Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 866
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 866:
Phản bội vậy thì sao, hai anh em của tôi cũng đều lăn lộn cùng tôi, cho dù phải ngồi tù thì cũng ngồi cùng nhau, có liên gì đến ông chứ?” Anh Tài trừng mắt với người đàn ông trung niên một cái, ông ta đang châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa mấy người bọn gã, đến lúc đó gọi một mình gã thì một cây làm chẳng nên non nữa rồi.
Nhưng khi người đàn ông trung niên nghe thấy những lời này, trên môi lập tức nở một nụ cười như có như không, quả nhiên ông ta thật sự hiểu rõ suy nghĩ của người tên anh Tài này, cũng không hổ danh là người quen cũ.
Thế nhưng sau khi hai tên côn đồ đứng sau lưng anh Tài nghe thấy điều này, bọn chúng tự nhiên bắt đầu cảm thấy chột dạ, hiển nhiên không ngờ rằng đại ca của mình lại quyết định như vậy, hoàn toàn không để ý đến người nhà của mình.
Cơ bản là cũng chưa bao giờ suy xét đến ý nghĩ của mình.
“Chuyện này…” Hai tên côn đồ liếc nhìn nhau, cả hai đều không ngờ anh Tài lại có lựa chọn như vậy, bản thân không có người thân hay bất kỳ dính líu lộn xộn gì cả, nhưng nhiều nhất thì bọn chúng chỉ bị phán ba đến năm năm, không nghiêm trọng như vậy. Nhưng nếu đi theo gã thì sẽ nhận thêm tội danh bắt cóc, như vậy cũng sẽ không tốt.
Bọn chúng lập tức ném con dao trong tay ra, sau đó giơ hai tay lên, anh Tài đang đứng ở trước mặt bọn chúng nên đương nhiên không nhìn thấy cảnh này.
Tài. Một tên bắt lấy cánh tay kia của anh Tài, còn một tên khác thì túm được Lê Minh Nguyệt.
Anh Tài không phản ứng kịp, nhưng trong tiềm thức vẫn đâm con dao trên tay về phía người vừa kéo mình, tên côn đồ lắp bắp kinh hãi, mở to hai mắt nhìn con dao găm đang đâm về phía mình, miệng cũng há rất to, đứng hình ngay tại chỗ.
Mà lúc này đương nhiên Hà Dĩ Phong cũng không nhàn rỗi, chỉ cần Lê Minh Nguyệt vừa thoát khỏi tầm kiểm soát của anh Tài thì anh ta sẽ không còn bất kỳ lo lắng nào.
Anh ta nhanh chóng nắm lấy cổ tay của anh Tài và đập mạnh xuống, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, hầu như tất cả những người có mặt ở đây đều nghe thấy tiếng gãy xương tay, bọn chúng không khỏi nhìn người đàn ông tên Tài với ánh mắt thương hại.
Anh Tài đã bị khống chế, đau đớn đến nỗi nằm sấp trên mặt đất kêu gào thảm thiết. Mấy người cảnh sát cũng nhanh chóng còng tay gã lại.
Nhưng Hà Dĩ Phong không hề hài lòng chút nào, anh ta vẫn còn muốn tiếp tục ra tay với gã, ngay cả Lê Minh Nguyệt mà gã cũng dám bắt cóc, ăn gan hùm mật gấu rồi sao?
Nhưng Hà Dĩ Phong đã bị một người đàn ông trung niên trong cục cảnh sát kéo lại. Người đàn ông vẫy vẫy tay gọi những người kia: “Mau nhìn xem cô Minh Nguyệt có bị thương hay không”
“Tôi không sao” Lê Minh Nguyệt lắc đầu và nói, nhưng sắc mặt của cô ấy lại vô cùng tái nhợt.
“Còn nói không sao” Khi Hà Dĩ Phong vừa nhắc tới, Lê Minh Nguyệt cũng đã quên mất việc tìm tên đàn ông đó gây rắc rối. Trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng đau lòng cho Lê Minh Nguyệt. Anh ta vẫn nhớ rằng vừa rồi con dao găm của người đàn ông kia đã quét qua cổ của Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt lắc đầu, cô lên tiếng giải thích: “Thật sự không sao đâu, tôi chỉ bị dọa sợ thôi.”
Hà Dĩ Phong đưa tay vuốt ve vết thương trên cổ Lê Minh Nguyệt, may là vết thương không sâu, máu cũng đã đông lại.
Bởi vì Lê Minh Nguyệt mà cô gái nhỏ được cứu cũng rưng rưng nước mắt đi tới, khi nhìn thấy anh Tài trên mặt đất thì òa khóc, lên tiếng cảm ơn Lê Minh Nguyệt bằng giọng nói nghẹn ngào đứt quãng.
Nếu không có Lê Minh Nguyệt, thì cô ấy thực sự không thể tưởng tượng nổi hôm nay mình sẽ xảy ra chuyện gì.
“Sao chúng mày có thể phản bội tao!” Anh Tài nằm trên mặt đất, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chằm vào hai tên côn đồ vốn đang đứng phía sau, lên tiếng chất vấn.
Hai tên côn đồ kia bị dáng vẻ của gã dọa đến nỗi run lẩy bẩy, ánh mắt rời khỏi gương mặt của gã và liếc nhìn xung quanh, rõ ràng cho thấy dáng vẻ đang chột dạ.
Dù sao thì cũng là đại ca mà bọn chúng đi theo, nhìn chằm chăm như thế thì không tránh khỏi cảm giác áy náy.
Chương 866:
Phản bội vậy thì sao, hai anh em của tôi cũng đều lăn lộn cùng tôi, cho dù phải ngồi tù thì cũng ngồi cùng nhau, có liên gì đến ông chứ?” Anh Tài trừng mắt với người đàn ông trung niên một cái, ông ta đang châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa mấy người bọn gã, đến lúc đó gọi một mình gã thì một cây làm chẳng nên non nữa rồi.
Nhưng khi người đàn ông trung niên nghe thấy những lời này, trên môi lập tức nở một nụ cười như có như không, quả nhiên ông ta thật sự hiểu rõ suy nghĩ của người tên anh Tài này, cũng không hổ danh là người quen cũ.
Thế nhưng sau khi hai tên côn đồ đứng sau lưng anh Tài nghe thấy điều này, bọn chúng tự nhiên bắt đầu cảm thấy chột dạ, hiển nhiên không ngờ rằng đại ca của mình lại quyết định như vậy, hoàn toàn không để ý đến người nhà của mình.
Cơ bản là cũng chưa bao giờ suy xét đến ý nghĩ của mình.
“Chuyện này…” Hai tên côn đồ liếc nhìn nhau, cả hai đều không ngờ anh Tài lại có lựa chọn như vậy, bản thân không có người thân hay bất kỳ dính líu lộn xộn gì cả, nhưng nhiều nhất thì bọn chúng chỉ bị phán ba đến năm năm, không nghiêm trọng như vậy. Nhưng nếu đi theo gã thì sẽ nhận thêm tội danh bắt cóc, như vậy cũng sẽ không tốt.
Bọn chúng lập tức ném con dao trong tay ra, sau đó giơ hai tay lên, anh Tài đang đứng ở trước mặt bọn chúng nên đương nhiên không nhìn thấy cảnh này.
Tài. Một tên bắt lấy cánh tay kia của anh Tài, còn một tên khác thì túm được Lê Minh Nguyệt.
Anh Tài không phản ứng kịp, nhưng trong tiềm thức vẫn đâm con dao trên tay về phía người vừa kéo mình, tên côn đồ lắp bắp kinh hãi, mở to hai mắt nhìn con dao găm đang đâm về phía mình, miệng cũng há rất to, đứng hình ngay tại chỗ.
Mà lúc này đương nhiên Hà Dĩ Phong cũng không nhàn rỗi, chỉ cần Lê Minh Nguyệt vừa thoát khỏi tầm kiểm soát của anh Tài thì anh ta sẽ không còn bất kỳ lo lắng nào.
Anh ta nhanh chóng nắm lấy cổ tay của anh Tài và đập mạnh xuống, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, hầu như tất cả những người có mặt ở đây đều nghe thấy tiếng gãy xương tay, bọn chúng không khỏi nhìn người đàn ông tên Tài với ánh mắt thương hại.
Anh Tài đã bị khống chế, đau đớn đến nỗi nằm sấp trên mặt đất kêu gào thảm thiết. Mấy người cảnh sát cũng nhanh chóng còng tay gã lại.
Nhưng Hà Dĩ Phong không hề hài lòng chút nào, anh ta vẫn còn muốn tiếp tục ra tay với gã, ngay cả Lê Minh Nguyệt mà gã cũng dám bắt cóc, ăn gan hùm mật gấu rồi sao?
Nhưng Hà Dĩ Phong đã bị một người đàn ông trung niên trong cục cảnh sát kéo lại. Người đàn ông vẫy vẫy tay gọi những người kia: “Mau nhìn xem cô Minh Nguyệt có bị thương hay không”
“Tôi không sao” Lê Minh Nguyệt lắc đầu và nói, nhưng sắc mặt của cô ấy lại vô cùng tái nhợt.
“Còn nói không sao” Khi Hà Dĩ Phong vừa nhắc tới, Lê Minh Nguyệt cũng đã quên mất việc tìm tên đàn ông đó gây rắc rối. Trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng đau lòng cho Lê Minh Nguyệt. Anh ta vẫn nhớ rằng vừa rồi con dao găm của người đàn ông kia đã quét qua cổ của Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt lắc đầu, cô lên tiếng giải thích: “Thật sự không sao đâu, tôi chỉ bị dọa sợ thôi.”
Hà Dĩ Phong đưa tay vuốt ve vết thương trên cổ Lê Minh Nguyệt, may là vết thương không sâu, máu cũng đã đông lại.
Bởi vì Lê Minh Nguyệt mà cô gái nhỏ được cứu cũng rưng rưng nước mắt đi tới, khi nhìn thấy anh Tài trên mặt đất thì òa khóc, lên tiếng cảm ơn Lê Minh Nguyệt bằng giọng nói nghẹn ngào đứt quãng.
Nếu không có Lê Minh Nguyệt, thì cô ấy thực sự không thể tưởng tượng nổi hôm nay mình sẽ xảy ra chuyện gì.
“Sao chúng mày có thể phản bội tao!” Anh Tài nằm trên mặt đất, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chằm vào hai tên côn đồ vốn đang đứng phía sau, lên tiếng chất vấn.
Hai tên côn đồ kia bị dáng vẻ của gã dọa đến nỗi run lẩy bẩy, ánh mắt rời khỏi gương mặt của gã và liếc nhìn xung quanh, rõ ràng cho thấy dáng vẻ đang chột dạ.
Dù sao thì cũng là đại ca mà bọn chúng đi theo, nhìn chằm chăm như thế thì không tránh khỏi cảm giác áy náy.
Bình luận facebook