Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 799
Chương 799: Nhìn người bệnh thần kinh
Khi Lê Nhật Linh tỉnh lại thì xung quanh đều là một màu đen, đầu óc cô choáng váng, mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
‘Đây là một phòng ngủ, nhưng rất xa lạ, bức tường rất trắng, giống như chưa từng có ai ở vậy.
Cô đang ở đâu? Sao lại đến đây? Mọi thứ đều không rõ ràng.
Điều duy nhất có thể xác định, chính là cô đã bị bắt cóc, nhưng lần ai là ai ra tay chứ? Chắc không phải là Phan Kiều Như đâu, dù sao thì cô rất tin tưởng vào thủ đoạn của Lâm Quân.
Vậy thì sẽ là ai ra tay với cô ở Pháp chứ? Cô không biết, chỉ cảm thấy hình như Lâm Quân nói không sai, cô ở lại Pháp rất nguy hiểm.
Lê Nhật Linh vô thức chạm vào sợi dây chuyền trên cổ mình, lần trước Lâm Quân hoàn toàn nhờ vào sợi dây chuyền này mà tìm được mình, lần này không chừng cũng có thế.
Sợi dây chuyền biến mất rồi? Lê Nhật Linh ngạc nhiên, không thể tin nổi sờ sờ cái cổ nhẫn bóng của mình, cô đeo sợi dây chuyền này lâu như thế mà không bị mất, nhất định là có người cố ý lấy mất rồi Sợi dây chuyền này có liên quan đến thân thế của cô, lẽ nào lần này người bắt cô có liên quan đến những người đó sao?
Lê Nhật Linh mím môi, nhưng đột nhiên nhận ra rằng dường như cô đã đặt tất cả hy vọng vào việc Lâm Quân có thể tìm ra mình.
Nhưng bây giờ chắc anh đã nghĩ rằng cô đang trên đường về Việt Nam rồi? Nơi này có nhiều việc như vậy, anh làm sao có thời gian để lo cho mình, thật ra là do chính cô quá chống đối, cho rằng mọi lo lắng của Lâm Quân đều vì quá yêu cô, cho nên mới thần hồn nát thần tín, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, chắc Lâm Quân cũng có lý do của riêng anh Lê Nhật Linh đột nhiên có chút hỗn loạn, nơi này quá yên tĩnh, hơn nữa cô không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, dường như không hề có ai ở bên cạnh cô vậy.
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy.
ngày hôm nay, đầu tiên là ô tô, sau đó là phao bơi, mọi chuyện đều là muốn dồn cô vào chỗ chết nếu thật là như vậy, vậy thì hoàn cảnh bây giờ của mình mới là nguy hiếm nhất.
Trong lòng Lê Nhật Linh nhanh chóng suy nghĩ, may mà không bị trói lại, cô thử đứng dậy, nhưng thân thể yếu ớt không chống đỡ được.
Lễ nào bị người khác hạ thuốc? Trong đầu Lê Nhật Linh chui ra ý nghĩ này, lại lân nữa cố gắng chống đỡ đứng lên, kết quả đương nhiên là không được tt Chả trách không trói cô lại, với tình trạng của cô, có trói hay không trói cũng đều giống nhau cả.
“Có người không?” Lê Nhật Linh thử thăm dò mở miệng, hét lên với cánh cửa đóng chặt, nhưng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Chắc đây vẫn là Pháp, nói không chừng là do họ không hiểu tiếng Việt, Lê Nhật Linh dùng ngôn ngữ khác để nói.
Người bên ngoài dường như nghe thấy, cửa vang lên hai tiếng, một người phụ nữ bước vào.
“Cô là ai?”
Người phụ nữ đó nhìn Lê Nhật Linh, vẻ mặt thận trọng, đặt đĩa thức ăn trong tay xuống bàn nhỏ cạnh giường.
“Đây là bữa tối của cô” Người phụ nữ gật đầu, vàng tóc vàng bồng bềnh mềm mại, trông như hơn hai mươi tuổi.
“Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây? Có phải các người cho tôi uống thuốc đúng không?”
Lê Nhật Linh còn chưa kịp hỏi thì người phụ nữ kia đã chạy biến mất.
Ánh mắt vừa rồi của người phụ nữ đó như là đang nhìn một người bệnh thần kinh vậy.
Có điều cô ta mặc tạp đề, vẻ mặt cũng thận trọng, lẽ nào cô ta chỉ là một người giúp việc bình thường thôi sao?
Trên đĩa có sữa và sandwich, Lê Nhật Linh giơ tay lên là lấy được, đặt trên mũi ngửi ngửi, nhưng không dám ăn, mặc dù cô đang rất đói, nhưng ai biết được trong đồ ăn này có thuốc gì không chứ?
Cô nhất định phải thật cẩn thận, nghĩ cách rời khỏi vùng đất cấm này.
€ó lẽ lời Lâm Quân nói là đúng, cô không nên đến đây.
Có điều ít ra bây giờ có thể thấy, không ai định ra tay với cô, chắc tạm thời cô sẽ an toàn.
Khi Lê Nhật Linh tỉnh lại thì xung quanh đều là một màu đen, đầu óc cô choáng váng, mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
‘Đây là một phòng ngủ, nhưng rất xa lạ, bức tường rất trắng, giống như chưa từng có ai ở vậy.
Cô đang ở đâu? Sao lại đến đây? Mọi thứ đều không rõ ràng.
Điều duy nhất có thể xác định, chính là cô đã bị bắt cóc, nhưng lần ai là ai ra tay chứ? Chắc không phải là Phan Kiều Như đâu, dù sao thì cô rất tin tưởng vào thủ đoạn của Lâm Quân.
Vậy thì sẽ là ai ra tay với cô ở Pháp chứ? Cô không biết, chỉ cảm thấy hình như Lâm Quân nói không sai, cô ở lại Pháp rất nguy hiểm.
Lê Nhật Linh vô thức chạm vào sợi dây chuyền trên cổ mình, lần trước Lâm Quân hoàn toàn nhờ vào sợi dây chuyền này mà tìm được mình, lần này không chừng cũng có thế.
Sợi dây chuyền biến mất rồi? Lê Nhật Linh ngạc nhiên, không thể tin nổi sờ sờ cái cổ nhẫn bóng của mình, cô đeo sợi dây chuyền này lâu như thế mà không bị mất, nhất định là có người cố ý lấy mất rồi Sợi dây chuyền này có liên quan đến thân thế của cô, lẽ nào lần này người bắt cô có liên quan đến những người đó sao?
Lê Nhật Linh mím môi, nhưng đột nhiên nhận ra rằng dường như cô đã đặt tất cả hy vọng vào việc Lâm Quân có thể tìm ra mình.
Nhưng bây giờ chắc anh đã nghĩ rằng cô đang trên đường về Việt Nam rồi? Nơi này có nhiều việc như vậy, anh làm sao có thời gian để lo cho mình, thật ra là do chính cô quá chống đối, cho rằng mọi lo lắng của Lâm Quân đều vì quá yêu cô, cho nên mới thần hồn nát thần tín, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, chắc Lâm Quân cũng có lý do của riêng anh Lê Nhật Linh đột nhiên có chút hỗn loạn, nơi này quá yên tĩnh, hơn nữa cô không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, dường như không hề có ai ở bên cạnh cô vậy.
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy.
ngày hôm nay, đầu tiên là ô tô, sau đó là phao bơi, mọi chuyện đều là muốn dồn cô vào chỗ chết nếu thật là như vậy, vậy thì hoàn cảnh bây giờ của mình mới là nguy hiếm nhất.
Trong lòng Lê Nhật Linh nhanh chóng suy nghĩ, may mà không bị trói lại, cô thử đứng dậy, nhưng thân thể yếu ớt không chống đỡ được.
Lễ nào bị người khác hạ thuốc? Trong đầu Lê Nhật Linh chui ra ý nghĩ này, lại lân nữa cố gắng chống đỡ đứng lên, kết quả đương nhiên là không được tt Chả trách không trói cô lại, với tình trạng của cô, có trói hay không trói cũng đều giống nhau cả.
“Có người không?” Lê Nhật Linh thử thăm dò mở miệng, hét lên với cánh cửa đóng chặt, nhưng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Chắc đây vẫn là Pháp, nói không chừng là do họ không hiểu tiếng Việt, Lê Nhật Linh dùng ngôn ngữ khác để nói.
Người bên ngoài dường như nghe thấy, cửa vang lên hai tiếng, một người phụ nữ bước vào.
“Cô là ai?”
Người phụ nữ đó nhìn Lê Nhật Linh, vẻ mặt thận trọng, đặt đĩa thức ăn trong tay xuống bàn nhỏ cạnh giường.
“Đây là bữa tối của cô” Người phụ nữ gật đầu, vàng tóc vàng bồng bềnh mềm mại, trông như hơn hai mươi tuổi.
“Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây? Có phải các người cho tôi uống thuốc đúng không?”
Lê Nhật Linh còn chưa kịp hỏi thì người phụ nữ kia đã chạy biến mất.
Ánh mắt vừa rồi của người phụ nữ đó như là đang nhìn một người bệnh thần kinh vậy.
Có điều cô ta mặc tạp đề, vẻ mặt cũng thận trọng, lẽ nào cô ta chỉ là một người giúp việc bình thường thôi sao?
Trên đĩa có sữa và sandwich, Lê Nhật Linh giơ tay lên là lấy được, đặt trên mũi ngửi ngửi, nhưng không dám ăn, mặc dù cô đang rất đói, nhưng ai biết được trong đồ ăn này có thuốc gì không chứ?
Cô nhất định phải thật cẩn thận, nghĩ cách rời khỏi vùng đất cấm này.
€ó lẽ lời Lâm Quân nói là đúng, cô không nên đến đây.
Có điều ít ra bây giờ có thể thấy, không ai định ra tay với cô, chắc tạm thời cô sẽ an toàn.
Bình luận facebook