Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-101.txt
Chương 101: ANH CHÍNH LÀ HUNG THỦ!
Sau khi Triệu Ngọc và Miêu Anh im lặng rời khỏi phòng thẩm vấn, tâm tình của Lưu Bằng Phi trở nên vô cùng hỗn loạn, có thấp thỏm, có căng thẳng, có kích động, lo lắng thậm chí còn có cả sợ hãi!
Vốn dĩ anh ta tưởng rằng, mình bị bắt vì vụ án thông đồng cố ý hại người vài2ngày trước, chỉ cần bồi thường một số tiền, không bao lâu thì sẽ được thả! Thế nhưng, lúc Triệu Ngọc bỗng nhiên nhắc đến ba cái tên “Vu Chí Căn”, “Lâm Mỹ Phượng” và “khu chung cư Phú Dân”, anh ta như bị người ta gõ cho một búa thật mạnh, không thể không nhớ đến những điều vốn đã được8giấu kín trong nội tâm từ lâu.
Trong phòng thẩm vấn không có đồng hồ, Lưu Bằng Phi không biết được thời gian, điều này tạo cho anh ta một cảm giác, dường như đã trải qua hơn nửa ngày trời, Triệu Ngọc và Miêu Anh mới lại mở cửa tiến vào.
Từ lúc xảy ra sự việc đến giờ, Lưu Bằng Phi còn6chưa được uống chút nước nào, anh ta cảm thấy chóng mặt hoa mắt, tinh thần uể oải.
Dáng người cao thẳng cân đối của Miêu Anh khá nổi bật. Cô bình tĩnh đi đến trước mặt Lưu Bằng Phi, đôi giày da đen nhánh phát ra âm thanh cộc cộc rất có tiết tấu.
“Cầm lấy. . .” Miêu Anh đưa một tờ3giấy trắng và một cây bút đỏ tới trước mặt Lưu Bằng Phi, nghiêm giọng nói: “Bây giờ anh viết cho tôi mấy chữ, tôi nói cái gì, anh viết cái đó!”.
Lưu Bằng Phi nhíu mày, không biết Miêu Anh có ý đồ gì?
Miêu Anh để Lưu Bằng Phi cầm chắc bút, nói: “Anh viết ‘Nợ máu trả máu’, bốn chữ này5là được rồi!”.
“Cảnh. . . Cảnh sát. . . Cô có ý gì? Tại sao?” Bốn chữ này chính là bức thư máu trên vách tường ở hiện trường vụ án thảm sát năm đó, Miêu Anh muốn anh ta viết bốn chữ này, nên đương nhiên Lưu Bằng Phi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.
Rắc rắc. . .
Miêu Anh siết nắm đấm, phát ra âm thanh rắc rắc khiếp người, khiến Lưu Bằng Phi run lên.
“Bớt nói nhảm đi, phối hợp điều tra với chúng tôi!” Miêu Anh tức giận quát anh ta.
“Cảnh sát!” Mặc dù Lưu Bằng Phi có hơi sợ sệt, nhưng dù sao anh ta cũng là tên giang hồ thường xuyên ra vào cục cảnh sát, lúc này cắn răng nói, “Cảnh sát, tôi muốn mời luật sư!”.
“Rầm!”
Lưu Bằng Phi còn chưa nói hết, Triệu Ngọc ở bên kia đã hung hăng đập bàn một cái, chấn động cả phòng, thiếu chút nữa dọa cho Lưu Bằng Phi cắn luôn phải lưỡi.
“Thằng kia, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Muốn ăn đòn phải không. . .” Triệu Ngọc gào lên, giống như một con sư tử xù lông! Lúc này hắn thi triển ra tuyệt chiêu vừa liều mạng vừa tàn nhẫn của mình, vung nắm đấm đến thẳng mặt Lưu bằng Phi.
Lưu Bằng Phi còn chưa kịp phản ứng, Miêu Anh bên kia đã lộ ra vẻ mặt giật mình kinh hãi, vội vàng nhấc tay kìm kẹp Triệu Ngọc lại, sau đó lớn tiếng khuyên nhủ:
“Cảnh sát Triệu, anh đừng kích động, từ từ đã!” Miêu Anh dùng cằm chỉ vào camera giám sát bên cửa sổ nói, “Thiết bị vẫn chưa bị tắt hoàn toàn! Đợi thêm một phút nữa, đừng có để bị quay lại. . .”.
“Không được, tay tôi ngứa quá rồi! Không đợi được nữa!” Triệu Ngọc thì không ngừng sấn tới trước, dây dưa qua lại với Miêu Anh.
Lưu Bằng Phi nhìn tới đỏ cả mắt, nuốt khan mấy ngụm nước bọt, trái tim thì đang không ngừng nhảy lên thình thịch.
“Thế này đi. . .” Miêu Anh dùng tay túm lấy Triệu Ngọc, nói: “Tôi tháo còng tay của anh ta ra trước, như vậy ít ra có thể bảo là anh ta có ý đồ vượt ngục. . . Bằng không, anh đánh người ta đến tàn phế, tôi phải ăn nói sao với cấp trên đây?”.
“Hừ. . .”
Bởi vì lúc bàn bạc trước đó không đề cập đến vấn đề này, Triệu Ngọc nhịn không được nhìn Miêu Anh một chút đầy nghiền ngẫm, trong lòng nghĩ, náo loạn cả buổi, cô gái này. . . còn ác hơn cả mình?
“Tôi viết. . . tôi viết. . .”
Xem ra, một chiêu này vậy mà lại có hiệu quả tức thì, Lưu Bằng Phi sau khi chứng kiến tác phong làm việc của hai vị cảnh sát ác ma này, lập tức quơ lấy bút, viết vội bốn chữ “Nợ máu trả máu”.
Nhưng, Miêu Anh lại nhanh chóng đưa đến một trang giấy mới, yêu cầu anh ta viết tiếp. Cứ như vậy, anh ta phải viết gần mười lần mới thôi.
Sau khi thấy anh ta viết xong, Miêu Anh vỗ tay một cái, lập tức có người tiến vào phòng, đem mấy tờ giấy anh ta mới viết đi ra ngoài.
Ngay sau đó, lại có một người khác đi vào, bắt đầu thu thập dấu vân tay, dấu môi, thậm chí nước bọt và da đầu của Lưu Bằng Phi cũng được thu thập.
Những người phụ trách thu thập dữ liệu kia không nói một lời, làm việc chăm chú cẩn thận, chờ đến khi toàn bộ thu thập hoàn tất, Triệu Ngọc và Miêu Anh cũng bước ra theo bọn họ.
Trong phòng thẩm vấn, lại một lần nữa chỉ còn mỗi mình Lưu Bằng Phi.
Lần này, tâm tình của Lưu Bằng Phi dao động càng mãnh liệt, tất cả những gì vừa xảy ra, dường như đang báo hiệu mối lo lắng của anh ta đã ứng nghiệm.
Một lúc sau, anh ta càng thêm kích động căng thẳng, nôn nóng bất an, không ngừng nhìn xung quanh, hết nhìn đông tới nhìn tây, trạng thái tâm lý dần dần mất cân bằng.
Ai ngờ, lần này, anh ta lại phải đợi chừng mấy tiếng đồng hồ, Triệu Ngọc và Miêu Anh mới cùng nhau sóng vai đi vào, bình thản ngồi xuống chỗ thẩm vấn.
Khác với lần trước là, lúc này lông mày hai người giãn ra, mặt mày hớn hở, dường như tâm tình rất tốt.
Miêu Anh trải mấy xấp văn kiện trong tay lên bàn, sau đó khách khí khoát tay với Triệu Ngọc, nói: “Cảnh sát Triệu, anh là người chủ thẩm, anh chủ trì vẫn sẽ tốt hơn!”.
“Cô quá khách khí rồi!” Tâm trạng nóng nảy trước đó của Triệu Ngọc đã không còn, hắn cười rạng rỡ nói, “Đội trưởng Miêu, nơi này là cục cảnh sát Nhữ Dương, sao tôi lại có thể giọng khách át giọng chủ đây! Vẫn nên để cô làm trước đi!”.
Nếu như là người biết được mối quan hệ giữa Miêu Anh và Triệu Ngọc nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến trẹo lưỡi. Ai cũng biết, hai người này luôn luôn như nước với lửa, mỗi lần gặp mặt thì cứ như là sao Hỏa đụng Địa Cầu vậy.
Nhưng không ai có thể ngờ được, giờ này phút này, hai người bọn họ chẳng những có thể “chung sống hòa thuận”, thế mà còn khách khí với nhau?
“Anh đừng từ chối nữa!” Miêu Anh lại lên tiếng: “Vụ án này vẫn luôn do anh toàn quyền phụ trách mà, chúng ta nên bắt đầu nhanh đi!”.
“Khụ khụ. . .” Triệu Ngọc cố ý ho khan vài tiếng, lúc này mới gật đầu nhẹ với Miêu Anh, “Vậy được rồi, tôi sẽ không khách khí nữa! À… Nếu như tôi có chỗ nào nói không đúng, mong đội trưởng Miêu chỉ dạy nhiều hơn!”.
Nghe Triệu Ngọc lấy lòng, da gà của Miêu Anh đều nổi lên hết, không ngừng dùng khóe mắt liếc Triệu Ngọc. Ý là muốn nói với hắn, anh đừng có diễn kịch nữa nhanh lên bắt đầu việc chính đi kìa!
“Khụ khụ...” Triệu Ngọc lại hắng giọng một cái, lúc này mới cầm lấy một phần tài liệu, nói với Lưu Bằng Phi đang ngồi trên ghế thẩm vấn, “Lưu Bằng Phi, bây giờ có lẽ anh cũng biết, mục đích của chúng tôi khi đến đây, không phải là vì vụ án gây thương tích cho người khác, mà là bởi vì vụ án Vu Chí Căn bị mưu sát vào mười năm trước!”.
Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng biểu cảm của Lưu Bằng Phi vẫn rất căng thẳng.
“Nhưng, có một điều, tôi muốn nhắc nhở anh trước khi bắt đầu thẩm vấn!” Triệu Ngọc không chút hoang mang tiếp tục nói, “Trong lòng anh hẳn đã rõ, nếu như chúng tôi không có chứng cứ xác thực, thì không thể nào buộc tội anh trong vụ án của Vu Chí Căn!”.
“Bên cạnh đó, trọng điểm mà bây giờ chúng ta thẩm vấn, chủ yếu là những gì xảy ra trong vụ án năm đó, chứ không phải thẩm vấn anh có phải hung thủ hay không, hay là anh có tội hay không! Bởi vì căn cứ vào những chứng cứ mới nhất, chúng tôi đã xác nhận, anh chính là —— hung thủ sát hại Vu Chí Căn!!!”.
Sau khi Triệu Ngọc và Miêu Anh im lặng rời khỏi phòng thẩm vấn, tâm tình của Lưu Bằng Phi trở nên vô cùng hỗn loạn, có thấp thỏm, có căng thẳng, có kích động, lo lắng thậm chí còn có cả sợ hãi!
Vốn dĩ anh ta tưởng rằng, mình bị bắt vì vụ án thông đồng cố ý hại người vài2ngày trước, chỉ cần bồi thường một số tiền, không bao lâu thì sẽ được thả! Thế nhưng, lúc Triệu Ngọc bỗng nhiên nhắc đến ba cái tên “Vu Chí Căn”, “Lâm Mỹ Phượng” và “khu chung cư Phú Dân”, anh ta như bị người ta gõ cho một búa thật mạnh, không thể không nhớ đến những điều vốn đã được8giấu kín trong nội tâm từ lâu.
Trong phòng thẩm vấn không có đồng hồ, Lưu Bằng Phi không biết được thời gian, điều này tạo cho anh ta một cảm giác, dường như đã trải qua hơn nửa ngày trời, Triệu Ngọc và Miêu Anh mới lại mở cửa tiến vào.
Từ lúc xảy ra sự việc đến giờ, Lưu Bằng Phi còn6chưa được uống chút nước nào, anh ta cảm thấy chóng mặt hoa mắt, tinh thần uể oải.
Dáng người cao thẳng cân đối của Miêu Anh khá nổi bật. Cô bình tĩnh đi đến trước mặt Lưu Bằng Phi, đôi giày da đen nhánh phát ra âm thanh cộc cộc rất có tiết tấu.
“Cầm lấy. . .” Miêu Anh đưa một tờ3giấy trắng và một cây bút đỏ tới trước mặt Lưu Bằng Phi, nghiêm giọng nói: “Bây giờ anh viết cho tôi mấy chữ, tôi nói cái gì, anh viết cái đó!”.
Lưu Bằng Phi nhíu mày, không biết Miêu Anh có ý đồ gì?
Miêu Anh để Lưu Bằng Phi cầm chắc bút, nói: “Anh viết ‘Nợ máu trả máu’, bốn chữ này5là được rồi!”.
“Cảnh. . . Cảnh sát. . . Cô có ý gì? Tại sao?” Bốn chữ này chính là bức thư máu trên vách tường ở hiện trường vụ án thảm sát năm đó, Miêu Anh muốn anh ta viết bốn chữ này, nên đương nhiên Lưu Bằng Phi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.
Rắc rắc. . .
Miêu Anh siết nắm đấm, phát ra âm thanh rắc rắc khiếp người, khiến Lưu Bằng Phi run lên.
“Bớt nói nhảm đi, phối hợp điều tra với chúng tôi!” Miêu Anh tức giận quát anh ta.
“Cảnh sát!” Mặc dù Lưu Bằng Phi có hơi sợ sệt, nhưng dù sao anh ta cũng là tên giang hồ thường xuyên ra vào cục cảnh sát, lúc này cắn răng nói, “Cảnh sát, tôi muốn mời luật sư!”.
“Rầm!”
Lưu Bằng Phi còn chưa nói hết, Triệu Ngọc ở bên kia đã hung hăng đập bàn một cái, chấn động cả phòng, thiếu chút nữa dọa cho Lưu Bằng Phi cắn luôn phải lưỡi.
“Thằng kia, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Muốn ăn đòn phải không. . .” Triệu Ngọc gào lên, giống như một con sư tử xù lông! Lúc này hắn thi triển ra tuyệt chiêu vừa liều mạng vừa tàn nhẫn của mình, vung nắm đấm đến thẳng mặt Lưu bằng Phi.
Lưu Bằng Phi còn chưa kịp phản ứng, Miêu Anh bên kia đã lộ ra vẻ mặt giật mình kinh hãi, vội vàng nhấc tay kìm kẹp Triệu Ngọc lại, sau đó lớn tiếng khuyên nhủ:
“Cảnh sát Triệu, anh đừng kích động, từ từ đã!” Miêu Anh dùng cằm chỉ vào camera giám sát bên cửa sổ nói, “Thiết bị vẫn chưa bị tắt hoàn toàn! Đợi thêm một phút nữa, đừng có để bị quay lại. . .”.
“Không được, tay tôi ngứa quá rồi! Không đợi được nữa!” Triệu Ngọc thì không ngừng sấn tới trước, dây dưa qua lại với Miêu Anh.
Lưu Bằng Phi nhìn tới đỏ cả mắt, nuốt khan mấy ngụm nước bọt, trái tim thì đang không ngừng nhảy lên thình thịch.
“Thế này đi. . .” Miêu Anh dùng tay túm lấy Triệu Ngọc, nói: “Tôi tháo còng tay của anh ta ra trước, như vậy ít ra có thể bảo là anh ta có ý đồ vượt ngục. . . Bằng không, anh đánh người ta đến tàn phế, tôi phải ăn nói sao với cấp trên đây?”.
“Hừ. . .”
Bởi vì lúc bàn bạc trước đó không đề cập đến vấn đề này, Triệu Ngọc nhịn không được nhìn Miêu Anh một chút đầy nghiền ngẫm, trong lòng nghĩ, náo loạn cả buổi, cô gái này. . . còn ác hơn cả mình?
“Tôi viết. . . tôi viết. . .”
Xem ra, một chiêu này vậy mà lại có hiệu quả tức thì, Lưu Bằng Phi sau khi chứng kiến tác phong làm việc của hai vị cảnh sát ác ma này, lập tức quơ lấy bút, viết vội bốn chữ “Nợ máu trả máu”.
Nhưng, Miêu Anh lại nhanh chóng đưa đến một trang giấy mới, yêu cầu anh ta viết tiếp. Cứ như vậy, anh ta phải viết gần mười lần mới thôi.
Sau khi thấy anh ta viết xong, Miêu Anh vỗ tay một cái, lập tức có người tiến vào phòng, đem mấy tờ giấy anh ta mới viết đi ra ngoài.
Ngay sau đó, lại có một người khác đi vào, bắt đầu thu thập dấu vân tay, dấu môi, thậm chí nước bọt và da đầu của Lưu Bằng Phi cũng được thu thập.
Những người phụ trách thu thập dữ liệu kia không nói một lời, làm việc chăm chú cẩn thận, chờ đến khi toàn bộ thu thập hoàn tất, Triệu Ngọc và Miêu Anh cũng bước ra theo bọn họ.
Trong phòng thẩm vấn, lại một lần nữa chỉ còn mỗi mình Lưu Bằng Phi.
Lần này, tâm tình của Lưu Bằng Phi dao động càng mãnh liệt, tất cả những gì vừa xảy ra, dường như đang báo hiệu mối lo lắng của anh ta đã ứng nghiệm.
Một lúc sau, anh ta càng thêm kích động căng thẳng, nôn nóng bất an, không ngừng nhìn xung quanh, hết nhìn đông tới nhìn tây, trạng thái tâm lý dần dần mất cân bằng.
Ai ngờ, lần này, anh ta lại phải đợi chừng mấy tiếng đồng hồ, Triệu Ngọc và Miêu Anh mới cùng nhau sóng vai đi vào, bình thản ngồi xuống chỗ thẩm vấn.
Khác với lần trước là, lúc này lông mày hai người giãn ra, mặt mày hớn hở, dường như tâm tình rất tốt.
Miêu Anh trải mấy xấp văn kiện trong tay lên bàn, sau đó khách khí khoát tay với Triệu Ngọc, nói: “Cảnh sát Triệu, anh là người chủ thẩm, anh chủ trì vẫn sẽ tốt hơn!”.
“Cô quá khách khí rồi!” Tâm trạng nóng nảy trước đó của Triệu Ngọc đã không còn, hắn cười rạng rỡ nói, “Đội trưởng Miêu, nơi này là cục cảnh sát Nhữ Dương, sao tôi lại có thể giọng khách át giọng chủ đây! Vẫn nên để cô làm trước đi!”.
Nếu như là người biết được mối quan hệ giữa Miêu Anh và Triệu Ngọc nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến trẹo lưỡi. Ai cũng biết, hai người này luôn luôn như nước với lửa, mỗi lần gặp mặt thì cứ như là sao Hỏa đụng Địa Cầu vậy.
Nhưng không ai có thể ngờ được, giờ này phút này, hai người bọn họ chẳng những có thể “chung sống hòa thuận”, thế mà còn khách khí với nhau?
“Anh đừng từ chối nữa!” Miêu Anh lại lên tiếng: “Vụ án này vẫn luôn do anh toàn quyền phụ trách mà, chúng ta nên bắt đầu nhanh đi!”.
“Khụ khụ. . .” Triệu Ngọc cố ý ho khan vài tiếng, lúc này mới gật đầu nhẹ với Miêu Anh, “Vậy được rồi, tôi sẽ không khách khí nữa! À… Nếu như tôi có chỗ nào nói không đúng, mong đội trưởng Miêu chỉ dạy nhiều hơn!”.
Nghe Triệu Ngọc lấy lòng, da gà của Miêu Anh đều nổi lên hết, không ngừng dùng khóe mắt liếc Triệu Ngọc. Ý là muốn nói với hắn, anh đừng có diễn kịch nữa nhanh lên bắt đầu việc chính đi kìa!
“Khụ khụ...” Triệu Ngọc lại hắng giọng một cái, lúc này mới cầm lấy một phần tài liệu, nói với Lưu Bằng Phi đang ngồi trên ghế thẩm vấn, “Lưu Bằng Phi, bây giờ có lẽ anh cũng biết, mục đích của chúng tôi khi đến đây, không phải là vì vụ án gây thương tích cho người khác, mà là bởi vì vụ án Vu Chí Căn bị mưu sát vào mười năm trước!”.
Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng biểu cảm của Lưu Bằng Phi vẫn rất căng thẳng.
“Nhưng, có một điều, tôi muốn nhắc nhở anh trước khi bắt đầu thẩm vấn!” Triệu Ngọc không chút hoang mang tiếp tục nói, “Trong lòng anh hẳn đã rõ, nếu như chúng tôi không có chứng cứ xác thực, thì không thể nào buộc tội anh trong vụ án của Vu Chí Căn!”.
“Bên cạnh đó, trọng điểm mà bây giờ chúng ta thẩm vấn, chủ yếu là những gì xảy ra trong vụ án năm đó, chứ không phải thẩm vấn anh có phải hung thủ hay không, hay là anh có tội hay không! Bởi vì căn cứ vào những chứng cứ mới nhất, chúng tôi đã xác nhận, anh chính là —— hung thủ sát hại Vu Chí Căn!!!”.
Bình luận facebook