-
NGƯỜI TÌNH MÙA ĐÔNG
Ngày xửa ngày xưa, ở vùng Creuse nước Pháp có đôi vợ chồng già nọ. Họ sống trong một ngôi nhà hẻo lánh, nằm cuối một con đường. Một ngôi nhà nhỏ với một khoảng sân nhỏ, một ghế băng đặt dưới cửa sổ.
Họ rất già. Họ không bao giờ gặp ai. Họ không có hàng xóm. Không có bạn bè. Không có cháu. Thậm chí chẳng có con. Mùa hè, họ chăm sóc vườn cây, họ đi dạo dưới những cây dẻ, họ không bao giờ gặp ai trên đường. Chắc chắn có những ngôi nhà ở cuối con đường, những ngôi nhà với người nào đó ở trong. Nhưng hai người già không muốn đi tới tận đó. Họ đã mất thói quen tìm gặp mọi người.
Buổi tối, họ ngồi trên ghế băng và họ đợi đêm đến. Không, mùa hè, họ không buồn chán lắm. Nhưng mùa đông, họ bỗng muốn có ai đó ở cùng với họ vi dường như thời gian có vẻ như dài thêm...
Một đứa con! Họ đã từng mong muốn có một đứa con. Một đứa con bé nhỏ. Một đứa con to lớn. Một cô con gái. Một cậu con trai. Một đứa con để bầu bạn cùng họ. Tiếc thay, họ đã già.
Một buổi tối cuối tháng mười hai, tuyết bắt đầu rơi. Sáng hôm sau, tuyết vẫn rơi. Ông lão khẽ bảo: "Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc tuyết sẽ đầy lên tận cửa sổ mất
<(")". Nhưng buổi trưa chậm rãi đến, chỉ còn vài bông tuyết nhỏ bay bay trong không khí. Mặt trời ló ra, bầu trời giờ đã bớt xám xịt và dần trở lại màu xanh.
Nhìn tuyết dưới ánh mặt trời thật là đẹp. Nó làm người ta lóa cả mắt, nhưng rất đẹp! Ông lão bảo: "Tôi có ý này. Cả hai chúng ta ra đắp một người tuyết đi
<(")". Bà lão ngạc nhiên đáp: "Một người tuyết, ở tuổi chúng ta, ông có điên không đấy?!".
Mà không, ông lão ấy, ông đâu có điên. Chính mặt trời đã làm cho ông muốn được ra ngoài, và bầu trời này nữa, nó xanh ngăn ngắt như đang giữa mùa hè. Ông lão ấy, ông muốn làm người tuyết của ông, đến nỗi bà lão cũng muốn làm. Họ dắt tay nhau ra ngoài và bước đi chậm chạp ra tới giữa sân.
Ở đó, mặt trời nóng nhất. Họ đắp một người tuyết xinh xắn. Không phải người tuyết như bọn trẻ làm đâu. Những người tuyết của bọn trẻ bao giờ cũng mang hình hài như cậu bé. Người tuyết này giống như một cô gái, một người con gái tuyết giống như một ai đó…
Hai người già thấy tự hào về việc làm của mình. Họ rất thích công việc này. Bỗng nhiên, bà lão cởi cái khăn trùm đầu của mình ra, tiến lại gần người con gái tuyết, bà chùm khăn lên quanh đầu, bà thắt lại phía dưới cổ, rồi bà lùi lại gần phía ông lão và nói: “Ông xem, đây là con gái của chúng ta, cô con gái lớn bằng tuyết!”. Ông lão mỉm cười: “Bà nói đúng đấy. Bà nhìn kìa, cô gái mỉm cười với chúng ta!”
Nhưng bà lão khoác tay ông: "Không nên nói như thế. Cô gái rất xinh, đúng thế. Nhưng chỉ là một cô gái bằng tuyết thôi mà. Cô ấy không thể mỉm cười. Nào, lại đây, Mặt trời đã bắt đầu lặn rồi. Lại đây, chúng ta vào nhà đi. Nếu không lại bị lạnh đấy.” Và lại bước đi chậm chậm, người nọ đưa vào người kia, họ đi vào nhà.
Và cô gái tuyết ở lại đó, giữa sân. Một người tuyết, ngay cả khi đó là một cô gái, luôn ở lại bên ngoài, không vào nhà. Cô cũng chẳng mỉm cười. Tuy nhiên, chừng nào còn ít ánh sáng ngoài kia, ông lão còn nhìn qua cửa sổ. Ông ngỡ đã nhìn thấy một nụ cười trên gương mặt cô gái đó. Giá như cô ấy có thể cười một lần nữa, tức là lúc nãy ông đã không nhầm. Nhưng màn đêm bắt đầu buông xuống. Ông lão mở cửa sổ ra. Ông kéo cửa chắn gió và khẽ tựa vào. Ông đóng cửa sổ lại. Ông hơi thất vọng…
Sau đó, ông bà lão bỗng nghe thấy tiếng vang đều đặn: tốc tốc tốc, tốc tốc tốc… Nhiều khi, vào mùa đông, gió giật cửa làm hai ông bà già giật mình. Nhưng tối nay, thời tiết yên lành, không có gió. Đúng là có người nào đó đang gõ cửa. Tiếng vang vẫn đều đều.
Hai ông bà ngẩng đầu lên. Họ nhìn nhau. Ai có thể đến thăm họ vào tối mùa đông này? Từ rất lâu chẳng có ai tới thăm họ nữa. Ông lão có một ý, nhưng ông không nói gì. Chính bà lão ra mở cửa. Ông lão đứng yên gần cái ghế của mình. Bà lão kêu lên với ông: “Ông lại xem này, lại xem ai đây này!”. Nhưng ông lão chẳng cần lại xem. Ông biết ai đang ở đó. Ông nghe bà lão nói: “Vào đi, vào đi, con gái bé bỏng của ta!”
Và rồi, một cô gái xinh đẹp bước vào nhà. Một cô gái tuyết giống như một cô gái thật. Môt cô gái đầy vẻ thanh thoát, và mỉm cười rất tươi.
“Thế đấy” - Ông lão nói – “Con chán ở lại một mình giữa sân rồi hả? Nhưng con đã có thể vào nhà cùng chúng ta cơ mà!”.
“Con rất muốn...” - Cô gái nói – “Ngay khi con có được cái khăn quàng trên đầu, con cảm thấy mình có sức sống. Nhưng con không dám cho bố mẹ thấy. Con sợ làm bố mẹ sợ. Và hơn nữa, con muốn hiểu được điều gì đã đến với mình. Không dễ dàng gì, bố mẹ biết đấy, khi tự nhủ mình được làm bằng tuyết và cùng lúc đó lại như một con người thật sự.”
“Này ông để cho con yên một chút nào.” - Bà lão nói - “ Cô bé này, chắc nó đói rồi. Và chắc nó cũng rét nữa. Lại đây con, lại ngồi bên bếp lửa đây này, con lạnh cóng hết rồi...”
Nhưng bà lão dừng không nói nữa. Bà vừa nhận ra mình đang nói những điều không đúng. Cô gái ấy là một cô gái tuyết. Thế là bà lão mang một cái ghế đến gần cửa, để xa bếp lửa nhất có thể. Và cả ba người họ ngồi đó nói chuyện rất lâu. Hai ông bà gần bên bếp lửa. Và cô gái ở đầu kia nhà. Với hai chân trần giữa luồng gió lùa dưới cánh cửa. Họ có biết bao nhiêu điều để kể cho nhau nghe...
Những ngày sau đó, cần phải quen với việc sống cùng nhau. Cô gái này rất khác với hai người già. Họ cần cái nóng ấm. Người ta có thể nói cả cuộc đời, họ đi tìm cái nóng ấm. Họ cần cái nóng ấm của ngọn lửa. Cái nóng ấm của bát súp họ ăn khi còn đang nóng. Cái nóng ấm của giường dưới lớp chăn lông và chăn đắp .Cái nóng ấm của các bộ áo quần dày cộp... Còn cô gái, cô ghét cái nóng ấm. Không bao giờ cô tiến lại gấn bếp lửa. Cô ăn nguội. Cô uống nguội. Đang giữa mùa đông, cô mang trên người một cái váy mỏng của mùa hè. Ðể ngủ, cô chỉ cần đắm một tấm ga mỏng. Đời chỉ đơn giản là thế thôi.
Đôi lúc, cô làm cho hai ông bà già bị lạnh.
Cô rất khác với họ.
Tuy nhiên, hai ông bà lão yêu cô.
Cô cũng yêu họ.
Cô thường nói với họ: “Cha mẹ không nên gắn bó với con quá. Con là con gái cha mẹ, nhưng con cũng là con gái của mùa đông. Mùa xuân cũng là lúc con sẽ phải ra đi.”.
Cô làm cho họ thấy buồn khi nói điều đó. Cô thấy những giọt nước mắt lăn trên má bà lão và ông già quay đầu đi. Cô biết rất rõ cô làm họ buồn, nhưng cô rất muốn tránh cho họ đau khổ sau này.
Khi mùa xuân tới, cô gái không muốn rời xa cha mẹ mình nữa. Cả ba người họ ở với nhau rất hạnh phúc. Và cũng vì từ ít lâu nay, cô gái đã có bạn bè. Hai cô bạn xinh xắn nọ thường lui tới ngôi nhà bé nhỏ. Đó là các cô gái sống ở dưới kia, xa hơn cả cuối con đường. Bạn cô thường muốn dẫn cô đi dạo. Bà lão nói: “Con có thể đi mà. Con hãy ra ngoài một chút!”.
Nhưng lúc nào cô gái cũng từ chối. Từ đầu mùa xuân, cô thấy sợ. Mùa đông, người ta biết cái nóng đến từ đâu. Chỉ cần chú ý không lại gần bếp lửa. Nhưng vào mùa xuân, mặt trời mang cái ấm đến mọi nơi mà chẳng hề báo trước. Ngoài sân. Trên đường. Trên các cánh đồng và các khu rừng. Mặt trời làm cho cô sợ. Khi ở trong ngôi nhà, trong bóng mát cô cảm thấy an toàn nhất.
Cô rất muốn ra ngoài, nhưng chỉ ban đêm thôi, khi trời mát mẻ. Làm thế nào để những người bạn của cô hiểu được điều này? Có thể những người bạn của cô đã hiểu. Họ tới tìm cô vào buổi tối, sau khi mặt trời lặn. Họ rất háo hức. Họ nói đến chuyện dẫn cô tới một buổi lễ hội. Ðó là buổi tối cuối cùng của mùa xuân. Khắp nơi, đêm nay, người ta sẽ tổ chức lễ hội đón chào mùa hè tới. Các cô gái nói ở đó, trong làng ấy, mọi người đốt một đống lửa lớn, tất cả sẽ nhảy múa xung quanh đống lửa này, các chàng trai sẽ nhảy qua than hồng khi lửa bắt đầu tàn...
Một đống lửa! Hai ông bà lão lo lắng. Một đống lửa, thật nguy hiểm! Nhưng con gái họ hứa sẽ không lại gần đống lửa. Hai ông bà già tin tưởng cô. Họ để cho cô đi đến buổi lễ.
Tới làng, các cô gái gặp lại các chàng trai. Tất nhiên, cô gái trẻ cũng hài lòng được gặp các chàng trai. Thậm chí có một chàng trai làm cô rất thích. Chàng trai này không rời mắt khỏi cô. Ðúng là cô rất đẹp. Cô rất thanh tao. Hai tay cô và hai má cô gần như trong suốt. Chính mùa xuân đã làm cho cô trở nên rất thanh tao, nhưng cũng vô vùng xanh xao. Nhưng vẻ xanh xao này rất hợp với cô.
Các cô gái và các chàng trai quyết định nhảy vòng tròn quanh đống lửa. Còn cô, cô đứng một mình tách ra xa. Cô nghe những người bạn mình cười và hát. Đối với cô thế là đủ, cô thấy vui lòng. Nhưng tại sao chàng trai này lại quay lại phía cô? Tại sao chàng lại cầm tay cô kéo vào vòng tròn nhảy múa? Tại sao cô không có sức để cưỡng lại chàng? Cô cảm thấy sự ấm nóng xâm chiếm cô. Cô cảm thấy thật hạnh phúc dù đau đớn: ”Ôi, em sắp phải ra đi…”.
Chàng trai không hiểu, anh nói: “Nàng đã phải đi rồi sao? Nhưng lễ hội vừa mới bắt đầu mà!”. Bỗng nhiên chàng trai không cảm thấy tay cô gái trong tay mình nữa. Chỉ thấy hơi ướt ướt một chút thôi. Chàng nhìn xung quanh mình. Chẳng thấy ai hết. Chàng đứng một mình, xa đống lửa. Chàng tìm kiếm. Chàng gọi. Chàng bỏ đi một mình. Chàng xuống tận ngôi nhà nhỏ bé. Chàng gõ cửa. Một giọng nói bảo chàng bước vào...
Chỉ có hai ông bà già trong nhà. Họ không hỏi chàng. Bà lão thở dài: “Cô bé đã đi rồi phải không? Cậu biết đấy, cậu bé của ta ơi, cô bé là con gái của chúng ta, nhưng trước hết nó là cô con gái của mùa đông. Cậu đừng buồn. Mùa hè đã đưa cô bé đi. Có thể một đêm tuyết rơi sẽ đưa cô bé trở lại chỗ chúng ta.”.
Những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má ba người họ…
Từ đó, hai ông bà lão không sống trong ngôi nhà nhỏ bé của mình nữa. Không ai biết họ đã đi đâu. Dường như vào trước lúc ra đi, bà lão không muốn khóa cửa lại. Bà lão có lý: chắc chắn vào một tối tuyết rơi, cô sẽ trở lại, cô con gái mùa đông...
Đường vào tim em ôi băng giá
Trời mùa đông mây vẫn hay đi về vẫn mưa,
Mưa rơi trên đường thầm thì
Vì đâu mưa em không đến...
Đường vào tim em mây giăng kín
Bàn chân anh trên lối đi không thành
Những đêm khuya mưa buồn một mình
Có khi cho ta quên cuộc tình.
Từng cơn mưa hắt hiu bên ngoài song thưa
Lắm khi mưa làm hồn ta nhớ mãi ngày qua.
Nhớ con phố xưa vẫn âm thầm đợi chờ nhau,
Nhớ đôi vai ngoan em sợ trời mưa gió.
Từng ngày ta vẫn đưa em về qua phố
Vẫn chim cao trời mưa lũ, vẫn tiếng buồn xưa,
Ôi bàn tay ai đã giắt em chiều nay?
Đường vào tim em bao cơn sóng
Để tình anh sắp đến xuân hoa mộng
Trái tim em muôn đời lạnh lùng
Hỡi ơi, trái tim mùa đông.
#Backturn
Họ rất già. Họ không bao giờ gặp ai. Họ không có hàng xóm. Không có bạn bè. Không có cháu. Thậm chí chẳng có con. Mùa hè, họ chăm sóc vườn cây, họ đi dạo dưới những cây dẻ, họ không bao giờ gặp ai trên đường. Chắc chắn có những ngôi nhà ở cuối con đường, những ngôi nhà với người nào đó ở trong. Nhưng hai người già không muốn đi tới tận đó. Họ đã mất thói quen tìm gặp mọi người.
Buổi tối, họ ngồi trên ghế băng và họ đợi đêm đến. Không, mùa hè, họ không buồn chán lắm. Nhưng mùa đông, họ bỗng muốn có ai đó ở cùng với họ vi dường như thời gian có vẻ như dài thêm...
Một đứa con! Họ đã từng mong muốn có một đứa con. Một đứa con bé nhỏ. Một đứa con to lớn. Một cô con gái. Một cậu con trai. Một đứa con để bầu bạn cùng họ. Tiếc thay, họ đã già.
Một buổi tối cuối tháng mười hai, tuyết bắt đầu rơi. Sáng hôm sau, tuyết vẫn rơi. Ông lão khẽ bảo: "Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc tuyết sẽ đầy lên tận cửa sổ mất
Nhìn tuyết dưới ánh mặt trời thật là đẹp. Nó làm người ta lóa cả mắt, nhưng rất đẹp! Ông lão bảo: "Tôi có ý này. Cả hai chúng ta ra đắp một người tuyết đi
Mà không, ông lão ấy, ông đâu có điên. Chính mặt trời đã làm cho ông muốn được ra ngoài, và bầu trời này nữa, nó xanh ngăn ngắt như đang giữa mùa hè. Ông lão ấy, ông muốn làm người tuyết của ông, đến nỗi bà lão cũng muốn làm. Họ dắt tay nhau ra ngoài và bước đi chậm chạp ra tới giữa sân.
Ở đó, mặt trời nóng nhất. Họ đắp một người tuyết xinh xắn. Không phải người tuyết như bọn trẻ làm đâu. Những người tuyết của bọn trẻ bao giờ cũng mang hình hài như cậu bé. Người tuyết này giống như một cô gái, một người con gái tuyết giống như một ai đó…
Hai người già thấy tự hào về việc làm của mình. Họ rất thích công việc này. Bỗng nhiên, bà lão cởi cái khăn trùm đầu của mình ra, tiến lại gần người con gái tuyết, bà chùm khăn lên quanh đầu, bà thắt lại phía dưới cổ, rồi bà lùi lại gần phía ông lão và nói: “Ông xem, đây là con gái của chúng ta, cô con gái lớn bằng tuyết!”. Ông lão mỉm cười: “Bà nói đúng đấy. Bà nhìn kìa, cô gái mỉm cười với chúng ta!”
Nhưng bà lão khoác tay ông: "Không nên nói như thế. Cô gái rất xinh, đúng thế. Nhưng chỉ là một cô gái bằng tuyết thôi mà. Cô ấy không thể mỉm cười. Nào, lại đây, Mặt trời đã bắt đầu lặn rồi. Lại đây, chúng ta vào nhà đi. Nếu không lại bị lạnh đấy.” Và lại bước đi chậm chậm, người nọ đưa vào người kia, họ đi vào nhà.
Và cô gái tuyết ở lại đó, giữa sân. Một người tuyết, ngay cả khi đó là một cô gái, luôn ở lại bên ngoài, không vào nhà. Cô cũng chẳng mỉm cười. Tuy nhiên, chừng nào còn ít ánh sáng ngoài kia, ông lão còn nhìn qua cửa sổ. Ông ngỡ đã nhìn thấy một nụ cười trên gương mặt cô gái đó. Giá như cô ấy có thể cười một lần nữa, tức là lúc nãy ông đã không nhầm. Nhưng màn đêm bắt đầu buông xuống. Ông lão mở cửa sổ ra. Ông kéo cửa chắn gió và khẽ tựa vào. Ông đóng cửa sổ lại. Ông hơi thất vọng…
Sau đó, ông bà lão bỗng nghe thấy tiếng vang đều đặn: tốc tốc tốc, tốc tốc tốc… Nhiều khi, vào mùa đông, gió giật cửa làm hai ông bà già giật mình. Nhưng tối nay, thời tiết yên lành, không có gió. Đúng là có người nào đó đang gõ cửa. Tiếng vang vẫn đều đều.
Hai ông bà ngẩng đầu lên. Họ nhìn nhau. Ai có thể đến thăm họ vào tối mùa đông này? Từ rất lâu chẳng có ai tới thăm họ nữa. Ông lão có một ý, nhưng ông không nói gì. Chính bà lão ra mở cửa. Ông lão đứng yên gần cái ghế của mình. Bà lão kêu lên với ông: “Ông lại xem này, lại xem ai đây này!”. Nhưng ông lão chẳng cần lại xem. Ông biết ai đang ở đó. Ông nghe bà lão nói: “Vào đi, vào đi, con gái bé bỏng của ta!”
Và rồi, một cô gái xinh đẹp bước vào nhà. Một cô gái tuyết giống như một cô gái thật. Môt cô gái đầy vẻ thanh thoát, và mỉm cười rất tươi.
“Thế đấy” - Ông lão nói – “Con chán ở lại một mình giữa sân rồi hả? Nhưng con đã có thể vào nhà cùng chúng ta cơ mà!”.
“Con rất muốn...” - Cô gái nói – “Ngay khi con có được cái khăn quàng trên đầu, con cảm thấy mình có sức sống. Nhưng con không dám cho bố mẹ thấy. Con sợ làm bố mẹ sợ. Và hơn nữa, con muốn hiểu được điều gì đã đến với mình. Không dễ dàng gì, bố mẹ biết đấy, khi tự nhủ mình được làm bằng tuyết và cùng lúc đó lại như một con người thật sự.”
“Này ông để cho con yên một chút nào.” - Bà lão nói - “ Cô bé này, chắc nó đói rồi. Và chắc nó cũng rét nữa. Lại đây con, lại ngồi bên bếp lửa đây này, con lạnh cóng hết rồi...”
Nhưng bà lão dừng không nói nữa. Bà vừa nhận ra mình đang nói những điều không đúng. Cô gái ấy là một cô gái tuyết. Thế là bà lão mang một cái ghế đến gần cửa, để xa bếp lửa nhất có thể. Và cả ba người họ ngồi đó nói chuyện rất lâu. Hai ông bà gần bên bếp lửa. Và cô gái ở đầu kia nhà. Với hai chân trần giữa luồng gió lùa dưới cánh cửa. Họ có biết bao nhiêu điều để kể cho nhau nghe...
Những ngày sau đó, cần phải quen với việc sống cùng nhau. Cô gái này rất khác với hai người già. Họ cần cái nóng ấm. Người ta có thể nói cả cuộc đời, họ đi tìm cái nóng ấm. Họ cần cái nóng ấm của ngọn lửa. Cái nóng ấm của bát súp họ ăn khi còn đang nóng. Cái nóng ấm của giường dưới lớp chăn lông và chăn đắp .Cái nóng ấm của các bộ áo quần dày cộp... Còn cô gái, cô ghét cái nóng ấm. Không bao giờ cô tiến lại gấn bếp lửa. Cô ăn nguội. Cô uống nguội. Đang giữa mùa đông, cô mang trên người một cái váy mỏng của mùa hè. Ðể ngủ, cô chỉ cần đắm một tấm ga mỏng. Đời chỉ đơn giản là thế thôi.
Đôi lúc, cô làm cho hai ông bà già bị lạnh.
Cô rất khác với họ.
Tuy nhiên, hai ông bà lão yêu cô.
Cô cũng yêu họ.
Cô thường nói với họ: “Cha mẹ không nên gắn bó với con quá. Con là con gái cha mẹ, nhưng con cũng là con gái của mùa đông. Mùa xuân cũng là lúc con sẽ phải ra đi.”.
Cô làm cho họ thấy buồn khi nói điều đó. Cô thấy những giọt nước mắt lăn trên má bà lão và ông già quay đầu đi. Cô biết rất rõ cô làm họ buồn, nhưng cô rất muốn tránh cho họ đau khổ sau này.
Khi mùa xuân tới, cô gái không muốn rời xa cha mẹ mình nữa. Cả ba người họ ở với nhau rất hạnh phúc. Và cũng vì từ ít lâu nay, cô gái đã có bạn bè. Hai cô bạn xinh xắn nọ thường lui tới ngôi nhà bé nhỏ. Đó là các cô gái sống ở dưới kia, xa hơn cả cuối con đường. Bạn cô thường muốn dẫn cô đi dạo. Bà lão nói: “Con có thể đi mà. Con hãy ra ngoài một chút!”.
Nhưng lúc nào cô gái cũng từ chối. Từ đầu mùa xuân, cô thấy sợ. Mùa đông, người ta biết cái nóng đến từ đâu. Chỉ cần chú ý không lại gần bếp lửa. Nhưng vào mùa xuân, mặt trời mang cái ấm đến mọi nơi mà chẳng hề báo trước. Ngoài sân. Trên đường. Trên các cánh đồng và các khu rừng. Mặt trời làm cho cô sợ. Khi ở trong ngôi nhà, trong bóng mát cô cảm thấy an toàn nhất.
Cô rất muốn ra ngoài, nhưng chỉ ban đêm thôi, khi trời mát mẻ. Làm thế nào để những người bạn của cô hiểu được điều này? Có thể những người bạn của cô đã hiểu. Họ tới tìm cô vào buổi tối, sau khi mặt trời lặn. Họ rất háo hức. Họ nói đến chuyện dẫn cô tới một buổi lễ hội. Ðó là buổi tối cuối cùng của mùa xuân. Khắp nơi, đêm nay, người ta sẽ tổ chức lễ hội đón chào mùa hè tới. Các cô gái nói ở đó, trong làng ấy, mọi người đốt một đống lửa lớn, tất cả sẽ nhảy múa xung quanh đống lửa này, các chàng trai sẽ nhảy qua than hồng khi lửa bắt đầu tàn...
Một đống lửa! Hai ông bà lão lo lắng. Một đống lửa, thật nguy hiểm! Nhưng con gái họ hứa sẽ không lại gần đống lửa. Hai ông bà già tin tưởng cô. Họ để cho cô đi đến buổi lễ.
Tới làng, các cô gái gặp lại các chàng trai. Tất nhiên, cô gái trẻ cũng hài lòng được gặp các chàng trai. Thậm chí có một chàng trai làm cô rất thích. Chàng trai này không rời mắt khỏi cô. Ðúng là cô rất đẹp. Cô rất thanh tao. Hai tay cô và hai má cô gần như trong suốt. Chính mùa xuân đã làm cho cô trở nên rất thanh tao, nhưng cũng vô vùng xanh xao. Nhưng vẻ xanh xao này rất hợp với cô.
Các cô gái và các chàng trai quyết định nhảy vòng tròn quanh đống lửa. Còn cô, cô đứng một mình tách ra xa. Cô nghe những người bạn mình cười và hát. Đối với cô thế là đủ, cô thấy vui lòng. Nhưng tại sao chàng trai này lại quay lại phía cô? Tại sao chàng lại cầm tay cô kéo vào vòng tròn nhảy múa? Tại sao cô không có sức để cưỡng lại chàng? Cô cảm thấy sự ấm nóng xâm chiếm cô. Cô cảm thấy thật hạnh phúc dù đau đớn: ”Ôi, em sắp phải ra đi…”.
Chàng trai không hiểu, anh nói: “Nàng đã phải đi rồi sao? Nhưng lễ hội vừa mới bắt đầu mà!”. Bỗng nhiên chàng trai không cảm thấy tay cô gái trong tay mình nữa. Chỉ thấy hơi ướt ướt một chút thôi. Chàng nhìn xung quanh mình. Chẳng thấy ai hết. Chàng đứng một mình, xa đống lửa. Chàng tìm kiếm. Chàng gọi. Chàng bỏ đi một mình. Chàng xuống tận ngôi nhà nhỏ bé. Chàng gõ cửa. Một giọng nói bảo chàng bước vào...
Chỉ có hai ông bà già trong nhà. Họ không hỏi chàng. Bà lão thở dài: “Cô bé đã đi rồi phải không? Cậu biết đấy, cậu bé của ta ơi, cô bé là con gái của chúng ta, nhưng trước hết nó là cô con gái của mùa đông. Cậu đừng buồn. Mùa hè đã đưa cô bé đi. Có thể một đêm tuyết rơi sẽ đưa cô bé trở lại chỗ chúng ta.”.
Những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má ba người họ…
Từ đó, hai ông bà lão không sống trong ngôi nhà nhỏ bé của mình nữa. Không ai biết họ đã đi đâu. Dường như vào trước lúc ra đi, bà lão không muốn khóa cửa lại. Bà lão có lý: chắc chắn vào một tối tuyết rơi, cô sẽ trở lại, cô con gái mùa đông...
Đường vào tim em ôi băng giá
Trời mùa đông mây vẫn hay đi về vẫn mưa,
Mưa rơi trên đường thầm thì
Vì đâu mưa em không đến...
Đường vào tim em mây giăng kín
Bàn chân anh trên lối đi không thành
Những đêm khuya mưa buồn một mình
Có khi cho ta quên cuộc tình.
Từng cơn mưa hắt hiu bên ngoài song thưa
Lắm khi mưa làm hồn ta nhớ mãi ngày qua.
Nhớ con phố xưa vẫn âm thầm đợi chờ nhau,
Nhớ đôi vai ngoan em sợ trời mưa gió.
Từng ngày ta vẫn đưa em về qua phố
Vẫn chim cao trời mưa lũ, vẫn tiếng buồn xưa,
Ôi bàn tay ai đã giắt em chiều nay?
Đường vào tim em bao cơn sóng
Để tình anh sắp đến xuân hoa mộng
Trái tim em muôn đời lạnh lùng
Hỡi ơi, trái tim mùa đông.
#Backturn
Bình luận facebook