• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (12 Viewers)

  • cuong-tham-102.txt

Chương 102: BẰNG CHỨNG THÉP




“Hả?” Nghe đến lời này, Lưu Bằng Phi đột nhiên run rẩy, ngẩng đầu lên lớn tiếng giải thích, “Đồng chí cảnh sát, các người có lầm không? Tôi không hiểu các người2nói cái gì hết? Đúng vậy, Vu Chí Căn và tôi là hàng xóm từ lúc tôi còn bé! Nhưng khi lớn lên tôi không hề gặp lại anh ta! Các người đừng8có quy tội một cách bừa bãi cho tôi! Này! Tôi có quyền tìm luật sư đấy!”.



Triệu Ngọc và Miêu Anh nhìn nhau một cái, Miêu Anh liền đứng dậy ôm một chồng6văn kiện đến trước mặt Lưu Bằng Phi.



“Lưu Bằng Phi, tôi nghĩ anh sẽ không ngốc đến nỗi nhìn không ra đây là gì chứ nhỉ?” Miêu Anh lắc đầu nói, “Trước khi3bắt anh, chúng tôi đã loại trừ tỉ mỉ những người có liên quan rồi, việc này đã hao phí rất nhiều nhân lực của chúng tôi. Nếu như không có bằng chứng5sắt thép, chúng tôi nhất định sẽ không bao giờ ngửa bài với anh! Cho nên, tôi khuyên anh, đừng có tốn công vô ích nữa! Biết chưa. . .”



Vừa nói, Miêu Anh vừa đưa tập văn kiện trên cùng cho Lưu Bằng Phi xem: “Cái này, chính là kết quả sau khi đối chiếu chữ viết của anh và hung thủ! Chúng tôi dùng chữ viết của anh, so sánh chữ viết trong bức thư máu của hung thủ để lại ở hiện trường vào mười năm trước. Sau khi dùng phần mềm máy tính tiên tiến để so sánh, kết quả cho thấy độ giống nhau của hai nét chữ là 87. 5%. Căn cứ theo những điều khoản liên quan trong ‘Quy định của pháp luật về chứng cứ’, trong đó chỉ rõ những chứng cứ mà chúng tôi có được hiện nay đã có hiệu lực khởi tố anh.”.



“Không thể nào! Cô. . . các người nói láo!” Lưu Bằng Phi không phục.



“Anh quá coi thường trình độ kĩ thuật của chúng tôi rồi!” Miêu Anh không hề hoang mang, ung dung nói: “Chúng tôi biết, lúc anh viết bốn chữ ‘nợ máu trả máu’, cố ý viết không rõ ràng, mơ mơ hồ hồ, nhưng, bất kể anh cố ý thay đổi cách viết đến cỡ nào thì nét chữ của một người là không bao giờ thay đổi! Anh tự mà xem đi. . .”.



Lưu Bằng Phi trừng to mắt nhìn vào kết quả đối chiếu, trong đó chữ viết của anh ta bị phóng to gấp mấy lần, còn có rất nhiều điểm màu đỏ do máy tính chỉ ra, những điểm đỏ kia dừng ở những nét gấp khúc của chữ viết, nhìn qua vô cùng chuyên nghiệp.



“Cho anh xem thêm chứng cứ thứ hai!” Miêu Anh đưa tay lấy ra một tập văn kiện khác, một lần nữa đưa tới trước mặt Lưu Bằng Phi, lần này, chứng cứ là những tấm ảnh.



“Năm đó, vào buổi tối hôm Vu Chí Căn bị sát hại, ở ngã tư của khu chung cư Phú Dân đã có người chụp lại được hình ảnh của nghi phạm!” Miêu Anh chỉ vào một trong những tấm hình đó nói, “Nhưng, bởi vì đêm đó trời đổ mưa to, cảnh vật xung quanh không rõ ràng, cho nên chất lượng tấm hình vô cùng thấp! Dẫn đến việc nhiều năm trôi qua, chúng tôi vẫn không thể xác định hình ảnh cụ thể của nghi phạm!”



“Nhưng, bây giờ thì khác rồi!” Miêu Anh vừa chỉ vào một tấm hình khác vừa nói, nói, “Kĩ thuật hồi phục hình ảnh của chúng tôi đã tiến bộ nhiều so với trước đây, đã có thể khôi phục lại nguyên vẹn những phần bị nhòe đi trong ảnh cũ! Chà. . . anh xem xem chất lượng của hình sau khi được khôi phục kìa, rồi nhìn vào những số liệu này xem, chiều cao, đường nét cơ thể, dáng người, độ dài cánh tay, còn có xương mày, sóng mũi vân vân, độ giống nhau đã đạt đến 97%! Người trong tấm hình, chính là anh!”.



“Cái này . . .” Lưu Bằng Phi nuốt nước miếng, mặc dù trong lòng chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn cương quyết, “Đồng chí cảnh sát, không phải chứ? Những người có dáng dấp giống nhau trên thế giới này nhiều vô kể, cho dù một trăm phần trăm giống nhau, cũng không thể nói người đó chính là tôi mà? Vả lại, lỡ đó chỉ là một người qua đường bình thường thì sao? Các người dựa vào cái gì nhận định người đó chính là nghi phạm?”.



“Haizz!” Miêu Anh nghe vậy thở dài, dùng ngón tay gõ bàn một cái nói, “Có một số người chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà! Lưu Bằng Phi, hai chứng cứ trước, chỉ là muốn anh đừng có ôm hi vọng gì thôi! Hừ, anh xem tiếp đây. . .”



Vừa nói, Miêu Anh lại bày tập văn kiện thứ ba ra trước mặt Lưu Bằng Phi, nói: “Hai chứng cứ trước có thể được coi là chứng cứ gián tiếp, nhưng hai chứng cứ sau đây, chính là bằng chứng thép trực tiếp khởi tố anh!”.



Lưu Bằng Phi cúi đầu nhìn một chút, chỉ thấy nội dung trong tập văn kiện thứ ba đều là một số hình ảnh của vụ thảm sát năm ấy, với thi thể của Vu Chí Căn thê thảm gục vào ghế sô pha, xung quanh đều là vết máu bắt mắt kinh người!



“Trước khi hành hung, anh đã chuẩn bị kỹ càng” Miêu Anh nói, “Hiện trường không để lại dấu vân tay và dấu chân! Nhưng. . . anh đã bỏ quên một manh mối vô cùng quan trọng đó là —— tóc! Nhìn xem. . .”.



Miêu Anh chỉ vào một chỗ trong hình nói: “Năm đó, cảnh sát hình sự phụ trách vụ án ở hiện trường tìm được một sợi tóc không phải của nạn nhân! Sau khi so sánh và nghiệm chứng, sợi tóc đó, cũng không phải vợ của nạn nhân, hay những người thân hay bạn bè của họ! Vì vậy, cọng tóc này, rất có thể là của hung thủ làm rơi ở hiện trường!”.



“Lưu Bằng Phi, anh nhìn kỹ một chút, chúng tôi đã xét nghiệm qua, sợi tóc này đích thật là —— của anh!!”



Nghe lời ấy, Lưu Bằng Phi hoảng sợ biến sắc mặt, vô lực cúi thấp đầu xuống. Có thể là do chưa uống nước một thời gian dài, mồ hôi lạnh trên trán anh ta cũng không túa ra nữa!



“Bằng chứng như thép, chứng cứ xác thực, anh còn gì để nói?!” Miêu Anh quát một tiếng, Lưu Bằng Phi sợ sệt giật mình một cái.



“Cảnh. . . Cảnh sát. . .” Lưu Bằng Phi cúi đầu, giọng run rẩy nói, “Tôi. . . Tôi bị oan! Tôi. . . Tôi. . . Dù cho sợi tóc kia là của tôi, nhưng. . . khi đó tôi và Vu Chí Căn có ăn cơm với nhau mấy lần, cũng có thể là từ lúc đó tóc tôi đã rơi vào người Vu Chí Căn, sau đó bị anh ta mang về nhà mà?”.



“Nói bậy nói bạ!” Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, “Không phải anh mới vừa nói, anh và Vu Chí Căn chẳng qua là hàng xóm khi còn bé, sau đó anh không còn gặp lại anh ta nữa mà?”.



“Tôi. . .” Lưu Bằng Phi thấy tình thế khó mà bào chữa, dứt khoát giở giọng cãi cùn: “Nhiều năm như vậy, tôi cũng không nhớ rõ nữa. Cũng có thể, trong ấn tượng của tôi thì tôi đã gặp qua anh ta, còn ăn cơm với nhau mấy lần! Nhưng vừa rồi căng thẳng quá, không nhớ ra!”.



“Hừ hừ. . .” Miêu Anh cười nói, “Anh giữ lại lời này, đi mà nói với thẩm phán ấy! Thằng ranh con, anh cứ nghĩ mình làm rất kín kẽ à, giết người xong, 10 năm nay vẫn sống ung dung thoải mái. Nhưng. . . lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, đã phạm tội thì sẽ không bao giờ thoát được!”.



“Lưu Bằng Phi!” Miêu Anh nói với vẻ chính nghĩa lẫm liệt, “Anh cho rằng, sẽ không có ai phát hiện ra sao? Xem cái này đi. . .”.



Vừa nói, cô vừa đưa tập văn kiện cuối cùng tới trước mặt Lưu Bằng Phi.



“Năm đó, sau khi hung thủ thảm sát Vu Chí Căn, hắn xé xuống một miếng vải trên ghế sô pha, sau đó dùng miếng vải chấm vào máu, viết bức thư máu lên trên tường!” Miêu Anh giảng giải, “Trùng hợp là, ghế sô pha nhà Vu Chí Căn, lại là một loại vải polyester giả, có lực đàn hồi cực yếu, tính khôi phục kém. Cho nên lúc hung thủ dùng sức xé miếng vải xuống, đã để lại dấu vân tay rất rõ. Lưu Bằng Phi, nhìn cho kỹ đi! Dấu vân tay này chính là —— của anh!!”



“Hả!?” Lưu Bằng Phi như bị điện giật, ngỡ ngàng, “Không thể nào!!”.



“Tôi đã biết trước là anh sẽ nói ba chữ này mà!” Miêu Anh bình tĩnh cười tiếp lời: “Chắc chắn trong lòng anh sẽ nghĩ rằng, năm đó lúc giết người, tôi đã mang găng tay rồi, làm sao có thể để lại vân tay chứ? Có đúng không?”.



Lưu Bằng Phi lại lần nữa khiếp sợ, không dám nói gì tiếp.



“Ha ha. . . anh quá coi thường trình độ phá án của chúng tôi rồi!” Miêu Anh chỉ vào chỗ nào đó trong văn kiện nói, “Không sai, 10 năm trước, đích thật là chúng tôi chẳng hề điều tra được gì cả! Nhưng, bây giờ tất cả đã khác! Thiết bị kĩ thuật hiện nay của chúng tôi đã đạt tới trình độ lấy được vân tay xuyên qua lớp găng tay!



“Không ngờ tới phải không, Lưu Bằng Phi? Chúng tôi chẳng những lấy được vân tay của anh, hơn nữa còn phát hiện nơi lưu lại dấu vân tay không có vết máu để lại, điều này chứng tỏ, người viết bức thư máu lên tường nhà Vu Chí Căn, chính là —— anh!!”



“A…”



Nghe xong kết luận mạnh mẽ của Miêu Anh, Lưu Bằng Phi chán nản cúi đầu, từ dáng vẻ run rẩy của anh ta có thể thấy được, phòng tuyến trong lòng anh ta đã sụp đổ hoàn toàn, Triệu Ngọc và Miêu Anh đều cho rằng anh ta sẽ nhanh chóng nhận tội.



Thế nhưng, sau khi trầm mặc hồi lâu, Lưu Bằng Phi theo bản năng vẫn muốn tìm cơ hội thoát tội: “Đồng chí cảnh sát. . . tôi. . . tôi muốn mời luật sư!”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom