Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1174
Chương 1174 : Chương 1174BÍ ẨN TRONG BÍ ẨN
“Thực ra, điều làm chúng tôi không nghĩ tới chính là...” Bàng Trí Huy vẫn đang say sưa giảng giải tri thức chuyên nghiệp của mình: “Chúng tôi hoàn toàn không nghĩ ra, bên trong quan tài lại trống rỗng! Không có gì cả!”
“Nhiều năm như vậy, có không ít lần tôi tham gia khai quật quan tài treo.” Ông ta mở hai tay ra nói: “Cho dù là thi thể đã mục nát, thì dù sao cùng còn lại một chút răng, tóc hoặc một chút tàn dư khác, thế nhưng mà... Trong bảy chiếc quan tài này lại là rỗng tuếch, một chút dấu vết còn sót lại cũng không có, cứ như chưa từng chứa đồ vật trong đó!”
“Vậy thì có lẽ nào... Đã bị người khác trộm mộ rồi không?” Nhiễm Đào nói: “Quan tài treo sao Bắc Đẩu đắt tiền như vậy, có lẽ nào đã dẫn tới trộm mộ, lấy hết đồ vật bên trong... À... cũng đúng...” Ai ngờ, anh ta còn chưa nói xong, đã phủ định chính mình: “Trộm mộ, chẳng lẽ lại lấy luôn thi thể sao?”
“Đúng! Trộm mộ không thể nào lấy sạch như vậy!” Bàng Trí Huy nói: “Bản thân quan tài treo đã là một bí ẩn chưa có lời đáp, mà quan tài treo sao Bắc Đẩu, không thể nghi ngờ chính là bí ẩn trong bí ẩn!”
“Thật là quỷ dị!” Nhiễm Đào vò đầu, hỏi Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, anh nói xem, có khi nào vụ án quan tài treo này lại dính líu đến bí thuật nào đó của nước nhà không? Có lẽ có người đang lợi dụng quan tài treo để luyện gì đó?”
“Không thể nào?” Bàng Trí Huy lập tức cau chặt lông mày: “Năm đó khi khai quật, chúng tôi đã từng làm một cuộc điều tra quy mô lớn về quan tài treo sao Bắc Đẩu trong dân gian, nhưng đến nay đều không thu hoạch được gì, căn bản không ai biết được lai lịch của quan tài treo sao Bắc Đẩu!”
“Còn nữa, trong lòng dân bản xứ chúng tôi luôn kinh sợ quan tài treo, bình thường không có ai dám có ý đồ gì xấu với nó!”
“Cho nên...” Nhiễm Đào nhướng lông mày: “Hung thủ không phải là dân địa phương sao?”
Trong lúc nói chuyện, Nhiễm Đào chợt thấy Triệu Ngọc cúi người, nhìn về phía vách đá dưới núi một lần nữa, bởi vì biên độ xoay người của Triệu Ngọc quá lớn nên Nhiễm Đào lập tức nhắc nhở: “Này sếp, cẩn thận một chút! Mặc dù phía dưới là nước, nhưng...”
Anh ta vốn muốn nói: “Nhưng rơi xuống coi như xong đời”, nhưng suy nghĩ thấy lời này thật không may mắn, liền lập tức ngừng lại.
“Không phải... Vách đá thẳng đứng sao?” Triệu Ngọc bất động nhìn xuống phía dưới mà hỏi một câu.
“Đúng! Đúng!” Bàng Trí Huy vội vàng trả lời: “Vách đá hướng vào bên trong, bên cạnh nghiêng tầm sáu bảy độ, bên trong rộng và hẹp dần xuống dưới. Vách núi cao sáu bảy mươi mét, quan tài treo thì ở vị trí hai mươi đến bốn mươi mét!
“Dù có cái gì đó rơi xuống vách đá, cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan tài treo ở phía dưới!” Nói xong, Bàng Trí Huy nắm tay thành nắm đấm: “Nhưng đáng tiếc là, thứ hôm qua rơi xuống lại chính là cây cột điện! Cột điện xoay tròn trên không trung một chút, vừa vặn đánh vào nắp một quan tài treo! Thật là... Ài...”
“Hội trưởng Bàng, không thể nói như thế được!” Nhiễm Đào nói: “Mặc dù hư hại một chút đến văn vật, nhưng lại phát hiện ra một vụ án lớn như thế, cũng coi như là trong họa có phúc! Bằng không, không biết ngày tháng năm nào thì mọi người mới phát hiện ra những cô bé đáng thương này chứ?”
“Ừm... Lãnh đạo…” Bàng Trí Huy dường như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng cuống cuồng hỏi: “Thế nào rồi? Các anh đã tra được thân phận của những cô gái kia chưa? Không lẽ... không lẽ bọn họ đã bị người ta giết chết?”
“Cái này thì...” Nhiễm Đào muốn trả lời câu hỏi của ông ta nhưng Triệu Ngọc chợt ngắt lời nói: “Việc này thì ông không cần biết! Tôi thấy, chúng ta vẫn nên suy nghĩ xem rốt cuộc hung thủ đã làm thế nào để vận chuyển thi thể đến quan tài được treo trên vách đá này!”
“Hội trưởng Bàng...” Triệu Ngọc chỉ váo vách núi phía dưới: “Ông nói xem, ngọn núi này nghiêng vào bên trong, nói cách khác, không ai có thể bò từ phía dưới lên đúng không?”
“Ừm... Chênh lệch... cũng không kém là bao đâu!” Bàng Trí Huy khẩn trương nói: “Tôi cảm thấy, cho dù có người có thể bò lên được cũng không có khả năng vác theo một thi thể nhỉ?”
“Hoàn toàn chính xác, mặc dù là một cô bé...” Nhiễm Đào lắc đầu: “Nhưng vẫn có sức nặng nhất định! Cứ cõng thi thể mà leo núi đi lên... Có phải hơi vô lý không?”
“Dưới vách núi là nước...” Triệu Ngọc duỗi cổ quan sát: “Sử dụng máy móc cũng không thể! Có điều... Nhiễm Đào...” Hắn dặn Nhiễm Đào: “Một lúc nữa, cậu tìm vài chuyên gia về leo núi để hỏi ý kiến xem sao!”
“Còn nữa, dẫn người đến dưới vách núi tự mình kiểm tra một chút. Nếu có người leo núi, hẳn là trên núi sẽ lưu lại dấu vết đục lỗ!”
“Không không không...” Ai ngờ, Bàng Trí Huy lại lắc đầu, nói: “Lãnh đạo không biết, không biết rồi! Ngọn núi ở đây đều là kết cấu đá hoa cương, đá hoa cương là một trong những loại nham thạch cứng rắn nhất, chỉ dựa vào nhân lực thì phải vô cùng phí sức mới có thể tạc được lỗ thủng!”
“Nhưng tôi nghe nói, leo núi không thể nào không đục, có thể lợi dụng khe hở bên trên nham thạch để lắp thiết bị cố định mà!” Triệu Ngọc phản bác.
“Lãnh đạo, điều tôi nói đều là thật!” Bàng Trí Huy khách sáo nói: “Tất cả những người trong tỉnh này, không ai hiểu rõ quan tài treo sao Bắc Đẩu hơn tôi đâu!”
“Phía dưới vách núi căn bản không có khe hở!”
“Hả?” Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ.
“Còn nữa, sông Bạch Sa thực chất cũng giống như tên, trong nước có chứa một lượng lớn cát trắng!” Bàng Trí Huy lại chỉ vào nước sông phía dưới nói: “Cho nên ở bên vách núi, nước sông rất nông, bên trong đều là cát, thuyền hàng đi trong nước lo lắng bị mắc cạn, bình thường đều sẽ tránh thật xa!”
“Nếu như có người thật sự dám leo núi, vậy thì một khi rơi xuống, khẳng định là sẽ chết! Cho nên...” Bàng Trí Huy nghiêm túc nói: “Hạng mục leo núi dường như là một danh từ vô cùng xa lạ đối với nơi này của chúng tôi!”
“Chậc chậc... Chậc chậc...”
Mặc dù, Triệu Ngọc không quá thích thú với phương thức nói chuyện của Bàng Trí Huy, nhưng hắn không thể không thừa nhận người ta nói rất có lý.
Thế là hắn cũng thu người lại, rời khỏi vách núi, sau đó chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Lúc này, nhân viên công tác đang thay đổi vị trí giàn giáo, chuẩn bị di chuyển xuống quan tài treo thứ hai.
Nhìn thấy tình cảnh này, dòng suy nghĩ của Triệu Ngọc lại chuyển động, hắn hỏi Bàng Trí Huy lần nữa: “Hội trưởng Bàng, hôm qua... Xe công trình lắp đặt cột điện trông như thế nào vậy?”
“Ừm... Đều là màu vàng!” Mặc dù Bàng Trí Huy không biết Triệu Ngọc đang có ý gì, nhưng vẫn lập tức đáp lại: “Một xe chứa máy khoan phụ trách đào hố, một chiếc khác kẹp lấy cột điện, chuẩn bị cắm cọc!”
“Lớn không?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Cũng không quá lớn đâu...” Bàng Trí khoa tay, nói: “Giống như máy xúc cỡ nhỏ vậy!”
“Ông nói xem...” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Nếu như cố định giàn giáo và thang máy trên hai chiếc xe kia, thì hai chiếc xe đó có thể chịu được không?”
“A? Hóa ra... Ý cậu là thế à?” Bàng Trí Huy giờ mới hiểu rõ, vội nói: “Lãnh đạo à, cậu đúng là hỏi đúng người rồi! Cậu biết không? Khi tôi đi học đại học, thật ra là học chuyên ngành vật lý đó!”
“Cậu chờ một chút, hiện tại tôi có thể dùng máy tính để tính toán sơ qua một chút, cậu xem rốt cuộc có thể thực hiện hay không...”
Nói xong, ông ta thật sự lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tính toán. Vừa tính vừa chỉ vào giàn giáo mà lẩm bẩm: “Giả thuyết giàn giáo nhẹ nhất nặng 50 kilogam, vậy thì thang máy cơ bản cũng tính theo 50 kilogam, tính thêm cả dây thừng và người...”
Nhìn thấy hội trưởng Bàng thật tình như thế, Triệu Ngọc không thể ngắt lời ông ta, đành phải cùng với Nhiễm Đào kiên nhẫn chờ đợi.
Kết quả, không đến ba phút, hội trường Bàng ngẩng đầu lên, nói một cách khẳng định với Triệu Ngọc: “Lãnh đạo, không được! Nếu như cố định giàn giáo cùng thang máy lên hai chiếc xe cỡ lớn, vậy thì hai chiếc xe này ít nhất phải lớn gấp ba lần so với hai chiếc ngày hôm qua mới được!”
“Còn nữa, còn có một điểm mấu chốt.” Hội trưởng Bàng lại nói: “Giàn giáo nhất định phải cố định trăm phần trăm mới được, nếu như không phải cố định trên mặt đất, vậy thì nhất định phải được cố định trên xe! Cho nên...”
“Cho nên... Trình độ của người điều khiển phải cực kỳ cao!” Triệu Ngọc chỉ vào vách núi vốn không có gì để che chắn, nói: “Nhất định phải lái xe đến bờ vực!”
“Đúng vậy! Chính là như thế!” Bàng Trí Huy hơi choáng váng.
“Ha...” Ai ngờ, nghe đến đây, Triệu Ngọc lại nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nếu như vậy thì chuyện trở nên đơn giản rồi!”
“Vì sao?” Bàng Trí Huy và Nhiễm Đào đồng thanh hỏi.
“Hội trưởng Bàng!” Triệu Ngọc quay người chỉ ra sau lưng: “Từ vách núi thông qua hướng này, có phải chỉ có một con đường mà chúng ta đã đi qua không?”
“Đúng vậy!” Bàng Trí Huy lại cảm thấy choáng váng.
“Vừa rồi tôi chú ý thấy ở dưới con đường kia có cài đặt camera!” Triệu Ngọc vỗ tay phát ra tiếng: “Cho nên, chúng ta chỉ cần xem xét xem gần đây có xe cỡ lớn nào đã đi qua vách núi hay không! Có lẽ vấn đề này không khó giải quyết!”
“Thực ra, điều làm chúng tôi không nghĩ tới chính là...” Bàng Trí Huy vẫn đang say sưa giảng giải tri thức chuyên nghiệp của mình: “Chúng tôi hoàn toàn không nghĩ ra, bên trong quan tài lại trống rỗng! Không có gì cả!”
“Nhiều năm như vậy, có không ít lần tôi tham gia khai quật quan tài treo.” Ông ta mở hai tay ra nói: “Cho dù là thi thể đã mục nát, thì dù sao cùng còn lại một chút răng, tóc hoặc một chút tàn dư khác, thế nhưng mà... Trong bảy chiếc quan tài này lại là rỗng tuếch, một chút dấu vết còn sót lại cũng không có, cứ như chưa từng chứa đồ vật trong đó!”
“Vậy thì có lẽ nào... Đã bị người khác trộm mộ rồi không?” Nhiễm Đào nói: “Quan tài treo sao Bắc Đẩu đắt tiền như vậy, có lẽ nào đã dẫn tới trộm mộ, lấy hết đồ vật bên trong... À... cũng đúng...” Ai ngờ, anh ta còn chưa nói xong, đã phủ định chính mình: “Trộm mộ, chẳng lẽ lại lấy luôn thi thể sao?”
“Đúng! Trộm mộ không thể nào lấy sạch như vậy!” Bàng Trí Huy nói: “Bản thân quan tài treo đã là một bí ẩn chưa có lời đáp, mà quan tài treo sao Bắc Đẩu, không thể nghi ngờ chính là bí ẩn trong bí ẩn!”
“Thật là quỷ dị!” Nhiễm Đào vò đầu, hỏi Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, anh nói xem, có khi nào vụ án quan tài treo này lại dính líu đến bí thuật nào đó của nước nhà không? Có lẽ có người đang lợi dụng quan tài treo để luyện gì đó?”
“Không thể nào?” Bàng Trí Huy lập tức cau chặt lông mày: “Năm đó khi khai quật, chúng tôi đã từng làm một cuộc điều tra quy mô lớn về quan tài treo sao Bắc Đẩu trong dân gian, nhưng đến nay đều không thu hoạch được gì, căn bản không ai biết được lai lịch của quan tài treo sao Bắc Đẩu!”
“Còn nữa, trong lòng dân bản xứ chúng tôi luôn kinh sợ quan tài treo, bình thường không có ai dám có ý đồ gì xấu với nó!”
“Cho nên...” Nhiễm Đào nhướng lông mày: “Hung thủ không phải là dân địa phương sao?”
Trong lúc nói chuyện, Nhiễm Đào chợt thấy Triệu Ngọc cúi người, nhìn về phía vách đá dưới núi một lần nữa, bởi vì biên độ xoay người của Triệu Ngọc quá lớn nên Nhiễm Đào lập tức nhắc nhở: “Này sếp, cẩn thận một chút! Mặc dù phía dưới là nước, nhưng...”
Anh ta vốn muốn nói: “Nhưng rơi xuống coi như xong đời”, nhưng suy nghĩ thấy lời này thật không may mắn, liền lập tức ngừng lại.
“Không phải... Vách đá thẳng đứng sao?” Triệu Ngọc bất động nhìn xuống phía dưới mà hỏi một câu.
“Đúng! Đúng!” Bàng Trí Huy vội vàng trả lời: “Vách đá hướng vào bên trong, bên cạnh nghiêng tầm sáu bảy độ, bên trong rộng và hẹp dần xuống dưới. Vách núi cao sáu bảy mươi mét, quan tài treo thì ở vị trí hai mươi đến bốn mươi mét!
“Dù có cái gì đó rơi xuống vách đá, cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan tài treo ở phía dưới!” Nói xong, Bàng Trí Huy nắm tay thành nắm đấm: “Nhưng đáng tiếc là, thứ hôm qua rơi xuống lại chính là cây cột điện! Cột điện xoay tròn trên không trung một chút, vừa vặn đánh vào nắp một quan tài treo! Thật là... Ài...”
“Hội trưởng Bàng, không thể nói như thế được!” Nhiễm Đào nói: “Mặc dù hư hại một chút đến văn vật, nhưng lại phát hiện ra một vụ án lớn như thế, cũng coi như là trong họa có phúc! Bằng không, không biết ngày tháng năm nào thì mọi người mới phát hiện ra những cô bé đáng thương này chứ?”
“Ừm... Lãnh đạo…” Bàng Trí Huy dường như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng cuống cuồng hỏi: “Thế nào rồi? Các anh đã tra được thân phận của những cô gái kia chưa? Không lẽ... không lẽ bọn họ đã bị người ta giết chết?”
“Cái này thì...” Nhiễm Đào muốn trả lời câu hỏi của ông ta nhưng Triệu Ngọc chợt ngắt lời nói: “Việc này thì ông không cần biết! Tôi thấy, chúng ta vẫn nên suy nghĩ xem rốt cuộc hung thủ đã làm thế nào để vận chuyển thi thể đến quan tài được treo trên vách đá này!”
“Hội trưởng Bàng...” Triệu Ngọc chỉ váo vách núi phía dưới: “Ông nói xem, ngọn núi này nghiêng vào bên trong, nói cách khác, không ai có thể bò từ phía dưới lên đúng không?”
“Ừm... Chênh lệch... cũng không kém là bao đâu!” Bàng Trí Huy khẩn trương nói: “Tôi cảm thấy, cho dù có người có thể bò lên được cũng không có khả năng vác theo một thi thể nhỉ?”
“Hoàn toàn chính xác, mặc dù là một cô bé...” Nhiễm Đào lắc đầu: “Nhưng vẫn có sức nặng nhất định! Cứ cõng thi thể mà leo núi đi lên... Có phải hơi vô lý không?”
“Dưới vách núi là nước...” Triệu Ngọc duỗi cổ quan sát: “Sử dụng máy móc cũng không thể! Có điều... Nhiễm Đào...” Hắn dặn Nhiễm Đào: “Một lúc nữa, cậu tìm vài chuyên gia về leo núi để hỏi ý kiến xem sao!”
“Còn nữa, dẫn người đến dưới vách núi tự mình kiểm tra một chút. Nếu có người leo núi, hẳn là trên núi sẽ lưu lại dấu vết đục lỗ!”
“Không không không...” Ai ngờ, Bàng Trí Huy lại lắc đầu, nói: “Lãnh đạo không biết, không biết rồi! Ngọn núi ở đây đều là kết cấu đá hoa cương, đá hoa cương là một trong những loại nham thạch cứng rắn nhất, chỉ dựa vào nhân lực thì phải vô cùng phí sức mới có thể tạc được lỗ thủng!”
“Nhưng tôi nghe nói, leo núi không thể nào không đục, có thể lợi dụng khe hở bên trên nham thạch để lắp thiết bị cố định mà!” Triệu Ngọc phản bác.
“Lãnh đạo, điều tôi nói đều là thật!” Bàng Trí Huy khách sáo nói: “Tất cả những người trong tỉnh này, không ai hiểu rõ quan tài treo sao Bắc Đẩu hơn tôi đâu!”
“Phía dưới vách núi căn bản không có khe hở!”
“Hả?” Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ.
“Còn nữa, sông Bạch Sa thực chất cũng giống như tên, trong nước có chứa một lượng lớn cát trắng!” Bàng Trí Huy lại chỉ vào nước sông phía dưới nói: “Cho nên ở bên vách núi, nước sông rất nông, bên trong đều là cát, thuyền hàng đi trong nước lo lắng bị mắc cạn, bình thường đều sẽ tránh thật xa!”
“Nếu như có người thật sự dám leo núi, vậy thì một khi rơi xuống, khẳng định là sẽ chết! Cho nên...” Bàng Trí Huy nghiêm túc nói: “Hạng mục leo núi dường như là một danh từ vô cùng xa lạ đối với nơi này của chúng tôi!”
“Chậc chậc... Chậc chậc...”
Mặc dù, Triệu Ngọc không quá thích thú với phương thức nói chuyện của Bàng Trí Huy, nhưng hắn không thể không thừa nhận người ta nói rất có lý.
Thế là hắn cũng thu người lại, rời khỏi vách núi, sau đó chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Lúc này, nhân viên công tác đang thay đổi vị trí giàn giáo, chuẩn bị di chuyển xuống quan tài treo thứ hai.
Nhìn thấy tình cảnh này, dòng suy nghĩ của Triệu Ngọc lại chuyển động, hắn hỏi Bàng Trí Huy lần nữa: “Hội trưởng Bàng, hôm qua... Xe công trình lắp đặt cột điện trông như thế nào vậy?”
“Ừm... Đều là màu vàng!” Mặc dù Bàng Trí Huy không biết Triệu Ngọc đang có ý gì, nhưng vẫn lập tức đáp lại: “Một xe chứa máy khoan phụ trách đào hố, một chiếc khác kẹp lấy cột điện, chuẩn bị cắm cọc!”
“Lớn không?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Cũng không quá lớn đâu...” Bàng Trí khoa tay, nói: “Giống như máy xúc cỡ nhỏ vậy!”
“Ông nói xem...” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Nếu như cố định giàn giáo và thang máy trên hai chiếc xe kia, thì hai chiếc xe đó có thể chịu được không?”
“A? Hóa ra... Ý cậu là thế à?” Bàng Trí Huy giờ mới hiểu rõ, vội nói: “Lãnh đạo à, cậu đúng là hỏi đúng người rồi! Cậu biết không? Khi tôi đi học đại học, thật ra là học chuyên ngành vật lý đó!”
“Cậu chờ một chút, hiện tại tôi có thể dùng máy tính để tính toán sơ qua một chút, cậu xem rốt cuộc có thể thực hiện hay không...”
Nói xong, ông ta thật sự lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tính toán. Vừa tính vừa chỉ vào giàn giáo mà lẩm bẩm: “Giả thuyết giàn giáo nhẹ nhất nặng 50 kilogam, vậy thì thang máy cơ bản cũng tính theo 50 kilogam, tính thêm cả dây thừng và người...”
Nhìn thấy hội trưởng Bàng thật tình như thế, Triệu Ngọc không thể ngắt lời ông ta, đành phải cùng với Nhiễm Đào kiên nhẫn chờ đợi.
Kết quả, không đến ba phút, hội trường Bàng ngẩng đầu lên, nói một cách khẳng định với Triệu Ngọc: “Lãnh đạo, không được! Nếu như cố định giàn giáo cùng thang máy lên hai chiếc xe cỡ lớn, vậy thì hai chiếc xe này ít nhất phải lớn gấp ba lần so với hai chiếc ngày hôm qua mới được!”
“Còn nữa, còn có một điểm mấu chốt.” Hội trưởng Bàng lại nói: “Giàn giáo nhất định phải cố định trăm phần trăm mới được, nếu như không phải cố định trên mặt đất, vậy thì nhất định phải được cố định trên xe! Cho nên...”
“Cho nên... Trình độ của người điều khiển phải cực kỳ cao!” Triệu Ngọc chỉ vào vách núi vốn không có gì để che chắn, nói: “Nhất định phải lái xe đến bờ vực!”
“Đúng vậy! Chính là như thế!” Bàng Trí Huy hơi choáng váng.
“Ha...” Ai ngờ, nghe đến đây, Triệu Ngọc lại nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nếu như vậy thì chuyện trở nên đơn giản rồi!”
“Vì sao?” Bàng Trí Huy và Nhiễm Đào đồng thanh hỏi.
“Hội trưởng Bàng!” Triệu Ngọc quay người chỉ ra sau lưng: “Từ vách núi thông qua hướng này, có phải chỉ có một con đường mà chúng ta đã đi qua không?”
“Đúng vậy!” Bàng Trí Huy lại cảm thấy choáng váng.
“Vừa rồi tôi chú ý thấy ở dưới con đường kia có cài đặt camera!” Triệu Ngọc vỗ tay phát ra tiếng: “Cho nên, chúng ta chỉ cần xem xét xem gần đây có xe cỡ lớn nào đã đi qua vách núi hay không! Có lẽ vấn đề này không khó giải quyết!”
Bình luận facebook