• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (16 Viewers)

  • cuong-tham-1087

Chương 1087: Thỏa thuận giữ bí mật




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
86817.png

Xem ảnh 2
86817_2.png
Tỉnh Nam Giang thuộc miền Nam nhưng vẫn không tránh khỏi cái rét xâm nhập. Từng đợt không khí lạnh kéo tới, nhiệt độ ngoài trời đã gần bằng không.



Hơn nữa, do không khí ẩm ướt làm người ta cảm thấy ướt át lạnh lẽo, tuy trong phòng bật điều hòa ấm áp nhưng cứ có cảm giác căng cả người.



Nhiệt độ trong và ngoài phòng chênh lệch quá lớn đã khiến một mảng hơi dày trắng xóa xuất hiện trên cửa sổ bằng kính. Ngay cả khi trời đang sáng choang mà vẫn không nhìn rõ sự vật bên ngoài, chỉ thấy một vùng sáng lờ mờ.



Tằng Khả hà hơi thở nóng hổi vào kính, sau đó giơ tay lau sạch một vùng mới nhìn rõ bên ngoài Cục Cảnh sát.



“Ối trời ơi! Qua đây, qua đây, qua đây mau!” Ai ngờ vừa mới nhìn rõ, Tăng Khả đã trợn to mắt, hối hả la lên giục mọi người tới xem.



“Là sao? Chỗ nào? Chỗ nào?” Nhiễm Đào cũng mau chóng lau sạch một mảng hơi nước và nhìn ra bên ngoài. Thấy các cảnh sát trang bị súng vác vai, đạn lên nòng, đứng ba lớp trong ba lớp ngoài ngay trong sân, hắn ta kinh hãi đến độ liên tục líu lưỡi: “Wow! Bày trận lớn ghê! Thân phận Đào Hương lại thay đổi, bây giờ ông ta không chỉ là vua trộm nữa mà biến thành tên điên giết người rồi!”



“Thế nào?” Ngô Tú Mẫn nhân cơ hội giễu cợt: “Chị thấy cậu sắp chảy nước dãi rồi kìa, lẽ nào cậu đang ngưỡng mộ Đào Hương? Muốn được nở mày nở mặt một lần?”



“Hừ! Miệng chó không mọc nổi ngà voi!” Nhiễm Đào trừng mắt nhìn Ngô Tú Mẫn: “Sao lúc nào chị cũng đốp chát tôi vậy?”



“Ơ kìa? Mọi người nhìn xem, cán bộ Trần đến rồi!” Tằng Khả lại thấy tình huống mới.



Ba người cùng nhau nhìn xuống, quả nhiên trông thấy bóng dáng Trần Trác. Hơn nữa bên cạnh anh ta còn có một ông lão mặc áo Tôn Trung Sơn. Tuy ông ta mặc đồ cũ sờn, tướng mạo xấu xí nhưng còn quắc thước, rất có phong cách.



“Ồ...” Tằng Khả chợt nghĩ: “Hôm qua tôi nghe thấy cán bộ Trần nói chuyện với tổ trưởng, anh ta bảo sẽ cử một ông pháp y tới, ắt hẳn là... người này nhỉ? Tổ trưởng... Ưm...”



Tằng Khả quay đầu nhìn vào phòng thì phát hiện Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu sớm đã biến mất. Đến khi cậu ta ngó xuống sân thì đã thấy Triệu Ngọc đi tới trước mặt Trần Trác và ông già kia, bắt tay với người ta luôn rồi!



“Đi thôi, đi thôi!” Ngô Tú Mẫn nhanh chóng vẫy tay: “Chúng ta cũng mau xuống đó đi!”



...



Tằng Khả nói không sai. Quả nhiên ông già mặc áo Tôn Trung Sơn kia là chuyên gia giám định pháp y do phòng Hình sự đặc biệt mời đến để hỗ trợ cảnh sát tiến hành lấy bằng chứng vụ án thi thể nữ không đầu.



Nghe nói ông ta có tên tuổi rất lớn trong ngành, từng tham dự rất nhiều vụ án lớn trong và ngoài nước, ông ta chẳng những có thành tích nổi bật mà còn được nhiều trường đại học mời làm giảng viên, là một nhân vật gần như có uy thế cao nhất.



Tuy nhiên, tên của ông ta thì không mãnh liệt như vậy, chẳng hề hợp với thân phân cực kỳ trâu bò. Ông ta họ Cao, tên là Phát Tài.



Cao Phát Tài!



Tên này nghe cứ như ông cụ bán rau ngoài cửa thôn.



Song tư tưởng của Triệu Ngọc rất rõ ràng, tên như vậy thì sao chứ? Chuyên gia do phòng Hình sự đặc biệt mời đến đều có tài năng, nói không chừng, ông ta có thể hỗ trợ rất nhiều trong vụ án thi thể nữ không đầu, vì thế nhất định phải tiếp đãi thật tốt.



Với lại hôm nay mình bói ra quẻ “Ly” đại diện cho bạn bè, không chừng ông già này chính là người bạn mà mình sắp sửa gặp gỡ!



Cao Phát Tài là người hiền hòa, tích cực trong ngành. Sau khi bắt tay với Triệu Ngọc, ông ta mau chóng thay đồ và chuẩn bị làm việc.



Kế đó, Triệu Ngọc chưa kịp nói vài câu với Trần Trác thì đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Đó là tổ trưởng Ô Phương Phương đang dẫn theo cấp dưới xuất hiện trong sân và sắp xếp việc chuyển giao nghi phạm Đào Hương.



Ô Phương Phương sớm đã trông thấy Triệu Ngọc, nhưng kẻ thù gặp nhau, sao có thể đáp lời? Do đó, cô giả vờ không biết, vẫn bận rộn công việc.



Điều thú vị nhất chính là khi gặp nhau, nhóm cấp dưới của Ô Phương Phương vẫn còn mặt mũi bầm dập. Bọn họ đi tới đi lui trước mắt Triệu Ngọc, ai nấy đều xấu hổ cúi đầu không dám ngẩng lên, sợ bị ma vương tính tình nóng nảy nắm lấy cơ hội nổi cáu!



“Tiểu Triệu à!” Trần Trác dặn dò Triệu Ngọc: “Khác với vụ án giết người ở nhà máy thuốc, vụ án thi thể nữ không đầu này quan trọng hơn, là vụ án cấp quốc gia đấy! Việc phát hiện ra đầu người đã khiến các lãnh đạo cấp cao hết sức chú ý, cậu nhất định phải xử lý thật thỏa đáng đấy!”



“Tôi vừa nhận được tin tức. Trễ nhất là ngày mai, vài lãnh đạo phòng Hình sự sẽ thị sát Bách Linh, rất có khả năng là trưởng phòng Tiêu cũng nằm trong số đó. Vì vậy cậu hãy cố hết sức nắm giữ thêm một ít chứng cứ đi! Đừng để đến lúc lãnh đạo tới đây, vụ án không có gì tiến triển thì sẽ khó coi lắm!”



“À phải, chúng ta đều biết tinh thần hiện giờ của Đào Hương gây bất lợi cho việc điều tra tình tiết vụ án. Do đó, tôi đã gửi lời mời đến các giáo sư khoa Tâm lý bên đại học Thanh Hoa, họ sẽ cử chuyên gia tâm lý đặc biệt tới đây kiểm tra cho Đào Hương.”



“Với lại, chúng ta biết rằng thi thể trong vụ này nằm ở các khu vực khác nhau, bên cậu nghiêm trọng thiếu người! Do đó tôi đã thông báo tới các đơn vị liên quan để bọn họ toàn lực phối hợp! Đến lúc cần đến cảnh sát khu vực nào thì các cậu chỉ cần nhấc một cú điện thoại, giao nhiệm vụ rõ ràng cho họ là được! Về điểm này, phòng Hình sự chúng ta vẫn có ưu thế hơn!”



Thấy Trần Trác chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, Triệu Ngọc chấp tay cảm ơn.



Như Trần Trác đã nói, đó đều là trở ngại chính mà Triệu Ngọc đang đối mặt. Nếu tất cả lãnh đạo ra sức hỗ trợ thì chắc chắn có thể khiến việc điều tra lấy chứng cứ được triển khai một cách tuyệt vời.



Trong khi hai người đang nói chuyện với nhau, Đào Hương bị cảnh sát vũ trang đưa ra khỏi xe tù, áp giải vào Cục Cảnh sát Bách Linh.



“Cha... cha ơi...” Khó khăn lắm Thôi Lệ Châu mới thấy bóng dáng Đào Hương giữa vòng vây chặt chẽ, cô ta vội vã lao ra phía trước, muốn gặp cha mình một lần.



Triệu Ngọc nhanh tay lẹ mắt, mau chóng kéo cô ta lại.



Giờ phút này, bất kỳ ai cũng không thể dễ dàng tiếp cận Đào Hương.



“Lệ Châu, Lệ Châu!” Triệu Ngọc kéo Thôi Lệ Châu ra sau lưng, khuyên giải an ủi cô ta: “Đừng qua đó... Bình tĩnh lại...”



“Cha ơi... Hu hu... cha ơi...”



Tuy không phải cha ruột nhưng dù gì cũng có tình cha con. Thấy Đào Hương biến thành tù nhân phạm tội nặng, Thôi Lệ Châu làm sao có thể giữ được tỉnh táo, cô ta khóc òa ngay tại chỗ.



Dưới sự giam cầm giữa đội cảnh sát vũ trang đông đúc, ngay cả Triệu Ngọc cũng không thấy được bóng dáng Đào Hương. Lát sau, khi người được đưa vào tòa nhà rồi, ngoài sân mới trở nên im lặng.



Nào ngờ lúc này, Ô Phương Phương chẳng biết từ nơi nào xông ra? Cô đứng xa Triệu Ngọc một chút, cứ nhìn chằm chằm Thôi Lệ Châu sau lưng hắn, ánh mắt mấy lần toát ra sự tàn nhẫn hung ác.



Tất nhiên, Triệu Ngọc hiểu rõ lý do hắn và Ô Phương Phương trở mặt là do Thôi Lệ Châu sau lưng hắn. Bây giờ Ô Phương Phương thấy Thôi Lệ Châu chẳng những không bị còng tay, trái lại còn thân thiện với hắn, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh ý nghĩ xấu chăng?



Nói không chừng, cô ta đang nung nấu ý định làm sao để tố cáo mình với lãnh đạo đây! Đừng quên rằng vụ án thi thể nữ không đầu chẳng hề liên quan tới cô ta, kỳ hạn của vụ tìm kiếm đá quý quan trọng với cô ta hơn!



Hiện giờ, Triệu Ngọc chẳng những giành lấy Thôi Lệ Châu mà còn buộc cô ta giao Đào Hương ra, thù này quả là càng ngày càng sâu.



Nhưng Triệu Ngọc cũng không sợ cô ta. Thấy Ô Phương Phương cứ lườm nguýt mình, hắn lén dựng ngón giữa với cô ta, nhưng không để Trần Trác phát hiện.



Ô Phương Phương nhìn thấy, lập tức nổi trận lôi đình, nghiến răng ken két...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom