Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 797
Chương 797: Trừng phạt em
“Sao còn chưa ngủ vậy?” Lâm Quân dịu dàng nhìn đôi mắt sáng trong đêm của Lê Nhật Linh, mở miệng hỏi.
“Không ngủ được”
Lê Nhật Linh nắm nghiêng, chắp hai tay dưới đầu, nhìn người trước mặt.
“Sao vậy, nói cho anh biết em đang nghĩ gì vậy? Có phải đang nghĩ về chuyện sáng nay anh nói muốn đưa em về Việt Nam không?”
Lâm Quân đưa tay sờ mặt cô, nhưng lại thở dài: “Tha thứ cho anh, mọi chuyện anh làm đều vì tốt cho em”
Chuyện này thật sự khiến Lê Nhật Linh khó xử, đây là cha của cô, nhưng vì sự an toàn của cô, anh không thể không làm như vậy được.
“Em không nghĩ đến những điều không vui, em chỉ đang nghĩ, sao em lại yêu anh như vậy, anh cũng yêu em như vậy chứ? Lê Nhật Linh năm chặt lấy bàn tay của Lâm Quân.
“Ngốc à, anh không yêu em thì yêu ai chứ?
Lâm Quân còn muốn yêu Lê Nhật Linh cả một đời, không hai kiếp, không đúng, phải là rất nhiều rất nhiều kiếp mới đúng”
Lê Nhật Linh cười khúc khích trước lời yêu đương của Lâm Quân, nhưng khi nghĩ đến những chuyện tiếp theo phải làm thì đột nhiên không cười được nữa, sau đó cô lặng lẽ năm vào trong ngực Lâm Quân, khóe môi khế động.
“Lâm Quân” Lê Nhật Linh rũ mắt xuống, bộ dạng do dự.
“Ơi” Cơn buồn ngủ ập đến, Lâm Quân nhắm mắt lại, giọng nói phát ra từ mũi.
“Nếu như sau này em làm chuyện gì lừa dối anh, anh có tha thứ cho em không?”
“Không: “Gì cơ?” Lê Nhật Linh nhíu mày, cơ thể khẽ động đậy, trong lòng đột nhiên vì lời nói của Lâm Quân mà căng thẳng.
“Anh sẽ lột hết đồ em ra, trừng phạt em” Lâm Quân cử động thân thể, đặt tay lên cổ Lê Nhật Linh, Lê Nhật Linh quay đầu nhìn anh, anh đang nhắm chặt mắt, giống như đang nói mớ vậy.
“Không nghiêm chỉnh” Lê Nhật Linh hờn dỗi nói, nhắm mắt lại, Lâm Quân cũng không động †ay động chân, hai người cứ ôm nhau như thế ngủ đến sáng.
Sáng hôm sau ba người thu dọn đồ đạc, xuất viện trở về khách sạn.
Lê Nhật Linh ngồi bên giường, nhìn Lâm Quân đang bận rộn thu dọn đồ đạc.
“Hai giờ chiều mới lên máy bay, anh thu dọn đồ đạc sớm như vậy, có phải r ở bên cạnh anh đúng không”
Mặc dù biết Lâm Quân muốn đưa cô rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng Lê Nhật Linh vẫn không nhịn được mà phàn nàn với anh “Em xem em nói kìa, đương nhiên anh muốn em luôn ở bên cạnh anh rồi, đây không phải là nghĩ đến an toàn của em, nên không thể không đưa em về sớm một chút sao?”
Lâm Quân hài lòng đẩy vali đã thu dọn xong đến bên giường, đi tới ngồi bên cạnh Lê Nhật Linh.
“Đói chưa?”
“Rồi” Lê Nhật Linh gật đầu.
“Vậy chúng ta gọi Dĩ Phong đi ăn cơm rồi sau đó tiễn em ra sân bay nhé”
“Vâng”
Ba người ngồi trong nhà ăn, rõ ràng Lê Nhật Linh có chút lơ đễnh.
không muốn em Uống đồ uống trong cốc, Lâm Quân vẫn không ngừng lải nhải bên tai “Sau khi trở về thì yên tâm đợi tin tức của bọn anh, đừng có suy nghĩ lung tung đấy”
“Mấy đứa trẻ ở nhà mà không nghe lời thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ mắng bọn nó”
Mới đầu thì Lê Nhật Linh còn đáp lại mấy tiếng ừ ừm, nhưng sau đó cô dứt khoát làm ngơ, ngồi ngẩn ra nhìn ra ngoài cửa số.
“Nhật Linh, em đang nghĩ gì vậy?”
Hà Dĩ Phong và Lâm Quân nhìn theo ánh mắt của cô ra ngoài cửa sổ, nhưng không thấy thứ gì đặc biệt cả, không khỏi có chút nghỉ ngờ.
“Không có. Cơm ngon lầm nha” Lê Nhật Linh cười.
“Từ lúc em đến nhà ăn vẫn luôn xuất thần, chưa ăn miếng nào, sao biết cơm ngon chứ?”
Hà Dĩ Phong hỏi đùa cô.
“A, vậy sao? Vậy mau ăn thôi. Không thì thức ăn đều nguội hết mất”
Lê Nhật Linh dùng đũa tùy ý gắp một món cho vào miệng.
Lâm Quân không nói nữa, gắp ít rau vào bát cô, sau đó trầm ngâm nhìn cô.
Sau đó bàn ăn yên lặng không có ai lên tiếng nữa, trong lòng ai cũng có những suy nghĩ riêng, khiến người khác hoang mang Mặc dù Lâm Quân chưa từng sợ cái gì, nhưng chắc chắn Lê Nhật Linh là điểm yếu của anh.
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi” Lê Nhật Linh mở miệng phá vớ cục diện cứng nhắc trước, hai người đưa Lê Nhật Linh ra sân bay, ba người đều có ý định riêng, nên dọc đường không nói chuyện nhiều.
“Sao còn chưa ngủ vậy?” Lâm Quân dịu dàng nhìn đôi mắt sáng trong đêm của Lê Nhật Linh, mở miệng hỏi.
“Không ngủ được”
Lê Nhật Linh nắm nghiêng, chắp hai tay dưới đầu, nhìn người trước mặt.
“Sao vậy, nói cho anh biết em đang nghĩ gì vậy? Có phải đang nghĩ về chuyện sáng nay anh nói muốn đưa em về Việt Nam không?”
Lâm Quân đưa tay sờ mặt cô, nhưng lại thở dài: “Tha thứ cho anh, mọi chuyện anh làm đều vì tốt cho em”
Chuyện này thật sự khiến Lê Nhật Linh khó xử, đây là cha của cô, nhưng vì sự an toàn của cô, anh không thể không làm như vậy được.
“Em không nghĩ đến những điều không vui, em chỉ đang nghĩ, sao em lại yêu anh như vậy, anh cũng yêu em như vậy chứ? Lê Nhật Linh năm chặt lấy bàn tay của Lâm Quân.
“Ngốc à, anh không yêu em thì yêu ai chứ?
Lâm Quân còn muốn yêu Lê Nhật Linh cả một đời, không hai kiếp, không đúng, phải là rất nhiều rất nhiều kiếp mới đúng”
Lê Nhật Linh cười khúc khích trước lời yêu đương của Lâm Quân, nhưng khi nghĩ đến những chuyện tiếp theo phải làm thì đột nhiên không cười được nữa, sau đó cô lặng lẽ năm vào trong ngực Lâm Quân, khóe môi khế động.
“Lâm Quân” Lê Nhật Linh rũ mắt xuống, bộ dạng do dự.
“Ơi” Cơn buồn ngủ ập đến, Lâm Quân nhắm mắt lại, giọng nói phát ra từ mũi.
“Nếu như sau này em làm chuyện gì lừa dối anh, anh có tha thứ cho em không?”
“Không: “Gì cơ?” Lê Nhật Linh nhíu mày, cơ thể khẽ động đậy, trong lòng đột nhiên vì lời nói của Lâm Quân mà căng thẳng.
“Anh sẽ lột hết đồ em ra, trừng phạt em” Lâm Quân cử động thân thể, đặt tay lên cổ Lê Nhật Linh, Lê Nhật Linh quay đầu nhìn anh, anh đang nhắm chặt mắt, giống như đang nói mớ vậy.
“Không nghiêm chỉnh” Lê Nhật Linh hờn dỗi nói, nhắm mắt lại, Lâm Quân cũng không động †ay động chân, hai người cứ ôm nhau như thế ngủ đến sáng.
Sáng hôm sau ba người thu dọn đồ đạc, xuất viện trở về khách sạn.
Lê Nhật Linh ngồi bên giường, nhìn Lâm Quân đang bận rộn thu dọn đồ đạc.
“Hai giờ chiều mới lên máy bay, anh thu dọn đồ đạc sớm như vậy, có phải r ở bên cạnh anh đúng không”
Mặc dù biết Lâm Quân muốn đưa cô rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng Lê Nhật Linh vẫn không nhịn được mà phàn nàn với anh “Em xem em nói kìa, đương nhiên anh muốn em luôn ở bên cạnh anh rồi, đây không phải là nghĩ đến an toàn của em, nên không thể không đưa em về sớm một chút sao?”
Lâm Quân hài lòng đẩy vali đã thu dọn xong đến bên giường, đi tới ngồi bên cạnh Lê Nhật Linh.
“Đói chưa?”
“Rồi” Lê Nhật Linh gật đầu.
“Vậy chúng ta gọi Dĩ Phong đi ăn cơm rồi sau đó tiễn em ra sân bay nhé”
“Vâng”
Ba người ngồi trong nhà ăn, rõ ràng Lê Nhật Linh có chút lơ đễnh.
không muốn em Uống đồ uống trong cốc, Lâm Quân vẫn không ngừng lải nhải bên tai “Sau khi trở về thì yên tâm đợi tin tức của bọn anh, đừng có suy nghĩ lung tung đấy”
“Mấy đứa trẻ ở nhà mà không nghe lời thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ mắng bọn nó”
Mới đầu thì Lê Nhật Linh còn đáp lại mấy tiếng ừ ừm, nhưng sau đó cô dứt khoát làm ngơ, ngồi ngẩn ra nhìn ra ngoài cửa số.
“Nhật Linh, em đang nghĩ gì vậy?”
Hà Dĩ Phong và Lâm Quân nhìn theo ánh mắt của cô ra ngoài cửa sổ, nhưng không thấy thứ gì đặc biệt cả, không khỏi có chút nghỉ ngờ.
“Không có. Cơm ngon lầm nha” Lê Nhật Linh cười.
“Từ lúc em đến nhà ăn vẫn luôn xuất thần, chưa ăn miếng nào, sao biết cơm ngon chứ?”
Hà Dĩ Phong hỏi đùa cô.
“A, vậy sao? Vậy mau ăn thôi. Không thì thức ăn đều nguội hết mất”
Lê Nhật Linh dùng đũa tùy ý gắp một món cho vào miệng.
Lâm Quân không nói nữa, gắp ít rau vào bát cô, sau đó trầm ngâm nhìn cô.
Sau đó bàn ăn yên lặng không có ai lên tiếng nữa, trong lòng ai cũng có những suy nghĩ riêng, khiến người khác hoang mang Mặc dù Lâm Quân chưa từng sợ cái gì, nhưng chắc chắn Lê Nhật Linh là điểm yếu của anh.
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi” Lê Nhật Linh mở miệng phá vớ cục diện cứng nhắc trước, hai người đưa Lê Nhật Linh ra sân bay, ba người đều có ý định riêng, nên dọc đường không nói chuyện nhiều.
Bình luận facebook