• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ (8 Viewers)

  • Chương 900-903

Chương 900: Bí mật hành động

“Được, thế tôi có thể giúp gì được cho cậu không?”

“Jackson làm việc vô cùng gian xảo, nếu lão ta biết điểm dừng thì tốt nhưng tôi lo lão ta chó cùng rứt giậu, nhất quyết hủy hoại Lê Nhật Linh cho bằng được”

“Bệnh tình của Lê Nhật Linh thì sao?”



“Bác sĩ nói nếu không có thuốc giải thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng cô Lần này đổi lại là Lâm Quân nắm chặt tay thành quyền, hung hăng đấm một phát lên xe.

Trong lòng Hà Dĩ Phong cũng vô cùng căng thẳng nhưng anh ta không nói gì. Mấy năm nay anh ta là người chứng kiến mọi chuyện từ khi Lâm Quân và Lê Nhật Linh ở bên nhau, hai người họ quả thật vô cùng vất vả, nếu như một ngày Lê Nhật Linh không còn nữa, người đau khổ nhất chắc chắn là Lâm Quân.

“Có điều tôi sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì cả”

Lâm Quân đưa bình thuốc mà Jackson đưa cho anh hôm nay cho Hà Dĩ Phong.

“Đây là cái gì?”

“Đây là thứ Jackson đưa cho tôi để giảm bớt độc tố trong người Lê Nhật Linh”

“Cậu muốn tôi làm gì?”

“Hiện giờ Jackson đang nhằm vào tôi nên tôi không tiện hành động, lát nữa tôi sẽ lấy mẫu máu của Lê Nhật Linh cho cậu, mong cậu có thể nhanh chóng tìm được một đội ngũ bác sĩ tài giỏi nghiên cứu ra thuốc giải cho Lê Nhật Linh. Nếu như nghiên cứu loại thuốc này chắc chắn sẽ tra ra được thành phần tạo nên thuốc giải”

“Tôi biết rồi”

Hà Dĩ Phong được giao nhiệm vụ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Nhờ cậu đấy, người anh em”

Lâm Quân nắm tay giơ lên trước mặt Hà Dĩ Phong, Hà Dĩ Phong hiểu ý Lâm Quân, anh ta cũng nắm tay giơ lên, hai người họ vô cùng ăn ý cụng tay nhau một cái.

Sau khi được Lê Minh Nguyệt an ủi, Lê Nhật Linh vốn đã bình tĩnh lại nhưng thấy Lâm Quân và Hà Dĩ Phong mãi không trở về cô lại có chút lo lắng.

Lê Minh Nguyệt tháo giày, ngồi trên ghế sô pha xem tỉ vi, vì Lê Nhật Linh cứ đi đi lại lại nên cô ấy cũng sốt ruột.

“Lê Nhật Linh, em đừng đi đi lại lại nữa, chị hoa hết cả mắt rồi, em mau tới đây nghỉ ngơi một lát đi! Tới đây, ăn chút khoai tây chiên đi”

Lê Minh Nguyệt cầm một miếng khoai tây chiên lên đưa cho Lê Nhật Linh nhưng Lê Nhật Linh phất tay, ý nói không cần.

“Được rồi, em không ăn thì chị ăn hết”

Lê Minh Nguyệt mất hứng tiếp tục một mình ăn khoai tây chiên. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe quen thuộc.



Lê Nhật Linh vội vàng chạy ra ngoài.

“Này, từ từ thôi, đợi chị với.”

Lê Minh Nguyệt cũng vội vàng đứng lên, hoảng loạn xỏ dép lê vào rồi chạy ra ngoài.

“Hai người làm gì mà vội vội vàng vàng như vậy”

Lê Nhật Linh nhìn thấy Lâm Quân, cô dừng lại nhìn anh, Hà Dĩ Phong thấy Inm ở phía sau Lê Nhật Linh, không nhịn được mà ôm bụng cười thật lớn.

“Sao chứ hả?”

Lê Minh Nguyệt nhìn Hà Dĩ Phong bằng vẻ mặt khó chịu.

“Anh nói này Lê Minh Nguyệt, em ra ngoài cửa có thể đi giày hẳn hoi vào không, tuy răng chồng em đã trở về nhưng mà em cũng không cần gấp gáp ra đón anh như vậy chứ!”

Lúc này, cả bốn người đều đồng loạt nhìn về phía chân Lê Minh Nguyệt, cô chỉ xỏ dép lê, ngón chân xụi lơ lại, dáng vẻ trông có chút đáng thương.

“Thế thì sao chứ, thoải mái biết bao nhiêu.”

Lê Minh Nguyệt ngượng ngùng tháo dép ra, lấy một đôi giày vội vã đi vào.

Dáng vẻ của cô ấy một lần nữa khiến mọi người bật cười.

“Không được cười, không được cười.”

Thấy trên tay Hà Dĩ Phong cầm bao nhiêu là túi lớn túi nhỏ, Lê Minh Nguyệt xiêu vẹo đi tới.

“Đây là cái gì thế?”

“Lâm Quân nói mọi người đã lâu không tự tập, tối nay làm một nồi lẩu, mọi người ăn uống linh đình một chút.”

“Tốt lắm, ủng hộ, ủng hộ, đúng là Lâm Quân có khác”

Nói rồi, Lê Minh Nguyệt đón lấy những chiếc túi trên tay Hà Dĩ Phong.

“Hừ, lúc nào cũng chỉ biết có Lâm Quân”

Hà Dĩ Phong hừ lạnh một tiếng, làm bộ tức giận tránh sang một bên.

“Không không không, em sai rồi, em sai rồi, chồng em mới là nhất”

Lê Minh Nguyệt đuổi theo nịnh nọt Hà Dĩ Phong, Lâm Quân và Lê Nhật Linh ở phía sau nhìn họ cười đến ngọt ngào, cảnh tượng vô cùng vui vẻ, hòa hợp.

Giống như tất cả mọi chuyện xấu đều là giả, giống như từ trước đến nay đều không có chuyện gì xảy ra vậy.
Chương 901: Chọc giận

Hạ Linh đang ở nhà, nhưng bởi vì ban ngày nhìn thấy Hà Dĩ Phong và Minh Nguyệt nên tâm trạng không tốt nên sớm đã nhốt mình trong phòng.

Phải nói rằng mặc dù cô ấy đã cố gắng hết sức để kiềm chế bực bội trong lòng mình, nhưng khi nhìn thấy Dĩ Phong và Minh Nguyệt ở phía sau anh ấy, cảm xúc khó chịu này rất nhanh đã bộc lộ ra, không cách nào tiêu tan.

Lúc này Lê Vân Hàng đang đứng bên bệ cửa sổ, ông vừa nhận được một cuộc gọi, khóe miệng hơi cong lên, giống như vừa mới nghe được điều gì đó rất vui.

“Được rồi, nhanh chóng gửi đồ cho tôi ngay”



Ông cúp điện thoại nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, một bóng người đi tới biệt thự của Lê Vân Hàng.

“Thưa ông.”

“Vâng”

“Đây là đồ vật ông muốn.”

Người đàn ông đưa tập tài liệu trong tay cho Lê Vân Hàng, ông không thể chờ đợi thêm mà nhanh chóng cầm lấy mở ra xem.

Cảm xúc trong mắt có chút kích động, may mà mấy năm qua ông đã luôn cảnh giác Jackson, phái người bí mật điều tra.

Nhân lúc Jackson ký hợp đồng nghìn tỷ với Lâm Quân mà lơ là cảnh giác, ông đã cho người lẻn vào nhà và lấy cắp tài liệu này.

Nỗ lực kiên trì bao lâu nay không vô ích.

“Thật vất vả cho anh, anh yên tâm, thù lao của anh chắc chắn sẽ không ít”

“Cảm ơn ông, tôi rất vinh dự được làm việc cho ông”

Sau khi nói ngắn gọn vài câu, người đàn ông đi xa khỏi tầm mắt của Lê Vân Hàng và biến mất vào màn đêm.

Vào lúc này, nhà của Jackson đặc biệt rối loạn, hệ thống bảo vệ bị phá hỏng, tiếng chuông cảnh báo không ngừng vang lên.

Thủ hạ chỉ thấy một bóng đen rời đi nhưng không có ai đuổi theo.

Jackson nhận được cuộc gọi thông báo từ nhà mình khi lão ta đang tham gia bữa tiệc ăn mừng với một số đối tác có làm giao dịch chợ đen, nhằm kỷ niệm việc ông ta kí kết thành công hợp đồng nghìn tỷ.

“Bang”

Tiếng cái cốc đập xuống đất khiến tên thủ hạ đang nghe điện thoại rùng mình.

Sau đó là tiếng cúp máy.

Mấy người xung quanh ngơ ngác nhìn ông ta.


“Làm sao vậy, ai làm phó chủ tịch tức giận như vậy”

Jackson phớt lờ người kia, đi xuyên qua đám đông và lái xe về nhà.

Khi trở về nhà, bộ dạng của lão ta trông rất hung hãn, mọi người xung quanh không dám đến gần, lão ta vội vàng mở két sắt ra tìm kiếm nhưng không tìm được tài liệu quan trọng.

Tài liệu đó ghi lại tất cả hồ sơ giao dịch chợ đen, địa điểm, số tiền và nhân sự trong những năm gần đây.

Một khi sự việc bị bại lộ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trong lòng ông ta bây giờ đang rất căng thẳng, mày cau lại thật chặt, vung tay ra gạt mọi thứ bên trong xuống đất lũ rác rưởi!”

Tiếng gầm của lão ta khiến đám thuộc hạ run sợ, cúi gầm đầu xuống, không một ai dám lên tiếng.

“Mau đi điều tra cho tôi.”

Lão ta lại gầm lên, đám người trong phòng hoảng loạn giải tán.

Căn phòng trở nên im ắng, ánh mắt của Jackson ánh lên một tia ranh mãnh, giảo hoạt.

Tại thành phố Marseille thì người có thế lực và động cơ ngoài Lâm Quân ra cũng chỉ còn lại Lê Vân Hàng.

Lão ta nghiến răng nghiến lợi, nếu tài liệu này bị rò rỉ ra ngoài hoặc giao cho cảnh sát, tất cả những gì chuẩn bị trước đó đều sẽ tan thành mây khói.

Xem ra kế hoạch cần phải được đẩy nhanh tiến độ.

Lê Vân Hàng, là do ông ép buộc tôi.

Hai tay Jackson nắm chặt vào thành ghế, các đốt ngón tay đột ngột co rút.

“Alo, tôi đây” Jackson gọi điện thoại cho ai đó, trên môi lộ ra một nụ cười lạnh.

“Vâng, thưa ông” Người đàn ông gật đầu và kính cẩn trả lời.

“Tìm một số người đáng tin cậy lẻn vào nhà của Lê Vân Hàng. Đồng thời tiến hành kế hoạch như chúng ta đã bàn trước đó. Ngoài ra, hãy phá đi hệ thống thông tin ở nhà ông ta cho tôi”

“Thưa ông, có nên bắt đầu bây giờ không? Thời điểm vẫn chưa đủ chín mồi”

“Bảo anh làm thì cứ làm đi, còn nói linh tinh cái gì”

Jackson không kiên nhẫn.

“Vâng, vâng. Tôi đã biết thưa ông, tôi sẽ đi ngay bây giờ”

Lão ta tức giận cúp điện thoại, ở trong bóng tối, Jackson đang thở hổn hển như một con sư tử đang bị chọc giận.

Nếu Lâm Quân lấy được tập tài liệu này thì anh ta nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài mà sẽ dùng nó trao đổi với mình lấy thuốc giải.

Còn nếu là Lê Vân Hàng, theo tính cách của Lê Vân Hàng, nếu ông ta có được những tài liệu này hẳn sẽ sợ đêm dài lắm mộng mà có hành động ngay lập tức.

Lão ta sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra!
Chương 902: Có thể phản kích

Lão ta cười lạnh mang theo một chút chế nhạo, cũng may Lê Vân Hàng đã lớn tuổi, mấy năm qua lão ta đã quan sát kỹ tình trạng thể chất của Lê Vân Hàng và biết rằng ông ta bị đau tim.

Nếu ông ta nhìn thấy bản báo cáo kết quả xét nghiệm DNA giữa Hạ Linh và ông ta, rất có thể bệnh tim của ông ta sẽ tái phát. Lấy chuyện này để che đậy tất cả cũng rất hợp lý.

Lúc này, Lê Vân Hàng đâu biết sẽ có bất ngờ lớn đang chờ đợi mình, hơn nữa bất ngờ này không phải điều ông muốn tiếp nhận.



“Alo, chú Hành ạ”

“Lâm Quân, cháu có cơ hội để phản kích rồi” Lê Vân Hàng cầm trong tay tách trà, nhẹ giọng nói, như là muốn nói chuyện nhỏ nhặt như hỏi thăm vấn đề ăn ngủ.

“Cái gì?”

“Bây giờ chú đã có trong tay bằng chứng về hành vi phạm tội của Jackson, bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chú chỉ chờ thời cơ”

“Bằng chứng phạm tội?” Lâm Quân cau mày, của Jackson?

Thật kỳ lạ, anh định hỏi lại, nhưng trong điện thoại lại có một âm báo bận vang lên: “Tút tút…

“Này, alo, alo” Lê Vân Hàng và Lâm Quân nhìn điện thoại đều cảm thấy khó hiểu.

Lê Vân Hàng cảm thấy cả kinh, có vẻ như Jackson đã phát hiện ra sự việc bị bại lộ và bắt đâu phản công.

Nỗi lo lắng bất an luẩn quẩn trong lòng.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu nhưng ông không ngờ dackson lại tỉnh táo như vậy.

Ông vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh hồ sơ, nhưng vì không có tín hiệu mạng nên anh đã tắt điện thoại di động và lặng lẽ giấu đi.

Tài liệu trên tay ông đã được khóa trong két sắt.

Nhìn thấy điện thoại cúp máy, Lâm Quân cũng khó hiểu, sau khi nghĩ lại có lẽ tín hiệu không tốt, nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Anh đang định lái xe qua nhà ông xem thế nào thì đúng lúc này Nhật Linh đã bước vào phòng.

Lâm Quân cầm lấy áo khoác của anh giống như muốn đi ra ngoài khiến cô có chút nghi ngờ và lo lắng. Cô liếc nhìn đồng hồ, đã 11:30 tối.

“Anh sẽ quay về sớm”



“Vâng” Mặc dù lo lắng, Nhật Linh vẫn gật đầu.

902-chi-yeu-chieu.jpg


Đèn trong biệt thự hơi mờ tối, trong phòng có ánh đèn vàng mờ ảo gợi lên không gian ấm cúng mà hiện giờ lại không có một bóng người nào.

“Chú Hàng”

Lâm Quân hét lên, nhưng không có ai đáp lại. Anh mơ hồ nhìn thấy một bóng đen xẹt qua.

Lâm Quân vội vàng đuổi theo, nhưng khi anh vừa rời đi mới nhớ tới người trong biệt thự, vội vàng xoay người chạy vào trong.

Hạ Linh đang buồn ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng kêu của Lâm Quân, gần như cùng lúc, cô và Lâm Quân chạy đến phòng của Lê Vân Hàng.

Lúc này Lê Vân Hàng đã ngã xuống đất, trên tay ông còn cầm thứ gì đó, trên đầu ông có vết máu.

“Cha”

Hạ Linh lao tới, Lâm Quân cũng lao về phía trước.

“Sao lại có chuyện này?” Nước mắt Hạ Linh trào ra, cảm thấy vô cùng hoang mang.

Lâm Quân dùng ngón tay sờ lên mũi của Lê Vân Hàng thở phào nhẹ nhõm, may mà vẫn còn hơi thở.

“Mau gọi cấp cứu đưa đến bệnh việt Sau đó Hạ Linh mới có phản ứng, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cấp cứu.

Lâm Quân nhìn quanh, trên góc bàn có vết máu, nhưng vết thương của Lê Vân Hàng dường như không trùng với vết máu.

Anh kéo thứ trong tay Lê Vân Hàng ra rồi cầm lên xem, anh kinh ngạc nhìn sang Hạ Linh.

“Không phải anh có xe sao? Bây giờ anh mau đưa cha đến bệnh viện đi!”

Hạ Linh bất chợt phản ứng lại, đẩy đẩy Lâm Quân, sau đó Lâm Quân đưa tài liệu trên tay cho Hạ Linh.

Hạ Linh cũng sửng sốt khi nhìn thấy bản báo cáo, nhưng cô không có thời gian để quan tâm đến nó.

Chạy theo sau Lâm Quân đang cõng Lê Vân Hàng trên lưng rồi sau đó nhanh chóng lái xe đưa ông đến bệnh viện.

Ngoại trừ tiếng khóc của Hạ Linh cũng không có âm thanh nào vang lên.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Lâm Quân lấy điện thoại di động ra và gọi cho Hà Dĩ Phong.

“Alo, bây giờ cậu nhanh chóng qua nhà chú Hàng đi.”
Chương 903: Hiện trường giả

“Chú ấy gặp chuyện rồi, bây giờ đang ở bệnh viện. Tôi nghĩ chú ấy có chứng cứ gì đó có thể ảnh hưởng tới Jackson nên ông ta muốn giết người diệt khẩu, cậu đến nhà chú ấy tìm thử xem”

Sau khi ngắt máy, Lâm Quân đi tới trước mặt Hạ Linh vẫn đang khóc nãy giờ.

Hạ Linh ngước ánh mắt sưng đỏ lên, nghẹn ngào nói không thành lời.


“Cha em bị bệnh tim bẩm sinh, chắc là ông ấy biết em không phải con gái ruột nên mới lên cơn đau tim, nếu cha có chuyện gì thì em sẽ không thể tha thứ cho chính mình cả đời”

Nhìn Hạ Linh hối hận ảo não, Lâm Quân cũng tiêu tan nghi ngờ.

“Có lẽ chuyện này không đơn giản như vậy!”

“Ý anh là sao?”

Hạ Linh nghi hoặc hỏi lại. Vừa rồi cô ấy chỉ lo khóc lóc, không hiểu ý tứ của Lâm Quân.

“Hạ Linh, có chuyện này anh nghĩ em có quyền biết”

“Chuyện gì cơ?”

“Thật ra lần trước cha em ngăn em tiếp xúc với Jackson, măng em không hiểu chuyện không phải không có lý do gì đâu Jackson không phải người tốt.”

Lâm Quân nhìn thẳng vào mắt Hạ Linh nói, lại nhận ra cô ấy không hề ngạc nhiên.

“Em biết lâu rồi, em biết cha sợ em đau lòng nên mới cố tình lừa em”

“Em biết? Vậy sao lại làm thế?”

“Chuyện này để sau hãng nói được không?” Cô ấy có băn khoăn của chính mình.

“Vậy chẳng lẽ chuyện em không phải con gái ruột của chú Hạ em cũng biết lâu rồi à?”

“Vâng, Jackson từng nói cho em biết, muốn ly gián quan hệ giữa em và cha” Hạ Linh cũng không có lý do gì giấu giếm.

“Thì ra đúng là như vậy” Ánh mắt Lâm Quân sáng lên như hiểu ra cái gì.

“Em vẫn luôn không nói với cha là vì em ích kỷ. Em sợ cha biết chuyện rồi sẽ không thương em nữa” Hạ Linh dứt lời lại khóc to hơn, nói chuyện cũng ngắt quãng.



“Chú ấy không phải người như vậy. Nhật Linh cũng không phải con gái ruột của chú ấy, em không thấy chú ấy vẫn đối xử với cô ấy rất tốt à? Huống chi em ở bên cạnh chú ấy bao nhiêu năm như vậy, sao chú ấy có thể không thương em nữa”

“Nhật Linh!”

Nhắc tới Nhật Linh, Hạ Linh lại nhớ tới mình giấu việc chị ấy mới là con gái ruột của cha, do dự không biết nên nói với Lâm Quân không.

Đúng lúc này, di động của Lâm Quân vang lên, cắt ngang đối thoại của hai người, mà Hạ Linh lại thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Alo, Lâm Quân à? Tôi tới nhà chú Hàng tìm rồi, phát hiện két sắt bị mở, tôi đoán tài liệu bị người khác lấy đi mất rồi: “Chú Hàng làm việc rất cẩn thận, chắc chắn sẽ nghĩ đến việc Jackson cho người tới nhà, cậu lại tìm thử xem có… thiết bị điện tử có tính năng lưu trữ không?”

“Chờ máy một lát, tôi xem thử.”

Lâm Quân gật đầu, kiên nhãn chờ đợi, mà bên kia Hà Dĩ Phong gần như lật tung phòng của Lê Vân Hàng lên, sau đó thở hổn hển nhấc máy.

“Không thấy”

Lâm Quân không hề ngạc nhiên với kết quả này, tóm lại đều cần chờ Lê Vân Hàng tỉnh lại mới có thể biết được mọi chuyện rõ ràng.

“Tôi gửi địa chỉ bệnh viện cho cậu, cậu qua đây trước rồi tính!”

“Ừm Lâm Quân cúp máy, nét mặt rất nghiêm trọng.

Mà ở nơi khác, cấp dưới của Jackson chạy gấp về nghe lệnh đang nơm nớp lo sợ đứng trước mặt ông ta.

“Thế nào?”

ackson ngồi trên ghế xoay, khẽ xoay ban chỉ* trong tay, nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại sóng to gió lớn. Ông ta quét ánh mắt sắc bén như ưng nhìn mấy người trước mặt, khiến bọn họ không nhịn được lạnh run.

“Chúng tôi… thấy ông ta ngã xuống đất, sau đó… Lâm…

Lâm Quân dưới tầng gọi lớn tiếng, thời gian quá gấp, không để ý ông ta đã chết chưa”

“Cái gì? Không để ý! Lâm Quân?”

Động tác xoay nhẫn của Jackson ngừng lại, trừng mắt nhìn cấp dưới vừa lên tiếng. Không phải Lâm Quân đã chuyển ra ngoài rồi sao? Sao có thể chạy về nhà Lê Vân Hàng đúng lúc thế được?

“Vâng… vâng ạ.”

“Ông chủ bớt giận, đây là tài liệu chúng tôi lấy được.”

Cấp dưới run rẩy đưa tập tài liệu cho Jackson, Jackson lật ra xem thử, đúng là phần hồ sơ mình làm mất.

Lúc này ông ta mới hơi dịu xuống, làm nhiều việc như vậy cũng chỉ vì không muốn hồ sơ này bị lộ ra ngoài mà thôi, bây giờ tìm được văn kiện rồi, chuyện khác đều không quan trọng lắm. Cho dù Lê Vân Hàng biết mọi chuyện thì thế nào? Đã không còn chứng cớ, làm lộ ra ông ta cũng có thể vu rằng Lê ‘Vân Hàng bị cướp hợp đồng nên thẹn quá thành giận, cố ý trả thù mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom