Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-100.txt
Chương 100: HỢP TÁC VỚI NHAU
Dựa vào máy phát hiện nói dối để tìm được hung thủ, Triệu Ngọc không chỉ cảm thấy bất ngờ mà còn có chút nhẹ nhõm.
Nếu Lưu Bằng Phi và Lâm Mỹ2Phượng không có gian tình gì với nhau, vậy thì tức là cái chết của Vu Chí Căn chắc không có liên quan đến Lâm Mỹ Phượng!
Trước đó, sở dĩ Triệu Ngọc8cảm thấy lực bất tòng tâm khi điều tra vụ án này chính là do nguyên nhân như thế. Tuy rằng trực giác cho hắn biết là, rất có thể Lâm Mỹ6Phượng có liên quan đến vụ án thảm sát, nhưng hắn lại không muốn nhìn nhận Lâm Mỹ Phượng là hung thủ giết người kia!
Người phụ nữ đáng thương này đã phải3trải qua rất nhiều gian khổ, bây giờ khó khăn lắm mới sống được một cuộc sống hạnh phúc, thế thì hà cớ gì phải tàn nhẫn huỷ diệt hết mọi thứ5của chị ta chứ?
Nhưng để chắc chắn 100%, Triệu Ngọc lại hỏi Lưu Bằng Phi thêm một câu: “Năm đó, có phải do Lâm Mỹ Phượng sai khiến hoặc thuê anh giết Vu Chí Căn không?”.
“Không phải! Tôi...”
Lưu Bằng Phi còn định nói gì đó, nhưng Triệu Ngọc lo là anh ta nói nhiều quá, máy phát hiện nói dối sẽ không còn chính xác nên vội đưa tay bịt miệng anh ta lại.
Kết quả là, đèn xanh sáng lên, Triệu Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, cái chết của Vu Chí Căn thật sự không có liên quan gì đến Lâm Mỹ Phượng cả!
Thế nhưng... Trong thoáng chốc, Triệu Ngọc lại cảm thấy có chút nghi ngờ, hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm!
Vì... Nếu việc Lưu Bằng Phi giết Vu Chí Căn không có liên quan đến Lâm Mỹ Phượng, vậy thì tại sao tấm ảnh của Lâm Mỹ Phượng lại xuất hiện trong bóp của Lưu Bằng Phi?
Chẳng lẽ... Phỏng đoán của Lý Bối Ni đúng rồi sao?
Lưu Bằng Phi thật sự yêu thầm Lâm Mỹ Phượng?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại định hỏi thêm vài câu, tuy nhiên 5 phút đã hết rồi, máy phát hiện nói dối đã sử dụng xong. Trên thanh đạo cụ hiển thị số lượng máy phát hiện nói dối giảm đi một cái, chỉ còn 4 cái!
Chậc...
Phải biết rằng, sau khi Triệu Ngọc phá được vụ án chặt tay, tiến độ hoàn thành lên đến hơn 90% mới được tặng 5 cái máy phát hiện nói dối này. Lúc đó, Triệu Ngọc vô cùng xem thường thứ này, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy, tính năng của cái máy phát hiện nói dối này thật sự quá mạnh!
Có được thứ này rồi, cho dù là tên tội phạm cứng đầu đến thế nào đi nữa cũng sẽ phải hiện nguyên hình thôi!
Lúc này, Lưu Bằng Phi chảy mồ hôi lạnh liên tục. Lồng ngực anh ta phập phồng lên xuống, dường như đang phải chịu một áp lực tinh thần rất lớn.
Miêu Anh là một người thông minh, tuy cô không có máy phát hiện nói dối gì, nhưng thông qua những gì nhìn thấy nãy giờ, cô đã đoán ra được gì đó rồi!
À... Khó trách sao Triệu Ngọc kiên quyết phải thẩm vấn tên Lưu Bằng Phi này! Thì ra tên Lưu Bằng Phi này còn liên quan đến một vụ án khác! Vả lại còn là một vụ án giết người nghiêm trọng!
Nghĩ đến đây, thành kiến của Miêu Anh đối với Triệu Ngọc lại giảm đi vài phần. Cô vội sắp xếp người đi tìm thông tin về vụ án thảm sát ở khu chung cư Phú Dân, một nhóm khác thì đi tìm thông tin về Triệu Ngọc.
Điều khiến Miêu Anh bất ngờ là, Triệu Ngọc vốn đang hỏi cung Lưu Bằng Phi một cách hăng say, nhưng đột nhiên lại không nói gì nữa. Hắn chỉ lấy bút mực ra, viết viết vẽ vẽ gì đó trên tài liệu của mình, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến mình và Lưu Bằng Phi.
Thế nhưng... Sự im lặng của Triệu Ngọc lại khiến cho Lưu Bằng Phi càng hoảng sợ hơn, anh ta đưa tay gãi đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, biểu cảm cứng đơ căng thẳng, ngồi trên ghế như đang ngồi trên bàn đinh, lắc qua lắc lại liên tục.
Anh ta vốn định giải thích với Triệu Ngọc là, mình không quen biết gì với Vu Chí Căn cả, nhưng rồi anh ta không lên tiếng nữa, vì anh ta lo rằng, mình giải thích như thế có khiến cho người ta cảm thấy nghi ngờ hơn không...
Nhưng ngồi im suốt mấy phút rồi, Triệu Ngọc vẫn không lên tiếng, chỉ đang viết vẽ gì đó trên tập hồ sơ của mình.
Miêu Anh tò mò nhìn sang, nhưng Triệu Ngọc cố tình dùng tay che lại, không để cho cô nhìn.
Tuy nhiên, thực tế là...
Triệu Ngọc chỉ ngồi vẽ rất nhiều hình con rùa lên hồ sơ mà thôi!
Thật ra, Triệu Ngọc đột nhiên im lặng, không phải chiến thuật tâm lí gì cả, mà là do máy phát hiện nói dối tàng hình dùng xong rồi, hắn không biết phải hỏi cung như thế nào tiếp!
Hắn biết rõ rằng, tuy bây giờ đã xác định được Lưu Bằng Phi chính là hung thủ giết chết Vu Chí Căn năm đó, nhưng vụ án thảm sát năm đó, hung thủ không hề để lại chứng cứ gì cả, không có dấu vân tay, dấu chân, vết máu, DNA v.v. Không có chứng cứ, hắn sẽ không thể bắt Lưu Bằng Phi nhận tội được!
Tình hình bây giờ cũng rất bất lợi với Triệu Ngọc. Miêu Anh đang đứng ở kế bên giám sát, hắn tuyệt đối không thể động vào Lưu Bằng Phi được!
Nhưng... Khó khăn lắm mới có được cơ hội thẩm vấn, khó khăn lắm mới tìm ra được tên hung thủ, dừng lại tại đây thì hắn lại không cam tâm.
Phải làm sao đây?
Ngoại trừ việc dùng bạo lực ra, còn có cách nào khiến cho tên Lưu Bằng Phi nhận tội không?
Không tìm được bằng chứng xác thực, cho dù có thẩm vấn anh ta ba ngày ba đêm nữa, anh ta cũng sẽ không chịu khai ra! Nhưng... Chứng cứ đâu? Quả thật không có!
Trong tình trạng bất đắc dĩ như thế, Triệu Ngọc chỉ đành ngồi vẽ rùa trong hồ sơ, vừa vẽ vừa vắt óc suy nghĩ đối sách.
Lúc này bỗng vang lên tiếng gõ cửa, có một vị điều tra viên đi vào, đưa cho Miêu Anh vài tập tài liệu. Miêu Anh vốn định rời khỏi phòng hỏi cung, nhưng lại sợ Triệu Ngọc làm việc quá khích nên cầm tập hồ sơ trên tay, tìm một góc đứng xa Triệu Ngọc ra rồi lật xem.
Cửa sắt được đóng lại, bầu không khí trong phòng hỏi cung trông khá là căng thẳng, Triệu Ngọc ngồi vẽ rùa lên tài liệu, còn Miêu Anh thì đang xem hồ sơ một cách chăm chú. Hai đại ma vương không hề đếm xỉa đến người đang ngồi trên ghế – Lưu Bằng Phi, điều này khiến cho Lưu Bằng Phi càng khó chịu hơn như đang có mũi dao kề sát sau lưng, vô cùng hoảng sợ.
Lưu Bằng Phi biết được một đạo lí, trước khi giông tố đến thường sẽ yên ắng một cách lạ kì! Chó biết cắn người thì không hay sủa! Anh ta thật sự không đoán được là tí nữa mình sẽ gặp phải chuyện gì nữa?
Thời gian cứ trôi đi, mãi cho đến 15 phút sau, Miêu Anh mới xem tập hồ sơ xong.
À...
Cuối cùng cô cũng đã biết được tiểu sử của Triệu Ngọc rồi.
Thú vị đấy, tên này đã phá hai vụ án lớn, còn tận tay bắt được hung thủ, nhận được khen thưởng cấp thành phố, nhưng đến cuối cùng lại bị điều đến tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá. Xem ra, tên này quả thật là rất xấu tính và dữ dằn!
Nhưng mà, từ việc hắn đại náo Đội Trọng án phân cục Nhữ Dương có thể thấy rằng, tên này cũng rất cố chấp! Nếu đổi lại thành người khác, chắc chắn sẽ không để mình rơi vào tình thế nguy hiểm như thế chỉ để điều tra án.
Tên này...
Trong thoáng chốc, thành kiến của Miêu Anh đối với Triệu Ngọc lại giảm đi một chút nữa. Đợi sau khi xem qua tài liệu về vụ án thảm sát ở tiểu khu Phú Dân năm đó, mắt cô sáng rỡ, hình như lại tìm được thứ quan trọng gì đó rồi.
Cũng vào lúc này, hình như Triệu Ngọc cũng nghĩ ra được gì đó, hắn vội ngừng việc vẽ rùa lại, ra hiệu cho Miêu Anh ra ngoài nói chuyện.
Miêu Anh gật đầu đồng ý, sau khi hai người ra khỏi phòng hỏi cung, Triệu Ngọc nói với Miêu Anh: “Đội trưởng Miêu, thương lượng chút chuyện được không? Có thể mượn cô... chút đồ không?”.
“Hờ hờ...” Miêu Anh nở nụ cười, trong mắt lộ vẻ gian manh, giống như là có thể đoán trúng những gì Triệu Ngọc đang nghĩ vậy, cô hỏi ngược lại ngay: “Sao? Có phải anh định nhờ tôi... Hợp tác với anh không?”.
Dựa vào máy phát hiện nói dối để tìm được hung thủ, Triệu Ngọc không chỉ cảm thấy bất ngờ mà còn có chút nhẹ nhõm.
Nếu Lưu Bằng Phi và Lâm Mỹ2Phượng không có gian tình gì với nhau, vậy thì tức là cái chết của Vu Chí Căn chắc không có liên quan đến Lâm Mỹ Phượng!
Trước đó, sở dĩ Triệu Ngọc8cảm thấy lực bất tòng tâm khi điều tra vụ án này chính là do nguyên nhân như thế. Tuy rằng trực giác cho hắn biết là, rất có thể Lâm Mỹ6Phượng có liên quan đến vụ án thảm sát, nhưng hắn lại không muốn nhìn nhận Lâm Mỹ Phượng là hung thủ giết người kia!
Người phụ nữ đáng thương này đã phải3trải qua rất nhiều gian khổ, bây giờ khó khăn lắm mới sống được một cuộc sống hạnh phúc, thế thì hà cớ gì phải tàn nhẫn huỷ diệt hết mọi thứ5của chị ta chứ?
Nhưng để chắc chắn 100%, Triệu Ngọc lại hỏi Lưu Bằng Phi thêm một câu: “Năm đó, có phải do Lâm Mỹ Phượng sai khiến hoặc thuê anh giết Vu Chí Căn không?”.
“Không phải! Tôi...”
Lưu Bằng Phi còn định nói gì đó, nhưng Triệu Ngọc lo là anh ta nói nhiều quá, máy phát hiện nói dối sẽ không còn chính xác nên vội đưa tay bịt miệng anh ta lại.
Kết quả là, đèn xanh sáng lên, Triệu Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, cái chết của Vu Chí Căn thật sự không có liên quan gì đến Lâm Mỹ Phượng cả!
Thế nhưng... Trong thoáng chốc, Triệu Ngọc lại cảm thấy có chút nghi ngờ, hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm!
Vì... Nếu việc Lưu Bằng Phi giết Vu Chí Căn không có liên quan đến Lâm Mỹ Phượng, vậy thì tại sao tấm ảnh của Lâm Mỹ Phượng lại xuất hiện trong bóp của Lưu Bằng Phi?
Chẳng lẽ... Phỏng đoán của Lý Bối Ni đúng rồi sao?
Lưu Bằng Phi thật sự yêu thầm Lâm Mỹ Phượng?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại định hỏi thêm vài câu, tuy nhiên 5 phút đã hết rồi, máy phát hiện nói dối đã sử dụng xong. Trên thanh đạo cụ hiển thị số lượng máy phát hiện nói dối giảm đi một cái, chỉ còn 4 cái!
Chậc...
Phải biết rằng, sau khi Triệu Ngọc phá được vụ án chặt tay, tiến độ hoàn thành lên đến hơn 90% mới được tặng 5 cái máy phát hiện nói dối này. Lúc đó, Triệu Ngọc vô cùng xem thường thứ này, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy, tính năng của cái máy phát hiện nói dối này thật sự quá mạnh!
Có được thứ này rồi, cho dù là tên tội phạm cứng đầu đến thế nào đi nữa cũng sẽ phải hiện nguyên hình thôi!
Lúc này, Lưu Bằng Phi chảy mồ hôi lạnh liên tục. Lồng ngực anh ta phập phồng lên xuống, dường như đang phải chịu một áp lực tinh thần rất lớn.
Miêu Anh là một người thông minh, tuy cô không có máy phát hiện nói dối gì, nhưng thông qua những gì nhìn thấy nãy giờ, cô đã đoán ra được gì đó rồi!
À... Khó trách sao Triệu Ngọc kiên quyết phải thẩm vấn tên Lưu Bằng Phi này! Thì ra tên Lưu Bằng Phi này còn liên quan đến một vụ án khác! Vả lại còn là một vụ án giết người nghiêm trọng!
Nghĩ đến đây, thành kiến của Miêu Anh đối với Triệu Ngọc lại giảm đi vài phần. Cô vội sắp xếp người đi tìm thông tin về vụ án thảm sát ở khu chung cư Phú Dân, một nhóm khác thì đi tìm thông tin về Triệu Ngọc.
Điều khiến Miêu Anh bất ngờ là, Triệu Ngọc vốn đang hỏi cung Lưu Bằng Phi một cách hăng say, nhưng đột nhiên lại không nói gì nữa. Hắn chỉ lấy bút mực ra, viết viết vẽ vẽ gì đó trên tài liệu của mình, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến mình và Lưu Bằng Phi.
Thế nhưng... Sự im lặng của Triệu Ngọc lại khiến cho Lưu Bằng Phi càng hoảng sợ hơn, anh ta đưa tay gãi đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, biểu cảm cứng đơ căng thẳng, ngồi trên ghế như đang ngồi trên bàn đinh, lắc qua lắc lại liên tục.
Anh ta vốn định giải thích với Triệu Ngọc là, mình không quen biết gì với Vu Chí Căn cả, nhưng rồi anh ta không lên tiếng nữa, vì anh ta lo rằng, mình giải thích như thế có khiến cho người ta cảm thấy nghi ngờ hơn không...
Nhưng ngồi im suốt mấy phút rồi, Triệu Ngọc vẫn không lên tiếng, chỉ đang viết vẽ gì đó trên tập hồ sơ của mình.
Miêu Anh tò mò nhìn sang, nhưng Triệu Ngọc cố tình dùng tay che lại, không để cho cô nhìn.
Tuy nhiên, thực tế là...
Triệu Ngọc chỉ ngồi vẽ rất nhiều hình con rùa lên hồ sơ mà thôi!
Thật ra, Triệu Ngọc đột nhiên im lặng, không phải chiến thuật tâm lí gì cả, mà là do máy phát hiện nói dối tàng hình dùng xong rồi, hắn không biết phải hỏi cung như thế nào tiếp!
Hắn biết rõ rằng, tuy bây giờ đã xác định được Lưu Bằng Phi chính là hung thủ giết chết Vu Chí Căn năm đó, nhưng vụ án thảm sát năm đó, hung thủ không hề để lại chứng cứ gì cả, không có dấu vân tay, dấu chân, vết máu, DNA v.v. Không có chứng cứ, hắn sẽ không thể bắt Lưu Bằng Phi nhận tội được!
Tình hình bây giờ cũng rất bất lợi với Triệu Ngọc. Miêu Anh đang đứng ở kế bên giám sát, hắn tuyệt đối không thể động vào Lưu Bằng Phi được!
Nhưng... Khó khăn lắm mới có được cơ hội thẩm vấn, khó khăn lắm mới tìm ra được tên hung thủ, dừng lại tại đây thì hắn lại không cam tâm.
Phải làm sao đây?
Ngoại trừ việc dùng bạo lực ra, còn có cách nào khiến cho tên Lưu Bằng Phi nhận tội không?
Không tìm được bằng chứng xác thực, cho dù có thẩm vấn anh ta ba ngày ba đêm nữa, anh ta cũng sẽ không chịu khai ra! Nhưng... Chứng cứ đâu? Quả thật không có!
Trong tình trạng bất đắc dĩ như thế, Triệu Ngọc chỉ đành ngồi vẽ rùa trong hồ sơ, vừa vẽ vừa vắt óc suy nghĩ đối sách.
Lúc này bỗng vang lên tiếng gõ cửa, có một vị điều tra viên đi vào, đưa cho Miêu Anh vài tập tài liệu. Miêu Anh vốn định rời khỏi phòng hỏi cung, nhưng lại sợ Triệu Ngọc làm việc quá khích nên cầm tập hồ sơ trên tay, tìm một góc đứng xa Triệu Ngọc ra rồi lật xem.
Cửa sắt được đóng lại, bầu không khí trong phòng hỏi cung trông khá là căng thẳng, Triệu Ngọc ngồi vẽ rùa lên tài liệu, còn Miêu Anh thì đang xem hồ sơ một cách chăm chú. Hai đại ma vương không hề đếm xỉa đến người đang ngồi trên ghế – Lưu Bằng Phi, điều này khiến cho Lưu Bằng Phi càng khó chịu hơn như đang có mũi dao kề sát sau lưng, vô cùng hoảng sợ.
Lưu Bằng Phi biết được một đạo lí, trước khi giông tố đến thường sẽ yên ắng một cách lạ kì! Chó biết cắn người thì không hay sủa! Anh ta thật sự không đoán được là tí nữa mình sẽ gặp phải chuyện gì nữa?
Thời gian cứ trôi đi, mãi cho đến 15 phút sau, Miêu Anh mới xem tập hồ sơ xong.
À...
Cuối cùng cô cũng đã biết được tiểu sử của Triệu Ngọc rồi.
Thú vị đấy, tên này đã phá hai vụ án lớn, còn tận tay bắt được hung thủ, nhận được khen thưởng cấp thành phố, nhưng đến cuối cùng lại bị điều đến tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá. Xem ra, tên này quả thật là rất xấu tính và dữ dằn!
Nhưng mà, từ việc hắn đại náo Đội Trọng án phân cục Nhữ Dương có thể thấy rằng, tên này cũng rất cố chấp! Nếu đổi lại thành người khác, chắc chắn sẽ không để mình rơi vào tình thế nguy hiểm như thế chỉ để điều tra án.
Tên này...
Trong thoáng chốc, thành kiến của Miêu Anh đối với Triệu Ngọc lại giảm đi một chút nữa. Đợi sau khi xem qua tài liệu về vụ án thảm sát ở tiểu khu Phú Dân năm đó, mắt cô sáng rỡ, hình như lại tìm được thứ quan trọng gì đó rồi.
Cũng vào lúc này, hình như Triệu Ngọc cũng nghĩ ra được gì đó, hắn vội ngừng việc vẽ rùa lại, ra hiệu cho Miêu Anh ra ngoài nói chuyện.
Miêu Anh gật đầu đồng ý, sau khi hai người ra khỏi phòng hỏi cung, Triệu Ngọc nói với Miêu Anh: “Đội trưởng Miêu, thương lượng chút chuyện được không? Có thể mượn cô... chút đồ không?”.
“Hờ hờ...” Miêu Anh nở nụ cười, trong mắt lộ vẻ gian manh, giống như là có thể đoán trúng những gì Triệu Ngọc đang nghĩ vậy, cô hỏi ngược lại ngay: “Sao? Có phải anh định nhờ tôi... Hợp tác với anh không?”.
Last edited:
Bình luận facebook