• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ (12 Viewers)

  • Chương 711-720

Chương 711: Vậy để em giúp anh?

Nghe hết căn nguyên mọi chuyện, vẻ mặt của Lâm Quân càng trở nên khó coi, chẳng qua anh chỉ giận dỗi để cô đi ra ngoài một chút không ngờ chuyện lại thành ra như vậy.

Trong lòng vừa đau vừa tức giận, cũng có mấy phần tự trách.

Anh nhẹ nhàng tiến lên cởi giày và tất cho Lê Nhật Linh, quả nhiên trên mắt cá chân của cô có một vết bầm lớn và có chút sưng tấy.

“Em đến bệnh viện chưa?”

“Rồi, cũng bôi thuốc rồi.”

“Thuốc ở đâu?”

“Trong xe của Hà Dĩ Phong” Lâm Quân đột ngột đưa cô ra ngoài, không nói đến thuốc, túi xách và điện thoại di động của cô vẫn ở trong xe anh ta.

Lâm Quân giật giật khóe miệng, lật người xuống giường đi ra phòng khách tìm thuốc.

Lê Nhật Linh nằm trên giường, suy nghĩ miên man.

Hôm nay cô không nghĩ chuyện cái chân mình là chuyện lớn, nhưng khi Lâm Quân xuất hiện bên cạnh cô, cô cảm thấy mình có cảm giác ấm ức không thể nào giải thích được.

Đây có lẽ là cô… Cô dựa vào anh.

711-1-1.jpg


“Không đau, không đau” Lê Nhật Linh vội vàng nịnh nọt lắc đầu, Lâm Quân cho cô uống thuốc, nếu cô còn dám nói đau là cố ý gây sự.

‘Thật sự không đau sao?” Lâm Quân lại gần khuôn mặt Lê Nhật Linh, trên môi nở một nụ cười nghiền ngẫm.

Lê Nhật Linh hơi trốn về phía sau, đắc tội: “Hình như… còn có chút đau.”

“Chỉ một chút thôi à?” Lâm Quân cười trêu chọc Lê Nhật Linh.

“Hả? Đúng là một chút”

“Em còn chưa tắm” Lê Nhật Linh không khỏi hét lên.

Lâm Quân nhướng mày: “Như thế này rồi mà em còn muốn đi tắm sao?”

“Sao lại không chứ?”

“Cần anh giúp gì không?”

Lâm Quân đặt Lê Nhật Linh xuống bồn tắm không có quá nhiều nước, vừa vặn dâng lên đến ngực cô, làn da trắng bóng cũng vừa vặn lọt hết vào mắt anh.

Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân khó xử quay mặt lại, tưởng rằng cô sẽ bị ăn sạch sẽ, nhưng Lâm Quân chỉ lặng lẽ ôm cô.

“Anh không khó chịu sao?” Lê Nhật Linh có chút kỳ quái, Lâm Quân không có chạm vào cô.

“Chân của em…” Lâm Quân ngẩng đầu lên chỉ là đang ám chỉ điều này khiến Lê Nhật Linh càng thêm áy náy.

Lâm Quân thật sự đã thay đổi, trước đây anh không quan tâm đến cảm xúc của cô như thế này.

“Vậy để em giúp anh?”

Lê Nhật Linh thăm dò, ánh mắt Lâm Quân sáng lên: “Thật sao?”

“Ừ” Lê Nhật Linh gật đầu, nhưng cô cảm thấy mình đã bị trúng kế.

“Dùng miệng”

“Không”
Chương 712: Đừng nói với Lê Minh Nguyệt

Lâm Quân bước ra khỏi phòng rồi châm một điếu thuốc, ánh lửa lúc sáng lúc tắt bập bùng trong đêm. Lâm Quân bật điện thoại và nhấn màn hình để chuyển cuộc gọi.

Hà Dĩ Phong đang ngủ mơ màng với tay tắt điện thoại nhưng Lâm Quân vẫn kiên trì gọi lại, ngay cả Lê Minh Nguyệt đang nắm trong vòng tay của Hà Dĩ Phong cũng bị đánh thức, mơ màng trở mình hai tay bịt chặt tai.

Hà Dĩ Phong thở dài, thấy đó là cuộc gọi của Lâm Quân, liền bước ra phòng khách nghe điện thoại, sợ rằng sẽ làm ồn ào người phụ nữ nhỏ trong phòng.

“Tại sao lại tắt không nghe?”

“Cậu không ôm người đẹp trong lòng quấy rầy tôi làm gì?” Trong giọng nói của Hà Dĩ Phong tràn ngập bất mãn, cữing may anh ta không mất bao nhiêu sức lực rời giường, nếu không, e rằng hiện tại đã xông tới đánh cho Lâm Quân một trận.

“Mẹ vợ của cậu làm vợ của tôi bị thương, tôi còn không thể khởi binh hỏi tội sao?”

Hà Dĩ Phong vừa nghe thấy những lời này, anh 1a tự biết mình đuối lý, cũng không nói nhiều nữa, nhưng đột nhiên phát hiện bản thân có vẻ rất muốn trêu chọc Lâm Quân và Lê Nhật Linh, Lâm Quân thấy Hà Dĩ Phong đột nhiên trở nên trầm mặc, vứt tàn thuốc đi, sau đó ngồi trên sô pha: “Chuyện trong nhà của Lê Minh Nguyệt bây giờ cậu tính như thế nào?

“Tôi đang chuẩn bị khi nào có thời gian thích hợp sẽ thương lượng cùng cậu và Lê Nhật Linh?”

“Vì sao?”

“Chuyện của Lê Hải Thiên, không phải cậu đã có kinh nghiệm rồi sao?” Hà Dĩ Phong nhướng mày.

“Lê Hải Thiên?”

Lâm Quân giật giật khóe miệng: “Chuyện này không giống, Nhật Linh không phải con gái ruột của bọn họ, muốn nói cũng phải nói cho rõ ràng”

Hà Dĩ Phong cũng lập tức nói: “Không chắc chắn, nhỡ đâu Lê Minh Nguyệt cũng không phải con ruột của bọn họ.

Những lời này của Hà Dĩ Phong chẳng khác nào đánh thức người đang mơ, nhưng chính anh 1a lại bị vướng vào: “Không phải vừa khéo như vậy chứ?

Mặc dù Lê Minh Nguyệt và người nhà họ Lê thật sự có nhiều điểm không giống.

“Chuyện này trước hết đừng để Lê Minh Nguyệt biết, để sau khi thương lượng sẽ nói cho cô ấy biết”

“Tôi cũng có ý này, nói không chừng có thể nhân cơ hội này đưa Lê Minh Nguyệt ra nước ngoài, coi như là đi du lịch một chuyến”

“Cậu đối với Lê Minh Nguyệt là thật lòng sao?” Lâm Quân mím môi, sợ rằng Hà Dĩ Phong vẫn còn có ý với Lê Nhật Linh Hà Dĩ Phong đột nhiên thở dài, dường như buông xuống thứ gì đó: “Đúng vậy, cô gái nhỏ Lê Minh Nguyệt này có lúc kiên cường đến mức khiến người khác phải cảm thấy đau lòng.”

“Lần này cậu thật sự nghiêm túc?” Lâm Quân cũng cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn rơi xuống.

“Nói thừa, bây giờ tôi là người đã có gia đình”

“Đừng nói nhảm, ai chắng biết lúc trước cậu bởi vì điều gì mới kết hôn?”

“Chuyện này nhớ rõ không được nói cho Lê Minh Nguyệt biết”

“Tôi tự biết nặng nhẹ” Lâm Quân gật đầu.

Lúc trước Hà Dĩ Phong kết hôn với Lê Minh Nguyệt, ngoại trừ việc người trong nhà thúc giục chuyện kết hôn, còn có Lê Nhật Linh, nhưng thật ra là bởi vì Quách Thanh Thảo đã trở về.

Nếu không chỉ sợ anh ta cũng sẽ không nhanh chóng đem chuyện chung thân đại sự của bản thân mình kết thúc sớm như vậy.

“Thôi, tôi cúp máy trước, chuyện của Nhật Linh, chờ sau khi tôi đi du lịch về sẽ làm cơm mời khách”

“Cậu nghĩ một bữa cơm có thế đuối tôi đi chỗ khác sao?”

“Thôi đi, cậu thật sự muốn làm gì, nửa đêm còn gọi điện cho tôi? Anh em tốt, cứ như vậy đi”

Hà Dĩ Phong biết Lâm Quân không nhìn thấy liền khinh thường nói với điện thoại “Được, chuyện kia hôm khác nói tiếp” Lâm Quân cũng không nói nhiều, cúp điện thoại.

Đúng vậy, hôm nay anh không chỉ vì Lê Nhật Linh, mà còn vì lo lắng cho Hà Dĩ Phong và chuyện trong nhà của Lê Minh Nguyệt.

Tuy Hà Dĩ Phong cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng đối với loại chuyện này chỉ sợ không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào.

Nhưng thấy phản ứng của Hà Dĩ Phong khác với những gì ban đầu anh lo lắng nên trong lòng cũng đã buông xuống nhiều Kiểu lo lắng không được bình thường cuẩ Lâm Quân, cùng với cách nói chuyện giữa hai người bọn họ, thì chỉ có hai người bọn họ ngầm biết, những người khác không thể hiếu được.

Hà Dĩ Phong mỉm cười trở về phòng, vì sợ làm phiền Lê Minh Nguyệt nên không bật đèn, ai ngờ sờ lên giường lại không có người nhưng trong căn vẫn còn hơi ấm mà Lê Minh Nguyệt để lại.
Chương 713: Bình yên trước cơn bão.

Lê Minh Nguyệt đã đi đâu?

Trong lòng Hà Dĩ Phong đột nhiên trở nên căng thẳng.

Vừa rồi Lê Minh Nguyệt bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, anh ta cũng không bật đèn, muốn để cô ấy ngủ một lát. Chẳng lẽ Lê Minh Nguyệt cũng đi ra ngoài, liệu những lời anh ta nói với Lâm Quân, cô ấy có nghe thấy không?

Nói không chừng cô ấy vừa tỉnh dậy đã cảm thấy xấu hố liền chạy về phòng, chưa kể Lê Minh Nguyệt tính tình rất vô tư, cũng không quá bận †âm, Hà Dĩ Phong tự an ủi mình.

Nhưng vẫn muốn đi hỏi Lê Minh Nguyệt một chút, nhưng làm như vậy lại thành giấu đầu hở đuôi, thà rằng chờ Lê Minh nguyệt tới hỏi. Hơn nữa bây giờ đã là đêm khuya rồi, vẫn là không nên quấy rầy Lê Minh Nguyệt.

Trong đầu Hà Dĩ Phong càng nghĩ càng trở nên rối rằm, làm sao nghĩ đến Lê Minh Nguyệt chỉ vì ngại ngùng nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng, đã nhanh chóng chạy về phòng ngủ của mình.

Nhà họ Hạ gần đây cũng ầm tung trời, kế từ khi Hạ Lan Châu biết Hạ Huy Thành sắp kết hôn liền làm ầm lên Tuy nhiên, Hạ Lan Châu có làm gì thì Hạ Huy Thành cũng thờ ơ, mà mẹ Hạ có thể nhìn ra Hạ Huy Thành đã hạ quyết tâm, mắt không thấy tâm không phiền, rõ ràng không hề hỏi đến chuyện này.

Thực ra trước đây Hạ Huy Thành cũng đã được dạy dö, trước kia anh ấy cũng chưa bao giờ biết Hạ Lan Châu lại là một người vì đạt được mục đích của bản thân mà ngay cả tính mạng cũng không cần.

Hiện tại anh ấy đã hạ quyết tâm không để cho cô ta cứ ôm ảo tưởng như vậy, thật ra không chỉ là vì bản thân mình mà còn vì đối phương nữa.

Hơn nữa, chỉ cần người đó không phải là Lê Nhật Linh, thì anh ấy kết hôn với ai cũng giống nhau.

Nhưng hôm nay có vẻ khác, Hạ Lan Châu không ồn ào, yên lặng ngồi ở nhà xem TV, không thèm nhìn anh ấy một cái, nhưng Hạ Huy Thành lại không cảm thấy thoải mái chút nào, cô ta quá bình tĩnh, giống như bình yên trước khi giông bão nổi lên Hạ Huy Thành lắc đầu, hôm nay Trần Hi Lam hẹn anh ấy cùng nhau ăn cơm, anh ấy cũng đã đồng ý, chuẩn bị đi ra ngoài “Anh, anh đi ra ngoài sao?” Hạ Lan Châu quay mặt lại, cười nói.

“Ừ” Hạ Huy Thành thản nhiên gật đầu.

Hạ Lan Châu đột nhiên đứng lên, trên mặt mang theo ý cười: “Đi gặp con gái nhà họ Trần sao?”

“Lan Châu, đây không phải chuyện cô nên bận tâm” Hạ Huy Thành cố ý đè giọng, đặt nặng hơn, anh ấy không muốn giải thích với Hạ Lan Châu, anh ấy không muốn để cô ta có chút xíu ảo tường cùng hy vọng nào.

Hạ Lan Châu nghĩ đến Hạ Huy Thành ngầm thừa nhận, mím chặt môi, nụ cười trên mặt càng, lạnh lùng, nhưng cô ta vấn cười: “Đúng là rất có duyên.”

Hạ Huy Thành gật đầu: “Nếu ở nhà không có việc gì làm thì ra ngoài giao lưu kết bạn, đi mua sắm và uống trà, đừng chỉ ở nhà nhàn rỗi rồi nghĩ ngợi lung tung”

Sắc mặt Hạ Lan Châu trở nên tái mét, Hạ Huy.

Thành là có ý gì?

Chế nhạo cô ta, ngay cả người bạn duy nhất là Lê Nhật Linh cũng không giữ được sao?

Nhưng Hạ Huy Thành cũng không quay đầu lại nhìn sắc mặt Hạ Lan Châu mà đi thẳng ra ngoài, Hạ Lan Châu đột nhiên quét hất tất cả những thứ trên bàn xuống đất, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi “Anh Huy Thành”

Trần Hi Lam vấy tay với Hạ Huy Thành từ đằng xa, cũng không trang điểm đậm như trước mà chỉ thoa một lớp kem nhẹ. Lần trước Lê Nhật Linh cũng không trang điểm cho cô ta.

Khi ấy cô ta cũng không nghĩ quá nhiều, chính là Lê Nhật Linh cho rằng thẩm mỹ của đàn ông Việt Nam đều là như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ là bởi vì cô hiểu anh ấy hơn.

Hạ Huy Thành đi về phía cô ta, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, rõ ràng là một vẻ bưồn bã “Sao vậy? Không vui sao?” Trần Hi Lam sát lại gần anh ấy, Hạ Huy Thành theo bản năng lui về phía sau một bước, ánh mắt chuyển động không được tự nhiên.

“Không có” Giang Mặc Thịnh lịch sự nhếch miệng cười.

Lý Vân Kỳ hôm nay trở về, hiếm khi có thời gian, nhưng ấy không muốn đối mặt với Hạ Lan Châu ở nhà, vừa vặn Trần Hi Lam lại hẹn với anh ấy, cho nên anh ấy lập tức đồng ý.

Trần Hi Lam bu môi, những người đàn ông Việt Nam rõ ràng là rất nhàm chán, tại sao cô ta lại thích cố tình thích Hạ Huy Thành chứ?

“Đừng giả bộ, anh rõ ràng không vui. Đi thôi, anh muốn đi đâu?”

“Em quyết định là được rồi” Không phải Hạ Huy Thành chưa từng yêu, khi ở cùng Lê Nhật Linh, dường như anh ấy đã từng nghĩ đến việc đưa cô đi chơi, nhưng hiện tại anh ấy không có suy nghĩ này đối với người khác.

“Vậy thì đi theo em” Trần Hi Lam nhướng mày.
Chương 714: Hồi ức của má

Trương Lâm Quân đến công ty, ba đứa nhỏ cũng đi nhà trẻ, chỉ còn lại má Trương và Lê Nhật Linh ở nhà, trong lòng bỗng nhiên buồn chán.

Má Trương đứng ở một bên không nói gì, Lê Nhật Linh không thích có quá nhiều người ngoài ở nhà. Sau khi cùng Lâm Quân trở về Phong Linh Đàm cũng chỉ để má Trương giúp chăm sóc bọn trẻ.

Lê Nhật Linh tháo sợi dây chuyền bạc trên cổ ra nghịch ngợm trong lòng bàn tay.

Cô đã đeo nó nhiều năm như vậy, nhưng sau khi lần này Lâm Quân trả lại cho cô, dường như có gì đó khác lạ, hình như nó cũng trở nên sáng hơn.

Có lẽ Lâm Quân đã đem nó đi bảo dưỡng lại, nhưng những chữ mờ trên sợi dây chuyền vẫn không thể nhìn rõ được.

Có lẽ đây là thứ duy nhất còn lại của cha mẹ ruột để lại cho cô, Lê Nhật Linh đặt lên đó một nụ hôn.

Thật ra, cô chọn quay lại lần này không chỉ vì Lâm Quân mà còn vì mấy đứa trẻ. Cô là trẻ mồ côi, cô không muốn đứa nhỏ lại giống như cô thiếu đi tình thương của gia đình. Mặc dù lúc đầu chỉ là vì đứa nhỏ, nhưng hiện giờ cũng có tình cảm, đều muốn tận tâm chăm sóc.

“Má Trương, ngồi xuống đi”

Lê Nhật Linh gọi bà, má Trương lo lắng lắc đầu: “Không được đâu cô, quy tắc không được bỏ”

Tuy Lê Nhật Linh bình dị, gần gũi, cũng săn sóc bà, nhưng bà không thế là người một chút nặng nhẹ cũng không phân biệt được.

“Không sao đâu, tôi cũng xa nhà quá lâu rồi, hơn nữa những năm ấy đều là má ở bên chăm sóc Lâm Quân cùng đứa nhỏ, không bằng má hãy nói cho tôi biết mấy năm qua họ đã sống như thế nào” Lê Nhật Linh nở một nụ cười ấm áp, khiến cho má Trương không tự chủ được thật thà gật đầu.

Lê Nhật Linh cố ý nhường ra một chỗ cho bà, nhưng má Trương vẫn không dám quá phận, lúng túng ngồi xuống, dáng vẻ giống như đứa trẻ bị cô giáo phạt.

“Khi cô rời đi…”

Má Trương suy nghĩ một lúc, dường như đang cố nhớ lại: “Cậu ấy vội vàng tìm cô, cái gì cũng mặc kệ, hai đứa nhỏ đều để cho cậu Phong và cô Nguyệt chăm sóc, nhưng bọn họ cũng có công việc riêng của mình, sau đó thật sự là quá bận, mới đến tìm tôi”

“Chuyện sau đó thì sao?”

Lê Nhật Linh có thể tưởng tượng được, khi cô rời khỏi Lâm Quân, phong tỏa tất cả mọi tin tức, cô đến Mỹ với ý nghĩ sẽ không bao giờ quay lại, ngay cả Hạ Huy Thành cũng không có tin tức của cô, sau đó lại bị cướp mất điện thoại, đành phải đổi số.

Má Trương thở dài: “Thưa cô, thật ra cậu ấy sống không dễ dàng chút nào. Cậu ấy không biết đã đi tới bao nhiêu nơi để tìm cô, thậm chí cả công ty cũng không để ý. Mặc dù tôi không biết nhiều về công ty, nhưng các cổ đông thường xuyên tới cửa nhà chính là muốn gặp cậu ấy, chắc chẩn răng đã có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra với công ty”

Đôi mắt Lê Nhật Linh đột nhiên trở nên trong veo sáng ngời, rõ ràng biết rằng đây là chuyện của quá khứ, nhưng cô vắn có chút lo lắng “Lâm Quân đã làm gì?”

Má Trương lắc đầu: “Khi những cổ đông đến cửa biết cậu ấy không có ở nhà, cô Nguyệt cùng với hai đứa nhỏ ở nhà. Những người đó gọi người đến trước cửa, mặt ai nấy đều rất hung dữ kêu ầm T bên ngoài cửa, nếu cậu ấy không xuất hiện thì họ sẽ xông vào, khiến hai đứa nhỏ đều sợ hãi khóc thét”

“Cô Nguyệt và tôi cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể cố gắng chấn an hai đứa nhỏ, tôi suýt nữa bị dọa tới ngất đi”

“Lâm Quân đâu?”

“Lúc đó cậu ấy vẫn đang ở nước ngoài tìm cô.

Chúng tôi đã gọi nhân viên bảo vệ, nhưng những người này đều là người có tiền có thế, nhân viên bảo vệ không dám can thiệp vào chuyện này”

Má Trương ngừng lại một chút: “Sau đó, cậu Phong xuất hiện. TTôi cũng không biết cậu Phong đã nói gì với những người đó, dường như đã đảm bảo rằng cậu ấy sẽ trở lại. Lúc đó đám người đó mới chịu rời đi. Chúng tôi rất sợ hãi”

“Vê sau, cuối cùng cậu ấy cũng nhanh chóng trở về, cả người gầy đi trông thấy, nhanh chóng giải quyết công việc của công ty, cậu ấy không ăn không uống, cả ngày nhốt mình trong thư phòng hút thuốc”

Lê Nhật Linh mím môi, cô đã đoán được phản ứng của Lâm Quân, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng trong lòng anh cô lại quan trọng như vậy, thậm chí còn hơn hai đứa trẻ.
Chương 715: Lệnh đuổi khách

“Sau đó thì sao?”

“Vê sau, tổng giám đốc Hà tức giận mất mấy ngày, không còn cách nào khác, khó khăn lắm mới thuyết phục được cậu chủ trở về mà lại vẫn như vậy, mấy ngày sau, tổng giám đốc Hà không nhịn được nữa liền ôm Hòa Phong, đá tung cửa phòng cậu chị Lê Nhật Linh siết chặt ngón ta, nhíu mày thật chặt, giây phút đó trong lòng cô chỉ cảm thấy như chết lặng, vô cùng thất vọng đối với Lâm Quân.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Hòa Phong không chỉ là con của cô mà còn là con của anh nữa, về chuyện của thăng bé trong lòng anh chắc hẳn cũng không thoải mái gì, vậy mà cô vẫn đưa Hạ Ly đi.

“Có điều tổng giám đốc Hà cũng tài thật, không biết đã nói gì với cậu chủ mà lúc cậu ấy bước ra, cả người dường như thay đối. Tôi cũng không biết phải diễn tả như thế nào nữa, nói thay da đối thịt thì không phải nhưng là kiểu mà hoàn toàn tỉnh ngộ ra ấy”

Má Trương thấy sắc mặt Lê Nhật Linh có vẻ bất thường, đột nhiên dừng lại: “Cô chủ?”

“Cháu không sao.” Cô lắc đầu, cười xin lỗi với bà ấy.

“Có cần tôi giúp không?” Má Trương ngập ngừng hỏi.

“Để hôm khác đi” Cô lại lắc đầu, tự nhiên không muốn nghe nữa.

Cô còn tưởng rằng chỉ mỗi mình gặp phải khó khăn khi sống ở nước Mỹ mấy năm, nhưng không ngờ răng Lâm Quân còn khổ sở hơn cô, ban đầu cô có phải quá tuyệt tình rồi hay không?

Má Trương gật đầu, nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, tâm trạng thấp thỏm không yên, không quen chút nào.

Lê Nhật Linh ngồi ôm chân trên ghế, đang nghiêm túc lục lại trí nhớ thì đột nhiên Lâm Quân gọi đến số điện thoại bàn ở nhà, dù sao điện thoại di động của cô vẫn ở chỗ Hà Dĩ Phong.

“Alo?” Khóe môi Lâm Quân nở nụ cười, khuôn mặt ôn hòa, chỉ một lúc không gặp cô thôi mà anh đã thấy nhớ rồi, rõ ràng sáng nay anh đã hôn lên trán cô rồi mới ra ngoài “Ừm, em đây”

Lê Nhật Linh nhẹ giọng hỏi: “Anh làm gì vậy?

Không phải là mấy ngày nay có nhiều tài liệu cần xử lý hay sao?”

“Nhớ em, nhớ đến nỗi không muốn làm gì hết” Lâm Quân cười nhẹ, lời yêu thương ngọt ngào đến lưu luyến.

Giọng nói của anh du dương mà nhẹ nhàng, làm trái tim cô như rơi mất một nhịp: “Ừm, em cũng nhớ anh”

Câu nói của cô khiến anh trong phút chốc vui mừng như một đứa trẻ, khóe môi nhếch lên càng lộ rõ nụ cười “Hôm nay em cứ ăn cơm trước đi. Anh có thể phải tăng ca, buổi tối mới về với em được.”

“Còn anh thì sao?” Lê Nhật Linh theo bản nắng quan tâm anh.

“Anh hả? Không sao đâu, anh ăn tạm chút gì đó là được, cũng không có nhiều thời gian, vả lại còn muốn nhanh chóng làm xong về nhà với em và con”

Cô lại bị những lời anh nói làm cho vô cùng ấm áp: “Vậy anh đừng vất vả quá nhé, chú ý nghỉ ngơi”

“Được, anh về nhà phải có thưởng đấy”

“Thưởng á? Vê nhà nói sau. Anh mau làm việc đi” Cô cười ra “lệnh đuổi khách”.

“Được” Lâm Quân dù không nố nhưng vẫn phải miễn cưỡng cúp điện thoại, lại tiếp tục bận rộn với công việc.

Còn Lê Nhật Linh sau khi suy nghĩ một hồi liền đi vào phòng bếp, thuần thục xếp dụng cụ nhà bếp ra, bắt đầu nấu ăn “Má Trương, phiền bà hôm nay đi đón con giúp cháu với. Có lẽ cháu phải ra ngoài một lát”

Một lúc sau cô từ phòng bếp đi ra, trên tay còn xách theo một hộp cơm hai tầng.

“Cô định đi đưa cơm cho cậu chủ đấy à?” Má Trương cười hiểu ý.

Cô gật đầu, thay giày đi ra ngoài.

Không ngờ lại bị tắc đường, khi đến tập đoàn Lâm Thị thì cũng là lúc đèn đường đã sáng, công y đã hết giờ làm việc, nhưng vần có nhân viên làm thêm giờ ngồi ở vị trí của họ. Thấy cô đến họ.

liền lễ phép chào một tiếng phu nhân chủ tịch rồi nhìn hộp cơm trong tay cô mà thầm ngưỡng mộ.

Cùng là người mà sao số phận khác nhau quá, Chủ tịch thì có được cô vợ xinh đẹp như hoa lại còn đến tận công ty mang cơm cho anh, còn mình thì đến giờ vẫn chưa tìm được bạn gái Lê Nhật Linh trực tiếp ấn thang máy lên tầng 18, trong đầu lại nhớ tới sự cố thang máy lần trước, lúc đó Lâm Quân gần như theo phản xạ tự nhiên mà bảo vệ cô khiến cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Khi cửa thang máy mở ra, cô thấy đèn sáng trên tầng 18, trang trí đã được thay đổi. Văn phòng biến thành tủ giày pha lê, trong tủ trưng bày từng đôi một.

Cô không hề cảm thấy chúng quen thuộc, bởi vì những đôi giày này căn bản không thể nói là quen mắt được. Đều là cô đã tự tay thiết kế chúng, đây là bộ sưu tập Christina.


Chương 716: Bữa cơm tình yêu
Bộ sưu tập Christina, số lượng phát hành mỗi một quý đều hạn chế. Nhiều tiền cũng khó mua được, nhưng đây gần như là bản thiết kế hoàn chỉnh từ khi bắt đầu cho đến về sau của cô.
Trên bức tường bên cạnh dán bản thiết kế mà cô từng tiện tay vẽ khi ở nhà Khi đó ở Phong Linh Đàm, cả ngày cô đều bận túi bụi, nhưng thỉnh thoảng vẫn ngẫu nhiên cầm bút lên. Không ngờ thế mà Lâm Quân lại góp nhặt lại, mỗi một bức đều nghiêm túc vuốt thẳng từng góc.
Hốc mắt của Lê Nhật Linh có chút ửng đỏ.
Mấy thứ này Lâm Quân chưa từng nói với cô, tình cảm mà Lâm Quân đối với cô, rốt cuộc là còn có bao nhiêu thứ mà cô không biết nữa?
Nhưng cô lại đột nhiên nhớ đến, hình như Lâm Quân đã từng nói với cô răng phòng làm việc đã được chuyển tới tầng 27 rồi.
Lê Nhật Linh hơi dụi mắt mình, thở ra một hơi thật sâu, đi vào thang máy một lần nữa.
Lúc Lâm Quân nhìn thấy Lê Nhật Linh đến thì có chút kinh ngạc, nhưng trong ánh mắt vẫn giấu không được mà hiện lên vẻ vui mừng.
Lê Nhật Linh giơ hộp cơm trong tay lên, vẻ mặt kiêu ngạo: “Em chỉ là sợ anh đến phát bệnh đau dạ dày mà thôi.”
“Anh biết vợ anh là tốt nhất mà, còn đưa cơm †ình yêu cho anh nữa”
716-1.jpg

“Chân của em khỏi rồi hả? Sao lại bắt đầu chạy lung tung khắp nơi rồï?” Lâm Quân nhíu mày, đột nhiên nhớ tới chuyện này, anh có chút không vui “Hôm nạy tốt hơn nhiều rồi, có thể đi đường bình thường được rồi” Lê Nhật Linh vội vã trả lời, sợ Lâm Quân mất hứng.
“Thật sao? Có nhanh như vậy không?” Lâm Quân híp híp mắt.
“Đúng vậy, phần lớn là nhờ vào thuốc thần kỳ mà tối hôm qua anh bôi cho em đó? Lê Nhật Linh khen anh.
Thật ra lúc cô ra ngoài làm gì còn nghĩ đến chân của mình, tuy cảm thấy hơi đau, nhưng miễn cưỡng vẫn có thế chịu được, cũng không cảm thấy có cái chuyện lớn gì cả.
Lâm Quân lại tiến lên ôm chặt lấy cô, hận không thế dụi cô vào trong ngực mình. Anh không ngờ cô lại đột nhiên chạy tới công ty, huống chỉ chân của cô còn chưa có khỏi hẳn, nói không cảm động vui vẻ, đó là gi: “Làm sao thế? Cảm thấy cưới được em là cưới đúng người rồi hả?” Lê Nhật Linh nhịn không được mà trở nên kiêu ngạo. Cô nhướn mày, có chút vui vẻ.
‘Vậy mà Lâm Quân cũng phối hợp với Lê Nhật Linh gật đầu: “Đúng vậy, kiếp trước anh thật sự là không biết tu được phúc gì mới cưới được em”
Vừa nói, tay còn không an phận mà lưồn vào trong quần áo của Lê Nhật Linh, vết chai trên bàn tay to cấn thận dạo chơi qua lại, vuốt ve vòng eo bóng loáng nhẫn mịn của cô.
Lê Nhật Linh lại trực tiếp lấy tay của Lâm Quân ra: “Đừng lộn xộn, ăn cơm đi.”
“Ồ; Lâm Quân có chút ủy khuất, Lê Nhật Linh thật sự là rất tàn nhắn. Không được ăn thịt thì thôi đi, thế mà ngay cả uống ngụm canh mà cô cũng không cho.
Lê Nhật Linh nhìn bộ dáng của anh mà không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười. Đàn ông đều có một chút tính trẻ con, nhưng sao bây giờ Lâm Quân lại càng sống lại càng thụt lùi rồi vậy?
Làm sao Lâm Quân đoán được Lê Nhật Linh đang suy nghĩ cái gì, anh vui vẻ mở hộp cơn ra “Chậc chậc” hai câu rồi không khách khí mà bắt đầu ăn.
Anh quả thật là đói bụng rồi, bận đến ngay cả cơm trưa cũng đều chưa ăn.
Lê Nhật Linh mỉm cười ngồi ở một bên nhìn bộ dạng anh ăn như hổ đói, anh hơi rũ mắt, trên khuôn mặt anh tuấn bức người lộ ra ý cười đầy thỏa mãn.
Lê Nhật Linh suy nghĩ, cảm thấy mình giống như có ảo giác như vừa mới biết yêu vậy.
Người đàn ông trước mặt là bạn trai của cô, không phải là Chủ tịch tập đoàn Lâm thị gì đó, anh chỉ là một đứa trẻ lớn có chút tính trẻ con mà thôi.
Chương 717: Tăng ca cùng anh

“Lúc trước Hà Dĩ Phong đã nói gì với anh đó?”

Lê Nhật Linh đột nhiên tò mò với những lời mà má Trương nói với cô vào ban ngày.

“Lúc trước cái gì? Có phải Hà Dĩ Phong lại nói bậy bạ gì đó với em nữa hay không?” Lâm Quân ngẩng đầu lên nhìn cô.

Đôi khi Hà Dĩ Phong cũng không đáng tin một chút nào cả, miệng giống như chạy xe lửa, anh thật sự sợ vào lúc nào đó anh ta lại nói gì đó với Lê Nhật Linh.

Lê Nhật Linh nhướn mày: “Lúc trước có phải anh đã làm chuyện gì sai trái rồi hay không? Sao lại phản ứng ghê như vậy?”

Lâm Quân đột nhiên bị lời nói của Lê Nhật Linh làm cho nghẹn, anh ho khan vài tiếng: “Làm sao có thể chứ? Anh chỉ lo lẳng em sẽ bị Hà Dĩ Phong lừa thôi: Lê Nhật Linh lắc đầu: “Vậy thì lại không phải, là má Trương. Bà ấy nói với em rất nhiều chuyện lúc trước của anh, sau khi em đi”

Tay của Lâm Quân hơi dừng một chút, thân thể rố ràng anh hơi cứng đờ. Anh chưa từng đề cập với bất kỳ người nào về đoạn thời gian đã qua kia, bao gồm cả Lê Nhật Linh, bởi vì đoạn thời gian sau khi cô đi rồi kia, đại khái là lúc khó khăn nhất trong cuộc đời này của anh.

Nhưng anh chính là Lâm Quân, anh sẽ không vạch vết thương của chính mình ra khoe với người khác, anh sẽ chỉ yên lặng liếm vết thương ở trong góc.

Anh ở trước mặt mọi người, hẳn là vĩnh viễn đều là bộ dạng mạnh mẽ không sợ hãi “Đều đã qua rồi” Lâm Quân nói bâng quơ nhẹ nhàng, cũng khôi phục lại thái độ như bình thường, thoạt nhìn mặt ngoài thật đúng là một bộ đáng thờ ơ lạnh nhạt “Sau này em đừng rời xa anh nữa là được rồi”

Lâm Quân lại nói thêm một câu, lại cảm thấy cổ họng khô khốc, nói không ra lời Lê Nhật Linh không hiểu sao lại có chút đau lòng. Cô đi đến phía sau Lâm Quân rồi ôm lấy cổ anh, đầu hơi hạ xuống đặt bên tai anh: “Em biết, sau này em sẽ không thế nữa’“

Trong lòng Lâm Quân dâng lên vài phần lo lắng, nhưng anh vẫn hờ hững như trước, cũng vô.

tâm vô tư mà ăn cơm, ôm Lê Nhật Linh ngồi lên trên đùi mình, nhướn mày nhìn cô: “Sẽ không cái di “Sẽ không không nói tiếng nào mà chạy mất nữa: “Em còn muốn chạy một lần nữa sao?” Con ngươi Lâm Quân thâm thúy, mắt sáng như đuốc, gắt gao nhìn chäm chằm vào mặt của cô, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Lê Nhật Linh vội vã lắc đầu, nhẹ nhàng mổ một cái lên môi Lâm Quân, giọng nói ôn nhu: “Sẽ không có nữa’“

“Thật không?” Lâm Quân híp mắt, tâm trạng Vui sướng. Tuy anh không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà làm cho Lê Nhật Linh nghe lời như vậy, nhưng bộ dáng ngoan ngoãn tựa như một con mèo nhỏ của cô, ngược lại khiến cho trái tim của anh ngứa ngáy.

“Thật mà’“

Lê Nhật Linh lại khẳng định thêm một lần, suy nghĩ lại cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp, cô vặn ngón tay: “Nhưng thứ nhất, sau này anh không được lừa em bất kỳ việc gì nữa, thứ hai, không được…”

“Ù” Lâm Quân buồn cười lên tiếng.

“Vậy em về nhà trước đây, ở nhà chờ anh” Lê Nhật Linh đứng dậy lôi khăn quàng cổ của mình ra, muốn rời khỏi phòng làm việc, để anh làm việc cho tốt nhưng lại bị bàn tay to của Lâm Quân kéo lại, cô ngã ngồi trên đùi anh.

Đầu anh gác lên bả vai cô, hơi thở gấp gáp phả lên người cô, giọng điệu cũng hơi làm nũng: “Không còn bao nhiêu nữa, em ở lại với anh đi. Em xem một mình anh ở chỗ này tăng ca đáng thương biết bao nhiêu, đợi lát nữa chúng ta có thế cùng nhau về nhà”

Lê Nhật Linh khế thở dài, có chút mềm lòng, cô đồng ý: “Được”

Cô thật sự là không có chút biện pháp nào với sự làm nũng ngẫu nhiên của Lâm Quân.
Chương 718: Hạ Lan Châu và Trần Hi Lam (1)

Hạ Lan Châu đi theo Hạ Huy Thành ra cửa sau, nhưng lại nhìn thấy Hạ Huy Thành đi gặp người phụ nữ khác, mà dáng vẻ của Hạ Huy Thành không hề vui, thậm chí còn xa cách với cô ta, trên khóe miệng không khỏi gợi lên một nụ cười châm chọc.

Anh ấy tình nguyện đi gặp người con gái mà anh ấy không thích lắm, cũng không muốn ở trong nhà đối mặt với cô ta.

Có điều nếu đã như vậy, sao cô ta lại không lợi dụng cơ hội này chứ?

Bọn họ còn chưa nói được hai câu, Hạ Lan Châu đã đi tới, dứt khoát tát “bốp” một cái vào mặt Trần Hi Lam.

Mọi người đi trên đường đều nhìn sang, trên mặt nóng rát, bị đánh đến choáng váng, mà phản ứng đầu tiên của Hạ Huy Thành là giữ chặt tay Hạ Lan Châu, tức giận nói: “Em làm cái gì vậy?”

Hạ Lan Châu cười chế nhạo: “Em làm cái gì?

Không phải anh sp kết hôn rồi sao? Sao vẫn còn ra ngoài dinh líu đến người con gái khác vậy?”

Lúc này Trần Hi Lam cũng phản ứng lại, tát lại vào mặt Hạ Lan Châu, cái tát này còn vang hơn cái tát vừa nấy của Hạ Lan Châu.

Cô ta mở to mắt đánh giá Hạ Lan Châu, vốn dĩ thân hình của người nước ngoài đã cao hơn một chứt, hôm nay bởi vì cô ra ngoài chơi với Hạ Huy Thành nên không đi giày cao gót, cũng cao ngang ngửa với Hạ Lan Châu đang đi giày cao gót.

Cô đã khi nào bị người khác đánh đâu chứ?

Từ nhỏ đến lớn có lẽ đây là lần đầu tiên, cho dù không có mẹ nhưng James và Trần Hi Tuấn luôn chiều chuộng cô như công chúa, vậy mà hôm nay cô lại bị một người phụ nữ điên ở Việt Nam tát mà không hiểu vì sao?

Có điều vừa nấy cô ta nói Hạ Huy Thành sắp kết hôn, lẽ nào cô ta chính là đối tượng kết hôn mà Hạ Huy Thành đã nhắc đến sao?

Hạ Huy Thành mím môi, không nói giúp Hạ Lan Châu. Cô ta quá ngang ngược rồi, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Nếu như Trần Hi Lam có thể cho cô ta một bài học, cái tát này anh ấy cảm thấy không có gì là sai cả.

Hạ Lan Châu cũng ngạc nhiên: “Cô dám Tát t “Sao lại không dám?” Trần Hi Lam cũng học Hạ Lan Châu làm ra vẻ ngạc nhiên, Cô mới cảm thấy ngạc nhiên ấy có được không. Tự nhiên lại có người dám tát cô. Đây là Hà Nội đấy, nếu như là ở Mỹ mà Hạ Lan Châu dám tát cô, chắc chắn đã bị James mời đi uống trà rồi.

Trần Hi Lam không phải là người dễ bắt nạt, đồng thời cô cũng có khí chất và tư cách cạnh tranh với người khác.

Nếu như có thể dựa vào chuyện này khiến cho cuộc hôn nhân của Hạ Huy Thành kết thúc, nói không chừng cô sẽ có cơ hội đúng không?

Đối tượng kết hôn này của Hạ Huy Thành.

Trần Hi Lam nhìn Hạ Lan Châu “Chậc chậc” hai tiếng rồi lắc đầu, tính cách thật sự không ra làm sao cả.

Sắc mặt Hạ Lan Châu đột nhiên âm u: “Cô không biết anh trai tôi sắp kết hôn sao? Còn đến đây dụ dỗ anh ấy sao?”

“Sister? Cô là em gái anh ấy sao?” Lúc này Trần Hi Lam nghe không rõ lảm, câu tiếng Việt này ghép lại có chút hơi khó. Cô còn nghĩ cô ta là đối tượng kết hôn của Hạ Huy Thành nữa chứ.

Hạ Lan Châu âm u cười ra tiếng, có ý mỉa mai, anh hùng không quan tâm thiệt thòi trước mắt.

Cô ta cũng không phải là người đàn ba chanh chua, rõ ràng là Hạ Huy Thành muốn giúp cô ta, vậy sao cô ta phải ra tay với cô nữa chứ?

“Đúng vậy, tôi là em gái anh ấy, nếu không cô cho là gì chứ? Bạn gái anh ấy? Hay là vợ chưa cưới? Tôi khuyên cô vẫn nên sớm chết tâm với anh ấy đi”

“Tại sao?” Trần Hi Lam không hề giấu giếm việc cô thích Hạ Huy Thành. Cô vốn dĩ là một người quang minh chính đại thích một người như vậy đấy, dựa vào cái gì mà phải giấu chứ.

“Tại sao? Cái này thì cô phải hỏi anh tôi, trong lòng có một người, bên ngoài còn có một vợ chưa cưới, bây giờ lại chui ra cô nữa, e rằng anh ấy rất khó lựa chọn đấy” Hạ Lan Châu cười, nhưng từng lời nói đều đang chế nhạo hành vi của Hạ Huy Thành.

‘Säc mặt của Hạ Huy Thành vô cùng xấu, lạnh giọng nói: “Hạ Lan Châu, tốt nhất em nên nhanh chóng quay về nhà cho anh”

“Dựa vào cái gì chứ? Đây là em đang đòi công bảng cho chị dâu tương lai” Hạ Lan Châu vẫn nhìn Hạ Huy Thành cười, nhưng cô ta vẫn không thể che dấu được sự ớn lạnh từ trong đáy lòng, giống như một con quỷ vừa bò lên từ địa ngục Vậy.
Chương 719: Hạ Lan Châu và Trần Hi Lam (2)

“Chuyện của anh không liên quan gì đến em cả” Vốn dĩ anh và Trần Hi Lam chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường, anh lại càng không ngờ hôm nay Hạ Lan Châu lại đi theo anh Cô ta thật sự càng ngày càng quá đáng.

“Sao lại không liên quan đến em? Sau này chị dâu không phải là người một nhà hay sao, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, hơn nữa không phải anh oai phong lẫm liệt nói vì nhà họ Hạ sao, sớm muộn gì nhà họ Hạ cũng sẽ vào tay em. Em phải xem xem anh đã hy sinh hạnh phúc vì công ty nhà họ Hạ như thế nào, để sau này còn phải trả lại Trần Hi Lam nghe xong thì bật cười, quả nhiên người ngoài cuộc nhìn rõ hơn. Trần Hi Lam cũng không phải ngốc, chỉ trong vài phút, cô đã nhìn rõ sự việc.

“Cô thay chị dâu tương lại của cô đòi công bằng sao? Tôi thấy chính là cô đòi công bãng cho mình mới đúng ấy? Thích anh trai mình, e rằng là tình yêu cấm ky ở Việt Nam đúng không? Tỏ tình bị từ chối rồi đúng không? Nếu không sao lại tức giận như chó điên như vậy chứ? Thứ mình không có được, còn không muốn người khác tranh giành, tôi thấy cô mới là người đáng ghê tởm nhất”

Trần Hi Lam nói xong cùng lười quan tâm đến suy nghĩ của Hạ Lan Châu, nói trúng tìm đen, từng chữ một đều đâm vào tim Hạ Lan Châu.

Sắc mặt Hạ Lan Châu tái nhợt, thân thể cũng cứng đờ theo lời nói của Trần Hi Lam, thẹn quá hóa giận giơ tay lên nhưng lại bị Trần Hi Lam bắt được “Bị nói trúng tim đen rồi mà còn muốn tát tôi sao? Cô cho rằng tôi là người giấy sao?” Trần Hi Lam nhíu mày, mở to đôi mắt xanh biếc trừng cô †a, khi chất mạnh hơn Hạ Lan Châu rất nhiều.

Cô không thèm cố ky Hạ Lan Châu, cô có gây ra chuyện gì lớn cũng có James và Trần Hi Tuấn thay cô xử lý, cô có gì phải sợ chứ.

Hạ Huy Thành cũng chỉ nhìn không nói gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chãm gương mặt Hạ Lan Châu, không nói lời nào.

“Hừ!”

Không biết Hạ Lan Châu bùng phát sức lực từ đâu mà hất tay Trần Hi Lam đang giữ tay mình ra, hung hãng nhìn Trần Hi Lam, không còn chế nhạo nữa, giống như không còn gì để che giấu, thừa nhận nói: “Đúng, tôi thích anh trai tôi đấy, thì làm sao chứ? Dù sao thì chúng tôi cũng cùng sống chung một nhà, còn cô thì sao? Rõ ràng là thích anh ấy, nhưng anh ấy lại không thích cô. Ai anh ấy cũng không yêu, ngay cả vợ chưa cưới anh ấy cũng không yêu, chỉ yêu mỗi mình Lê Nhật Linh.

Cô nghĩ cô tốt hơn tôi ở điểm nào chứ?”

“Hạ Lan Châu!”

Hạ Huy Thành ngắt lời cô ta, trong lời nói mang theo chán ghét: “Em thật sự điên rồi”

“Đúng vậy, em điên rồi, đều là do anh nên mới như vậy đấy”

Trong mắt Hạ Lan Châu đột nhiên mờ mịt, chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt giàn ra. Người khác nói cô ta thế nào cô ta cũng có thể chịu được, nhưng Hạ Huy Thành thì không được, ai cũng được, chỉ có anh ấy, không thể được.

Cô ta làm tất cả những chuyện này đều vì cô †a vẫn còn yêu anh. Cô ta yêu anh nhiều năm như vậy, dường như đã trở thành một bản năng. Cô ta không có cách nào để từ bỏ anh, không có cách nào trơ mắt nhìn anh kết hôn với người phụ nữ khác, mình còn phải gọi người phụ nữ khác là chị dâu.

Trong lòng Hạ Huy Thành cảm thấy ngột ngạt, cũng không có cách nào tiếp tục chỉ trích cô ta, nhưng lại phát hiện Trần Hi Lam đang im lặng, một lúc sau mới ngẩng đầu lên cười với anh ấy: “Thật ra tôi đã nói từ sớm rồi, nếu như anh phải kết hôn thì có thế chọn tôi, có nhi: người phụ nữ mà anh tìm rất nhiều”

Quả thật, nhà họ Trần mạnh hơn nhà họ Lý rất nhiều, nếu như liên hôn với cô, vậy thì khi công ty nhà họ Hạ tiến vào thị trường Mỹ cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng Trần Hi Lam là bạn của Lê Nhật Linh, cứ nghĩ đến quan hệ này Hạ Huy Thành lại không thế lợi dụng cô lợi ích hơn Hạ Huy Thành lắc đầu: “Không giống, Trần Hi Lam, chúng ta làm bạn bè sẽ tốt hơn”

Hạ Lan Châu lại ngẩng đầu lên, không thể tin nối mà nhìn Trần Hi Lam. Rõ ràng vừa nấy cô còn làm ra vẻ ngang ngược kiêu ngạo, cô ta còn nghĩ răng cô nhất định là cô chủ nhà giàu có nào đó, sẽ không thế chịu được một chút oan ức.

Nhưng sao bây giờ lại có thể nói những lời này với Hạ Huy Thành.
Chương 720: Tranh vợ với con trai

Cuối cùng Hạ Lan Châu vẫn rời khỏi, nhưng sau một hồi náo loạn như vậy, Trần Hi Lam và Hạ Huy Thành cũng không còn hứng thú để đi chỗ khác chơi nữa, dứt khoát tìm một quán cà phê yên tĩnh uống cà phê.

Mà Hà Dĩ Phong đã dụ dỗ Lê Minh Nguyệt bay đến một quốc gia ven biển để nghỉ dưỡng.

Hôm qua Lâm Quân ở công ty quả thật rất mệt, cho nên tối qua cũng không lăn lộn với cô, tắm xong rồi ôm cô đi ngủ.

Cho nên hôm nay Lê Nhật Linh dậy rất sớm, quay người qua nhìn ngắm lông mày sâu rậm của người đàn ông bên cạnh, dường như ngày nào.

Lâm Quân cũng dậy sớm hơn cô, hiếm khi cô dậy sớm hơn anh.

Lông mày Lâm Quân khẽ nhíu lại, dường như có gì đó đang làm phiền anh, ngay cả trong mơ cũng cảm thấy mệt mỏi, Lê Nhật Linh tiến lại gần anh.

Dáng vẻ khi Lâm Quân nhảm mắt đi ngủ rất dịu dàng và vô hại, không còn chút dữ tợn nào, nhan sắc tuấn tú này khiến người ta không nhịn được mà đưa tay nên sờ mặt anh.

Lông mi Lâm Quân khẽ động, bất mãn giơ bàn tay to ôm lấy người phụ nữ đang làm phiền giấc ngủ của anh vào trong lòng rồi lại ngủ thiếp đi Lê Nhật Linh có chút bất lực, nhưng tay không thể cử động được, càng không thể dậy được, nên dứt khoát nhắm mắt ngủ thêm chút nữa.

Khi tình lại lần nữa thì phát hiện người đàn ông trước mặt đang ngắm nhìn mình, đôi mắt dài lười biếng có chút ý cười, lười biếng nhìn mặt mình, dường như mới tỉnh lại được một lúc, bàn †ay to vẫn còn đặt trên eo cô.

“Sâu lười, dậy rồi sao” Giọng nói của Lâm Quân có chút khàn, càng có chút từ tính hơn, ánh mắt mang theo ý cười nuông chiều, vươn tay gấi mũi Lê Nhật Linh.

“Sao anh lại không gọi em dậy?” Lê Nhật Linh cử động cơ thế, muốn dậy, nhưng lại bị bàn tay to của Lâm Quân giữ lại.

“Đừng nhúc nhích, lạnh” Lâm Quân bất mãn nhíu mày.

Quả thật, trên cửa sổ có một tầng sương dày, trong phòng mà vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi, mưa mùa thu khiến người ta cảm thấy rất lạnh, nhưng rõ ràng trong phòng vắn đang bật điều hòa mà “Còn không dậy thì sẽ không kịp ăn sáng đâu, không phải hôm nay anh vần còn phải đi làm sao?” Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân với vẻ mặt dò.

hỏi Khóe miệng Lâm Quân khẽ động, lăn qua đè trên người Lê Nhật Linh, cười ám muội: “Ở đây cũng có thể ăn được”

Còn chưa nói xong đã cắn vào xương quai xanh trắng nốn của cô, để lại một dấu hôn đỏ tươi.

Lê Nhật Linh ngẩn ra, đột nhiên hiểu ra “ăn” trong miệng Lâm Quân chính là mình, còn chưa kịp ngăn lại thì cửa đã bị mở “cạch” một tiếng.

Hòa Phong chạy vào, nói to: “Mẹ ơi! Hôm nay nhà trẻ của con có hoạt động đấy”

Lâm Quân nghe thấy giọng nói của Hòa Phong cũng lập tức cứng người lại, may mà còn đắp chăn, chiều cao của Hòa Phong cũng không thể nhìn thấy được, có điều “bữa ăn” này đột nhiên bị gián đoạn rồi.

‘Vẻ mặt Lâm Quân bực bội, sao tối qua trở về lại quên khóa cửa chứ?

Lê Nhật Linh bưồn cười đấy Lâm Quân ra, kéo lại áo ngủ, ngồi xổm xuống trước mặt Hòa Phong, kiên nhắn hỏi cậu bé: “Hoạt động gì vậy?”

“Phải đế cả cha mẹ cùng đi. Tất cả cha mẹ của các bạn đều phải đến đấy cùng chơi trò chơi.”

Hòa Phong chớp đôi mắt to nhìn Lê Nhật Linh, không hề để ý đến Lâm Quân đang khó chịu trên giường.

Quả nhiên người ta nói con trai là khắc tỉnh của cha mà, Hòa Phong còn nhỏ như vậy mà đã bắt đầu cướp vợ của anh rồi Lê Nhật Linh liếc Lâm Quân một cái, biết anh đang không vui cái gì, lại cảm thấy buồn cười, giận dỗi như một đứa trẻ làm gì chứ.

Lê Nhật Linh sờ mũi Hòa Phong: “Nhưng hôm nay cha phải đi làm rồi, mẹ sẽ cùng con đến nhà trẻ có được không?”

Hòa Phong hiểu chuyện gật đầu, giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra: “Được ạ. Không cần cha nữa”

Sắc mặt Lâm Quân lại càng thêm oán hận, cũng mặc áo ngủ bước xuống giường: “Ai nói cha không đi chứ?”

Anh mà không đi thì vợ bị con trai cướp đi mất.

“Không phải công ty anh có việc sao?” Lê Nhật Linh không hiểu hỏi.

“Giao cho trợ lý Lưu là được” Lâm Quân nhàn nhạt nói, mà trợ lý đang thắt cà vạt ở nhà đột nhiên cơ thể không thể giải thích được mà run lên một cái, cảm giác có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra, nhanh chóng niệm mấy câu “a di đà phật” rồi đi ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom