Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 721-731
Chương 721: Nhà trẻ (1)
Sau khi mặc quần áo xong, Lâm Quân và Lê Nhật Linh xuống dưới dùng bữa sáng rồi dẫn ba đứa trẻ đến nhà trẻ.
Suốt đường đi Hạ Ly đều ríu ra ríu rít như chú chim vàng anh nhỏ dễ thương vậy, mà Lâm Chí Linh tỉnh thoảng nói thêm mấy câu, Hòa Phong “trưởng thành chính chắn” nhất, yên tính, thỉnh thoảng còn nhắc nhở bọn họ không được quay đầu ngồi đàng hoảng.
Rất nhanh đã đến nhà trẻ, một tay Lâm Quân bế hai đứa trẻ, Lê Nhật Linh cũng bế Hạ Ly, diện mạo của cả nhà đều không chê vào đâu được.
Hình ảnh ân ái hài hòa đó khiến không ít người phải ngước nhìn, ánh mắt đều không giấu được sự ngưỡng mộ.
Một người chồng vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy, còn có ba đứa con xinh đẹp, người phụ nữ này thật là người thành công trong cuộc sống.
Nhà trẻ đã chuẩn bị xong tất cả rồi, giáo viên của ba đứa trẻ vừa nhìn thấy Lâm Quân đã vội chạy đến, khẽ cười chào hỏi bọn họ.
Cô giáo này còn trẻ, cười rất dịu dàng ngọt ngào, da thịt mềm mại như có thể vắt ra nước, giọng nói rất nhẹ nhàng, da đầu Lâm Quân kéo căng, cảm thấy người phụ nữ này đang giả vờ.
“Sao có thể chứ?” Lê Nhật Linh vô thức phản bác lại Lâm Quân nắm lấy tay cô đặt lên môi: “Không có thì tốt, hôm nay anh đi cùng em đến đây thì mãi lại phải tăng ca, nếu như em không vui thì chẳng phải anh bị thiệt rồi sao?”
“Rõ ràng là tự anh đòi đến mà”
“Anh không đi thì một mình em sao có thế chăm ba đứa trẻ được chứ? Tóm lại là do em” Vẻ mặt Lâm Quân vô lại, khiến Lê Nhật Linh không tìm được lời nào phản bác anh.
“Có phải trước đây anh hay đến đón con không?” Lê Nhật Linh nghiêm túc hỏi.
“Oan rồi, anh làm gì có thời gian chứ? Đều là Hà Dĩ Phong và má Trương đến đón mà” Lâm Quân hận không thể giơ tay lên để chứng minh mình trong sạch.
“Anh lại dám để Hà Dĩ Phong đến đón?”
Giọng điệu Lê Nhật Linh càng trở lên nghiêm túc hơn: “Anh ta vốn dĩ có tính cách như vậy, đây là anh muốn phá hoại hòa khí của gia đình người ta đúng không?”
“Anh..” Lâm Quân bị chặn họng không nói lên lời, người phụ nữ này mà nói thì một người đàn ông như anh sao có thế cãi lại chứ.
“Hừ!”
Lê Nhật Linh khế hừ một tiếng, quay đầu đi, Hạ Ly nhìn Lâm Quân, làm mặt quỷ, vẻ mặt đắc ý: “Mẹ đừng giận, cha là người xấu”
“Đúng. Cha là người xấu” Lâm Chí Linh cũng gật đầu theo.
Lúc này cả người Lâm Quân đều cảm thấy khó chịu, cả nhà đều hợp lại giúp Lê Nhật Linh bắt nạt anh?
Từ lúc nào mà địa vị trong nhà của anh lại biến thành thấp như vậy chứ?
Chỉ có Hòa Phong vẫn ôm lấy tay Lâm Quân lắc lắc, vẻ mặt chính trực nói: “Cha, bọn họ nói không đúng”
Trong lòng Lâm Quân có chút cảm động, sáng nay mình vẫn còn trách Hòa Phong, nhưng bây giờ xem ra, vẫn là Hòa Phong đứng về phía mình Ai biết Hòa Phong mím môi, đột nhiên chạy đến bên cạnh Lê Nhật Linh, ngẩng đầu lên nói tiếp: “Cha là người vô cùng xấu. Sao có thể bắt nạt mẹ chứ”
Lê Nhật Linh bị mấy đứa trẻ chọc cười phá lên, cũng không tức giận ghen tuông nữa, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp, nhướng mày nhìn biểu tình như ăn phải ruồi của Lâm Quân, giống như đang nói ở nhà anh thử bắt nạt em nữa xem?
Bây giờ Lâm Quân chỉ muốn thở dài, Hạ Ly bênh Lê Nhật Linh thì thôi đi, Hòa Phong còn có Lâm Chí Linh rõ ràng là do một tay anh nuôi nâng, thật là phản khoa học mà.
“Các bậc phụ huynh và các em học sinh chú ý. Trò chơi tương tác giữa cha mẹ và con cái của chúng ta chuẩn bị bắt đầu”
Chương 722: Nhà trẻ (2)
Vốn dĩ Lê Nhật Linh không định dễ dàng tha cho Lâm Quân như vậy, đang chuẩn bị mượn mấy đứa trẻ để nói vài câu thì nghe thấy thông báo của giáo viên rằng hoạt động sắp bắt đầu.
Lê Nhật Linh tràn đầy tiếc nuối nhìn Lâm Quân: “Lần này tạm thời tha cho anh. Hôm nay chủ yếu là chơi trò chơi cha mẹ với Hạ Ly và Hòa Phong, về phần anh thì về nhà tính tiếp.”
Lâm Quân nghe thấy vợ mình nói vậy, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười đắc ý, gật đầu với Lê Nhật Linh: “Tuân mệnh, vợ nói thế nào thì là thế đấy. Em bảo anh đi hướng Đông, anh tuyệt đối không dám đi hướng Tây”
Để biểu hiện sự chân thành của mình, Lâm Quân còn đặc biệt giơ tay lên làm động tác chào của đội thiếu niên tiền phong.
‘Vẻ mặt vốn dĩ cứng đờ của Lê Nhật Linh lập tức bật cười như hoa, sao Lâm Quân càng ngày càng giống trẻ con vậy chứ, mà Hòa Phong và Hạ Ly thấy cha mình làm động tác như vậy cũng cảm thấy như mình đạt được thẳng lợi, bắt đầu hoan hô.
Nhưng lực chú ý của trẻ con không tập trung được trong thời gian dài, đặc biệt là loa phát thanh của nhà trẻ lại truyền đến thông báo.
“Các bậc phụ huynh và học sinh xin chú ý, cuộc đua tiếp sức dành cho phụ huynh và học sinh sắp bắt đầu, các bậc phụ huynh và học sinh muốn tham gia xin nhanh chóng tập trung tại địa điểm”
Sau khi Hòa Phong và Hạ Ly nghe thấy thông báo thì không thể ngồi yên được, lúc này hai người vô cùng hiểu ý nhau, một người kéo Lê Nhật Linh, một người kéo Lâm Quân.
Mặt tràn đầy vội vàng: “Cha, mẹ, đừng cãi nhau nữa, chúng ta mau đi thôi, tí nữa thì muộn mất, người khác sẽ cảm thấy chúng con không phải đứa trẻ ngoan”
Lúc này Hạ Ly lại bố sung thêm một câu: “Con còn muốn cô giáo tặng phiếu bé ngoan cho con nữa”
Cô bé bất an chu môi, ở Mỹ không có mấy thứ như phiếu bé ngoan, từ lúc đến nhà trẻ ở Hà Nội, cô bé vô cùng thích, thậm chí lần nào Hòa Phong và Lâm Chí Linh đều đưa phiếu bé ngoan của mình cho cô bé.
Lúc này Lê Nhật Linh và Lâm Quân đều nhìn đứa trẻ tràn đầy vội vàng, gật đầu: “Được, mẹ lập tức qua đó, đừng vội, chúng ta nhất định sẽ lấy được phiếu bé ngoan được không?”
Dù sao thì Hòa Phong và Hạ Ly vẫn là trẻ con, nên lời nói của người lớn cũng không thể ngăn cản được cái gì cả, hai người vẫn tiếp tục kéo Lê Nhật Linh và Lâm Quân đến sân vận động.
May mà nhà trẻ không lớn lắm, mấy người rất nhanh đã đến sân vận động.
‘Vừa nhìn thấy giáo viên tổng phụ trách, ba đứa trẻ như bị tuột cương lập tức buông đôi tay vừa này còn đang nắm chặt ra, chạy về phía giáo viên Lê Nhật Linh nhìn đứa trẻ vừa nấy vẫn còn dính lấy mình, bây giờ lại đột nhiên vất bỏ mình chạy đến chỗ cô giáo khác, lúc này trong lòng đột nhiên như mất sổ gạo, thở dài.
Có điều lại cảm thấy cảm giác của mình có chút kỳ lạ, sau khi những đứa trẻ này lớn cũng phải lập gia đình, cũng không thể ở bên mình mãi mãi được. Bây giờ cô đã giống như một bà mẹ già rồi, vậy thì sau này phải làm sao đây.
Dường như Lâm Quân nhìn thấu suy nghĩ của Lê Nhật Linh, dùng bàn tay to nắm chặt bàn tay của cô, nói: “Không sao, không phải còn có anh luôn ở bên em sao?”
Giáo viên kia đã được những đứa trẻ vây thành vòng tròn, dường như sau khi những đứa trẻ đó được giáo viên khen ngợi thì quay lại trước mặt cha mẹ cười híp mắt.
Hòa Phong kiêu ngạo vỗ ngực mình, giả vờ làm người lớn nói với Lâm Quân: “Cha, cha nhất định nhất định phải cố gắng chạy đấy, nếu như mà thua thì đều tại cha đấy”
Lúc này Lâm Quân cạn lời, những đứa trẻ này dường như đều do một tay anh nuôi lớn, tại sao bây giờ trái tim đều hướng về Lê Nhật Linh vậy, nhưng Lâm Quân cũng không tức giận, chỉ bất lực gật đầu: “Được được được, biết rồi”
Chương 723: Nhà trẻ (3)
Tiếng phát thanh trên đài lại vang lên: “Trận đấu sắp bắt đầu. Mời các bạn nhỏ và các bậc phụ huynh hãy nhanh chóng về vạch xuất phát để chuẩn bị”
Bọn trẻ quên mất mình muốn nói gì, chạy ngay đến chỗ cô giáo nói Lê Nhật Linh cũng sợ mấy đứa trẻ chạy quá nhanh lại ngã nên nhắc nhở: “Các con chạy chậm thôi. Đừng để bị ngã.
Hạ Ly quay đầu nhìn người mẹ lo lắng phía sau: “Mẹ đừng lo lắng”
Sau đó cuộc đua sẽ bắt đầu, lần này là cuộc đua tiếp sức dành cho gia đình, còn lại là các bạn nhỏ và hai cha mẹ cùng tham gia cuộc đua.
Đến lượt Lê Nhật Linh va Lâm Quân bên này, vì có ba đứa bé nên Lê Nhật Linh không tham gia cuộc thi.
Trận đấu bắt đầu. Người cầm gậy đầu tiên là Hạ Ly. Ngay khi tiếng còi vang lên, cô bé liền liều mạng cầm gậy chạy về phía trước.
Lê Nhật Linh ngồi vào chỗ, lo lắng nhìn Hạ Ly, Hạ Ly chạy rất nghiêm túc, nhưng Lê Nhật Linh sợ cô bé không cẩn thận lại ngã.
Đối với cô, không có giải thưởng nào quan trọng bằng Hạ Ly, may mãn là không sao, vì Hạ Ly luôn chạy tệ, hơn nữa bọn họ có ba đứa trẻ, gia đình khác còn có hai người lớn, bất giác bọn họ đã bị bỏ lại phía sau.
Nhưng không ngờ khi gậy đến chỗ Hoà Phong, Hoà Phong đã chạy thật nhanh, Lâm Chí Linh và Hạ Ly đứng cạnh nhau thở hổn hển để cổ vũ cậu bé, khàn cả giọng hét lên: “Anh ơi cố lên”
Hai khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng vì phấn khích.
Lê Nhật Linh cũng bị mấy đứa trẻ lây mà trong lòng có chút kích động.
Khi gây cuối cùng đến chỗ Lâm Quân thì đã bị rớt lại phía sau không ít, Lê Nhật Linh và ba đứa trẻ vẫn tiếp tục cổ vũ.
“Cha ơi” Ba đứa trẻ lúc này lại ăn ý bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên Lê Nhật Linh coi trọng một: trò chơi nhỏ đến vậy, cô cổ vũ cùng bọn trẻ: “Lâm Quân, cố lên.”
Giọng nói của họ giống như doping, đặc biệt †o và ấm áp trên sân đấu Lâm Quân nghe thấy tiếng cổ vũ từ các con và vợ, ngay lập tức trở nên hung hãn hơn khi, anh đã tăng tốc rất nhiều, thành công trở thành người đầu tiên về đích.
“Ye” Hòa Phong vui sướng nhảy dựng lên, Hạ Ly cũng vui mừng ôm lấy chân Lê Nhật Linh, Lâm Chí Linh vỗ tay rất vui vẻ: “Mẹ, chúng ta thẳng rồi, chúng ta thẳng rồi”
Lúc này, Lâm Quần, với vẻ mặt thỏa mãn sau trận đấu, đã bước tới với chiếc cúp nhỏ, ngay lập tức bọn nhỏ tiến đến ôm lấy anh như chúng tỉnh phủng nguyệt.
“Thế nào? Ông xã em có tuyệt không?” Lâm Quân giả bộ đẹp trai hất tóc, nháy mắt với Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh đột nhiên toát mồ hôi lạnh, trước đây cô không hiểu lắm, nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng có thể hiểu tại sao Lâm Quân và Hà Dĩ Phong lại trở thành bạn tốt của nhau.
€ó điều Lê Nhật Linh không thích kiểu này thì có mấy đứa trẻ thích, chúng nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt bắng ánh mắt sùng bái: “Cha là người giỏi nhất”
“Các con vừa nói cha là kẻ xấu” Lâm Quân bất mãn, vậy mà anh cũng so đo với mấy đứa trẻ.
Hòa Phong suy nghĩ một chút, vẫn nghiêm mặt nói: “Cha chỉ cần không bắt nạt mẹ thì là người tốt”
Lê Nhật Linh nghe Hoà Phong nói xong suýt nữa cười thành tiếng, nhưng không nhịn được.
nhắc nhở: “Chớ dài dòng, mau nghỉ ngơi đi Chúng ta còn có một mấy trò chơi nữa đ: Lâm Quân vốn tưởng rằng lần này bọn trẻ có thể quay về phía mình, nhưng không ngờ mấy đứa trẻ lập trường kiên định, bị tạt gáo nước lạnh, nhưng anh vẫn không nản lòng, chỉ dẫn đám trẻ đi xuống.
Trò chơi tiếp theo không liên quan gì đến người lớn, nó thuộc về trẻ em, “Cà rốt ngồi xổm”
Lâm Quân và Lê Nhật Linh đang nghỉ ngơi bên ngoài nhìn thấy con mình đang chơi bên trong, để phối hợp với chúng để nói là rau gì, nhà trẻ cũng đặc biệt chuẩn bị những chiếc mũ đội đầu tương ứng.
Group facebook truyen one
Chương 724: Bông cải xanh
Hoà Phong tỏ ra không vui đội bông cải xanh lên sân khấu, quả thật vô cùng dễ thương, Lê Nhật Linh không nhịn được cầm điện thoại di động lên và chụp ảnh một cách điên cuồng.
Lâm Quân cũng thay đối vẻ nghiêm túc trước đây và không thể nhịn được cười.
Hoà Phong ban đầu hơi tức giận vì bị giao một vai không thích nhưng không ngờ rằng sau khi xuất hiện trên sân khếu, cha mẹ lại cười nhạo mình Hoà Phong tức giận lao tới chỗ hai người “Cha còn cười nữa thì con sẽ không quan tâm đến cha đâu. Hừ”
Rõ ràng Lê Nhật Linh cũng cười. Lâm Quân trong lòng đang chọc gậy bánh xe, lúc này anh mới biết vị trí của mình trong lòng Hoà Phong.
“Cha không dám. Cha tin rắng Hòa Phong của chúng ta nhất định sẽ thắng”
Hoà Phong nghe Lâm Quân khen ngợi mới hài lòng quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Không ngờ, Hạ Ly đang đội một quả cà chua nhỏ, mà Lâm Chí Linh đang đội một củ khoai tây, lắc lư bước về phía Lê Nhật Linh, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, vẻ mặt đều lộ ra vẻ vui vẻ.
Trò chơi bắt đầu, có lẽ do lúc nấy quá hưng phấn nên lần này Hòa Phong thể hiện rất tốt, ba anh em phối hợp với nhau với trí thông minh tuyệt đỉnh, khi pk thua quá nửa người, Hạ Ly và Lâm Chí Linh mới bị loại, nhưng Hòa Phong đã dốc toàn lực đánh bại mọi người xung quanh và giành chiến thẳng cuối cùng.
Lâm Quân đứng đó mỉm cười xinh đẹp, đứa trẻ nhà mình thật sự rất xuất sắc.
Trò chơi tiếp theo là gắp đậu, có lẽ vì có kinh nghiệm nên tất cả đều rất khéo léo, ngoại trừ Hạ Ly không quen dùng đũa, nhìn chung người một nhà thẳng rất thuận lợi, một đường vượt qua khó khăn, ăn ý mười phân cứ như đã tập luyện từ lâu.
Cuối cùng đến thời khắc kết thúc, các giáo viên chuẩn bị bắt đầu trao giải, ba đứa trẻ vui vẻ chạy về phía trước, cô giáo trẻ cúi người đặt lên chúng những bông hoa nhỏ màu đỏ.
Lâm Quân bất giác quay mặt lại nhìn Lê Nhật Linh, không nhìn cô giáo kia, nhưng tất nhiên trường mẫu giáo có một giải thưởng nhỏ được trao cho họ sau khi chiến thẳng cuộc thi, Hạ Ly nhận được một con gấu bông, Lâm Chí Linh và Hòa Phong được thưởng bằng mô hình đồ chơi.
Ba đứa trẻ rất vui khi cầm trên tay phần thưởng mà chúng giành được, tuy từ nhỏ chúng chưa bao giờ thiếu món đồ chơi nhỏ bé này nhưng dù sao chúng cũng tự mình chiến thắng trong cuộc thi nên chúng vui như nhận được thưởng lớn vậy.
Có một người cha thông minh như vậy thì tất nhiên sẽ có những đứa con thông minh, Lâm Quân nhìn ba đứa trẻ đang đứng trên bục giảng mà vui mừng Lúc này, Hạ Ly đã cầm con gấu bông trên tay và chạy đến chỗ anh: “Cha xem nó có đẹp không”
Hạ Ly trông rất vui, Lâm Quân cảm thấy mình nên cùng cô bé tham gia những trò chơi thế này nhiều hơn, có lợi cho sự phát triển lành mạnh của trẻ.
Đương nhiên, Lê Nhật Linh cũng vui vẻ nhìn ba đứa trẻ, ba đứa nhỏ này đều là niềm tự hào của cô, cô bất giác nở một nụ cười thật đẹp.
Lâm Quân tình cờ nhìn thấy nụ cười này và bị mê hoặc, anh biết Lê Nhật Linh xinh đẹp, nhưng anh chưa bao giờ phát hiện ra người phụ nữ nhỏ của anh làm mẹ lại quyến rũ như vậy.
Lê Nhật Linh cũng cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chäm chằm vào mình, cô nhìn theo ánh mắt đó, vừa vặn đối â n với Lâm Quân, Lê Nhật Linh ngạc nhiên: “Nhìn em làm gì, có phải trên mặt em có gì đó không?”
Cô nói xong còn sờ mặt mình, Lâm Quân bị cô làm phì cười, sao cô lại đáng yêu như vậy chứ.
“Cha bị mẹ mê hoặc. Mẹ không biết mẹ đẹp như thế nào đâu. Các bạn cùng lớp đều bảo rằng mẹ rất đẹp”
Lâm Chí Linh nói giúp Lâm Quần, Lê Nhật Linh càng cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhàng sờ đầu Lâm Chí Linh: “Thật sao?”
Lúc này ba đứa trẻ cùng nhau gật đầu lia lịa, nhìn dáng vẻ của chúng, Lê Nhật Linh chợt hiểu thế nào là một gia đình hạnh phúc và hòa thuận.
Chương 725: Đi ăn gà rán
Trên sân khấu vẫn đang diễn ra lễ trao giải của những bạn nhỏ khác, người một nhà năm người dưới khán đài đã vui vẻ trò chuyện.
“Đợi lát nữa cha đưa các con đi ăn đồ ăn ngon, các con muốn ăn cái gì?” Lâm Quân cười hỏi ba đứa nhỏ.
Mấy đứa trẻ nghe vậy thì rất vui, chúng gần như nhảy dựng lên: “Con cảm ơn cha”
Hạ Ly hôn lên mặt Lâm Quân một cái, còn cố tình để lại bọt nước bọt. Lâm Quân cũng phối hợp với cô bé mà cau mày: “Con thật xấu, nhìn xem mặt cha đầy nước bọt rồi”
Chẳng quan Lâm Quân vừa dứt lời, bọn trẻ lại càng vui vẻ hơn, lũ trẻ lao đến trước mặt Lâm Quân và in dấu nước bọt của mình, như thế chúng đang dán nhãn mác của chính mình lên mặt Lâm Quân.
Lê Nhật Linh thấy vậy cũng bật cười, nhìn mấy cha con vui đùa, trái tim cô ấy ấm áp, thực ra cô cũng phải thừa nhận rằng Lâm Quân là một người cha tốt.
“Mẹ, mẹ cũng vậy. Thật là vui” Hòa Phong vẫy tay với Lê Nhật Linh, Lâm Quân cười híp mắt, thậm chí còn vươn mặt ra để chờ nụ hôn của Lê Nhật Linh Lê Nhật Linh liếc nhìn Lâm Quân, lộ vẻ dạy bọn trẻ điều này, nhưng cô vẫn đi nhanh tới lấy giấy lau hết vết nước bọt trên mặt Lâm Quân rồi nhìn bọn trẻ: “Cũng mệt rồi”
Cô nói xong sờ đầu bọn họ, sau đó nhìn Lâm Quân, phát hiện anh cũng đang chăm chú nhìn mình, cong lên khóe môi, Vén tóc ra sau tai.
Bọn trẻ gật đầu sờ cái bụng lép của mình.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn ngon nào.” Lâm Quân bật cười thành tiếng trước vẻ đáng yêu của họ.
Bọn trẻ nghe vậy cũng rất vui mừng, mỗi đứa đều mang theo giải thưởng của mình, trên ngực còn có một bông hoa nhỏ màu đỏ do cô giáo phát, dù thế nào chúng cũng không muốn gỡ xuống, coi như là biểu thị vinh dự của chính mình.
Hòa Phong nghiêng đầu nhìn Lâm Quân bàn bạc: “Cha chúng ta đi ăn gà rán được không? Con đã lâu không ăn rồi”
Những đứa trẻ khác nghe cậu bé nói cũng nói theo: “Cha, chúng ta còn có thế đến KFC ăn pizza, pizza rất ngon”
“Còn có cánh gà và coca”
Những đứa trẻ không tin nổi nhìn Lâm Quân, cha vậy mà đã nói giúp chúng. Lâm Quân chớp mắt với bọn trẻ, tỏ ý đồng tình.
Lê Nhật Linh vần có chút lo lắng, khả năng miễn dịch của bọn trẻ vốn đã yếu, làm sao có thể ăn được loại thức ăn đó.
Hơn nữa, dạ dày Hạ Ly không tốt, mỗi lần cô bé ăn gà rán ở nước Mỹ đều bị đau bụng, nhưng bọn trẻ lại mở to mắt trông chờ, cô thật sự không đành lòng cự tuyệt chúng, Lê Nhật Linh thỉnh thoảng nghĩ một chút.
Thỉnh thoảng buông thả một lần chắc không sao chứ? Vì vậy, cô gật đầu nhìn vẻ mặt vui mừng của bọn trẻ: “Nhưng lần sau không được lấy lí do này nữa nhé”
Đời trước cô thực sự nợ ba người bọn họ.
Bọn trẻ lại gật đầu.
Chúng hận không thể lao đến hôn Lê Nhật Linh, cả nhà vui vẻ đi đến KFC.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Lâm Quân đột nhiên vang lên, Lâm Quân cũng mặc kệ, cứ để nó đổ chuông như thế, nhưng dường như điện thoại vấn chưa dừng lại, nó vấn tiếp tục đổ chuông.
Lâm Quân lấy điện thoại ra chỉ muốn tắt tiếng, nhưng lúc này anh lại nhìn thấy tên người gọi, chính là trợ lý Lưu gọi tới đã gọi vài cuộc, anh còn tưởng là Phan Kiều Như hoặc là Hoàng Ánh.
Lâm Quân đột nhiên cảm thấy nhất định phải xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì người như trợ lý Lưu chắc chắn sẽ không như thế này, anh ta luôn làm mọi việc ổn trọng, cũng phân rõ nặng nhẹ.
Cậu gật đầu lia lịa: “Tuân lệnh. Mẹ”
Chương 726: Lỡ hẹn
Lê Nhật Linh dường như nhìn thấu cảm xúc của Lâm Quân, đi tới trước mặt anh, hỏi anh: “Sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không có gì, anh gọi một cuộc điện thoại, công ty gọi tới” Lâm Quân nói xong liền đi đến bên cạnh nghe điện thoại, Lê Nhật Linh và mấy đứa nhỏ cùng kiên nhắn chờ, không biết anh nói Ì tôi sẽ quay lại sớm”
Lâm Quân vừa đi về phía Lê Nhật Linh vừa cúp điện thoại “Sao vậy, có chuyện gì xảy ra thế?”
Lâm Quân gật đầu, ánh mắt có chút áy náy và bất đắc dĩ: “Ừ, trợ lý Lưu gọi điện thoại nói công ty có chút chuyện, anh nhất định phải về một chuyến. Có thế anh không đi ăn cùng mọi người được”
Lê Nhật Linh không phải là người vô lý, hơn nữa mấy ngày nay Lâm Quân đã đi cùng cô đủ nhiều rồi, chuyện của công ty là chuyện lớn, việc ăn cơm để sau cũng được, bọn họ còn nhiều thời gian không phải sao?
Cô lại an ủi Lâm Quân: “Không sao đâu, anh đi đi, chuyện bọn nhỏ cứ giao cho em”
Lâm Quân gật đầu, ngồi xổm xuống nhìn lũ trẻ và bóp mặt Hạ Ly: “Cha xin lỗi, công ty cha có chút chuyện. Mẹ sẽ cùng đi ăn với các con có được không, lần sau, lần sau cha sẽ đi cùng các con”
Bọn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, vẫy vẫy tay với Lâm Quân: “Cha đi đường cẩn thận”
Lâm Quân gật đầu rời đi, Lê Nhật Linh nhìn ánh mắt bọn trẻ vẫn nhìn theo Lâm Quân, như thế không muốn anh đi.
“Đi thôi, đã như vậy, hôm nay chỉ có mẹ đưa các con đi”
Bọn trẻ gật đầu lia lịa, nhưng chúng đã mất đi sự hưng phấn ban nấy, cứ tưởng rằng có thể đi KFC với cha và mẹ. Chúng chưa bao giờ đi cùng cha và mẹ May mắn thay, nơi này không xa KFC, một lúc sau họ đã đến.
Lê Nhật Linh vừa định đi vào, đột nhiên bị gọi lại: “Lê Nhật Linh”
Lê Nhật Linh quay đầu lại rồi nhíu mày, ở đây lại gặp người mà cô không muốn gặp nhất, Phan Kiều Như.
“Tại sao tôi lại gặp cô ở đây? Tôi vẫn muối tìm cô và anh Lâm. Dì Hoàng đã năm viện nhiều ngày như vậy mà hai người không đến thăm một chút”
Giọng Phan Kiều Như uốn éo, Lê Nhật Linh nghe mà cả người khó chịu Nhưng Lê Nhật Linh không muốn để ý đến cô 1a, cho dù ban đầu Phan Kiều Như ở bên cạnh Lâm Quân với thân phận gì, nhưng Lâm Quân đã nói với cô rằng không có chuyện gì xảy ra với họ, thì cô tin Lâm Quân.
Lê Nhật Linh mặt lạnh nói: “Chúng tôi hiện tại không có thời gian lãng phí với cô. Bọn nhỏ phải đi ăn bây giờ”
“Ăn cái gì?”
Phan Kiều Như cúi đầu nhìn Hòa Phong: “Các con muốn ăn gì? Dì đưa con và em Chí Linh đi nhé, được không? Không phải các con thích nhất là gà rán sao?”
“Mẹ không cho ăn gà rán” Hạ Ly ngắt lời Phan Kiều Như kinh ngạc nhìn Lê Nhật Linh, Lâm Quân không có ở đây mà cô ấy cũng không sợ cô. Mỗi người phụ nữ đều có hai mặt, một là đối mặt với người cùng giới, hai là đối mặt với đàn ông, Phan Kiều Như quả thực là phát huy điểm này nhuần nhuyễn.
“Mẹ con không cho ăn gà rán thì dì đưa con đến đó, được không?” Phan Kiều Như cười nói với bọn trẻ, dáng vẻ vô hại với người và động vật, khiến Lê Nhật Linh càng thêm khó chịu.
Ai ngờ Hòa Phong và Chí Linh lắc đầu kiên quyết: “Chúng con không ăn gà rán, chúng con nghe lời mẹ”
Lê Nhật Linh không khỏi nhìn hai đứa nhỏ, vừa rồi còn tranh cãi ầmï, bây giờ vì bảo vệ mình mà ngay cả món gà rán yêu thích cũng không cần.
Sự hận thù trong mắt Phan Kiều Như lóe lên, vẻ mặt dữ tợn, tuy rằng nhanh chóng trở lại như cũ, nhưng vấn bị Lâm Chí Linh phát hiện, cậu bé sợ hãi lùi lại “Phan Kiều Như, tôi không biết cô đến với Lâm Quân với mục đích gì nhưng cô không nên nghĩ tới việc đánh chủ ý lên nhà chúng tôi”
Hôm nay Lê Nhật Linh cũng bất ngờ mạnh mẽ, có lẽ là bởi vì chỉ có cô và các con ở đây, xuất phá từ thiên tính của một người phụ nữ, cô theo bản năng muốn bảo vệ mấy đứa trẻ.
Chương 727: Chó mèo.
“Mục đích?” Phan Kiều Như mỉm cười tiến lên một bước đến trước mặt Lê Nhật Linh, làm sao cô ấy có thể nói lời này với mình? Đáng lẽ tất cả mọi thứ Lê Nhật Linh đang có phải thuộc về mình? Tại sao cô ấy lại quay lại?
Lê Nhật Linh một tay dắt Hòa Phong, tay kia dắt Lâm Chí Linh, nhìn chăm chăm vào Phan Kiều Như.
Phan Kiều Như lắc đầu: “Tôi có thể có mục đích gì? Lê Nhật Linh, cô đừng có quá đáng. Tôi và hai con trai vốn rất hợp nhau. Cô trở về đã dạy chúng những thứ không tốt đúng không?”
Lê Nhật Linh mím môi, nhưng không nói lời nào, chó bị ép còn có thể cắn người, tuy rằng cô.
không sợ Phan Kiều Như, nhưng bên cạnh cô còn có ba đứa trẻ, nếu thật sự đồn ép Phan Kiều Như thì cô không thể đảm bảo an toàn cho bọn trẻ.
Hòa Phong từ bên cạnh lên tiếng, một giọng nói lanh lảnh phát ra từ cổ họng: “Mẹ không dạy chúng con cái gì không tốt, là dì bắt nạt em gái nên chúng con mới không thích dì nữa”
Lời trẻ con ngây thơ lại làm Phan Kiều Như bị chặn lại, bọn họ không thích cô nữa sao? Cô đã ở bên cạnh Lâm Quân chăm sóc bọn họ, còn bị bạn bè chê cười vì con trẻ mà đã như làm mẹ kế người khác, sao bọn họ lại có thể đối xử với cô như thế này.
“Nếu cô không có việc gì nữa thì tôi đưa bọn trẻ đi ăn” Giọng điệu của Lê Nhật Linh cứng rắn, cô không muốn nói thêm với Phan Kiều Nh không biết tại sao từ khi nhìn thấy Phan Kiều Như ở đây, cô lại có chút bất an.
“Có chuyện”
Ánh mắt Phan Kiều Như cứng lại, ý cười trên mặt càng ngày càng lạnh: “Làm sao lại không có chuyện chứ?”
“Sao hôm nay anh Lâm không đi ăn với mọi người?” Phan Kiều Như nói vòng vo, hỏi vấn đề không đầu không cuối.
Có điều Lê Nhật Linh cũng có thể hiểu được rằng Phan Kiều Như thích Lâm Quân, vì Lâm Quân không đi ăn với mình thì nói không chừng là đã xảy ra chuyện không vui với mình, Phan Kiều Như mới có thể nhân cơ hội chen vào.
“Cô Phan, đây có lẽ là chuyện gia đình chúng tôi” Lê Nhật Linh lạnh nhạt nói, vẻ mặt và động tác đều rất xa cách.
‘Vẻ mặt Phan Kiều Như đột nhiên vặn vẹo, nhìn Lê Nhật Linh mà rống lên: “Việc nhà? Lê Nhật Linh cô dựa vào cái gì? Cô đã ra nước ngoài thì sao còn về? Rõ ràng tôi đã vào Phong Linh Đàm rồi, sao cô còn về giành anh Lâm với tôi?”
“Tôi giành Lâm Quân với cô?” Lê Nhật Linh không nhịn được cười: “Nếu cô thật sự có được.
Lâm Quân, vì sao anh ấy không bao giờ thừa nhận cô với người ngoài?”
Đúng vậy, Phan Kiều Như đã đi cùng Lâm Quân đến một số buổi tiệc rượu, nhưng lần nào cũng là với danh nghĩa em gái, nếu một người như Lâm Quân để tâm đến một người phụ nữ thì anh sẽ không có khả năng đến một danh phận cũng không cho.
Phan Kiều Như bị Lê Nhật Linh đâm vào chỗ đau, sắc mặt thay đổi trở nên có chút tái nhợt, nhưng lại từ từ khôi phục, cười tươi như hoa đào.
“Nhưng cô không muốn biết thời gian tôi ở Phong Linh Đàm, tôi và anh Lâm đã xảy ra chuyện gì sao? Cô nói một người đàn ông, thật sự có thể, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chờ cô trở về sao?”
Lê Nhật Linh mím môi quay mặt sang một bên mà lòng đau nhói “Cô nói, anh Lâm rất thích cô, tôi đây thừa nhận, nhưng một người đàn ông ưu tú như anh ấy sao có thể thủ thân như ngọc đối vì Lê Nhật Linh cô?”
Phan Kiều Như tiếp tục tiến lên một bước về phía Lê Nhật Linh, nói thật nhỏ nhưng vừa vặn có thể lọt vào tai Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh đờ người ra, Hòa Phong dường như nhận ra Lê Nhật Linh không bình thường, đưa tay kéo Lê Nhật Linh, đôi mắt trong suốt nhìn mẹ.
mình, ánh mắt kiên định. Lê Nhật Linh giật mình, bị ánh mắt của Hòa Phong đả động, cô là một người mẹ, không thể bị bắt trước mặt con mình, cuối cùng cô không né tránh và nhìn thẳng vào mắt Phan Kiều Như.
“Cô cũng biết bên cạnh người đàn ông ưu tú như Lâm Quân sẽ không chỉ có một phụ nữ, vậy cô là loại chó mèo gì? Tôi đã đến nước Mỹ ba năm, nhưng dù sao bây giờ tôi vẫn là phu nhân danh chính ngôn thuận, mà cô, nhiều lắm chỉ là một con búp bê bên cạnh anh ấy khi anh ấy cô đơn mà thôi.”
Chương 728: Không thấy Hạ Ly
Lúc này sắc mặt Phan Kiều Như thật sự là trắng xanh, hung hăng nhìn Lê Nhật Linh, nếu như ánh mắt có thể giết người thì bây giờ trên người Lê Nhật Linh sợ rằng đã có mấy cái lỗ.
“Đúng vậy, bên ngoài ong bướm, nhưng trong nhà vẫn giữ được vợ mình. Lê Nhật Linh, cậu thực sự có thể nhẫn nhịn được”
Lê Nhật Linh cong môi nhìn Phan Kiều Như: như cười như không, nhưng khí chất trên người cô khác hẳn bình thường khiến Phan Kiều Như không hiểu sao có chút chột dạ, sở dĩ năm đó Lê Nhật Linh rời thành phố Hà Nội là vì cô quá yếu đuối, thế nào mà giờ cô lại thành thế này.
“Lâm Quân đã từng chạm vào cô chưa, e răng chỉ có hai người mới biết được.” Lê Nhật Linh nở một nụ cười nhạt, nếu là ba năm trước, cô chỉ sợ.
cũng luống cuống không biết xử lý như thế nào, nhưng hôm nay, cô không chỉ là một người mẹ mà còn có danh tiếng, cho dù là thân phận nào thì cô cũng không thể lui một chút.
Quả nhiên, sắc mặt Phan Kiều Như bây giờ đã không thể nhìn thấy chút máu, tái nhợt như ma, cô ta cần chặt môi, đôi mắt to bình thường nhìn Lâm Quân quyến rũ giờ đang nhìn chăm chảm Lê Nhật Linh Lê Nhật Linh lười lãng phí miệng lưỡi với cô †a, nhưng Phan Kiều Như đột nhiên bật cười, vươn tay bắt taxi, rời khỏi tầm mắt của Lê Nhật Linh, kết thúc vở kịch này.
Nhưng Lê Nhật Linh dường như cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng không thể nói ra được là chỗ nào, cúi đầu định dẫn mấy đứa trẻ đi vào.
Cô vừa nhìn thì trong lòng lạnh lẽo, Lê Nhật Linh kinh ngạc kêu lên: “Hạ Ly đâu?”
Cô chỉ có hai tay, cô vẫn luôn một tay nắm Hoà Phong băng và tay còn lại nằm tay Chí Linh, mà Hạ Ly vẫn luôn nắm tay Hòa Phong, cô bé còn dùng bàn tay nhỏ bé mà nắm vạt áo cô, mà Hạ Ly đi lúc nào thì cô cũng không biết.
“Em gái đâu?”
Lê Nhật Linh đột nhiên nhìn Hoà Phong, cậu bé bối rối lắc đầu, “Con không biết”
Hai tay Lê Nhật Linh nằm chặt thành nằm đấm, móng tay gần như đâm vào da thịt, cô thật sự đã đánh mất Hạ Ly.
Lâm Chí Linh cũng lo lắng, nhìn vào bên trong KFC: “Mẹ ơi. Liệu em gái có nghịch ngợm chạy vào trước không?”
“Không đâu” Lê Nhật Linh lắc đầu chắc chẵn, cô hiểu Hạ Ly, Hạ Ly sẽ không vì tham ăn hay cái gì khác mà đột nhiên để cô ở một môi trường xa lạ rời khỏi cô, chỉ có một khả năng là Hạ Ly bị người khác bắt đi Lâm Quân ngồi trong phòng làm việc, bầu không khí thấp đến đáng sợ, trợ lý Lưu đứng sang một bên thậm chí không dám nói một lời, từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu im lặng.
“Làm sao lại không có chút tiến triển nào? Tôi đã giao chuyện này cho cậu nửa tháng” Lâm Quân nghiêm nghị nói.
Trợ lý Lưu lắc đầu: “Vốn đã tìm được rồi nhưng manh mối đột nhiên bị người khác cắt đứt, nhưng mà chắc chắn người đưa tờ giấy cho bà chủ chính là gia tộc James”
“Vậy thì ngoài Trần Hi Tuấn còn ai vào đây”
“Đúng vậy, nhưng nếu không có bằng chứng chính xác thì bà chủ sẽ không tin”
Lâm Quân bực bội xoa thái dương, tờ giấy ở bệnh viện kia đến giờ vẫn luôn làm anh khó chịu, dù sao anh và Lê Nhật Linh vì chuyện này mà cãi nhau, Lê Nhật Linh quá tin tưởng vào Trần Hi Tuấn khiến anh ghen tị.
Không thể không nói, anh cảm thấy chính là Trần Hi Tuấn, cũng hi vọng là Trần Hi Tuấn, như vậy Lê Nhật Linh mới thất vọng về Trần Hi Tuấn, mới có thể tàn nhẫn mà nói rõ ràng với Trần Hi Tuấn Di động của Lâm Quân lại đột nhiên vang lên, anh đang phiên muộn, định cúp máy, nhưng lại thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “bà xã”
Anh lập tức nghe máy, ngay cả giọng điệu cũng dịu đĩ: “Nhật Linh?”
Trợ lý Lưu nghe mà nổi da gà, nếu lúc nào Lâm Quân cũng nói chuyện với anh ta như thế này thì anh ta sẽ giảm thọ mất.
“Không thấy Hạ Ly đâu cả”
Lê Nhật Linh hít sâu một hơi, dường như phải dùng rất nhiều sức lực, không nói gì nữa, cũng không cần nói thêm cái gì với Lâm Quân.
Lâm Quân đập tài liệu xuống bàn, lập tức đứng lên, cau mày: “Đã có chuyện gì?”
Chương 729: Hai chúng tôi trong sạch
Lâm Quân vừa nói xong, lại cảm thấy không đúng, bây giờ không biết Lê Nhật Linh đã lo lắng đến mức nào, hỏi cô như vậy, Lê Nhật Linh có thể không nói rõ ràng: “Đừng lo lắng, bây giờ em đang ở đâu? Anh sẽ đến ngay”
Lê Nhật Linh mím môi, bình tĩnh hơn nhiều so với dự đoán của Lâm Quân: “Em đang ở trước cửa KEC. Vừa rồi em gặp Phan Kiều Như và ầm ï một trận. Ai ngờ trong chớp mắt không thấy Hạ Ly đâu”
“Được, anh qua ngay, em đừng chạy lung tung, cứ đứng đó chờ anh.” Lâm Quân nói xong liền cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe định đi ra ngoài “Chủ tịch Lâm?”
Trợ lý Lưu ngập ngừng g: không?
Lâm Quân dừng bước chân, quay mặt lại gật đầu với trợ lý Lưu: “Có.”
Lê Nhật Linh cúp điện thoại, trong lòng không hiểu sao lại bình tĩnh hơn nhiều, hóa ra khi xảy ra ôi có thể giúp gì những chuyện này, người đầu tiên cô nghĩ đến trong đầu chính là Lâm Quân, Hạ Ly ôm chặt Hòa Phong và Lâm Chí Linh, không thấy Hạ Ly cô đã cuống cuồng lên, nếu Hòa Phong và Lâm Chí Linh lại có chuyện thì không biết cô sẽ như thế nào.
Lâm Quân đang lái xe chạy như bay, lòng như lửa đốt, nhưng anh đã có suy nghĩ đại khái rồi, làm sao Phan Kiều Như lại có thể vô tình gặp Lê Nhật Linh trước cửa KFC được?
Lại thêm Hạ Ly vừa vặn biến mất vào đúng lúc này, chuyện này tuyệt đối liên quan đến Phan Kiều Như.
Mà bây giờ Hạ Ly lại bị đưa đến một căn phòng tối nhỏ, người đàn ông bật đèn và đặt Hạ Ly xuống, nhưng cô bé là một cô bé ba bốn tuổi, nên anh ta không cảm thấy có bất kỳ nguy hiểm nào.
Hạ Ly vừa nhìn thấy ánh sáng, cũng không quen, đưa bàn tay đầy thịt của mình ra dụi dụi mắt, lúc này mới có thể nhìn rõ người đàn ông trước mặt: “Chú, chú là ai? Chú đang chơi trốn tìm với Hạ Ly à? Nên mới đưa Hạ Ly đến đây”
Người đàn ông thản nhiên gật đầu, trông anh †a không hung ác như những kẻ bắt cóc bình thường, lười biếng ngả người ra ghế sofa, mở miệng nói: “Là mẹ cháu muốn chơi trốn tìm với cháu.”
Hạ Ly cái hiểu cái không gật đầu: “Vậy mẹ đâu?”
“Sao trẻ con nói nhiều vậy?”
“Nhưng Lê Nhật Linh vẫn còn sống” Trong mắt Phan Kiều Như hiện lên một tia hận ý mãnh liệt Nhưng người đàn ông không thèm mảy may để ý, nhíu mày nhìn Phan Kiều Như, người phụ nữ này ghen thật đáng sợ, gương mặt vặn vẹo thành thế này: “Ban đầu cô cũng nói Lê Nhật Linh cùng bị bắt lại, huống chỉ là giết người”
“Tôi đối ý rồi” Giọng Phan Kiều Như căm hận, nhìn chảm chăm Hạ Ly đang ngồi trên ghế sô pha.
Ánh mắt Hạ Ly giống hệt Lê Nhật Linh, hiện tại cô ta muốn động tay với con bé. Nhưng dù gì thì Hạ Ly cũng là con gái ruột của Lâm Quân, cô ta không thể làm như vậy.
“Tôi không muốn giết người” Người đàn ông khoanh tay, mặt vô lại, dám bắt cóc con gái Lâm Quân đã ăn là ăn gan hùm mật gấu, nếu không phải vì người phụ nữ này trả một giá cao thì anh †a cũng không làm chuyện như vậy, nhưng anh ta vẫn có giới hạn của chính mình.
Phan Kiều Như nghiến răng nhìn người đàn ông: “Tôi sẽ thêm tiền cho anh. Tôi có thể cho anh bao nhiêu tùy ý. Mẹ anh không phải bị bệnh cần tiền thuốc men sao?”
“Không làm, cô nhanh trả tiền hôm nay cho tôi, hai chúng ta kết thúc, tôi sẽ không nói với bất cứ ai đã làm điều này”
Chương 730: Tự cầu phúc
Mặt Phan Kiều Như trầm xuống nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh đang uy hiếp tôi?”
“Đúng thì sao? Không đúng thì thế nào?”
“Nếu đúng thì anh có thể nói đi, dù sao tôi cũng có nhà họ Phan phía sau, Lâm Quân dù sao cũng sẽ nhìn mặt mũi nhà Phan mà bỏ qua cho tôi, còn anh, tôi sợ là khó nói, huống chỉ, cho dù anh có chạy trốn được thì mẹ anh làm sao bây giờ? Anh không phải là đứa con bất hiếu sao?”
Người đàn ông cau mày: “Cô muốn tôi làm gứ “Giết Lê Nhật Linh”
“Nếu tôi giết người, e rằng không cần Lâm Quân ra tay thì cảnh sát đã giết chết tôi rồi, cô nghĩ tôi là đồ ngu à?” Người phụ nữ này điên sao, mà là chủ mưu giết người. Nếu xảy ra chuyện gì thì anh ta không phải là người duy nhất phải chịu gánh chịu.
Môi Phan Kiều Như giật giật, trên mặt như nổi hết gân xanh, người đàn ông này sợ là thế nào cũng sẽ không đồng ý chuyện này: “Không giết cô †a cũng có thế”
“Sau đó thì sao?” Người đàn ông biết chuyện này không đơn giản như vậy, Phan Kiều Như, người phụ nữ điên này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lê Nhật Linh dễ dàng như vậy.
Anh ta bắt đầu có chút hối hận, trước đây tại sao lại bị ma quỷ ám muốn quan hệ với người phụ điên Phan Kiều Như này?
Phan Kiều Như đột nhiên bật cười, tiếng cười trong căn phòng này có vẻ rợn người. Hạ Ly đứng dậy trốn sau người đàn ông, mặc dù người chú này đưa cô đến đây nhưng lại khiến cô cảm thấy an toàn hơn nhiều so với Phan Kiều Như.
“Vậy thì anh cường bạo cô ta. Để tôi xem đến lúc đó Lâm Quân có còn cần một chiếc giày rách không” Phan Kiều Như nhìn chằm chăm khuôn mặt của người đàn ông, dường như rất đắc ý với suy nghĩ của mình.
Lông mày của người đàn ông vấn cau lại: “Vậy cô cảm thấy, nếu tôi cường bạo Lê Nhật Linh thì Lâm Quân sẽ dễ dàng buông tha cho tôi sao?”
“Chuyện đó không liên quan gì đến tôi. Tôi sẽ cho anh một khoản tiền để chữa bệnh cho mẹ anh. Còn anh? Tôi có thể đưa anh ra nước ngoài, chuyện sau này thì anh phải tự cầu phúc.”
“Cô nói thật chứ?” Mắt người đàn ông sáng lên, Phan Kiều Như đưa cho anh ta khoản tiền kia, tuy đủ điều tột thời gia nhưng tiền thuốc men dù sao cũng là hố sâu không đáy, nếu cô ta hứa hẹn sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ anh ta, vậy thì anh †a sẵn sàng làm mọi thứ.
“Đúng vậy” Phan Kiều Như nghiêm túc gật đầu, mẹ của người đàn ông này bị ung thư, tuy là giai đoạn đầu, có thể chữa khỏi, nhưng tiền thuốc men nhất định là rất đắt, nhưng số tiền này với cô 1a không là gì cả, chỉ cần bước vào nhà họ Lâm thì muốn gì mà không cớ?
Hơn nữa, cô ta vẫn thực sự thích Lâm Quân Hạ Ly nghe không hiểu họ nói gì, nhưng tiêm thức đang nói với cô bé rằng mẹ đang gặp nguy hiểm, cô bé cũng vậy.
Hạ Ly mở to mắt nhìn Phan Kiều Như, quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp, quát Phan Kiều Như: “Dì xấu xa”’ Dì này mỗi lần đến Phong Linh Đàm đều bắt nạt cô, còn cướp đồ chơi anh trai đưa cho cô, bây giờ còn đưa cô bé đến đây.
‘Vẻ mặt Phan Kiều Như thay đổi, cô ta đi về phía trước túm lấy Hạ Ly từ phía sau người đàn ông, Hạ Ly nắm chặt quần áo người đàn ông, khớp xương đều đỏ lên, nhưng Phan Kiều Như.
không buông ra. Cô ta dùng sức, Hạ Ly bị cô ta kéo đến loạng choạng ngã xuống, trán đụng vào góc bàn, trong nháy mắt sưng lên.
Phan Kiều Như cười lạnh, nhìn Hạ Ly trên mặt đất, trong lòng có chút niềm vui trả thù.
Hạ Ly cần răng tự đứng lên, trong mắt có những giọt nước mắt pha lê xoay tròn, nhưng dù thế nào cô bé cũng không để rơi xuống, cứng đầu đến mức khiến người ta xót xa.
Ôi”
Phan Kiều Như mim cười, nhìn đôi mắt hồng hồng rất giống Lê Nhật Linh, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, liền kéo Hạ Ly đi về phía trước: “Khóc đi. Nín cái gì? Lần trước ở chỗ Lâm Quân, không phải mới đụng một chút mà đã khóc như vậy sao? Sao hôm nay mày không khóc?”
Cô ta nhớ rõ, lần đó ở Phong Linh Đàm nếu không phải là Hạ Ly thì Lâm Quân làm sao có thể bảo cô ta đừng đến Phong Linh Đàm nữa chứ, Lâm Quân làm sao có thể tuyệt tình như vậy, tất cả là vì hai mẹ con này.
Chương 731: Tự chui đầu vào lưới
Hạ Ly trừng mắt với Phan Kiều Như, hàng lông mi cong dài chuyển động, cực kỳ giống một búp bê đáng yêu.
Nhưng mà búp bê này vừa dứt lời, con mắt đỏ ngầu, vẻ mặt tủi thân mà quật cường khiến người ta đau lòng, hét lên với Phan Kiều Như: “Cha mẹ sẽ đến cứu cháu! Cái người phụ nữ xấu xa này!”
Phan Kiều Như giơ tay lên muốn đánh cô bé nhưng bị người đàn ông kia kéo lại: “Được rồi, bây giờ chúng ta phải lừa Lê Nhật Linh đến đây, cô mà đánh con bé rồi con bé quay về nói với Lâm Quân thì cô phải làm sao hả?”
Phan Kiều Như cười cợt: “Con bé thấy tôi rồi, anh nghĩ tôi còn trả con bé về được sao?”
“Nó còn nhỏ như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm ra tay chứ?” Người đàn ông kia híp mắt lại, người phụ nữ tên Phan Kiều Như này quả nhiên lòng dạ độc ác.
Phan Kiều Như xua tay, kỳ quái nhìn người đàn ông: “Vì sao tôi phải giết người diệt khẩu hả?
Tôi chỉ định bán con bé đến một thôn làng hẻo lánh, đứa trẻ đáng yêu thế này nhất định sẽ được mọi người yêu thích? Chỉ cần không gặp phải Lâm Quân là được…”
Hạ Ly nghe thấy thì bỗng chốc hoảng sợ, nếu bán cô bé đi chỗ khác thì cô bé sẽ không gặp được cha mẹ nữa sao?
Không quan tâm tới vết thương trên trán, dùng hết sức mình chạy tới chỗ Phan Kiều Như: đang ngồi trên ghế sofa, tay đấm chân đạp: “xấu xa! Cô mau trả cháu về! Cô xấu xa này!”
Phan Kiều Như ghét bỏ tránh khỏi tay Hạ Ly, trẻ con vốn chẳng có bao nhiêu sức lực, huống chỉ là từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn như Hạ Ly, sao hiểu được làm sao đánh người ta: “Được rồi, mau gọi điện thoại cho Lê Nhật Linh, đừng quên chuyện anh đã đồng ý với tôi”
“Tôi gọi điện cho cô ta?” Người đàn ông ngây ra, thế chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao.
Phan Kiều Như cười lạnh liếc anh ta một cái: “Tôi không ngu như thế, anh ở đây trông giữ con bé này cẩn thận, còn Lê Nhật Linh, đương nhiên tôi sẽ sai người đưa tới”
Khi Lê Nhật Linh tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng tối, rõ ràng vẫn là ban ngày nhưng cửa sổ bị kéo kín mít, đèn ở cạnh giường thì phát ra ánh vàng cam lúc sáng lúc tối Đầu óc quay cưồng, phòng bên cạnh hình như còn truyền đến tiếng trẻ con khóc thút thít, còn hơi giống giọng của Hạ Ly, Lê Nhật Linh vươn tay lên xoa huyệt thái dương, cố gắng để mình tỉnh táo lại một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lê Nhật Linh nhớ rằng sau khi Lâm Quân đến, dặn cô và tài xế đưa hai đứa trẻ về nhà trước, còn Lâm Quân sẽ phái người đi tìm Hạ Ly.
Cô cũng rất lo lắng cho Hạ Ly, không đồng tình cho lắm, nhưng Lâm Quân nói với cô, chưa tìm thấy Hạ Ly, không thế đế Hòa Phong và Chí Linh xảy ra chuyện nữa.
Cô đã trở về nhà, lo cho Hòa Phong và Chí Linh cẩn thận rồi, lúc đó cô không chờ được nữa bèn đi tới Phong Linh Đàm.
Sau đó thì sao? Lê Nhật Linh lắc đầu, còn chuyện sau đớ? Cô không nhớ được, nhưng đầu đau nhức không ngừng nhắc nhở chuyện cô đã bị người nào đó đánh ngất.
Tiếng nước ào ào trong phòng tảm ngừng lại, tiếng khóc của đứa trẻ kia càng rõ ràng hơn, đột nhiên Lê Nhật Linh nằm chặt tay lại, cô có thể khẳng định, đây chắc chản là giọng của Hạ Ly!
Người này rốt cuộc là ai? Bắt giam cô và Hạ Ly.
Lê Nhật Linh bỗng nhiên thấy sốt ruột, lần sờ bên cạnh giường, túi của mình vẫn còn, nhưng không thấy điện thoại di động đâu cả, có lẽ những người này sợ cô có thiết bị định vị nên lấy điện thoại của cô đi, Lê Nhật Linh nở nụ cười khổ não, bọn họ đoán không sai, cô vốn dĩ đã cài đặt điện thoại để Lâm Quân có thể tìm được cô, không ngờ đám người này lại cảnh giác như vậy.
Lê Nhật Linh lập tức đứng dậy, dùng sức vặn tay chốt cửa, quả nhiên không mở ra được, cô cũng không dám đập cửa, trong phòng tắm có người, nếu như đập cửa nhất định sẽ bị phát hiện, có thể Hạ Ly đang ở ngay phòng bên cạnh!
Lòng Lê Nhật Linh nóng như lửa đốt, đột nhiên bị người nào đó ôm lấy từ phía sau, trên người đàn ông đó chỉ có một cái khăn tắm, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, cơ thế cô cứng đờ.
Dường như hiểu ra gì đó, còn có một người đàn ông, ngoại trừ không bị bỏ thuốc ra thì giống y như lúc ở khách sạn Nhật Huy lần trước.
Trong lòng rối ren, hoảng sợ xông ra, Lê Nhật Linh đập mạnh vào cửa, lớn tiếng kêu cứu.
Sau khi mặc quần áo xong, Lâm Quân và Lê Nhật Linh xuống dưới dùng bữa sáng rồi dẫn ba đứa trẻ đến nhà trẻ.
Suốt đường đi Hạ Ly đều ríu ra ríu rít như chú chim vàng anh nhỏ dễ thương vậy, mà Lâm Chí Linh tỉnh thoảng nói thêm mấy câu, Hòa Phong “trưởng thành chính chắn” nhất, yên tính, thỉnh thoảng còn nhắc nhở bọn họ không được quay đầu ngồi đàng hoảng.
Rất nhanh đã đến nhà trẻ, một tay Lâm Quân bế hai đứa trẻ, Lê Nhật Linh cũng bế Hạ Ly, diện mạo của cả nhà đều không chê vào đâu được.
Hình ảnh ân ái hài hòa đó khiến không ít người phải ngước nhìn, ánh mắt đều không giấu được sự ngưỡng mộ.
Một người chồng vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy, còn có ba đứa con xinh đẹp, người phụ nữ này thật là người thành công trong cuộc sống.
Nhà trẻ đã chuẩn bị xong tất cả rồi, giáo viên của ba đứa trẻ vừa nhìn thấy Lâm Quân đã vội chạy đến, khẽ cười chào hỏi bọn họ.
Cô giáo này còn trẻ, cười rất dịu dàng ngọt ngào, da thịt mềm mại như có thể vắt ra nước, giọng nói rất nhẹ nhàng, da đầu Lâm Quân kéo căng, cảm thấy người phụ nữ này đang giả vờ.
“Sao có thể chứ?” Lê Nhật Linh vô thức phản bác lại Lâm Quân nắm lấy tay cô đặt lên môi: “Không có thì tốt, hôm nay anh đi cùng em đến đây thì mãi lại phải tăng ca, nếu như em không vui thì chẳng phải anh bị thiệt rồi sao?”
“Rõ ràng là tự anh đòi đến mà”
“Anh không đi thì một mình em sao có thế chăm ba đứa trẻ được chứ? Tóm lại là do em” Vẻ mặt Lâm Quân vô lại, khiến Lê Nhật Linh không tìm được lời nào phản bác anh.
“Có phải trước đây anh hay đến đón con không?” Lê Nhật Linh nghiêm túc hỏi.
“Oan rồi, anh làm gì có thời gian chứ? Đều là Hà Dĩ Phong và má Trương đến đón mà” Lâm Quân hận không thể giơ tay lên để chứng minh mình trong sạch.
“Anh lại dám để Hà Dĩ Phong đến đón?”
Giọng điệu Lê Nhật Linh càng trở lên nghiêm túc hơn: “Anh ta vốn dĩ có tính cách như vậy, đây là anh muốn phá hoại hòa khí của gia đình người ta đúng không?”
“Anh..” Lâm Quân bị chặn họng không nói lên lời, người phụ nữ này mà nói thì một người đàn ông như anh sao có thế cãi lại chứ.
“Hừ!”
Lê Nhật Linh khế hừ một tiếng, quay đầu đi, Hạ Ly nhìn Lâm Quân, làm mặt quỷ, vẻ mặt đắc ý: “Mẹ đừng giận, cha là người xấu”
“Đúng. Cha là người xấu” Lâm Chí Linh cũng gật đầu theo.
Lúc này cả người Lâm Quân đều cảm thấy khó chịu, cả nhà đều hợp lại giúp Lê Nhật Linh bắt nạt anh?
Từ lúc nào mà địa vị trong nhà của anh lại biến thành thấp như vậy chứ?
Chỉ có Hòa Phong vẫn ôm lấy tay Lâm Quân lắc lắc, vẻ mặt chính trực nói: “Cha, bọn họ nói không đúng”
Trong lòng Lâm Quân có chút cảm động, sáng nay mình vẫn còn trách Hòa Phong, nhưng bây giờ xem ra, vẫn là Hòa Phong đứng về phía mình Ai biết Hòa Phong mím môi, đột nhiên chạy đến bên cạnh Lê Nhật Linh, ngẩng đầu lên nói tiếp: “Cha là người vô cùng xấu. Sao có thể bắt nạt mẹ chứ”
Lê Nhật Linh bị mấy đứa trẻ chọc cười phá lên, cũng không tức giận ghen tuông nữa, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp, nhướng mày nhìn biểu tình như ăn phải ruồi của Lâm Quân, giống như đang nói ở nhà anh thử bắt nạt em nữa xem?
Bây giờ Lâm Quân chỉ muốn thở dài, Hạ Ly bênh Lê Nhật Linh thì thôi đi, Hòa Phong còn có Lâm Chí Linh rõ ràng là do một tay anh nuôi nâng, thật là phản khoa học mà.
“Các bậc phụ huynh và các em học sinh chú ý. Trò chơi tương tác giữa cha mẹ và con cái của chúng ta chuẩn bị bắt đầu”
Chương 722: Nhà trẻ (2)
Vốn dĩ Lê Nhật Linh không định dễ dàng tha cho Lâm Quân như vậy, đang chuẩn bị mượn mấy đứa trẻ để nói vài câu thì nghe thấy thông báo của giáo viên rằng hoạt động sắp bắt đầu.
Lê Nhật Linh tràn đầy tiếc nuối nhìn Lâm Quân: “Lần này tạm thời tha cho anh. Hôm nay chủ yếu là chơi trò chơi cha mẹ với Hạ Ly và Hòa Phong, về phần anh thì về nhà tính tiếp.”
Lâm Quân nghe thấy vợ mình nói vậy, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười đắc ý, gật đầu với Lê Nhật Linh: “Tuân mệnh, vợ nói thế nào thì là thế đấy. Em bảo anh đi hướng Đông, anh tuyệt đối không dám đi hướng Tây”
Để biểu hiện sự chân thành của mình, Lâm Quân còn đặc biệt giơ tay lên làm động tác chào của đội thiếu niên tiền phong.
‘Vẻ mặt vốn dĩ cứng đờ của Lê Nhật Linh lập tức bật cười như hoa, sao Lâm Quân càng ngày càng giống trẻ con vậy chứ, mà Hòa Phong và Hạ Ly thấy cha mình làm động tác như vậy cũng cảm thấy như mình đạt được thẳng lợi, bắt đầu hoan hô.
Nhưng lực chú ý của trẻ con không tập trung được trong thời gian dài, đặc biệt là loa phát thanh của nhà trẻ lại truyền đến thông báo.
“Các bậc phụ huynh và học sinh xin chú ý, cuộc đua tiếp sức dành cho phụ huynh và học sinh sắp bắt đầu, các bậc phụ huynh và học sinh muốn tham gia xin nhanh chóng tập trung tại địa điểm”
Sau khi Hòa Phong và Hạ Ly nghe thấy thông báo thì không thể ngồi yên được, lúc này hai người vô cùng hiểu ý nhau, một người kéo Lê Nhật Linh, một người kéo Lâm Quân.
Mặt tràn đầy vội vàng: “Cha, mẹ, đừng cãi nhau nữa, chúng ta mau đi thôi, tí nữa thì muộn mất, người khác sẽ cảm thấy chúng con không phải đứa trẻ ngoan”
Lúc này Hạ Ly lại bố sung thêm một câu: “Con còn muốn cô giáo tặng phiếu bé ngoan cho con nữa”
Cô bé bất an chu môi, ở Mỹ không có mấy thứ như phiếu bé ngoan, từ lúc đến nhà trẻ ở Hà Nội, cô bé vô cùng thích, thậm chí lần nào Hòa Phong và Lâm Chí Linh đều đưa phiếu bé ngoan của mình cho cô bé.
Lúc này Lê Nhật Linh và Lâm Quân đều nhìn đứa trẻ tràn đầy vội vàng, gật đầu: “Được, mẹ lập tức qua đó, đừng vội, chúng ta nhất định sẽ lấy được phiếu bé ngoan được không?”
Dù sao thì Hòa Phong và Hạ Ly vẫn là trẻ con, nên lời nói của người lớn cũng không thể ngăn cản được cái gì cả, hai người vẫn tiếp tục kéo Lê Nhật Linh và Lâm Quân đến sân vận động.
May mà nhà trẻ không lớn lắm, mấy người rất nhanh đã đến sân vận động.
‘Vừa nhìn thấy giáo viên tổng phụ trách, ba đứa trẻ như bị tuột cương lập tức buông đôi tay vừa này còn đang nắm chặt ra, chạy về phía giáo viên Lê Nhật Linh nhìn đứa trẻ vừa nấy vẫn còn dính lấy mình, bây giờ lại đột nhiên vất bỏ mình chạy đến chỗ cô giáo khác, lúc này trong lòng đột nhiên như mất sổ gạo, thở dài.
Có điều lại cảm thấy cảm giác của mình có chút kỳ lạ, sau khi những đứa trẻ này lớn cũng phải lập gia đình, cũng không thể ở bên mình mãi mãi được. Bây giờ cô đã giống như một bà mẹ già rồi, vậy thì sau này phải làm sao đây.
Dường như Lâm Quân nhìn thấu suy nghĩ của Lê Nhật Linh, dùng bàn tay to nắm chặt bàn tay của cô, nói: “Không sao, không phải còn có anh luôn ở bên em sao?”
Giáo viên kia đã được những đứa trẻ vây thành vòng tròn, dường như sau khi những đứa trẻ đó được giáo viên khen ngợi thì quay lại trước mặt cha mẹ cười híp mắt.
Hòa Phong kiêu ngạo vỗ ngực mình, giả vờ làm người lớn nói với Lâm Quân: “Cha, cha nhất định nhất định phải cố gắng chạy đấy, nếu như mà thua thì đều tại cha đấy”
Lúc này Lâm Quân cạn lời, những đứa trẻ này dường như đều do một tay anh nuôi lớn, tại sao bây giờ trái tim đều hướng về Lê Nhật Linh vậy, nhưng Lâm Quân cũng không tức giận, chỉ bất lực gật đầu: “Được được được, biết rồi”
Chương 723: Nhà trẻ (3)
Tiếng phát thanh trên đài lại vang lên: “Trận đấu sắp bắt đầu. Mời các bạn nhỏ và các bậc phụ huynh hãy nhanh chóng về vạch xuất phát để chuẩn bị”
Bọn trẻ quên mất mình muốn nói gì, chạy ngay đến chỗ cô giáo nói Lê Nhật Linh cũng sợ mấy đứa trẻ chạy quá nhanh lại ngã nên nhắc nhở: “Các con chạy chậm thôi. Đừng để bị ngã.
Hạ Ly quay đầu nhìn người mẹ lo lắng phía sau: “Mẹ đừng lo lắng”
Sau đó cuộc đua sẽ bắt đầu, lần này là cuộc đua tiếp sức dành cho gia đình, còn lại là các bạn nhỏ và hai cha mẹ cùng tham gia cuộc đua.
Đến lượt Lê Nhật Linh va Lâm Quân bên này, vì có ba đứa bé nên Lê Nhật Linh không tham gia cuộc thi.
Trận đấu bắt đầu. Người cầm gậy đầu tiên là Hạ Ly. Ngay khi tiếng còi vang lên, cô bé liền liều mạng cầm gậy chạy về phía trước.
Lê Nhật Linh ngồi vào chỗ, lo lắng nhìn Hạ Ly, Hạ Ly chạy rất nghiêm túc, nhưng Lê Nhật Linh sợ cô bé không cẩn thận lại ngã.
Đối với cô, không có giải thưởng nào quan trọng bằng Hạ Ly, may mãn là không sao, vì Hạ Ly luôn chạy tệ, hơn nữa bọn họ có ba đứa trẻ, gia đình khác còn có hai người lớn, bất giác bọn họ đã bị bỏ lại phía sau.
Nhưng không ngờ khi gậy đến chỗ Hoà Phong, Hoà Phong đã chạy thật nhanh, Lâm Chí Linh và Hạ Ly đứng cạnh nhau thở hổn hển để cổ vũ cậu bé, khàn cả giọng hét lên: “Anh ơi cố lên”
Hai khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng vì phấn khích.
Lê Nhật Linh cũng bị mấy đứa trẻ lây mà trong lòng có chút kích động.
Khi gây cuối cùng đến chỗ Lâm Quân thì đã bị rớt lại phía sau không ít, Lê Nhật Linh và ba đứa trẻ vẫn tiếp tục cổ vũ.
“Cha ơi” Ba đứa trẻ lúc này lại ăn ý bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên Lê Nhật Linh coi trọng một: trò chơi nhỏ đến vậy, cô cổ vũ cùng bọn trẻ: “Lâm Quân, cố lên.”
Giọng nói của họ giống như doping, đặc biệt †o và ấm áp trên sân đấu Lâm Quân nghe thấy tiếng cổ vũ từ các con và vợ, ngay lập tức trở nên hung hãn hơn khi, anh đã tăng tốc rất nhiều, thành công trở thành người đầu tiên về đích.
“Ye” Hòa Phong vui sướng nhảy dựng lên, Hạ Ly cũng vui mừng ôm lấy chân Lê Nhật Linh, Lâm Chí Linh vỗ tay rất vui vẻ: “Mẹ, chúng ta thẳng rồi, chúng ta thẳng rồi”
Lúc này, Lâm Quần, với vẻ mặt thỏa mãn sau trận đấu, đã bước tới với chiếc cúp nhỏ, ngay lập tức bọn nhỏ tiến đến ôm lấy anh như chúng tỉnh phủng nguyệt.
“Thế nào? Ông xã em có tuyệt không?” Lâm Quân giả bộ đẹp trai hất tóc, nháy mắt với Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh đột nhiên toát mồ hôi lạnh, trước đây cô không hiểu lắm, nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng có thể hiểu tại sao Lâm Quân và Hà Dĩ Phong lại trở thành bạn tốt của nhau.
€ó điều Lê Nhật Linh không thích kiểu này thì có mấy đứa trẻ thích, chúng nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt bắng ánh mắt sùng bái: “Cha là người giỏi nhất”
“Các con vừa nói cha là kẻ xấu” Lâm Quân bất mãn, vậy mà anh cũng so đo với mấy đứa trẻ.
Hòa Phong suy nghĩ một chút, vẫn nghiêm mặt nói: “Cha chỉ cần không bắt nạt mẹ thì là người tốt”
Lê Nhật Linh nghe Hoà Phong nói xong suýt nữa cười thành tiếng, nhưng không nhịn được.
nhắc nhở: “Chớ dài dòng, mau nghỉ ngơi đi Chúng ta còn có một mấy trò chơi nữa đ: Lâm Quân vốn tưởng rằng lần này bọn trẻ có thể quay về phía mình, nhưng không ngờ mấy đứa trẻ lập trường kiên định, bị tạt gáo nước lạnh, nhưng anh vẫn không nản lòng, chỉ dẫn đám trẻ đi xuống.
Trò chơi tiếp theo không liên quan gì đến người lớn, nó thuộc về trẻ em, “Cà rốt ngồi xổm”
Lâm Quân và Lê Nhật Linh đang nghỉ ngơi bên ngoài nhìn thấy con mình đang chơi bên trong, để phối hợp với chúng để nói là rau gì, nhà trẻ cũng đặc biệt chuẩn bị những chiếc mũ đội đầu tương ứng.
Group facebook truyen one
Chương 724: Bông cải xanh
Hoà Phong tỏ ra không vui đội bông cải xanh lên sân khấu, quả thật vô cùng dễ thương, Lê Nhật Linh không nhịn được cầm điện thoại di động lên và chụp ảnh một cách điên cuồng.
Lâm Quân cũng thay đối vẻ nghiêm túc trước đây và không thể nhịn được cười.
Hoà Phong ban đầu hơi tức giận vì bị giao một vai không thích nhưng không ngờ rằng sau khi xuất hiện trên sân khếu, cha mẹ lại cười nhạo mình Hoà Phong tức giận lao tới chỗ hai người “Cha còn cười nữa thì con sẽ không quan tâm đến cha đâu. Hừ”
Rõ ràng Lê Nhật Linh cũng cười. Lâm Quân trong lòng đang chọc gậy bánh xe, lúc này anh mới biết vị trí của mình trong lòng Hoà Phong.
“Cha không dám. Cha tin rắng Hòa Phong của chúng ta nhất định sẽ thắng”
Hoà Phong nghe Lâm Quân khen ngợi mới hài lòng quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Không ngờ, Hạ Ly đang đội một quả cà chua nhỏ, mà Lâm Chí Linh đang đội một củ khoai tây, lắc lư bước về phía Lê Nhật Linh, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, vẻ mặt đều lộ ra vẻ vui vẻ.
Trò chơi bắt đầu, có lẽ do lúc nấy quá hưng phấn nên lần này Hòa Phong thể hiện rất tốt, ba anh em phối hợp với nhau với trí thông minh tuyệt đỉnh, khi pk thua quá nửa người, Hạ Ly và Lâm Chí Linh mới bị loại, nhưng Hòa Phong đã dốc toàn lực đánh bại mọi người xung quanh và giành chiến thẳng cuối cùng.
Lâm Quân đứng đó mỉm cười xinh đẹp, đứa trẻ nhà mình thật sự rất xuất sắc.
Trò chơi tiếp theo là gắp đậu, có lẽ vì có kinh nghiệm nên tất cả đều rất khéo léo, ngoại trừ Hạ Ly không quen dùng đũa, nhìn chung người một nhà thẳng rất thuận lợi, một đường vượt qua khó khăn, ăn ý mười phân cứ như đã tập luyện từ lâu.
Cuối cùng đến thời khắc kết thúc, các giáo viên chuẩn bị bắt đầu trao giải, ba đứa trẻ vui vẻ chạy về phía trước, cô giáo trẻ cúi người đặt lên chúng những bông hoa nhỏ màu đỏ.
Lâm Quân bất giác quay mặt lại nhìn Lê Nhật Linh, không nhìn cô giáo kia, nhưng tất nhiên trường mẫu giáo có một giải thưởng nhỏ được trao cho họ sau khi chiến thẳng cuộc thi, Hạ Ly nhận được một con gấu bông, Lâm Chí Linh và Hòa Phong được thưởng bằng mô hình đồ chơi.
Ba đứa trẻ rất vui khi cầm trên tay phần thưởng mà chúng giành được, tuy từ nhỏ chúng chưa bao giờ thiếu món đồ chơi nhỏ bé này nhưng dù sao chúng cũng tự mình chiến thắng trong cuộc thi nên chúng vui như nhận được thưởng lớn vậy.
Có một người cha thông minh như vậy thì tất nhiên sẽ có những đứa con thông minh, Lâm Quân nhìn ba đứa trẻ đang đứng trên bục giảng mà vui mừng Lúc này, Hạ Ly đã cầm con gấu bông trên tay và chạy đến chỗ anh: “Cha xem nó có đẹp không”
Hạ Ly trông rất vui, Lâm Quân cảm thấy mình nên cùng cô bé tham gia những trò chơi thế này nhiều hơn, có lợi cho sự phát triển lành mạnh của trẻ.
Đương nhiên, Lê Nhật Linh cũng vui vẻ nhìn ba đứa trẻ, ba đứa nhỏ này đều là niềm tự hào của cô, cô bất giác nở một nụ cười thật đẹp.
Lâm Quân tình cờ nhìn thấy nụ cười này và bị mê hoặc, anh biết Lê Nhật Linh xinh đẹp, nhưng anh chưa bao giờ phát hiện ra người phụ nữ nhỏ của anh làm mẹ lại quyến rũ như vậy.
Lê Nhật Linh cũng cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chäm chằm vào mình, cô nhìn theo ánh mắt đó, vừa vặn đối â n với Lâm Quân, Lê Nhật Linh ngạc nhiên: “Nhìn em làm gì, có phải trên mặt em có gì đó không?”
Cô nói xong còn sờ mặt mình, Lâm Quân bị cô làm phì cười, sao cô lại đáng yêu như vậy chứ.
“Cha bị mẹ mê hoặc. Mẹ không biết mẹ đẹp như thế nào đâu. Các bạn cùng lớp đều bảo rằng mẹ rất đẹp”
Lâm Chí Linh nói giúp Lâm Quần, Lê Nhật Linh càng cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhàng sờ đầu Lâm Chí Linh: “Thật sao?”
Lúc này ba đứa trẻ cùng nhau gật đầu lia lịa, nhìn dáng vẻ của chúng, Lê Nhật Linh chợt hiểu thế nào là một gia đình hạnh phúc và hòa thuận.
Chương 725: Đi ăn gà rán
Trên sân khấu vẫn đang diễn ra lễ trao giải của những bạn nhỏ khác, người một nhà năm người dưới khán đài đã vui vẻ trò chuyện.
“Đợi lát nữa cha đưa các con đi ăn đồ ăn ngon, các con muốn ăn cái gì?” Lâm Quân cười hỏi ba đứa nhỏ.
Mấy đứa trẻ nghe vậy thì rất vui, chúng gần như nhảy dựng lên: “Con cảm ơn cha”
Hạ Ly hôn lên mặt Lâm Quân một cái, còn cố tình để lại bọt nước bọt. Lâm Quân cũng phối hợp với cô bé mà cau mày: “Con thật xấu, nhìn xem mặt cha đầy nước bọt rồi”
Chẳng quan Lâm Quân vừa dứt lời, bọn trẻ lại càng vui vẻ hơn, lũ trẻ lao đến trước mặt Lâm Quân và in dấu nước bọt của mình, như thế chúng đang dán nhãn mác của chính mình lên mặt Lâm Quân.
Lê Nhật Linh thấy vậy cũng bật cười, nhìn mấy cha con vui đùa, trái tim cô ấy ấm áp, thực ra cô cũng phải thừa nhận rằng Lâm Quân là một người cha tốt.
“Mẹ, mẹ cũng vậy. Thật là vui” Hòa Phong vẫy tay với Lê Nhật Linh, Lâm Quân cười híp mắt, thậm chí còn vươn mặt ra để chờ nụ hôn của Lê Nhật Linh Lê Nhật Linh liếc nhìn Lâm Quân, lộ vẻ dạy bọn trẻ điều này, nhưng cô vẫn đi nhanh tới lấy giấy lau hết vết nước bọt trên mặt Lâm Quân rồi nhìn bọn trẻ: “Cũng mệt rồi”
Cô nói xong sờ đầu bọn họ, sau đó nhìn Lâm Quân, phát hiện anh cũng đang chăm chú nhìn mình, cong lên khóe môi, Vén tóc ra sau tai.
Bọn trẻ gật đầu sờ cái bụng lép của mình.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn ngon nào.” Lâm Quân bật cười thành tiếng trước vẻ đáng yêu của họ.
Bọn trẻ nghe vậy cũng rất vui mừng, mỗi đứa đều mang theo giải thưởng của mình, trên ngực còn có một bông hoa nhỏ màu đỏ do cô giáo phát, dù thế nào chúng cũng không muốn gỡ xuống, coi như là biểu thị vinh dự của chính mình.
Hòa Phong nghiêng đầu nhìn Lâm Quân bàn bạc: “Cha chúng ta đi ăn gà rán được không? Con đã lâu không ăn rồi”
Những đứa trẻ khác nghe cậu bé nói cũng nói theo: “Cha, chúng ta còn có thế đến KFC ăn pizza, pizza rất ngon”
“Còn có cánh gà và coca”
Những đứa trẻ không tin nổi nhìn Lâm Quân, cha vậy mà đã nói giúp chúng. Lâm Quân chớp mắt với bọn trẻ, tỏ ý đồng tình.
Lê Nhật Linh vần có chút lo lắng, khả năng miễn dịch của bọn trẻ vốn đã yếu, làm sao có thể ăn được loại thức ăn đó.
Hơn nữa, dạ dày Hạ Ly không tốt, mỗi lần cô bé ăn gà rán ở nước Mỹ đều bị đau bụng, nhưng bọn trẻ lại mở to mắt trông chờ, cô thật sự không đành lòng cự tuyệt chúng, Lê Nhật Linh thỉnh thoảng nghĩ một chút.
Thỉnh thoảng buông thả một lần chắc không sao chứ? Vì vậy, cô gật đầu nhìn vẻ mặt vui mừng của bọn trẻ: “Nhưng lần sau không được lấy lí do này nữa nhé”
Đời trước cô thực sự nợ ba người bọn họ.
Bọn trẻ lại gật đầu.
Chúng hận không thể lao đến hôn Lê Nhật Linh, cả nhà vui vẻ đi đến KFC.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Lâm Quân đột nhiên vang lên, Lâm Quân cũng mặc kệ, cứ để nó đổ chuông như thế, nhưng dường như điện thoại vấn chưa dừng lại, nó vấn tiếp tục đổ chuông.
Lâm Quân lấy điện thoại ra chỉ muốn tắt tiếng, nhưng lúc này anh lại nhìn thấy tên người gọi, chính là trợ lý Lưu gọi tới đã gọi vài cuộc, anh còn tưởng là Phan Kiều Như hoặc là Hoàng Ánh.
Lâm Quân đột nhiên cảm thấy nhất định phải xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì người như trợ lý Lưu chắc chắn sẽ không như thế này, anh ta luôn làm mọi việc ổn trọng, cũng phân rõ nặng nhẹ.
Cậu gật đầu lia lịa: “Tuân lệnh. Mẹ”
Chương 726: Lỡ hẹn
Lê Nhật Linh dường như nhìn thấu cảm xúc của Lâm Quân, đi tới trước mặt anh, hỏi anh: “Sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không có gì, anh gọi một cuộc điện thoại, công ty gọi tới” Lâm Quân nói xong liền đi đến bên cạnh nghe điện thoại, Lê Nhật Linh và mấy đứa nhỏ cùng kiên nhắn chờ, không biết anh nói Ì tôi sẽ quay lại sớm”
Lâm Quân vừa đi về phía Lê Nhật Linh vừa cúp điện thoại “Sao vậy, có chuyện gì xảy ra thế?”
Lâm Quân gật đầu, ánh mắt có chút áy náy và bất đắc dĩ: “Ừ, trợ lý Lưu gọi điện thoại nói công ty có chút chuyện, anh nhất định phải về một chuyến. Có thế anh không đi ăn cùng mọi người được”
Lê Nhật Linh không phải là người vô lý, hơn nữa mấy ngày nay Lâm Quân đã đi cùng cô đủ nhiều rồi, chuyện của công ty là chuyện lớn, việc ăn cơm để sau cũng được, bọn họ còn nhiều thời gian không phải sao?
Cô lại an ủi Lâm Quân: “Không sao đâu, anh đi đi, chuyện bọn nhỏ cứ giao cho em”
Lâm Quân gật đầu, ngồi xổm xuống nhìn lũ trẻ và bóp mặt Hạ Ly: “Cha xin lỗi, công ty cha có chút chuyện. Mẹ sẽ cùng đi ăn với các con có được không, lần sau, lần sau cha sẽ đi cùng các con”
Bọn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, vẫy vẫy tay với Lâm Quân: “Cha đi đường cẩn thận”
Lâm Quân gật đầu rời đi, Lê Nhật Linh nhìn ánh mắt bọn trẻ vẫn nhìn theo Lâm Quân, như thế không muốn anh đi.
“Đi thôi, đã như vậy, hôm nay chỉ có mẹ đưa các con đi”
Bọn trẻ gật đầu lia lịa, nhưng chúng đã mất đi sự hưng phấn ban nấy, cứ tưởng rằng có thể đi KFC với cha và mẹ. Chúng chưa bao giờ đi cùng cha và mẹ May mắn thay, nơi này không xa KFC, một lúc sau họ đã đến.
Lê Nhật Linh vừa định đi vào, đột nhiên bị gọi lại: “Lê Nhật Linh”
Lê Nhật Linh quay đầu lại rồi nhíu mày, ở đây lại gặp người mà cô không muốn gặp nhất, Phan Kiều Như.
“Tại sao tôi lại gặp cô ở đây? Tôi vẫn muối tìm cô và anh Lâm. Dì Hoàng đã năm viện nhiều ngày như vậy mà hai người không đến thăm một chút”
Giọng Phan Kiều Như uốn éo, Lê Nhật Linh nghe mà cả người khó chịu Nhưng Lê Nhật Linh không muốn để ý đến cô 1a, cho dù ban đầu Phan Kiều Như ở bên cạnh Lâm Quân với thân phận gì, nhưng Lâm Quân đã nói với cô rằng không có chuyện gì xảy ra với họ, thì cô tin Lâm Quân.
Lê Nhật Linh mặt lạnh nói: “Chúng tôi hiện tại không có thời gian lãng phí với cô. Bọn nhỏ phải đi ăn bây giờ”
“Ăn cái gì?”
Phan Kiều Như cúi đầu nhìn Hòa Phong: “Các con muốn ăn gì? Dì đưa con và em Chí Linh đi nhé, được không? Không phải các con thích nhất là gà rán sao?”
“Mẹ không cho ăn gà rán” Hạ Ly ngắt lời Phan Kiều Như kinh ngạc nhìn Lê Nhật Linh, Lâm Quân không có ở đây mà cô ấy cũng không sợ cô. Mỗi người phụ nữ đều có hai mặt, một là đối mặt với người cùng giới, hai là đối mặt với đàn ông, Phan Kiều Như quả thực là phát huy điểm này nhuần nhuyễn.
“Mẹ con không cho ăn gà rán thì dì đưa con đến đó, được không?” Phan Kiều Như cười nói với bọn trẻ, dáng vẻ vô hại với người và động vật, khiến Lê Nhật Linh càng thêm khó chịu.
Ai ngờ Hòa Phong và Chí Linh lắc đầu kiên quyết: “Chúng con không ăn gà rán, chúng con nghe lời mẹ”
Lê Nhật Linh không khỏi nhìn hai đứa nhỏ, vừa rồi còn tranh cãi ầmï, bây giờ vì bảo vệ mình mà ngay cả món gà rán yêu thích cũng không cần.
Sự hận thù trong mắt Phan Kiều Như lóe lên, vẻ mặt dữ tợn, tuy rằng nhanh chóng trở lại như cũ, nhưng vấn bị Lâm Chí Linh phát hiện, cậu bé sợ hãi lùi lại “Phan Kiều Như, tôi không biết cô đến với Lâm Quân với mục đích gì nhưng cô không nên nghĩ tới việc đánh chủ ý lên nhà chúng tôi”
Hôm nay Lê Nhật Linh cũng bất ngờ mạnh mẽ, có lẽ là bởi vì chỉ có cô và các con ở đây, xuất phá từ thiên tính của một người phụ nữ, cô theo bản năng muốn bảo vệ mấy đứa trẻ.
Chương 727: Chó mèo.
“Mục đích?” Phan Kiều Như mỉm cười tiến lên một bước đến trước mặt Lê Nhật Linh, làm sao cô ấy có thể nói lời này với mình? Đáng lẽ tất cả mọi thứ Lê Nhật Linh đang có phải thuộc về mình? Tại sao cô ấy lại quay lại?
Lê Nhật Linh một tay dắt Hòa Phong, tay kia dắt Lâm Chí Linh, nhìn chăm chăm vào Phan Kiều Như.
Phan Kiều Như lắc đầu: “Tôi có thể có mục đích gì? Lê Nhật Linh, cô đừng có quá đáng. Tôi và hai con trai vốn rất hợp nhau. Cô trở về đã dạy chúng những thứ không tốt đúng không?”
Lê Nhật Linh mím môi, nhưng không nói lời nào, chó bị ép còn có thể cắn người, tuy rằng cô.
không sợ Phan Kiều Như, nhưng bên cạnh cô còn có ba đứa trẻ, nếu thật sự đồn ép Phan Kiều Như thì cô không thể đảm bảo an toàn cho bọn trẻ.
Hòa Phong từ bên cạnh lên tiếng, một giọng nói lanh lảnh phát ra từ cổ họng: “Mẹ không dạy chúng con cái gì không tốt, là dì bắt nạt em gái nên chúng con mới không thích dì nữa”
Lời trẻ con ngây thơ lại làm Phan Kiều Như bị chặn lại, bọn họ không thích cô nữa sao? Cô đã ở bên cạnh Lâm Quân chăm sóc bọn họ, còn bị bạn bè chê cười vì con trẻ mà đã như làm mẹ kế người khác, sao bọn họ lại có thể đối xử với cô như thế này.
“Nếu cô không có việc gì nữa thì tôi đưa bọn trẻ đi ăn” Giọng điệu của Lê Nhật Linh cứng rắn, cô không muốn nói thêm với Phan Kiều Nh không biết tại sao từ khi nhìn thấy Phan Kiều Như ở đây, cô lại có chút bất an.
“Có chuyện”
Ánh mắt Phan Kiều Như cứng lại, ý cười trên mặt càng ngày càng lạnh: “Làm sao lại không có chuyện chứ?”
“Sao hôm nay anh Lâm không đi ăn với mọi người?” Phan Kiều Như nói vòng vo, hỏi vấn đề không đầu không cuối.
Có điều Lê Nhật Linh cũng có thể hiểu được rằng Phan Kiều Như thích Lâm Quân, vì Lâm Quân không đi ăn với mình thì nói không chừng là đã xảy ra chuyện không vui với mình, Phan Kiều Như mới có thể nhân cơ hội chen vào.
“Cô Phan, đây có lẽ là chuyện gia đình chúng tôi” Lê Nhật Linh lạnh nhạt nói, vẻ mặt và động tác đều rất xa cách.
‘Vẻ mặt Phan Kiều Như đột nhiên vặn vẹo, nhìn Lê Nhật Linh mà rống lên: “Việc nhà? Lê Nhật Linh cô dựa vào cái gì? Cô đã ra nước ngoài thì sao còn về? Rõ ràng tôi đã vào Phong Linh Đàm rồi, sao cô còn về giành anh Lâm với tôi?”
“Tôi giành Lâm Quân với cô?” Lê Nhật Linh không nhịn được cười: “Nếu cô thật sự có được.
Lâm Quân, vì sao anh ấy không bao giờ thừa nhận cô với người ngoài?”
Đúng vậy, Phan Kiều Như đã đi cùng Lâm Quân đến một số buổi tiệc rượu, nhưng lần nào cũng là với danh nghĩa em gái, nếu một người như Lâm Quân để tâm đến một người phụ nữ thì anh sẽ không có khả năng đến một danh phận cũng không cho.
Phan Kiều Như bị Lê Nhật Linh đâm vào chỗ đau, sắc mặt thay đổi trở nên có chút tái nhợt, nhưng lại từ từ khôi phục, cười tươi như hoa đào.
“Nhưng cô không muốn biết thời gian tôi ở Phong Linh Đàm, tôi và anh Lâm đã xảy ra chuyện gì sao? Cô nói một người đàn ông, thật sự có thể, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chờ cô trở về sao?”
Lê Nhật Linh mím môi quay mặt sang một bên mà lòng đau nhói “Cô nói, anh Lâm rất thích cô, tôi đây thừa nhận, nhưng một người đàn ông ưu tú như anh ấy sao có thể thủ thân như ngọc đối vì Lê Nhật Linh cô?”
Phan Kiều Như tiếp tục tiến lên một bước về phía Lê Nhật Linh, nói thật nhỏ nhưng vừa vặn có thể lọt vào tai Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh đờ người ra, Hòa Phong dường như nhận ra Lê Nhật Linh không bình thường, đưa tay kéo Lê Nhật Linh, đôi mắt trong suốt nhìn mẹ.
mình, ánh mắt kiên định. Lê Nhật Linh giật mình, bị ánh mắt của Hòa Phong đả động, cô là một người mẹ, không thể bị bắt trước mặt con mình, cuối cùng cô không né tránh và nhìn thẳng vào mắt Phan Kiều Như.
“Cô cũng biết bên cạnh người đàn ông ưu tú như Lâm Quân sẽ không chỉ có một phụ nữ, vậy cô là loại chó mèo gì? Tôi đã đến nước Mỹ ba năm, nhưng dù sao bây giờ tôi vẫn là phu nhân danh chính ngôn thuận, mà cô, nhiều lắm chỉ là một con búp bê bên cạnh anh ấy khi anh ấy cô đơn mà thôi.”
Chương 728: Không thấy Hạ Ly
Lúc này sắc mặt Phan Kiều Như thật sự là trắng xanh, hung hăng nhìn Lê Nhật Linh, nếu như ánh mắt có thể giết người thì bây giờ trên người Lê Nhật Linh sợ rằng đã có mấy cái lỗ.
“Đúng vậy, bên ngoài ong bướm, nhưng trong nhà vẫn giữ được vợ mình. Lê Nhật Linh, cậu thực sự có thể nhẫn nhịn được”
Lê Nhật Linh cong môi nhìn Phan Kiều Như: như cười như không, nhưng khí chất trên người cô khác hẳn bình thường khiến Phan Kiều Như không hiểu sao có chút chột dạ, sở dĩ năm đó Lê Nhật Linh rời thành phố Hà Nội là vì cô quá yếu đuối, thế nào mà giờ cô lại thành thế này.
“Lâm Quân đã từng chạm vào cô chưa, e răng chỉ có hai người mới biết được.” Lê Nhật Linh nở một nụ cười nhạt, nếu là ba năm trước, cô chỉ sợ.
cũng luống cuống không biết xử lý như thế nào, nhưng hôm nay, cô không chỉ là một người mẹ mà còn có danh tiếng, cho dù là thân phận nào thì cô cũng không thể lui một chút.
Quả nhiên, sắc mặt Phan Kiều Như bây giờ đã không thể nhìn thấy chút máu, tái nhợt như ma, cô ta cần chặt môi, đôi mắt to bình thường nhìn Lâm Quân quyến rũ giờ đang nhìn chăm chảm Lê Nhật Linh Lê Nhật Linh lười lãng phí miệng lưỡi với cô †a, nhưng Phan Kiều Như đột nhiên bật cười, vươn tay bắt taxi, rời khỏi tầm mắt của Lê Nhật Linh, kết thúc vở kịch này.
Nhưng Lê Nhật Linh dường như cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng không thể nói ra được là chỗ nào, cúi đầu định dẫn mấy đứa trẻ đi vào.
Cô vừa nhìn thì trong lòng lạnh lẽo, Lê Nhật Linh kinh ngạc kêu lên: “Hạ Ly đâu?”
Cô chỉ có hai tay, cô vẫn luôn một tay nắm Hoà Phong băng và tay còn lại nằm tay Chí Linh, mà Hạ Ly vẫn luôn nắm tay Hòa Phong, cô bé còn dùng bàn tay nhỏ bé mà nắm vạt áo cô, mà Hạ Ly đi lúc nào thì cô cũng không biết.
“Em gái đâu?”
Lê Nhật Linh đột nhiên nhìn Hoà Phong, cậu bé bối rối lắc đầu, “Con không biết”
Hai tay Lê Nhật Linh nằm chặt thành nằm đấm, móng tay gần như đâm vào da thịt, cô thật sự đã đánh mất Hạ Ly.
Lâm Chí Linh cũng lo lắng, nhìn vào bên trong KFC: “Mẹ ơi. Liệu em gái có nghịch ngợm chạy vào trước không?”
“Không đâu” Lê Nhật Linh lắc đầu chắc chẵn, cô hiểu Hạ Ly, Hạ Ly sẽ không vì tham ăn hay cái gì khác mà đột nhiên để cô ở một môi trường xa lạ rời khỏi cô, chỉ có một khả năng là Hạ Ly bị người khác bắt đi Lâm Quân ngồi trong phòng làm việc, bầu không khí thấp đến đáng sợ, trợ lý Lưu đứng sang một bên thậm chí không dám nói một lời, từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu im lặng.
“Làm sao lại không có chút tiến triển nào? Tôi đã giao chuyện này cho cậu nửa tháng” Lâm Quân nghiêm nghị nói.
Trợ lý Lưu lắc đầu: “Vốn đã tìm được rồi nhưng manh mối đột nhiên bị người khác cắt đứt, nhưng mà chắc chắn người đưa tờ giấy cho bà chủ chính là gia tộc James”
“Vậy thì ngoài Trần Hi Tuấn còn ai vào đây”
“Đúng vậy, nhưng nếu không có bằng chứng chính xác thì bà chủ sẽ không tin”
Lâm Quân bực bội xoa thái dương, tờ giấy ở bệnh viện kia đến giờ vẫn luôn làm anh khó chịu, dù sao anh và Lê Nhật Linh vì chuyện này mà cãi nhau, Lê Nhật Linh quá tin tưởng vào Trần Hi Tuấn khiến anh ghen tị.
Không thể không nói, anh cảm thấy chính là Trần Hi Tuấn, cũng hi vọng là Trần Hi Tuấn, như vậy Lê Nhật Linh mới thất vọng về Trần Hi Tuấn, mới có thể tàn nhẫn mà nói rõ ràng với Trần Hi Tuấn Di động của Lâm Quân lại đột nhiên vang lên, anh đang phiên muộn, định cúp máy, nhưng lại thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “bà xã”
Anh lập tức nghe máy, ngay cả giọng điệu cũng dịu đĩ: “Nhật Linh?”
Trợ lý Lưu nghe mà nổi da gà, nếu lúc nào Lâm Quân cũng nói chuyện với anh ta như thế này thì anh ta sẽ giảm thọ mất.
“Không thấy Hạ Ly đâu cả”
Lê Nhật Linh hít sâu một hơi, dường như phải dùng rất nhiều sức lực, không nói gì nữa, cũng không cần nói thêm cái gì với Lâm Quân.
Lâm Quân đập tài liệu xuống bàn, lập tức đứng lên, cau mày: “Đã có chuyện gì?”
Chương 729: Hai chúng tôi trong sạch
Lâm Quân vừa nói xong, lại cảm thấy không đúng, bây giờ không biết Lê Nhật Linh đã lo lắng đến mức nào, hỏi cô như vậy, Lê Nhật Linh có thể không nói rõ ràng: “Đừng lo lắng, bây giờ em đang ở đâu? Anh sẽ đến ngay”
Lê Nhật Linh mím môi, bình tĩnh hơn nhiều so với dự đoán của Lâm Quân: “Em đang ở trước cửa KEC. Vừa rồi em gặp Phan Kiều Như và ầm ï một trận. Ai ngờ trong chớp mắt không thấy Hạ Ly đâu”
“Được, anh qua ngay, em đừng chạy lung tung, cứ đứng đó chờ anh.” Lâm Quân nói xong liền cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe định đi ra ngoài “Chủ tịch Lâm?”
Trợ lý Lưu ngập ngừng g: không?
Lâm Quân dừng bước chân, quay mặt lại gật đầu với trợ lý Lưu: “Có.”
Lê Nhật Linh cúp điện thoại, trong lòng không hiểu sao lại bình tĩnh hơn nhiều, hóa ra khi xảy ra ôi có thể giúp gì những chuyện này, người đầu tiên cô nghĩ đến trong đầu chính là Lâm Quân, Hạ Ly ôm chặt Hòa Phong và Lâm Chí Linh, không thấy Hạ Ly cô đã cuống cuồng lên, nếu Hòa Phong và Lâm Chí Linh lại có chuyện thì không biết cô sẽ như thế nào.
Lâm Quân đang lái xe chạy như bay, lòng như lửa đốt, nhưng anh đã có suy nghĩ đại khái rồi, làm sao Phan Kiều Như lại có thể vô tình gặp Lê Nhật Linh trước cửa KFC được?
Lại thêm Hạ Ly vừa vặn biến mất vào đúng lúc này, chuyện này tuyệt đối liên quan đến Phan Kiều Như.
Mà bây giờ Hạ Ly lại bị đưa đến một căn phòng tối nhỏ, người đàn ông bật đèn và đặt Hạ Ly xuống, nhưng cô bé là một cô bé ba bốn tuổi, nên anh ta không cảm thấy có bất kỳ nguy hiểm nào.
Hạ Ly vừa nhìn thấy ánh sáng, cũng không quen, đưa bàn tay đầy thịt của mình ra dụi dụi mắt, lúc này mới có thể nhìn rõ người đàn ông trước mặt: “Chú, chú là ai? Chú đang chơi trốn tìm với Hạ Ly à? Nên mới đưa Hạ Ly đến đây”
Người đàn ông thản nhiên gật đầu, trông anh †a không hung ác như những kẻ bắt cóc bình thường, lười biếng ngả người ra ghế sofa, mở miệng nói: “Là mẹ cháu muốn chơi trốn tìm với cháu.”
Hạ Ly cái hiểu cái không gật đầu: “Vậy mẹ đâu?”
“Sao trẻ con nói nhiều vậy?”
“Nhưng Lê Nhật Linh vẫn còn sống” Trong mắt Phan Kiều Như hiện lên một tia hận ý mãnh liệt Nhưng người đàn ông không thèm mảy may để ý, nhíu mày nhìn Phan Kiều Như, người phụ nữ này ghen thật đáng sợ, gương mặt vặn vẹo thành thế này: “Ban đầu cô cũng nói Lê Nhật Linh cùng bị bắt lại, huống chỉ là giết người”
“Tôi đối ý rồi” Giọng Phan Kiều Như căm hận, nhìn chảm chăm Hạ Ly đang ngồi trên ghế sô pha.
Ánh mắt Hạ Ly giống hệt Lê Nhật Linh, hiện tại cô ta muốn động tay với con bé. Nhưng dù gì thì Hạ Ly cũng là con gái ruột của Lâm Quân, cô ta không thể làm như vậy.
“Tôi không muốn giết người” Người đàn ông khoanh tay, mặt vô lại, dám bắt cóc con gái Lâm Quân đã ăn là ăn gan hùm mật gấu, nếu không phải vì người phụ nữ này trả một giá cao thì anh †a cũng không làm chuyện như vậy, nhưng anh ta vẫn có giới hạn của chính mình.
Phan Kiều Như nghiến răng nhìn người đàn ông: “Tôi sẽ thêm tiền cho anh. Tôi có thể cho anh bao nhiêu tùy ý. Mẹ anh không phải bị bệnh cần tiền thuốc men sao?”
“Không làm, cô nhanh trả tiền hôm nay cho tôi, hai chúng ta kết thúc, tôi sẽ không nói với bất cứ ai đã làm điều này”
Chương 730: Tự cầu phúc
Mặt Phan Kiều Như trầm xuống nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh đang uy hiếp tôi?”
“Đúng thì sao? Không đúng thì thế nào?”
“Nếu đúng thì anh có thể nói đi, dù sao tôi cũng có nhà họ Phan phía sau, Lâm Quân dù sao cũng sẽ nhìn mặt mũi nhà Phan mà bỏ qua cho tôi, còn anh, tôi sợ là khó nói, huống chỉ, cho dù anh có chạy trốn được thì mẹ anh làm sao bây giờ? Anh không phải là đứa con bất hiếu sao?”
Người đàn ông cau mày: “Cô muốn tôi làm gứ “Giết Lê Nhật Linh”
“Nếu tôi giết người, e rằng không cần Lâm Quân ra tay thì cảnh sát đã giết chết tôi rồi, cô nghĩ tôi là đồ ngu à?” Người phụ nữ này điên sao, mà là chủ mưu giết người. Nếu xảy ra chuyện gì thì anh ta không phải là người duy nhất phải chịu gánh chịu.
Môi Phan Kiều Như giật giật, trên mặt như nổi hết gân xanh, người đàn ông này sợ là thế nào cũng sẽ không đồng ý chuyện này: “Không giết cô †a cũng có thế”
“Sau đó thì sao?” Người đàn ông biết chuyện này không đơn giản như vậy, Phan Kiều Như, người phụ nữ điên này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lê Nhật Linh dễ dàng như vậy.
Anh ta bắt đầu có chút hối hận, trước đây tại sao lại bị ma quỷ ám muốn quan hệ với người phụ điên Phan Kiều Như này?
Phan Kiều Như đột nhiên bật cười, tiếng cười trong căn phòng này có vẻ rợn người. Hạ Ly đứng dậy trốn sau người đàn ông, mặc dù người chú này đưa cô đến đây nhưng lại khiến cô cảm thấy an toàn hơn nhiều so với Phan Kiều Như.
“Vậy thì anh cường bạo cô ta. Để tôi xem đến lúc đó Lâm Quân có còn cần một chiếc giày rách không” Phan Kiều Như nhìn chằm chăm khuôn mặt của người đàn ông, dường như rất đắc ý với suy nghĩ của mình.
Lông mày của người đàn ông vấn cau lại: “Vậy cô cảm thấy, nếu tôi cường bạo Lê Nhật Linh thì Lâm Quân sẽ dễ dàng buông tha cho tôi sao?”
“Chuyện đó không liên quan gì đến tôi. Tôi sẽ cho anh một khoản tiền để chữa bệnh cho mẹ anh. Còn anh? Tôi có thể đưa anh ra nước ngoài, chuyện sau này thì anh phải tự cầu phúc.”
“Cô nói thật chứ?” Mắt người đàn ông sáng lên, Phan Kiều Như đưa cho anh ta khoản tiền kia, tuy đủ điều tột thời gia nhưng tiền thuốc men dù sao cũng là hố sâu không đáy, nếu cô ta hứa hẹn sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ anh ta, vậy thì anh †a sẵn sàng làm mọi thứ.
“Đúng vậy” Phan Kiều Như nghiêm túc gật đầu, mẹ của người đàn ông này bị ung thư, tuy là giai đoạn đầu, có thể chữa khỏi, nhưng tiền thuốc men nhất định là rất đắt, nhưng số tiền này với cô 1a không là gì cả, chỉ cần bước vào nhà họ Lâm thì muốn gì mà không cớ?
Hơn nữa, cô ta vẫn thực sự thích Lâm Quân Hạ Ly nghe không hiểu họ nói gì, nhưng tiêm thức đang nói với cô bé rằng mẹ đang gặp nguy hiểm, cô bé cũng vậy.
Hạ Ly mở to mắt nhìn Phan Kiều Như, quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp, quát Phan Kiều Như: “Dì xấu xa”’ Dì này mỗi lần đến Phong Linh Đàm đều bắt nạt cô, còn cướp đồ chơi anh trai đưa cho cô, bây giờ còn đưa cô bé đến đây.
‘Vẻ mặt Phan Kiều Như thay đổi, cô ta đi về phía trước túm lấy Hạ Ly từ phía sau người đàn ông, Hạ Ly nắm chặt quần áo người đàn ông, khớp xương đều đỏ lên, nhưng Phan Kiều Như.
không buông ra. Cô ta dùng sức, Hạ Ly bị cô ta kéo đến loạng choạng ngã xuống, trán đụng vào góc bàn, trong nháy mắt sưng lên.
Phan Kiều Như cười lạnh, nhìn Hạ Ly trên mặt đất, trong lòng có chút niềm vui trả thù.
Hạ Ly cần răng tự đứng lên, trong mắt có những giọt nước mắt pha lê xoay tròn, nhưng dù thế nào cô bé cũng không để rơi xuống, cứng đầu đến mức khiến người ta xót xa.
Ôi”
Phan Kiều Như mim cười, nhìn đôi mắt hồng hồng rất giống Lê Nhật Linh, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, liền kéo Hạ Ly đi về phía trước: “Khóc đi. Nín cái gì? Lần trước ở chỗ Lâm Quân, không phải mới đụng một chút mà đã khóc như vậy sao? Sao hôm nay mày không khóc?”
Cô ta nhớ rõ, lần đó ở Phong Linh Đàm nếu không phải là Hạ Ly thì Lâm Quân làm sao có thể bảo cô ta đừng đến Phong Linh Đàm nữa chứ, Lâm Quân làm sao có thể tuyệt tình như vậy, tất cả là vì hai mẹ con này.
Chương 731: Tự chui đầu vào lưới
Hạ Ly trừng mắt với Phan Kiều Như, hàng lông mi cong dài chuyển động, cực kỳ giống một búp bê đáng yêu.
Nhưng mà búp bê này vừa dứt lời, con mắt đỏ ngầu, vẻ mặt tủi thân mà quật cường khiến người ta đau lòng, hét lên với Phan Kiều Như: “Cha mẹ sẽ đến cứu cháu! Cái người phụ nữ xấu xa này!”
Phan Kiều Như giơ tay lên muốn đánh cô bé nhưng bị người đàn ông kia kéo lại: “Được rồi, bây giờ chúng ta phải lừa Lê Nhật Linh đến đây, cô mà đánh con bé rồi con bé quay về nói với Lâm Quân thì cô phải làm sao hả?”
Phan Kiều Như cười cợt: “Con bé thấy tôi rồi, anh nghĩ tôi còn trả con bé về được sao?”
“Nó còn nhỏ như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm ra tay chứ?” Người đàn ông kia híp mắt lại, người phụ nữ tên Phan Kiều Như này quả nhiên lòng dạ độc ác.
Phan Kiều Như xua tay, kỳ quái nhìn người đàn ông: “Vì sao tôi phải giết người diệt khẩu hả?
Tôi chỉ định bán con bé đến một thôn làng hẻo lánh, đứa trẻ đáng yêu thế này nhất định sẽ được mọi người yêu thích? Chỉ cần không gặp phải Lâm Quân là được…”
Hạ Ly nghe thấy thì bỗng chốc hoảng sợ, nếu bán cô bé đi chỗ khác thì cô bé sẽ không gặp được cha mẹ nữa sao?
Không quan tâm tới vết thương trên trán, dùng hết sức mình chạy tới chỗ Phan Kiều Như: đang ngồi trên ghế sofa, tay đấm chân đạp: “xấu xa! Cô mau trả cháu về! Cô xấu xa này!”
Phan Kiều Như ghét bỏ tránh khỏi tay Hạ Ly, trẻ con vốn chẳng có bao nhiêu sức lực, huống chỉ là từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn như Hạ Ly, sao hiểu được làm sao đánh người ta: “Được rồi, mau gọi điện thoại cho Lê Nhật Linh, đừng quên chuyện anh đã đồng ý với tôi”
“Tôi gọi điện cho cô ta?” Người đàn ông ngây ra, thế chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao.
Phan Kiều Như cười lạnh liếc anh ta một cái: “Tôi không ngu như thế, anh ở đây trông giữ con bé này cẩn thận, còn Lê Nhật Linh, đương nhiên tôi sẽ sai người đưa tới”
Khi Lê Nhật Linh tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng tối, rõ ràng vẫn là ban ngày nhưng cửa sổ bị kéo kín mít, đèn ở cạnh giường thì phát ra ánh vàng cam lúc sáng lúc tối Đầu óc quay cưồng, phòng bên cạnh hình như còn truyền đến tiếng trẻ con khóc thút thít, còn hơi giống giọng của Hạ Ly, Lê Nhật Linh vươn tay lên xoa huyệt thái dương, cố gắng để mình tỉnh táo lại một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lê Nhật Linh nhớ rằng sau khi Lâm Quân đến, dặn cô và tài xế đưa hai đứa trẻ về nhà trước, còn Lâm Quân sẽ phái người đi tìm Hạ Ly.
Cô cũng rất lo lắng cho Hạ Ly, không đồng tình cho lắm, nhưng Lâm Quân nói với cô, chưa tìm thấy Hạ Ly, không thế đế Hòa Phong và Chí Linh xảy ra chuyện nữa.
Cô đã trở về nhà, lo cho Hòa Phong và Chí Linh cẩn thận rồi, lúc đó cô không chờ được nữa bèn đi tới Phong Linh Đàm.
Sau đó thì sao? Lê Nhật Linh lắc đầu, còn chuyện sau đớ? Cô không nhớ được, nhưng đầu đau nhức không ngừng nhắc nhở chuyện cô đã bị người nào đó đánh ngất.
Tiếng nước ào ào trong phòng tảm ngừng lại, tiếng khóc của đứa trẻ kia càng rõ ràng hơn, đột nhiên Lê Nhật Linh nằm chặt tay lại, cô có thể khẳng định, đây chắc chản là giọng của Hạ Ly!
Người này rốt cuộc là ai? Bắt giam cô và Hạ Ly.
Lê Nhật Linh bỗng nhiên thấy sốt ruột, lần sờ bên cạnh giường, túi của mình vẫn còn, nhưng không thấy điện thoại di động đâu cả, có lẽ những người này sợ cô có thiết bị định vị nên lấy điện thoại của cô đi, Lê Nhật Linh nở nụ cười khổ não, bọn họ đoán không sai, cô vốn dĩ đã cài đặt điện thoại để Lâm Quân có thể tìm được cô, không ngờ đám người này lại cảnh giác như vậy.
Lê Nhật Linh lập tức đứng dậy, dùng sức vặn tay chốt cửa, quả nhiên không mở ra được, cô cũng không dám đập cửa, trong phòng tắm có người, nếu như đập cửa nhất định sẽ bị phát hiện, có thể Hạ Ly đang ở ngay phòng bên cạnh!
Lòng Lê Nhật Linh nóng như lửa đốt, đột nhiên bị người nào đó ôm lấy từ phía sau, trên người đàn ông đó chỉ có một cái khăn tắm, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, cơ thế cô cứng đờ.
Dường như hiểu ra gì đó, còn có một người đàn ông, ngoại trừ không bị bỏ thuốc ra thì giống y như lúc ở khách sạn Nhật Huy lần trước.
Trong lòng rối ren, hoảng sợ xông ra, Lê Nhật Linh đập mạnh vào cửa, lớn tiếng kêu cứu.
Bình luận facebook