiện ánh sáng tím kia.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook