Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1175
Chương 1175 : Chương 1175BÍ ẨN
Bốn giờ chiều, trong cơ quan cảnh sát hình sự huyện núi Vũ Thanh, tại phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt.
Huyện núi Vũ Thanh là một huyện nhỏ chân chính, nơi này xa đồng bằng, vị trí vắng vẻ, quy mô kiến trúc tất nhiên không thể so sánh với thành phố lớn.
Có điều, bởi vì nơi này là thắng địa du lịch nổi tiếng, về phương diện vệ sinh thì không tệ. Còn nữa, hai mặt Cục Cảnh sát đều có núi vây quanh, một mặt là nước, có thể nói là sơn thanh thủy tú, mang một nét lịch sự tao nhã đặc biệt.
Mặt khác, tuy Cục Cảnh sát nhỏ nhưng thiết bị đầy đủ, mạng lưới thông suốt, cơ bản có thể thỏa mãn được nhu cầu công tác của tổ điều tra đặc biệt.
“Triệu Ngọc... Tại sao anh lại trở về nhanh như vậy?” Chợt thấy Triệu Ngọc xuất hiện ở cửa văn phòng, Miêu Anh cảm thấy vô cùng bất ngờ: “Lúc này mới vận chuyển được ba thi thể, anh không ở đó quan sát sao?”
“Quan sát thì làm được gì chứ? Anh đã thăm dò xong tất cả hiện trường và để Nhiễm Đào ở đó quan sát rồi!” Triệu Ngọc lấy cốc nước ở máy đun nước, sau khi ùng ục ùng ục uống hết mới nói tiếp: “Hiện tại, bọn họ đang làm thêm một cái thang máy, hai cái đều làm việc, hẳn là có thể làm xong trước khi trời tối!”
“Tổ trưởng.” Lúc này, Tăng Khả ở phía xa ra hiệu: “Em đã phái người đi lấy video giám sát ở giao lộ vách núi, đội trưởng Hùng còn điều những cảnh sát hình sự có kinh nghiệm tới đây để hỗ trợ kiểm tra giám sát, hẳn là có thể làm xong chỉ trong buổi tối hôm nay!”
“Được!” Triệu Ngọc lại nói: “Tốt nhất là hai tay cùng làm, bảo đội trưởng Hùng phái một tổ đi thăm dò phụ cận xem sao, đừng bỏ lỡ bất cứ manh mối gì! Chỉ cần chúng ta có thể tìm được công cụ mà hung thủ sử dụng, vụ án này coi như đã giải quyết được một nửa!”
“Vâng ạ!” Tăng Khả nhận lệnh, lập tức đi sắp xếp.
“Triệu Ngọc.” Miêu Anh kéo Triệu Ngọc qua một bên, nói: “Ngoại trừ giàn giáo và thang máy ra, hung thủ không sử dụng những biện pháp khác để thả thi thể vào trong quan tài trên vách đá sao? Hắn ta không thể leo lên từ phía dưới à?”
“Không có khả năng!” Triệu Ngọc lập tức đem những lời mà Bàng Trí Huy đã nói ra giảng giải cho Miêu Anh nghe.
“Vậy cũng không hẳn!” Ai ngờ, Miêu Anh nghe xong, lại đưa ra lời phản bác: “Anh nghe nói qua chuyện này chưa?”
“Hả? Cái quái gì?” Triệu Ngọc nhíu mày.
“Vừa nhìn đã biết anh không thử trèo rồi!” Miêu Anh ấn điện thoại di động mấy lần, đưa ra một bức ảnh được lấy từ Internet xuống: “Thứ này là dung dịch thạch sùng leo núi, là một loại vật dụng cố định khi leo trên vách đá bóng loáng, nguyên lý giống với thạch sùng!”
“Miêu Miêu à...” Triệu Ngọc lắc đầu phủ định: “Đừng nói đến thạch sùng, một người cõng một thi thể leo núi đã là khó tin rồi!”
“Này!” Miêu Anh lắc đầu: “Triệu Ngọc, uổng cho cái danh thần thám của anh! Động não một chút có được không? Ai nói hung thủ nhất định phải cõng thi thể leo núi chứ?”
“Chỉ cần người leo lên được, hắn ta hoàn toàn có thể lắp đặt ròng rọc tại quan tài treo, sau đó kéo thi thể lên!” Miêu Anh nói.
“Anh không phải người ngu, người của Trương Bồi Bồi và nhóm kỹ thuật đã xác nhận rồi.” Triệu Ngọc xòe tay ra giải thích: “Xung quanh quan tài treo không có dấu tích đã từng lắp đặt ròng rọc!”
“Thế nhưng để kéo thi thể lên, không nhất định phải lắp đặt ròng rọc xung quanh quan tài treo! Có thể lợi dụng hang, hoặc là xà ngang phía dưới quan tài treo, vân vân...” Miêu Anh còn nói.
“Chính là đạo lý này!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Còn nữa, anh đã để nhóm kỹ thuật đi kiểm tra toàn bộ rồi! Nhưng mà...” Hắn chậc lưỡi, nói: “Em biết hội trưởng Bàng Trí Huy không?”
“Ông ta dường như đã đem quan tài treo sao Bắc Đẩu trở thành bảo bối nhà ông ta rồi, chính ông ta cũng nói, một tuần ông ta chí ít đi đến quan tài treo xem xét một lần, ông ta không những nắm rõ quan tài treo trong lòng bàn tay mà còn nắm rõ các văn vật trên toàn bộ vách núi nữa! Ài...” Triệu Ngọc vò đầu: “Cái câu ‘thuộc như lòng bàn tay’, dùng vậy có đúng không?”
“Dù sao, nếu như có điểm nào bất thường, ông ta đã sớm phát hiện ra rồi!”
“Vậy thì... Quan tài treo thì sao?” Miêu Anh lại hỏi: “Không có ý kiến nào sao? Hung thủ mạo hiểm đặt thi thể vào trong quan tài treo, hẳn là không phải vì che giấu tai mắt người ta đấy chứ?”
“Lão Bàng nói…” Triệu Ngọc lại rót một cốc nước: “Quan tài treo sao Bắc Đẩu là bí ẩn trong bí ẩn, đối với lai lịch nguồn gốc của nó, dù là chính thức hay là truyền miệng trong dân gian, vẫn luôn là trống rỗng!”
“Ài!” Miêu Anh thở dài một tiếng: “Núi Vũ Thanh rộng lớn như vậy, nếu như muốn xử lý một thi thể thì vô cùng đơn giản! Thế nhưng nếu như muốn cất thi thể vào trong quan tài treo, có phải... đã quá mạo hiểm rồi hay không!?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu: “Lão Bàng cũng nói như vậy, ở phía Đông núi Vũ Thanh có một hang động chứa hơn hai mươi quan tài treo!”
“Nếu như thật sự vì che giấu thi thể thì tới nơi đó há chẳng phải sẽ an toàn hơn sao? Còn nữa, ở hang động nơi đó, chúng ta còn có thể leo dễ hơn cả quan tài treo sao Bắc Đẩu này!”
“Nói như vậy...” Miêu Anh nhíu mày lại suy nghĩ sâu xa, nói: “Việc phá giải bí ẩn về quan tài treo sao Bắc Đẩu này có lẽ cũng là một phương hướng phá án của chúng ta?”
“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Anh đã nhờ điều động các chuyên gia trong nước về phương diện này tới đây làm cố vấn rồi! Đến lúc đó, xem bọn họ nói như thế nào...”
“Ừm...” Nhìn thấy Miêu Anh còn đang nhíu chặt lông mày, Triệu Ngọc quan tâm hỏi một câu: “Miêu Miêu, em không sao chứ? Sắc mặt không đúng lắm?”
“Triệu Ngọc...” Miêu Anh nói với vẻ nghiêm trọng: “Bây giờ chúng ta đã xác nhận được thân phận cô gái kia, cô bé ấy đã mất tích từ nửa tháng trước!” Miêu Anh nói: “Một thi thể được đặt trong quan tài treo trên vách đá bốn mươi mét, không thể nào không xảy ra hiện tượng hư thối! Thế nhưng những thi thể này lại...”
“Được rồi, đừng tự hù dọa mình nữa!” Triệu Ngọc vội vàng khuyên: “Cô gái đã mất tích từ nửa tháng trước, nhưng không có nghĩa rằng đã bị hại từ nửa tháng trước! Nếu như cô ấy chỉ vừa mới bị bỏ vào quan tài treo thì sao?”
“Vậy... bảy người đều như vậy sao?” Trong mắt Miêu Anh lộ ra vẻ nghi ngờ lớn: “Tất cả bảy thi thể đều được bảo tồn hoàn hảo, chẳng lẽ bảy cô gái này đều là vừa mới bị hại?”
“Ừm...” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, lại giải thích lần nữa: “Em đừng quên Lý Phi của vụ án thi thể nữ không đầu! Nếu như hung thủ đã xử lý qua những thi thể này với chất chống phân hủy thì sao, khó nói lắm!”
Nói xong câu này, hai người nhìn nhau không nói gì, đều đang tự hỏi trong lòng, nảy ra ý nghĩ gần như tà dị: Thi thể không mục nát trong quan tài treo trên vách đá thật sự có liên quan tới những cô gái bị hại sao?
“Ừm... đúng rồi! Đừng chỉ nói về anh thế.” Triệu Ngọc khoát tay hỏi: “Mọi người bên này như thế nào rồi?”
“Bọn em đã xác nhận thân phận của Cảnh Nhã Ái, cô bé này lớn lên trong một gia đình đơn thân.” Miêu Anh nói: “Trước khi mất tích, cô bé đã cãi nhau to với mẹ một trận rồi rời khỏi nhà trốn đi trong đêm khuya! Sau đó thì chưa từng xuất hiện...”
“Em đã sắp xếp Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu tới thị trấn Bạch Bình điều tra! Chị Ngô là chuyên gia ở phương diện này, vẫn nên để cho chị ấy tiếp xúc với gia đình là tốt nhất!”
“À... Có điều...” Triệu Ngọc có vẻ lo lắng, bởi vì vụ án kho báu vừa mới kết án không lâu, hắn cảm thấy hai vị đồng nghiệp nữ đi nơi khác tra án dường như hơi không ổn.
“Yên tâm đi!” Miêu Anh đã sớm đoán được tâm tư của Triệu Ngọc, nói: “Bọn họ dẫn theo nửa đội cảnh sát hình sự đó! Ngoại trừ việc tìm hiểu tình hình thân nhân ra, bọn họ còn phải tìm hiểu công việc của cô gái đã mất tích, đến khi cần sẽ liên hợp với cảnh sát Bắc Cảng cùng hành động!”
“À... Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!” Lúc này, Triệu Ngọc mới yên lòng, uống một hơi hết sạch cốc nước thứ hai.
Ai ngờ, vừa uống nước xong, cửa văn phòng bị người ta vội vã gõ vang, có nhân viên cảnh sát chạy tới thông báo với Triệu Ngọc và Miêu Anh rằng pháp y Trương Bồi Bồi mời bọn họ lập tức đến văn phòng giải phẫu một chuyến.
Bốn giờ chiều, trong cơ quan cảnh sát hình sự huyện núi Vũ Thanh, tại phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt.
Huyện núi Vũ Thanh là một huyện nhỏ chân chính, nơi này xa đồng bằng, vị trí vắng vẻ, quy mô kiến trúc tất nhiên không thể so sánh với thành phố lớn.
Có điều, bởi vì nơi này là thắng địa du lịch nổi tiếng, về phương diện vệ sinh thì không tệ. Còn nữa, hai mặt Cục Cảnh sát đều có núi vây quanh, một mặt là nước, có thể nói là sơn thanh thủy tú, mang một nét lịch sự tao nhã đặc biệt.
Mặt khác, tuy Cục Cảnh sát nhỏ nhưng thiết bị đầy đủ, mạng lưới thông suốt, cơ bản có thể thỏa mãn được nhu cầu công tác của tổ điều tra đặc biệt.
“Triệu Ngọc... Tại sao anh lại trở về nhanh như vậy?” Chợt thấy Triệu Ngọc xuất hiện ở cửa văn phòng, Miêu Anh cảm thấy vô cùng bất ngờ: “Lúc này mới vận chuyển được ba thi thể, anh không ở đó quan sát sao?”
“Quan sát thì làm được gì chứ? Anh đã thăm dò xong tất cả hiện trường và để Nhiễm Đào ở đó quan sát rồi!” Triệu Ngọc lấy cốc nước ở máy đun nước, sau khi ùng ục ùng ục uống hết mới nói tiếp: “Hiện tại, bọn họ đang làm thêm một cái thang máy, hai cái đều làm việc, hẳn là có thể làm xong trước khi trời tối!”
“Tổ trưởng.” Lúc này, Tăng Khả ở phía xa ra hiệu: “Em đã phái người đi lấy video giám sát ở giao lộ vách núi, đội trưởng Hùng còn điều những cảnh sát hình sự có kinh nghiệm tới đây để hỗ trợ kiểm tra giám sát, hẳn là có thể làm xong chỉ trong buổi tối hôm nay!”
“Được!” Triệu Ngọc lại nói: “Tốt nhất là hai tay cùng làm, bảo đội trưởng Hùng phái một tổ đi thăm dò phụ cận xem sao, đừng bỏ lỡ bất cứ manh mối gì! Chỉ cần chúng ta có thể tìm được công cụ mà hung thủ sử dụng, vụ án này coi như đã giải quyết được một nửa!”
“Vâng ạ!” Tăng Khả nhận lệnh, lập tức đi sắp xếp.
“Triệu Ngọc.” Miêu Anh kéo Triệu Ngọc qua một bên, nói: “Ngoại trừ giàn giáo và thang máy ra, hung thủ không sử dụng những biện pháp khác để thả thi thể vào trong quan tài trên vách đá sao? Hắn ta không thể leo lên từ phía dưới à?”
“Không có khả năng!” Triệu Ngọc lập tức đem những lời mà Bàng Trí Huy đã nói ra giảng giải cho Miêu Anh nghe.
“Vậy cũng không hẳn!” Ai ngờ, Miêu Anh nghe xong, lại đưa ra lời phản bác: “Anh nghe nói qua chuyện này chưa?”
“Hả? Cái quái gì?” Triệu Ngọc nhíu mày.
“Vừa nhìn đã biết anh không thử trèo rồi!” Miêu Anh ấn điện thoại di động mấy lần, đưa ra một bức ảnh được lấy từ Internet xuống: “Thứ này là dung dịch thạch sùng leo núi, là một loại vật dụng cố định khi leo trên vách đá bóng loáng, nguyên lý giống với thạch sùng!”
“Miêu Miêu à...” Triệu Ngọc lắc đầu phủ định: “Đừng nói đến thạch sùng, một người cõng một thi thể leo núi đã là khó tin rồi!”
“Này!” Miêu Anh lắc đầu: “Triệu Ngọc, uổng cho cái danh thần thám của anh! Động não một chút có được không? Ai nói hung thủ nhất định phải cõng thi thể leo núi chứ?”
“Chỉ cần người leo lên được, hắn ta hoàn toàn có thể lắp đặt ròng rọc tại quan tài treo, sau đó kéo thi thể lên!” Miêu Anh nói.
“Anh không phải người ngu, người của Trương Bồi Bồi và nhóm kỹ thuật đã xác nhận rồi.” Triệu Ngọc xòe tay ra giải thích: “Xung quanh quan tài treo không có dấu tích đã từng lắp đặt ròng rọc!”
“Thế nhưng để kéo thi thể lên, không nhất định phải lắp đặt ròng rọc xung quanh quan tài treo! Có thể lợi dụng hang, hoặc là xà ngang phía dưới quan tài treo, vân vân...” Miêu Anh còn nói.
“Chính là đạo lý này!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Còn nữa, anh đã để nhóm kỹ thuật đi kiểm tra toàn bộ rồi! Nhưng mà...” Hắn chậc lưỡi, nói: “Em biết hội trưởng Bàng Trí Huy không?”
“Ông ta dường như đã đem quan tài treo sao Bắc Đẩu trở thành bảo bối nhà ông ta rồi, chính ông ta cũng nói, một tuần ông ta chí ít đi đến quan tài treo xem xét một lần, ông ta không những nắm rõ quan tài treo trong lòng bàn tay mà còn nắm rõ các văn vật trên toàn bộ vách núi nữa! Ài...” Triệu Ngọc vò đầu: “Cái câu ‘thuộc như lòng bàn tay’, dùng vậy có đúng không?”
“Dù sao, nếu như có điểm nào bất thường, ông ta đã sớm phát hiện ra rồi!”
“Vậy thì... Quan tài treo thì sao?” Miêu Anh lại hỏi: “Không có ý kiến nào sao? Hung thủ mạo hiểm đặt thi thể vào trong quan tài treo, hẳn là không phải vì che giấu tai mắt người ta đấy chứ?”
“Lão Bàng nói…” Triệu Ngọc lại rót một cốc nước: “Quan tài treo sao Bắc Đẩu là bí ẩn trong bí ẩn, đối với lai lịch nguồn gốc của nó, dù là chính thức hay là truyền miệng trong dân gian, vẫn luôn là trống rỗng!”
“Ài!” Miêu Anh thở dài một tiếng: “Núi Vũ Thanh rộng lớn như vậy, nếu như muốn xử lý một thi thể thì vô cùng đơn giản! Thế nhưng nếu như muốn cất thi thể vào trong quan tài treo, có phải... đã quá mạo hiểm rồi hay không!?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu: “Lão Bàng cũng nói như vậy, ở phía Đông núi Vũ Thanh có một hang động chứa hơn hai mươi quan tài treo!”
“Nếu như thật sự vì che giấu thi thể thì tới nơi đó há chẳng phải sẽ an toàn hơn sao? Còn nữa, ở hang động nơi đó, chúng ta còn có thể leo dễ hơn cả quan tài treo sao Bắc Đẩu này!”
“Nói như vậy...” Miêu Anh nhíu mày lại suy nghĩ sâu xa, nói: “Việc phá giải bí ẩn về quan tài treo sao Bắc Đẩu này có lẽ cũng là một phương hướng phá án của chúng ta?”
“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Anh đã nhờ điều động các chuyên gia trong nước về phương diện này tới đây làm cố vấn rồi! Đến lúc đó, xem bọn họ nói như thế nào...”
“Ừm...” Nhìn thấy Miêu Anh còn đang nhíu chặt lông mày, Triệu Ngọc quan tâm hỏi một câu: “Miêu Miêu, em không sao chứ? Sắc mặt không đúng lắm?”
“Triệu Ngọc...” Miêu Anh nói với vẻ nghiêm trọng: “Bây giờ chúng ta đã xác nhận được thân phận cô gái kia, cô bé ấy đã mất tích từ nửa tháng trước!” Miêu Anh nói: “Một thi thể được đặt trong quan tài treo trên vách đá bốn mươi mét, không thể nào không xảy ra hiện tượng hư thối! Thế nhưng những thi thể này lại...”
“Được rồi, đừng tự hù dọa mình nữa!” Triệu Ngọc vội vàng khuyên: “Cô gái đã mất tích từ nửa tháng trước, nhưng không có nghĩa rằng đã bị hại từ nửa tháng trước! Nếu như cô ấy chỉ vừa mới bị bỏ vào quan tài treo thì sao?”
“Vậy... bảy người đều như vậy sao?” Trong mắt Miêu Anh lộ ra vẻ nghi ngờ lớn: “Tất cả bảy thi thể đều được bảo tồn hoàn hảo, chẳng lẽ bảy cô gái này đều là vừa mới bị hại?”
“Ừm...” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, lại giải thích lần nữa: “Em đừng quên Lý Phi của vụ án thi thể nữ không đầu! Nếu như hung thủ đã xử lý qua những thi thể này với chất chống phân hủy thì sao, khó nói lắm!”
Nói xong câu này, hai người nhìn nhau không nói gì, đều đang tự hỏi trong lòng, nảy ra ý nghĩ gần như tà dị: Thi thể không mục nát trong quan tài treo trên vách đá thật sự có liên quan tới những cô gái bị hại sao?
“Ừm... đúng rồi! Đừng chỉ nói về anh thế.” Triệu Ngọc khoát tay hỏi: “Mọi người bên này như thế nào rồi?”
“Bọn em đã xác nhận thân phận của Cảnh Nhã Ái, cô bé này lớn lên trong một gia đình đơn thân.” Miêu Anh nói: “Trước khi mất tích, cô bé đã cãi nhau to với mẹ một trận rồi rời khỏi nhà trốn đi trong đêm khuya! Sau đó thì chưa từng xuất hiện...”
“Em đã sắp xếp Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu tới thị trấn Bạch Bình điều tra! Chị Ngô là chuyên gia ở phương diện này, vẫn nên để cho chị ấy tiếp xúc với gia đình là tốt nhất!”
“À... Có điều...” Triệu Ngọc có vẻ lo lắng, bởi vì vụ án kho báu vừa mới kết án không lâu, hắn cảm thấy hai vị đồng nghiệp nữ đi nơi khác tra án dường như hơi không ổn.
“Yên tâm đi!” Miêu Anh đã sớm đoán được tâm tư của Triệu Ngọc, nói: “Bọn họ dẫn theo nửa đội cảnh sát hình sự đó! Ngoại trừ việc tìm hiểu tình hình thân nhân ra, bọn họ còn phải tìm hiểu công việc của cô gái đã mất tích, đến khi cần sẽ liên hợp với cảnh sát Bắc Cảng cùng hành động!”
“À... Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!” Lúc này, Triệu Ngọc mới yên lòng, uống một hơi hết sạch cốc nước thứ hai.
Ai ngờ, vừa uống nước xong, cửa văn phòng bị người ta vội vã gõ vang, có nhân viên cảnh sát chạy tới thông báo với Triệu Ngọc và Miêu Anh rằng pháp y Trương Bồi Bồi mời bọn họ lập tức đến văn phòng giải phẫu một chuyến.
Bình luận facebook